Không Được Gọi Tôi Là Con Ruồi Ngu NgốcTrời sáng dần. Mặt trời đã ló ra khỏi đường chân trời, lười biếng tỏa những tia sáng chói mắt, ánh sáng màu hoàng kim trải tràn mặt đất.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó chạm vào lưng, cảm giác lúc nhẹ, lúc mạnh khiến tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng có cảm giác rất thực.
- Này... - Cuối cùng không chịu nổi cảm giác buồn buồn đó, tôi giận dữ mở bừng mắt, vốn tưởng rằng sã nhìn thấy một kẻ chơi khăm nào đó, nhưng chỉ thấy trước mặt mình một màu trắng tinh, chẳng có gì cả.
Cái gì đó vẫn gãi vào lưng tôi, tôi khựng lại một hồi lâu, cuối cùng cũng ý thức được tình trạng hiện tại của mình - Đêm qua hình như tôi đã ngủ quên trong thùng rác. Thế thì bây giờ tôi đang ở...
Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Tôi gối đầu lên củ cà rốt bằng bông, trên người tôi là mấy viên giấy vo tròn, không biết từ lúc nào cả người đã lún sâu vào bên trong thùng rác.
Tôi cười ngốc hai tiếng, không ngờ thùng rác lại ấm áp như thế, ngủ cũng dễ chịu lắm. Hả, thùng rác?
Cuối cùng thì tôi cũng mơ màng tỉnh lại, kinh ngạc mở lớn miệng, hai tay đưa về đằng sau, những tờ giấy bên cạnh bị bắn ra ngoài. Khoảng trống sau khi những tờ giấy bắn ra ngoằi khiến tôi nhìn thấy rõ vật đang chạm vào lưng tôi là một ngón tay! Còn tôi lúc này đang chổng ௱ôЛƓ lên trời, đầu thì cắm vào trong thùng rác, một tư thế vô cùng “mất thể diện”.
Hôm qua tôi đã ngủ quên trong này, hơn nữa còn nằm mơ được ăn đùi gà! Nghĩ tới đây, suýt chút nữa tôi đã cắm đầu sâu hơn vào thùng rác. Nhưng lý trí nói cho tôi biêt, tôi không thể coi thường cái vật vẫn gãi vào lưng tôi này, thế là tôi ngẩng phắt đầu dậy, hùng hổ nhìn cái sinh vật kỳ quái đó.
- Anh có thôi đi không hả? - Tôi nhìn ngón tay thon dài trước mặt, hai con ngươi suýt chút nữa thì lòi cả ra ngoài, giận dữ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của ngón tay đó, Hạ Thụ, - Mới sáng sớm, anh không làm gì thì đi ngủ, nghịch ngợm cái gì?
Tôi giận dữ nhìn gương mặt đã ngủ thoải mái cả đêm trên giường, lại còn ném tôi vào trong thùng rác, còn anh ta thản nhiên cầm chiếc lá của củ cà rốt, lôi nó ra khỏi thùng rác.
- Tôi tới để thông báo cho cô biết, trời sáng rồi, tôi phải ra ngoài, cô lập tức biến khỏi đây cho tôi. - Hạ Thụ dường như hoàn toàn không nghe thấy những gì tôi nói, rút bàn tay của mình về, cho tay vào túi quần, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt không có chút tình cảm nào. - Đừng ở lì trong nhà tôi.
Anh ta... anh ta đuổi tôi đi? Không phải chứ, chẳng phải anh ta đã cho tôi ở lại rồi sao?
Làm gì có ai như thế chứ, sáng sớm gọi người ta dậy đuổi đi? Tôi vừa chu miệng nhìn anh ta, vừa nghĩ bụng đầy bất mãn.
- Này, chẳng phải anh đồng ý cho tôi ở lại rồi sao?
- Ai bảo là tôi cho cô ở lại, tôi có lòng cho cô ngủ nhờ một đêm thôi, hừ, cô tưởng là tôi sẽ bị cái dáng vẻ buồn nôn của cô lừa à? - Hạ Thụ nhìn tôi châm biếm, tiếp tục dùng tay gãi gãi vào người tôi. - Này, mau lên, lập tức biến khỏi nhà tôi.
Làm gì có chuyện nào vô lý như thế! Anh ta dám nói là tôi buồn nôn! Wa wa, tôi giận thật rồi đấy! Nhưng ở đây dù sao cũng là nhà anh ta, cho dù tôi có giận đến đâu cũng không thể phát tiết ra được, hiện giờ tôi đang cầu xin anh ta giữ tôi lại mà.
- Nhưng... - Tôi khó khăn lắm mới đứng ngay ngắn được, hai tay đặt lên miệng thùng rác, ngước cái đầu đáng thương lên nhìn anh ta, - Nếu tôi rời khỏi đây thì nhiệm vụ chưa hoàn thành, sẽ không thể quay về được. Nếu như thế thì tôi sẽ phải lang thang ở thế giới loài người. Anh tốt bụng như thế, sẽ không nhìn tôi phải lang thang đầu đường xó chợ đâu nhỉ?
Tôi nhìn thẳng vào anh ta bằng ánh mắt vô cùng chân thành, hy vọng anh ta có thể cảm nhận được sự kỳ vọng to lớn của tôi. Hạ Thụ hôm nay đã thay mặc một bộ đồ thể thao của trường màu tối, trông vô cùng đẹp trai. Tóc anh chải gọn gàng, rủ xuống trước trán nhưng vẫn không thể nào che giấu nổi vẻ lạnh lùng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng lấp lánh, đôi môi mỏng hơi mím lại:
- Tôi chỉ cảm thấy tôi không nên nuôi một thứ còn giống ruồi hơn cả ruồi ở nhà mình.
Cái thứ giống ruồi còn hơn ruồi là ý gì? Hai hàng lông mày tôi cau lại, trong mắt đặt một dấu hỏi to đùng. Dường như anh ta cũng nhận ra sự khó hiểu trong tôi, chẳng nói gì nữa, chỉ nhướn mày nhìn tôi.
- Con ruồi mà anh nói không phải là tôi chứ? - Tôi hoài nghi cất tiếng hỏi.
- Cô nghĩ sao? Thưa cô ruồi! - Đôi môi Hạ Thụ nở một nụ cười đáng ghét.
Trên mặt tôi lập tức tách ra thành hàng ngàn kẽ nứt. Hu hu, đừng giận, đừng giận, tôi tuyệt đối không thể nổi giận. Giờ đây mà nổi giận thì coi như xong! Để hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định phải nhẫn nhục.
- Hạ Thụ? - Tôi cố nén ý muốn đánh anh ta một trận, bay khỏi mép thùng rác, tới trước mặt anh ta, cuối cùng dừng lại ở tầm mắt của anh ta, dùng một giọng ngọt như mía lùi. - Cho tôi ở lại đây đi, sẽ không làm... phiền anh quá đâu.
Anh ta nhìn tôi, cau mày lại, ánh sáng trong đáy mắt dần bị sự lạnh lùng che phủ. Anh ta đưa tay ra gạt tôi sang một bên, sau đó quay đầu lại, cầm cái ba lô trên salon, đeo lên lưng, chẳng nhìn tôi lấy một cái:
- Hôm nay tôi phải thi, không lo được chuyện của cô. Nhưng tôi cảnh cáo cô, tối nay tôi về nhà không muốn nhìn thấy cô nữa. Bởi thế tốt nhất là cô yêu tinh biến khỏi nhà tôi, nếu không tôi chỉ có thể dùng vỉ đập ruồi để hầu chuyện cô thôi.
Vỉ đập ruồi?
Tôi cứ gặp phải cái từ này là tư duy lập tức trở nên trì độn, bất giác lại nghĩ tới cảnh tượng “cửu tử nhất sinh” ngày hôm qua, cả người run lẩy bẩy. Giây phút tôi vẫn còn đang thất thần vì sợ hãi thì anh ta đã mở cửa ung dung đi ra ngoài, chẳng để lại lấy một cái bóng.
- Hạ Thụ... - Nhìn anh ta nói xong rồi chẳng hề do dự bỏ đi, đôi cánh vốn đang vui vẻ bay lượn của tôi bỗng dưng mềm oặt, rơi lên lớp ghế salon êm ái, - ít nhất thì cũng cho tôi ăn xong bữa cơm rồi đi chứ...
Wa, thế nào gọi là “ăn xong bữa cơm rồi đi”? Từ lúc nào tôi trở nên không có chí khí như thế, tong tình huống nghiêm trọng như thế này mà còn nhớ tới chuyện ăn cơm? Huống hồ cơm Hạ Thụ nấu thực sự rất khó ăn!
Nhưng anh ta đã đuổi tôi đi rồi, tôi không thể cứ mặt dày ở lại đây được!
Hơn nữa nhìn anh ta có vẻ rất nóng tính, nói không chừng nếu tôi không đi thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm. Nghĩ lại lời cảnh cáo cuối cùng của anh ta, tôi tuyệt vọng nhìn lên trần nhà.
Thượng Đế ơi, nếu có miếng đậu phụ nào thì con sẽ ném nó vào tường!
Tôi nằm trên salon, ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng, đôi cánh trong suốt cũng nhẹ nhàng chuyển động đằng sau lưng sau mỗi cơn gió, nâng người tôi lên.
Không ngờ tôi làm việc chăm chỉ như thế mà lại bị người trúng thưởng chê bai. Không biết ông chủ mà biết có cho rằng tôi làm việc không chăm chỉ mà trừ tiền lương của tôi không.
Nghĩ tới đây, sống mũi tôi cay cay, một giọt nước mắt dâng lên. Vào lúc tôi đang chuẩn bị khóc vì không biết phải làm thế nào thì khóe mắt tôi liếc thấy một quyển sổ nhỏ màu xanh đậm đặt trên mặt bàn thủy tinh, thế là tôi nhẹ nhàng bay về phía đó, dừng lại bên cạnh quyển sổ, thấy trên đó có mấy chữ
“Thẻ dự thi”.
Thẻ dự thi! Hình như Hạ Thụ nói hôm nay anh phải đi thi, nhưng anh lại quên không mang thẻ dự thi!
Ba chữ “Thẻ dự thi” màu vàng in trên nền quyển sổ xanh bỗng dưng tỏa ánh sáng lấp lánh, dường như bảo vật mà ông trời ban tặng cho tôi đang tỏa hào quang.
Ha ha, có lẽ là ông trời thực sự cho tôi cơ hội! Nếu tôi mang chiếc thẻ dự thi này tới cho Hạ Thụ, nói không chừng anh ta sẽ giữ tôi lại để cảm ơn. Tôi cúi đầu nhìn tỷ lệ giữa chiếc thẻ dự thi và thân hình tôi, phát hiện ra nếu cứ cầm như thế tới trường Hạ Thụ thì rất là mệt. Hơn nữa dọc dường biết bao nguy hiểm, nói không chừng sẽ có người tưởng tôi là ruồi mà đập ૮ɦếƭ. Tôi mím môi suy nghĩ một lát, để đảm bảo sự an toàn của bản thân, cuối cùng tôi đặt tay lên miệng, lẩm bẩm một câu thần chú.
Nghe thấy “bùm” một tiếng, một làn khói trắng bao trùm lấy tôi. Trong làn khói đó, tôi cảm thấy cả người mình lớn dần, lớn dần, cảnh vật trước mắt cũng nhỏ dần. Sau đó, làn khói trắng tan biến. Cuối cùng, khi làn khói trắng đã hoàn toàn biến mất, mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, tôi nhìn mình trong tấm gương đặt ở phòng khách, đắc ý mỉm cười.
Tôi trong gương đã biến thành một cô gái bình thường, mặc dù... - tôi hơi cau mày - hình như hơi thấp hơn những cô gái bình thường khác một chút.
Tôi suy nghĩ, bỗng dưng hiểu ra, lập tức nóng bừng mặt. Có phải vì hồi nhỏ tôi không thích ăn cơm nên phát triển không tốt không nhỉ? Chắc chắn là thế rồi!
Tôi vội vàng “bắt” cái suy nghĩ mất mặt này cất vào trong đầu, đang định đi ra ngoài thì phát hiện ra trên người mình vẫn mặc quần áo của thế giới yêu tinh. Còn nhớ rất lâu trước kia, lần đầu tiên tôi mặc chiếc váy rộng rãi này đi trên đường phố của loài người, suýt chút nữa đã bị người ta tưởng là tâm thần.
Nghĩ lại kỷ niệm đáng sợ khi đó, tôi vội vàng quay người chạy vào phòng của Hạ Thụ, mở tủ quần áo của anh ra, lấy một chiếc áo sơ mi trắng tròng vào người. Mặc vào, tôi mới phát hiện ra đúng là kỳ cục...
Chiếc áo của Hạ Thụ mặc lên người tôi xong trông vô cùng hoạt kê, cái áo vốn cũng chẳng to lắm nhưng sao mặc vào người tôi lại thành một cái váy dài tới đầu gối?
Tôi đành cởi cái áo ra, lục tìm trong tủ quần áo, khó khăn lắm mới tìm được một bộ quần áo của Hạ Thụ hồi còn nhỏ và khoác vào người, sau đó chạy ra lấy cái thẻ dự thi rồi lao ra khỏi phòng.
Trên thẻ dự thi có ghi tên của Hạ Thụ, có cả phòng học, mã số học sinh và tên trường. Tôi đi dép lê chạy trên phố đông người, bất chấp ánh mắt kỳ quái mà mọi người đang nhìn tôi, níu một người đàn ông trung niên đang đi đường, nhìn có vẻ hiểu biết lại, sau đó lễ phép hỏi:
- Chú ơi, cho cháu hỏi Học viện Thượng Duy ở đâu được không ạ?
Người đàn ông trung niên dừng lại, cau mày nhìn tôi một cái, có vẻ rất bực mình. Trời ơi, từ lúc nào con người trở nên không thân thiện như thế này? Một lúc lâu sau, ông ta mới gật đầu, chỉ tay về bến xe đằng trước, trả lời tôi:
- Ra đó ngồi xe số 54 là tới.
Tôi gật đầu, mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi với câu trả lời của ông ta, nhưng tôi vẫn cảm ơn, cũng chẳng còn thời gian hỏi người khác nữa, đành vừa ca thán con người ngày nay càng ngày càng lạnh lùng, vừa chạy ra bến xe.
Không còn sớm nữa nên người chờ xe cũng không nhiều. Tôi nhẹ nhàng lên xe, nhìn những người đằng trước đang bỏ một đồng xu vào cái thùng, mới nhớ ra...
૮ɦếƭ rồi, quá lâu không tới thế giới loài người nên tôi quên mất đi xe phải trả tiền. Tôi vội vàng quay người xuống xe về nhà lấy tiền, nhưng tài xế dã đóng cửa, đạp côn rồi khởi động xe.
Tôi toát mồ hôi lạnh, chẳng nhẽ tài xế không biết rằng phải thu tiền xong thì mới lái xe sao? Bây giờ xe đã chạy rồi, sao tôi lại xuống giữa đường được?
- Sao cô vẫn chưa bỏ tiền vào? Chẳng nhẽ định trốn vé à? - Viên tài xế đang lái xe thấy tôi vẫn bất động, bèn quay sang lườm tôi một cái, bực mình hỏi.
- Cháu không có... - Vừa thấy những bắp thịt nổi cuồn cuộn trên cánh tay người tài xế, tôi đã ấp úng, vội vàng giải thích, thò tay vào túi áo khua khoắng, nhưng trong đó đương nhiên là không có gì. Hu hu, làm thế nào đây? Tôi là một con yêu tinh cà rốt đáng yêu nhất của thế giới yêu tinh, chẳng nhẽ là phải chịu vết nhơ là trốn vé xe buýt sao?
Khi tôi quay về thế giới yêu tinh, chắc chắn các bạn sẽ cười thối mũi tôi mất!
Sau này khi tôi kết hôn, chồng tôi sẽ cười thối mũi tôi mất!
Sau này khi tôi sinh con, người khác cũng sẽ cười thối mũi mẹ nó mất!
Sau này khi con tôi có con, những người bạn ở nhà trẻ sẽ cười thối mũi bà nội nó mất!
Sau này khi tôi ૮ɦếƭ, trên bia mộ cửa tói sẽ khắc dòng chữ “Từng trốn vé xe buýt”, người quét mộ sẽ cười thối mũi tôi mất!
Trời ơi! Tôi tuyệt đối không thể để một vết nhơ như thế theo tôi suốt đời! Có ai có thể giúp tôi không? Ai giúp tôi không? Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người trong xe, nhưng tất cả đều đang quay đầu đi, không ai nhìn tôi. Nếu không thì người ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, tôi bỗng dưng bị đã kích ghe ghớm. Haiz, thì ra không chỉ là Hạ Thụ, tất cả con người đều đã trở nên quá lạnh lùng.
- Nếu cô không trả tiền xe thì tôi sẽ đuổi xuống đấy. - Vào lúc tôi đang cảm thấy bơ vơ nhất thì lời nối của viên tài xế như một đòn đánh nặng hơn vào tôi.
Bây giờ mà xuống xe rồi đi tới trường, đừng nói là tôi không biết đi thế nào, cho dù có biết đường thì chắc chắn cũng không kịp đưa thẻ dự thi cho Hạ Thụ. Như thế anh ta sẽ đuổi tôi ra ngoài, nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại. Nghĩ tới ánh mắt chê bai của Hạ Thụ dành cho tôi, tôi lại chán nản cúi đầu. Thôi bỏ đi, có lẽ tôi không nên tới với thế giới loài người...
- Chờ một chút, chú tài xế, cháu trả tiền giúp cô ấy. - Bỗng dưng một chàng trai cao lớn từ dưới xe đi lên.
Lời nói của anh giống như ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng, chiếu rọi cả thế giới tăm tối, và cứu thoát tôi lúc đó đang tuyệt vọng!
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, mái tóc ngắn màu nâu của anh tỏa sáng dưới ánh nắng, thân hình gầy gầy, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen giống y như cái mà Hạ Thụ mặc lúc sáng, gò má trắng trẻo bị mái tóc che khuất.
Thấy anh nhét đồng tiền xu vào cái thùng thu tiền, sau đó một âm thanh rõ ràng vang lên, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của tôi cuối cùng cũng về đúng vị trí.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lắm! - Tôi suýt chút nữa thì đã bật khóc vì vui mừng, kích động nói lớn.
- Không cần cảm ơn, chỉ có 1 tệ thôi mà. Nhìn cậu thì chắc là có việc gì gấp quá nên quên mang tiền phải không? Lần sau thì phải nhớ đấy nhé. - Nụ cười của chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ôi, người này thân thiện quá! Sau khi tới thế giới loài người, tôi vẫn chưa gặp người nào thân thiện và dịu dàng như thế, thật là cảm động quá xá. Tôi vô thức bước chân theo chàng trai, ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
- Tớ nhận ra bộ đồng phục của cậu, cậu là học sinh của Học viện Thượng Duy à? - Tôi thân thiện nhìn anh hỏi.
- Đúng thế, có phải cậu cũng đi thi như thế không, tốt quá, cuối cùng thì cũng có người giống tớ. - Chàng trai dường như cảm thấy rất may mắn, vỗ иgự¢ nói.
- Xin lỗi, tớ không đi thi, tớ mang thẻ dự thi cho một người bạn. - Mặc dù thấy hơi có lỗi nhưng tôi vẫn phải giải thích.
Chàng trai lập tức như quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn ra.
- Vậy sao? Cậu không đi thi à, chẳng nhẽ cả trường chỉ có một mình tớ đi muộn thôi sao? Trời ơi, sao mà thê thảm quá!
- Ôi trời, cậu tốt bụng như thế, chắc chắn là kịp giờ thi thôi, đừng có bi quan như vậy. Tớ sẽ cầu nguyện giúp cậu. - Tôi vội vàng an ủi anh.
- Cảm ơn cậu nhé. Nhưng giờ đang là giờ tắc đường, khả năng không bị muộn là rất thấp. Trời ơi, không phải tớ cố ý ngủ nướng đâu. Nếu không kịp giờ thi, bị lưu ban, lưu ban thì không được học cùng lớp với Hạ Thụ nữa... ông trời phù hộ, tớ nhất định phải kịp giờ!
Chàng trai chắp hai tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói.
- ... Con không muốn bị lưu ban, con muốn học cùng lớp với Hạ Thụ. Ông trời ơi, thi xong con sẽ đi dâng lễ cho ông, đốt hương cho ông, gọt hoa quả cho ông, giặt dép cho ông...
Hả? Hạ Thụ? Hình như tôi vừa mới nghe thấy tên Hạ Thụ, chẳng nhẽ anh ta quen Hạ Thụ sao?
- Này... cậu là bạn của Hạ Thụ à?
- Cậu cũng quen Hạ Thụ à? Đúng thế, bọn tớ học cùng lớp. Nhưng nếu hôm nay tớ không kịp thi thì sẽ bị lưu ban, như thế sau này không được học cùng lớp với cậu ấy nữa. - Giọng nói của anh có gì dó buồn rầu, ánh mắt cũng tối dần đi, hai tay nắm chặt vào nhau cầu nguyện.
Thì ra anh ta là bạn của Hạ Thụ. Ha ha, bạn của chủ nhân thì cũng là bạn của tôi, tôi nên giúp anh ấy mới đúng!
Nhìn chàng trai đang buồn rầu lo nghĩ bên cạnh, tôi đưa tay ra sau lưng, biến ra một cái cài áo hình con bướm đặt ra trước mặt anh, sau dó cười cười nhìn anh:
- Đừng chán nản như thế, trên thế giới này luôn luôn có kỳ tích xuất hiện. Cái cài áo hình bướm này là vị thần may mắn, giờ tớ tặng cho cậu, tin rằng nó có thể phù hộ cho cậu.
“Bình”.
Tôi còn chưa nói xong, phía trước xe đã phát ra một âm thanh không lớn lắm. Tôi hơi dừng lại một chút, tưởng là xe va phải một hòn đá nhỏ nên không chú ý lắm, lại tiếp tục nhìn chàng trai.
Ánh mắt anh hơi nghi hoặc, một lúc lâu sau mới đưa tay ra, từ từ cầm cái cài áo trong tay tôi lên, đặt vào tay mình.
- Tớ hy vọng Hạ Thụ có thể sống thật vui vẻ, cậu là bạn của anh ta, ngày nào cũng phải sống vui vẻ. Còn nữa, tin tớ đi, sẽ có kỳ tích xuất hiện! - Tôi an ủi anh, đưa tay ra làm dấu “cố lên”, sau đó mỉm cười an ủi.
Chàng trai vẫn nhìn tôi đầy nghi ngờ, hình như không hiểu tôi đang nói gì. Trời ơi, thân phận thật sự của tôi phải giữ bí mật với loài người, không nên nói với anh ấy nhiều như thế mới phải.
Đúng lúc này thì xe chầm chậm dừng lại, tài xế mở cửa xe nhảy xuống kiểm tra. Một lát sau, ông chán nản đi lên, nói với hành khách bằng giọng hối lỗi:
- Xin lỗi, xe bị bể bánh rồi, mời mọi người di xe khác cho.
- Bể bánh? - Khi tất cả các hành khách khác đều thở dài thì mắt chàng trai bỗng dưng sáng lên. Giọng nói của anh hình như không phải là kinh ngạc mà là hưng phấn và vui vẻ. Anh bèn nắm chặt lấy bàn tay vẫn chưa kịp rút về của tôi, sau đó gật đầu. - Thực sự cảm ơn cậu, cậu đúng là mang tới may mắn mà! Xe bị bể bánh, như thế thì cho dù tớ đến muộn cũng có lý do để thi lại, không bị lưu ban nữa. Ha ha!
Trước những câu nói không đầu không cuối của một người đột ngột nắm lấy tay mình, thần kinh tôi trong nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết mở miệng ra:
- Hả?
- À, xin lỗi. - Ánh mắt anh nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay tôi, vội vàng buông ra. - Vừa nãy tớ kích động quá nên mới thất lễ như thế, thật là xin lỗi cậu. Đúng rồi, tớ sắp tới trường rồi...
Trường?
Cùng với cầu nói của anh, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không xa chỗ chiếc xe buýt đỗ lại là mấy tòa nhà giảng đường, xem ra đây chính là trường của Hạ Thụ. Nghĩ tới mục đích của chuyến đi này, tôi vội vàng cầm chiếc thẻ dự thi, đứng lên, quay người chạy xuống xe như một làn khói, chỉ để lại giọng nói của anh chàng đó trong không trung mãi vẫn không tan hết.
- Bạn ơi, chờ đã! Tớ là Dương Sinh, bạn tên là gì?
Tôi không kịp quay đầu lại trả lời câu hỏi của Dương Sinh, chỉ nghĩ là phải mau chóng đưa thẻ dự thi cho Hạ Thụ, thế là tôi vẫy tay về phía anh, sau đó chạy vào cổng trường với tốc độ nhanh nhất có thể.
- Đứng lại.
Vốn định chạy thẩng vào trường, nhưng vừa chạy tới cổng đã bị một ông già đội cái mũ màu xám rất buồn cười giữ lại.
Ông nghiêm khắc nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ quyền uy:
- Cô là ai? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô?
- Cháu là... - Tôi ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ to đùng treo trên tường, lo lắng nhìn ông già gác cửa nói chuyện chậm rãi, hành dộng cũng chậm rãi, tốt nhất là nên nói thật. - Cháu mang thẻ dự thi tới cho bạn. - Để chứng minh tính chân thực trong câu nói của mình, tôi còn chìa cái thẻ dự thi trong tay ra cho ông xem.
Cứ tưởng như thế là được vào rồi, không ngờ ông già gác cửa vẫn không tha. Ông nghiêm khắc nhìn tôi từ đầu đến cuối, sau đó đẩy tôi lùi về phía sau một bước, đứng chặn trước cổng, giọng nói rất nghiêm trọng:
- Cháu này, thi hộ là không được đâu. Bác thấy cháu không mặc đồng phục, chắc là không biết nội quy của trường này, sau này nếu muốn đóng giả thì phải đóng giống một chút. Còn nữa, trường cấp ba ở bên kia, đừng có đi nhầm. Đúng thật là, chẳng chuyên nghiệp chút nào, nhớ năm xưa bác đi thi hộ bạn... - Ông già vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tòa nhà thấp hơn một chút ở cách đó không xa, sau đó bắt đầu bài “diễn thuyết” của mình.
Tôi chẳng nói năng gì, chỉ nhìn ông, cuối cùng cũng ý thức được rằng những bài “diễn thuyết” của mình hàng ngày ђàภђ ђạ đôi tai của người khác như thế nào, trong tay vẫn không ngừng lật lật cái thẻ dự thi, chìa nó ra trước mặt ông:
- Ông... bác ơi, bác nhìn rõ đi, cháu thực sự mang thẻ dự thi cho bạn mà. Bác nhìn người trong ảnh này là con trai đúng không? Cháu đoán chắc các thầy cô giáo ở trường bác không ngốc đến độ không nhận ra người thi hộ là con gái đâu.
Nghe tôi nói vậy, ông già cúi đầu nhìn cái thẻ, xem xét kỹ bức ảnh, sau đó hài lòng gật đầu cười cười nhìn tôi, trong nụ cười có vẻ gì đó kỳ quái, ông đưa tay ra vỗ vai tôi, sau đó nhường đường cho tôi đi vào.
- Cháu cảm ơn bác. - Tôi cảm ơn ông, quay người chạy vào tòa nhà.
Xem ra ông già này cũng tốt lắm.
Lúc tôi đang ôm một bụng đầy cảm kích vừa đi vừa nghĩ thì sau lưng vang lên tiếng nói khiến tôi suýt nữa thì ૮ɦếƭ đứng.
- Không ngờ thằng nhóc Hạ Thụ này lại tốt số thế, hôm nay cháu là người thứ ba tìm lý do đó để đến tìm nó rồi. Cô gái, sau này cứ nói thẳng với bác một tiếng là được rồi, không cần phải phiền phức như thế, lại còn làm thẻ giả...
Ông trời ơi, hãy cho một tiếng sét đánh ૮ɦếƭ con đi cho xong! Con có lòng tốt mang thẻ dự thi cho anh ta, có chọc ghẹo ai đâu mà dọc đường toàn điều bất lợi như thế?
Tôi thực sự muốn khóc quá trời.
Đi lên tòa nhà giảng đường, tôi mới bắt đầu cầu nguyện cho những bước chân vội vã của mình, cả tòa nhà rất yên tĩnh, tốc độ của tôi đành phải chậm lại, mỗi bước chân đều vô cùng thận trọng, không dám tạo ra một âm thanh nào. Cuối cùng đi lên tới tầng ba, tôi nhanh chóng tìm kiếm cái lớp ghi trong thẻ dự thi.
Tôi đã đi trong tòa nhà này lâu lắm rồi, nhìn các học sinh đang yên lặng làm bài trong từng phòng học, trống иgự¢ đập thình thịch. Đây là trường gì thế, sao mà xây rộng thế?
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, sợ mình tới muộn, khiến Hạ Thụ không thi được, thế thì tôi toi công quá đi mất.
Cuối cùng đi tới phía cuối hành lang, đối chiếu số phòng dán trên cửa. Tôi đứng ở cửa sau, kiễng chân lên, qua lớp cửa kính, nhìn kỹ từng người trong phòng, ánh mắt tìm kiếm của tôi lướt nhanh, thấy có một chàng trai đang ngồi ngay chỗ cửa trước bị cô giáo kéo lên.
- Hôm qua tôi đã nói với các em rồi, học sinh đi thi mang theo thẻ dự thi cũng như binh sĩ ra chiến trường phải mang theo súng, bác sĩ làm phẫu thuật phải mang theo dao mổ, không thể thiếu được. Có phải em coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai không hả? Không có thẻ dự thi thì đừng có thi nữa. - Tôi vừa mới quay đầu lại đã thấy cô giáo lườm anh ta một cái. Còn chàng trai đang đứng quay lưng về phía tôi chính là Hạ Thụ.
Sắc mặt của cô giáo vô cùng khó coi, trên đó còn có ý trách cứ rất nặng nề, sau đó thở dài nhìn Hạ Thụ một cái, quay người đi vào trong phòng.
- Thưa cô, chờ một chút ạ...
Thấy Hạ Thụ sắp bị hủy thi, tôi lo lắng gọi cô giáo lại. Khó khăn lắm mới đưa được thẻ dự thi tới, nếu Hạ Thụ mà không được thi thì sự nỗ lực của tôi chẳng phải là công cốc sao?
- Em chào cô ạ. Em mang thẻ dự thi tới cho bạn Hạ Thụ, giờ bạn ấy có thể vào thi được không ạ? - Tôi cung kính đưa cái thẻ dự thi cho cô giáo.
Ha ha, Hạ Thụ, lần này thì anh cảm động rồi chứ!
Cô giáo nhận cái thẻ dự thi, tôi đắc ý nhìn Hạ Thụ vẫn đứng im lìm bên cạnh. Ý? Anh ta có cái thái độ gì thế? Cứ như là nhìn thấy ma, trừng mặt nhìn tôi đây sợ hãi, thật là bất lịch sự!
- Cô, cô... sao cô lại... cô là yêu tinh cà... - Hạ Thụ dường như sợ cô giáo phát hiện ra thân phận của tôi nên vội vàng nuốt mấy tiếng cuối lại.
- Mới một buổi sáng không gặp mà anh đã quên mặt tôi rồi sao? - Tôi giận dữ chỉ trích anh ta.
- Nhưng thân hình cô... - Ánh mắt Hạ Thụ không ngừng nhìn tôi thăm dò, chỉ muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo của tôi để xem cơ thể tôi có thực là như thế không.
Thật là đáng ghét!
- Này, không được nhìn tôi như thế? - Tôi vội vàng đưa tay lên che иgự¢, mặt đỏ bừng.
- Ai thèm nhìn cô! Mắt cô mọc sau gáy à? Tôi chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc!
- Hạ Thụ giận xanh cả mặt, nếu không phải có cô giáo ở đó thì tôi nghi rằng anh ta sẽ đá bay tôi ra ngoài cửa sổ mất.
- Hừ, tôi có lòng tốt mang thẻ dự thi cho anh, anh không những không cảm ơn tôi, lại còn chửi tôi, thật là đau lòng quá đi! - Tôi chu miệng ấm ức nhìn anh ta.
Cuối cùng anh ta ngậm miệng lại, có lẽ vì ý thức dược sự vô lý của mình, trên mặt thoáng nét ngượng ngùng.
- Hai em đủ chưa. Mới sáng sớm đã đến trường thì thầm to nhỏ, lại còn ngay trước mặt cô giáo nữa! Hạ Thụ, em không muốn thi nữa hả? Còn em, không phải học sinh trường này thì mau đi về đi, đừng làm phiền các bạn đang thi! - Cuối cùng cô giáo không nhịn được nữa, hai tay lúm cổ áo của chúng tôi kéo ra.
Ai dà, suýt thì quên mất, tôi đến để đưa thẻ dự thi cho Hạ Thụ, sao lại để lỡ việc thi cử của anh được? Không được, tôi nhất định phải thể hiện sự độ lượng một chút, để anh ta cảm thấy mình đuối lý, không dám đuổi tôi ra ngoài nữa.
- Đúng đúng, Hạ Thụ, anh mau vào thi đi. Mặc dù vì mang thẻ dự thi cho anh mất rất nhiều công sức, nhưng chỉ cần anh được vào thi đúng giờ là tốt rồi. - Tôi cố làm ra vẻ độ lượng.
- Cô... - Hạ Thụ dường như lại định nổi nóng, nhưng trước ánh mắt của tôi, anh ta đành hạ thấp giọng nói. - Cô biến khỏi đây mau, có gì quay về rồi nói, nếu không để người ta phát hiện ra thân phận của cô thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!
Tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần, mắt nhìn theo anh ta vào phòng thi, cô giáo cũng quay đầu về phòng lấy đề thi.
- Wa...
- Cô gái đó là ai thế? Sao lại mang thẻ dự thi cho Hạ Thụ?
- Hạ Thụ có vẻ không quan tâm lắm tới cô gái đó, chắc là quan hệ không tốt lắm đâu!
- Chuyện này thì cậu không hiểu dâu, ở trường đương nhiên không thể tỏ ra quá thân mật rồi. Thế nên bây giờ trước mặt người ngoài càng lạnh nhạt giống như người xa lạ thì quan hệ lại càng tốt... Hạ Thụ thương yêu của tớ, uổng công tớ thích cậu bao nhiêu lâu, thì ra cậu đã có bạn gái rồi.
Cô giáo vừa mới đi, trong phòng học đã vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, dám chắc là những lời chúng tôi vừa nói trên hành lang ban nãy đã bị họ nghe thấy! Nhưng họ đang nói cái gì thế? Tôi chỉ mang thẻ dự thi tới cho Hạ Thụ thôi mà, sao lại thành bạn gái của anh ta rồi? Con người đúng là càng ngày càng kỳ lạ.
- Hạ Thụ này... - Tôi gọi anh ta, ho khan một tiếng. - Tôi vốn tưởng rằng ở trường anh chỉ nổi tiếng chút xíu thôi, ai ngờ những lời đồn đại kiểu này lại truyền nhanh như thế... Hay là vì tôi đã lỗi thời rồi, không hiểu tinh thần “bà Tám” của bọn con gái ngày nay?
Cuối cùng Hạ Thụ cũng quay đầu lại, đôi mắt đen như hai hòn than. Nụ cười của tôi đóng băng trên gương mặt, không biết vì sao anh lại nổi giận như thế.
Chẳng phải chỉ bị người ta hiểu lầm là có bạn gái thôi sao? Giải thích rõ ràng là xong rồi! Nghĩ thế, tôi bước lên một bước, định giải thích với đám con gái đang tíu tít thảo luận chỗ cửa sổ.
- Các cậu nhìn cô ta kìa! - Một cô gái ngồi ở dãy sau bỗng dưng hét lên, đưa tay chỉ về phía tôi, sau đó nói lớn, - Bộ quần áo trên người cô ta chẳng phải Hạ Thụ từng mặc hồi thi hợp xướng năm cấp 2 sao? Sao giờ cô ta lại mặc?
- Đúng rồi! Đúng là bộ quần áo đó! Chẳng nhẽ cô gái này thực sự là bạn gái của Hạ Thụ?
- Bạn gái thì cũng không thể mặc quần áo cũ của Hạ Thụ được.
- Chẳng nhẽ hai người họ đang sống chung?
Cả phòng học bỗng dưng như cái chợ vỡ.
Đám con gái đứng lên khỏi chỗ ngồi rồi đi ra cửa ngày càng đông, mọi người thậm chí còn quên rằng hôm nay phải thi, đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.
- ૮ɦếƭ tiệt thật, cô xem cô làm gì kìa. - Hạ Thụ đứng ngay ở cửa tóm lấy cổ áo tôi, kéo tôi ra bên cạnh anh.
- Ha ha, tôi nghĩ là tôi nên đi thôi, Hạ Thụ, anh thi tốt nhé. - Ý thức được tình hình không hay, tôi vội vàng tìm cách chuồn.
- Đi mau đi! Tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! - Hạ Thụ hằn học lườm tôi.
Người gì không biết! Tôi có lòng tốt mang thẻ sinh viên tới cho anh ta, anh ta không những cảm ơn tôi, lại còn đuổi tôi đi. Hừ, thật là bất lịch sự!
Đúng vào lúc đang định chống nạnh nói ra những lời này, bỗng dưng có một cô gái thò tay ra ngoài cửa sổ, nhìn tôi đầy chờ đợi, hỏi tôi một câu mà tôi nghĩ mãi chả tài nào hiểu nổi:
- Này, bạn kia, bạn thực sự sống chung với Hạ Thụ à?
Sống chung?
Trán tôi muốn xịt khói den, nhưng tôi nghĩ lại, tối hôm qua hình như đúng là tôi sống cùng với anh ta trong một căn phòng của một tòa nhà chung cư. Mặc dù có sự khác biệt trên trời dưới đất giữa chiếc giường anh ta ngủ với cái thùng rác mà tôi phải “tá túc”, nhưng hình như không thể phủ nhận sự thực này.
Nghĩ tới đây, tôi thành thật gật đâu, trả lời cô gái đó:
- Đúng thế.
- Wa, cô ấy thừa nhận rồi! - Cô gái đó hét to một tiếng, sau đó hai mắt đảo ngược lên rồi ngất ra đất.
Thật là... khoa trương quá đi! Cô ta có cần phản ứng như thế không?
Trong phút chốc, đám con gái của cả phòng học vây quanh lấy tôi, ánh mắt thù địch như muốn xuyên thủng cả người tôi. Tôi đành len lén lùi về sau, lùi về sau mãi, cho tới khi trốn sau lưng Hạ Thụ.
Hình như tôi lại nói sai cái gì đó...
- Này, cô đừng có nói bừa, tôi sống chung với cô lúc nào? - Hạ Thụ kéo tôi ra, ánh mắt giận dữ như muốn đốt cháy tôi.
- Nhưng hôm qua đúng là tôi ở nhà anh mà! - Tôi lí nhí phản đối.
- Trời ơi! - Nghe thấy câu nói này, bọn con gái lại ngã rạp ra.
- Họ sống chung với nhau, đáng sợ quá.
- Câm miệng cho tôi. - Cuối cùng Hạ Thụ không nhịn được, quát lớn, đám con gái kia đều sững sờ.
- Còn cô nữa? Con ruồi ngu ngốc hậu đậu này, lập tức cút khỏi phòng học cho tôi, cút càng xa càng tốt! - Hạ Thụ thực sự nổi giận rồi, anh ta bịt miệng tôi, đẩy mạnh tôi ra khỏi phòng học, sau đó đóng sầm cửa trước mặt tôi.
Trong hành lang vắng lặng chỉ còn lại mình tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đơn đứng đó. Hu hu, tôi có cố ý gây sự chú ý đâu, ai ngờ đám con gái đó lại hiểu lầm ý tôi! Tôi chỉ muốn mang thẻ dự thi cho anh ta thôi, để anh ta có cái nhìn khác về tôi thôi mà. Những cảnh tượng đẹp đẽ tưởng tượng ra ban đầu hoàn toàn không hề xuất hiện, thay vào đó lại khiến anh ta càng ghét tôi hơn. Hu hu, tôi thật là thất bại.
Qua kính cửa sổ, tôi nhìn vào trong phòng, Hạ Thụ sa sầm mặt ngồi xuống ghế. Anh ta thực sự nổi giận rồi, lần này thì chắc chắn là anh ta đã quyết tâm đuổi tôi ra ngoài rồi. Tôi hoang mang suy nghĩ. Đúng vào lúc này, tôi cảm thấy có một ánh mắt độc ác từ trong phòng học chiếu về phía tôi, khiến cả người tôi lạnh toát.
Nhưng khi tôi tìm kiếm người phát ra ánh mắt đó thì lại không làm sao tìm được. Có lẽ lại là ánh mắt đố kỵ của một đứa con gái kỳ quái nào đó, tôi không để tâm mấy.
Bây giờ làm thế nào đây? Cứ thế này bò về nhà, sau đó chờ Hạ Thụ đuổi tôi lần nữa sao? Thế thì không được. Tôi sẽ bám lấy anh ta tới cùng, quyết không để anh ta đuổi tôi đi. Hay là ở đây chờ anh ta, nói không chừng tôi cầu xin một hồi, anh ta sẽ nảy lòng từ bi mà cho tôi ở lại thì sao.
Mặc dù tôi không mấy tin vào khả năng này, nhưng sự việc đã đến nước này, tôi chỉ đành đứng dựa vào tường, đếm từng cái ngón tay của mình, chờ Hạ Thụ thi xong, tuyên bố về số phận bi thảm của tôi.