Yêu Tinh Cà Rốt - Chương 01

Tác giả: Ngải Khả Lạc

Một Phần Vạn May Mắn
Bầu trời xanh như đá Sapphire, những đám mây trắng thỏng thả rong chơi nhàn nhã. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi lên vạn vật, nắng đẹp mê hồn…
Trước cổng Giai Niên Hoa là một cảnh tượng rất thú vị - một thiếu nữ có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc bộ váy màu hồng phấn đang ngọt ngào khóac tay một chàng trai trẻ đi vào bên trong.
Trên gương mặt trắng trẻo của chàng trai mang một vẻ lạnh lùng, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc dài đen mượt tỏa sáng dưới ánh nắng.
Hạ Thụ!Cô gái cất giọng nói ngọt ngào gọi chàng trai bên cạnh, đôi mắt to như mắt 乃úp bê chớp chớp. –Anh định chơi trò gì? Em sẽ chơi cùng anh.
Hạ Thụ cố nén cảm giác khó chịu trước giọng nói ngọt ngào đó, vốn định trả lời là “tùy em” nhưng anh hiểu tính cách của Mỹ Nguyệt, thái độ lấp lửng của mình chỉ khiến Mỹ Nguyệt càng bám chặt lấy mình hơn. Ánh mắt anh liếc nhanh qua trò tàu leo núi ở cách đó không xa đáp:
Chơi tàu leo núi đi.
Nghe anh nói xong, chiếc miệng nhỏ của Mỹ Nguyệt chu lên, lắc tay anh nũng nịu:
Không chịu đâu, em sợ lắm –Cô đảo mắt rất nhanh một vòng rồi dừng lại ở cái máy gắp thú bông, lập tức vui vẻ cười, - Hay là mình chơi cái kia nhé.
Hạ Thụ chau mày, cuối nhìn cô, mím chặt môi, trong lòng anh cảm thấy coi thường cô, cúi cùng không kìm được, bèn cất giọng châm biếm:
Sao lúc nãy em bảo sẽ chơi với anh. Sao quên nhanh thế?
Nhưng hai bác bảo anh đi chơi với em mà, nên anh phải nghe theo em.
Mỹ Nguyệt không ngờ Hạ Thụ vốn luôn nhường nhịn cô nay lại phản bác, bèn kéo cánh tay đang buông thõng của Hạ Thụ, mặc dù rõ ràng cảm thấy anh muốn giằng tay mình ra như một phản xạ có điều kiện, cô vẫn cứ giữ chặt lấy nó, sau đó cố làm ra vẻ đáng thương. - Em thật sự rất sợ mà.
Hạ Thụ tỏ ra chán nản, quay đầu lại nhìn gương mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng lại khiến anh chán ghét, cuối cùng không thể đi ngược lại mệnh lệnh của bố mẹ, anh đành gật đầu, bất lực nói:
Em đã thích thì đi vậy.
Giọng anh vừa dứt, biểu cảm ngoan ngoãn đáng thương của Mỹ Nguyệt lập tức được thay thế bằng một nụ cười đắc ý, cô vội vàng kéo anh chạy lại bên cái máy đồ chơi.
Chiếc máy đồ chơi vốn bị mọi người lãng quên nhưng sau khi Hạ Thụ tới thì có rất nhiều người vây quanh. Một đám con gái sáng mắt lên vây lấy anh, đứng thành một nhóm sau lưng Hạ Thụ, say đắm nhìn cái lưng thẳng tắp của anh, gương mặt hoàn hảo như một bức tượng. Mỹ Nguyệt nhảy cảm ngửi thấy một bầu không khí ngọt ngào, trừng mắt lườm đám con gái kia, dường như muốn nói: “ Chàng trai này là của tôi, đám con gái xấu xí kia hải cúc đi”.
Đám con gái sợ hải trước ánh mắt sắc sảo đó, vội lùi sao mấy bước.
Mỹ Nguyệt kiêu ngạo”hừ” một tiếng, giải quyết xong đám”kẻ cạnh tranh”, sau đó quay đầu lại chăm chú đối phó với cái máy đồ chơi. Mỹ Nguyệt bỏ vào đó hai đồng xu, nhửng ngón tay thon dài sau khi chạm phải cái cần điều khiển bỗng trở nên lóng ngóng, đã ngắm chuẩn một con chó bông, nhưng cuối cùng lại gấp lệch ra ngoài.
Tiếc quá…- Cô cong môi lên, nhìn con chó nhỏ trong máy đồ chơi.
Đôi mắt cũa chú chó nhỏ rất sinh động,mặc dù chỉ là con thú bông, nhưng dường như nó đang giận giữ vì bị nhốt ở đây. Lớp long màu vàng cam đậm, hai cái tay dài rủ xuống.
Mỹ Nguyệt buồn bã nhét thêm hai đồng xu nữa vào chiếc máy.
Lần nào cô cũng rất thận trọng với cái cần điều khiển, ngưng không lần nào ngấm trúng mục tiêu.
Đám con gái vây xung quanh càng lúc càng đông, bọn họ điều nhìn Hạ Thụ đang lạnh lùng đứng tựa vào cái máy đồ chơi bằng áng mắt ngưỡng mộ. Cơn nhó nhẹ khẽ ve vuốt trên mặt anh, thổi bay mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt anh vẫn luôn mím chặt,đôi mắt nhìn về một nơi nào đó xa xăm.
Ôi!
Lại một lần nữa thất bại, Mỹ Nguyệt ấm ức nhìn con chó vẫn bất động trong cái máy đồ chơi, gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự giận dữ. Cô quay đầu lại kéo tay Hạ Thụ:
Hạ Thụ , giúp em được không?
Cái trò chơi vô vị này không hợp với amh- Hạ Thụ quay đầu lại, nhìn cái máy đồ chơi, rồi lại quay mặt đi.
Hạ Thụ… anh bắt nạt em.- Gương mặt đang rạng rỡ của Mỹ Nguyệt vì câu nói của anh mà cau lại, đôi môi thoáng nhết lên, rồi cô móc điện thọai trong túi ra, làm ra vẽ như định gọi cho ai đó,- Em sẽ mách với hai bác…
Em!- Nhìn gương mặt được trang điểm kỹ càng của Mỹ Nguyệt. Hạ Thụ không nén được lửa giận trong lòng.- Dừng lại ngay.- Anh quát lớn, móc hai đồng xu trong túi ra bỏ vào máy, sau đó thuần thục điều khiển cái cần. Chưa đầy một phút sau, anh đã gấp được một con chó máu xanh.
Mỹ Nguyệt nhận con chó từ tay anh, vui vẽ ôm trước иgự¢, tay kia chỉ củ cà rốt có màu sắc rực rỡ trong cái máy, tươi cười rạng rỡ, dường như đã quên rằng vừa nãy mình còn uy Hi*p anh. Ngược lại còn nhìn anh bằng đôi mắt ngưỡng mộ:
Hạ Thụ giỏi quá! Em còn thích củ cà rốt kia nữa, màu cam đẹp quá!
Hai người đứng cạnh nhau giống như một cảnh tượng thật đẹp. Từ Hạ Thụ toát lên một vẽ lạnh lùng, khiến đám con gái sau lưng có cảm giác ngưỡng mộ nhưng không dám tới gần, đặc biệt là tư thế gần như hòan hảo của anh khi điều khiển cái cần của máy gấp đồ chơi, khiến cho mọi cô gái đứng phía sau anh đều phải mẩm mê.
Cảm nhận dược những ánh mắt si tình sau lưng, Mỹ Nguyệt quay dầu lại, lườm những cô gái kia bằng đôi mắt căm ghét, rồi giơ tay ra định ôm lấy Hạ Thụ.
Đúng lúc đó Hạ Thụ vừa ngắm chuẩn được củ cà rốt, đang định ấn cái nút màu đỏ thì Mỹ Nguyệt nắm lấy tay anh, không cẩn thận ᴆụng vào người anh khiến tay Hạ Thụ thoáng run, cái kẹp khẽ chuyển sang vị trí khác.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài của đám con gái.
Hạ Thụ thấy thắt lưng vương vướng, cúi xuống nhìn hoá ra Mỹ Nguyệt đang ôm mình. Chớp mắt nhìn anh đầy duyên dáng, Hạ Thụ cảm thấy mặt mình nóng bừng, giần giật.
Sao trên đời này lại có đứa con gái phiền phức như thế nhỉ!
Các ngón tay của Hạ Thụ nắm chặt lại thành một nắm đấm, anh cảm thấy mình sắp không thể kiềm chế nổi nữa rồi, đã sắp phải làm cái chuyện “đánh phụ nữ” rất mất mặt đàn ông rồi. Nhưng vừa nghĩ tới lời dặn dò của bố mẹ, anh lại đành thả lỏng tay ra, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ra đỡ Mỹ Nguyệt. Nhưng cho dù anh cố che giấu thế nào thì sự bực bội và chán ghét vẫn thể hiện rõ qua ánh mắt.
Cũng may là được anh đỡ dậy, Mỹ Nguyệt dường như hơi xấu hổ nên không dám nhìn vào mặt anh, cô chỉ tiếc nuối nhìn cái gắp thú đang từ từ rơi xuống. Đúng vào lúc cái cần gắp rơi xuống, cô lập tức tỏ ra kinh ngạc, sau đó mừng rỡ.
Cái cần gắp vô tình gắp đúng vằo cái lá của củ cà rốt, và nó kéo được cả củ cà rốt lên. Củ cà rốt lắc lư, lắc lư rồi được đưa ra khỏi cái máy.
- Wa! - Đằng sau vang lên âm thanh ngưỡng mộ của đám con gái.
- Đáng yêu quá! - Mỹ Nguyệt hơi cúi xuống lấy củ cà rốt trong máy ra, ánh mắt cô nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm. Món đồ chơi này tuy có hình củ cà rốt, nhưng bên trên lớp vải màu vàng lại vẽ một cái mặt cười rất nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu.
Cô đặt chú chó bông lên cái bệ gần đó, hai tay ôm củ cà rốt quay người lại, hơi cúi đầu, len lén nhìn nét mặt của Hạ Thụ, sau đó thu hết dũng khí giơ củ cà rốt trong tay lên, nói:
- Cái này tặng anh... làm...
“Tặng vật tình yêu”.
Mấy tiếng sau đó cô kịp nén lại không nói ra, nhưng cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, nhịp tim đập nhanh dần, hai gò má ửng hồng.
Các cơ mặt của Hạ Thụ lại giần giật. Một chàng trai cầm củ cà rốt nhồi bông về nhà, bị người ta nhìn thấy thì chắc sẽ cười rớt cả răng mất.
- Anh không thích mấy thứ dồ chơi dành cho con gái này.
- Hạ Thụ, hôm nay anh đã hứa với hai bác đi chơi với em thì cả ngày hôm nay phải nghe theo em! - Mỹ Nguyệt tỏ ra không vui, lại gần anh một bước, ấn củ cà rốt vào tay anh.
Hạ Thụ đành miễn cưỡng nhận củ cà rốt. Cái món đồ chơi ấy đặt trong máy đồ chơi một thời gian nên đã bám một lớp bụi. Bởi thế anh có cảm giác sợ bị bẩn, trong chớp mắt, anh chỉ còn cầm củ cà rốt bằng hai ngón lay, sau đó anh bị Mỹ Nguyệt kéo tới bên cạnh cái máy ném bóng rổ.
Củ cà rốt đáng thương cứ mang theo nụ cười kỳ lạ đó, bị Hạ Thụ tha lôi suốt một ngày. Cho tới buổi tối, quá mệt mỏi với sự bám riết của Mỹ Nguyệt, Hạ Thụ đành phải mang nó về căn hộ riêng của mình ở gần trường.
Hạ Thụ bật đèn, vận động một chút bàn tay đã bị tê cứng rồi ngã vật ra ghế salon, lúc này anh mới phát hiện ra món đồ chơi bẩn thỉu trong tay mình. Anh cau mày một cách bực tức, giơ cao tay, nhắm thẳng cái thùng rác ở góc phòng, ném cái món đồ chơi “rác rưởi” vào đó, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt anh, tạo ra một quầng sáng nhàn nhạt. Trong không khí dường như có một làn gió, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Nếu lúc này Hạ Thụ mở mắt ra, có thể anh sẽ phát hiện, dường như trong căn phòng yên tĩnh đang có một thứ gì đó thay đổi...
Thế giới yêu tinh cùng lúc đó...
Hựu Diệp dụi dụi đôi mắt mệt mồi vì xem tivi, tiếp tục nằm trên salon chờ đơi đến mốc meo cả người.
Là một yêu tinh cà rốt đồ chơi đáng yêu, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, chăm chỉ lao động, cô hy vọng nhất là có thể giúp người khác hoàn thành được tâm nguyện.
Nhưng!
Đã nửa năm trôi qua, cô vẫn chẩng nhận được một nhiệm vụ nào.
Nghĩ tới đây, cô không nén được lại sự giận dữ, bèn giơ nắm đấm ra, giống như đang định biểu diễn màn tay không chém đá.
Không phải cấp trên quên mất cô, mà là trong thế giới yêu tinh có một quy tắc rất kỳ lạ. Mỗi yêu tinh tương ứng với một món đồ chơi ở thế giới loài người, sau đó sẽ phải ngoan ngoãn nằm trong máy gắp đồ chơi, chờ người ta gắp ra. Người thứ một vạn gắp được chúng thì sẽ được ba điều ước.
Chán xem tivi, sắc mặt cô hơi thay đổi, làm thế nào để nâng cao tỷ lệ được con người gắp trúng đây? Dù sao thì lần nào cô muốn tới với thế giới loài người cũng phải chờ người thứ một vạn gắp trúng củ cà rốt nhồi bông! Bỗng dưng mắt cô sáng lên, trong lòng nảy ra một kế hoạch, vội vàng tắt tivi, bật đèn lên, ngồi bên bàn học, lấy ra một quyển sổ nhỏ của mình, tự hào viết vào đó mấy chữ: Làm thế nào để gắp trúng cà rốt nhồi bông chỉ cần tới ba đồng xu.
Luận văn cứu vớt các công dân của thế giới yêu tinh sắp ra đời!
Đúng vào lúc cô đang rất đắc ý chuẩn bị bắt tay vào viết luận văn thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng của một cô gái:
- Tiểu Hựu, Tiểu Hựu, người trúng thưởng mới xuất hiện rồi, ông nội bảo tớ nói với cậu, lát nữa phải tới thế giới loài người rồi đấy.
- Thật không? - Hựu Diệp không dám tin vào tai mình. Cô dứng bật dậy, hai tay duỗi ra, cây 乃út đáng thương bị lăn vào một xó xỉnh nhỏ nào đó. Cô chớp chớp đôi mắt to tràn đầy niềm vui, gương mặt đỏ hồng hào giờ được nhuộm thêm màu của hạnh phúc, cô nhảy phắt lên giường, ôm lấy đống chăn gối bằng lụa màu hồng phấn mà nhảy nhót, tiếng hét sung sướng tràn ngập cả căn phòng. - Thích quá, thích quá, cuối cùng cũng có công việc mới rồi! Cuối cùng cũng thoát được những ngày buồn bã mốc meo này rồi!
- Tiểu Hựu, mau đi đi! - Cô gái ngoài cửa sổ nhìn Hựu Diệp đang nhảy điên cuồng trong phòng, chép miệng một cái, dường như đã quen với sự điên cuồng của bạn, gõ vào cửa sổ, nói nhỏ thúc giục bạn.
- Đúng rồi, phải mau chuẩn bị làm việc thôi!
Hựu Diệp phấn khích bỏ chăn gối xuống, sửa sang lại quần áo rồi lẩm nhẩm một câu thần chú, lập tức biến mất trong không khí.
Chỉ còn lại một quyển sổ nằm cô đơn trên bàn, trên đó có bài luận văn ૮ɦếƭ yểu của Hựu Diệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc