“Kỳ Gia, cậu mau tới đây, nhanh lên.”
Lương Kỳ Gia vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã bị Tiểu Tuệ đang đứng chờ ở hành lang kéo đến một góc không người ở gần đó.
“Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng cẩn thận dò xét xung quanh như điệp viên của Tiểu Tuệ, Lương Kỳ Gia cũng đè thấp thanh âm theo, nhìn trái phải xung quanh liên tục.
“Dạo trước cậu bảo mình là bây giờ hiện tại cậu đang ở cùng với ba của đứa nhỏ, cậu mau thành thật nói cho mình biết, ba đứa nhỏ rốt cuộc là ai?” Tiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi.
“A?” Câu hỏi bất ngờ không trong dự tính khiến Lương Kỳ Gia không khỏi ngẩn người.
“Vì sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?” Cô trừng mắt nhìn, tò mò hỏi. Trước giờ Tiểu Tuệ vẫn luôn tôn trọng ý nguyện của cô, hỏi một hai lần mà cô không chịu nói ra liền thôi, từ đó không nhắc lại vấn đề này nữa.
“Bởi vì tớ nghe được một số chuyện về hai người.” Tiểu Tuệ nghiêm trang nói.
Cô cũng ngạc nhiên. “Cái gì mà hai người?”
“Có người bảo thấy cậu được một chiếc xe BMW đưa đón, cũng có người thấy cậu đi trên một chiếc Mercedes-Benz*. Cậu mau nói xem, ba đứa nhỏ rốt cuộc là anh BMW hay ông Mercedes-Benz nào?”
“Cái gì mà anh BMW, ông Mercedes chứ?!” Lương Kỳ Gia dở khóc dở cười với cách nói của Tiểu Tuệ.
“Cậu có hiểu ý của tớ không vậy? Có người nói cậu bắt cá hai tay, cũng có người nói cậu…” Tiểu Tuệ ngập ngừng một chút. “Cậu biết không? Có người đã thấy mặt ông Mercedes-Benz, bảo rằng tuổi của ông ta không năm mươi thì cũng phải bốn lăm, cho nên mọi người truyền tai nhau nói cậu là tình nhân hoặc là kẻ thứ ba.”
Lương Kỳ Gia kinh ngạc cứng họng, không nghĩ tới lời đồn đại của mọi người xung quanh về mình lại đáng sợ đến thế.
“Mình không phải.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa nói.
“Mình đương nhiên biết cậu không phải loại người đó, vấn đề là những người khác không biết nha.” Tiểu Tuệ tức giận nói. “Dạo trước cậu không muốn công khai xem ba đứa nhỏ là ai, còn nói sau này đứa nhỏ sinh ra hai người cũng sẽ không ở cùng một chỗ. Hiện tại thì sao? Mình thấy cậu mặt mày hơn hở suốt ngày, đúng kiểu thiếu nữ đang lâm vào trong tình yêu cuồng nhiệt, cảm tình của hai người như thế chắc là ổn định rồi đúng không? Một khi đã như vậy thì tìm cơ hội đem bạn trai mình giới thiệu cho mọi người để miễn sau này bị người ở sau lưng nói xấu thành như vậy!”
Thái độ đầy căm phẫn của Tiểu Tuệ làm cho cô cảm thấy hết sức ấm áp, nhưng mà tìm cơ hội cho Trạm Diệc Kỳ quen biết với mọi người ư?
“Cái đó, về chuyện này…” Lương Kỳ Gia nhịn không được lộ ra một chút do dự.
“Cậu đang lo lắng cái gì?”
Tất nhiên là lo lắng, mọi chuyện sau khi công bố xong, cô sẽ bị người ta nói càng khó nghe nha.
Cùng Trạm Diệc Kỳ ℓàм тìин nhân một đêm, sau đó không cẩn thận mang thai, lại mẫu bằng tử quý được gả vào nhà giàu…Ai, loại kịch truyền hình lúc tám giờ này sao lại có thể phát sinh trên người cô chứ?! Vấn đề là ở chỗ, nó thực sự đã xảy ra rồi.
Lương Kỳ Gia gần như đã có thể tưởng tượng ra được cái cảm giác hết đường chối cãi này rồi. Thật sự không thể nói được.
“Thanh giả tự thanh*, chỉ cần tớ biết mình không phải là loại người như thế, cậu cũng biết, vậy là đủ rồi.”
(*Thanh giả tự thanh: Nguyên gốc là thanh giả tự thanh, tục giả tự tục: Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay)
“Cái gì?!” Tiểu Tuệ khó có thể tin kêu lên.
“Tiểu Tuệ, chờ mình ổn định tâm lý rồi sẽ đem anh ấy giới thiệu cho mọi người, được không?” Lương Kỳ Gia có chút cầu xin tha thứ mà nói.
“Vì sao phải chuẩn bị tâm lý? Anh ta là người nổi tiếng sao?”
Lương Kỳ Gia ấp úng nói không ra lời.
“Quên đi, không ép cậu nữa, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu miệng lưỡi người đời rất đáng sợ mà thôi, cậu nên cẩn thận một chút.”
“Cám ơn.”
“Nhưng mà, nói đi nói lại, bạn trai cậu vẫn là anh BMW hay ông Mercedes-Benz a? Ông Mercedes-Benz già như vậy, chắc sẽ không phải là ông ta đâu!”
Lương Kỳ Gia lắc đầu. “Bác ấy là lái xe của bạn trai mình, nếu anh ấy có việc không thể tới đón tớ đúng giờ thì sẽ gọi lái xe tới.”
“Oa, có cả lái xe riêng cơ á?!” Tiểu Tuệ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. “Anh ta có rất lắm tiền sao?” Dừng một chút. “Ai, xem mình hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế này, mua được cái BMW tốt như vậy, lại còn lái xe dùng Mercedes-Benz nữa, tất nhiên là kẻ có tiền rồi.” Sau đó Tiểu Tuệ đột nhiên bật cười. “Haha…”
“Tiểu Tuệ?” Lương Kỳ Gia hoàn toàn không hiểu nổi bạn tốt đang cười cái gì.
“Mình thật muốn nhìn xem cái bà dì không máu không nước mắt của cậu nếu biết cậu gả được vào nhà giàu sẽ có phản ứng gì?!” Tiểu Tuệ có chút xấu xa nói. “Bà ta nhất định sẽ thật hối hận vì sao lúc trước không đối xử tử tế với cậu, hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường luôn ấy chứ!”
Lương Kỳ Gia khẽ bật cười, cô hoàn toàn không lạc quan được như vậy.
Nếu dì biết được hối hận thì tốt quá, chỉ là lấy hai mươi năm hiểu biết khi ở chung một mái nhà với bọn họ của cô, Lương Kỳ Gia hoài nghi không biết dì có hiểu được hai chữ “hối hận” viết thế nào hay không.
“Thì ra hai người đang ở trong này!” Một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.
“Nguy rồi, bị bắt quả tang.” Tiểu Tuệ rụt cổ kêu thầm một tiếng bởi vì người đó không phải ai khác mà chính là phó phòng kế toán của bọn họ.
“Kỳ Gia, có người tìm cô đấy.” Phó lý đi lên trước nói.
Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ liếc mắt nhìn nhau một chút. Các cô cũng không phải người của bộ phận nghiệp vụ, sao có thể có khách tới gặp chứ?!
“Là ai vậy?” Tiểu Tuệ nhanh chóng hỏi thẳng.
“Nghe bảo là mẹ của cô.” Phó lý nói.
“Mẹ?” Tiểu Tuệ ngạc nhiên kêu lên, lại nhanh chóng cùng Lương Kỳ Gia liếc mắt nhìn nhau tiếp, bất quá vẻ mặt hai người lúc này không phải là nghi hoặc mà là trào phúng, châm chọc. “Phó lý, mẹ của Kỳ Gia đã qua đời khi cô ấy bốn tuổi, người đó không phải mẹ của cô ấy đâu!”
“Tiểu Tuệ.” Lương Kỳ Gia mở miệng chặn cô ấy lại.
“Thật vậy sao?” Phó lý ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Đó chắc là dì của tôi, tôi đi xem một chút.” Lương Kỳ Gia không giải thích nhiều, nói qua với phó lý một chút rồi bước tới chỗ thang máy xuống đến phòng khách ở lầu một.
Cô nghĩ mãi cũng không ra, vì sao dì lại đột nhiên chạy tới tìm mình chứ?
“Làm sao vậy?” Nhận thấy được hôm nay Lương Kỳ Gia lên xe đặc biệt im lặng, Trạm Diệc Kỳ quan tâm hỏi.
“Vì sao anh hỏi như vậy?” Cô sửng sốt một chút, miễn cưỡng cười vui nói.
“Em rất trầm mặc.” Hắn quay đầu nhìn cô một cái.
“Tức là bình thường em rất ầm ĩ sao?”
“Tức là hôm nay đã xảy chuyện gì?”
Tuy rằng cô chưa nói nhưng hắn biết nhất định có việc, bởi vì trừ bỏ việc lên mạng suốt ngày, thú vui gần đây cô mới phát hiện là cùng hắn nói chuyện phiếm, đông kéo tây buông thứ gì cũng có thể tán gẫu được, đôi khi chỉ là vì muốn nghe lời giải thích của hắn. Cô như thế sao có thể bỏ qua cơ hội đi trên xe cùng hắn mà không hỏi này hỏi nọ chứ?
“Hình như chuyện gì cũng không lừa được anh thì phải.” Lương Kỳ Gia trầm mặc một chút rồi cười khổ nói.
“Anh rất thích vẻ mặt em lúc cười, trừ những lúc miễn cưỡng ra.” Hắn vươn tay cầm lấy tay cô như tiếp thêm sức mạnh. “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn lại ôn nhu hỏi.
“Hôm nay dì đến công ty tìm em.” Cô ngập ngừng một chút, mới thẳng thắn nói ra.
Trạm Diệc Kỳ im lặng. “Dì? Cái bà cô trong nhà ba em kia?”
“Vâng.” Cô hữu khí vô lực trả lời.
“Bà ta tìm em có chuyện gì?”
“Hình như bà ấy đã từ chỗ ba em biết được một ít chuyện của chúng ta, bà ấy muốn cuối tuần này mang anh về nhà ăn cơm.”
“Trời muốn nổi bão rồi sao?” Hắn nhíu mày, trào phúng nói. Cùng Lương Kỳ Gia hàn huyên vô số lần, hắn từ miệng cô nghe được không ít chuyện về người phụ nữ xấu xa kia đối với chồng và con gái riêng của ông, vì thế đối với kẻ được xưng là trưởng bối của vợ mình kia hắn không có nửa điểm hảo cảm nào hết.
“Tiểu Tuệ cũng nói như vậy.” Lương Kỳ Gia khẽ mở môi cánh hoa, cười khổ.
“Chỉ vì chuyện này, bà ta đã chạy tới công ty tìm gặp riêng em sao? Bà ta không biết trên đời này có một thứ gọi là di động à?”
“Bà ấy không có số điện thoại của em.”
“Là em không cho bà ta, hay là bà ta không thèm giữ.”
Hắn thật đúng là nhất châm kiến huyết*. Đáp án đương nhiên là vế sau rồi.
(*nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, ý nói một câu đã đánh trúng trọng tâm vấn đề)
“Bà ta muốn gì?” Trạm Diệc Kỳ hỏi, lập tức sau đó lại tự mình đáp. “Nhất định là cáo chúc tết gà rồi, không có tâm ý tốt đẹp gì hết!”
“Em không biết.” Cô thản nhiên đáp.
“Em nhất định đang suy nghĩ điều gì nên mới sầu lo bất an như vậy. Em đang lo lắng điều gì? Nói cho anh biết đi.” Hắn nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô cũng dùng sức siết một chút.
“Tuần này ba em đi du lịch nên không có ở nhà.” Cô chần chờ nói ra.
“Sau đó?” Hắn không hiểu cô vì sao đột nhiên nói đến chuyện này.
“Nếu dì muốn biết số điện thoại di động của em có thể hỏi ba, bà lại đặc biệt chọn lúc ba không có ở nhà để bảo em mang anh trở về, em thật sự…” Cô thật sự không biết nên làm gì mới được, trong lòng rất bất an, cảm giác như sóng gió đang dần tới.
“Nếu em không muốn đi thì đừng đi, cự tuyệt là được rồi.” Xem cô lo lắng như vậy, Trạm Diệc Kỳ thay cô ra cái quyết định.
“Em không biết nữa…” Cô do dự nói. “Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa nếu em không đi, em lo về sau ba ở nhà sẽ càng khó khăn hơn nữa. Dì nhất định sẽ mượn cớ này mà nói tới chuyện của ba ngày xưa, tìm cơ hội nhục nhã ông ấy.”
“Ba em có thể rời khỏi gia đình ấy.”
“Tiền của ông đều ở trong tay dì rồi.”
“Nếu là vấn đề tiền bạc, đó căn bản không phải là chuyện đáng suy nghĩ, nuôi dưỡng thêm một người ba vợ đối với anh mà nói không quá khó khăn.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng ba em là người rất có trách nhiệm với gia đình.” Cô lắc đầu nói.
“Nhắc đến chuyện này, anh có thể hỏi giữa ba em và mẹ- ý anh nói là mẹ đẻ của em ấy, đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như theo lời em nói, ba em là người rất có trách nhiệm, ông hẳn là sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ như vậy.”
Điểm này thật sự khiến hắn không thể lý giải nổi.
“Ba và mẹ em là hai người yêu nhau, còn dì là người con dâu mà ông nội vừa ý. Ông nội là người nghiêm khắc, ba em không thể cãi lại, chẳng có cách nào đành chia tay với mẹ và cưới dì, khi đó mẹ cũng không biết đã mang thai em, ba cũng vậy. Khi em ba tuổi, mẹ vì sinh bệnh mà không thể nuôi nấng em được nữa, bà đành nhờ ba em giúp đỡ. Năm em bốn tuổi, mẹ mất vì bệnh, ba liền mang em về nhà.”
“Thì ra là như vậy.” Trạm Diệc Kỳ gật gật đầu, rốt cục đã hiểu.
“Dì là một người cực kì sĩ diện, căn bản là không thể chấp nhận việc ba đã giấu bà chuyện có một đứa con gái riêng ở bên ngoài, cho dù em là người con có được trước khi hai người kết hôn sinh con cũng thế. Hơn nữa ba rất thương em, nhất định điều đó khiến cho bà cảm thấy đó là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bà mới ghét em như vật, cả đời đều sống trong oán hận.” Cô nói hết sức bình tĩnh, hệt như đã chấp nhận đây là số mệnh của mình.
“Anh chỉ có thể nói trừ em và mẹ ra, những người kia đều sai hết. Ông nội em năm đó quản quá nhiều chuyện, ba em lại quá yếu đuối, còn về phần bà dì của em thì anh nghĩ, căn bản người đàn bà này nhân cách có vấn đề, không ai khiến bà ta bất hạnh, bất hạnh đều là do tự bà ta mang tới cho mình.” Trạm Diệc Kỳ bình luận.
Lương Kỳ Gia gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà những chuyện này đều đã là quá khứ, điều khiến cô phiền não bây giờ chính là cuối tuần sắp tới kia cơ.
“Anh cảm thấy chúng ta có nên đi không?” Cô hỏi hắn.
“Em không muốn đi thì đừng đi, còn nếu em muốn đi, anh đương nhiên sẽ đi cùng với em.” Hắn trả lời mà như không, bởi vì đối với Trạm Diệc Kỳ mà nói, có đi hay không không quan trọng, quan trọng là: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ động đến một cọng lông tơ của em đâu.”
Ngữ khí trầm ổn rắn chắc của hắn thoáng trấn an tâm tình bất định của cô.
“Nếu bà ấy muốn động đến anh mà không phải em thì sao.” Cô đừa giỡn hỏi hắn.
“Ừm, điểm này có vẻ đáng để lưu tâm đây—” Trạm Diệc Kỳ cố ý làm vẻ mặt khó xử, nhíu mày nói.
Lương Kỳ Gia nhịn không được bị vẻ mặt này của hắn chọc cho cười phá lên.
“Đừng lo lắng, có em ở đây, em sẽ không để bọn họ động đến một cọng lông tơ của anh đâu.” Lương Kỳ Gia đem những lời hắn vừa nói trả lại không sót một chữ nào.
Không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, Trạm Diệc Kỳ ngây ngốc sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to lên.
“Được, tốt lắm.” Hắn cười nói. “Như vậy cuối tuần này anh phải dựa vào sự bảo hộ của em rồi, em yêu.”
“Không thành vấn đề, cứ tin ở em.” Cô cam đoan nói.
“Được, anh sẽ chống mắt nhìn xem.”