Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 09

Tác giả: Kim Huyên

Nếu cô đã kiên trì rằng đứa nhỏ không phải của hắn thì hắn thực muốn biết cha của đứa nhỏ là người như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tên đó thôi là hắn đã thấy ghen tuông khủng khi*p.
Không nghĩ tới Trạm Diệc Kỳ sẽ hỏi như thế, Lương Kỳ Gia há mồm lại không thể nói được câu gì, bởi vì hình ảnh xuất hiện ngay ở trong đầu cô cũng chỉ có hắn, mọi thứ đều được hình dung giống với người này.
Cha của đứa nhỏ đeo một chiếc kính mắt vuông vắn, bộ dạng nho nhã dễ gần, tuấn dật mê người. Thân cao hơn mét tám, dáng người đẹp đến mức người mẫu tạp chí cùng khó sánh kịp, lại có giọng nói mà DJ radio(*) có theo cũng không nổi. Người đó mặc dù không phải là ngôi sao nhưng luôn sở hữu một đống fan hâm mộ, là bạch mã hoàng tử, tình nhân trong mộng, bạn trai lý tưởng của hàng ngàn cô gái.
(* DJ radio: convert nói thế thôi, ta là ta muốn đổi thành phát thanh viên của đài lắm)
“Đó là bạn cùng lớp của tôi thời đại học, tên là Đường Gian.” Cô cố sức nghĩ đến một người đàn ông khác, lung tung loạng quạng thế nào lại đúng vào chuyện xưa. “Đó là bạn trai, cũng là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi gặp lại nhau ở buổi họp lớp, sau đó kết giao.”
Trạm Diệc Kỳ đối với câu trả lời của cô không có lời nhận xét nào, đem ánh mắt chuyển về phía bàn tay trống trơn cùng ngón tay không hề đeo nhẫn.
Một đôi nam nữ yêu nhau, sau khi nhà gái mang thai thì nhà trai chắc chắn phải lập tức cầm nhẫn hướng nhà gái cầu hôn chứ? Cho dù hôn lễ không thể lập tức cử hành nhưng nhẫn thì tuyệt đối không thể thiếu, sao trên tay cô lại không có nhẫn, chuyện này đại biểu cho cái gì?
Bạn cũ thời đại học Đường Gian sao? Đây lại là một lời nói dối ư? Hay đó chính là một kẻ chỉ biết ăn chơi mà không chịu phụ trách? Mà cô chẳng lẽ không thèm nhân cơ hội này lừa dối đổ hết trách nhiệm cho hắn, thay đứa bé tìm một người cha nguyện ý làm kẻ đổ vỏ sao?
Suy nghĩ này, khiến cho Trạm Diệc Kỳ không thể nào không hoài nghi.
Chẳng lẽ cô thật sự đã yêu tên hỗn đản nào rồi? Nhưng dáng vẻ khi nhắc đến đối phương của cô không giống cho lắm.
Cô quả nhiên là cô gái vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn, luôn dễ dàng khơi mào quyết tâm chinh phục tìm hiểu trong hắn, không uổng công hắn đối với cô nhớ mãi không quên, còn muốn đem cô cưới về làm vợ nữa.
“Bộ dạng của anh rất xấu sao?” Hắn hỏi cô.
“Cái gì?” Lương Kỳ Gia ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói như vậy. Nếu như hắn gọi là xấu thì chắc trên thế giới này không có cái gì gọi là đẹp hết mất.
“Anh có thiếu tay hoặc thiếu chân sao?” Không để ý đến phản ứng ngốc nghếch của cô, hắn lại hỏi.
Cô trừ bỏ việc ngơ ngác nhìn hắn thì hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
“Hay là em đã từng nghe đến chuyện gì xấu xa về anh đi, giống như hoa tâm, lạm tình, ăn chơi không chịu trách nhiệm, hay là mấy chuyện bát quái khác chẳng hạn?” Hắn dừng một chút, “Có sao?”
Cô lắc đầu.
“Một khi đã như vậy, vì sao em không chịu thừa nhận đứa nhỏ là của anh đâu? Là điều kiện của anh không tốt, không xứng với em sao?”
Thì ra đó là lý do mà hắn đột nhiên hỏi một đống vấn đề không thể nào hiểu nổi như vậy, chỉ muốn biết vì sao cô cự tuyệt hắn.
Mà, vì sao à? Lương Kỳ Gia thầm tự hỏi chính mình.
Điều kiện của hắn tốt như vậy, dáng vẻ đẹp trai lại lắm tiền, là đối tượng kết hôn mà người đàn bà nào cũng tha thiết mơ ước, quan trọng nhất là cô còn mang thai đứa nhỏ của hắn, có thể dễ dàng mẹ sang vì con, gả vào nhà giàu sang, không phải thế sao?
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn thật sự sẽ vì đứa nhỏ mà kết hôn cùng cô sao?
Cho dù có, cái gọi là nhà giàu sang đen sâu như biển, tương lại sau này như thế nào cô còn không biết, nếu chờ đứa bé sinh ra xong họ đòi ly hôn ngay lập tức, như vậy cô có thể tranh quyền giám hộ được với hắn sao?
Không có mẹ đẻ bên cạnh, đứa bé sinh ra có bao nhiêu đáng thương, cô đều đã tự mình trải qua hết thảy, cũng biết rõ hơn bất cứ ai cảm giác hâm mộ cùng khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh, sự bất đắc dĩ này vô cùng khó chịu, cô không muốn con gái của mình cũng phải trải qua cuộc sống như thế.
Có mẹ bên cạnh đứa trẻ như bảo bối, không còn mẹ thì nó chỉ còn là thứ cây không rễ mà thôi.
Đối với đứa nhỏ mà nói, nếu cha mẹ hai người không thể có chung tiếng nói, cô tình nguyện để con gái không có cha, cũng sẽ không để nó mất mẹ.
Đó là nguyên nhân khiến cô không chịu thừa nhận, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mọi chuyện, cô phải vì con gái của mình mà suy nghĩ.
“Bởi vì đứa bé căn bản không phải là của anh, anh muốn tôi thừa nhận như thế nào?” Cô cố ý thở dài một hơi, lấy biểu tình bất đắc dĩ trả lời.
Trạm Diệc Kỳ trầm mặc nhìn cô. Hắn phát hiện tường thành phòng ngự của cô thật sự rất dày, xem ra hôm nay không phải là lúc để tìm hiểu đến cùng mọi việc, phải để cho cô thả lỏng đề phòng mới được.
“Được rồi.” Hắn đột nhiên rút lại bàn tay đang nắm ở khuỷu tay của cô, gật gật đầu nói.
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn, hoàn toàn không biết hai chữ hắn vừa nói ra có ý tứ gì.
“Em đều đã nói hết ra như vậy, nếu anh còn dây dưa không rõ nữa thì đúng là tự làm mình mất mặt rồi.” Hắn lộ ra một nụ cười khổ, nói với cô, sau đó lui về phía sau từng bước, biểu tình trở nên xa cách cùng lễ phép. “Lúc đứa nhỏ đầy tháng và em kết hôn nhớ nói cho anh biết, thư mời giao cho Quý Thành Hạo là được, anh sẽ đem quà đến mừng.”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cô một chút rồi mới xoay người nhẹ nhàng rời đi giống như lúc xuất hiện.
Lương Kỳ Gia ngây ra như phỗng, nhìn bóng dáng hắn càng lúc cách càng xa, thẳng đến khi hắn hoàn toàn đi khỏi tầm mắt của mình mà cô vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Hắn cứ như vậy mà rời đi, tin tưởng vào lời cô nói là đứa nhỏ không phải của hắn sao?
Mới vừa rồi hắn không phải còn rất kiên định nói cô đang nói dối sao? Không phải còn lấy gịong điệu thật bất đắc dĩ hỏi cô vì sao không chịu thừa nhận đứa nhỏ là con hắn hay sao?
Vì sao đột nhiên lại dễ dàng buông tha hết mọi nghi vấn của mình, nói đi là đi như thế?
Nhưng kết quả này không phải là thứ cô muốn sao? Hy vọng hắn tin rằng đứa nhỏ không phải con của hắn, hy vọng hắn cách mình xa một chút.
Hiện tại hy vọng của cô trở thành sự thật, vì sao một chút cảm giác nhẹ nhõm đều không có, ngược lại giống như là có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, hay là ở trái tim, làm cho hô hấp có điểm khó khăn, lòng lại còn đau đớn nữa…
Lúc đứa nhỏ đầy tháng và em kết hôn nhớ nói cho anh biết, anh sẽ đem quà đến mừng… Hắn nói thế, nhưng hắn lại không có nói sẽ đến dự, đến xem con gái của bọn họ…
Lương Kỳ Gia, cái đồ ngu ngốc này! Rốt cuộc mi muốn như thế nào chứ?
Không muốn cho hắn biết cha đứa nhỏ là hắn, lại hy vọng hắn đến thăm đứa nhỏ; hy vọng hắn tin là đứa bé không phải của hắn, hắn tin rồi bản thân lại khó chịu; mong hắn sẽ cách mình càng xa càng tốt, chờ hắn đi xa thật sự rồi, mi lại thấy đau lòng, tổn thương, mi cứ muốn rồi lại không, kỳ quái khó hiểu, rốt cuộc là muốn như thế nào?
Trạm Diệc Kỳ, một người đàn ông may mắn có được mọi thứ, cái gì cũng không thiếu, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn là đối tượng mà cô không thể hy vọng xa vời đến, cũng không dám hy vọng nốt.
Tình một đêm xảy ra cùng hắn là một chuyện tuyệt vời ngoài ý muốn mà cô đã đánh bậy đánh bạ, lại còn mang thai, cô căn bản không dám đem chuyện ngoài ý muốn này thành nấc thang để một bước lên trời, thuận lý thành chương hết.
Cô không phải ngu ngốc.
Nhưng mà một người ngay cả việc thử một lần cũng không dám, chẳng lẽ liền thông minh hơn kẻ ngu ngốc sao?
Không! Cô không thể vọng tưởng, càng không thể miên man suy nghĩ, vì con gái cô cần phải chấp nhận sự thật này.
Sự thật chính là cô bé lọ lem chỉ là một câu chuyện cổ tích, chim sẻ biến phượng hoàng chỉ là điện ảnh, chúng nó sẽ không phát sinh ở thế giới thực tế này, cho dù có xảy ra thì chuyện sau ra sao, cũng chẳng có ai biết sẽ như thế nào?
Một bên là tương lai không biết trước được, một bên là tương lai an bình như bây giờ, thân là một người bình thường, cô tình nguyện lựa chọn vế sau, sống cuộc đời bình dị là đủ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc