Thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng Tiểu Tuệ rời đi, Lương Kỳ Gia xoay người đi theo hướng khác một cách vô mục đích, cũng không về thẳng nhà như lúc nãy đã nói.
Vừa rồi tất cả những gì cô nói đều là lời dối trá, ba căn bản chưa bao giờ nói dì hay em trai nhớ đến cô, cũng không hề muốn cô rảnh rỗi về nhà chơi gì hết. Ngược lại, thật ra ba cũng hiểu rằng cô chuyển ra ngoài sống sẽ tốt hơn, chẳng qua ông lo lắng áp lực kinh tế sẽ đè nặng lên vai cô, mà ông lại không có cách nào để giúp đỡ hết bởi vì toàn bộ tiền đều nằm trong tay vợ của mình.
Người cha đáng thương năm đó vì muốn được phép nuôi dưỡng cô mà gần như đã cắt đất đền tiền rồi làm đủ mọi chuyện không công bằng với mình làm cho cô vô cùng áy náy.
Vì vậy cô mới luôn chăm chỉ đọc sách, mong rằng bản thân sẽ không hề thua kém ai, ít nhất có thể kiếm được chút tiền hoặc tìm ra đối tượng kết hôn có thể cùng cô hiếu thuận với cha, ai biết rằng lại phát sinh ra chuyện mang thai khi chưa kết hôn này chứ…
Than nhẹ một hơi, cô cảm thấy thắt lưng có chút mỏi liền đi vào trong công viên, tìm một cái ghế đá ngồi xuống, thanh thản nghỉ ngơi và nhìn những ánh nắng chiều đằng xa không bị những toà nhà cao tầng che khuâấ đến ngẩn người.
Mùa hè mặc dù buổi chiều rất dài, nhưng qua bảy giờ thì sắc trời vẫn dần dần tối đi.
Lương Kỳ Gia nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đang dần rõ hơn khi ngồi xuống, nghĩ mình có lẽ nên ăn bữa tối một chút, tuy rằng cô không đói, nhưng vì cục cưng, cô vẫn nên ăn một chút gì mới được.
Chính là nên ăn cái gì đây?
“Cục cưng, con muốn ăn cái gì?” Nhưng mà cục cưng đâu có khả năng trả lời cô, vẫn là chính mình tìm đáp án thì hơn. “Tiệc đứng cũng được, đồ ăn xanh nhiều, lựa chọn cũng phong phú nữa.”
Thì thào tự nói xong, cô tựa vào lưng ghế để đứng dậy, quay người lại, lập tức bị người chắn ở trước mặt doạ cho kinh hồn bạt vía.
Trạm Diệc Kỳ!
“Em mang thai? Là con của tôi sao?” Trạm Diệc Kỳ nhìn chằm chằm cô hỏi.
“Không!” Bởi vì chuyện tình đột ngột xảy ra, Lương Kỳ Gia không chút nghĩ ngợi kiên quyết phủ nhận, không hề hay biết rằng sự kinh hoảng của mình chính là giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai.
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm mặc.
Trạm Diệc Kỳ bị chuyện ngoài dự tính này doạ cho ngây người.
Lương Kỳ Gia bị sự xuất hiện bất thình lình của hắn, cùng với phản ứng kịch liệt của mình doạ cho ngây người theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ giống như hai pho tượng đá đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, không khí cứng đờ biến hoá kỳ lạ đến không lường được.
“Em thật sự có mang con của tôi?” Trạm Diệc Kỳ lại mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
“Làm sao có thể?” Cô cười gượng nói, đột nhiên bừng tỉnh ra rằng hắn hoá ra đã sớm nhận ra cô, chỉ là không muốn biểu lộ ra trước mặt Tiểu Tuệ mà thôi.
“Vậy đứa bé là con ai?” Hắn nhìn không chớp mắt vào cô mà hỏi.
“Đương nhiên là bạn trai của tôi.” Cô theo bản năng nói dối ngay.
“Bạn trai? Tôi nghĩ bình thường thì trong tình huống này người ta sẽ nói là của chồng mình chứ.” Hắn đính chính lại lời của cô.
Lương Kỳ Gia cứng người đi một chút
“Đứa nhỏ được mấy tháng?” Hắn lại hỏi.
“Năm tháng.” Cô nói dối, bởi vì chuyện bọn họ phát sinh tình một đêm cách đây đã sáu tháng, hắn có thể dễ dàng tính ra được tuổi của đứa nhỏ.
“Có lẽ là sáu tháng mới đúng đi.” Hắn lại nói.
Cô hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cúi thấp đầu nói không nổi nửa câu.
“Đi thôi, không phải em chưa ăn cơm sao? Anh mời em ăn cơm.” Hắn đột nhiên vòng vo chuyển đề tài.
“Không cần.” Cô không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu cự tuyệt.
“Nhưng anh muốn.” Nói xong, hắn nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô, một cách kiên định mà không hề làm cô đau để kéo về phía trước.
(Momo: Đoạn này Diệc Kỳ ca đã xác định rùi, mún dỗ ngọt Kỳ Gia tỷ nên mình đổi xưng hô^^)
Đầu Lương Kỳ Gia trở thành một mảnh hỗn loạn. Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Hắn làm sao lại có thể xuất hiện ở đây chứ? Lại còn kiên trì muốn mời cô ăn cơm?
Bình thường khi đàn ông phát hiện tình nhân một đêm của mình mang thai, hẳn là nên e sợ chạy còn không kịp, kiên quyết phủ nhận đứa bé trong bụng mới đúng, vì sao hắn không phản ứng như thế? Người này rốt cuộc muốn như thế nào chứ?
“Trạm tiên sinh, tôi –”
“Lấy quan hệ của chúng ta, anh nghĩ em có thể được rồi?” Hắn ôn hòa nói.
Đem hai chữ tiên sinh bỏ đi, vậy không phải là chỉ còn một chữ Trạm thôi sao? Hắn muốn cô gọi hắn như vậy, Trạm? Da gà của cô nhịn không được nổi lên từng tầng, hơn nữa còn nói cái gì mà lấy quan hệ của chúng ta, bọn họ thì có quan hệ gì?
Trừ bỏ là cha mẹ của thai nhi trong bụng cô ra.
Nhưng là hắn cũng không hề biết được chuyện này cơ mà, không phải thế sao?
Cô vừa rồi đã nói với hắn đứa nhỏ không phải con của hắn, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
“Trạm tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể quên chuyện xảy ra đêm hôm đó.” Cô hít sâu một hơi, lời vừa mới thốt ra lập tức bị hắn đánh gãy.
“Vì sao?”
Hắn lại còn hỏi!
“Bởi vì đó chỉ là tình một đêm mà thôi.” Cô dừng lại.
“Có đứa nhỏ rồi thì sẽ không còn là chỉ nữa.” Hắn cũng dừng lại theo , ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Lương Kỳ Gia nhịn không được lại cương một chút, nhíu mày nói với hắn:” Tôi vừa rồi đã nói đứa nhỏ không phải của anh, vì sao anh còn cố nói như vậy?”
“Bởi vì em đang nói dối.”
Cô dùng âm thanh lạnh lùng phòng bị đáp lại: “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Dựa vào phản ứng kịch liệt vừa rồi, cùng với thái độ của em bây giờ” Hắn định liệu trước nói:” Anh có thể cảm giác được em đang kinh hãi, Lương Kỳ Gia tiểu thư.”
“Đó không phải kinh hãi, mà là kinh ngạc, bởi vì những lời mà anh nói đều hết sức khó tin.” Mặt cô đã không còn chút máu nhưng vẫn cố gắng giãy dụa.
“Tùy em muốn nói như thế nào, nhưng sự thật chính là sự thật.”
“Anh căn bản không hề biết sự thật là cái gì!”
“Thật sự là như vậy sao? Không bằng chúng ta đến bệnh viện nhờ bác sĩ nói cho anh biết sự thật là như thế nào, em thấy sao?”
Vẻ mặt Lương Kỳ Gia trở nên khi*p sợ, rốt cuộc nói không nổi câu nào nữa.
Trạm Diệc Kỳ nhịn không được than nhẹ một hơi, không hiểu cô vì sao muốn phủ nhận hắn là cha của đứa nhỏ trong bụng mình.
Có lẽ lời cô nói là thật, đứa nhỏ thật sự không phải của hắn. Một thanh âm đột nhiên ở trong lòng hắn vang lên, nhưng là cũng không biết vì sao, trực giác mách bảo rằng đứa nhỏ chính là con của hắn.
Cô nói đứa nhỏ hơn năm tháng rồi, hắn nhìn qua bụng thì cũng thấy gần như thế, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy cô không phải là loại phụ nữ tuỳ tiện lên giường với đàn ông!
Ách, tình một đêm kia cùng với hắn không tính, hắn rõ ràng nhìn thấy phản ứng của cô với tình dục cùng động tác đều tràn ngập trúc trắc, cho dù đó không phải là lần đầu tiên của cô.
Tóm lại mặc kệ lúc trước cô vì sao lại đề nghị làm chuyện tình một đêm cùng hắn, hắn vẫn tin tưởng cô tuyệt đối không phải cái loại đàn bà hay cùng người ta quan hệ, trên thực tế hắn hoài nghi liệu có phải đó là lần đầu tiên cô tìm tình nhân một đêm hay không, cho nên mới có thể cảm thấy đứa nhỏ hẳn là con của mình.
Nhưng mà đó cũng chỉ là suy nghĩ riêng của hắn.
Không hề muốn chỉ là suy nghĩ trong đầu, Trạm Diệc Kỳ nhíu nhíu mày.
Hắn hy vọng đứa nhỏ là con hắn, về phần nguyên nhân thì……
Tuy rằng hắn cũng hiểu được chuyện này có chút mạc danh kỳ diệu(khó tin, không lường trước được), nhưng mà hắn chính là thích, thích muốn nhìn bộ dáng cô mang thai, sinh ra đứa nhỏ của mình. Đây là lần đầu tiên hắn đối với một người phụ nữ có loại cảm giác như thế, cảm giác muốn kết hôn.
(Momo: Hội chứng này được người ta gọi là YRML- yêu rồi mà lại ^^)
“Đứa nhỏ trong bụng có khỏe không?” Hắn hỏi, cố làm dịu đi không khí.
“Con không phải con của anh.” Lương Kỳ Gia cả người cứng ngắc nói, cũng không chút cảm kích.
“Được rồi, vậy chúng ta nói đến chuyện cha của đứa nhỏ, anh ta là người như thế nào?” Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, sửa miệng nói.