Cô vốn đã gầy, chỉ nặng có bốn mươi lăm kg mà thôi, cho nên béo thêm năm cân nữa cũng không gọi là mập ra, nhiều lắm chính là mượt mà, vấn đề ở chỗ cô “béo” cùng “mượt mà” đều tập trung tại vùng bụng nên làm người khác nghi ngờ vô căn cứ.
Than nhẹ một hơi, cô nghe thấy có tiếng người bước vào toilet nữ.
“Cậu không biết là anh ấy rất tuấn tú sao?”
“Mình cảm thấy dùng chữ suất để hình dung có chút hơi tục.”
“Thật là, thế nên hình dung như thế nào, anh tuấn? Mê người? Tuấn mỹ?”
“Hết sức bất phàm, tao nhã, nho nhã, diện mạo hiên ngang. Cậu không biết người đàn ông giống như Trạm Diệc Kỳ chỉ có thể dùng thành ngữ bốn từ mới có thể xứng với khí chất công tử của anh ấy hay sao?”
Nghe thấy ba chữ Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia cả người nháy mắt cứng ngắc.
“Có lý, mình chưa bao giờ từng gặp qua người đàn ông nào đeo kính mà vẫn còn đẹp mắt như thế.” Mấy người bên ngoài tiếp tục nói, đồng thời vang lên hai tiếng kéo khóa.
“Đúng đó, không chỉ mang kính mà vẫn còn đẹp hơn ối người, anh ấy mặc áo sơ mi nhìn cũng khiến chúng ta mê ૮ɦếƭ người.”
“Cậu cũng chú ý tới?”
“Đương nhiên!”
“Rõ ràng chỉ là thân hình cao gầy kiểu thư sinh, ai biết khi anh ấy khoác áo sơmi lên người không cẩn thận bó sát vào cơ thể, cơ иgự¢ như thế…Nha, mình thật muốn nhìn bộ dáng anh ấy trần trụi, đoán chắc không chỉ cơ иgự¢ mà cơ bụng cũng có, ôi, mình đối với những người đàn ông có cơ bụng đều không thể chống lại được.”
“Mình cũng vậy, mình cũng vậy, rất muốn sờ soạng thân thể của anh ấy nha.” Thanh âm không giấu được sự say mê.
“Sờ một chút cậu liền thỏa mãn rồi ah?”
“Đương nhiên có thể đi thêm bước nữa thì quá tốt” Kèm theo là tiếng thở dài tỏ vẻ phiền muộn.
“Đi thêm một bước nữa, tức là như thế nào?” Thanh âm ái muội vang lên.
“Cậu thấy nó sẽ là gì?” Tiếng nói hết sức kiều mỵ.
“Cái đồ sắc nữ!”
“Cậu không nghĩ thế sao?”
Hai người cùng cười duyên dáng với nhau, sau đó lại truyền đến thanh âm kéo khoá túi lần nữa, tiếp theo là tiếng giày cao gót hướng đến cửa toilet đi ra ngoài, mỗi lúc một xa.
Bọn họ đi rồi, mấy người này chỉ đến trang điểm lại mà không phải đến đi toilet.
Chuyện này cũng hết sức bình thường, từ lúc cô vào làm ở nơi này đã thấy không ít cảnh như thế, chỉ là lúc đó cô vẫn coi nó như một bộ phim truyền hình rẻ tiền mà thôi. Nhưng mà hôm nay nhân vật chính được bàn đến lại là cha của đứa nhỏ trong bụng cô, cô thật sự không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mắt, đủ loại cảm xúc cũng không đủ để hình dung tâm tình của cô lúc này.
Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn như thế nào đến đây, là tới tìm tổng tài sao — vô nghĩa, hắn đương nhiên là tới tìm tổng tài, nếu không chẳng lẽ tới tìm cô sao?
Trọng điểm là, hắn đến đây bao lâu? Khi nào thì sẽ đi? Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ xong, sẽ không hay ho tình cờ gặp mặt hắn đi!
Lương Kỳ Gia mở cửa toilet ra, nhìn bộ dạng của chính mình trong gương, xác thực nó so với nửa năm trước đẫy đà hơn rất nhiều, nhưng hắn có thể nhận ra được hay không đương nhiên còn phụ thuộc vào việc hắn còn nhớ rõ dung mạo của cô không đã.
Cô đang mong hắn sớm đem cô quên đi hay sao?
Hừm, dù sao những lần trước có gặp qua cô hắn đều không có ấn tượng, không có khả năng trải qua một đêm tình liền đem bộ dáng của cô khắc hoạ trong lòng. Nhưng mà chuyện ngoài dự tính rất dễ phát sinh, giống như việc cô lỡ mang thai vậy, cô thật sự không muốn đánh cược cùng ông trời nữa.
Hiện tại vấn đề ở chỗ cô không thể ngồi mãi ở trong nhà vệ sinh nữ đợi cho đến khi tan tầm hay hắn rời khỏi mới có thể ra ngoài. Làm sao đây?
Đúng lúc cô đang phiền não vô cùng nghĩ mọi kế sách, cửa nhà vệ sinh nữ bị người đẩy ra, Tiểu Tuệ bước vào.
“Kỳ Gia, sao cậu ở trong toilet lâu đến thế, làm mình lo muốn ૮ɦếƭ!” Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhìn thấy cặp kính mắt trên sống mũi Tiểu Tuệ, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra sáng kiến.
“Tiểu Tuệ, kính mắt của câu có thể cho mình mượn mang được không?”
“Làm chi đột nhiên muốn đeo kính mắt của mình?” Tiểu Tuệ ngây ngốc sửng sốt một chút.
“Mình nghĩ muốn thay đổi tạo hình một chút.”
“Đang yên đang lành tự nhiên muốn thay đổi tạo hình làm cái gì?” Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.
“Không có gì, cũng chỉ là đột nhiên muốn thử xem một chút mà thôi, cho mình mượn kính mắt được không?” Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Mượn cũng được, nhưng không phải cậu không bị cận thị hay sao? Mình cận hơn ba độ liền đó nha.” Nói xong đem kính mắt đưa đến cho cô.
“Mình chỉ là không mang kính mắt mà thôi, mình cũng cận thị gần hai độ, cho nên không sai biệt lắm.” Cô khẩn cấp tiếp nhận kính mắt đeo lên trên mặt mình, sau đó quay đầu ngắm mình trong gương.
Vẻ mặt thấy không tệ lắm, hơi khác một chút so với bộ dáng ban đầu, nếu đem tóc vấn lên một chút chắc sẽ còn khó nhận ra hơn nữa.
Tiếp theo, cô muốn tìm một cây 乃út, cái đũa, trâm cài đầu, hoặc dây thun cũng được, chỉ cần là thứ có thể giúp cô đem mớ tóc dài này vấn lên là được.
“Tiểu Tuệ, trên người cậu có 乃út không?” Cô hỏi, biết Tiểu Tuệ thường hay mang theo 乃út viết trong ví tiền.
“乃út? Có nha, cậu muốn làm chi?” Tiểu Tuệ thò tay vào túi đồng phục, mở ví tiền lấy ra một chiếc 乃út đưa cho cô.
“Thật tốt quá! Cho mình mượn!” Cô thiếu chút nữa là lớn tiếng hoan hô lên mất.
Nhìn cô dùng chiếc 乃út đem mái tóc vừa dài vừa thẳng tuỳ tiện quấn lên trên đỉnh đầu, Tiểu Tuệ nhịn không được quái dị nhíu mày hỏi:”Cậu rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì thế?”
“Nhìn đẹp không?” Cô xoay người hỏi cô bạn của mình.
“Khó coi ૮ɦếƭ đi được.”
“Tốt lắm.” Cô vừa lòng nở nụ cười.
“Kỳ Gia, cậu rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Tiểu Tuệ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô.
“Không có nha.”
“Không có mới là lạ! Nếu không cậu tự nhiên đi làm xấu chính mình làm gì? Đưa kính đây cho tớ.” Tiểu Tuệ vươn tay ra.
“Cậu đã nói cho mình mượn mà.” Lương Kỳ Gia đem hai tay bảo vệ cái kính, kháng nghị nói.
“Tớ không phải đã cho cậu mượn đeo sao? Bằng không, kính của mình hiện tại sao lại ở trên mặt cậu?”
“Nếu đã cho mình mượn thì tốt rồi, đợi mình quay trở lại chỗ ngồi rồi trả lại cho cậu được không, Tiểu Tuệ?” Cô thương lượng nói.
Trước đó vài lần ở trong công ty cùng Trạm Diệc Kỳ tiếp xúc gần gũi đều là không cẩn thận ở trên hành lang tình cờ gặp qua, hay là lúc lên tàu hoặc trong thang máy, cho nên chỉ cần cô bình an trở về chỗ ngồi, rời xa hành lang cùng các khu vực công cộng là được rồi.
“Không được, trừ phi cậu thành thật nói cho mình biết nguyên nhân cậu biến mình thành thế này.”Tiểu Tuệ khoanh hai tay lại trước иgự¢, bộ dáng không thể thương lượng ngó cô.
Nguyên nhân này căn bản là không thể nói nha. Lương Kỳ Gia khổ sở nghĩ.
“Chúng ta trước về văn phòng rồi nói sau được không? Mình rời khỏi chỗ lâu lắm rồi.” Cô kéo dài nói, quyết định đùa giỡn một chút, chờ trở về văn phòng đem kính trả lại cho bạn tốt, đến lúc đó cái gì cũng không nói là được.
“Được rồi.” Tiểu Tuệ không chút nghi ngờ nhìn cô, gật gật đầu.
Hai người một trước một sau tiêu sái ra khỏi toilet nữ, Lương Kỳ Gia đi ở phía sau len lén nhìn khắp bốn phía, tai nghe tám phương. Hoàn hảo, hành lang trước mặt không có ai ngoài hai người. Không có người khác, cô không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá bây giờ còn không phải là thời điểm yên tâm, chờ cô bình yên trở lại chỗ ngồi, vượt qua hai giờ nữa sẽ tan tầm, đến lúc đó mới có thể an ổn được.
Cầu mong ông trời phù hộ.