Có Tiểu Tuệ hỗ trợ, Lương Kỳ Gia nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện chuyển nhà trong vòng một ngày, bao gồm đem toàn bộ hành lý đã đóng gói trong nhà đem đến chỗ ở mới, quét tước, sửa sang, bố trí lại, mua các đồ dùng cần thiết hằng ngày, mọi việc hoàn hảo được sắp xếp cẩn thân.
Tiểu Tuệ có xe, tuy rằng là chiếc xe cũ nhưng vẫn dùng rất tốt.
Bất quá các cô cũng mệt bở hơi tai, suốt ba giờ liền chạy đủ các cửa hàng lớn nhỏ, mua đủ thứ đồ dùng rồi đem toàn bộ chiến lợi phẩm khuân về nhà.
Căn phòng Lương Kỳ Gia thuê không lớn lắm, chỉ là một gian nhỏ rộng hơn 6 mét vuông một chút, nhưng đầy đủ thiết bị tiện nghi, không chỉ có phòng bếp, phòng tắm, còn có một cái ban công nho nhỏ để phơi quần áo, như vậy là đủ lắm rồi.
Trong phòng có sẵn một chiếc giường, một bộ bàn ghế giống như phòng cũ của cô ở nhà, chỉ có điều lớn hơn một chút, điều này làm cho cô cảm thấy hết sức cảm động.
Vách tường được chủ cho thuê nhà sơn lại lần nữa, thoạt nhìn khá sạch sẽ lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa Tiểu Tuệ đã giúp cô trải ga giường mới tinh, thay rèm cửa sổ, đặt trên bàn bếp cái nồi cơm điện khác, trong phòng tràn ngập hương vị mới mẻ, cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Về sau nơi này chính là nhà của cô……
Không, nói sai rồi.
“Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta đó, cục cưng của mẹ.” Lương Kỳ Gia cúi đầu nói với cục cưng trong bụng, khoé miệng không tự giác nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng.
Tắt đèn ngủ.
Ngủ ngon!
Ngày mai sáng sớm cô còn phải dậy đi làm mà.
Đem xe ngừng ở ven đường, Trạm Diệc Kỳ tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn kẻ đang không ngừng đè nén thanh âm cùng cúi thấp đầu, ngó bên ngoài cửa xe hết nhìn đông tới nhìn tây, thảo mộc giai binh- Quý Thành Hạo, chán nản lắc đầu.
“Cái tên này –”
“Không thấy tung tích kẻ địch, ta đi trước, chào.”
Hắn căn bản không kịp nói cái gì, tên kia đã lợi dụng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy xuống xe, đóng cửa lại, sau đó hướng toà nhà cách đây trăm mét chạy vội tới, đảo mắt nhanh chóng biến mất vô tung.
Trạm Diệc Kỳ thong thả khép cái miệng mới mở ra mà chưa kịp nói cái gì, bất đắc dĩ cười cười.
Hắn thật sự không hiểu nổi Quý Thành Hạo chọc đến kẻ theo đuổi điên cuồng cỡ nào, mặc kệ tên đó mặt lạnh hay điên cuồng thét gào cũng không từ bỏ, lại còn càng quyết tâm đuổi theo tới tận dưới lầu công ty hắn, đem bản thân biến thành người của truy tinh tộc luôn, hại kẻ mặt tuy lạnh mà lòng thì mềm như Quý Thành Hạo ngay cả nhà cũng không dám về, sợ chính mình hội khờ dại đáp ứng kết giao cùng người đó, đành phải trốn nhà đến chỗ của Trạm Diệc Kỳ, còn nhờ bạn tốt đưa đi làm, thật là hết sức khoa trương.
(Momo: Quý Thành Hạo là nam chính trong bộ “Yêu thương nha đầu hai mặt”)
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, diện mạo như hắn đây có đủ sức doạ người sao? Dám đem hắn trở thành bảo tiêu, tên kia quả nhiên là đồ hỗn đản!
Hắn nhìn chính mình trong gương, xoay đi xoay lại đủ các góc độ. (tự sướng _ _|||)
Rất tuấn tú nha, tại sao đám đàn bà con gái đều chỉ dây dưa không ngớt với Quý Thành Hạo, lại không thèm ngó đến hắn?
Tệ thật, lại còn bỏ rơi hắn nữa……
Trạm Diệc Kỳ than nhẹ một hơi, sau đó lại lắc đầu. Kỳ thật đàn bà con gái đối với hắn điên cuồng, chấp nhất chờ đợi không thiếu, nhưng kẻ đối xử tệ bạc với hắn như thế lại chỉ có một, đó chính là người phụ nữ nửa năm trước phát sinh một đêm tình cùng hắn xong, ngay cả tên cũng không thèm lưu lại liền biến mất vô tung.
Đã nửa năm trôi qua, đáng lẽ hắn không nên đối với người con gái này nhớ mãi không quên mới đúng, nhưng là cũng không biết vì sao, hắn cứ không tự chủ được nhớ tới cô.
Vì cô là người đầu tiên bỏ chạy sau khi cùng hắn phát sinh quan hệ, bỏ lại hắn một mình suốt đêm sao? Hay vẫn còn một lý do khác, đó là Dụς ∀ọηg của chính mình muốn yêu cô không được thoả mãn?
Không tự giác lại thở dài một hơi nữa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngoài cửa xe, xác định đằng sau không có vật cản gì, tầm mắt quay trở về hướng đến phía trước, chuẩn bị lái xe.
Đột nhiên trong lúc đó, người mà hắn một giây trước vẫn còn suy nghĩ tới đã xuất hiện ngay trong tầm nhìn của mình, bước theo đám đông đi nhanh trên con đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, đưa lưng về phía xe của hắn , cách mỗi lúc một xa.
Hắn ngây người một giây, không chút nghĩ ngợi lập tức mở cửa xe –
Tuýt! Tuýt! Tuýt!
Một chiếc xe máy của cảnh sát giao thông đột nhiên xuất hiện đằng sau xe hắn, cách tầm mười mét, lấy còi thổi yêu cầu những chiếc xe đang tạm dừng ở ven đường mau lái đi để tránh ách tắc.
Trong nháy mắt, xe cảnh sát đã đi đến gần xe hắn, phất tay muốn hắn nhanh chóng đem xe dời đi.
Trạm Diệc Kỳ miễn cưỡng ngăn một tiếng mắng, nhanh chóng quay đầu liếc mắt ngó một chút đám đông đằng kia, đã nhìn không thấy bóng dáng của cô, ૮ɦếƭ tiệt, hắn khởi động xe chuẩn bị lái đi.
Nhưng mà ngay cả thế, nội tâm hắn vẫn tràn ngập hy vọng cùng hưng phấn. Nếu vừa rồi không có nhìn lầm thì người phụ nữ đó chắc chắn chính là cô, như vậy hắn ít nhất còn có chỗ để tìm người thay vì giống như mò kim đáy bể chạy đi chạy lại khắp các quán ăn đêm rồi chờ gặp vận may như trước.
Cứ chờ xem, tình nhân một đêm thâи áι, ta cam đoan chúng ta tuyệt đối sẽ có cơ hội gặp lại!
Đứng ở trong toilet nữ, Lương Kỳ Gia cố gắng đứng vững, cúi đầu nhìn xuống thử xem, cô phát hiện vẫn còn thấy được ngón chân của mình, nhưng mà đã không còn thấy được lưng của chiếc xăng đan đang đi nữa.
Bụng của cô càng lúc càng lớn, vì có mang nên đó là chuyện đương nhiên, vấn đề là trừ bỏ Tiểu Tuệ và mình, những người khác căn bản không biết là cô mang thai.
Có lẽ cũng có người hoài nghi, nhưng bởi vì mọi người đều biết cô chưa kết hôn, có bạn trai hay chưa cũng vẫn còn là một dấu chấm hỏi cho nên không ai dám trực tiếp hỏi cô, chỉ dùng ngữ khí dò xét nói: “Kỳ Gia, cô gần nhất giống như béo lên một chút thì phải?”
Một chút? Nếu năm kg thật sự có thể kêu là một chút thì đúng thật.