Mẹ Lục Ca Khanh trong ký ức của Tưởng Chính Tuyền có mái tóc đen tuyền được uốn quăn, váy dài đến đầu gối thật thanh lịch trang nhã, trên chiếc cổ thon đeo một chuỗi ngọc trai sáng bóng. Khi cô còn bé, mỗi lúc tan học, mẹ tao nhã đoan trang mỉm cười hiền từ đứng trước cửa nhà trẻ đón cô về.
Bạn học trong nhà trẻ lúc đó đều là những đứa bé chưa hiểu chuyện, nghĩ gì liền nói đó. Từng bạn nhỏ đều rất hâm mộ cô vì cô có một người mẹ xinh đẹp lại dịu dàng: “Tưởng Chính Tuyền, mẹ bạn thật là xinh đẹp.” “Tưởng Chính Tuyền, mình rất thích mẹ của bạn.” “Mình cũng vậy, mình thích nhất là mẹ của Tưởng Chính Tuyền.”
Thậm chí có một bạn nhỏ kia, Tưởng Chính Tuyền đến bây giờ vẫn còn nhớ tên của cậu ta là Vương Hạ Thiên. Còn nhớ có một ngày, cậu ta bỗng dưng mang món đồ chơi mà cậu ta thích nhất đến nói với cô: “Tưởng Chính Tuyền, mình đem món đồ chơi ô tô mình thích nhất này cho bạn. Bạn có thể đổi mẹ của bạn cho mình không?” Mẹ của Vương Hạ Thiên trông rất hung dữ, bạn nhỏ Tưởng Chính Tuyền không ít lần chứng kiến cậu ta bị mẹ mình đánh vào ௱ôЛƓ ngay trước cổng trường.
Tưởng Chính Tuyền đương nhiên là không chịu, thời điểm đó đúng là nghĩ mẹ cũng có thể đổi tới đổi lui được, vì thề liền oa oa khóc lớn ngay giữa nhà trẻ: “Không đổi, không đổi, mình mới không cần đổi mẹ cho bạn, mình không đổi!”
Lần đó khóc đến mức phải nói là long trời lở đất, vũ trụ nổ tung. Cô giáo ở nhà trẻ dỗ thế này không được, nịnh thế kia cũng không xong, không còn cách nào khác đành phải thông báo cho mẹ Lục Ca Khanh tới đón cô. Mẹ cô vừa nghe cô giáo kể rõ ngọn ngành, liền mỉm cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Bé ngốc, mẹ mãi mãi là của con, người khác sẽ không bao giờ đổi được.”
Mãi mãi là của cô, điều đó có nghĩa là cái tên Vương Hạ Thiên thối kia sẽ không bao giờ đổi được mẹ của cô. Tưởng Chính Tuyền rất vui vẻ, vì thế liền bày ra gương mặt với hai hàng nước mắt thật dài, nước mũi tèm lem, nhưng lại cười đến là hạnh phúc.
Thế nhưng, hiện tại…. Tay nhẹ nhàng chạm lên làn da mềm mại của mẹ, nước mắt chậm rãi tràn qua hốc mắt, từng giọt đua nhau rơi xuống. Mẹ đã giành thứ tốt đẹp nhất của mình là thời gian, là tuổi trẻ cho cô và anh trai, vì hai người mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí. Trước kia cô chưa bao giờ biết luyến tiếc hạnh phúc. Cô vẫn luôn nghĩ mẹ mãi ở sau lưng cô, luôn mỉm cười dõi theo từng bước cô đi, tiếp thêm cho cô sức mạnh và sự ấm áp, để cô tự tin mạnh mẽ đi về phía trước.
Thực ra một người có thể thoải mái tung bay, sống một cuộc sống theo ý thích của mình, đơn giản là bởi vì người đó có cha mẹ, có người thân ở đằng sau mình.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mẹ cũng sẽ già đi. Nếp nhăn dần dần hiện lên trên làn da từng trơn mịn hồng hào, mái tóc đen dần dần sẽ mất đi vẻ sáng bóng, chậm rãi chuyển thành màu hoa tiêu rồi bạc trắng.
Mấy năm qua cô sống ở Mĩ, mẹ Lục Ca Khanh mỗi năm đều sang thăm rồi ở cùng cô một thời gian. Đầu năm nay, cả nhà vốn đã đặt xong xuôi vé máy bay, dự định sang bên này tham gia lễ tốt nghiệp của cô. Nhưng ba ba Tưởng Triệu Quốc đột nhiên bị mang đi điều tra, mẹ Lục Ca Khanh không chịu nổi đả kích này, bệnh tim liền tái phát, phải nằm liệt trẹn giường. Anh trai Tưởng Chính Nam của cô cũng không khá hơn, theo những tin tức cô đọc được trên mạng internet, họ nói anh trai đã bị cấm xuất ngoại. Khi đó cô thực không nghĩ tới chị dâu…. Chị dâu Tiền Hội Thi lại muốn ly hôn với anh.
Mẹ Lục Ca Khanh cả đời này sống yên ả, tới tuổi ngậm kẹo đùa cháu, hưởng phúc từ con cái, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy. Trong ngoài đều khốn đốn chật vật, trong lòng khó tránh khỏi lòng nóng như lửa đốt, cho nên liền bệnh nằm một chỗ không thể đi đâu.
Tưởng Chính Tuyền ngồi ngắm mẹ mình một hồi lâu, bởi vì bà mới uống thuốc nên ngủ rất say. Trong phòng phảng phất một hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc, yên bình tĩnh lặng, khiến cô cảm thấy thật an tâm, đó là hương thơm của mẹ. Dường như thời gian đang quay về lúc cô còn nhỏ…Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, tựa như tất cả mệt mỏi trong nháy mắt chợt ập đến, cô chậm rãi khép mắt lại.
Lúc bà Lục Ca Khanh tỉnh lại bỗng thấy dung nhan con gái ngủ say gần trong gang tấc. Bà nghĩ mình đang mơ, sau một hồi lâu chần chừ, bà vươn tay ra, muốn chạm lên làn da trắng nõn trên gương mặt con gái. Nhưng tay đưa ra rồi, bà lại sơ mình đánh thức con đang ngủ, liền dừng lại giữa không trung. Chăm chú nhìn con gái một lúc lâu, bà Lục Ca Khanh lau nước mắt ướƭ áƭ nơi khóe mắt, kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên cho con.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi cũng làm Tưởng Chính Tuyền thức giấc. Tưởng Chính Tuyền dụi mắt, từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện là gương mặt hiền từ của mẹ, nét mặt cô lập tức thả lỏng, thoải mái nở nụ cười: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Con buồn ngủ quá.”
Một câu nói quen thuộc của Tưởng Chính Tuyền, khiến hốc mắt Lục Ca Khanh chua sót, bà vuốt ve gương mặt Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền của mẹ….”
Ngày còn mang thai Tưởng Chính Tuyền, Lục Ca Khanh ao ước có một đứa con gái đến muốn phát cuồng, cũng may ông trời thương bà, để bà muốn gì được đó. Sau khi sinh Tưởng Chính Tuyền, bà yêu chiều cưng nựng con như viên ngọc quý trong tay, chuyện gì cũng đích thân làm hết.
Mỗi sáng sớm bà đều đến gian phòng công chúa của Tuyền Tuyền để đánh thức con dậy, ba trăm sáu mươi lăm ngày không thiếu một ngày sao. Tiểu Tuyền Tuyền đáng yêu lần nào cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhíu mày làm nũng: “Mẹ, con còn buồn ngủ lắm.”
Bây giờ được nhìn con hai mắt nhập nhèm không muốn dậy, tất cả giống như đã quay lại ngày xưa.
Tưởng Chính Tuyền một phen ôm chầm lấy cổ bà Lục Ca Khanh, mặt dán chặt vào lòng mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm.”
Lục Ca Khanh rưng rưng mà cười: “Bé ngốc, mẹ cũng nhớ con lắm.” Lục Ca Khanh hơn ba mươi tuổi mới sinh được đứa con gái này, năm đó ở Lạc Hải bà được xem như sản phụ lớn tuổi nhất. Từ khi mang thai cho tới ngày vượt cạn, ba ngày một lượt kiểm tra nhỏ, năm ngày một lượt kiểm tra lớn. Vì để giữ thai, mỗi ngày bà phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Thật đúng là vì đứa nhỏ này mà chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
Bà và Tưởng Triệu Quốc ở tuổi trung niên mới có con gái, đương nhiên là xem con bé như vàng như ngọc mà yêu thương. Tuyền Tuyền từ bé bộ dạng đã phấn nộn đáng yêu chưa nói, còn cực kì lễ phép hiểu chuyện. Dù đi đến nơi nào cũng được người ta khen ngợi không ngớt lời. Thậm chí đến tuổi nghịch ngợm hiếu động của trẻ con, Tuyền Tuyền vẫn ngoan ngoãn nhu thuận như trước. Thời điểm đó, con đường làm quan của chồng Tưởng Triệu Quốc cực kì thuận lợi, con trai Tưởng Chính Nam đứng ra tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp mà phụ thân bà Lục Hồng Nghiệp để lại, từng năm trôi đi, Lục Ca Khanh cảm thấy mọi chuyện đều như ý mình. Mỗi lần nghĩ đến con gái bảo bối, bà vẫn luôn có cảm giác cuộc đời con rồi cũng sẽ suôn sẻ như bà.
Nhưng chưa bao giờ bà nghĩ tới chuyện tình cảm của con gái Tưởng Chính Tuyền lại nhấp nhô khúc chiết như vậy. Có lẽ, quy luật tạo hóa là thế, ông trời cho bạn điều này, thì nhất định sẽ lấy lại của bạn một thứ kia. Không ai có thể xuôi chèo mát mái mãi được, giống như bà, vô ưu vô lo mấy chục năm, đến khi về già lại gặp nhiều chuyện đến thế.
Có điều cho dù lúc này không còn già, bà vẫn còn hai đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận, cùng Triệu Quốc luôn ở bên bà cho dù gặp hoạn nạn. Nếu so với rất nhiều người ngoài kia, đời này bà cũng được xem như quá hạnh phúc rồi.
Hai mẹ con cứ ôm nhau như vậy, yên lặng cảm thụ hơi ấm của nhau.
Lục Ca Khanh vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của con, lòng đau vạn phần: “Sao con lại để mình gầy như vậy?! Ở bên đó mỗi ngày rốt cục có chịu ăn uống đúng giờ hay không?” Tưởng Chính Tuyền cười: “Mẹ, bây giờ có cô gái nào lại không muốn mình gầy ạ, họ chỉ muốn mình gầy thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi, huống chi con lại không gầy một chút nào. Mẹ sờ chỗ này mà xem.”
Lục Ca Khanh thấy con gái chỉ chỉ vào chỗ kia bảo bà sờ, không khỏi bật cười: “Con gái ai lại ghét chỗ này mình nhiều thịt chứ? Nhiều người còn phải đi làm cho to thêm nữa kìa. Con đúng là con bé ngốc nghếch.” Tưởng Chính Tuyền làm mặt quỷ dỗ cho mẹ vui: “Mẹ, đây là nhờ rau xanh với trái cây cả đấy?”
Lục Ca Khanh lại xoa nhẹ hai má con gái, thật sự bà vẫn rất đau lòng, thở dài nói: “Con xem con đi, trên mặt chẳng có bao nhiêu thịt, còn nói mình không gầy! Mẹ còn nhớ, trước kia mặt của con rất tròn, sờ vào rất mềm mại, giống như cái bánh trôi nho nhỏ vậy.” Tưởng Chính Tuyền khẽ cười: “Mẹ, đó là vì con còn nhỏ nên tròn trịa. Bây giờ con lớn rồi đương nhiên không còn nữa.”
Lục Ca Khanh nhìn con yêu thương: “Trong lòng mẹ ngược lại ước gì con vẫn mãi giống trước kia, mập mạp mũm mĩm, miệng chảy nước miếng, ngày nào cũng cười hi ha đùa nghịch, khua cánh tay vừa trắng lại vừa mềm mại như củ sen, đung đưa hai cái chân nhỏ.”
Mẹ đến tuổi này lẽ ra đã được ôm cháu. Anh trai Tưởng Chính Nam kết hôn được mấy năm nhưng vẫn chưa sinh được đứa bé nào. Mà cô… Tưởng Chính Tuyền không hiểu sao, trong lòng cô chợt đau xót.
Hai mẹ con tâm sự với nhau hồi lâu, mãi cho đến khi dì Lan bưng chén hoành thánh nóng hổi đi vào.
Lục Ca Khanh nói: “Xem đi, cũng là dì Lan thương con nhất. Mấy năm qua dì ấy chẳng mấy khi vào bếp nấu, bây giờ con về, xem ra dì ấy lại có cơ hội tái xuất giang hồ rồi.” Bà mỉm cười với dì Lan: “Dì cho tôi một chén nhỏ. Để xem tay nghề của dì có còn tốt như ngày xưa hay lại mai một rồi?”
Dì Lan biết phu nhân Lục Ca Khanh gần đây vì chuyện của Tưởng tiên sinh mà ăn không vô, bây giờ nghe bà ấy muốn ăn hoành thánh, biết là Tuyền Tuyền đã quay về, trong lòng phu nhân hẳn đang rất vui vẻ. Vì thế bà cũng cười, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Lục Ca Khanh vì đang rất vui nên ăn liền bốn miếng hoành thánh nhân tôm mới buông đũa, mỉm cười nói với Tưởng Chính Tuyền: “Nhìn con ăn như hổ đói là biết tay nghề của dì Lan vẫn không bị mất đi chút nào rồi.” Tưởng Chính Tuyền gật đầu như giã tỏi: “Mấy năm qua sống ở bên đó, đồ ăn bên ngoài bán kiểu gì con cũng không thích, chỉ muốn được ăn hoành thánh do chính dì Lan làm mà thôi.”
Dì Lan nghe Tưởng Chính Tuyền nói mà cười không ngớt, lòng vui rạo rực: “Nếu tiểu thư thích ăn, ngày nào dì Lan cũng gói cho tiểu thư.”
Sau khi dì Lan xuống lầu, Tưởng Chính Tuyền mới cầm tay của mẹ, tỉ mỉ hỏi han những chuyện đã xảy ra trong nhà.
Lục Ca Khanh thở dài: “Tuyền Tuyền, con ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai mẹ sẽ kể tường tận cho con nghe.”
Tưởng Chính Tuyền nắm chặt lấy tay mẹ, ánh mắt kiên định: “Không, mẹ, con muốn được biết ngay bây giờ, con cũng là một thành viên trong gia đình mình, chuyện trong nhà, cho dù con không giúp được gì nhưng con muốn được chia sẻ cùng. Mẹ, con đã trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa. Mẹ, sau này mỗi một ngày, nếu vui vẻ con sẽ vui cùng mẹ, nếu buồn phiền con sẽ gánh vác thay mẹ, được không?”
Lục Ca Khanh vốn chỉ muốn lẳng lặng nhìn con gái, nhưng khi nghe được những lời đó của con, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mềm đi muốn tan chảy, nước mắt bất giác rơi xuống từ lúc nào.
Đến tận giờ phút này, rốt cục bà cũng biết được con gái đã không còn là đứa nhỏ mà bốn năm trước bà nâng niu trong lòng bàn tay nữa. Mấy năm qua, cuộc sống bên ngoài đã khiến con bé trưởng thành, thuần thục hơn.
Đây xem như là một chuyện tốt, nhưng cũng là một chuyện không tốt chút nào.
Nếu có thể, mỗi một người làm mẹ trên đời này, đều hy vọng con gái mình có thể sống một cách đơn thuần nhất. Được như vậy thì cả đời của con sẽ suôn sẻ không lo nghĩ.
Nhưng cuộc đời của các con, nếu số mệnh đã định sẵn chúng phải trải qua thì phải để chúng tự mình lo lấy. Cười hay khóc, yêu hay hận, ai cũng không thể thay đổi được.