Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh - Chương 09

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Sa vào bẫy tình

Lúc này, hành lang trên lầu yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, lúc Nhi*p Trọng Chi đi ngang qua phòng của Tưởng Chính Tuyền, bước chân hắn theo bản năng hơi ngừng lại. Cô nhóc kia là vì không muốn gặp hắn nên mới trốn trên này, cô cho là hắn không biết sao?!
Nhi*p Trọng Chi chậm rãi vươn tay phải ra, nhưng khi gần chạm vào cánh cửa thì bỗng hắn hốt hoảng khựng lại. Hắn đang làm gì thế này? Chẳng lẽ hắn muốn xông vào phòng của Tuyền Tuyền sao? Hắn điên rồi phải không! Trong đầu giống như đang có một giọng nói không ngừng rít gào, cả người Nhi*p Trọng Chi chợt thanh tỉnh lại, tay hắn buông thõng để bên người mình, lui về phía sau từng bước.
Nói đến cũng khéo, Tưởng Chính Tuyền ở trong phòng ngủ của mình nhẩm tính thời gian, dưới lầu có lẽ đã đến lúc dùng cơm trưa, vì thế cô chuẩn bị xuống lầu. Nhưng mới vừa mở cửa phòng mình ra, bất thình lình cô nhìn thấy Nhi*p Trọng Chi đang đứng bên ngoài, sắc mặt hắn vô cùng kỳ dị. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, phản ứng đầu tiên là muốn sập cửa lại, nhưng tay phải Nhi*p Trọng Chi đã kịp nâng lên đặt trên ván cửa, ngăn chặn động tác kế tiếp của cô.
Hai người mặt đối mặt đứng đó, tựa như đang giằng co kịch liệt trong im lặng vậy.
Qua một hồi sau, Tưởng Chính Tuyền thất bại hạ trận. Cô cụp mắt, ngượng ngùng chào hắn một tiếng: “Nhi*p đại ca.”
Biểu tình của cô giống như con chuột nhỏ không may ᴆụng độ phải con mèo. Trong lòng Nhi*p Trọng Chi chẳng hiểu sao lại thấy nổi giận, nhớ tới đĩa bánh pút-đing trong tay Diệp Anh Chương dưới lầu khi nãy, sầu cũ cộng hận mới, trong lúc nhất thời tức giận không thôi.
Mái tóc Tưởng Chính Tuyền hơi ngắn mà uốn xoăn nhẹ, hai bên tết thành bím nhỏ, dùng kẹp pha lê kẹp lại, thoáng chút phong vị Bô-hê-miêng, pha lẫn chút nhẹ nhàng khoan khoái của cô gái kiều mị đến nhu mì.
Nhi*p Trọng Chi thấy chiếc kẹp tóc pha lê trên mái tóc xoã tung hơi có phần bị lệch, hắn nâng tay muốn giúp cô sửa sang lại. Nhưng khi hắn vừa nhấc tay lên, Tưởng Chính Tuyền lại như bị điện giật, lui về phía sau từng bước.
Động tác này của cô giống như mũi kim nhọn đâm vào иgự¢ hắn đau đớn, tâm tình Nhi*p Trọng Chi bỗng nhiên nguội lạnh, hắn thản nhiên mở miệng: “Vì sao em phải trốn tránh tôi?” Trong lòng Tưởng Chính Tuyền như bị chấn động, đành lảng sang chuyện khác: “Em không có.” Ánh mắt Nhi*p Trọng Chi khóa chạt trên người cô, giống như đang cố tìm tòi tra xét gì đó ở cô: “Em có.”
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đang không ngừng quét khắp người cô, từng cọng tóc gáy bắt đầu dựng thẳng. Cô mỉm cười yếu ớt: “Nhi*p đại ca, em nào có trốn tránh anh. Chúng ta nên xuống lầu ăn cơm thôi.”
Nhi*p Trọng Chi nhìn cô đầy ý vị sâu xa, nghiêng người né ra một lối đi. Nét mặt Tưởng Chính Tuyền bất giác buông lỏng, nép người đi ra khỏi phòng. Cô lại không biết biểu tình rất nhỏ vừa rồi của mình sớm đã bị Nhi*p Trọng Chi thu vào trong đáy mắt.
Trong tích tắc thấy cô lướt qua người, Nhi*p Trọng Chi bỗng một phen túm chặt lấy cánh tay của cô. Tưởng Chính Tuyền hoảng sợ, đôi mắt hạnh vì hoảng sợ mở thật to nhìn hắn, miệng lắp bắp: “Nhi*p đại ca, anh muốn làm gì?”
Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ cùng phòng bị không hề che giấu làm cho vật trong Ⱡồ₦g иgự¢ Nhi*p Trọng Chi cực kì không thoải mái. Cô đối với Diệp Anh Chương luôn tươi cười như hoa, ôn nhu động lòng người, nhưng khi đối với hắn thì chẳng khác gì dã thú ăn thịt người, sợ đến ૮ɦếƭ, dù chỉ một giây đồng hồ nói chuyện cùng hắn cũng không muốn.
Hắn thì làm gì? Xưa nay hắn vẫn luôn xem cô như em gái của chính mình, những năm gần đây vẫn luôn đối xử tốt như vậy. Nếu đêm đó cô không sáp lại vừa hôn vừa cắn vừa sờ soạng, quấn quít lấy hắn như vậy, quấn quít lấy hắn thì đã không…. *ý của anh thì anh mới là người bị hại :))
Nghĩ đến cái hôn của cô ngày đó, tầm mắt Nhi*p Trọng Chi bất giác dừng trên cánh môi hồng phấn vì hoảng sợ mà hé mở ra của cô, nhất thời liền không thể dời đi được. Ướt át mềm mại lại phớt hồng tựa như đóa tường vi, Nhi*p Trọng Chi bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động muốn cắn đôi môi đó của cô.
Hắn thốt ra: “Tôi không muốn làm gì hết, lúc này tôi chỉ muốn được hôn em.” Sắc mặt Tưởng Chính Tuyền trong phút chốc chỉ còn một màu trắng bệch, con ngươi theo bản năng liếc nhìn sang phía cầu thang đằng kia, cô rất sợ động tĩnh trên này không may lọt xuống dưới kia, đành phải đè thấp thanh âm, không thể tin được trừng mắt hắn: “Nhi*p đại ca, anh điên rồi phải không? Anh buông em ra.”
Cô càng phản ứng mãnh liệt như vậy, Nhi*p Trọng Chi lại càng căm tức. Một luồng lửa giận không thể khống chế trong chớp mắt đã dâng trào đầy Ⱡồ₦g иgự¢, hắn nắm lấy tay cô hết sức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đúng là điên rồi nên mới muốn hôn em. Em định làm thế nào?” Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn hắn trân trối, kinh hãi không thôi, giãy dụa cánh tay muốn bứt ra khỏi tay hắn: “Anh buông ra, anh buông tay tôi ra.”
Nhi*p Trọng Chi mặt không biến sắc đáp lại: “Em để tôi hôn một chút, tôi sẽ không đem chuyện kia nói ra ngoài.” Hắn cư nhiên dùng chuyện đó để uy Hi*p cô. Tưởng Chính Tuyền quả thực không dám tin những lời hắn vừa thốt ra, hai mắt cô trừng lớn, cả người hoàn toàn ngây ra vì không biết phải làm sao.
Nếu đổi lại người này là Diệp Anh Chương đang ở dưới lầu kia, không chừng cô sớm đã giống đêm đó mà nhào lại đây. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Nhi*p Trọng Chi đã khiến hắn khó chịu đến muốn phát cuồng, hắn không để cho cô thêm thời gian nghĩ ngợi nữa, trầm giọng nói: “Tôi đếm từ một tới ba. Em hoặc là lại đây hôn tôi, hoặc là tôi sẽ xuống lầu để nói chuyện với Diệp Anh Chương. Em muốn chọn bên nào?”
Tưởng Chính Tuyền mặt tái nhợt trân mình đứng đó, không cách nào nhúc nhích. Nhi*p Trọng Chi lại nhẹ nhàng cất tiếng: “Một…….. Hai……..” Hắn thong thả đếm từng số một, vừa đếm vừa quan sát phản ứng của Tưởng Chính Tuyền. Chữ “hai” vừa dứt, chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, hai tay siết thành quyền, cứng nhắc đến gần hắn. Hai mắt cô nhắm chặt, bất lực mà ghé sát mặt mình vào rồi chạm nhẹ một cái lên má hắn, có lẽ chỉ có một giây, thậm chí còn ngắn hơn một giây nữa, cô liền rời đi.
Tuy rằng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp kia, quả là tuyệt vời không thể tả.
Thế nhưng Tưởng Chính Tuyền sau khi rời đi, phản ứng đầu tiên lại là nâng tay lên chùi miệng, giống như cô vừa chạm phải một thứ cực kì dơ bẩn. Cô không cam lòng để Nhi*p Trọng Chi uy Hi*p như vậy, nhưng động tác và biểu tình vừa rồi của cô lại làm Nhi*p Trọng Chi tổn thương thật sâu, lửa giận trong đầu hắn càng ngày càng bùng phát.
Dù sao thì hắn cũng đã đóng vai kẻ vô lại, đã vậy thì vô lại tới cùng đi. Nhi*p Trọng Chi nhếch môi tự giễu, giọng nói vẫn âm trầm: “Cái đó không tính, phải là nơi này mới được.” Hắn chỉ chỉ vào môi mình. Nếu vừa rồi cô không bày ra biểu tình kia, có lẽ hắn đã bỏ qua cho cô rồi.
Đôi mắt hạnh của Tưởng Chính Tuyền tràn ngập tức giận cùng ý muốn cự tuyệt. Nhi*p Trọng Chi chỉ liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Em không muốn làm cũng không sao, tôi đi xuống kia vậy.” Dừng một chút, hắn ung dung thong thả bồi thêm một câu: “Đi tìm Diệp Anh Chương tán gẫu mấy câu.”
Tưởng Chính Tuyền oán hận nhìn hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì thế đành phải từ từ nhắm hai mắt lại như đi chịu trận mà đến gần hắn lần nữa. Trong lòng không ngừng trấn an mình: Xem như hôn cún con, mèo con vậy. Đúng, mình đang hôn cún con, mình đang hôn mèo con.
Môi của cô vừa chạm vào môi hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chạm thật khẽ rồi liền rời đi.
Nhi*p Trọng Chi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô biến mất nơi khóc khuất hành lang, đầu ngón tay vuốt ve chỗ môi cô vừa chạm đến. Buổi tối hôm đó, cô xem hắn là Diệp Anh Chương, vừa hôn vừa liếm lại quấn quýt lấy hắn đủ kiểu.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu giống như đem xăng đổ vào ngọn lửa đang cháy lớn trong hắn, Nhi*p Trọng Chi quay phắt người lại, hung hăng nện một quyền lên tường.
Tưởng Chính Tuyền kể từ khi đó bắt đầu sợ gặp Nhi*p Trọng Chi. Nhi*p Trọng Chi tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, liền rất tự nhiên mà ngồi xuống đối diện chỗ cô và Diệp Anh Chương đang ngồi. Trong bữa ăn, ánh mắt hắn vẫn lặng lẽ dõi theo cô, trên mặt lộ ra ý cười đầy ẩn ý làm người ta chán ghét, nhàn nhã tự tại ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện.
Trong suốt thời gian của bữa cơm, lần đầu tiên trong cuộc đời Tưởng Chính Tuyền cảm nhận sâu sắc hoàn toàn cái gọi là “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, “một giây kéo dài bằng một năm “.
May mắn là không lâu sau đó, điện thoại Nhi*p Trọng Chi bỗng có người gọi tới, sau đó hắn liền cáo từ. Tưởng Chính Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ đó về sau, Tưởng Chính Tuyền trốn tránh Nhi*p Trọng Chi quả thực còn kinh khủng hơn chuột trốn mèo. Nếu Nhi*p Trọng Chi đến nhà thăm anh trai, cô liền giả bệnh để không xuống lầu. Cứ như thế liên tục, cũng tránh được vài dịp chạm mặt với Nhi*p Trọng Chi.
Ngay thời điểm đó cô còn chưa thực sự hiểu hết con người Nhi*p Trọng Chi. Cô cứ nghĩ rằng mình đã có thể trốn thoát khỏi hắn.
Sau này cô mới biết được đó chẳng qua là ý nghĩ của một mình cô mà thôi.
Ngày hôm đó, Tưởng Chính Tuyền đang nằm ngủ trưa. Trong lúc mơ mơ màng màng cô bỗng có cảm giác như có ai đó đẩy cửa tiến vào phòng mình, đứng lặng bên giường hồi lâu, đang ngủ nhưng không hiểu sao cô có cảm giác tóc gáy dựng thẳng, bất ngờ mở mắt, cô liền thấy Nhi*p Trọng Chi đứng cách mình chỉ trong gang tấc.
Tưởng Chính Tuyền sợ tới mức mở miệng thét lên một tiếng “Ahhhh” thật chói tai, nhưng giây tiếp theo, đôi môi của hắn đã hạ xuống, ngăn chặn tất cả thanh âm của cô.
Mới bắt đầu đã là một nụ hôn, nhưng không đợi Tưởng Chính Tuyền phản ứng lại, lưỡi Nhi*p Trọng Chi đã muốn dò xét tiến vào thật sâu, ᴆụng vào đầu lưỡi của cô… Vẫn ngọt ngào y như trong trí nhớ của hắn, Nhi*p Trọng Chi bỗng chốc chìm vào cảm xúc ý loạn tình mê.
Tưởng Chính Tuyền quá sợ hãi, bối rối mà đẩy vai hắn ra. Cô lúc này giống như một con cá bị mắc cạn, trong lúc không ngừng giãy dụa đã nhảy lên cắn vào môi hắn. Nhi*p Trọng Chi bị đau, buông cô ra, sắc mặt càng u ám hơn vài phần: “Em cắn tôi?”
Tưởng Chính Tuyền vô cùng chán ghét mà dùng tay chà sát môi mình, cả giận nói: “Đi ra ngoài, nếu anh không ra, tôi sẽ hô lên đấy.” Nhưng phản ứng của Nhi*p Trọng Chi lại là ngồi xuống một bên trên chiếc giường công chúa của cô, hai mắt nheo lại, đáp lời cô bằng một tiếng cười nhạt: “Em hô đi! Mau hô đi! Chỉ cần em cất tiếng lên thôi, ba mẹ em, anh trai em, rồi cả Diệp đại ca của em nữa, tất cả bọn họ sẽ biết chuyện của chúng ta. Cho nên…” Hắn xấu xa cố ý ngừng lại một chút, khóe môi phác lên một nụ cười chế nhạo như đã nắm chắc mười phần: “Tôi cá là em sẽ không dám hô lên!”
Cái hôn mới vừa rồi kia chẳng qua chỉ là để che miệng cô lại, sợ cô thét lớn làm mọi người chạy tới mà thôi. Nhưng đến khi thực sự chạm vào nơi mềm mại kia rồi, hắn lại không thể nào khống chế bản thân mình được nữa.
Ý cười pha lẫn thanh âm trầm thấp của hắn, khiến cô cảm thấy vô cùng đáng ghét. Thế nhưng, hắn quả thật đã bắt được điểm trí mạng của cô. Tưởng Chính Tuyền ôm nỗi hận không thôi, hơn nữa thật sự cô không dám hô lên. Cuối cùng đành phải đứng dậy, chỉ vào cánh cửa thấp giọng quát: “Đi ra ngoài.”
Nhi*p Trọng Chi cũng đứng dậy, đặt một chiếc thẻ từ lên trên bàn ở đầu giường cô, chậm rãi nói: “Mấy ngày qua tôi đã chuyển vào nhà mới, đây là thẻ ra vào cửa, mật mã là sinh nhật của em… Nếu em rảnh thì tới xem…”
Tưởng Chính Tuyền dang tay gạt mạnh tấm thẻ xuống sàn nhà, nét mặt cương lên đỏ bừng, tỏ vẻ vô cùng chán ghét: “Tôi không đi. Anh đi ra ngoài, ra khỏi đây ngay cho tôi.”
Một tấm thẻ từ để có thể vào nhà hắn, đời này hắn cũng cho duy nhất một người chính là cô, ngay cả ba hắn – ông Nhi*p Canh Lễ cũng không có phần. Nhi*p Trọng Chi thật sự mong muốn cô khi rảnh rỗi có thể đi đến nhà hắn chơi. Hắn tuy rằng có thói quen một mình. Nhưng nhiều lúc, ở trong căn phòng vắng vẻ trống trải, hắn cảm giác mình thực cô đơn tịch mịch.
Trên mặt hắn chẳng may may chút chán ghét. Nhưng nét cười bên môi lại dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ảm đạm nơi đáy mắt còn pha lẫn nét bi thương đau đớn.
Nhi*p Trọng Chi chậm rãi cúi người xuống, nhặt tấm thẻ từ mỏng manh kia lên, dùng ngữ khí rất nhẹ, từng chữ từng chữ lại thật rõ ràng: “Được, được thôi. em không đi, tôi đành phải đi tìm Diệp Anh Chương.”
Hắn dùng chuyện này để uy Hi*p cô! Hắn lại uy Hi*p cô một lần nữa! Tưởng Chính Tuyền trừng mắt nhìn hắn, hai mắt như hai ngọn lửa hừng hực đốt: “Anh….” Một chữ ‘anh’ nói ra hồi lâu, cô cầm gối bên người hung hăng ném tới phía hắn: “Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi đã nói là tôi không đi. Cút, cút ngay cho tôi!”
Nhi*p Trọng Chi biết cô nhóc này nổi giận thật rồi, nhưng hắn cũng không tránh đi, mặc cho chiếc gối bông mềm đập vào người mình. Nhi*p Trọng Chi nhìn cô vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn chợt thất thần mấy giây, đột nhiên cười lạnh nói: “Được thôi, tôi hiểu rồi, em không đồng ý đúng không? Tôi gọi xong cuộc điện thoại này sẽ đi ngay.”
Hắn tự nhiên tốt bụng, dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?! Tưởng Chính Tuyền còn đang hồ nghi trong đầu. Chỉ thấy Nhi*p Trọng Chi lấy di động từ trong túi quần của mình ra, bắt đầu ấn số, tay vừa ấn miệng vừa hỏi cô: “Số điện thoại của Diệp Anh Chương có phải 139XXXXXXX hay không?”
Đó quả thật là số của Diệp đại ca. Tưởng Chính Tuyền lắp bắp kinh hãi, nhảy qua giật lấy di động trong tay Nhi*p Trọng Chi, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, trong lòng cực kì rối loạn: “Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì? Anh định làm gì?” Nhi*p Trọng Chi nâng cao cổ tay lên, không cho cô chạm tới: “Thì tôi gọi cho Diệp Anh Chương.” Tưởng Chính Tuyền nhón chân cao hơn, liều mạng níu tay hắn xuống: “Anh gọi cho anh ấy để làm gì chứ?”
Khóe miệng Nhi*p Trọng Chi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng vờ vĩnh như chuyện bình thường: “Không có gì, gọi cho cậu ta tán gẫu chút mà thôi.” Toàn thân Tưởng Chính Tuyền lạnh lẽo, cơn giận dâng trào: “Không cho phép anh gọi! Tôi không cho anh gọi đi! Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Nhi*p Trọng Chi giờ phút này dù bận tay vẫn ung dung nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười: “Tôi muốn gọi điện thoại cho Diệp Anh Chương thì liên quan gì tới em? Hơn nữa, em dựa vào cái gì mà không cho tôi gọi? Em cũng không phải là gì của tôi. Em muốn quản thì đi quản Diệp đại ca của em, bảo hắn đừng nhận điện thoại của tôi mới đúng. Nhưng e là em vừa nói ra, Diệp đại ca của em sẽ hỏi đầu đuôi ngọn ngành… Cho nên, tôi ta cá là em sẽ không!”
Hắn đã chắc rằng sẽ ăn cô! Tưởng Chính Tuyền hận nghiến răng nghiến lợi: “Nhi*p Trọng Chi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nhi*p Trọng Chi đáp lại cô bằng một nụ cười bâng quơ như không: “Tôi muốn thế nào sao? Tôi chỉ muốn gọi cho Diệp Anh Chương để tấn gẫu mấy câu về chuyện đêm đó thôi.” Tưởng Chính Tuyền sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên: “Không được gọi, nếu anh dám gọi, tôi, tôi….” Tưởng Chính Tuyền ngập ngừng, muốn nói ra một câu nào đó uy Hi*p, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lấy cớ gì để có thể uy Hi*p lại Nhi*p Trọng Chi.
Nhi*p Trọng Chi nhẹ nhàng hỏi: “Em nói xem, nếu tôi gọi em sẽ như thế nào?” Tưởng Chính Tuyền hết cách, oán hận nói: “Nếu anh dám gọi đi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.” Nghe vậy, Nhi*p Trọng Chi chợt lộ ra vẻ không biết nên khóc hay cười. Nhưng mấy giây sau, hắn thu lại tất cả biểu tình trên mặt, tựa như đang tự giễu mà nói: “Dù sao thì bây giờ em cũng không để ý tới tôi. Dù tôi có gọi hay không đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng khác là mấy.”
Tưởng Chính Tuyền giống như bị dồn vào đường cùng, nhắm mắt lại, cực kì miễn cưỡng trả lời hắn: “Đưa thẻ từ cho tôi, tôi đi. Tôi sẽ đến nhà mới của anh, như vậy được rồi chứ?” Nhi*p Trọng Chi nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cười rộ lên: “Tuyền Tuyền, trên thế giới này đều không phải em muốn thế nào là được thế đó. Tôi bây giờ chỉ muốn gọi cuộc điện thoại này thôi, nghe giọng Diệp đại ca của em thế nào.” Nói xong, Nhi*p Trọng Chi liền ấn phím gọi đi.
Hắn đúng là một tên ác ma! Tưởng Chính Tuyền trơ mắt nhìn điện thoại trong tay Nhi*p Trọng Chi vừa được gọi đi. Trong điện thoại truyền đến tiếng đổ chuông, mỗi một tiếng vang lên tựa như một sợi dây thừng, từng chút một siết chạt cổ của cô, khiến cô hít thở càng lúc càng khó khăn, càng lúc càng không thở được. Hai tay cô vịn tay Nhi*p Trọng Chi xuống, điên cuồng giật lấy điện thoại. Nhưng trong lúc cô đang muốn giành về, điện thoại được nối máy, thanh âm quen thuộc của Diệp Anh Chương xuyên qua tai nghe chậm rãi truyền tới: “Alo, xin chào! Tôi là Diệp Anh Chương, xin hỏi anh là ai?”
Động tác của Tưởng Chính Tuyền lập tức hóa đá. Nhi*p Trọng Chi ung dung là liếc mắt nhìn sang Tưởng Chính Tuyền một cái, chậm rãi đưa điện thoại chuyển qua bên tai. Toàn thân Tưởng Chính Tuyền run run như muốn co giật, trong đầu đã không còn năng lực tự hỏi, ý niệm duy nhất còn tồn tại là không thể để cho Nhi*p Trọng Chi nói một câu nào, ૮ɦếƭ cũng không thể để hắn ta nói. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền liều lĩnh dùng miệng mình ngăn miệng Nhi*p Trọng Chi lại. Chỉ cần hắn không mở miệng, giờ phút này bắt cô làm gì cũng được.
Cánh môi của cô trơn mềm như nước, cho dù vừa liếm vừa ʍúŧ chẳng chút kĩ xảo nhưng vẫn ngọt đến không ngờ. Nhi*p Trọng Chi bất giác đón nhận nụ hôn của cô, miệng hắn khẽ nhếch lên, cái lưỡi mềm mại đinh hương của cô liền trượt vào, quấn quýt dây dưa cùng một chỗ với hắn.
Nhi*p Trọng Chi chưa từng để tâm như vậy khi hôn một người, hết sức trằn trọc, hết sức triền miên, hết sức ôn nhu, hết sức dài lâu. Hắn không biết chính mình đã hôn bao lâu, cũng không biết ở đầu bên kia điện thoại Diệp Anh Chương đã cúp máy khi nào, càng không biết di động trong tay mình từ lúc nào đã bị rơi xuống. Hắn chỉ biết là làm cho nụ hôn của hai người càng thêm sâu, thêm ngọt ngào, dịu dàng mà tinh tế. Đến khi cả hai như sắp không còn không khí để thở, hắn mới buông lỏng ra một chút, sau đó lại hôn một lần nữa, lại một lần nữa…
Nếu có thể, hãy để nụ hôn này mãi như vậy đi… Kéo dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn!
Đến sau cùng, là hắn nhẹ nhàng buông cô ra, thần sắc Tưởng Chính Tuyền ngây ngẩn, ý thức mê mang. Nhi*p Trọng Chi thương tiếc hạ xuống trán cô mấy cái hôn thật khẽ. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều giống như bị chìm đắm trong bầu không gian kiều diễm mê huyễn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa phá tan sự im lặng giữa hai người, Tưởng Chính Tuyền như bừng tỉnh khỏi mộng, trong nháy mắt đó, phản ứng đầu tiên của cô là một phen đẩy mạnh Nhi*p Trọng Chi ra.
Tâm Nhi*p Trọng Chi chợt lạnh lẽo, tia ngọt ngào phảng phất trong иgự¢ trong tích tắc biến mất không còn dấu vết. Hắn chậm rãi buông tay ra, cúi người xuống nhặt di động đang nằm trên mặt đất lên. Trên màn hình lập lòa nhấp nháy, hiện lên dãy số mà hắn vừa gọi khi nãy.
Sắc mặt Nhi*p Trọng Chi trầm xuống, giọng chầm chậm: “Của Diệp Anh Chương.” Tiếng nói vừa dứt, liền nhìn thấy cả thân mình Tưởng Chính Tuyền đột nhiên như bị chấn động, cô nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt không dấu được vẻ kinh hoàng sợ hãi.
Nhi*p Trọng Chi lại hỏi một câu: “Lần này nghe hay là không nghe?” Tưởng Chính Tuyền chợt tiến lên, giật lấy di động, lập tức ấn phím tắt máy. Nhi*p Trọng Chi vẫn trầm mặc không lên tiếng, im lặng theo dõi động tác của cô.
Tưởng Chính Tuyền lui lại cách xa hắn, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu anh đem chuyện này nói ra ngoài, hoặc là nói cho Diệp đại ca, cùng lắm là cá ૮ɦếƭ lưới rách.” Gương mặt của cô vẫn xinh đẹp phớt hồng như trước, giống như lúc mới vừa đây cô cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn, nhưng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo mệt mỏi: “Nhi*p Trọng Chi, anh là một thương nhân, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện phí sức mà không thu lại kết quả này đúng không? Nói thật đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Đến lúc này cô đã chán ghét tới mức gọi thẳng tên hắn, Nhi*p Trọng Chi. Một đêm kia, cô quấn quít lấy hắn, gọi hắn “Nhi*p đại ca”, tiếng gọi thực mềm mại non nớt, trong nháy mắt đó, cho dù cô muốn trăng sao trên trời, hắn nghĩ hắn cũng sẽ dùng hết mọi cách để hái xuống được cho cô.
Hai bên huyệt Thái Dương không ngừng giật thình thịch, Nhi*p Trọng Chi vẫn không nhúc nhích, đứng đó một lúc lâu, chờ cảm giác đau đớn chậm rãi tiêu biến đi một ít, hắn mới từ từ đến gần cô, nét cười trên mặt thực nhạt, dường như chỉ thoáng lóe lên: “Tôi sẽ giữ kín bí mật này, vĩnh viễn cũng không bao giờ nói cho Diệp Anh Chương. Nhưng em có thể cho tôi được lợi ích gì? Giống như mới vừa rồi sao?”
Thân mình Tưởng Chính Tuyền chấn động. Cáo bỗng nhiên chúc tết gà, chắc chắn không phải tốt lành gì!
Nhưng hắn điên rồi phải không, hắn cư nhiên muốn có lợi ích.
Tưởng Chính Tuyền lạnh lùng: “Nếu anh muốn chuyện đó, tại sao không đi tìm bạn gái của mình?” Tầm mắt Nhi*p Trọng Chi hơi hơi chớp động, cười như không cười đến gần cô: “Tôi không có bạn gái, hơn nữa giữ bí mật này cho em…. Đương nhiên em phải cho tôi lợi ích thật tốt rồi.” Trên thế giới này, hắn chỉ cần cô cho hắn mà thôi.
Đúng là một tên vô lại!
Nhi*p Trọng Chi ép chặt vào người cô, đôi môi hắn nhẹ nhàng dò xét, chạm vào vành tai cô, hô hấp mỏng manh phun bên tai Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền chán ghét muốn đẩy hắn ra, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến cô sợ hãi vô cùng. Tưởng Chính Tuyền không dám làm mất lòng hắn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể miễn cưỡng để mặc hắn, cô một mực cắn răng oán hận, không hề lên tiếng.
Cô nguyện ý vì Diệp Anh Chương mà hy sinh nhiều chuyện như vậy! Nhi*p Trọng Chi toàn thân lạnh lẽo. Môi hắn lại chậm rãi đi xuống… Chính hắn cũng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình, hắn đang hy vọng Tưởng Chính Tuyền bảo hắn dừng lại, hay là mong cô để hắn tiếp tục làm tiếp? Chính hắn cũng không nhận ra được, chỉ biết theo cách nào thì cũng khiến hắn khó chịu đến cực điểm.
Không, dù cô muốn thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không dừng lại. Bởi vì một khi đã dừng lại, cũng có nghĩa là hắn sẽ mất cô vĩnh viễn. Ngay giây phút đó Nhi*p Trọng Chi đã hạ quyết tâm như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc