Yêu Thầm Vợ Cũ - Chương 33

Tác giả: Erly

Hất chăn một cách vô tình ra khỏi người Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo bế cô vào nhà tắm. Bồn tắm hình tròn lớn đặt sát tấm kiếng trong suốt, Kiều Chính Hạo đặt cô ngồi vào bên trong, nước nóng thấm vào da thịt liền dễ chịu.
Ngửa đầu Mạc Nhược Vũ ra sau, Kiều Chính Hạo giúp cô gội đầu, ngón tay xoa Ϧóþ điêu luyện làm Mạc Nhược Vũ say sưa hưởng thụ.
Tắm rửa sạch sẽ xong, trước sự kiên quyết tuyệt đối không ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đi qua đi lại trong nhà của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo đành miễn cưỡng cho cô mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi lụa màu xám bạc của anh.
Việc quan trọng hiện tại là lấp đầy cái bụng trống rỗng cả ngày hôm nay, Mạc Nhược Vũ theo sau Kiều Chính Hạo vào bếp ăn tối, ánh mắt mải mê nhìn khắp nơi đầy hiếu kỳ.
Căn nhà dạng trệt với trần nhà cao ✓út, được thiết kế toàn diện theo kiểu hiện đại phương Tây, diện tích rộng rãi với nội thất sang trọng, càng nhìn càng ưng mắt.
Ngồi vào bàn ăn đầy món từ Đông sang Tây, Mạc Nhược Vũ không khách sáo cầm đũa lên ăn.
Kiều Chính Hạo hài lòng nhìn bộ dạng vui vẻ như một đứa trẻ của Mạc Nhược Vũ, sự đáng yêu này đã bị che lấp bởi sự nghiêm túc ngày thường của cô.
Ăn uống no say, Mạc Nhược Vũ định thu dọn chén bát thì bỗng bị Kiều Chính Hạo bế lên đi về hướng phòng ngủ, sắc mặt cô lập tức tối vài phần.
Đến sofa, Kiều Chính Hạo giữ khư khư Mạc Nhược Vũ trên đùi mình, anh dùng điều khiển tắt đèn bật máy sưởi. Trong phút chốc không gian ấm dần lên, cả căn phòng được bao phủ bởi những ánh đèn nhỏ lấp lánh.
Trong lúc Mạc Nhược Vũ mải mê ngắm nhìn, Kiều Chính Hạo nâng bàn tay trái cô lên, đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn cưới mà cô đã từng bỏ lại trong ngăn tủ trong phòng ở nhà bố mẹ anh.
Mạc Nhược Vũ ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay Kiều Chính Hạo, cô ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt anh, Kiều Chính Hạo làm nhiều việc như vậy là muốn tái hợp?
Kiều Chính Hạo ôm mặt Mạc Nhược Vũ kéo đầu cô trán kề trán với anh, ánh mắt anh mơ màng bình lặng, giọng nói trầm trầm đầy cuốn hút: “Kết quả đã định sẵn, tôi vẫn sẽ theo đuổi em"
Sự ngạc nhiên này nối tiếp sự ngạc nhiên khác, việc Kiều Chính Hạo làm ngoài sức tưởng tượng của Mạc Nhược Vũ. Lý do đã rõ, anh vì có tình cảm nên mới làm nhiều chuyện như vậy.
"Công chúa nhỏ, em có yêu tôi không?" Kiều Chính Hạo thỏ thẻ ám muội, khoảng cách hai đôi môi chỉ cách nhau vài milimet.
Trái tim Mạc Nhược Vũ đập mạnh như sắp nổ tung, lời quá đỗi ngọt ngào này cô nhất thời không thể tiếp ứng, nhưng cũng không cách nào từ chối được, Kiều Chính Hạo đúng là yêu tinh mê hoặc người.
Mạc Nhược Vũ bất động một chỗ, mắt cũng không chớp, biểu tình như bị bắt trúng tim đen của cô muốn giấu cũng không còn kịp.
Kiều Chính Hạo cười sâu xa, tay ôm eo Mạc Nhược Vũ kéo cô đối diện sát người anh, tách hai chân cô sang hai bên hông anh, nơi giao thoa nhạy cảm chỉ còn cách một lớp vải mỏng.
Cảm nhận được cơ thể Kiều Chính Hạo phản ứng, mặt mũi Mạc Nhược Vũ hơi nhăn nhó khó chịu muốn tách ra nhưng tay Kiều Chính Hạo giữ chặt, dường như còn cố tình nhấn người cô xuống để động chạm gần hơn.
Kiều Chính Hạo tém tóc Mạc Nhược Vũ gọn ra sau, chăm chú quan sát từng cử chỉ trên gương mặt cô, giọng nói dịu dàng mang theo sát khí dày đặc: “Công chúa nhỏ, từ nay em phải an phận bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ dùng cách của Kiều gia để trừng trị em"
Mày Mạc Nhược Vũ cau chặt, đi một đoạn đường xa như vậy kết quả vẫn trở về tay Kiều Chính Hạo, cô đẩy иgự¢ anh để thoát ra, anh đang không đề phòng vụt mất Mạc Nhược Vũ.
Mạc Nhược Vũ sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, đôi chân vô thức lùi ra sau, hô hấp khó khăn vì căng thẳng: “Kiều Chính Hạo, anh tỉnh táo lại đi, tôi với anh đã ly hôn nên làm ơn hãy buông tha cho tôi. Anh quên rồi sao? Ngày đó anh vì ngoại tình nên giữa chúng ta mới kết thúc, dừng lại đi, đủ rồi"
"Vậy tại sao em không hỏi lý do tôi ngoại tình?" Kiều Chính Hạo ung dung gác chân này lên chân kia, gịong điệu thể hiện sự tức giận.
Mạc Nhược Vũ khó hiểu, chẳng lẽ nguyên nhân xuất phát từ cô?
Kiều Chính Hạo bật cười lạnh, chậm rãi giải đáp thắc mắc trong lòng Mạc Nhược Vũ lúc này: “Em đồng ý kết hôn với tôi nhưng ngày đêm nhớ nhung người yêu cũ, quên được anh ta rồi thì lúc nào cũng lạnh lùng không cho ai gần. Kể cả khi tin đồn tôi ngoại tình đầu tiên được tung ra, em vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, không buồn, không giận, cũng không hề nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi tôi, bởi trong lòng em chưa từng có tôi. Tôi muốn có một người vợ, không phải một cái máy vô cảm"
Nước mắt Mạc Nhược Vũ tuôn ra không kiểm soát, nếu hôm nay Kiều Chính Hạo không nói cô cũng không biết là cô đã sai trước, cô không có quyền để trách những việc anh làm trước đó.
Mạc Nhược Vũ luôn cho rằng Kiều Chính Hạo là đàn ông trăng hoa, trong khi cô hoàn toàn có thể giữ chặt anh, nhưng cô đã thờ ơ vô tâm nên mới dẫn mọi chuyện ra như thế này. Ban đầu biết anh không thể cho cô một đứa con, cô vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân, sau sau đó cô lại quên đi trách nhiệm của một người vợ, sống ích kỷ cho riêng mình, đổi lại là cô, cô vẫn sẽ làm như anh.
Vấn chất thành công, Kiều Chính Hạo bỗng đứng dậy bước đến, nhấc Mạc Nhược Vũ đứng trên bàn trà, bàn tay đặt ở đùi bên ngoài dưới lớp áo cô, sắc mặt anh dịu dàng, khẽ thủ thỉ: “Cho đến khi em biết được tất cả, em sẽ biết ngoài tôi ra, trên thế giới này vĩnh viễn không có người thứ hai đủ tư cách chiếm lấy trái tim em"
Ánh mắt chân thành của Kiều Chính Hạo như liều thuốc gây mê, Mạc Nhược Vũ vô lực trước mọi hành động của anh. Kiều Chính Hạo giữ gáy cô kéo đến gần, đôi môi bị Kiều Chính Hạo phủ lên, từng chuyển động nhẹ nhàng ςướק mất lý trí của cô mà đáp lại anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc