Tâm trạng không tốt cũng chịu ảnh hưởng một phần nào đó từ thời tiết, theo năm mới ngày càng tới gần, khí trời ngày càng trở lạnh, gió Bắc thổi vù vù. Ở thành phố phía nam không có luồng khí ấm này, mọi người không chỉ mặc dày như gấu, mà tinh thần cũng không khác gấu là mấy, chỉ muốn ngủ đông.
Sáng sớm, Trịnh Tinh Nhan giãy dụa trong ổ chăn hồi lâu, kết quả trong tiếng chuông reo vừa kịp chạy tới phòng học.
Nhìn cô bạn liên tục sụt sịt mũi, Trầm Uyển Thanh quan tâm hỏi han: “Bị cảm à? Không sao chứ? Ngày kia là thi cuối kỳ rồi, cậu chú ý sức khoẻ nhé.”
“Ừ, yên tâm đi, lát tớ sẽ dán miếng giữ nhiệt.”
“Này này, đưa bình nước đây, hôm nay ông đây mở lòng từ bi lấy nước cho bà luôn.” Tô Kiệt thò tay cầm bình nước của Trịnh Tinh Nhan.
“Xem như ông có lương tâm.” Trịnh Tinh Nhan ném tờ giấy lau mũi, ôm lấy túi giữ nhiệt.
Thời gian này không biết là vì thời tiết quá lạnh nên tất cả mọi người đều không muốn ra khỏi phòng học, hay còn là vì nguyên nhân nào khác mà Trịnh Tinh Nhan không còn chạm mặt Tiểu Mạch nữa.
Từ ngày đó trở đi, Trịnh Tinh Nhan vẫn luôn trốn tránh việc nghĩ về cảm xúc khác lạ của bản thân đối với Tiểu Mạch, cô không dám tiếp tục tìm hiểu sâu hơn, sợ biết càng nhiều sẽ càng thất vọng, vài lần thất vọng phỏng chừng sẽ biến thành tuyệt vọng.
“À há, đúng rồi, sao gần đây không nghe bà nhắc tới ‘Tiểu Mạch nhà tôi’ nữa nhờ? Tình yêu thay đổi rồi à?” Lúc ăn cơm trưa, Tô Kiệt bỗng hỏi.
“Ông không nói không ai bảo ông câm đâu!” Trịnh Tinh Nhan tức giận cầm muỗng gõ vào chén cậu: “Đến ăn còn không ngăn nổi miệng ông!”
“Này này, giữ vệ sinh tí đi, nước miếng bay cả vào chén rồi.” Tô Kiệt bưng chén lên, vẻ mặt ghét bỏ.
“Lần trước ông ςướק lẩu của tôi sao không thấy ghét bỏ gì nước miếng của tôi? Bây giờ còn bày đặt tỏ vẻ?”
“Bà dì của bà tới rồi à? Mới sáng mà cứ như ăn phải thuốc nổ.”
“Được rồi được rồi, ăn nhanh đi nào, nếu không sẽ nguội đấy.” Trầm Uyển Thanh hoà giải.
“Hừ, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.” Tô Kiệt buông chén, cúi đầu cầm đũa ăn.
Trịnh Tinh Nhan buồn bực vò đầu, vô thức nhìn sang bên cạnh, liền thấy Tiểu Mạch ngồi ở bàn kế đang nhìn mình.
!!!!!!
“Gì thế này? Cậu ấy nhìn từ lúc nào nhỉ?!!!”
“Cậu ấy nghe hết rồi sao? A a a a! Đều do tên Tô Kiệt lắm mồm!”
“Trời ơi!!! Vừa nãy mình thô lỗ như thế, cậu ấy có nhìn thấy không nhỉ?”
“Hu hu hu, hình tượng của mình tan tành mất rồi…”
“Khoan khoan, cậu ấy, vì sao câu ấy lại nhìn mình?”
???!!!
Trong lúc Trịnh Tinh Nhan đang ngấm ngầm tự giao tự chiến, mặt thoắt biến từ đỏ thành trắng, lại từ trắng thành đỏ, Tiểu Mạch đã bưng khay ăn đi theo bạn.
Suôt một buổi chiều, Trịnh Tinh Nhan đều gục xuống bàn không nhúc nhích, nghĩ lại chuyện hồi trưa. Tiểu Mạch nhìn cô chứng tỏ cậu ấy biết cô thích cậu đúng không? Nếu như đã biết lại còn nhìn cô, vậy chứng tỏ cậu có chú ý đến cô đúng không? Có ấn tượng tốt đúng không? Nhưng mà nhìn thấy mình thô lỗ như vậy, có khi nào mất hết ấn tượng tốt rồi không?
“A!!!” Trịnh Tinh Nhan đột nhiên ngồi dậy, bực bội vò vò đầu.
Bị hành động bất ngờ của cô làm cho giật mình, Trầm Uyển Thanh thở ra một hơi, đứng lên cầm bình nước của hai người đưa cho Tô Kiệt, sai cậu đi lấy nước.
Tô Kiệt kháng nghị ánh mắt sắc bén của Trầm Uyển Thanh trong im lặng song thất bại, đành phải cầm lấy ba cái bình mà đi.
Trầm Uyển Thanh ngồi vào chỗ của Tô Kiệt, hỏi Trịnh Tinh Nhan: “Rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy?”
Trịnh Tinh Nhan kể lại như thật mọi chuyện, bao gồm cả những phiền não của bản thân cũng tuôn ra hết.
“Ừm…” Trầm Uyển Thanh sờ sờ cằm: “Tớ nghĩ cậu ta nhất định là biết, trước đó cậu phản ứng quá rõ ràng, người có chỉ số IQ bình thường đều sẽ nhận ra. Cậu ta đã biết mà còn chú ý đến cậu, vậy chứng tỏ cậu ta cũng có ý với cậu.”
“Hả…”
“Cậu như thế này là đang vui hay buồn vậy hả?”
“Tớ không biết nữa, theo lý thuyết tớ hẳn phải vui vẻ mới đúng, quả thật cũng có vui vẻ, nhưng mà, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu. Tớ cũng không biết là chuyện gì nữa.”
“Tra nữ! Chiếm được rồi không muốn nữa.” Tô Kiệt không biết trở về lúc nào, lại còn nghe lén hai người nói chuyện.
“Gì mà chiếm được với không chiếm được chứ, chỉ là suy đoán thôi được không?” Trịnh Tinh Nhan trừng cậu.
Tô Kiệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu cậu ta bày tỏ với bà, bà có đồng ý không?”
“Bày tỏ?! Sao có thể chứ?”
“Là nếu mà? Mau trả lời đi!”
“Nào có nhiều nếu như vậy! Mà chúng tôi đang nói chuyện liên quan gì đến ông! Ngồi sang bên đi!”
“Hừ, bị tôi nói trúng thẹn quá hoá giận chứ gì.”
Ngay khi Trịnh Tinh Nhan đang định hành hung Tô Kiệt, chuông vào học vang lên, Trầm Uyển Thanh đứng dậy về lại chỗ ngồi, Tô Kiệt không còn cách nào khác, cẩn thà cẩn thận ngồi lại chỗ, vừa ngồi xong liền bị Trịnh Tinh Nhan véo một cái bên hông, đau đến la oai oái.
Ngày kia là thi cuối kỳ, tiết tự học buổi tối kết thúc, tất cả mọi người ôm một chồng sách lớn đặt trong giỏ xe chở về nhà. Hôm nay Trịnh Tinh Nhan dựng xe gần chỗ trong cùng, đợi cô ra khỏi nhà xe, Trầm Uyển Thanh đã đứng đợi ở cửa được một lúc.
“Ơ? Tô Kiệt đâu? Tớ thấy cậu ta ra rồi mà, đi đâu rồi? Cậu có thấy cậu ta không?” Trịnh Tinh Nhan hỏi cô bạn.
“Tớ đuổi cậu ta về trước rồi.” Trầm Uyển Thanh lại gần, cúi đầu nói nhỏ với cô bạn: “Tớ bảo này, cậu đừng quay đầu lại. Nhớ kỹ! Đừng quay đầu lại!”
Kiểu nói chuyện như vậy khiến Trịnh Tinh Nhan thoáng cái cảm thấy căng thẳng.
“Tiểu Mạch đi theo phía sau, vừa nãy chờ cậu tớ thấy cậu ta với bạn cậu ta không biết đang nói gì, sau đó bạn cậu ta vỗ vỗ vai cậu ta, bảo “Cố gắng lên! Trông vào ông đấy!"” Trầm Uyển Thanh giương mắt nhìn thoáng qua cô bạn, thấy đối phương chỉ gật đầu “Ừ ừ, sau đó thì sao?”, cô đành nói tiếp: “Tớ đoán cậu ta định tỏ tình với cậu, cho nên tớ mới bảo Tô Kiệt về trước.”
“Cái gì?!!!” Trịnh Tinh Nhan cảm thấy hết sức khó tin.
“Suỵt suỵt, nói nhỏ thôi! Bị nghe thấy bây giờ!”
Trịnh Tinh Nhan hốt hoảng nhìn quanh, quả nhiên liếc thấy Tiểu Mạch ngồi trên xe đạp ở cách phía sau chừng hai mét nhưng không chạy, chỉ dùng chân chậm rãi đẩy đẩy!
Trịnh Tinh Nhan vội vã quay đầu lại, hai chân như nhũn ra, trái tim bắt đầu đập bịch bịch kinh hoàng.
“Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?! Tớ nên làm gì bây giờ?!!” Trịnh Tinh Nhan quay qua hỏi cô bạn.
Trầm Uyển Thanh khó hiểu hỏi lại: “Thế rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”
“Tớ, tớ, tớ… Tớ cũng không biết, nhưng mà bây giờ tớ đang rất sợ…” Trịnh Tinh Nhan túm chặt lấy áo cô bạn.
Khi hai người sắp tới ngã ba, bỗng nhiên Tiểu Mạch đạp xe vượt lên trước bọn họ, chậm rãi đạp đi.
Nhìn bóng lưng Tiểu Mạch, trong nháy mắt Trịnh Tinh Nhan nghĩ đường về nhà hôm nay tràn đầy gian nan. “Tớ, tớ, hôm nay tớ đi bên kia với cậu.” Trịnh Tinh Nhan lôi kéo cô bạn rẽ sang hướng về nhà của Trầm Uyển Thanh.
Hai người dắt xe một hồi, đến đầu đường thì dừng lại, nếu tiếp tục đi nữa thì sẽ cách đường về nhà Trịnh Tinh Nhan ngày càng xa.
Nhìn cô bạn đang cau mày bên cạnh, Trầm Uyển Thanh hỏi: “Cậu nói tớ nghe cảm giác bây giờ của cậu đi? Cảm giác thật sự của cậu.”
“Tớ chỉ biết là tớ rất sợ cậu ấy thổ lộ, tớ không muốn nói chuyện yêu đương… Tớ, tớ chưa từng yêu, tớ sợ… Hai người yêu nhau thì sẽ phải làm những chuyện gì?” Trịnh Tinh Nhan nghĩ đến trong lớp có Đỗ Tư Thành và Lý Vũ lén yêu sớm, “Cùng nhau đi học tan học? Cùng nhau ăn cơm? Nắm tay nhau? Ôm nhau? Hôn nhau? Trời ạ! Tớ không được!”
“Haizzz, thừa nhận đi, cậu căn bản không thích cậu ta, có lẽ cậu thích chỉ là cậu ta trong tưởng tượng của cậu.” Trầm Uyển Thanh dừng một lát, cuối cùng quyết định nói tiếp: “Hoặc là, cậu thích chỉ là cảm giác vui vẻ khi thích một người!”
Trong lòng Trịnh Tinh Nhan như chợt có một tia sáng loé qua.
“Xét đến cùng, người là một loài động vật, động vật đều có bản năng hấp dẫn sự chú ý của phái khác. Khi thích một người cậu sẽ lơ đãng biểu lộ ra mặt tốt nhất của bản thân, sự thay đổi này làm cậu trở nên tốt hơn, cho nên nội tâm của cậu được thoả mãn, loại thoả mãn này có thể thúc đẩy cậu nỗ lực để trở nên tốt hơn nữa, loại tốt đẹp này cứ thế tuần hoàn, cho nên cậu sẽ rất thích loại cảm giác này. Cậu yêu thầm chẳng qua chỉ là thích cảm giác yêu thầm, cậu thích là cảm giác bản thân yêu thầm người khác, chứ không phải đối phương. Cậu không dám tìm hiểu sâu hơn về cậu ta, sợ phát hiện đối phương không giống với tưởng tượng của cậu, như vậy cậu sẽ mất mát, loại tốt đẹp tuần hoàn này cũng sẽ bị phá vỡ. Cậu không dám tiến tới cùng cậu ta, yêu đương có quá nhiều điều không xác định, hơn nữa chấp nhận một người tiến vào cuộc sống của mình sẽ phát sinh những thay đổi rất lớn. Cậu sợ loại thay đổi không xác định được này, cho nên cậu không muốn nói chuyện yêu đương.”
Trầm Uyển Thanh dừng một lát, chờ Trịnh Tinh Nhan tiêu hoá hết, rồi nói tiếp: “Còn khi thật sự thích một người, sẽ chấp nhận những khuyết điểm, thiếu sót của đối phương, khi biết đôi phương muốn thổ lộ với mình, sẽ kích động hưng phấn vui mừng. Khi không thấy sẽ nhớ, hận không thể ngày 24 tiếng dính vào bên cạnh đối phương. Mà những đặc điểm này, cậu không có.”
Trầm Uyển Thanh vỗ vỗ vai cô: “Thấy rõ điều này là tốt lắm rồi, sắp qua học kỳ hai rồi, cậu nên tập trung để thi tốt nghiệp cho tốt. Về nhà suy nghĩ thật kỹ, nếu không nghĩ ra thì tạm bỏ qua một bên trước, ngày kia là thi rồi, thi xong cậu có cả kỳ nghỉ đông để suy nghĩ tiếp.”
Trịnh Tinh Nhan mờ mịt gật đầu, lượng thông tin hôm nay quá lớn, cô cần thời gian để tiêu hoá.