Chu Vân khó chịu, mới vừa muốn nói lại đột nhiên bị người phụ nữ kia nghiêm nghị chặn lại: “Chu Chỉ Vân! Tôi cảnh cáo cô, cô biết điểm dừng cho tôi! Đây là Lục tiên sinh cùng đạo diễn Đại Minh tranh thủ cho cô một cơ hội cuối cùng! Cô cũng đừng nghĩ nói chuyện này đơn giản như vậy! Cô dập đầu bồi tội với người ta, người ta có buông tha hay không, còn phải xem tâm tình của người ta. Cô đặc biệt giả bộ đáng thương đến cùng cho tôi! Cho dù là việc không biết xấu hổ như liếm giày cho người ta cũng phải làm cho tôi! Tôi nói cho cô! Công ty giao cho cô vở tuồng kia, nếu như vi phạm hợp đồng, cô biết tiền bồi thường là bao nhiêu không? Nếu như không xong, đảm bảo mười đời cô cũng không trả xong!”
“Tôi biết! Có thể nói nhỏ một chút hay không? Có fan hâm mộ của tôi đến!” Trong đầu Chu Vân nghĩ, Lục Thiên Minh luôn miệng nói lời tuyệt tình, nhưng đây không phải vẫn giữ lại đường lui cho cô sao? Anh ta vẫn còn yêu cô! Anh ta vẫn nguyện ý quản chuyện của cô! Chỉ là bây giờ giận dỗi không muốn nhượng bộ mà thôi. Chờ qua mấy ngày, anh ta bớt giận, khi đó sẽ đến tìm cô, nâng niu cô, cưng chiều cô!
Cô ta vén tóc quăn trên trán, đối với mị lực cùng thủ đoạn của mình, cô ta vô cùng tự tin.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy xung quanh có người hét ầm lên: “Chu Chỉ Vân!”
“Chu Chỉ Vân… là Chu Chỉ Vân! A… trời ơi! Thần tượng, tôi có thể chụp chung tấm hình với cô không?” Nữ sinh bên cạnh đột nhiên kéo lấy cô ta: “Gần đây không thấy sao? Người phụ nữ này gần đầy tin tức vô cùng xấu!”
“Vậy thì sao… đời này chúng ta có thể gặp được minh tinh mấy lần chứ?”
“Cũng đúng… Vậy đi ký tên đi…”“Thần tượng, có thể ký tên cho tôi không? Tôi thật sự thích cô trong phim ‘Tình cảm cấm khu’ của cô!”
Chu Vân mặc dù đang đeo kính râm lớn nhưng vẫn bị người khác nhận ra, trong nháy mắt liền có người hâm mộ vây quanh muốn chụp hình cô, muốn cô ký tên.
“Chị Chỉ Vân, có thể ký tên cho chúng tôi không?”
Chu Vân bày ra một tư thế điển hình, cười một tiếng: “Được nha, không thành vấn đề…”
“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”
Trong nháy mắt Chu Vân bị mọi người bao vây, cô đặc biệt kiên nhẫn ký tên cho từng người.
Sau khi ký tên cho vài fan hâm mộ, thang máy mở, hai vệ sĩ ngăn cản fan hâm mộ, Chu Chỉ Vân mặt đầy hiền hòa vẫy tay chào tạm biệt fan hâm mộ, khi cô ta quay mặt sang bên cạnh, trong nháy mặt không nhịn được đen mặt.
Cô ta bước vào thang máy, đột nhiên nhìn thấy một người khác tiến vào cùng mình, vậy là lại là Lăng Vi! Sau lưng cô ta còn có hai người đàn ông cao to mặc tây trang đi theo.Thang máy rất lớn, đứng bảy người cũng không bị chật.
Nhưng là, Chu Vân không nghĩ đến Lăng Vi lại không biết xấu hổ đi vào trong thang máy.
Hôm nay Lăng Vi mặc quần màu đen, áo sơ mi trắng, áo buộc lên lộ ra vòng eo mảnh khảnh, còn đeo một chiếc kính thời trang màu đen, lộ ra dáng vẻ ta đây là nữ cường nhân.
Cửa thang máy đóng lại, Chu Vân xì một tiếng với Lăng Vi: “Làm sao người nào cũng dám đi vào trong này vậy? Quan Hải Đại Hạ không phải là nhà hàng cao cấp nhất Ninh Thành sao? Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm? Một tiện nhân không cha không mẹ bị đàn ông bỏ rơi cũng có thể vào đây sao?
Chu Vân hai ngày nay đều nhịn đến muốn nổ rồi! Đều là do Lăng Vi! Nếu không phải cô ta thuê ký giả chụp lén cô đánh Lăng Trí, cô cũng không đến nỗi bị anti, bị công ty mắng, bị Lục Thiên Minh ngược đãi, còn phải mặt dầy đến đây nói xin lỗi!
“Đều là do cô đồ tiện nhân này!” Chu Vân ỷ vào mình có nhiều người, người đông thế lớn, đột nhiên đưa tay lên muốn cào vào mặt Lăng Vi.
A Lợi phía sau Lăng Vi lập tức đưa tay đỡ, sau đó đẩy Chu Vân ngã trên mặt đất!
“A…” Chu Vân ngã xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng. Konina kéo cô ta lên, cánh tay Chu Vân bị té bầm, chỉ vào Lăng Vi mắng: “Tiện nhân cô, còn dám đánh trả? Tôi cào hỏng mặt cô!”
Hai vệ sĩ sau lưng Chu Vân ‘Răng rắc’ vang lên tiếng khớp tay, sau đó đứng lên phía trên Chu Vân.
Sau lưng Lăng Vi là A Khôn, A Lợi hai tay khoanh lại, đứng hai bên Lăng Vi.
Bốn người đàn ông cao lớn đối lập nhau, giương cung bạt kiếm!
Lăng Vi phất phất tay, A Lợi, A Khôn thu liễm lại sát khí. Lăng Vi ngược lại cũng không sợ gây chuyện, chỉ là lấy đại cuộc làm trọng, bốn người bọn họ nếu đánh nhau trong thang máy, đảm bảo bảy người bọn họ hôm này đều không ra khỏi được cái cửa này.
Chu Vân cho rằng Lăng Vi sợ, mở miệng cay nghiệt nghiêm giọng mắt: “Một nhân viên phục vụ ở quán bar, mang theo hai vệ sĩ liền cho mình là nữ vương!” Cô ta xoa cánh tay, đi đến bên cạnh Lăng Vi, đưa tay muốn nắm lấy cổ áy sơ mi của Lăng Vi.
Trong nháy mắt Konina vặn cánh tay cô ta, quát lên: “Bây giờ cô còn ngại scandal quá ít phải không? Trong thang máy đều có camera! Cô còn muốn bị tung ra tin tức xấu nữa sao?”
Chu Vân cắn răng nghiến lợi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được không động thủ, tuy vậy trong miệng vẫn không ngừng ép Lăng Vi: “Một tiện nhân ngủ với vạn người, ngay cả em gái họ mình cũng hại! Đồ kỹ nữ tâm cơ tìm ký giả chụp lén tôi! Lại lén lén lút lút không biết xấu hổ làm ra chuyện trộm gà trộm hó! Cô chính là nhìn thấy tôi phất lên, ghen tị tôi! Cô đồ tiện nhân chính là nhìn không được người khác gả cho người khác tốt hơn cô, không nhìn được người khác tốt hơn cô! Khi cha mẹ cô ૮ɦếƭ, là ai thu nuôi cô? Là cha tôi! Là mẹ tôi! Lăng Vi, cô đồ bạch nhãn lang không biết xấu hổ, đảo mắt liền quay lại cắn chủ nhân! Nuôi cô nhiều năm như vậy, còn không bằng cho chó ăn!”
Trên mặt Lăng Vi kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, cô từ đầu đến cuối đều không nói gì. Nhìn Chu Vân như một tên ngốc vậy. Đắc ý đi, tranh thủ đắc ý đi, càng vui mừng càng tốt!Lăng Vi nhìn chằm chằm con số nhảy lên trong thang máy, thang máy ngừng ở tầng 68.
A Lợi, A Khôn bảo vệ cô đi ra khỏi thang máy.
Chu Vân cau mày, Lăng Vi đến đây làm gì? Cô ta vừa đi ra vừa ác độc mắng: “Tiện nhân chính là tiện nhân, bò lên được tầng cao, cũng không có nghĩa cô là nhân vật tầng cao!”
Chu Vân đeo kính râm lên, sải bước dài thành công đi lên trước Lăng Vi. Cô ta mặc dù không cao bằng Lăng Vi, nhưng giày cao gót cao mười hai centimet cũng không phải chỉ đề làm cảnh! Mấy bước liền đi đến trước cánh cửa xa hoa quý phái, có đường viền mạ vàng.
Ánh mắt Lăng Vi từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn Chu Vân.
Chu Vân nhìn ánh mắt của cô, giận đến mức không có chỗ phát tiết!
Lúc này, Konina gọi điện thoại cho giám đốc nhà hàng: “Lưu giám đốc… tôi cùng Chỉ Vân đã đến tầng cao nhất Quan Hải Đại Hạ, làm phiền ngài thông báo một tiếng giúp chúng tôi…”
Đầu điện thoại bên kia ‘Ừ’ một tiếng rồi không nói nữa.Lăng Vi mang theo A Khôn, A Lợi sải bước đi đến bên cạnh cửa lớn, cửa tự động mở ra, Diệp Đình đã sớm biết cô đi lên, tất nhiên sẽ nghênh đón cô vào.
Chu Vân vừa nhìn thấy cửa mở ra, liền lập tức cất bước đi vào.
Bên trong đột nhiên xuất hiện hai tên vệ sĩ áo đen: “Tiên sinh vẫn chưa dùng cơm, không muốn nhìn thấy các người, mời ngồi chờ ở bên ngoài.”
Chu Vân chau mày, không biết rõ là đang xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn chừng một phút. Nhìn thấy khuôn mặt của Konina cũng đầy mờ mịt, Chu Vân không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.
Lăng Vi bước vào bên trong, đi qua một tấm bình phong lịch sự tao nhã vào phòng khác. Lăng Vi ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, sáng tỏ thông suốt!
Hai tên vệ sĩ áo đen đóng cửa lại.
Chu Chỉ Vân bị nhốt ở ngoài cửa, hỏi Konina: “Lăng Vi đến nơi này làm gì? Cũng là được vị tiên sinh kia gọi đến sao? Vị tiên sinh kia là muốn phủ đầu Lăng Vi trước sao? Muốn Lăng Vi giải thích chuyện chụp lén tôi sao?”
“Im miệng đi! Cái gì cũng không được hỏi!” Konina cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy…
Cô ta vô cùng phiền lòng, nói với Chu Vân một câu: “Vị đại nhân vật trong cửa kia, không phải ‘Hạo Vũ Ảnh Nghiệp’ của chúng ta chọc nổi! Cô đang hoàng ngồi chờ ở nơi này cho tôi! Có thể gặp người ta hay không, còn phải xem vận khí của cô!”
Chu Vân buồn bực không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đứng ở cửa chờ đợi.
Lăng Vi đi vào trong phòng khách, chỉ cảm thấy dường như mình đi vào một công viên thu nhỏ…
Cô còn tưởng rằng tầng chót chính là một căn phòng lớn, lại không nghĩ rằng… nguyên cả tầng lầu này đều được che bằng một lớp màn thủy tinh!
Toàn bộ tầng chót tươi sáng, vô cùng xanh biếc… có xanh của cây trồng, của núi non, bên trong thiết kế quầy bar, phòng tắm suối nước nóng, có phòng ăn, có màn ảnh cực lớn, có phòng nghỉ ngơi.
Màn che lưu ly bốn phía có cây mây và cây leo mọc lên xanh mướt, cửa sổ có rèm màu xanh nhạt khẽ bay. Cửa sổ mở hé, không hề có cảm giác bực bội, vô cùng thông suốt, tầm mắt cũng rất thoải mái. Bên tai róc rách tiếng nước chảy, khiến tinh thần người ta an tĩnh.Lúc này, một vị giám đốc cung kính giới thiệu với cô: “Phu nhân, Quan Hải Đại Hạ chúng tôi là một sản nghiệp dưới chướng Đỉnh Phong quốc tế, là kiến trúc đánh dấu cho Ninh Thành. Tất cả tám tầng lầu phía trên tòa nhà sáu mươi tầng, đều là Diệp tiên sinh thiết kế vì ngài, cũng là địa phương để ngài và tiên sinh nghĩ dưỡng.
Lăng Vi kinh hãi gật đầu một cái, cô biết cao ốc này là sản nghiệp của Diệp Đình, bởi vì… ở trong hiệp nghị được tặng khi kết hôn, cô nhìn thấy cái tên ‘Quan Hải Đại Hạ’…
Lúc ấy, cô cũng kinh ngạc một chút, nếu cô ký tên lên hợp đồng, cao ốc này chính là đứng tên Lăng Vi cô.
Khi đó… cô đại khái lường trước được, Kỳ Tha Địa Bì, cổ phần cũng không phân cao thấp so với Quan Hải Đại Hạ. Đây cũng là lý do cô không ký tên.
Lăng Vi đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Diệp Đình mặc âu phục màu đen thẳng thớm ngồi bên cạnh cửa sổ sát đứng, đứng bên cạnh là một vị thân sĩ, đang trình bày một khúc violon.
Ngồi bên cạnh Diệp Đình… Lăng Trí…
Đứng phía sau là bốn tên tổ trưởng Bạo Phong. Dưới bàn chân Bạo Phong số một đạp vào mặt một người, chính là tên lão đại côn đồ muốn ‘lấy mạng nhỏ của cô’.
Diệp Đình cùng Lăng Vi và Lăng Trí từ từ dùng cơm, A Lợi, A Khôn cùng với thành viên Bạo Phong đến một phòng khác ăn buffe hải sản.Ánh mắt Lăng Vi liếc nhìn xuống đất, nhìn sáu người bị đánh mặt đầy máu me đến cha mẹ cũng không thể nhận ra, cô lại bình tĩnh không có cảm giác nuốt không nổi cơm… Xem ra ở cùng Diệp Đình lâu ngày, năng lực chịu đựng trong lòng cô càng ngày càng mạnh rồi.
Sắc mặt Lăng Trí không được tốt lắm, mới vừa rồi một màn trong thang máy ông ta đều nhìn thấy được trên máy vi tính.
Mới vừa rồi những lời Lăng Vân nói còn là tiếng người hay sao? Cô ta nói gì? Cô ta lại chỉ thẳng vào mũi Lăng Vi mắng: “Cha mẹ cô ૮ɦếƭ khi đó, là ai thu nuôi cô? Là cha tôi! Là mẹ tôi! Cô đồ bạch nhãn lang không biết xấu hổ, đảo mắt liền cắn lại chủ nhân! Nuôi cô nhiều năm như vậy, còn không bằng cho chó ăn!”
Lăng Trí giận đến choáng váng đầu óc! Thời điểm ông ta nhận nuôi Lăng Vi, cũng lấy tất cả sản nghiệp của anh cả ông ta! Lăng Vi mặc dù được nuôi ở nhà ông ta, nhưng không tốn một phân tiền nào của ông ta! Ngược lại thì sao, cả nhà bọn họ mượn ánh sáng của Lăng Vi, có cuộc sống đại phú đại quý! Nhưng cuối cùng thế nào, ông ta lấy sạch di sản của Lăng Vi! Số tiền này, ân huệ này, còn chút nào chứ? Ông ta thật sự có lỗi với Lăng Vi, dùng mạng ông ta cũng không trả nổi! Con gái ông ta còn mặt dày vô sỉ mắng Lăng Vi là bạch nhãn lang?
Lăng Trí tức giận đến mức ăn không ngon! Lồng иgự¢ như có tảng đá đè ép lại… ông ta cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, tránh cho Tiểu Vi khó chịu. Nhưng lại không nhịn được than thở…
Cơn nước xong xuôi, ba người đi đến một phòng trà yên lặng uống trà.
Diệp Đình đánh cờ cùng với Lăng Trí, Jason đúng lúc nói chuyện vườn hoa cho Lăng Vi.
Lăng Trí cảm thấy việc làm ăn trồng hoa với viện dưỡng làm là một việc làm tốt, liền hỏi mấy câu. Vừa vặn ông ta là người thích trồng hoa cỏ. Chủ yếu hơn chính là, nếu vườn hoa này phát triển, sau này gánh nặng của Tiểu Vi cũng nhẹ bớt.
Bên ngoài, Chu Chỉ Vân đứng đến phù chân! Cô ta đi giày cao gót mười hai centimet, toàn bộ đều đứng thẳng chờ đợi, giống như đang nhảy ballet vậy. Sau khi thành danh, cho đến bây giờ chưa có người nào khiến cô ta chờ lâu như vậy!
Hai tiếng rưỡi trôi qua, các cô đến từ năm rưỡi, hiện tại cũng đã tám giờ. Mắt thấy sắp đến tám rưỡi, Cả người Chu Chỉ Vân đau xót, miệng khát yếu ớt kêu: “Chị Na, người bên trong rốt cuộc có thân phận gì? Tôi đã hèn kém đến đây xin lỗi, tôi cũng đã chờ đến ba giờ, sao vẫn không được đi vào? Chân tôi cũng sắp gãy rồi!” Hai chân cô ta run rẩy. Muốn đi nhưng cũng không dám, muốn ngồi lại không có ghế.
Trong lòng Konina cũng nổi giận: “Tôi cũng không phải đứng với cô sao? Cô suốt ngày chỉ biết gây họa! Lần này không phải tôi lau cứt cho cô sao? Chân cô đau xót, chân tôi không đau xót sao?”
Chu Chỉ Vân không nhịn được nói: “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là than phiền người bên trong cũng quá lớn lỗi mà! Dầu gì bây giờ tôi cũng là một tiểu thiên hậu trong lòng giải trí…”
“Cô im miệng đi!” Konina hung ác trợn mắt nhìn cô ta: “Thiên hậu? Cô vẫn còn nằm mộng lớn sao! Chuyện này nếu cô không giải quyết được! Cô cho rằng cô có thể làm thiên hậu hay sao? Cô muốn đổi thành hậu thiên hay sao? Cô cho rằng có người còn nhớ đến cô? Danh tiếng bây giờ của cô cũng vô cùng xấu rồi, nếu lần này không tẩy trắng được, cô ăn không khí đi! Công ty nâng cô là nâng, nâng người khác cũng là nâng! Cô không có núi lớn Lục tiên sinh dựa vào, cô cho rằng bằng người cha kia của cô, cô có thể trở thành thiên hậu hay sao?”Konina càng nói càng tức, trực tiếp mở miệng mắng: “Thời điểm cô bỏ rơi cha ruột cô từng nghĩ đến ngày hôm nay! Cô bây giờ còn không biết ôm bắp đùi cha ruột mình! Cô bỏ đi tính đại tiểu thư cho tôi! Muốn người ta cho cô mặt mũi, cô cũng phải có mặt mũi thì mới được!”
Chu Chỉ Vân giận đến phát điên!
Lúc này, cửa lớn màu vàng đột nhiên mở ra: “Hai vị, mời vào trong.”
“…” Chu Chỉ Vân cùng Konina đột nhiên sững sờ.
Hai người sửng sốt chốc lát, vội vàng nhấc chân đi vào trong, lúc này chân hai người đã tê rần, đi bộ cũng cảm thấy loạng choạng.
Hai người đi qua bình phong, khi đi vào phòng khách, chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt như muốn đập bể mắt!Chu Chỉ Vân không nhịn được xúc động: “Đây là địa bàn của người nào nha? Thật biết hưởng thụ…” Cô ta sống hai mươi mấy năm ở Ninh Thần, cũng không biết bên trong thành phố còn có một đạo nguyên thế ngoại như vậy!
Trong đầu cô ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ: “Nháo với Lục Thiên Minh, cũng không nhất định là chuyện xấu… Nếu như được vị tiên sinh này coi trọng, vấn đề cô ta gặp phải bây giờ đều sẽ được giải quyết dễ dàng!”
Chu Vân vội vàng lấy lại tinh thần, sửa sang lại mái tóc quăn, sửa sang lại quần ngắn đỏ tươi, lại kéo thấp cổ áo xuống mấy phần.
Cô ta nhấp đôi môi đỏ mọng, cánh môi khẽ đâng lên, kéo ra một nụ cười ôn uyển mị hoặc.
“Mời đi bên này…” Một vị giám đốc dẫn các cô vào phòng trà bên cạnh một rừng trúc. Bình phong cản trở tầm nhìn vào bên trong, các cô không nhìn thấy được tình hình người bên trong.
Chu Vân nhìn vào bên trong, đột nhiên… nhìn thấy Lăng Trí mặt đầy lửa giận từ bên trong đi ra!
Lăng Trí?
“Ông đến đây làm gì?” Chu Vân kinh ngạc.
Cả người Lăng Trí đằng đằng lửa giận, trong ánh mắt xen lẫn thần sắc thất vọng.
Chu Vân khinh bỉ trợn mắt nhìn ông ta một cái: “Có phải ông lại gây ra chuyện gì điên khùng hay không?” Cô nhìn thấy Lăng Trí đầu đầy tóc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn. Rõ ràng hơn bốn mươi tuổi, lại nhìn giống như một lão già sáu mươi tuổi!
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Lăng Trí quát lên: “Quỳ xuống!”
Chu Vân sợ hết hồn, nhưng trong lòng không phục, cô cũng coi như là một người có chút địa vị xã hội, làm sau có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói quỳ là quỳ!
Lăng Trí nén chịu lửa giận trong lòng ngồi xuống một chiếc ghế thái sư. Trên bàn bên cạnh tay ông ta bày ra một cây thước, chân mày Chu Vân nhảy lên một cái, cứng đầu đứng đó không nhúc nhích.“Còn không mau quỳ xuống…” Konina vộ kéo váy Chu Vân.
Chu Vân trố mắt một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Trí, trong mắt cô ta đầu phức tạp có chút không vui vẻ nói: “Có lời gì về nhà nói không được sao? Tại sao phải gây huyên náo khó nhìn như vậy?”
“Cô im miệng đi!” Konina hận không thể véo hai lỗ tai cô ta: “Bảo cô quỳ, vậy cô quỳ đi!
Chu Vân đứng đó không nhúc nhích, đột nhiên Lăng Vi đi ra từ phía sau bình phong.
Trong nháy mắt Chu Vân bừng lên lửa giận! Lăng Vi liếc cô ta lạnh giọng hỏi: “Con gái quỳ dưới chân cha, có gì không ổn sao?”
Chu Vân siết chặt quả đấm, cắn răng muốn mở miệng mắng to! Nhưng là, lúc này cô ta nhìn thấy rõ quan hệ lợi hại! Lăng Vi cùng Lăng Trí không biết leo lên được nhân vật lợi hại nào, lại đè ép một người như cô!
Nhưng là, người thần bí kia rốt cuộc là ai? Chị Na lại không chịu nói cho cô… Cô ta đứng bên ngoài chừng ba giờ! Bây giờ tiến vào cũng không nhìn thấy người đó, lúc này, Konina trợn mắt nhìn cô ta một cái, tựa hồ muốn ói: “Chính cô có thân phận gì còn không biết lớn nhỏ? Người ta là nhân vật lớn đến nhường nào, đâu phải là người cô muốn gặp là có thể gặp được?”Chu Vân lại tưởng, là Lăng Vi cố ý mướn chỗ này hù dọa cô ta?
Lúc này, Lăng Vi giơ tay lên ra động tác mời với Konina: “Vị nữ sĩ này, mời ngồi xuống. Chuyện này không liên quan đến cô.”
Konina mặt đầy ngơ ngác ngồi vào ghế bên cạnh.
Trái tim Chu Vân đột nhiên tăng tốc nhảy lên, có một dự cảm vô cùng xấu!
Lăng Vi! Cô cái đồ không biết xấu hồ, cô muốn làm gì? Có lời gì thì nói thẳng? Đừng có mà giả thần giả quỷ!”
Trong phòng khác bỗng nhiên tĩnh lặng, Lăng Vi đột nhiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Vân, quát lạnh lên một tiếng: “Dập đầu nhận sai với cha cô cho tôi…”
Chu Vân sợ hết hồn! Cô như gặp quỷ nhìn về phía Lăng Vi, đột nhiên, lúc này nhìn thấy ba mươi mấy người đàn ông áo đen vây quanh, trong đó hai người xách Chu Xung ra… tay Chu Xung bị trói ở sau lưng, ‘Bùm’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, tóc ông ta xốc xếch, trên mặt xanh tím, lỗi mũi vừa sưng vừa đỏ! Quần áo rách tả tơi, hiển nhiên là bị người ta hung hãn đánh đập.
Chu Vân mở to mắt, hô hấp cũng có chút yếu đi. Tiếp đó, lại thấy có người ném sáu tên đàn ông cao to đi ra! Sáu người này nằm trên đất không nhúc nhích, giống như bị ђàภђ ђạ vô cùng thảm thiết vậy! Chu Vân tựa như tiên đoán được dáng vẻ sau đó của mình, trong nháy mắt trên trán lấm tấm mồ hôi.