Diệp Đình ôm cô lên tầng. Bước chân anh vô cùng trầm ổn, không chút gấp gáp.
Lăng Vi lắc lắc lư lư trong иgự¢ anh, hệt như đang ngồi trên con thuyền nhỏ. Ừm… Cô còn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho anh, thiếu chút nữa đã quên mất!
Cô vỗ mạnh trán mình, nhảy xuống khỏi иgự¢ anh, đôi chân trần chạy nhanh về phía trước. Diệp Đình vươn tay kéo cô lại, trong nháy mắt đã áp cô sát vào tường: “Sao? Chạy cái gì?”
Lăng Vi bật cười, anh cho rằng cô lâm trận bỏ chạy ư?
Vẫn chưa kịp giải thích, bỗng thấy gương mặt đẹp trai của anh tiến sát lại, môi đã ép xuống, nụ hôn của anh mang theo ý tứ bá đạo xâm chiếm cả cổ, bả vai của cô, hung hãn ʍúŧ vào.
Lăng Vi buồn cười, níu lấy cổ áo anh, sau đó đẩy anh ra, xoay người áp lưng anh vào sát tường. Cô học theo dáng vẻ của anh, cắn cắn từ cổ cho đến bả vai anh, Diệp Đình cười cười, hơi khom người xuống, cánh tay có lực lại một lần nữa ôm ngang người cô. Bước thật nhanh đến trước cửa phòng ngủ: “Rầm” anh dùng chân đá văng cánh cửa ra, đột nhiên —— phía sau cánh cửa có người hô lớn: “Đình ca —— sinh nhật vui vẻ! Happy birthday—— ”
Sau đó, đèn bật sáng! Tần Sênh, Kaya, Quân Dương, Chính Hiền, Lôi Tuấn, Lôi Đình đồng thời bắn pháo giấy trong tay mình ra ——
“Phụt Phụt Phụt Phụt Phụt Phụt ——”: “Sinh nhật vui vẻ!”: “happy birthday —— ”
Diệp Đình ôm ngang Lăng Vi, ngẩng đầu, chỉ thấy vô số cánh hoa giấy rực rỡ đủ sắc màu bay từ giữa không trung xuống.Trong nháy mắt, rất nhiều cánh hoa đủ màu sắc rơi xuống khắp người họ.
Lúc này, mấy người Tần Sênh đều lúng túng… bởi vì… Diệp Đình đang ôm Lăng Vi…
Gò má của cả hai cũng đều ửng hồng ngay tắp lự… Nhìn bả vai và cổ của Lăng Vi đang để hở, còn mơ hồ có dấu hôn… lại thêm quần áo xốc xếch lộ иgự¢ trần của lão đại, rồi biểu cảm đột nhiên xấu hổ muốn ૮ɦếƭ kia của Lăng Vi…tất cả những thứ này đều cho bọn họ thấy rõ một chuyện!
Đó chính là… ha ha, hờ…
Bọn họ ᴆụng trúng ‘chuyện tốt’ của lão đại mất rồi!
Tất cả mọi người… lập tức lĩnh hội được sự khẩn trương lúc mới rồi của lão đại mình!
Lôi Đình che mặt, khó trách… Mới vừa rồi Đình ca đá cửa đến ‘rầm’ một tiếng thế kia. Hóa ra… khụ khụ! Cô cũng quá xui xẻo rồi… Chuyện tốt của Đình ca, lại bị cô ᴆụng trúng đến hai lần, ha, ha… sắp xui xẻo rồi!
“Chuyện này… Lão đại, hình như bọn em… đến không được đúng lúc cho lắm thì phải ha?” Quân Dương cười xấu xa, gãi gãi đầu, giải thích: “Bọn em không phải là… nghĩ nay là sinh nhật anh mà, cho nên mới định… tạo cho anh một niềm vui bất ngờ…”
Ha ha, đây chính là niềm vui bất ngờ sao? Có mà là quấy rồi! Kinh sợ thì có!Diệp Đình đen mặt. Mấy người này, nhất định là cố ý chọn khoảng thời gian này để tới… biết rõ đây là thời gian tư mật của anh, hừ!
Lôi Tuấn nhìn sang Kaya một cái, đều là cô nàng xấu xa này, nói đây là khoảng thời gian tốt…
Nhìn xem, nhìn xem, để cho cô nàng này nháo, xảy ra chuyện luôn rồi kìa!
Kaya le lưỡi một cái, tỏ vẻ vô tội.
Mấy người cũng đều cười xấu, ai cũng không nói tiếng nào.
Lăng Vi hồi hồn lại, kinh ngạc nhìn sang Diệp Đình. Cô buông lỏng tay, nhảy xuống đất, khuôn mặt đầy khi*p sợ, hỏi Diệp Đình: “Hôm nay thật sự là sinh nhật anh?”
Chuyện quan trọng như vậy, mà cô cũng không biết! Vừa nãy cô hỏi anh… nhưng anh lại không chịu nói…
Cô vợ như cô… thật đúng là không làm tròn bổn phận!
Lôi Đình cười: Chị dâu, Đình ca không nói với chị… hôm nay là sinh nhật anh ấy sao?”
Lăng Vi ‘ừ’ một tiếng, trề môi. Trên chứng minh thư của anh viết đâu phải hôm nay đâu… Anh không nói, làm sao cô biết được ngày trên chứng minh thư là sai cơ chứ!
Lôi Đình lại cười khan một tiếng, giảng hòa: “Ai ya, chị dâu! Chị đừng quá để tâm, Đình ca bận rộn quá ấy mà, có khi ngay cả chính anh ấy cũng không nhớ ấy chứ.”
“Ha, ha…” Lăng Vi cười khi*p sợ… lại nghe thấy Diệp Đình nói: “Sinh nhật anh, sao anh lại quên được.”
“Hự ——” Lôi Đình trợn trắng mắt, hận không thể cào tường: “Anh, mới vừa rồi em nói chuyện thay anh mà, anh không nghe ra sao? Anh không thấy chị dâu sắp sửa tức giận rồi sao?”
Diệp Đình quay sang nhìn Lăng Vi một cái, tựa như đang hỏi, tức cái gì?
Sau đó, anh thật sự cất tiếng hỏi: “Em đang tức giận?”
Trong lòng Lăng Vi thầm ói: Diệp đại đại à! Câu này của anh, em biết phải nói tiếp thế nào đây?
Diệp Đình nói: “Không phải vừa nãy anh bảo em hát bài Happy birthday rồi đó sao?”
Trong lòng Lăng Vi có hơi bực bội: “Anh có thể nói trước cho em mà, em sẽ chuẩn bị lễ vật tặng anh.”
Diệp Đình nhàn nhạt nhướn mày: “Không phải em định mang chính mình tặng cho anh sao? Nếu như mấy tên đáng ghét này không xuất hiện…”
“Hự…” Anh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt, mấy người kia đồng loạt đều không nhịn được nữa!
Lão đại à, anh nói chuyện, có cần phải huỵch toẹt ra như vậy được hay không!Bọn em vẫn đang còn là một đám chó độc thân đây này! Đâu có hiểu được cái gì gọi là ‘tình chàng ý thi*p’ kia cơ chứ?
Thêm nữa… Ý tại ngôn ngoại trong câu nói này… liệu có phải hay không là nói… từ trước tới giờ, anh vẫn chưa từng trải qua cái gì gì đó kia với Lăng Vi?
Chị dâu bọn họ, đây là lần đầu tiên… toàn cho Đình ca ăn chay sao?
Há hú hú hú… Quân Dương cười xấu xa một tiếng: “Kaya, cô sắp xui xẻo rồi. Chúng tôi đã bảo mai hãy tới, mà cô cứ thích nói phải đến lúc mười hai giờ…”
Kaya trợn mắt nhìn anh ta: “Kẻ vong ân phụ nghĩa, xem kịch hay xong rồi, liền bán đứng ta! Tôi xui xẻo, anh cũng đừng mong thoát!”
Lăng Vi thật sự say lắm rồi… Vội vàng quay sang hướng khác, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình: “Em nói thật đó. Anh muốn gì, để mai em bù.”
Diệp Đình ôm cô vào lòng, đôi mắt đen nhìn chăm chú ánh mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn em.”
“…”
“Phốc ——”
Kaya đã cười đến không nhịn được nữa… cánh tay cô đặt trên bả vai Tần Sênh, cười đến mức sắp sửa nội thương tới nơi.
Lôi Đình vội vàng đổi chủ đề: “À! Đúng rồi! Mau mau cắt bánh sinh nhật nào!”
Lôi Đình chỉ sang một hướng, Lôi Tuấn liền đẩy một chiếc xe bánh ga-tô năm tầng ra ngoài!Tần Sênh ‘phụt’ một tiếng bật mở chai sâm-panh, anh ta giơ chai rượu lên, rót vào chiếc ly trên cùng. Dòng rượu cứ thế chảy xuống dưới.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Sinh nhật mà cũng phải rót rượu sao? Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ có kết hôn mới làm như thế.”
Tần Sênh nhìn cô với thâm ý khác: “Rượu này không phải mở ra vì sinh nhật lão đại.”
“Oh? Vậy thì vì cái gì?” Ánh mắt này của Tần Sênh khiến cho lòng Lăng Vi hơi nao nao. Nhưng suy nghĩ một chút, Tần Sênh là người đứng đắn, chắc anh ta không hư hỏng như mấy người kia.
Tần Sênh cười cười, mặt đầy đứng đắn: “Đây là rượu thoát xử.”
Muội muội anh! Từng nghe đến rượu thoát độc thân rồi, chứ chưa bao giờ nghe thấy rượu thoát xử cả! Khuôn mặt Lăng Vi đỏ bừng! Hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào!
Mặt cô đầy căm phẫn! Thật sự cảm thấy mình đã nhầm nhọt to to lắm rồi! Vì sao trước giờ vẫn luôn cảm thấy Tần Sênh là một người đứng đắn cơ chứ! Cô thật sự là mắt chó đui mù mà! Anh chàng này mới là kẻ hư hỏng nhất! Anh chàng này hư hỏng nhất! Anh chàng này hư hỏng nhất! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Sau này cũng không, muốn, nói, chuyện, với, những, người, này, nữa! Tất cả đều là lão tài xế*!
*lão tài xế: Ý ở đây là chỉ những người lão luyện.
Lăng Vi bi phẫn muốn ૮ɦếƭ, lúc này, Diệp Đình lại cầm một ly rượu lên, vân đạm phong khinh nói: “Năm mươi bước mà còn dám cười một trăm bước, cứ như các cô các cậu thoát xử hết rồi ấy. Ai ai cũng bảy mươi tám mươi, mà còn muốn cười nhạo tiểu thịt tươi như tôi?”
“Phốc —— ai bảy mươi tám mươi…” Tần Sênh nhìn trời, không hiểu sao lại trúng đạn. Anh ta lớn hơn Diệp Đình là thật, nhưng cũng mới 28 thôi mà! Có được không hả?!
Chính Hiền, Lôi Đình tỏ vẻ… “Ế, bọn em còn nhỏ nha, trẻ nhỏ sau 2000, hoàn toàn nghe không hiểu gì hết a, a a —— ”
Kaya cười đầy nịnh bợ, hất tóc một cái…
“Sênh ca…” Cô nàng vươn tay xoa xoa иgự¢ Tần Sênh, xoay người cầm hai ly rượu lên, đưa một ly cho Tần Sênh: “Sênh ca, lựa ngày không bằng ngay luôn thôi, hôm nay hai ta cùng thoát.”
“…” Tần Sênh tỏ vẻ, tại sao anh ta đào hố ra, kết quả lại tự chôn mình trong đó là sao?
Lăng Vi cười đến rút gân, những người này, thật đúng là đủ biểu cảm…
Lăng Vi nín cười, nâng một ly rượu lên: “Nào, chị dâu chúc hai người sớm ngày thoát xử. Ngày nào cũng làm chú rể!”
“…” Chính Hiền che mặt: “Chị dâu, chị cũng học xấu rồi đó hả? Hư quá đi… hiu hiu hiu…”
Quân Dương nhìn ‘cậu’ như nhìn quái vật: “Thẳng lưỡi ra rồi hãy nói! Xem xem cậu nói bằng cái giọng gì kìa? Mới đi chuyển giới ở nước T về hả?”
Lăng Vi cười như sắp đứt ruột tới nơi. Quân Dương 2b này… Đồng hành với nhau năm sáu năm trời, mà không biết Chính Hiền là con gái.
Đột nhiên lại nghe thấy Quân Dương nói: “Ừm… tôi cũng có tin tức tốt muốn nói với mọi người… cái đó… em đã tìm được bạn gái, chính là nữ tiếp viên hàng không đã gặp gỡ lúc ngồi máy bay trở về ấy. Chờ một lát nữa làm quen một chút, em sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt mọi người.”“Choang…” Ly rượu trong tay Chính Hiền rơi thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trong nháy mắt, bầu không khí đột nhirn trở nên quỷ dị, Chính Hiền “A” một tiếng, áy náy nói: “Chị dâu, thật xin lỗi, chị xem chân tay em vụng về thế đấy.” Vừa nói, vừa cúi đầu nhặt mấy miếng thủy tinh vỡ.
Lăng Vi liền vội xua tay: “Không sao, không sao, đổ vỡ là tốt lành, đừng nhặt lên, mai tới cắt bánh ngọt nào.”
Kaya cũng vội vàng gọi mọi người đi cắt bánh ngọt, Chính Hiền toét miệng cười một tiếng, lại hòa cùng với mọi người như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mấy tên này cố ý làm chuyện xấu, náo loạn cả ngày mà vẫn không chịu đi! Đến tối tắm xong lại tiếp tục uống.
Mắt thấy đã 10 giờ 22 phút đêm, sinh nhật của Diệp Đình cũng sắp sửa trôi qua, vậy mà mấy người không biết xấu hổ này vẫn đang tiếp tục náo loạn.
Diệp Đình hận không thể dùng một cước đá bay tất cả bọn họ đi, anh hơi vuốt cằm, gọi điện cho Kiệt Sâm, bảo anh ta mang theo mấy người tửu lượng tốt tới…
Nửa tiếng trời tấn công cuồng mãnh, cuối cùng cũng đánh gục hết mấy cái người không biết xấu hổ này, Lăng Vi cũng uống không ít, nhưng trước đó cô đã uống thuốc chống dị ứng, thế nên cũng không bị nổi mẩn.Diệp Đình còn chưa kịp đòi quà Lăng Vi, cô đã trực tiếp lăn ra ghế sofa ngủ mất. Diệp Đình nhìn mấy người kia, hận không thể túm bọn họ dậy, dạy dỗ một trận.
Lúc này, quản gia đi tới, cung kính khom người hỏi: “Tiên sinh, mấy bằng hữu của ngài, nên sắp xếp thế nào ạ?”
Diệp Đình cắn răng, âm u nói một câu: “Trong nhà nhiều sofa, tùy tiện sắp xếp đi.”
Trong bụng quản gia cười thầm mấy người này gây chuyện, nhất định là lại nghịch ngợm… thế nhưng… ông biết tiên sinh nhất định sẽ không để cho bạn bè ngủ trên ghế sofa, thế nên ông liền cho người sắp xếp căn phòng tốt nhất cho bọn họ.
Diệp Đình đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy sau lưng có giọng nói ồn ào. Anh nghiêng đầu, chỉ thấy Lăng Vi đang mơ mơ màng màng bò dậy: “Chồng… sinh nhật vui vẻ…”
Cô lảo đảo đi về phía anh, Diệp Đình lập tức vươn tay ôm lấy cô: “Không phải em đã ngủ rồi sao?”
“Không có, em giả bộ ngủ đấy… Nếu như em không giả bộ, chắc chắn bọn họ vẫn còn chưa xong đâu!”
Trong nháy mắt Diệp Đình liền có cảm giác nhiệt huyết tăng cao! Anh xoa xoa mặt cô, chăm chú nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang ngái ngủ của cô, trong mắt cũng như bị thiêu đốt!
“Người thương… em có lễ vật tặng cho anh.” Lăng Vi kéo tay anh đi ra ngoài cửa, lại kéo anh đến một căn phòng trống, căn phòng đó đang khóa, cô moi ra một chiếc chìa khóa từ đáy tấm thảm trải.
Nhanh chóng mở cửa ra, Diệp Đình kinh ngạc đến mức ánh mắt cũng biến đổi! Đôi mắt anh sáng như đuốc, hai tròng mắt đen đều rất có thần! Khuôn mặt anh đầy khi*p sợ nhìn chằm chằm bức tranh vẽ người rất lớn vô cùng chân thật đang treo trên vách tường!
Đây chính là anh mà! Do Lăng Vi tự tay vẽ! Trong bức hình đó, anh để trần thân trên, cơ bụng màu sô-cô-la vô cùng quyến rũ mê người, trên khuôn mặt, và thân người vẫn còn đọng mấy giọt nước… Dòng nước làm ướt mái tóc den, trong khí chất cao ngạo còn lộ ra một chút ý tứ lười biếng.
Anh trong bức họa đó, đôi mắt phượng sâu thẳm khẽ híp lại thành một đường hẹp nhỏ, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Trong nụ cười đó còn lộ ra một chút xấu xa…
Bối cảnh của bức tranh này là lúc bọn họ gặp nhau, chính là phòng của cô! Sau lưng anh chính là chiếc bàn viết chữ, trên đó đặt một viên đạn ——
Diệp Đình ngoảnh mặt sang chăm chú nhìn Lăng Vi, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào căn phòng, anh điên cuồng mạnh mẽ hôn cô! “Ha —— chị dâu được lắm! Ha ha ha —— cái chiêu giả bộ ngủ này, là ai nghĩ ra được?” Bên ngoài, Quân Dương, Lôi Tuấn dùng sức hét lớn!
“Ầm——” Diệp Đình sập cửa, trong nháy mắt đã nhốt mấy cái người không biết xấu hổ kia ở bên ngoài, Lăng Vi xoay người khóa trái cảnh cửa lại. Lưng cô tựa sát cánh cửa, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Đình, mấy người không biết xấu hổ kia vẫn cứ ở bên ngoài đập cửa rầm rầm: “Lão đại —— anh không thể vứt bỏ chúng em như thế! Phải cùng nhau thoát FA chứ ——!”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Vi, lấn người đến gần. Khuôn mặt anh ghé sát cô, hô hấp nóng bỏng phun lên gò má cô. Bên ngoài vẫn đang “Rầm rầm —— Đình ca! Anh không có ý tứ gì cả! Có chị dâu rồi, nên không cần bọn em nữa! Anh trọng sắc khinh bạn —— ”Lăng Vi bật cười một tiếng. Diệp Đình hôn cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: “Chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, bắt đầu từ hôm nay, chồng sẽ bù lại cho em.”
Lăng Vi bỗng nhiên run rẩy, không biết là do cánh cửa bị đập rầm rập kia, hay là bởi cô vẫn đang bị ảnh hưởng của men say…
Cô ôm lấy cổ Diệp Đình, nhón chân lên hôn anh. Cô tự tay kéo anh đến trước bức họa, chỉ chỉ kim giờ trên đồng hồ đeo tay: “Còn năm phút nữa, vẫn kịp…” Bàn tay nhỏ bé của cô giữu lấy bả vai anh, thân người tiến sát đến gần áp anh lên trên bức vẽ vải.
Đôi mắt Diệp Đình sáng quắc nhìn cô chăm chú, hỏi: “Đây là quà sinh nhật em chuản bị cho anh?”
Lăng Vi lắc đầu, cười giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ: “Đây không phải là quà sinh nhật, đây là lễ vật tình yêu…”
Hai tròng mắt Diệp Đình lại sáng lên, giống như ánh lửa rực rỡ nhất, đệp đẽ nhất trên thế giới này! Khi*p sợ trong đôi mắt đen trong có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra hết thảy cảm xúc phức tạp!
Trong nháy mắt, anh đã xoay người ấp đảo cô, mấy người bên ngoài đang liều mạng đến phát điên rồi, đập cửa rầm rầm: “Đình ca! Anh cứ ngược chó FA như vậy, ra ngoài sẽ bị đánh ૮ɦếƭ đó!” Tiếng gào thét giống hệt sấm đánh!
Diệp Đình bịt tai không nghe, chẳng ngó ngàng gì tới, anh bá đạo tiếp tục hôn cô, lần này, dù thế nào anh cũng không chịu buông cô ra.“Rầm rầm rầm——! Anh không thể vứt bỏ bọn em thế được —— ”
Lăng Vi nghiêng đầu sang cười với anh, Diệp Đình cúi đầu gặm ʍúŧ môi cô: “Vi Vi, anh không muốn nhịn nữa.”
Lăng Vi cắn môi, lại nghe thấy anh bình tĩnh bồi thêm một câu: “Cũng không nhịn được…”
“Ừm…” Cô đáp một tiếng, lại nghe thấy anh nói: “Anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện tốt vẫn chưa làm, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ luôn luôn có nhau, chúng ta cùng nhau nghênh đón những điều tốt đẹp hoặc thống khổ kia… chúng ta không còn cô đơn nữa rồi.”
“Ừm…” Cô gật đầu, hai cánh tay của Diệp Đình vẫn quấn chặt lấy cô, ôm chặt cô trong иgự¢: “Vi Vi… nhớ kỹ, hôm nay là 21 tháng 9.”
Cả người cô mềm oặt. Anh ôm cô vào trong lòng thật chặt, mạnh mẽ hôn.
Ngày 21 tháng 9, sinh nhật của anh…
Còn có cả… ngày kỉ niệm thoát xử.
Kim giờ, kim phút, kim giây… “tíc tóc tíc tóc” đồng loạt chạy về hướng 12 giờ nằm chính giữa hồng tâm…
Anh nói: “Bảo bối, anh đến đây.”
“Ting —— ting —— ting ——” Bên ngoài, tiếng chuông nặng nề điểm đủ mười hai tiếng.
Diệp Đình đã nhận được lễ vật tình yêu, mà anh thích nhất kể từ lúc sinh ra đến giờ, khiến cả đời này của anh khó có thể nào quên được…
Trên cổ tay Lăng Vi, chiếc kim giờ xinh đẹp như vì sao trên biển xanh, cũng tíc tóc chạy đến con số 12.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng khuyết nửa vòng, khẽ trốn phía sau tầng mây. Ngoài cửa, mấy con người quấy rối kia, cũng đã vươn vai đi về ngủ rồi.
Buổi sáng hôm sau, hơn sáu giờ, Lăng Vi cơ hồ muốn khóc rồi, bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra.
“Không muốn nữa đâu, cánh tay nhức mỏi, chân rã rời, eo thì đau. Em thật sự rất mệt…” Cô lui về phía sau, nhưng lại bị ‘nghiền ép’ thêm một lần.
Trên bức tranh vải sơn dầu vẽ nhân vật manga rất lớn kia, một mảnh hỗn độn, cả căn phòng trống rỗng đều là cảnh tượng kiều diễm.Lăng Vi ôm lấy tác phẩm cô cực lực khổ sở vẽ ra khóc lóc: “Vẫn may chưa tô màu… nếu không bây giờ cả người em đã trở thành hồ ly nhuộm màu sặc sỡ rồi…”
Liên tiếp ba ngày liền, Lăng Vi cũng không rời khỏi cửa biệt thự. Thời gian thực tập lúc đầu đã hết, phải về nước báo cáo, cũng bị Diệp Đình mạnh mẽ đè ép xuống.
Hừ —— có quyền thì giỏi lắm đấy! Lăng Vi quyết định xoay người làm chủ, tự mua vé về nước!
Kết quả, lại phát hiện ra không thấy chứng minh thư đâu…
Mấy người Tần Sênh, Quân Dương không biết xấu hổ kia, kéo dài mãi không chịu đi. Ngày ngày cứ lượn qua lượn lại chỗ nhà họ muốn tạm biệt hai người. Lăng Vi sắp sửa bị Diệp Đình dày vò đến nát luôn rồi. Vết máu trên bức tranh vải, anh nói anh muốn cất đi… làm kỷ niệm.
Lăng Vi thực sự rất muốn ૮ɦếƭ quách đi!
Mấy ngày nay, tài liệu vẽ tranh thực tế cũng tích đươc không ít… các loại tư thế … đáng phải che mặt gì gì kia.
Diệp Đình đi làm rồi, Lăng Vi ở nhà dọn dẹp lại hành lý, đến chạng vạng tối, trong vườn hoa, cô ngồi bên cạnh khóm hoa, gió ấm đang thổi nhè nhẹ.Cô vừa cười vừa vé lên trang giấy, muốn bù lại cho anh một món quà sinh nhật? Lại cần phải đặc biệt, đúng thứ anh thích nữa.
Ngẫm nghĩ một chút… trong đầu lại là cảnh tượng thân mật tối hôm qua.
Cô mặt đỏ tim đập, trong đầu đều là dáng vẻ đẹp trai lưng đẫm mồ hôi của Diệp Đình.
Cây 乃út lông trong tay khẽ động, cô bật cười…
“Hẳn là nên vẽ ra những bức họa này, làm quà sinh nhật tặng anh! Đúng rồi!”
Ha ha… Lăng Vi đỏ mặt nhìn những bức tranh nhỏ lẻ tẻ. Cô vừa vẽ một bức manga nhỏ, vừa cười.
Đây chính là thời điểm mà nam chính và nữ chính ‘giao chiến’ lần đầu tiên, ngày nào nam chính cũng chuẩn bị cho nữ chính những bức tranh người lớn mô tả chiến tích anh dũng của mình, kết quả… mới mười mấy phút đã liền ‘kết thúc’.
Lăng Vi cười rút gân… ‘Nam chính’ cứ nghĩ mình thiên phú dị bẩm, bất kể ở phương diện nào cũng đều hơn hẳn người khác một bậc. Nhất là người ngày nào cũng rèn luyện như anh ta, nhất định ‘thời gian’ có thể dài hơn bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng kết quả, thực tế tàn khốc đã cho anh ta biết rằng, bất kỳ người đàn ông nào trong tình huống lần đầu tiên không kịp thích ứng với loại cảm giác đó cũng đều… ngắn ngủi như vậy! Trong nháy mắt, vai nam chính liền có cảm giác bị hiện thực vả thẳng mặt.
Trang thứ hai, nam chính kinh ngạc trong chốc lát, nhưng vẫn không nổi giận, lập tức lao vào cuộc chiến mới. Tiếp theo nữa, cũng chính là mấy chục vạn bức tranh người lớn khó miêu tả!