Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 78

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vốn dĩ anh ta tính toán năm ngày, nói ba ngày chính là có ý làm khó, không nghĩ tới... người ta mở miệng chẳng khác gì đánh vào mặt anh ta.
Lăng Vi tùy ý gật đầu: “Nếu anh sốt ruột cần gấp thì buổi chiều cũng được.”
Lục Y Phàm nhướn mày phải, cẩn thận đánh giá cô, trào phúng: “Lăng tiểu thư, không cần phải thổi phồng da trâu đâu...”
Lăng Vi liếc anh ta một cái cường thế trả lời: “Nếu anh không tin vào năng lực của tôi thì tìm người khác vậy.”
Lục Y Phàm cười cười nhìn miệng nhỏ của cô: “Nếu... Lăng tiểu thư đã tính toán như vậy, vậy Lục mỗ chờ tin tốt. Nhưng mà... bản thiết kế ngày mai lại đưa cho tôi, chậm một chút cho chắc... tôi chờ tin của cô.”
Lục Y Phàm rời đi, Lăng Vi nhanh chóng bắt tay vào vẽ, tay phải của cô bị thương nên có hơi cố, cho nên chi tiết bộ phận cô không thể nào vẽ, nếu không căn bản cô chẳng cần kéo dài tới buổi tối.
Cô định đưa kết cấu cho Tony, để Tony vẽ thay cô, buổi tối hai người hoàn thành phương án thiết kế.
Ngày hôm sau, Lục Y Phàm tự mình tới nhận bản thảo thiết kế. Vậy mà Henry cùng Louis cũng tới.
Trong phòng hội nghị, Lục Y Phàm mặt lạnh, đủ loại tật xấu, đủ loại không hài lòng! Lăng Vi mắt lạnh nhìn anh ta, trong lòng mắng tên ngốc này 180 lần, anh ta tới nói chuyện hợp tác sao?Lục Y Phàm có tật xấu là cực kì xem thường người khác, hơn nữa còn không nói lý lẽ.
“Tôi cảm thấy thiết kế này không tệ.” Henry lập tức đứng về phía Lăng Vi.
Louis khoanh tay, sắc mặt nặng nề không nói gì. Nhưng…… người có mắt đều có thể nhìn ra khoản xe mà Lăng Vi thiết kế thật sự phù hợp yêu cầu, hơn nữa cực kì nổi bật.
Lục Y Phàm lại gõ mặt bàn nói: “Cái này mà cũng kêu không tồi? Lừa gạt trẻ con 3 tuổi sao?”
Anh ta trừng Lăng Vi: “Lăng tiểu thư! Đây là phương án thiết kế mà cô đưa ra? Nhà thiết kế số 1 Orchid Charm bất quá cũng chỉ được như thế! Thiết kế này của cô, chúng ta không cần!”
Lăng Vi nháy mắt nổi giận! Thiết kế này tuy ra trong thời gian ngắn nhưng cũng là tâm huyết cô bỏ ra. Hơn nữa tạo hình phong cách hoàn toàn phù hợp với Wall, tên đàn ông thối này trợn mắt nói dối, chửi bới thiết kế của cô.
Lục Y Phàm ném thiết kế tới trước mặt cô: “Tôi không hai lòng.”
Lăng Vi tức giận trừng anh ta, ném bản thiết kế lên bàn, xoay người cầm di động gọi cho tổng giám đốc của Wall, trực tiếp gửi bản thảo cho anh ta.
Lục Y Phàm tức giận, vốn tưởng có thể làm khó Lăng Vi lại không nghĩ tới anh trai lại trực tiếp đồng ý...Người đàn bà này, khó chơi đùa hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
Henry và Louis cũng ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi lại quyết đoán như vậy, sao cô ấy có thể trực tiếp liên lạc được với tổng giám đốc của Wall.
Lăng Vi tức giận trừng Lục Y Phàm, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, còn may, Diệp Đình cho cô số điện thoại của tổng giám đốc bên Wall, nếu không không phải bị tên ngốc này chơi thành con quay hay sao?
Lăng Vi chẳng thèm để ý tới anh ta trực tiếp xoay người về văn phòng, áp chế lửa giận bắt đầu vẽ chi tiết.
Trải qua hai ngày bắt đầu, bản thảo rốt cuộc cũng qua ải.
Ban đêm, Lăng Vi nhận được điện thoại của Lục Y Phàm, anh ta nói anh ta đang ăn cơm ở nhà hàng, công ty lại gấp gáp cần bản thảo, vì phải xét duyệt nhiều cấp nên phiền Lăng Vi mang qua giúp anh ta.
Vừa hay Lăng Vi và Diệp Đình đi qua đó nên đồng ý.
Diệp Đình lái xe đến nơi liền dừng lại, nháy mắt mấy bác gái thét chói tai vây xem.
Diệp Đình duỗi tay thay cô cởi giây an toàn, Lăng Vi ngước mắt mỉm cười với anh nói cảm ơn, cô đang muốn cầm bản thảo thiết kế xuống xe lại bị Diệp Đình đè lại. Anh hôn cô nồng nhiệt làm cả người cô cứng đờ, sao vậy? Sao lại đột nhiên hôn cô như vậy?
Hai tay Diệp Đình kẹp chặt cô, ép cô ngồi trên ghế, làm nụ hôn này sâu hơn.
Đến khi Lăng Vi tỉnh hồn, anh buông cô ra, hơi thở nặng nề của anh phả lên mặt cô.
Mặt cô đỏ bừng, thật sự không hiểu, sao anh đột nhiên hôn cô?
“Làm gì?” Cô che miệng, chùi qua chùi lại: “Sao đột nhiên hôn em?”
Môi mỏng anh kề sát lần nữa, khẽ hôn lên môi cô, nói: “Hôn em còn cần lý do sao?”
Mặt Lăng Vi đỏ như bàn ủi, tức giận đẩy anh: “Đây là đường chính, không thấy chung quanh có nhiều người đang nhìn sao?”
Ngón tay Diệp Đình xoa môi cô: “Anh muốn thử xem xe này có phải kính thủy tinh một chiều hay không.” Anh nhìn ra ngoài, nói: “Em nhìn đi, người bên ngoài không hề kinh ngạc, chứng tỏ bọn họ không nhìn thấy chúng ta đang làm gì.” A… sau này làm việc này trong xe sẽ rất thuận lợi.
Lăng Vi liếc anh, tin anh mới có quỷ!Cô giơ tay xoa môi nóng hổi, ngượng ngùng cầm tài liệu che nửa bên mặt. Anh hôn cô không hề báo trước… Nói hôn là hôn. Anh hoàn toàn tùy tâm sở dục, chẳng phân biệt trường hợp, làm nổi bật bầu không khí.
Lăng Vi thật lâu tìm hít thở đều đều, ôm иgự¢. Diệp Đình nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, giơ tay vuốt má cô.
Lăng Vi cầm tài liệu muốn xuống xe, bị anh kéo lại: “Em đi bộ không tiện, anh đem đi cho.”
Lăng Vi nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Vẫn là em tự đi, em còn rấtnhiều chuyện muốn giao phó anh ta, anh đưa tới cũng không nói rõ.”
“Anh ôm eo đi vào.”
“Đừng… Bây giờ là giờ ăn, bên trong có rất nhiều người… Em còn mặc váy…” Cô mặc váy màu xám tro, bên ngoài là áo choàng dài, bị anh ôm… lộ sạch.
“Ừ, mười giây giao phó xong chưa?” Diệp Đình nhìn mặt cô, đôi mắt như hắc diệu thạch tựa như muốn dính vào trên mặt cô, cô muốn phun anh, mười giây, cô tàn nửa chân, ngay cả hai nấc thang cũng chưa lên tới! Cô chỉ tiệm đồ trang điểm đối diện: “Mặt nạ của em dùng hết rồi, em đau chân, băng qua đường quá phiền toái, anh có thể mua giúp em không? Anh trở lại, vừa vặn em giao tài liệu xong đi ra.”
“Em thật biết dùng người…” Nhìn cô giảo hoạt nở nụ cười, Diệp Đình nhướng mày, cũng phải cười lên. Một người đàn ông như anh, đường đường là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế, cô bảo anh đi mua mặt nạ cho cô? Ha, trừ cô còn ai dám mở miệng chuyện này?“Đúng rồi! Miếng dán mắt cũng không còn.”
“Miếng dán mắt?” Mắt Diệp Đình đột nhiên lóe sáng, anh nhớ lầm… anh nhìn chăm chú vào cô, nhớ tới… lần trước anh cầm hai bao cao su như miếng dán mắt lắc lư trước mặt anh… Cô lúc đó giống như tiểu hồ ly tinh, thiếu chút nữa Gi*t ૮ɦếƭ anh.
Anh có thâm ý khác nhìn cô nói: “ Em bảo anh đi mua miếng dán mắt là ám chỉ gì với anh?” Mắt anh trong nháy mắt thâm thúy.
Lăng Vi hận không thể phun vào mặt anh, tức cười nói: “Ám chỉ chân anh dài, bước chân rộng! Bắp thịt phát triển, chạy rất có sức!”
Diệp Đình gật đầu: “Cảm ơn đã khen…”
Lăng Vi đột nhiên cười lên, nói: “Em thật sự không phải khen anh, em nhắc nhở anh đừng đi quá nhanh, tiết kiệm căng trứng!”
“…” Diệp Đình lại không thể đáp trả, không nghĩ tới tiểu nha đầu này trở nên buông thả, dám nói bẩn với anh rồi!
Lăng Vi thầm nghĩ, gần heo người ăn, gần mực thì đen nha! Ở chung với Diệp tổng lâu, bị anh lây… Há miệng cũng có thể khai hỏa…
Lăng Vi che mặt, nhanh chóng xuống xe, dưới ánh nhìn soi mói đằng đằng sát khí của anh, cô bình tĩnh đóng cửa xe.
Hai người xuống xe, Lăng Vi vào nhà hàng tây trang hoàng, Diệp Đình đi qua tiệm đối diện.
Lăng Vi vừa tới cửa nhà hàng lập tức có nhân viên mở cửa cho cô.
“Hoan nghênh đến chơi, Lăng tiểu thư…”
Trong nhà hàng đèn đuốc rực rỡ truyền tới khúc violon du dương, Lăng Vi đi vào, liền thấy trong phòng không có khách khác, chỉ có một mình Lục Y Phàm ngồi ở giữa… trên bàn còn có cây nến, cực kỳ lãng mạn.
Lăng Vi nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện… nhà hàng này… hoa hồng đỏ kiều diễm khắp nơi. Trong không khí còn tản ra nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng.
“Vi Vi, cô tới rồi… Tôi chờ cô rất lâu.” Lục Y Phàm thấy cô tới, đứng lên, thân sĩ đi tới trước mặt cô đỡ cô.
Lăng Vi nghe anh ta kêu “Vi Vi”, dựng cả tóc gáy.
Cô nhíu mày, bọn họ còn chưa thân quen đến mức kêu tên tắt đúng không? Hơn nữa ánh mắt và giọng điệu người này vô cùng mờ ám.
“Giám đốc Lục, anh có ý gì?” Cô cau mày, chỉ những đóa hoa hồng kia…Sao giống như muốn cầu hôn?
Lục Y Phàm đứng cạnh cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô, tà mị nhếch môi. Trong lòng Lăng Vi thầm mắng “Con bà nó”! Lập tức ngửa ra sau. Người này trúng gió? Hay là mắc bệnh?
Động tác tránh né của cô không chỉ không chọc giận Lục Y Phàm, mà anh ta lại ung dung cong môi.
Anh ta làm động tác tay mời: “Mời ngay… Chúng ta từ từ trò chuyện…” Anh ta kéo ghế ra cho cô: “Vi Vi, hôm nay tôi bao cả nhà hàng, cố ý mời cô tới, cảm ơn cô giải quyết vụ án khó khăn này cho công ty chúng tôi.”
Lục Y Phàm câu hồn cười một tiếng, tha thiết nhìn chăm chú vào cô, không ngừng phóng điện.
Lăng Vi không phải người ngu, cũng không phải cô bé mới ra đời không lâu, thế này cô làm sao không hiểu?
Tay cô vịn lưng ghế, sắc mặt lạnh băng quét một vòng chung quanh.
Cô không ngồi xuống, tầm mắt rơi vào trên mặt Lục Y Phàm.
Cô nhìn anh ta, giọng lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới phương thức cảm ơn của giám đốc Lục lại kỳ lạ như vậy. Laroe chúng tôi giúp đỡ được nhận thù lao… Anh phải cảm ơn là Bộ thiết kế chúng tôi, không phải mời một mình tôi ăn cơm. Bữa cơm hôm nay tôi sẽ không ăn, tôi để bản thiết kế ở đây.”
Lăng Vi lãnh đạm để tài liệu lên bàn, chống gậy đi ra ngoài.“Lăng Vi…” Lục Y Phàm đuổi theo cô, đưa tay nắm cổ tay cô, mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột. Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn cô, cô đừng nghi ngờ. Tôi cho người đem hoa hồng đi!”
Lăng Vi hất tay anh ta ra, không kiên nhẫn nói: “Không cần phiền toái như vậy, tôi có hẹn, xin lỗi không thể dùng cơm cùng anh.”
Lăng Vi nhìn ra ngoài, thú vị nghĩ, thật muốn thấy biểu tình của Diệp Đình khi nhìn thấy cảnh tượng này…
Vại giấm của Diệp đại boss không chừng có thể phát ra mùi chua gì…
Lục Y Phàm cho rằng cô tìm cớ.
Lập tức vẫy tay, cố ra vẻ tự nhiên hô: “Người đâu ——”
Thuộc hạ anh ta nghe gọi, liền xếp hàng đi tới bên cạnh bọn họ.
Lục Y Phàm chỉ chỉ hoa hồng chung quanh: “Đem hoa hồng ra ngoài, khách tôi không thích.”
Một đám ngườ mặc âu phụcđen, mang kính râm, vóc người rắn chắc dũng mãnh lập tức vây quanh Lăng Vi!
Ai u… Bộ dạng này là muốn ép cô ở lại?
Lăng Vi cười nhạt, Diệp Đình ở bên ngoài, có thể giữ cô lại, coi như Lục Y Phàm có bản lĩnh!
“Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện đi…” Lục Y Phàm cầm ly rượu: “Đây, tôi kính cô một ly, nhận lỗi với cô…”
Lăng Vi không nhận ly rượu kia, rượu không có ý tốt, cô sẽ không uống bậy! Nhất là Lục Y Phàm bày ra Hồng Môn Yến, cô không đề phòng thì cô chính là kẻ ngu.
Lục Y Phàm thấy cô không nhận ly rượu, cũng không giận, cười để ly rượu xuống. Anh ta nhìn cô, ôn hòa nói: “Vi Vi, làm khó cô, thật xin lỗi, tôi biết tôi hơi vội, cô đừng nóng giận. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tiếp xúc…”
Anh ta nhìn Lăng Vi chăm chú, cố ra vẻ mị lực cười lên. Rất nhiều phụ nữ xếp hàng dài vì anh ta đều sáng mắt lên, không khống chế được nhào tới trên người anh ta, ha… một nhà thiết kế nhỏ ở Laroe như Lăng Vi còn không phải nâng đùi, ưỡn иgự¢ dán sát vào mặt anh ta?
Lăng Vi buồn cười nhìn anh ta.
Cố ý hỏi: “Nếu tôi không hiểu sai… Anh đang muốn theo đuổi tôi?”
Lục Y Phàm híp mắtt cười.Lăng Vi cười thành tiếng, nói: “Giám đốc Lục, anh mới đến, tin tức không thạo lắm.”
Lục Y Phàm nhướng mày: “Có ý gì?”
Lăng Vi mắt lạnh liếc anh ta.
Thật lâu, mới hừ cười, nói: “Giám đốc Lục, cả đảo này, có nửa dân số đều biết tôi có chồng, không có ai nói cho anh sao?”
Lục Y Phàm sửng sốt, cau mày: “Cái gì? Cô nói gì?”
“Cô có chồng? Cô kết hôn rồi?” Lục Y Phàm kinh ngạc há miệng, gương mặt tuấn tú như bị pháo nổ, trong nháy mắt hóa đen.
Mặt anh ta đầy không tưởng tượng nổi cẩn thận quan sát Lăng Vi… Tại sao Sở Minh Y không nói cho anh ta? Mặc dù anh ta đào hoa khắp nơi, nhưng anh ta vẫn có giới hạn! Phụ nữ có chồng, anh ta kiên quyết sẽ không ᴆụng, không nghĩ tới tiện nhân Sở Minh Y lại giới thiệu một phụ nữ có chồng cho anh ta?
Khốn kiếp… Sở Minh Y!Lục Y Phàm híp mắt, siết chặt quả đấm! Thông qua hai ngày tiếp xúc, anh ta đã bị Lăng Vi thu hút! Nói thật, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng dấp xinh đẹp của Lăng Vi, đôi mắt vừa thanh thuần vừa giảo hoạt, trong mắt đầy tia sáng thông minh. Còn thu hút anh ta hơn là… tính cách của cô, tính tình Lăng Vi rất lạnh lùng cứng rắn, câu nói đầu tiên có thể đánh gục anh ta! Tuy anh ta tức giận, nhưng… không thể không thừa nhận, phụ nữ như vậy rất có mị lực! Đặc biệt là có thể kích thích lòng chinh phục của đàn ông đối với cô! Hơn nữa, mỗi lời nói mỗi hành động của Lăng Vi đều dứt khoát, nội tâm mạnh mẽ, thông minh lại tỉ mỉ, anh ta đã bị câu hồn, chơi phụ nữ như Lăng Vi nhất định rất có cảm giác!
Cho nên, Lục Y Phàm đã xem Lăng Vi là con mồi.
Vào lúc này, cô lại nói cho anh ta… Cô có chồng?!
Lục Y Phàm lắc đầu, khó có thể tin nhìn cô, lặp lại: “Cô nói… Cô có chồng?”
Lăng Vi không kiên nhẫn trợn mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Anh có thể lên mạng tra…”
Lục Y Phàm nhìn điện thoại trên bàn, anh ta không nhúc nhích.
Anh ta nhíu chặt mày, lại ngước mắt nhìn Lăng Vi: “Sao có thể? Không phải năm nay cô mới 22 tuổi sao? Cô… sao có thể lập gia đình sớm như vậy?” Anh ta không ngừng lắc đầu: “Tôi không tin, nhất định là cô trêu chọc tôi!”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười: “Tôi 22 tuổi, sao không thể kết hôn? 22 tuổi đã đến tuổi luật định kết hôn được không? Hơn nữa, tôi thích, tôi gả cho ai, hình như không cần thông qua sự đồng ý của anh phải không?”
Lục Y Phàm tức giận trừng cô: “Tôi không tin! Hồ sơ cá nhân của cô viết rõ cô mới tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay, hai tháng ngắn ngủi, sao cô có thể đã lập gia đình chứ?”
Lăng Vi thật muốn phun đầy mặt anh ta, sau đó giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc nói cho anh ta: “Chị còn chưa tốt nghiệp đã lập gia đình đó được không?” Cô không phạm luật, không phá hoại gia đình người khác, sao không thể lập gia đình?
Lăng Vi không nhịn được liếc anh ta: “Tôi trêu chọc anh? Có ý nghĩa không? Không tin thì lên mạng tra đi, xem xem nhân dân đại chúng của đảo El Hierro có lừa anh hay không!”
Cô thật sự lười dây dưa với người này.
Loại thiếu gia như Lục Y Phàm chưa từng bị người khác cự tuyệt, đột nhiên bị cô từ chối, chắc hẳn đả kích rất lớn, rất khó tiếp nhận sự thật này.
Lăng Vi không để ý tới anh ta, bản thân từ từ tiêu hóa đi.
Cô cũng không phải Thánh mẫu mà còn phải quan tâm, an ủi người theo đuổi mình. Nếu cô phải quan tâm bọn họ thì những đàn ông nhìn cô lâu, cô phải an ủi tâm hồn bọn họ sao!
Lăng Vi chống gậy, buồn bực đi ra ngoài.
Lục Y Phàm bị tiếng gậy gõ mặt đất làm tỉnh hồn. Anh ta nhìn qua Lăng Vi…Bỗng nhiên vênh váo cười nói: “Lăng Vi, cô tự ti nên mới nói vạy sao? Cô gái như cô, tôi đã gặp nhiều! Cô chơi trò lạt mềm buộc chặt? Ha… Nói thật, trước kia tôi quả thật không muốn nghiêm túc với cô, nhưng… bây giờ, cô chọc giận tôi thành công! Không sao, cho dù cô có chồng, tôi cũng không quan tâm.”
Lăng Vi thật sự cực kỳ muốn phun ૮ɦếƭ đàn ông bỉ ổi không biết xấu hổ này, anh ta dựa vào cái gì mà nói cô tự ti? Anh ta còn nói cô lạt mềm buộc chặt? Aiya, anh ta còn bị chọc giận, mẹ nó, giận không nhẹ! Anh không quan tâm, bà đây để ý à!
Lười để ý não tàn, anh ta ngu thì để anh ta ngu đi!
Lăng Vi chống gậy đi ra ngoài, Lục Y Phàm chạy tới, đưa tay ôm cô, Lăng Vi tát anh ta ——
Ngay lúc này, cửa mở ra, có người tiến vào.
Người trong nhà hàng rối rít nhìn ra cửa, hôm nay Lục thiếu gia bao cả nhà hàng, ai không hiểu quy củ gan dạ chui đầu vào như vậy, không thấy cửa có bảng “Không tiếp khách” sao?
Sau khi cửa mở ra, một khuôn mặt đàn ông lạnh lùng bước chân thon dài đi vào.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nín thở… Nhân viên che miệng khẽ hô: “Người đàn ông này thật đẹp trai! Trời ạ ——” Anh xuất chúng ngang ngược, khí thế mạnh mẽ!
Vẻ mặt anh lạnh như băng, ánh mắt trấn định, lộ ra khí chất cao quý không thể trèo tới và lạnh lùng.Sau đó, mười mấy người đàn ông cường tráng mặc tây trang màu đen đi theo sau anh.
“Trời ơi… Bọn họ muốn làm gì? Cần báo cảnh sát không? Mau đi mời Giám đốc!” Bầu không khí trong nhà hàng trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm.
Nhân viên núp trong quầy bar nín thở không dám ra, nhìn người đàn ông kia đi vào nhà hang.
Bọn họ rúc đầu, không dám lên tiếng.
Bọn họ thấy người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đảo chung quanh.
Khi nhìn thấy trong nhà hàng không có khách hàng khác, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Anh nhìn lướt qua mấy người đàn ông cường tránh bao vây Lăng Vi, mắt phượng khẽ híp, giọng lãnh đạm nói: “Bữa tối với ánh nến, thật sự không tệ…”
“Diệp Đình?”
Lục Y Phàm khi*p sợ cực độ! Anh ta nhận ra Diệp Đình. Sở Minh Y từng dùng cái ૮ɦếƭ để đe dọa Diệp Đình! Lục Y Phàm luôn cho rằng Diệp Đình làm lớn, không nghĩ tới hôm nay gặp được anh ở đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc