Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 77

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Nhưng cũng không thể dập tắt lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô ta.
Cô ta phẫn nộ vọt vào bếp, mở tủ bát cầm bát đĩa trong tay, ngoan độc ném xuống đất. choang choang… cả phòng bếp bữa bãi, cô ta hung hăng ném hết xuống đất.
Cô ta có thứ mình yêu thích, những thứ bát đĩa này chẳng đáng để vào mắt nhưng giá trị lại cực kì xa xỉ.
Cô ta chẳng hề đau lòng, phát tiết đập bể toàn bộ. Cô ta hận Lôi Dịch, cô ta muốn ném hết toàn bộ những thứ anh ta đã đưa.
Cô ta cầm quần áo trong tủ, thêm túi xách, tất cả đều cắt sạch rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Trong tay cầm hộp trang sức.
Giơ tay muốn ném lại chần chờ một chút nhưng vẫn cắn răng ra sức ném ra ngoài.
Cô ta quá hận, hận nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi trong lòng lửa giận ngập trời.
Mặc dù đập bể, ném như vậy rồi nhưng vẫn không có cách nào có thể trừ bỏ hết sự tức giận trong lòng, đối với Diệp Đình, đối với Lăng Vi càng hận vạn lần.
Cô ta rơi nước mắt, mở lọ Whisky uống từng ngụm, cô ta sặc sụa nước mắt nước mũi chảy ròng, say đến nỗi hai má đỏ bừng, dưới đất đầy miểng đồ sứ vỡ, chân không cầm di động gọi cho Lục thiếu gia, vừa khóc vừa hỏi: “Lục Ý Phàm, anh còn thích em không? trong vòng 15ph nếu anh tới đây, bà đây sẽ ngủ với anh.”Cô ta ném điện thoại, như bà điên hò hát. Cô ta muốn Gi*t bọn họ, muốn lợi dụng tất cả những thứ trong tay để Gi*t ૮ɦếƭ Lôi Dịch, Gi*t ૮ɦếƭ Diệp Đình, Gi*t ૮ɦếƭ đồ tiện nhân ૮ɦếƭ tiệt Lăng Vi, đối phó với Lôi Dịch và Diệp Đình không dễ nhưng đối phó với Lăng Vi thì đơn giản hơn rồi.
Cô ta giơ bình rượu lên, âm thầm cười lạnh.
Không tới 15 phút, Lục Ý Phàm thật sự chạy tới…
Lục Ý Phàm nhìn căn phòng bừa bãi liền kinh ngạc sửng sốt.
Anh ta nhìn cô ta cầm bình rượu trong tay, chân không đi bộ, trên người mặc bộ nội y màu đỏ vừa đi vừa hát, hai mắt phát sáng nhanh chân chạy tới một tay ôm cô ta vào lòng.
Từ lúc học đại học anh ta đã bắt đầu theo đuổi Sở Minh Y nhưng cô ta lại lựa chọn Diệp Đình. Cô ta và Diệp Đình chia tay anh ta lại triển khai tấn công nhưng cô ta lại lựa chọn Lôi Dịch.
Gia tộc của Lục Ý Phàm làm ăn ở Đức, tuy thua Laroe nhưng trong giới ô tô cũng có vị trí đứng. Nhưng mà Sở Minh Y cứ chẳng thèm nhìn anh ta một cái.
Anh ta giận, anh ta hận.
Hôm nay nghe Sở Minh Y chủ động hiến thân, anh ta còn đang cả kinh.
Sau đó… nghĩ tới chắc chắn cô ta xảy ra chuyện gì, tò mò qua xem một cái, không nghĩ tới… thật sự như vậy.Sở Minh Y say khướt nói năng còn chẳng rõ, nước mắt ướt nhòe lớp trang điểm, nhìn chật vật không chịu nổi.
Mascara như hai con sâu có lông bò trên mặt, lớp phấn dày cộp trên mặt lem luốc xấu xí như khe suối kênh rạch.
Lúc này, bộ dạng chật vật của cô ta…lại để cho Lục Ý Phàm nhìn mà ghê tởm.
“...”
Sở đại mỹ nhân thế mà lại biến thành cái dạng này?
Lục Ý Phàm ghét bỏ đẩy cô ta nhưng lại không cam lòng vì theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy.
Sở Minh Y tóm lấy quần áo che kín trên người, tóc tai toán loạn chui vào иgự¢ anh ta: “Lục Ý Phàm… anh giúp em đi. Anh giúp em xử lý một người đàn bà, em sẽ là của anh…”
Lục Ý Phàm cười lạnh: “Em còn cho là em còn là em của năm năm trước sao?”
Sở Minh Y sửng sốt, cả người run rẩy.
Lục Ý Phàm dối trá cười nói: “Đùa em thôi, em biến thành bộ dạng gì tôi đều thích…”
Anh ta kéo cô ta vào иgự¢, nói thật ra thì dáng người Sở Minh Y không tệ… nhưng Lục Ý Phàm nghĩ tới từng bị Diệp Đình ngủ qua, bị Lôi Dịch ngu qua, nói không chừng còn bị nhiều người đàn ông ngủ qua, anh ta thật con *** nó ghét bỏ ngay cả chạm vào cũng không muốn.
Nhưng mà vẫn không cam lòng.
Anh ta theo đuổi Sở Minh Y nhiều năm như vậy.
Cô ta *** nó ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, hiện tại rơi xuống cảnh tự chui đầu vào lòng anh ta.
Lục Ý Phàm ngoan độc đẩy ngã cô ta, nhắm mắt, tưởng tượng tới bộ dạng thanh thuần năm năm trước của cô ta liền ngủ với Sở Minh Y mấy lần.
Cả đêm điên cuồng qua đi, Sở Minh Y đau đớn xoa trán nhìn xung quanh.
Thế mà Lục Ý Phàm đi rồi, *** tên đàn ông thối nát.
Cô ta còn muốn giữ lại con rùa vàng này đấy, tuy gia tộc nhà anh ta làm ăn thua Laroe của Lôi Dịch nhưng dù sao cũng là kẻ có tiền. Sở Minh Y đứng lên gọi điện thoại cho anh ta. Tuy anh ta đã tới nhưng không ngại làm theo kế hoạch của cô ta.
Đầu kia, Lục Ý Phàm mệt mỏi nghe máy.
Âm thanh mềm mại của Sở Minh Y vang lên kèm theo sự nén giận: “Chăn còn chưa mát anh bỏ đi được sao?”Lục Ý Phàm chưa trở mặt với cô ta, dù sao thân thể này anh ta thích, chờ chơi ngán ném đi cũng không muộn liền nói: “Sáng nay có buổi hội nghị gấp…”
Đột nhiên như nhớ tới gì đó liền nói: “Thế nào bảo bối? Đêm qua chưa thỏa mãn em sao? Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi hả?”
Sở Minh Y làm bộ khó xử giận cáu anh ta một câu: “Đáng ghét, nói linh tinh gì vậy… hôm qua anh đồng ý với em khi nào thì làm giúp e,?”
Lục Ý Phàm giả ngu: “Chuyện gì nhỉ? Tôi không nghe rõ…”
Sở Minh Y âm thầm cắn răng nhưng vẫn giả mù sa mưa cười cười: “Em nói… cho anh chơi đùa một người đàn bà… người đàn bà này cực kì xinh đẹp, quả thật là cực phẩm nhân gian. Em đưa tư liệu về cô ta cho anh, nếu anh có thể tóm cô ta về tay, bảo đảm cho anh dục tiên dục tử.”
“Haha… bảo bối, trừ em ra còn có người đàn bà nào có thể khiến cho tôi dục tiên dục tử đây?”
Sở Minh Y cười nói: “Đó là đương nhiên, nhưng mà…không thể tiện nghi cho người khác đúng không?... em cứ gửi trước cho anh xem, anh nhìn kĩ rồi nói.”
Cô ta tắt máy, mở laptop, gửi hình của Lăng Vi cho Lục Ý Phàm. Những bức hình này quả thật chụp Lăng Vi đến mức siêu phàm thoát tục, vô cùng khí chất, là lúc Lăng Vi mặc chiếc váy dài màu xanh lam tham gia tiệc rượu của Laroe, còn có một tấm hình là Lăng Vi mặc váy dài màu trắng tham gia đại hội công ty, tất cả đều cực kì kinh diễm, đẹp không giống người thường.
Sở Minh Y ghen tỵ hận không thể lăng trì Lăng Vi, nhưng mà lúc này cô ta chẳng thèm bủn xỉn chọn gửi những tấm hình đẹp nhất cho Lục Ý Phàm.
Đàn ông mà.. đều háo sắc như nhau…Đàn bà mà bọn họ ngủ, chỉ nhìn mặt mà thôi.
Mặt đẹp, hợp khẩu vị, còn tính cách, yêu thích, *** nó đều là nói nhảm.
Lục Ý Phàm mệt mỏi nằm, máy tính kêu một tiếng, chứng tỏ có thư gửi tới, anh ta miễn cưỡng mở ra, có hai tấm hình xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng lên.
Anh ta từ trên giường nhảy dựng lên..
“*** kiếp cô gái này…** nó xinh đẹp.”
Cả người Lục Ý Phàm nhiệt huyết, lập tức gọi điện thoại cho Sở Minh Y: “Bảo bối, cũng là em biết khẩu vị của tôi, nhanh gửi tư liệu cô gái này cho tôi, lão tử muốn chơi chiêu độc.”
Khóe môi Sở Minh Y nhếch lên: “Hahah… em không lừa anh đúng không? Chơi như thế nào không cần em dạy cho anh chứ? Ví dụ như cảnh giường chiếu, clip lên giường…”
Haha.. thật muốn nhìn một chút lúc đó Diệp Đình làm sao giẫm Lăng Vi dưới chân hung hăng phỉ nhổ.
Phu nhân của Diệp Đình Đỉnh phong quốc tế, cảnh giường chiếu kinh diễm bị tung ra, sẽ bị cả thế giới nhạo báng, nghĩ mà sảng khoái. Lăng Vi không phải thích giả vờ làm thánh nữ sao? Để cho cô ta sống trong sỉ nhục cả đời so với trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ cô ta thì càng giải hận hơn.
Sở Minh Y gửi tư liệu về Lăng Vi cho Lục Ý Phàm nhưng lại không gửi tư liệu liên quan giữa Lăng Vi và Diệp Đình.
Lục Ý Phàm nhận được tư liệu về Lăng Vi, hưng phấn gọi điện thoại cho Henry: “Anh trai Henry, thằng em đây muốn làm ăn với anh, chọn thời gian ra ngoài nói chuyện đi?”
Hôm nay Lăng Vi đang tăng ca để sửa chữa nội thất, tiểu mỹ nữ Vương Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới: “Chị Vi Vi, tiệc tối chị chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi nói “Chờ em tới.”
Đột nhiên Vương Lâm khóc nói: “Vi Vi à… em muốn nói một chuyện bất hạnh với chị… em vì nam thần của em mà mua một chiếc váy mất 3 tháng tiền lương. Em, em, em… muốn chặt tay mình.”
Lăng Vi mỉm cười: “Em cũng bỏ được…”
Vương Lâm cười hì hì: “Tuy là quý nhưng chiếc váy kia thật sự rất đẹp. Lát nữa gửi hình cho chij.” Noí xong rụp, tắt máy.
Lăng Vi bật phần mềm nói chuyện, nhìn hình Vương Lâm gửi tới, vừa lúc thấy phía trên nhóm nhân viên của Laroe có một bình luật… là Sở Minh Y gửi tới icon nham hiểm.
Lăng Vi cau mày, thầm nghĩ người đàn bà này… còn có tâm tình đi bình luận sao?
Chứng minh tâm trạng không tệ? Cuộc sống trôi qua vui vẻ?
Tâm tình Lăng Vi liền không thoải mái, cuộc sống của kẻ đối đầu trôi qua thoải mái như thế, thanh tĩnh nhu thế, mà mỗi ngày cô phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.Làm sao mà được cơ chứ?
Đó không phải là phong cách của cô.
Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình, muốn tìm số điện thoại thám tử từ anh xem nhất cử nhất động của Sở Minh Y, haha.. chờ đến khi có cơ hội lại chỉnh cô ta một phát.
Diệp Đình gửi tới mười mất dãy số cho cô lựa chọn, sau đó còn hỏi: “Sao có tâm tình điều tra chồng em vậy?”
Lăng Vi đang uống nước suýt bị sặc muốn ૮ɦếƭ, đáp lại anh: “Trên đời này có ông xã nào như vậy… cứ thích ngóng trông bà xã theo dõi mình cơ chứ?”
Diệp Đình lập tức nhắn lại cho cô: “Bởi vì có ông xã cực kì giữ mình, không quan hệ nam nữ bừa bãi cho nên rất hy vọng để cho bà xã của mình biết, hơn nữa cần khen ngợi, tốt nhất là chủ động hiến thân,.... vì gia phong nhà chúng ta…”
Lăng Vi bị chấn kinh không nhẹ, cười ấn bàn phím: “Vì tiếp tục biểu dương tinh thần tự nguyện giữ mình của anh, bản phu nhân quyết định nhất định phải mạnh mẽ khen thưởng. Cho nên, tiên sinh nhất định phải dằn mình, kháng cự cám dỗ, chú trọng ngủ nghỉ, giữ mình trong sạch. Còn mong tiên sinh duy trì tinh thần này thật lâu hơn nữa…”
Diệp Đình: “Ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo... Vi phu nhất định nghiêm chỉnh chấp hành, dịu dàng đối đãi với em…”
Lăng Vi cười haha, mười mấy ánh mắt trong văn phòng bắn về phía cô.
Sau đó chỉ thấy Diệp Đình gửi tới một tin nhắn: “Hôn em…”Lăng Vi đỏ mặt, cô che mặt, khó khăn lắm mới nhắn được cho anh một tin: “Hôn trả…”
Lăng Vi che mặt giống như có thể tưởng tượng đến… đầu dây bên kia Diệp Đình có biểu tình gì.
...
Diệp Đình đang họp. Không khí đặc biệt nghiêm túc, mọi người đang thảo luận phương án để Laroe tăng hạn ngạch tiêu thụ lên 33%, đột nhiên điện thoại của Diệp boss có tiếng chuông.
Sau đó là…Diệp boss nhìn di động rồi mỉm cười.
Anh bỏ mặc đám tổng giám đốc và quản lý sang một bên, chăm chú nhìn di động… sau đó khuôn mặt tuấn mỹ vạn năm bất biến của Diệp boss đột nhiên có sắc thái khác…
Có ngọt ngào, có vui vẻ, có thâm tình, có cân nhắc… ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, cặp mắt đen như mực giống như có thể ăn thịt người của anh lại nhu tình như nước.
Ôi cha mẹ ơi… đây là Diệp boss mà bọn họ biết hay sao? Tổng giám đốc, quản lý đều run lên, nghe nói Diệp boss luôn là người tiếu lý tàng đao (cười mà như mang theo dao)… tuy giờ này đang cười nhưng ai mà biết một giây sao có bao nhiêu cái hố đang chờ bọn họ nhảy vào…
Sắc mặt mọi người vẫn rất nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh.
“Vừa rồi nói đến đâu rồi hả?” Diệp Đình để điện thoại xuống, biểu tình cực kỳ sung sướng!
Đám tổng giám đốc, quản lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy âm thanh vui vẻ của Diệp boss: “33% không thể thỏa mãn khẩu vị của chúng ta, trước hết cứ đặt ra mục tiêu nhỏ, sau đó lại nâng hạn ngạch tiêu thụ thêm 20% nữa đi.”
… đám tổng giám đốc và quản lý đều phụt máu…. 33% đã liều hết cái mạng già rồi, thế mà còn.. tăng thêm 20%?
Dù đám tổng giám đốc, quản lý đều xông pha bao nhiêu mưa to gió lớn nhưng đều bị Diệp boss nói một câu sặc muốn chét.
Diệp Đình nheo mắt nhìn mọi người, đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt ác liệt nhìn mọi người, ánh mắt nghiêm túc: “Thế nào, các người không tin tưởng vào thiết kế ‘con ngựa hoang’ hay sao?”
“...”
“Không dám không dám...” đám tổng giám đốc, quản lý điều thay đổi biểu tình khen ngợi: “Có tin, có tin tưởng.”
Ái dám nói không tin tưởng, còn không phải tự tìm ૮ɦếƭ sao? … Diệp boss có tiếng bao che khuyết điểm… thậm chí đến mức người thần đều phẫn, cho nên mới nói, râu của lão hổ không dễ giật dâu.
Diệp Đình vừa lòng gật đầu, nhấn nhấn trên màn hình trả lời Lăng Vi: “Làm việc cho tốt, ông xã ủng hộ em.”
Lăng Vi nhìn tin nhắn, che môi cực kì muốn cười, cô nghĩ nghĩ liền nhắn lại cho anh: “Anh tốt như vậy, em phải làm sao mới báo đáp được anh đây?”Nháy mắt trong đầu cô nghĩ đến một đám tin nhắn của anh nhưng anh chỉ trả lời cô một câu: “Vậy em hái sao cho anh đi.. hái không được thì tự mình làm…”
Lăng Vi nhìn di động rất lâu… nháy mắt cảm giác mình tự đào hố cho mình.
Nhưng mà lúc này… vẻ mặt của cô có chút cô đơn.
Một chút hồi ức mãnh liệt ùa về.
Lúc còn nhỏ ba mẹ rất chiều cô, vào sinh nhật 8 tuổi của cô, ba mẹ hỏi cô muốn quà gì, cô ngốc nghếch chỉ vào màn đêm nói: “Con muốn nhiều sao…” ba mẹ cười ngửa tới ngửa lui, mẹ cười nói: “Có cơ hội mang con đến đỉnh Everest ngắm sao… nơi đó gần bầu trời, ban đêm nhất định sẽ đẹp…”
Suýt chút nữa Lăng Vi đã rơi nước mắt, ai mà nghĩ nguyện vọng này không có cách nào thực hiện được…
Lúc này đột nhiên Tony đi tới trước bàn làm việc của cô nói: “Vi Vi… có cuộc họp…”
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tony gửi cho cô một xấp tài liệu.
“Đây là tài liệu tập đoàn Wall gửi tới, quản lý Lục đang chờ em ở phòng họp, em qua đi.”Lăng Vi nhắn lại cho Diệp Đình một tiếng: “Không đùa nhau nữa, em phải làm việc…” cô cất di động.
Xe vừa đưa vào sản xuất, cô bận muốn ૮ɦếƭ. Hôm nay cô còn chưa uống miếng nước nào.
Cô hỏi Tony: “Sao tôi lại phải đi nói chuyện?”
Tony nói: “Tên họ Lục kia cực kì đáng ghét, chúng ta gửi tới mấy phương án thiết kế anh ta đều không chịu ký tên.”
Lăng Vi chỉ chỉ chân mình: “Anh nhìn cái bộ dạng này của tôi… thích hợp đi gặp khách sao?”
Tony để hai tay thành chữ thập, bái bái trước mặt cô: “Chị Vi à… chị thương xót cho em đi, bộ phận thiết kế của chúng ta đều nhờ chị cho miếng cơm ăn đấy….”
Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh ta, Tony thề với trời: “Là tổng giám đốc Henry giao vụ này cho em, không liên quan gì tới tôi…”
Nói xong còn nhún vai đầy vô tội, vẻ mặt vô hại nhìn cô.
Lăng Vi không có biện pháp, chống gậy đi tới phòng họp.
Lục Ý Phàm mặc tây trang màu đen, cực kì nho nhã ngồi trên sofa, gương mặt tuấn tú, mang theo đôi mắt kính nhìn cực kì lịch sự.
Lăng Vi chống gậy đi vào bên trong.
Tony đưa tay chỉ Lục Y Phàm lại giới thiệu với Lăng Vi: “Vị này là giám đốc Lục Y Phàm của tập đoàn Wall.
Lục Y Phàm ngồi trên ghế sofa, tay đặt lên đùi cũng không đứng lên.
Anh ta nhìn sau lưng Tony có chút bất mãn: “Không phải nói bảo Lăng Vi qua đây sao?”
Tony sửng sốt nửa giây, anh ta dùng tay chỉ người đằng sau: “Vị này là tiểu thư Lăng Vi, là nhà thiết kế số 1 của chúng tôi. Giám đốc Lục không phải nói rất thưởng thức thiết kế của cô ấy hay sao? Vậy mà anh lại không biết cô ấy?”
Lục Y Phàm kinh ngạc nhìn Lăng Vi... đây là cô gái Sở Minh Y bảo anh ta tới tìm?
Lục Y Phàm sửng sốt.
Đánh giá Lăng Vi từ trên xuống dưới.Cô gái trước mặt này sao lại có gì đó không giống người đàn bà mà Sở Minh Y nói?
Trời ạ... cô gái này cả người đều bị thương, còn cái gì mà chống gây nữa? Đây là người đàn bà trong tấm hình kia sao? Không phải buồn cười quá rồi chứ?
Lục Y Phàm không kiên nhẫn cầm di động lật xem tấm hình mà Sở Minh Y gửi cho anh ta.
Người đàn bà trong tấm hình đẹp không gì sánh được. Anh ta lại nhìn Lăng Vi trước mặt, khuôn mặt đúng là đẹp... cặp mắt đào hoa kia, cực kì trong vắt, còn vô cùng rực rỡ. Cô ấy không nói lời nào, đôi môi anh đào mím mím có vẻ không kiên nhẫn nhưng quật cường... thật làm con trùng thèm thuồng trong người anh ta ngóc lên.
Ánh mắt Lục Y Phàm sáng ngời nhìn thẳng mặt cô, đôi mắt câu hồn của anh ta đánh giá cô một cách cẩn thận.
Lúc ánh mắt nhìn xuống chân cô không nhịn được nhíu mày, thật phá hư mỹ cảm. Cô ấy... chống cái gậy kia... sao vậy? Hiện tại thảm như vậy... thật làm người ta mất hứng.
Nếu không nhìn kĩ khuôn mặt căn bản anh ta chẳng thèm nhìn thêm lần thứ hai.
Đúng là người Sở Minh Y nói, Lục Y Phàm gật đầu, thái độ hoàn toàn thay đổi. Phụ nữ tính tình như Lăng Vi cần phải bộc lộ chút khí chất xấu xa. Vừa nãy giả vờ văn nhã căn bản không trị được tính tình này của cô.
Lục Y Phàm ngạo màn đánh giá Lăng Vi, lúc này mới hất cằm sang ghế dựa bên cạnh: “Lăng tiểu thư, ngồi xuống nói chuyện đi.”Đối với người này... chẳng hiểu sao Lăng Vi cảm thấy phản cảm... thật không biết lễ phép.
Nhưng đối phương là khách lớn, cô chỉ có thể ngồi xuống.
Lục Y Phàm híp mắt cười, anh ta cực kì tự tin với sức quyến rũ của mình, anh ta tin tưởng đàn bà như lc nhất định sẽ thích loại người vừa có tiền vừa có khí chất ngạo mạn như anh ta, huống hồ anh ta lại có gương mặt đẹp trai.
Anh ta cầm mắt kính ném lên bàn giấy, vô cùng tinh thần nhìn Lăng Vi, cố ý dùng âm thanh trầm thấp tà khí nói: “Lăng tiểu thư, đây là yêu cầu của công ty chúng tôi, cô nhìn xem trong vòng 3 ngày có làm ra phương án chúng tôi vừa lòng hay không?”
Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy buồn nôn, cô cầm tư liệu anh ta đưa cẩn thận nhìn qua.
Cô vừa nhìn vừa nói: “Công ty các anh muốn chúng tôi hỗ trợ thiết kế một chiếc xe có tạo hình mà các cô gái yêu thích?” Tạo hình vừa phải đẹp, tính năng lại mạnh, còn chào giá rẻ...
“Lăng tiểu thư, cảm thấy có khó khăn sao?”
Bởi vì khoản xe này yêu cầu thiết kế ban đầu nên thù lao không nhiều, rất nhiều nhãn hiệu lâu đời không chấp nhận, Lăng Vi thì không sao, trong đầu cô đã có dự tính liền gật đầu: «Buổi tối tôi vẽ phác thảo ngày mai gửi anh anh.»
Lục Y Phàm kinh ngạc mở to mắt: “Tối nay là có thể vẽ bản thảo rồi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc