Lăng Vi lấy lại tinh thần, nụ cười hơi giả, nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ… một người phụ nữ mang thai, lại không thể ở cùng một chỗ với đứa bé, thật đáng thương…”
“Em muốn biểu đạt cái gì? Em sợ mang thai?” Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vô cùng nghiêm túc nói: “Có thai rồi thì sinh thôi! Anh không nuôi nổi sao? Em sợanh không thích đứa bé?”
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô lại sợ hãi run người một cái. Ổn định lại, cô liền vội vàng nói: “Không có không có, em không hề nghĩ như vậy… Em biết anh sẽ không thế.”
Diệp Đình có cảm giác không đúng, “Hôm nay em sao thế?” Anh đưa tay sờ trán cô, “Rốt cuộc thế nào? Em nghe được ai nói bóng gió cái gì rồi hả?”
“…” Cô lắc đầu, không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng, nếu như không hỏi cái vấn đề này, trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy vướng mắc. Cô muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với đứa trẻ đó?
Thế nhưng lời này phải nói như thế nào đây? Trực tiếp hỏi anh về chuyện của bé Tony, đột nhiên hỏi như thế, anh nhất định sẽ cảm thấy gượng gạo, nhất định sẽ cảm thấy là cô không tin tưởng anh.
Nhưng, nếu như không nói ra, cô lại cảm thấy kìm nén đến phát hoảng.
Thôi vậy… yêu ai thì chính là người đó đi, cô cứ giả bộ không biết là được.Cô chuyển đề tài, hơi cười cười, sau đó mới tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Không sao… em chỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Em có một người bạn nữ cùng lớp yêu một người đàn ông… Lúc người kia theo đuổi cô ấy, thì luôn đối xử rất tốt với cô ấy, hết tặng hoa, lại tặng quà, ngày ngày đưa đón cô ấy đến trường… sau đó, hai người bọn họ đi khách sạn hai lần, cô bạn kia liền mang thai…”
Diệp Đình nhìn cô qua vai.
Trong nháy mắt, Lăng Vi liền có cảm giác đề tài này dường như không được hay cho lắm…
“Sau đó thì sao?” Anh khẽ nhướng mày một chút.
Ấn đường của Lăng Vi hơi nhíu, cô nói: “Không có gì.”
“Nói, sau đó thì sao?”
Câu nói của Lăng Vi được hơn một nửa, không thể không nói tiếp, “Sau đó, người đàn ông kia không muốn cưới cô ấy, muốn để cô ấy phá… thời điểm cô ấy đến bệnh viện phá thai, đã gọi điện thoại cho người đàn ông kia,… kết quả, một người phụ nữ khác nghe điện thoại, cô ta nói mình là vợ chưa cưới của người đàn ông kia...”
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, trên mặt đầy vẻ tức giận cùng giễu cợt, “Rốt cuộc em đang muốn nói cái gì?Anh nghe không hiểu, anh không biết những người này thì có quan hệ gì với chúng ta?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Vi nhăn lại, “Em chưa từng nói là có liên quan đến chúng ta, em chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện này…”“Em đang lo lắng! Em đang lo lắng anh sẽ giống như người đàn ông kia!” Sắc mặt Diệp Đình âm trầm! Đột nhiên híp mắt hỏi cô, “Lăng Vi, anh là người đàn ông như vậy sao?”
Anh đột ngột xoay người, nhấc chân lên đạp đổ chiếc bàn!
Anh giống hệt một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ, “Lăng Vi! Em có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo! Giấy kết hôn củaanh và em cũng đã nhận rồi, em còn sợ anh có vợ chưa cưới? anh không tặng em hoa, không tặng em quà, thế nhưng, anh đối xử với em như thế nào, chẳng nhẽ em lại không nhìn ra? anh ôm em ngủ suốt hơn hai tháng trời, em vẫn không chịu, anh có ૮ưỡɳɠ éρ em phải làm với anh không? Em sợ mang thai sinh con? Em không muốn sinh, anh sẽ ép em sao?”
Anh tức giận đến mức đôi mắt cũng đỏ ngầu, rõ ràng là muốn Gi*t người!
Lồng иgự¢ của anh trướng đau! Giống như đang có chiếc xe lửa cứ lui qua lui lại nghiền ép trong Ⱡồ₦g иgự¢!
Đột nhiên, anh nghiêng người, sát lại gần phía cô, nắm chặt lấy cằm cô, đôi mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm cô không rời, “Lăng Vi,… tấm lòng của anh, chẳng nhẽ em cũng mang đi cho chó ăn? Hả?” Từng lời từng chữ của anh, những câu nói tức giận tựa như len lỏi qua những kẽ nứt của tảng đá sắp sửa vỡ tan muốn chui ra ngoài!
Cuồng phong gào thét bên tai! Xé tan lời anh nói thành từng mảnh vụn!
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mấy giây liền, Lăng Vi lắc đầu, “Anh bình tĩnh một chút, em không phải có ý đó… Em không muốn gây sự với anh, em cũng không muốn náo loạn với anh, chúng ta hãy nói ra lời được hay không? Em vừa mới nghe được, có một đứa bé tên Tony, đứa bé đó bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lại đang ở một mình bên nước ngoài…”
Diệp Đình sững sờ mấy giây, đột nhiên nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Lăng Vi, em nghi ngờ anh…”
Sau đó, anh lui từng bước đến bên lan can, “Em muốn biết,anh có thể nói cho em. Thế nhưng em không nên dùng cách thức như vậy để thương tổn anh! Đối với việc em không hề tín nhiệm anh như thế,anh khinh thường giải thích với em!”
Nói xong, anh lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên tung người một cái, từ lan can của chiếc du thuyền hai tầng, nhảy thẳng xuống biển!
“Á——” Lăng Vi thét chói tai! Chỗ nào cao đến mấy thước! Hơn nữa nơi này cũng không giống với vùng biển trước đó!
Nơi này có cá mập!
“Diệp Đình——” Lăng Vi gấp đến mức nước mắt cũng tràn lan khóe mi.
“Em có nói gì đâu? Em hoài nghi anh lúc nào chứ?”
Lăng Vi hoảng sợ chạy nhanh đén bên cạnh lan can! Cô ôm lấy đầu mình, sao anh lại phải nhảy xuống biển?
Cô chỉ hỏi chuyện của bé Tony, lại khiến anh tổn thương…
Thế nhưng… anh không giải thích, làm sao cô biết được trong đó có hiểu lầm gì?! Cô cũng không định hỏi, thế nhưng anh lại tức giận!
Lăng Vi tận mắt nhìn thấy anh rơi vào trong đại dương, trên mặt biển là những cơn sóng lớn đang dâng trào! Mà anh đã hoàn toàn biến mất tung.
Cuồng phong nổi lên trên đỉnh đầu! Mây đen ùn ùn kéo đến! Có tiếng sấm chớp rền vang phía xa xa!
“Oành——” Một tia chớp bổ xuống từ phía trên!
Nhất thời, toàn bộ bầu trời đều được chiếu sáng!“Oành, oành ——” Tiếng sấm đinh tai nhức óc, giống hệt như đang nổ tung bên cạnh tai!
“Diệp Đình——“ Lăng Vi nhìn những cơn sóng lớn trên dại dương, sợ hãi đến mức lông tơ trên người cũng dựng đứng!
Lòng cô nóng như lửa đốt!
Anh tức giận lớn đến như thế, còn giận đến mức nhảy vào trong biển! Có khi nào anh ngã rồi hôn mê luôn không? Cao như vậy mà!
Lăng Vi có cảm giác chân mình cũng run rẩy không vững.
Có khi nào anh gặp nguy hiểm hay không? Gió lớn như vậy, sắp sửa bão táp đến nơi, có khi anh sẽ mất mạng trong đại dương bao la mất!
“Tôi phải đi cứu anh ấy——”
Lăng Vi gần như phát điên, cô ôm mấy chiếc phao cứu hộ, nhanh chóng ném chúng xuống biển.
Lúc chỉ còn lại chiếc phao cứu hộ cuối cùng, vậy mà cô chẳng nghĩ ngợi gì, nhanh chóng leo ra ngoài lan can, nhìn xuống dưới, nhắm mắt lại, sau đó liền nhảy thẳng xuống.
Sau lưng, chỉ nghe thấy có người hoảng sợ kêu to: “Phu nhân——”
“Thế này còn không náo loạn sao? Cô ấy không biết bơi!”
“Mau thả thuyền cứu hộ!”
Vất vả nửa tiếng trời, cuối cùng cũng kéo được hai người lên.Lúc Diệp Đình lên thuyền, sắc mặt thúi muốn ૮ɦếƭ!
“Em có phải ngu không hả? Có thấy mình ngu lắm không?anh biết bơi, còn cần em phải ૮ɦếƭ vì tình cùng anh sao?”
Một chút thương tiếc cũng không thấy đâu, lúc đó anh chỉ thấy tâm tình mình quá tồi tệ, nghĩ rằng biển cả lạnh lẽo có thể giúp mình tỉnh táo hơn một chút, ai ngờ cô bé ngốc nghếch này——
Diệp Đình dùng ngón tay chọc vào trán cô: “anh bảo em nhảy xuống với anh sao? anh cho phép em cùng nhảy sao? Em cho rằng mình đang diễn Titanic đó hả? anh nhảy em cũng nhảy? Mau? Nói gì đi! Lỡ như em gặp chuyện không may, em bảo anhi phải làm thế nào?”
“…” Lăng Vi chỉ nhìn anh chằm chằm, đột nhiên khịt mũi một cái, “Em đau chân…”
“Hả? Đau chân?” sắc mặt Diệp Đình thay đổi, vội vàng quỳ xuống nâng chân cô lên, mắt cá chân cô đã tím đen, sưng lên hệt như chiếc bánh bao.
Diệp Đình gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “Có phải là gãy xương không?”
Giờ phút này, cuối cùng cơn mưa to cũng trút xuống.
“Lộp bộp…” Hạt mưa, giống như những viên đá đập thẳng vào mặt, đau vô cùng.
Nhân viên trên tàu vội vàng căng buồm lên che chắn đỉnh đầu cho họ.
Cuồng phong lại nổi lên, chiếc du thuyền cũng nghiêng nghiêng ngả ngả trên biển.
Diệp Đình mím môi, nhẹ nhàng nâng chân cô lên, thuyền nghiêng bên trái một chút, lại lảo đảo sang phải, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng: “
“A…” Cô rất muốn nói không đau, thế nhưng, thật sự đau quá…
“Đau——” Giọng nói của cô cũng run run.
“A——” Cô rất muốn nói không đau, thế nhưng thật sự quá đau.
“Đau——” Giọng nói cô cũng run run.
Diệp Đình gấp đến độ đôi mắt cũng đỏ bừng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhan tít lại, trên trán chảy ra những hạt mồ lớn chừng hạt đậu.
Anh đau lòng siết chặt nắm đấm. “Nhịn một chút… Chúng ta sắp sửa vào đến bờ rồi.” Thấy cô đau, còn khó chịu hơn anh gấp trăm, gấp ngàn lần! Anh đột nhiên quay đầu, hung thần ác sát quát to: “Mau vào bờ!”
Ôi trời đất thần linh! Đây là tình tiết gì vậy trời… Nhân viên làm việc trên chiếc du thuyền đều triệt để kinh ngạc! Thái độ này của Diệp boss, thay đổi cũng quá nhanh rồi?
Mới vừa rồi còn là dáng vẻ muốn Gi*t người, vậy mà giờ đã chuyển thành bộ dạng thê nô rồi…
Thuyền trưởng bật cười không ngừng, anh có chút hoài nghi vừa nãy Diệp tiên sinh bơi trong nước, có phải bị ᴆụng đầu vào khóm san hô nào rồi không?
Rõ ràng bộ dạng thê nô thế này, không hề giống đại phú thương đứng đầu thế giới rung trời chuyển đất, sát phạt quả quyết mà bọn họ biết một chút nào!
Trong lòng thuyền viên xoay chuyển rất nhiều lần, mỗi người ai cũng đều kinh ngạc đến mức cằm sắp sửa rơi xuống đất.Lăng Vi quật cường nói: “Em không sao, nghỉ mấy hôm là khỏe.”
Diệp Đình lại trừng cô: “Sao lại không sao? Đã sưng thành thế này rồi!” Mới chỉ nhìn thôi mà anh đã thấy đau lòng muốn ૮ɦếƭ, cả mắt cá đều tím đen thế này, vậy mà cô vẫn nói không sao!
Diệp Đình nhìn bộ dạng king ngạc của nhân viên trên thuyề, đột nhiên nổi giận, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau lái thuyền, vào bờ? Không thấy chân bà xã tôi bị thương sao? Mau đỡ cô ấy vào phòng nghỉ!”
Nhân viên trên thuyền vừa muốn bước lên, bỗng nhiên Diệp Đình lại vung tay, ngồi quỳ một chân bên cạnh cô, “Lên đi!”
“…” Lăng Vi sửng sốt, “Làm cái gì?
“Còn đứng ngây đó làm gì? Mau leo lên! anh cõng em!” Anh tự vỗ vào lưng mình, “Em có thể tự đi được sao?”
Lăng Vi thành thành thật thật vòng tay ôm lấy cổ anh, cả người dán chặt vào sau lưng anh.
Diệp Đình cõng cô lên, lại không hài lòng, “Gầy đến chỉ còn da bọc xương thế này, anh bạc đãi em sao? Bắt đầu từ mai phải ăn nhiều thêm mấy lần!”
Vào đến phòng nghỉ, Diệp Đình từ từ thả cô xuống.
Quần áo của hai người đều uwst nhẹp… Chiếc áo sơ mi rộng, sau khi bị ướt, liền dính chặt vào người cô.“Mau thay quần áo, để như vậy sẽ không thoải mái! Em tắm nước nóng trước đi, nếu không lại cảm bây giờ!” Anh ôm ngang người cô, bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên chỗ bồn rửa, xoay người đi mở nước.
Đợi nước nóng được nửa chiếc bồn, liền ôm cô vào đó. Dòng nước ấm áp chảy qua người, đột nhiên Lăng Vi thấy rùng mình một cái.
Diệp Đình vội vàng giơ tay vởi nút áo cho cô, Lăng Vi đẩy tay anh ra, anh không để ý, nhanh tay nhanh chân lột hết chỗ quần áo ướt sũng của cô xuống.
Lăng Vi vội vàng xoay người. Nước vẫn đang chảy ‘rào rào’, sau đó liền nghe thấy giọng nói chân chọc của anh, “Lá gan lúc nhảy xuống biển rơi đâu mấy rồi?”
Mặc dù anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô từng tí một, thế nhưng, trong иgự¢ anh hiện giờ vẫn còn đang giận phừng phừng đây.
Anh duỗi tay lấy sữa tắm, xoa lên người cô. Ra tay cũng không biết nặng nhẹ, miết cô rất đau.
Lăng Vi cũng nổi cáu, nói: “Không cần anh tắm cho em! Em bị thương ở chân, cũng không phải tay.”
Diệp Đình ‘hừ’ một tiếng, châm chọc: “Miệng lưỡi sắc bén lắm! Sao nơi bị thương không phải miệng em chứ hả?”
“Anh đi ra! Không muốn nói chuyện với anh!” Cô nghiêng đầu đi. Sau đó, nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi bị sập lại.
Cô tức giận, ‘hừ hừ’ tự tắm cho mình. Cô xen vào chuyện của người khác là không đúng, thế nhưng anh lại không giải thích, làm sao cô biết được trong đó có hiểu lầm gì? Quan hệ giữa cô và anh đã gần gũi đến mức cô muốn hoàn toàn trao bản thân mình cho anh!
Bực tức tắm qua một chút, sau đó khó khăn đứng lên khỏi bồn tắm. Một chân của cô chạm đất, quấn khăn tắm quanh người.
Vịn lấy bồn rửa tay, cô cố bước từng bước ra bên ngoài…
Mắt cá chân đau đớn thật khó chịu! Cả người tím bầm, chỉ hơi động một cái đã thấy khó chịu, cô đứng nguyên đó… đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Diệp Đình nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bước đến, anh mở cửa ra, liền nhìn thấy cô quấn quanh mình bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, đang khó khăn vịn vào bồn rửa tay để đứng.
“Tắm xong rồi, sao không gọi anh?” Diệp Đình không hài lòng xịu mắt xuống, vươn tay ôm ngang người cô vào trong иgự¢, bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó đặt cô lên chiếc ghế mềm.
Xoay người, lại đi lấy hai chiếc khăn tắm khác quấn cho cô. Anh lau tóc giúp cô, lại cầm máy sấy sấy khô tóc cô.
Đợi đến khi cả người và tóc cô cũng đều khô rồi, anh mới cầm một chiếc áo sơ mi mặc lên cho cô. Lại sợ cô lạnh, liền với tay xé một chiếc drap trải giường, quấn quanh người cô.
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đưa tay cầm lấy chai rượu thuốc chữa trật khớp.
Anh mở nắp, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên mắt cá chân cô.Xítt—— thật đau! Không biết có phải gãy xương rồi hay không nữa, Lăng Vi cố nhịn không kêu lên.
Anh nhìn cô, lại hừ một tiếng, nói: “Nhìn cái môi em bặm hết cả vào kìa, cũng có thể treo được cả một bình dầu được rồi.”
Lăng Vi hé miệng, cô không biết mình vừa mới bặm môi…
Diệp Đình dùng sức xoa xoa.
“Á…” Đau! Lăng Vi hít một hơi, “Anh dùng nhiều sức đến vậy làm gì, muốn trả thù em hả?”
“Trả thù em? Hừ, anh mà muốn trả thù em, thì đã ném thẳng em xuống biển làm mồi cho cá mập rồi!” Khí lực trên tay anh cũng không nhẹ hơn chút nào, “Em bị trật khớp nặng rồi, máu bầm mà không tan ra, sẽ rất phiền phức!”
Cô bĩu môi, không nói tiếng nào, Diệp Đình lại ‘hừ’: “anh còn chưa hết giận đâu, vậy mà em còn dám tức…”
Lăng Vi cũng hừ một tiếng, “Sao em lại không được tức giận?.. Anh nhảy xuống biển là để thể hiện chịu trách nhiệm sao? Lỡ như anh cảy ra chuyện gì thì sao? Liệu em có phải gánh trách nhiệm hình sự hay không?”
Bàn tay anh lại đột nhiên tăng thêm chút lực, “Em có ngốc hay không thế? Chỗ đó chỉ cao có mấy thước? anh là cua lớn của đại dương, tài bơi lội siêu đỉnh… Hơn nữa, anh nhảy xuống biển để tỉnh táo hơn một chút, vậy mà có thể khiến em sợ thành như thế?”
“Anh có thể nói tiếng người được hay không?” Lăng Vi dùng sức đẩy anh ra, “Trong dòng biển kia có cá mập, lỡ như anh bị cá mập ăn mất thì sao?”
Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô, “Đến Thượng đế còn phải gọi anh là anh họ, cá mập thấy anh chẳng lẽ còn không phải đi vòng sao!”“Không muốn nói chuyện với anh!” Lăng Vi hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa.
Lúc này, nhân viên trên thuyền bê hai chén canh gừng đi vào.
“Tiên sinh, phu nhân, canh gừng này có thể khu hàn. Mau uống lúc còn nóng, nếu không sẽ bị cạm mạo.”
Lăng Vi nghe thấy giọng anh ta, chính là cái người ban ngày đã nói Tony chính là con của Diệp Đình.
Lăng Vi không trực tiếp hỏi thẳng anh ta, mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Diệp Đình: “Bé Tony bị bệnh gì? Sao lại phải ở một mình trong bệnh viện?”
Thuyền viên kia vừa nghe thấy cô nhắc đến chuyện của bé Tony…
Đột nhiên, “A——” lên một tiếng.
“Phu nhân! Cô hiểu lầm Diệp tiên sinh là vì chuyện này hay sao? Aiz ya!”Anh ta hối hạn vỗ trán mình một cái, “Bé Tony là đứa nhỏ Diệp tiên sinh nhận nuôi. Tony là một đứa trẻ mồ côi, bé bị mắc chứng bệnh tự kỷ, cần phải chữa trị khép kín. Tiên sinh để cho bé ở nước ngoài, chính là vì sắp xếp cho em ấy bác sĩ tốt nhất trên thế giới! Qua thêm khoảng nửa năm nữa, em ấy bình phục, là Diệp tiên sinh có thể đón em ấy về nhà rồi.”
Lăng Vi lại nhíu mày thật sâu.
Cô vừa tức tức, lại có hơi chột dạ, nói: “Em hỏi anh chuyện của bé Tony, anh có thể nói mà! Anh không chịu nói với em, làm sao mà em biết được nội tình trong đó… Em cũng đâu có nói là nghi ngờ anh, em chỉ mới hỏi là tại sao anh không để con mình bên cạnh mà chăm sóc, vậy mà anh đã trực tiếp nhảy thẳng xuống! Anh nhảy xuống như thế, em rất sợ hãi! Anh có biết không hả?”
Diệp Đình nhìn cô một cái, cuối cùng sắc mặt cũng không còn kém như trước nữa.
Anh bưng bát canh gừng lên, kề sát bên miệng cô.
Anh chàng thuyền viên thấy bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng hòa hoãn hơn, lúc này mới lui ra ngoài.
Thấy cô uống xong canh gừng, trên trán cũng toát mồ hôi, anh mới nói: “Em nằm nghỉ trước đi, anh đi lấy đá chườm cho em.”
Nói xong, liền đi ra ngoài. Lăng Vi đột nhiên giơ tay kéo tay anh, “Em không vội, anh mau đi tắm nước nóng trước đi, nếu không sẽ cảm bây giờ.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Lăng Vi nhớ đến hiểu lầm lúc nãy của mình, không khỏi cảm thấy khổ sở trong lòng…
Bát kỳ người nào bị người mình thích nghi ngờ, cũng sẽ đều phát điên?
Lòng cô lập tức mềm nhũn…
“Diệp Đình…” Cô nghiêng đầu sang bên, nhìn anh chăm chú, hỏi: “Anh còn tức giận sao?”
Diệp Đình nhìn cặp mắt đào xinh đẹp của cô, đang không ngừng chớp chớp… cắn môi tự trách, nhìn anh một cách vô tội, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cho tới giờ em vẫn chưa từng nghi ngờ anh, em cũng đoán đứa bé kia là anh nhận nuôi… thế nhưng, anh lại nổi giận với em, cũng không đúng… hơn nữa, chuyện em tức giận chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà, đúng không?”
“Tức cái gì? anh sinh con với người phụ nữ khác, em mất hứng?”“Đương nhiên...” Lăng Vi cắn nôi, làm gì có người phụ nữ nào hi vọng chồng mình có một đứa con riêng cơ chứ…
“Ngốc!” Diệp Đình tức giận trừng mắt nhìn cô, lại chọc vào trán cô một cái, “Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu! Em nghĩ quá nhiều rồi! Không phải anh đã từng nói với em, chồng em chưa từng có người đàn bà nào khác rồi sao!” Anh đột nhiên ghé đến gần cô, thấp giọng nói vào lỗ tai cô: “anh cũng giống em, vẫn là xử nam, biết chưa hả?”
Anh vươn tay nhéo mặt cô một cái, xoay người bước ra ngoài.
Ha hả? Anh nói gì cơ? Lăng Vi mở to mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, miệng há hốc giống hệt như một con hà mã lớn.
Cái gì?
Anh nói cái gì?
Anh vẫn là xử xử xử…? Mặc dù, đã sớm nghe anh nói qua, thế nhưng… anh lại có thể đường hoàng nói ra… thật đúng là…
Lăng Vi giơ tay ôm иgự¢ theo bản năng, ông trời của tôi ơi… nói chuyện với anh thật sự quá luyện tim rồi.
Một tổng tài cao cấp tầm cỡ quốc tế kim quang chói ngợp, tài giỏi lóe điện… những người phụ nũ kia mù hết rồi sao? Lại không có một người nào nhào lên! Anh trước đây, đã từng nói chưa từng yêu đương gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là ngay cả một lần cũng chưa từng… Cái xã hội hiện giờ này, cũng có rất nhiều người không yêu mà vẫn ‘ấy’ đấy thôi!
Cô rất tin tưởng nhân phẩm của anh, thế nhưng… nghe chính miệng anh nói ra, anh vẫn còn là xử nam, đây quả thực là chuyện khó có thể tin được, đúng không?
Thời niên thiếu lông bông của anh đâu rồi? Huyết khí phương cương thì sao? Không tránh thoát được dụ hoặc thì sao?Đang suy nghĩ, Diệp Đình đã cầm một túi đá đi vào.
Anh bước từng bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống.
Anh không chườm chân cho cô, mà chỉ bỏ viên đá lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó, vươn tay ra… nâng cằm cô, rồi lại đẩy cẳm cô về chỗ cũ…
Lăng Vi ngượng ૮ɦếƭ mất. Vừa nãy vì quá kinh ngạc, mà cô vẫn cứ giữ nguyên tư thế há hốc miệng như kia.
Diệp Đình nhìn cái vẻ dễ thương ngốc nghếch của cô, thật muốn dùng sức xoa xoa véo véo mặt cô.
Diệp Đình không nhịn được cười cô, Lăng Vi đẩy anh ra, “Anh mau đi tắm đi. Em tự chườm được.”
“Ừ.” Anh nhéo mặt cô một cái, cầm quần áo cần giặt, xoay người bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng xong bước ra ngoài, Diệp Đình cảm thấy cả người sảng khoái, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm cục đá lên chườm vào chỗ sưng trên chân cô.
“Azz——“ Lăng Vi hít một hơi, đau quá đi mất… không phải là đau bình thường thôi đâu, cái đau này thật sự khiến cô không thẻ chịu nổi! Xót như xát muối…
Diệp Đình lo lắng hỏi cô: “Rất đau sao?”
Lăng Vi cố nhịn, lắc đầu một cái, “Có hơi đau, nhưng vẫn có thể nhịn được.” Nói xong, lại bồi thêm một câu: “Em đáng đời mà, anh không cần đau lòng vì em đâu.”