Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 59

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình hít sâu một hơi.
Chịu đựng đau đớn lại nói: “Anh tỉnh lại phát hiện bị người ta đưa đến bệnh viện. Mà người cứu anh không để lại tên tuổi, hộ sĩ nói là một đôi vợ chồng đi qua gặp phải nên cứu anh… anh không dám ở lại bệnh viện dưỡng thương, sợ Paul tới tìm anh. Anh lén mang theo chút thuốc chạy khỏi bệnh viện. Anh chạy đi được một ngày liền thấy TV đưa tin bệnh viện bị phong tỏa, nói là có tội phạm Gi*t người giấu ở bên trong… thật ra anh biết là bọn họ tới tìm anh.”
Lăng Vi muốn tiếp lời, muốn hỏi anh sau đó thế nào nhưng mà nói không ra lời, chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ phiền muộn.
Ngay cả thở cũng thấy đau.
Cảm xúc của anh rất tệ, còn nói: “Thuyền của anh bị chìm, trên thuyền hàng hóa hơn một nửa cần phải bồi thường. Tổn thất lớn cho chủ hàng.. không ai không muốn anh ૮ɦếƭ.”
Anh đau đớn vô cùng. Bởi vì anh, bọn họ làm ăn thất bại, có thể vợ con ly tán…
Nhưng anh không có tiền trả cho họ… còn có thuyền viên của anh, anh nợ bọn họ rất nhiều.Anh không ăn không ngủ, bệnh tật quấn người, anh tự mình cắm kim chuyền nước cho mình, anh lần lượt gõ cửa từng nhà hy vọng bọn họ cho anh chút bánh quy để ăn…anh nghĩ rằng mình sẽ ૮ɦếƭ nhưng mà anh không ૮ɦếƭ. Mỗi lần tinh thần hoảng hốt anh không ngừng hỏi chính mình: Diệp Đình, mày là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thuyền viên của mày vô tội mà ૮ɦếƭ, mày không muốn lấy câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ sao? Chủ hàng của mày bị tổn thất mày không muốn tra ra chân tướng sao? Paul ác độc muốn đẩy mày vào chỗ ૮ɦếƭ, mày không muốn Gi*t lão sao?
“Anh là một đàn ông, anh phải chịu đựng!” Diệp Đình đột nhiên dừng lại, trong mắt rõ ràng như có ngọn lửa bập bùng nhưng lại không có tiêu cự.
Anh lại lâm vào trầm tư.
Từ đầu đến cuối Lăng Vi không nói gì, cô gắt gao nắm tay anh, lẳng lặng nhìn anh.
Từ từ hít thở, mặc dù hiện tại trái tim đang run rẩy.
Đoạn hồi ức này của anh nhất định khó mà chịu nổi.
Sau khi ba mẹ cô qua đời, cô còn có chú chăm sóc, tuy thím thường ở sau lưng chú ngược đãi cô nhưng ít nhất còn có cơm mà ăn.Mà Diệp Đình, nhất định anh từng trải qua nhiều cái đói, nếm qua nhiều đau khổ, chịu qua nhiều sự khinh thường, thậm chí đòn hiểm, còn bị khiển trách…
Nếu là cô không biết làm sao mà vượt qua…
Cô muốn ôm lấy anh.. đau lòng an ủi anh.
Cô giang tay ôm eo anh, mặt dàn lên vai anh, Diệp Đình rõ ràng chấn động, anh trở tay ôm cô vào lòng, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo của anh.
Hơn nửa ngày Diệp Đình vỗ về cô, hít một hơi mới nói: “Anh không nghĩ tới vậy mà mình còn sống… tìm được đường sống từ chỗ ૮ɦếƭ, anh không dám xuất hiện trước mặt công chúng, che dấu ở trên một hòn đảo nhỏ, đi tới một nhà hàng xa hoa làm công, anh không cần tiền lương, chỉ cần ông chủ cho cơm ăn chỗ ở, mặt khác hy vọng lúc anh không phải làm việc thì có thể mượn máy tính của ông chủ. Ông chủ đồng ý, anh từ từ đầu cơ cổ phiếu kiếm tiền, một năm sau anh dùng danh nghĩa nhà hàng của ông chủ mở rộng cả vùng biển.”
“Mở rộng cả vùng biển?” Lăng Vi ngước đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Diệp Đình nhìn ra mặt biển gật đầu: “Biển rộng cũng giống như đất liền, có thể cho thuê. Thuyền của anh bị đắm, anh nghĩ có thể đánh bắt cá, sau đó.. anh nghĩ… anh có thể nuôi hải sản. Có thể không làm ảnh hưởng đến hoản cảnh sinh thái của biển, có thể thỏa mãn mồm ăn của mọi người. Vì vậy anh rời khỏi nhà hàng tìm một ngôi trường tiếp tục đi học, đồng thời thuê người nuôi hải sâm, cá muối… Ba năm chúng nó lớn lên, anh để ông chủ nhà hàng tiêu thụ giúp, khách hàng đầu tiên của anh đều là ông ấy giới thiệu, ông ấy cũng là ân nhân của anh. Lúc này cổ phiếu của anh tăng lên vô số lần. Anh trả hết nợ cho hàng hóa trên thuyền, anh liên hệ với tất cả người nhà của thuyền viên… tuy số tiền bồi thường bé nhỏ không đáng kể…”
Âm thanh của anh nghẹn ngào, Lăng Vi nắm chặt tay anh, lại ôm lấy anh.
Anh ngẩng đầu lên trời, hít vào một hơi nói: “Anh có nhiều tiền nhưng không lập tức mở công ty mà lựa chọn về nước đi nhập ngũ. Vì anh đã 18 tuổi, sau đó được chọn vào đội súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng, sau đó hợp tác với bộ đội đặc chủng quốc tế, vây bắt nhiều trùm thuốc phiện quốc tế, súng đạn được buôn bán… khi đó anh trúng không ít vết súng…”
Lăng Vi đưa tay vuốt ve vết sẹo trên người anh, cô vẫn tự động xem nhẹ những vết sẹo này nhưng những vết sẹo này như là huân chương của anh vậy.
Anh đưa tay che mắt cô, ánh mắt ảm đạm hỏi cô: “Có phải không còn hoàn mỹ nữa hay không hả?”
Lăng Vi chân thành nhìn anh, sâu thẳm đối mặt với ánh mắt của anh: “Nói linh tinh cái gì vậy? Diệp Đình… anh như vậy mới càng có hương vị đàn ông. Đó là vinh dự của anh, anh nên cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.” Cô sùng bái nhìn anh, bàn tay nhỏ chạm vào vết sẹo trên người anh bỗng nhiên nhớ tới bị đặc công quốc tế từng gọi anh là ‘lão Cửu.”
Thì ra anh từng là thành viên đội đặc chiến quốc tế.
“Sau đó tại sao lại rời đội đặc chiến?”
Diệp Đình nghẹn một chút, buồn bã nhìn trời: “Chiến hữu của anh ૮ɦếƭ trước mặt anh.. anh bắn trùm thuốc phiện, bị bắt, vì trùm Mα túч rất quan trọng, chiến đội quốc tế muốn moi thêm bí mật từ ông ta.”
Đề tài này quá trầm trọng, Lăng Vi muốn nhanh chóng bỏ qua liền hỏi:”Sau khi rời đi thì sao?”
“Sau khi rời đi, anh lên đại học, mở công ty.”
“Anh thật lợi hại.” Lăng Vi từ đáy lòng khen ngợi anh: “Mặc kệ ở lĩnh vực nào anh đều có thể xông pha tạo nên một mảnh trời riêng của mình.”Diệp Đình cười một tiếng xoa tóc cô, cô nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao nữa?”
Diệp Đình hít một hơi thật sâu nói: “Paul biết anh không ૮ɦếƭ, ông ta tức giận suýt chút nữa trúng gió…càng làm ông ta phát điên hơn là, ông ta lật cả thế giới cũng chẳng tìm được anh mãi đến khi anh mở công ty chủ động tới trước mặt ông ta ông ta mới biết anh vẫn sống dưới mí mắt của ông ta. Mà lúc này ông ta đã chẳng làm được gì anh nữa rồi.”
Anh nhếch môi, trong mắt đầy khinh thường.
Anh hừ lạnh nói: “Chỉ nghĩ tới lão già đáng ૮ɦếƭ đó, bị anh làm có tức giận điên cuồng, anh liền cảm thấy cả người sảng khoái muốn nổ tung rồi.”
“…” Không hiểu sao trong lòng Lăng Vi lại cảm thấy đau xót.
Anh nói thoải mái như vậy… nhưng thật ra chỉ cần nghĩ một chút cũng biết con đường anh từng đi.. mỗi bước chân đều cực kì gian khổ.
Nếu không có đầu óc đó của anh, nếu không phải anh cứng cỏi, nếu không phải anh biết tiến thối nói không chừng anh đã sớm ૮ɦếƭ dưới bàn tay lão ma quỷ Paul đó rồi.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu: “Tại sao ông ta lại đối với anh như vậy, lại nói dù sao ông ta cũng là ba anh…”
Diệp Đình lắc đầu: “Anh có nhiều lần suy đoán nhưng không có chứng cứ.”
“Anh nói là… ông ta không phải là ba anh sao?”
Diệp Đình trầm mặc, không có trả lời.
“Mặc kệ ông ta có phải ba anh hay không anh đều hận ông ta. Anh muốn Gi*t ૮ɦếƭ ông ta, ông ta hại ૮ɦếƭ 24 thuyền viên của anh, anh muốn ông ta đền mạng.”
Âm thanh của anh cực kì ngoan độc, mi tâm xoắn lại nhưng lại làm trái tim cô đau nát, cô nhìn anh đau xót, trong lòng lại càng đau hơn.
Cô đưa tay vuốt mi tâm của anh, nửa quỳ nhẹ nhàng hôn anh.
Diệp Đình nhắm mắt đưa tay ôm lấy cô.
Một nụ hôn an ủi làm cho lòng anh say đắm trong cõi lòng tan nát…
Vốn không nên nói những lời này với cô nhưng mà… anh không nhịn được, không cách nào không kể hết cho cô, bởi vì cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, cô là người phụ nữ cua anh, người anh yêu nhất, muốn dâng toàn bộ sinh mạng của mình cho cô, là người mà anh muốn dành hết tình cảm chân thành nhất.
Anh ôm chặt lấy cô, nụ hôn như chuồn chuồn nước nháy mắt trở nên nồng nhiệt hơn.
Lăng Vi đau đớn muốn khóc, cô chịu đựng không muốn để anh biết rằng cô rất khó chịu.
Bỗng nhiên anh buông cô ra, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cô hít hít mũi mỉm cười, nắm chặt tay anh nhẹ nhàng nói: “Có cơ hội, chúng ta đi thăm những người nhà của các thuyền viên đi.”“Được.” Diệp Đình nói cực kì trịnh trọng.
Cô vỗ vỗ иgự¢ anh, thật hy vọng có thể vuốt lên những vết thương trên người anh, trên lưng đeo món nợ ân tình nhiều như vậy, nhất định là anh mệt lắm, mệt muốn ૮ɦếƭ đi. Cô dịu dàng ôm lấy anh, mặt dán lên иgự¢ anh, tuy anh là người ngậm thìa vàng mà sinh ra nhưng trải nghiệm cuộc đời của anh chính là quá khứ khó khăn nhất.
Lúc đó anh mới 14 tuổi, độ tuổi đó chỉ có thể bất lực nhưng từ đầu đến cuối anh không bị áp đảo. Hai tay cô ôm chặt lấy anh đột nhiên như cảm thấy không đủ lại dùng sức ôm thật chặt.
Anh đưa tay xoa tóc cô.
Cô hít mũi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sau đó anh có tìm thấy ân nhân cứu mạng không?”
“Không có...” Anh phiền muộn nói ︰ “Mười mấy năm trước, không có máy ghi hình, bác sĩ và hộ sĩ cũng không cách nào miêu tả diện mạo của đôi vợ chồng này, bởi vì, người ngoại quốc nhìn người châu Á chúng ta đều giống nhau. Đôi vợ chồng kia cũng cố gắng che dấu danh phận của mình, bọn họ thanh toán hai tháng tiền thuốc men cho anh, lúc kí tên cũng chỉ để lại hai chữ L.S là viết tên tiếng anh.
L.S, trong đầu Lăng Vi đột nhiên dâng lên ý niệm trong đầu, còn chưa nghĩ kĩ thì Diệp Đình liền nói: “Sau đó anh tra khách du lịch trên đảo năm đó đều không tra được tin tức đôi vợ chồng đó…”
Lăng Vi gật đầu: “Anh sẽ tìm được bọn họ, bọn họ thật sự là người đán kính… em cũng hy bọng được gặp bọn họ một lần.”
Tâm trạng của Lăng Vi cực kì ủ đột, cô cố ý nói sang chuyện khác.
Ánh mắt lấp lánh nhìn anh “Vậy tại sao trong thuyền chìm có vỏ ốc?”Diệp Đình cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Anh cười mới đư tay xoa mi mắt ửng hồng của cô, anh hít một hơi thật sâu giống như muốn xua tan cảm xúc trên mặt.
Anh nhìn cô nói: “Anh muốn nhìn một chút… trong đám vỏ ốc đó có trân châu hay không…”
“Haha…” Lăng Vi cười méo cả miệng, cố ý nhào vào lòng anh, cô đưa tay nhéo Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh: “Anh thật đáng yêu.”
“Đi, đi rửa vỏ ốc.” Diệp Đình mang vỏ ốc, tự tay kéo cô, hai người vào phòng bếp bận rộn.
Bọn họ đều cạy vỏ ốc ra… kết quả…
Một viên trân châu cũng không có...
Lăng Vi có chút thất vọng: “Chẳng có gì cả… có thể là tới chưa đúng lúc, có lẽ đám ốc anh nuôi đều không phải loại có trân trâu.”
Diệp Đình nhìn cô: “Anh tìm được rồi.”
“Hả? Ở đâu?” Lăng Vi tò mò nhìn anh.
Đột nhiên anh cầm tay cô, Lăng Vi ngước mắt nhìn anh chỉ thấy anh đang nhìn cô, giọng điệu chân thành: “Anh tìm được một viên trân châu.”
Lăng Vi mím môi, trái tim như hòa tan, ánh mắt của anh cực kì dịu dàng.
Anh nói đó là cô…
Cô là trân châu của anh sao?
Đột nhiên nhớ tới ngày bọn họ làm giấy chứng nhận kết hôn, cô vẽ một đầu heo mà phía trước anh vẽ một cây châm.
Cô còn viết một chữ ‘giả’. Anh đổi thành ‘nhàn rỗi’ nên viết thêm một chữ ‘vô’.
Lăng Vi cười rộ lên, thì thầm nói “Chẳng có trân châu…”
Diệp Đình cảm thấy cả người khô nóng, biểu tình này của cô… là vui vẻ sao? Là bắt đầu tiếp nhận anh sao?
Anh cầm ta cô, nhéo lòng bàn tay cô, bàn tay cô mềm mại không xương, cô cầm ngược bàn tay anh, khớp xương trên ngón tay anh cực kì rõ ràng.
Cổ họng anh lăn lăn, trầm trầm gọi: “Vi Vi…”
“Hả?” Cô ngước mắt nhìn anh.
Âm thanh dịu dàng động vào lòng anh, anh nhìn cô, trái tim đập bùm bùm, lại muốn làm bộ không để ý nói: “Lăng Vi, em có thích anh không?”Hô hấp của anh cực kì trầm, loại vấn đề này không dành cho người đàn ông thành thục như anh hỏi. Nhưng mà anh thật sự không kìm nén được trong lòng cuống cuồng. Anh muốn nhanh chóng xác định, anh không muốn mỗi ngày mỗi đêm đều chịu dày vò như vậy.
Bộ dạng kiêu ngạo này… Lăng Vi mím môi, nghiêng mặt mỉm cười.
Diệp Đình khẩn trương nhìn cô, ngay cả ngừng thở cũng chẳng phát hiện.
Cô cắn môi, dùng ngón tay viết trong lòng bàn tay anh một chữ ‘士’lại viết thêm chữ 口, phía dưới là hai chữ ‘一’lại thêm chữ ‘士’.
Diệp Đình chỉ cảm thấy toàn bộ mạch máu đều chảy ngược lên đầu.
chứa chan nhiệt huyết toàn bộ tuôn đến đầu đỉnh!
“Yêu...” Thích sao?...
Cô còn đang viết chữ trong lòng bàn tay anh nhưng anh đã chẳng thể nào nghĩ tiếp được nữa rồi. Cô gái này sớm đã trộm mất trái tim anh rồi.
Anh thật muốn ở chỗ này ăn cô luôn.
Lúc này, một thuyền viên đột nhiên chạy tới nói: “Tiên sinh, phu nhân, có thể dùng cơm rồi.”
“Được, đến ngay đây.” Lăng Vi đứng lên đi ra khỏi phòng, trên tay đều là mùi hải sản.
Cô đứng trước bồn rửa tay, xoa xà phòng, Diệp Đình cũng đi tới đứng sau lưng cô, cả người dán vào lưng cô vây trụ cô.Anh cọ cằm vào mặt cô, hai tay ôm lấy eo cô.
Lồng иgự¢ nóng bỏng của anh dán vào lưng cô, anh nắm xà phòng tay anh xoa xoa, bàn tay dính đầy xà phòng nắm lấy tay cô giúp cô khử mùi tanh đi.
Lăng Vi bị anh ôm, hơi thở nam tính quyến rũ của anh bao phủ cô khiến cho cô hít thở cũng khó khăn.
Cả đầu không thể suy nghĩ.
Nhiệt độ Ⱡồ₦g иgự¢ anh nóng bỏng dọa người, làm cho cô choáng váng. Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người khô nóng, mặt đỏ như ráng trời chiều. Anh còn cố ý cúi đầu phả hơi thở bên vành tai cô: “Vi Vi, em dùng nước hoa mật đào sao…”
Đầu ngón tay cô run lên, co lại trong lòng bàn tay anh kích thích cả người anh ngứa ngáy.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô dính bọt xà phòng trắng như tuyết.
Anh nắm lấy tay cô, lý trí trong đầu như bị rút cạn.
Anh nhanh chóng rửa hết bọt trên tay hai người, ôm ngang người cô nhanh chóng đi tới phòng nghỉ.
“Anh muốn làm gì thế?” Lăng Vi vội vàng ôm cổ anh: “Thuyền trưởng gọi ăn cơm đấy, mau thả em xuống. Để nhiều người thấy không tốt đâu.”
Dưỡng khí trong đầu anh đã loãng đi, anh không có cách nào suy nghĩ, không biết cô đang hỏi gì cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Anh hít một hơi nói: “Anh muốn làm gì em còn hỏi sao?”
Mặt Lăng Vi đỏ ủng, cả người như tôm luộc!
Cô dùng sức nhéo cánh tay anh!
“Mau thả em xuống!” Không phải muốn cự tuyệt anh, chẳng qua có quá nhiều người trên thuyền! Hơn nữa ban ngày lại đi “ăn”, nhất định sẽ bị rất nhiều người vây xem!
Cô nhéo anh, nhưng Diệp Đình hoàn toàn không cảm giác đau, cánh tay đã ૮ɦếƭ lặng!
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn dáng vẻ kia của cô, hơi giống như tức giận, lại không hoàn toàn giống…
Diệp Đình trong nháy mắt được khích lệ, đá tung cửa phòng, ôm cô đi vào. Sau đó dùng chân đóng cửa cái “rầm”.
Anh thả cô xuống, áp cô vào cửa, nửa giây cũng không chờ được, điên cuồng xé quần áo cô.
“Diệp Đình!”
Anh điên rồi ——
Tay anh níu lấy cổ áo cô, hai tay vừa kéo, nút áo sơ mi liền rớt đầy đất.
Hô hấp anh rối loạn, hôn môi cô.
Tay cô đột nhiên che mắt anh: “Diệp Đình, đừng như vậy, thuyền trưởng đang kêu chúng ta, lát nữa sẽ có người tới!”Giọng anh trầm đến đáng sợ: “Ai dám đi vào, anh Gi*t ૮ɦếƭ người đó.”
“Cốc cốc cốc —— Tiên sinh, đã chuẩn bị bữa ăn xong.”
Đầu Diệp Đình đầy vạch đen, tiếp tục hôn môi cô, không chịu trả lời.
Lăng Vi “ư ư” với tới chốt cửa: “Cửa… không khóa…”
Nếu để người khác nhìn thấy… mất hết mặt mũi có được không?
Diệp Đình ʍúŧ cổ cô, lưu lại một dấu hôn: “Cậu ta không dám vào.”
Thuyền viên trẻ tuổi đứng bên ngoài một hồi, gõ cửa hai lần, không ai trả lời.
Rèm cửa sổ bị kéo lại, không thấy được tình hình bên trong. Lúc này, bỗng nhiên nghe bên trong có người la lên…
“Diệp Đình… Anh làm em đau!”
Lăng Vi che cổ, anh ʍúŧ rất dùng sức, nhất định tím rồi!
Bên ngoài, thuyền viên cả kinh. A! Người phụ nữ này là phu nhân!
“Sao hét thảm như vậy? Không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Cậu ta đưa tay vặn chốt cửa, chuyển động, muốn vọt vào, đột nhiên nghe bên trong mắng lên: “Cút xa ra ——”A! Là giọng tiên sinh…
Mặt thuyền viên lập tức ảm đạm… Xảy ra chuyện gì? Bảo cậu ta cút xa hay là phu nhân cút xa?
Bọn họ đang đánh nhau sao? Có nên đi vào can ngăn không?
Làm sao đây? Làm sao đây? Thật rối!
Lỡ như tiên sinh đánh phu nhân nguy hiểm đến tính mạng, cậu ta không kham nổi trách nhiệm này nha!
Tùy tiện đi vào, cậu ta lại không dám.
Suy nghĩ một lát, chạy đến phòng ăn: “Thuyền trưởng thuyền trưởng —— không tốt rồi —— xảy ra chuyện!”
“La cái gì? Gặp quỷ biển à?” Thuyền trưởng thấy cậu ta trở lại một mình, trầm mặt, hỏi cậu ta: “Tiên sinh và phu nhân đâu? Không phải bảo cậu đi gọi họ ăn cơm sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đi gọi, nhưng… Tiên sinh và phu nhân đang đánh nhau trong phòng, phu nhân hét thảm đó! Tiên sinh còn mắng cô ấy, bảo cô ấy cút! Giọng nghe hình như giận không nhẹ…”
“Đánh nhau?” Mấy thuyền viên khác khẩn trương: “Mau mau mau —— mau đi xem xem!”
Thuyền trưởng lao đi đầu tiên, mười mấy thuyền viên chạy theo sau.
Ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, nghe phu nhân thấp giọng kêu: “Diệp Đình —— mau dậy đi! Anh đứng lên cho em —— có người tới, em nghe được rất nhiều tiếng bước chân.”
“?” Xảy ra chuyện gì? Thuyền trưởng sửng sốt, không phải đánh nhau sao? Tại sao phải kêu tiên sinh đứng lên?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc