Trong đầu Diệp Đình hiện giờ đều là hình ảnh tờ khế ước kia từ trên trời rơi xuống, hình ảnh tất cả đều tan biến.
Anh ta yêu cô bao nhiêu, giờ khắc này bị thương nặng bấy nhiêu!
Tờ khế ước kia, giống như sấm sét chém thẳng xuống, nặng nề chém giữa đỉnh đầu anh ta!
A…
Làm sao biết kiếp phù du này tựa cỏ cây, tháng năm giục người già cỗi… gió trăng hoa điểu cười một tiếng trần duyên…
Kết cục lại là như vậy. Thì ra, tất cả đều là giả dối!Giả dối!
Nhiều ngày như vậy, thật lòng của anh ta đều trở thành thức ăn cho chó!
Ở trong lòng cô, cho đến bây giờ chưa từng nghiêm túc.
Mỗi một câu nói của cô, cũng chỉ là để ứng phó.
Thì ra, tất cả đều sẽ bị tan biến không còn.
Lăng Vi! Em thật biết chơi!
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, đột nhiên cười lên, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh. Ánh mắt vốn nóng bỏng dần dần chuyển sang lạnh như băng.
Băng sương ẩn chứa trong mắt tựa như có thể đông cứng con người, tựa như anh ta nhìn đến đâu, nơi đó chính là đóng băng mười dặm.
Yến hội kết thúc, các nhà truyền thông sửa sang lại video, chuẩn bị sáng mai tung ra. Chỉ tiếc đoạn video lúc xuất hiện hỗn loạn kia đã bị tiêu hủy toàn bộ, nếu không đem những bức hình của Paul – Louis Tư và các vị phu nhân kia tung ra ánh sáng, tỉ suất người xem sẽ vô cùng lớn! Đây chính là tai tiếng của gia tộc Louis Tư!
Paul – Louis Tư nhiều lần kiểm tra xác nhận trong tay người của truyền thông không còn chứng cứ vụ tai tiếng, lúc này mới thả người rời khỏi.
Diệp Đình nhìn tất cả những thứ này, trong tròng mắt đều là tiêu điều xơ xác!
Diệp Đình nháy mắt với một người trong góc một cái. Người này liền đi theo truyền thông ra ngoài.
Ha…Tiêu hủy? Paul thật sự quá ngây thơ rồi! Không biết bổn thiếu gia đến đây đã có chuẩn bị rồi sao?
Các nhân vật nổi tiếng tham dự yến hội, trong đó có mười một danh sĩ danh sĩ chính là thế lực cho đích thân anh ta bồi dưỡng.
Video của các nhà truyền thông bị hủy, không có nghĩa hỗn loạn lần này không bị truyền ra ngoài!
Diệp Đình vô cùng vương giả đứng trước lan can lầu hai, cười lạnh nhìn Paul – Louis Tư.
Thật lâu sau Diệp Đình hơi cong môi, đây mới là đại lễ mà anh ta chuẩn bị cho sinh nhật của lão già Paul!
Sau ngày hôm nay, Paul – Louis Tư tiên sinh, người sẽ đích thân nếm trải mùi vị danh dự mất sạch, bị vạn người chửi rủa!Từ trang viên Lotta đi ra, Lôi Tuấn lái xe, trong xe vẫn luôn bật nghe bài ‘Bán hồ sa’.
Chuẩn bị vẽ cát, là do một tay anh ta và Lôi Đình chuẩn bị, bài hát này trước đây anh ta cũng đã nghe mấy lần, mặc dù cảm thấy dễ nghe, nhưng… hoàn toàn không có cảm xúc sâu sắc như ngày hôm nay.
Trong xe, tiếng nhạc du dương. Hôm nay chỉnh đẹp lão già Paul, Lôi Tuấn vẫn còn cảm thấy chút hưng phấn, chỉ là không biết tại sau bầu không khí giữa Lăng Vi và Đình ca dường như có điểm không đúng.
Diệp Đình bị rượu cồn ђàภђ ђạ đầu như muốn nứt! Nhưng sắc mặc anh ta âm trầm, trong ánh mắt đầy men say lộ ra băng giá, khiến cho người bên cạnh đến thở cũng phải thật cẩn thận.
Trở lại biệt thự, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Tần Sênh, Chính Hiền, Quân Dương, Kaya đứng một lúc lâu trong phòng khách, trao đổi ánh mắt với nhau rồi rối rít lên lầu trở về phòng của mình.
Dưới đèn thủy tinh chiếu sáng, Diệp Đình cùng Lăng Vi đứng đó nhìn nhau.
Biểu tình của cô lãnh đạm, mi mắt hơi rũ xuống, tựa hồ vừa tháo được một gánh nặng.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, nâng mặt cô lên. Cô chậm rãi ngước mắt nhìn, nhìn thấy tròng mắt nhỏ dài của anh ta tự nhiên cảm thấy lạnh thấu xương rùng mình một cái.
Ánh mắt của anh ta vô cùng có tính xâm lược, như muốn dùng ánh mắt lột da róc xương cô!
Anh ta siết chặt bả vai cô, dùng sức đến như vậy. Cô có thể tưởng tượng ra đốt tay trắng bệch của anh ta, vô cùng mạnh mẽ.
Anh ta cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, không một cái chớp mắt. Lăng Vi cảm thấy một trận áp lực vô hình ép khiến cô hít thở không thông.
Cô không thích bị bức bách như vậy, nhắm mắt lại, quay đầu về phía khác.
Hồi lâu sau, anh ta buông cô ra. Lăng Vi mở mắt nhìn, thấy anh ta lãnh đạm liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi lên lầu.
Lăng Vi nắm chặt quả đấm, không để ý đến áp lực vô hình đó, đuổi theo anh ta.
Đi đến cửa thư phòng, Diệp Đình cầm giấy ly dị từ trong ngăn kéo ra.
Ngón tay thon dài điểm vào giấy ly dị: “Anh đã kí rồi, những thứ em nên được, một phần không thiếu.”
Anh ta đẩy văn kiện đến trước mặt cô.
Tầm mắt lơ lửng của cô rơi xuống, cầm 乃út ký tên lên hợp đồng.Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, muốn kéo văn kiện trở về, nhưng lại phát hiện ngón tay tựa như không còn chút sức lực, cánh tay anh ta cứng lại, đến nhúc nhích cũng không thể.
Lúc này, Lôi Đình đột nhiên xông vào. Cô khi*p sự nhìn tờ giấy ly dị trên mặt bàn: “Đình ca! Toàn thế giới đều biết cô ấy là vợ của anh. Ly hôn, đây không phải đồng nghĩa với việc anh tự hủy đi danh dự mình sao? Anh lập tức sẽ trở thành trò cười của toàn thế giới. Anh… anh đang nghĩ gì vậy…”
Mâu quang Diệp Đình dữ tợn nhìn Lôi Đình quát: “Không biết lễ nghi sao? Không biết gõ cửa sao?”
Hai mắt của anh ta như đao sắc vậy!
Diệp Đình bị dọa sợ run lên một cái, nhưng vẫn không nhịn được há miệng nói: “Anh! Vừa rồi hai người nói phách lối như vậy, hiện giờ các người ly dị không phải chờ người đến chê cười mình sao?”
“Đi ra ngoài!” Trong giọng nói của anh ta lộ ra một tia ngoan độc!
Lôi Đình hít sâu một hơi, hơi loạng choạng đi ra ngoài, sau đó đóng kỹ cửa lại.
Men rượu bốc lên, Diệp Đình càng nhức đầu.
Anh ta xoa trán một cái, đẩy một phần văn kiện khác đến trước mặt cô nói: “Hai tháng ước định đã đến, ký tên đi. Tôi sẽ không làm khó cô. Biểu hiện của cô rất tốt, nằm ngoài dự liệu của tôi, đây là thứ cô nên được hưởng.”
Lăng Vi nhàn nhạt cười một tiếng, muốn cầm 乃út ký tên, nhưng phát hiện tay run run không nhúc nhích được.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào những tờ giấy kia, từ từ nói: “Lôi Đình nói đúng… mới vừa rồi trong yến hội nói phách lối như vậy, nếu như chúng ta ly dị, sáng mai lộ ra tất cả những gì đã nói trong yến tiệc đều trở thành lời nói dối… không có ai tin tưởng anh nữa, tất cả những gì anh làm trước đây đều là uổng phí.”
“Đó là chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý.” Anh ta lạnh giọng cắt đứt!
Lăng Vi mím môi, nhìn tờ thỏa thuận những gì cô nhận được sau khi li dị kia, đối với Lăng Vi mà nói, nó đơn giản chính là châm chọc cực đại! Thời gian hai tháng này, cô không hề lừa dối tình cảm anh ta, nếu như cô ký tên, chính là chối bỏ toàn bộ chính mình. Cô hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu.Tầm mắt chuyển qua mặt anh ta.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng cùng với kiên quyết, trong con ngươi đen thẫm tựa như phủ đầy cát sỏi nhỏ vụn.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, không ký tên. Trước khi xoay người, nói: “Bảo trọng.”
Tròng mắt đen của Diệp Đình ngước lên, không chớp mắt nhìn vào Lăng Vi vừa xoay người đi, bảo trọng? Ngay cả từ gặp lại cũng tiết kiệm không nói sao? Hay là sợ sau khi nói ra hai chữ ‘gặp lại’, liền phải gặp lại anh ta?
Ha… thật đúng là sợ tránh anh ta không kịp!
Ánh mắt Diệp Đình lạnh thêm mấy phần! Anh ta đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cô, kéo cô trở lại, một cái nắm lấy cằm cô: “Vì sao không ký tên?”
Cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn anh ta.
Gương mặt anh tuấn của anh ta gần sát cô, mùi rượu phả đầy vào mặt cô. Sắc mặt anh ta đỏ lên vì rượu. Tròng mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thanh âm trầm trầm hỏi: “Nhiều ngày như vậy, cô xem tôi là cái gì?”
Lăng Vi ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Chồng!”
Tròng mắt Diệp Đình như có lửa, nhìn thẳng vào con ngươi cô, anh ta cắn răng khen một câu: “Diễn thật tốt!”
Lăng Vi đột nhiên lạnh giọng cười một tiếng: “Đáng tiếc…” Đáng tiếc, cô lại thích anh ta như vậy. Cô rõ ràng đã nói cô thích anh ta, rõ ràng đã nói coi anh ta là chồng, không tin thì thôi đi. Ngay cả tôn nghiêm của cô cũng phải bị chà đạp sao?
Mâu quang Diệp Đình trầm trầm, ánh mặt tràn đầu mỉa mai nói: “Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc tôi không ngủ cùng cô sao?”
“Đúng vậy!” Lăng Vi cười nhạt, trong nụ cười lộ ra một tia giễu cợt.
“Lăng Vi, đừng đánh giá mình quá cao? Ngủ với cô, cô còn chưa đủ tư cách.” Anh ta cao cao tại thượng nhìn cô, thân ảnh cao lớn che kín ánh sáng trên đỉnh đầu cô.
Anh ta kéo cô vào trong иgự¢, cô giãy dụa nhưng không thể vùng ra, Anh ta đẩy cô đến góc tường, trong nháy mắt Lăng Vi bị bao phủ bởi thân hình anh ta.
Mắt phượng anh ta híp lại, tà khí cười một cái, một tay nắm lấy cằm cô, ngón cái vuốt ve bên mép cô. Tràn đầy hơi thở của người đàn ông, ép cô hô hấp cũng loạn: “Lăng Vi, tôi không thiếu phụ nữ, tôi thiếu một người phụ nữ yêu tôi.”
Anh ta cúi đầu nhìn cô thật sâu, dường như muốn nhìn thấy linh hồn cô!Thân thể anh ta cứng ngắc bao vây chặt chẽ cô, ngửi thấy mùi thơm trên cô thể cô, tinh thần có chút hoảng hốt. Anh ta nhìn chằm chằm môi cô, từng chút từng chút cúi xuống gần.
Môi mỏng của anh ta thiếu chút xíu nữa chạm đến đôi môi anh đào của cô, cô ngậm chặt miệng, ngón tay anh ta cố chấp Ϧóþ cằm cô một cái, cái miệng nhỏ của cô bị buộc há ra, Diệp Đình cường thế đưa lưỡi vào trong miệng cô, dùng sức ʍúŧ lấy đầu lưỡi của cô.
Mùi rượu trong miệng anh ta xộc thẳng vào miệng cô, khiến tinh thần cô rung động!
Tiếp tục, liền cảm giác được ngón tay ma sát da thịt cô, khiến cả người cô run rẩy.
Mùi rượu trên người anh ta nồng nặc giống như mới từ hầm rượu đi ra vậy. Ánh mắt mê ly lộ ra một tia huyết sắc.
Sau lưng cô dựa vào tường, cô giống như một bức tượng gỗ, để mặc cho anh ta hôn, mặc cho anh ta ôm, mặc anh ta xoa khắp người.
Cô quật cường trợn tròn mắt, bất động không trả lời.
Vẻ mặt này của cô lập tức chọc giận anh ta!
“Làm gì? Thấy ૮ɦếƭ không sờn sao?” Diệp Đình nhức đầu, khí huyết dâng trào!
“Muốn ngủ chính là muốn ngủ, không cần phải nói nhiều như vậy!”
Anh ta đột nhiên nảy sinh ác độc, đẩy cô lên bàn đọc sách, ép cô đến góc bàn khiến lưng cô chạm đến kệ sách, bàn tay của anh ta đẩy váy cô lên, nảy sinh ác độc muốn tách hai chân cô ra: “Gấp như vậy muốn ngủ với tôi sao?” Trên người anh ta mùi rượu nồng nặc, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Lăng Vi cứ như vậy lạnh lùng nhìn vào anh ta, tựa hồ muốn tìm một đáp án, có muốn nhìn một chút, có phải tất cả đàn ông sau khi uống rượu đều trở nên đặc biệt cầm thú như vậy?
Trong lòng Diệp Đình kêu gào đau đớn! Anh ta muốn đập đồ, muốn Gi*t người!
Anh ta điên rồi! Anh ta không phải đứa bé mới lớn, vậy mà lại làm một chuyện ngây thơ như vậy!
Anh ta lại chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, yêu người phụ nữ này đến điên cuồng!
Hoang đường! Quá hoang đường! Có lẽ không cần hai tháng, một cái nhìn, chỉ cần một cái là đủ rồi, vĩnh viễn cũng không thể quên được…
Lúc này, cánh tay Diệp Đình đột nhiên dừng lại.Anh ta rời đi, cách cô nửa tấc, lắc lắc đầu.
Ánh mắt cố gắng điều chỉnh tiêu điểm, lại lắc lắc.
Khó khăn nói: “Cô đi đi. Tôi say… Tôi không biết mình đang làm gì.”
Anh ta buông cô ra, tiếng ngón tay gõ lên bàn vang lên rõ ràng.
Lăng Vi cười một cái, đi đến bên cạnh bàn, nhảy xuống đất.
“Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này…” Cô kéo váy xuống, vòng qua anh ta đi ra ngoài.
Bóng lưng của cô quyết tuyệt, trong tim của Diệp Đình cũng âm ỉ đau. Sau khi cô đi ra ngoài cửa, Diệp Đình cầm một chiếc đèn bàn lên ‘choang’ một cái nện vào tường, nhấc chân ‘rầm’ một cái đạp đổ kệ sách, toàn bộ kệ sách cùng với các văn kiện ‘rào rào’ rơi đầy đất, kệ sách cao ba mét đổ xuống đất, phát ra âm thanh ‘Oành’ rất lớn.
Anh ta cầm một bình hoa cổ lên ‘choang’ nện lên trên tường! Nhấc chân ‘rào rào rào’ đạp đổ bệ để đồ cổ, tất cả đồ cổ trên bệ đều ‘choang choang’ vỡ đầy trên mặt đất!
Những đồ vỡ vụn dưới đất kia tựa như lòng anh ta vậy, tàn tạ, vỡ vụn!
Đau đến tột cùng!
Đột nhiên, Lăng Vi trong hành lang khó chịu hừ một tiếng, thống khổ cúi người xuống.
Bụng của cô đột nhiên co rút đau lên, hai tay cô che bụng, chân run rẩy.
Đau bụng kinh đã trở thành bệnh lý… Bởi vì… cô không có cha mẹ dạy đỗ, lần đầu có kinh cô không biết kiêng kị, ăn thực phẩm lạnh, giữa hè tháng sáu tắm nước lạnh, kết quả mỗi lần đến kỳ, cô đều vô cùng đau đớn. Hơn nữa thời gian cũng không chuẩn xác, có lúc hai ba tháng đến một lần, một lần đến liền kéo dài rất nhiều ngày.Lúc này, dì cả đến thăm cô, đau đớn khiến trán cô đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Ngay cả đứng cũng không vững.
Nhưng mà Diệp Đình đang vô cùng tức giận, căn bản không nhìn ra tình trạng của cô.
Lăng Vi ôm bụng quay về phòng, cắn răng nhịn đau chạy vào phòng tắm, đệm băng vệ sinh lên trên, nhịn đau giặt sạch ҨЦầЛ ŁóŤ rồi mang phơi.
Cô cầm theo thẻ ngân hàng và chứng minh thư, nhịn đau đi ra khỏi biệt thự, nói với tài xế muốn đi mua đồ dùng cá nhân, trong biệt thự không có sẵn, bây giờ cô đang rất gấp.
Tài xế không chút hoài nghi vội vàng lái xe đưa cô đến siêu thị.
Lăng Vi chịu đựng cơn đau bụng đi vào siêu thị, mua chút đồ, sau đó đi ra bằng cửa khác.
Cô ngồi lên taxi, dùng điện thoại tra cứu thông tin các chuyến bay, chuyến bay nhanh nhất là tám giờ sáng mai. Cô tùy tiện tìm một nhà hàng cạnh sân bay. Xe taxi đưa cô đến nơi, cô nhìn xung quanh một cái, vào nhà hàng nghỉ một ngày.
Thời điểm đi vào nhà hàng, cô luôn cảm giác thấy có một bóng dáng đi theo sau cô.
Cô quay đầu nhìn một lát cũng không thấy ai. Liền cầm chứng minh thư đi đến quầy phục vụ thuê một phòng.
Cầm được chìa khóa phòng, cô đã đau đến không muốn cử động.
Run rẩy đi vào thang máy, đi đến tầng 11. Mửa cửa phòng, cô run rẩy vào trong rồi đóng kỹ cửa lại.
Vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút, thay quần áo ngủ vừa mới mua, cô liền trực tiếp bò lên giường rồi trốn vào trong chăn.
Cô quá mệt mỏi, đau bụng khiến cô không đứng dậy nổi, đau bụng như bị dao cùn cứa vào, cử động một cái cũng khó khăn.
Cô nằm ở trong chăn, tay chân đều lạnh như băng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô co người lại run run.
Bụng thật là đau! Cô không thể không liều mạng suy nghĩ linh tinh, dùng nó phân tán sự chú ý. Nhớ đến Diệp Đình, chỉ cảm thấy thế sự thật vô thường… không thể biết trước chuyện lại trở thành như vậy…
Cô lắc đầu cười một tiếng…
Thật ra thì… cô là một người vô cùng nhạy cảm đối với tình cảm, mặc dù có chút không dám tin tưởng, nhưng cô phát hiện, Diệp Đình… dường như cũng có một chút thích đối với cô.
Cô cảm thấy một chút vui vẻ.
Bởi vì, cô cũng rất thích anh ta…Nhưng là… bọn họ tựa hồ không quá thích hợp.
Lại không nói đến, thân thế của anh ta như vậy, rồi lối sống của bọn họ, nhân sinh quan, giá trị quan…
Thật là đau, hai tay cô che chặt vào bụng, chân mày nhíu chặt.
Cùng anh ta sống chung một chỗ, rất ngọt ngào. Nhưng là, cũng có một chút mệt mỏi… cũng thật là một sự ђàภђ ђạ.
Cô lau sạch mồ hôi trên trán.
Bụng vẫn rất đau, giống như có một cái kìm lớn đang mạnh mẽ kẹp ở bên trong vậy.
Cô không nhịn được muốn khóc…
Người người đều nói cô là nữ hán tử, nhưng tại sao cô không phải là nữ hán tử thật, tại sao không thể như nữ hán tử, không cần phải chịu đựng nỗi đau bụng kinh mỗi lần!
Người người đều nói cô tính khí ương ngạnh, nhưng có ai biết, những thứ kia chỉ là bề nổi, chỉ là cô cố tỏ ra là người phụ nữ kiên cường, trong cô có bao nhiêu yếu ớt? Cô, cũng cần có người đến yêu thương!
Chỉ là, cô không nghĩ, không muốn, không cam lòng bị người khác coi thường! Cô tình nguyện cả người bị thương đứng vững, cũng không muốn nhượng bộ nằm xuống.
“Tích tắc…” tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, bàn tay lạnh như băng từ trong chăn thò ra, mở điện thoại xem tin nhắn.
“Lăng Vi, trễ thế này rồi, một mình cô ở nhà hàng sao?”
Người gửi tin vậy mà lại là Hoa Thiếu Kiền!
Tóc gáy Lăng Vi đều dựng lên: “Vì sao anh biết tôi đang ở nhà hàng?”
Rất nhanh có tin nhắn trở lời: “Điện thoại di động của cô có hệ thống định vị.”
“…” Lăng Vi lạnh sống lưng, điện thoại di động này là Diệp Đình đưa cho cô. Mỗi một hành động của cô, đều nằm trong tay anh ta sao?
Nhưng là, tại sao Hoa Thiếu Kiền lại chú ý đến cô như vậy. Ngay cả cô đi vào trong nhà hàng mà anh ta cũng biết sao?
“Anh muốn làm gì? Giám sát tôi sao? Tại sao anh biết tôi đang ở nhà hàng?”
“…” Hoa Thiếu Kiền hồi lâu sau mới trả lời: “Không có, tôi đang ở nhà hàng này, nửa đêm, đột nhiên tôi thấy cô đến đây, tôi còn tưởng rằng cô đến tìm tôi… sau đó suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng lắm… cô căn bản không biết tôi đang ở đây, cũng không biết vị trí của tôi.”
“Đừng có mà tránh nặng tìm nhẹ! Anh đến đây làm gì?”“Đi công tác.”
Có quỷ mới tin! Lăng Vi ‘ba ba’ ấn điện thoại di động.
“Trả lời vấn đề của tôi! Anh xác định vị trí của tôi để làm gì?”
“…” Hoa Thiếu Kiền lại sau một lúc lâu mới trả lời: “Tôi thích cô.”
Lăng Vi: “…”
Trong lòng Lăng Vi đột nhiên tràn đầu lửa giận gọi điện thoại cho anh ta: “Hoa tổng, anh đừng trêu chọc tôi? Hai chúng ta mới gặp mặt được có mấy lần?”
Anh ta trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: “Gặp đúng người, thấy một lần liền nhận định.”
Lăng Vi ôm bụng, cắn răng nói: “Tôi là người phụ nữ đã có chồng! Tôi kết hôn rồi, anh không biết sao?”
“Các người kết hôn là giả, huống chi, các người vừa mới ly dị.”
“Làm sao anh biết?” Tóc gáy Lăng Vi cũng dựng đứng hết lên, cô mở mắt to, vô cùng kinh ngạc.
“…” Hoa Thiếu Kiền không trả lời.
“Cốc cốc cốc…” Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, lại nghe anh ta nói: “Tôi đang ở bên ngoài phòng cô, cô đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi trợ giúp không? Tôi có thể đi vào xem cô một chút không?”
“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi đột nhiên có cảm giác sợ hãi: “Anh đi đến cửa phòng tôi làm gì? Anh mau đi đi, nếu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thành cái gì đây chứ?”
“Tôi không có ý gì khác… tôi chỉ là lo lắng cho cô.”“Anh thật sự lo lắng cho tôi thì mau rời đi đi, được không? Tôi cho dù vừa mới ly dị, nhưng đột nhiên lại cùng một người đàn ông khác vào nhà hàng, đây là chuyện tốt sao? Nhanh rời khỏi đây một chút, được không? Tôi xin anh đó, được không?”
“Tôi nghe giọng cô dường như không thoải mái, tôi mua một bát chè hạt sen, treo ở chốt cửa. Lát nữa cô ra lấy vào ăn nhé.”
Thanh âm của anh ta từ trong loa điện thoại truyền đến, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
“Đinh…” Tiếng thang máy vang lên, anh ta nói: “Tôi ở lầu trên của cô, phòng 1205. Nếu cô gặp chuyện gì phiền toái thì có thể tìm tôi hỗ trợ. Điện thoại này của tôi mở hai tư giờ.”
Trong lòng Lăng Vi vô cùng khó chịu. Cố nén nói tiếng ‘tạm biệt’.
Cô cúp điện thoại, thuận tay tắt luôn máy.
Hoa Thiếu Kiền cũng có thể tìm được cô, càng không cần nói đến Diệp Đình.
Điện thoại di động của cô mở, anh ta có thể xác định được vị trí của cô.
Trong thời khắc tắt máy, cô đột nhiên trào phúng cười một cái, cô đúng là ngu người, người ta dựa vào gì tìm cô chứ? Tại sao phải tìm cô?
Cô lắc đầu, tại sao cô lại có thể nảy sinh ý tưởng ngu ngốc như vậy chứ?
Bụng Lăng Vi lại càng đau hơn.
Cô đau gập cả người, hơn nữa trong иgự¢ cảm thấy bực bội, trái tim cũng cảm thấy tắc nghẽn. cả người mọi chỗ đều cảm thấy khó chịu.
Cô rúc cả người vào trong chăn.
Ngón tay lạnh băng ôm lấy bả vai.
Ánh mắt ê ẩm.
Tại sao lại lạnh như vậy chứ?
Càng đáng buồn hơn, trái tim cô còn lạnh hơn so với thân thể.
Trong phòng Diệp Đình, một tia ánh sáng cũng không có.
Trong bóng tối, Diệp Đình ngồi trên ghế sofa.
Rèm cửa sổ thật dầy kéo kín, màn đêm đen nhánh, không có ánh trăng, đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón. Khuôn mặt băng hàn của anh ta ẩn sâu trong bóng tối, đôi mắt nhắm chặt.
Đêm, giống như một bàn tay to lớn, Ϧóþ anh ta vô cùng chặt chẽ. Mỗi một nơi trong thân thể đều cảm thấy đau đớn, đều bị bàn tay này đè ép, đau đớn từng chút từng chút góp nhặt, hội tụ thành thống khổ khôn cùng.Giống như nước lũ, vô tình cọ rửa khiến tâm hồn thống khổ thoát ra ngoài.
Khổ sở này, nuốt không trôi, ói không ra. Mùi vị chua xót giống như quả chanh xanh, ép khiến đáy mắt anh ta chua xót, chát chát khó nhịn.
“Anh, chị dâu đi ra ngoài một mình…”
Lôi Tuần vọt vào cửa, vội vàng nhìn vào trong phòng.
Thật lâu sau cũng không thấy người lên tiếng đáp lại. Lôi Tuấn cũng không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đưa tay lên muốn bật đèn.
Đột nhiên, Diệp Đình nói: “Yên lặng đi ra ngoài.”
Trái tim Lôi Tuấn ‘lộp bộp’ giật mình. Trong bóng tối, ánh mắt của Diệp Đình trầm ᴆục, băng hàn, mang theo không khí xơ xác tiêu điều!
Lôi Tuấn đến thở mạnh cũng không dám, cũng không dám nói lời nào nữa, lui ra ngoài rồi đóng cửa.
Lôi Đình ở bên ngoài vội vàng hỏi: “Anh, có cần tìm chị dâu về không? Chị ấy đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm…”
“Hai người này đang chiến tranh lạnh, chờ cho bọn họ tỉnh táo một chút đi. Bây giờ tìm chị dâu về, hai người còn tiếp tục chiến tranh.” Lôi Tuấn dừng một chút nói tiếp: “Trong điện thoại chị dâu có định vị, em đi tìm vị trí chị dâu trước, sau đó âm thầm bảo vệ cô ấy.”
“Được.” Lôi Đình cộp cộp cộp chạy đi.
Lăng Vi đang lười biếng ngủ trong chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘ken két…”
Có người vặn khóa cửa! Đẩy cửa tiến vào!
Cả người cô giật mình một cái, rõ ràng cô đã khóa cửa! Trái tim Lăng Vi ‘bình bịch’ nhảy lên, mới vừa rồi vội vã đi nhà vệ sinh, có thể cô đã quên khóa trái cửa!
Là ai tiến vào? Chẳng lẽ là phục vụ phòng?
Hẳn không phải đi, đã trễ thế này phục vụ phòng sẽ không đến quét dọn phòng nữa! Hơn nữa, trước khi vào phục vụ phòng sẽ nhấn chuông cửa.
Chẳng lẽ là Hoa Thiếu Kiền?
Không thể… lấy cách làm người của anh ta, sẽ không để ý đến danh tiết của cô.
Vậy sẽ là ai?
Lăng Vi cắn răng, ánh mắt len lén từ trong chăn lộ ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nghe thấy tiếng bước chân xào xạt đi về phía cô… ‘ba’ đèn phòng bị tắt! Từ năm cô mười tuổi, cô đã có thói quen bật đèn ngủ. Là ai tiến vào? Tại sao muốn tắt đèn? Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy lên tận họng!
Cô đưa tay sờ điện thoại di động, ấn vào nút mở máy.“Mang cô ta đi…”
“Đừng có lên tiếng!”
“Sợ cái gì? Cả tòa nhà này đều bị tôi khống chế, cô ta còn có thể mọc cánh bay đi sao?”
Hai người đàn ông không chút kiêng kị nói chuyện, bọn họ không phải đang nói tiếng Trung. Lăng Vi lập tức nghĩ đến tên sắc quỷ Jack kia.
Một người khác, hẳn là Benn…
Lăng Vi vội vàng lùi đầu về trong chăn, giả bộ ngủ, cô không nhúc nhích, điện thoại di động rung lên một cái, máy đã mở.
Sau khi điện thoại di động khởi động phải mất thêm mười mấy giây mới có thể gọi được! Chính là mười mấy giây ngắn ngủi này, Lăng Vi gấp gáp khiến mồ hôi toát ra. Rất sợ hai người kia đột nhiên xông đến ςướק điện thoại di động của cô! ‘Bùm bùm’ tim cô đập nhanh như đánh trống vậy!
Khi màn ảnh điện thoại di động sáng lên, cô nhanh chóng mở khóa, cô nghe thấy tiếng bước chân đã đi đến mép giường!
Tim cô ‘thình thịch’ cuồng loạn!
Thật nhanh ấn xuống danh bạ!
Trên màn hình lập tức hiện ra một hàng các dãy số, cô lập tức ấn gọi… vừa rồi là cô gọi điện thoại cho Hoa Thiếu Kiền, bây giờ anh ta đang ở lầu trên, cầu cứu anh ta chính là nhanh nhất, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất!
Cô phải chờ được Hoa Thiếu Kiền xuống cứu cô.
Bây giờ cô liều mạng với hai người này, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt!Dẫu sao, người âm thầm tiến vào phòng cô là hai tên đàn ông cường tráng, mà tình trạng bây giờ của cô, tuyệt đối không có phương pháp chạy thoát.
Huống chi, hai người này vừa rồi đã nói, họ đã khống chế cả tòa nhà này!
Bọn họ nếu có thể đi đến phòng của cô, nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.
Cô sợ bị Jack và Benn phát hiện ra điện thoại di động, liền lập tức điều chỉnh thành im lặng.
Cô lặng lẽ nhét điện thoại di động vào trong áo иgự¢, bởi vì quần áo ngủ không có túi, vật dụng duy nhất bây giờ có thể bảo toàn tính mạng cô chính là chiếc điện thoại di động này, cô không thể mất nó!
Cô cầm theo điện thoại di động, cho dù Hoa Thiếu Kiền không nhận được điện thoại di động, anh ta cũng có thể xác định được vị trí của cô.
Nghĩ đến đây, đột nhiên có người vén chăn dưới chân cô lên!
Lăng Vi ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm mị hoặc…hỏng bét!
Da đầu Lăng Vi tê dại, cô vội vàng ngừng thở.
Không biết đây là loại hương gì?
Cô không dám thở mạnh, cố gắng nín thở! Đột nhiên ‘tư’ một tiếng, có một vật lạnh như băng giật dưới lòng bàn chân cô!
“A…” Đau! Vô cùng đau! Tê dại như có ngàn con muỗi cắn vào chân vậy!
Lăng Vi bị điện giật run rẩy cả người.
Cô co quắp hai cái, chỉ cảm thấy hoa mắt, tầm mắt dần dần mơ hồ. Toàn bộ người đau như bị kim đâm!
Cô hoảng sợ Ϧóþ bắp đùi mình, muốn cho đầu óc mình thanh tỉnh một chút. Nhưng căn bản chỉ là vô ích, điện giật kia quá đau đớn! Cộng thêm mùi thơm kia, thoang thoảng chui vào mũi cô.
Ước chừng mấy giây sau, Lăng Vi như một con cá ૮ɦếƭ nằm trên giường. Cô vẫn còn một chút ý thức, chỉ là không còn khí lực giãy giụa.
“Mang cô ta đi!”
Thanh âm này như giống như từ một không gian khác, lúc to lúc nhỏ. Người trước mắt cô, một lát cao một lát thấp.Cô muốn cắt đầu lưỡi để tỉnh táo lại, nhưng đầu lưỡi rất trơn, cô không còn sức lực, không có cách nào cắn được.
…
Lăng Vi bị đỡ lên một chiếc xe thể thao, tiếng động cơ ầm ầm nổ trong ban đêm yên tĩnh.
Cô giống như một người xương cốt mềm nhũn, một chút sức lực giãy dụa cũng không có. Càng giống như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người khác xẻ thịt!
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Vi bị một người đỡ xuống xe. Vác cô vào trong một căn biệt thự sang trọng.
Trái tim Lăng Vi lạnh băng…
Tên đó vác cô ‘cộp cộp cộp’ đi lên lầu.
“Cậu đi ra ngoài trước đi, chờ sau khi tôi làm thịt cô ta, sau đó đổi thành cậu đi vào.” Phòng ngủ sang trọng, thanh âm của Jack tràn đầy dâm tà.
Benn không phục, Jack hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái, tựa như muốn cảnh cáo.
“Vậy anh nhanh một chút!”
“Người cũng đã bị mang về rồi, còn sợ không đến lượt cậu sao?” Trong miệng Jack phun ra một câu dài thô tục.
Benn sớm đã thành thói quen, xoay người đi ra ngoài.
Jack sai tất cả mọi người đi ra ngoài, cho tất cả bọn họ chờ ở bên ngoài biệt thự.
Bởi vì, thủ đoạn tiếp theo đó anh ta muốn chơi, có thể sẽ có máu tanh, anh ta ghét bị người khác quấy rầy.
Jack mò đến mép giường, tay thò ra vén váy Lăng Vi lên, Lăng Vi chợt giật mình một cái, cả người cô vô lực xụi lơ… bởi vì sợ hãi mà bả vai rụt lại một cái.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ kia của cô, Jack lập tức hưng phấn: “Đừng sợ…” Bàn tay Jack sờ đôi chân trần bóng loáng của cô: “A…Tôi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào…”
Lăng Vi nhìn thấy anh ta xoa xoa tay thô tục cười, trong lòng cô muốn nôn! Jack cực kỳ hưng phấn, cúi người ngửi lên cổ cô: “Thật là thơm… người tốt như vậy, vậy mà vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, Diệp Đình còn là một người đàn ông sao?”
“Chậc chậc… thật đúng là đẹp!” Anh ta chảy nước miếng nhìn chằm chằm cô, dâm tà híp mắ cười: “Cô khiến tiểu gia tôi vui vẻ, hôm nay cô thật may mắn! Ha ha ha…” Jack cách lớp quần áo của cô, dùng sức Ϧóþ lên người cô một cái.Vành mắt Lăng Vi như muốn nứt ra!
Jack vậy mà trong quần áo của cô tìm được một chiếc điện thoại di động!
Anh ta lấy điện thoại di động ra, ánh mắt âm ngoan ‘ba’ một cái tát lên mặt Lăng Vi.
Má phải Lăng Vi vừa đỏ vừa sưng, xuất hiện vết tay người. Jack níu lấy cổ cô, âm ngoan hỏi: “Cô đồ gái điếm thối tha! Lại dám giở trò, nói! Cô dùng điện thoại di động này gọi điện cho ai? Ha? Có phải gọi điện thoại cho Diệp Đình hay không? Quả nhiên là đồ đê tiện! Người ta đuổi cô đi, vậy mà cô còn không biết xấu hổ bám lấy người ta! Tiện nhân!”
Nói xong, lại giơ tay lên ‘ba’ một cái tát xuống má trái Lăng Vi!
Đánh xong, còn chưa hết giận, anh ta nói: “Anh ta không phải rất lợi hại sao? Anh ta không phải rất bản lĩnh sao? Bây giờ vợ anh ta ngủ với tôi, tôi đội cho anh ta một chiếc nón xanh lên đầu, ha ha ha… hôm nay ông làm ૮ɦếƭ cô, cắm sừng lên đầu anh ta!”