Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 375

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lạp Nỗ lại lên cò lần nữa, nhắm ngay đầu Lăng Tiêu, chợt ngón tay anh dùng sức Ϧóþ cò “Ầm ----”
Nhưng vào lúc này ---- một người trong đó đi ra, ra tay lôi đình kéo súng của Lạp Nỗ lên trên.
“Bành” một viên đạn này bắn hụt, làm kinh động tất cả chim trong rừng.
“Đại ca ---”
Tất cả mọi người nín thở nhìn Lô Khôn.
Trên mặt Lô Khôn phủ đầy sương lạnh, anh liếc mắt nhìn Lăng Tiêu và tiểu Cầm, biểu tình vô cùng lãnh khốc khoát tay với Lạp Nỗ: “Ba người này có ích, mang đi hết!”
“Dạ! Đại ca!”
Lạp Nỗ chào Lô Khôn, vậy tay để cấp dưới trói ba người này lại!
bọn họ phải dùng ba người này trao đổi với Diệp Đình, cho nên, vẫn không thể Gi*t bọn họ nhanh như vậy.
Bất quá, đánh roi cái gì, vẫn là cần thiết phục vụ bọn họ.
....
Diệp Đình đứng trên bến tàu, lạnh lùng nhìn nhau với Lô Khôn.
Lăng Vi lòng như lửa dôt! CẢ người LĂng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn đã tràn đầy máu tươi -----
Mắt thấy chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Thời gian không đợi người! Mỗi một giây đồng hồ sinh mạng của Lăng Tiêu bọn họ sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm!
Còn có chiếc thuyền hàng này, làm thế nào?
Cách tàu chở hàng cập bên còn có 35 phút! Phải trong vòng 35 phút này cứu ra Lăng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn! Tuyệt đối không thể để thuyền cập bờ!
*
tổng chỉ huy của chiến đội quốc tế -- Lục Quân đang đứng trong phòng khách chỉ huy, anh chỉ chiếc tàu chở hàng của Diệp Đình hỏi: “Lô Khôn có ở trên thuyền hay không?”
“Báo cáo sếp! Không có! Lô Khôn cũng không có lên thuyền, hẳn là vẫn chưa rời khỏi ổ của mình.”
Trong đầu Lục Quân nghĩ, cho dù chặn thuyền chở hàng này lại, bọn họ cũng không bắt được cán của Lô Khốn những tên lâu la này sẽ không khai ra Lô Khôn, bởi vì người nhà những tên lâu la này đều ở trong tay Lô Khôn, hơn nữa trong thân thể bọn họ cũng đã trống lựu đạn mini, một khi những người này bị bắt Lô Khôn sẽ lập tức cho nổ lựu đạn.”
Tên Lô Khôn này quá xảo quyệt, quá khó đối phó! Nếu như từ đầu đến cuối Lô Khôn vẫn không có lộ diện, bọn họ cũng không có cách bắt hắn.
Lục Quân lạnh mặt ra lệnh với đội viên: “Mau chóng cứu ba người bị hại ra! Tuyệt đối không thể để cho ‘hàng hóa’ của bọn họ lên bờ!”
Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo vô cùng.
Anh nhìn tiểu Cầm trong hình, nhíu mày thật sâu.
*
Lô Khôn cùng Diệp Đình đứng trên bến tàu cũng không có tắt video.
Hai người phải giám sát lẫn nhau, hai người bọn họ phải thấy cử động của đối phương mới an tâm.
Bởi vì, ai cũng không thể bảo đám, dưới tình huống bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau một giây tiếp theo đối phương sẽ làm ra hành động kinh người gì!
Lăng Vi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Diệp Đình, Lô Khôn nhìn hai người bọn họ chằm chằm, thuộc hạ của anh ở bên cạnh báo cáo: “Lão đại, còn có 34 phút thuyền có thể cập bờ.”
Vinh Phỉ cùng An Hòa dẫn tiểu tổ Ám Ảnh và đội viên chiến đội quốc tế tiến hành lục soát thị trấn A Mật.
Vinh Phỉ cùng Angle đã lên đường đêm hôm qua, bọn họ mới vừa đuổi thới thị trấn A Mật.
Nhưng mà lúc anh tới, Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn đã bị bắt.
Mười phút trôi qua, không chút tiến triển nào, không có tìm được ba người bọn họ.
Vinh Phỉ lau mồ hôi, gọi điện thoại cho Diệp Đình, nhưng mà mọi cử động của Diệp Đình đều trong tầm mắt của Lô Khôn.
Lăng Vi biết điện thoại Diệp Đình đang reo, cô cắn bể quai hàm, khiến cho mình chảy đầy mồ hôi, cô giả vờ như đau bụng cong eo, đưa tay cầm điện thoại Diệp Đình ra.
Ánh mắt cô tránh né camera, cúi đầu nhìn lên màn hình điện thoại.
Tin tức Vinh Phỉ gửi tới nói: “Lục soát khắp toàn bộ thị trấn A Mật, không có phát hiện ba người họ!”
Lăng Vi suy nghĩ, ngón tay anh chóng bấm: “Anh tư, em là tiểu Vi, em đoán nhất định bọn họ đã mang ba người rời đi, lúc nãy em nhìn thấy ba người họ bị trói trên ba thân cây to, em nghĩ nhất định bọn họ bị mang vào rừng cây! Bên cạnh mấy cây kia có một câu đa cổ xưa, kế bên còn có chuối tây! Anh chờ một chút, để em suy nghĩ....”
Lăng Vi cố gắng nhớ lại video lúc nãy Lô Khôn cho cô và Diệp Đình xem.
Trí nhớ Lăng Vi cực tốt, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh video lúc nãy.
Cô nhớ lại, phía sau gấu quần đầy máu của Lăng Tiêu là một con đường mòn!
Bên cạnh tiểu Cầm cũng có một con đường mòn, sau đó.... bên phải Đỗ Ngạn có một con đường mòn, chỗ này là một ngã ba đường!
Lăng Vi nhanh chóng viết: “Em nhớ ra rồi, đây là một ngã ba đường! Nhất định đây là đường ra thị trấn.”
Cô gửi thư ra ngoài lại viết tiếp: “Anh Tư, anh suy nghĩ, giữa thị trấn A Mật và thành phố nơi nào có ngã ba đường....”
Cô chưa kịp viết xong, Anh tư đã gửi tin nhắn tớiL:Không phải đường ra trấn! Anh có ấn tượng với chỗ này, anh lập tức chạy tới!”
Vinh Phỉ du lịch hết các rừng mưa nhiệt đới trên thế giới, anh có ấn tượng với cái ngã ba đường này!
Ngón tay Lăng Vi dừng lại, anh Tư gửi tin nhắn này tới, nói rõ anh đã biết chỗ này?
A, trời ạ! Đầu của anh Tư mọc kiểu gì vậy? Anh là một bản đồ sống à? Những nơi trước kia từng đến anh đều nhớ hết!
Lăng Vi không dám rời khỏi màn ảnh quá lâu, cô bỏ điện thoại vào trong túi quần, lập tức diển biểu cảm đau khổ cắn răng.
Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, để tránh Lô Khôn hoài nghi.
Cô cúi đầu như vậy một lúc, Lô Khôn không để ý đến cô.
Ba người lại tiếp tục giám thị lẫn nhau.
*
Trong đầu Vinh Phỉ không ngừng vẽ đường và cảnh vật xung quanh.
Anh dựa vào trí nhớ mang năm người tiểu tổ Ám Ảnh chạy về phía ngã ba đường! Hơn nữa những đội viên khác cũng phát tín hiệu với chiến đội quốc tế.
Ở gần một mảnh rừng chuối tây, Vinh Phỉ phát hiện một doanh tại bí ẩn ---
Quả nhiên ở nơi này!
Ở gần doanh trại có một cây đa cổ xưa! Còn có ba con đường. Nhưng mà gần doanh trại có rất nhiều người canh giữ.
Trong tay những người này đều cầm súng trường, tính toán sơ lược trong doanh trại này phải có gần ba mươi người.
Vinh Phỉ theo vị trí tính toán ra nơi Lăng Tiêu, tiểu Cẩm và Đỗ Ngạn bị treo.
Anh nói với thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh: “Tiểu Tam chú ý phía năm giờ, Lăng Tiêu bị treo trên cây kia.”
Rồi nói với một người khác: “Tiểu Tứ chú ý phía bảy giờ, tiểu Cầm bị treo ở đó.”
Anh chỉ chỉ một thân cây bên ngoài: “Tiểu Nhị.” Còn chưa chờ anh nói xong, tên đội viên kia đã cầm súng bắn tỉa lên chuẩn bị thùy thời đánh lén.
Thời gian dư lại còn tám phút, tiểu tổ Ám ảnh và đội viên chiến đội quốc tế đã tụ họp cong! Bọn họ cực kỳ cẩn thận ẩn núp bốn phía, bao vây doanh trại này lại.
“Bắt đầu!” Vinh Phỉ giơ súng “Bành”, đánh ngã một tên lâu la.
“Tạch tạch tạch cộc cộc ---” Một chuỗi đạn dài bắn ra.
“Có đánh lén! A ----”
“Lóc cóc tháp” Đạn bay loạn “vèo vèo”, cây cối chung quanh bị bắn trúng vang dội.
Trước mắt khắp nơi đều là vụn gỗ bị đánh bể, đạn lao qua người “vèo vèo”
“Có người đánh lén ---- Gi*t ba tên kia trước rồi nói sau!” Có người lập tức giơ súng nổ súng về phía Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn.
Tiểu Nhị Ϧóþ súng bắn tỉa: “Bành” sợi dây treo Đỗ Ngạn đứt.
“Đông”, Đỗ Ngạn ngã xuống đất: “Ngô....” Trên hai chân của Đỗ Ngạn có vết đạn, lúc anh rơi xuống đất đồng thời máu trong lỗ cũng phun ra ngoài.
Đội viên chiến đội quốc tế lập tức hỏa lực tiếp viện.
“Đùng, đùng....” Hai quả lựu đạn khói ném ra, đám lâu la kia lập tức che miệng mũi lại ho khan.
có hai tên đội viên đội đặc chiến mang mặt nạ chống độc, mạo hiển rừng súng mưa đạn vọt về phía Đỗ Ngạn “Lóc cóc” đạn bay xẹt bên người: “phốc” cổ tay của một đội viên bị thương, nhưng anh không có dừng lại, mà lăn tại chỗ một vòng nhào về phía Đỗ Ngạn. Nháy mắt đã cõng Đỗ Ngạn trên lưng, một tên đội viên khác nổ súng che chở cho anh.
Hai người liều ૮ɦếƭ cõng Đỗ Ngạn ra khỏi vòng chiến đấu.
Một bên khác, tiểu Tam và tiểu Tứ đã cắt đứt dây thừng của Lăng Tiêu và tiểu Cầm.
Mấy đội virn6 đội đặc chiến khác đều ném lựu đạn khói che chở, nhanh chóng cứu hai người ra.
Sau khi ba người bọn họ được cứu, chiến đội quốc tế dốc hết hỏa lực!
“Đùng ---” Các loại lựu đạn bỏ túi ném vào doanh trại, nhưng mà, hỏa lực của đối phương cũng rất mạnh mẽ, hiển nhiên trong hang ổ này cất giấu rất nhiều súng đạn!
“Oanh! Oanh oanh ---” Lựu đạn bỏ túi nổ đất xung quanh thành các hố to. Khắp nơi tràn ngập khói đen.
“Vèo ---” Ngay tại lúc này, Vinh Phỉ đang muốn đi xem vết thương của Lăng Tiêu, đột nhiên nhìn thấy một quả lựu đạn màu đen từ phía trước bay thẳng tới mặt anh!
Nếu cái này đập trúng đầu liệu anh có còn mạng?
“Mau tránh ra ---” Nháy mắt Angle ᴆụng anh ra: “Oanh” lựu đạn lướt qua tóc Vinh Phỉ nổ trên đất cách anh năm mét.
“Oanh” Vinh Phỉ cùng Angle bị dư âm của lựu đạn đánh bay!
Sóng nhiệt cuồn cuộn, kèm theo ngọn lửa bay về phía hai người, nháy mắt ngọn lửa đã bao vây hai người trong đó!
“Khụ khụ ---”
Angle được Vinh Phỉ ôm vào иgự¢, cô giật giật, phát hiện Vinh Phỉ nóng dọa người, cô đưa tay vỗ mặt anh: “Anh tư!”
Cô lập tức hất Vinh Phỉ lại, vừa bò dậy liền thấy Vinh Phỉ mặt đầy nám đen đã bị lựu đạn nổ ngất đi: “Anh tư ---”
Angle vội vàng lôi bình nước quân dụng trong túi ra nhanh chóng mở chốt vẩy lên mặt Vinh Phỉ: “Khụ khụ ---- mẹ nó....” Vinh Phỉ đau đến run rẩy, sau lưng anh bị nổ giống như muốn nứt ra vậy, càng giống như bị đặt lên lò lửa nướng.
“Oanh ----” Lại một quả lựu đạn ném ra, Angle giơ súng “Bành” đánh trúng lựu đạn, lựu đạn bị lệch phương hướng nổ về phía mấy lâu la trong doanh trại.
“Á a a a a ---” Từng trận kêu gào thảm thiết, chiến đội quốc thế dần dần nắm giữ thế chủ động.
Nhưng mà, đường như Lô Khôn không ở trong doanh trại này.
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút
“Báo cáo sếp! Tàu chở hàng sắp cập bờ! Nhưng mà, phía trước còn chưa có tin tức đã cứu được trở về!” Trong phòng chỉ huy chiến đội quốc tế, Lục Quân nghe được báo cáo như vậy.
Lục quân nhíu chân mày thật chặt: “Tùy thời giám thị phương hướng tàu chở hàng, chờ lệnh tại chỗ, chuẩn bị hành động!”
“Dạ! Dếp ---”
Nhưng mà, phía trước chậm chạp không có truyền tín hiệu về!
Hai bên đã giằng co đến ác liệt, tiếng tài chở hàng “ong ong” điếc tai!
Lô Khôn trong video bĩu môi.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Đình nói: “Anh em, mày sắp không nhịn được.... tao cho là rèn luyện nhiều năm như vậy, ít nhất phải để cho mày tiến bộ không ít, không ngờ lại còn không bằng trước kia.”
Diệp Đình lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt đen không chút dao động. Gương mặt tuấn tú cũng lạnh như băng, không tiết lộ chút cảm xúc nào.
“Ong ong ong” Tiếng còi càng ngày càng gần.
Mắt thấy tàu chở hàng sắp cập bến!
Ngay tại một phút trước khi tàu cập bến, Vinh Phỉ nhịn đau gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Đã cứu được người! Hành động!”
“Hành động!” Diệp Đình phất tay, tổng chỉ huy chiến đội quốc tế thấy động tác tay của Diệp Đình biết bên anh đã chuẩn bị xong hết, lúc này đồng thời đội viên của chiến đội quốc tế báo cáo với anh: “Báo cáo sếp! Đã cứu người ra! Ba người đều có dấu hiệu còn sống!”
“Lập tức đưa người đi cứu chữa! Nhất định phải dùng hết toàn lực bảo đảm an toàn tính mạng cho ba người họ!”
Lục Quân tắt điện thoại, lập tức ra lệnh các tiểu tổ: “Các tiểu tổ chú ý! Mục tiêu số tàu XN12, bên trong có số lượng Mα túч lớn đang muốn chảy vào cảng ta! TRên tàu hàng có ba mươi mấy tên buôn bán Mα túч ngụy trang thành nhân viên làm việc trên tàu --- các tiểu tổ chú ý, nhất định phải bắt toàn bộ nhân viên buôn bán Mα túч trên thuyền lại và ςướק hết toàn bộ Mα túч lại, lập tức hành động!”
Tàu chở hàng của Lô Khôn bị chặn, nháy mắt thẹn quá thành giận! Lập tức ra lệnh: “ςướק hàng lại cho tôi!”
Không phải anh không có mai phục ở cảng! Trên bến tàu nhiều du khách như vậy! Chỉ cần nả một phát súng lập tức có thể đưa tới khủng hoảng và hỗn loạn!
Nhiều mạng người như vậy, ai dám khai chiến?
Lô Khôn chắc chắn bọn họ không dám! Tên nào dám liều mạng nổ phát súng đầu tiên, còn có thể giữ được đầu sao?
Nhưng mà: “Đô đô” máy truyền tin của anh không ngừng báo cảnh sát: “Lão đại ---- người của chúng ta đều bị dọn dẹp!”
Xảy ra chuyện gì?
Dường như chiến đội quốc tế biết tất cả vị trí anh mai phục, trong khoảnh khắc tất cả điểm mai phục của anh đều bị dọn dẹp!
Chỉ là trong nháy mắt, chiến đội quốc tế với số thương vong là không --- đã phá hết tất cả điểm mai phục của anh.
Lạp Nỗ bên người Lô Khôn giận đến êu to “A a” ---
“Diệp Đình thằng chó ૮ɦếƭ kia lại liên hiệp với chiến đội quốc tế! Trước kia bọn họ đã mai phục chúng ta! Cái thằng chó ૮ɦếƭ này!”
Lạp Nỗ nghiến răng nghiến lợi, giận không kềm được.
Ánh mắt anh hung ác nhìn Lô Khôn: “Đại ca! Cho em lựu đạn! Nổ ૮ɦếƭ đám chó chiến đội quốc tế kia!”
Lô Khôn phất tay nói: “Anh em của chúng ta vừa bị bắt, chúng ta liền nổ để thân thể bọn họ không được toàn thây? Em để cho các anh em nghĩ như thế nào? còn không phải tạo phản dọn sạch ổ chúng ta sao? Ít nhất phải chậm hai ngày, chúng ta nghĩ cách xem có cứu bọn họ ra được không, không cứu được sẽ ra hạ sách này!”
Lạp Nỗ giận đến hai mắt đỏ như máu, nổ ba phát súng trên bầu trời “đoàng đoàng đoàng”!
Lô Khôn quay đầu nói với anh: “Nếu chiến đội quốc tế đã nhúng tay, nói rõ bọn họ đã chuẩn bị ra tay với chúng ta! Mấy ngày nay nói cho tất cả anh em phải lên tinh thần! Không ngoài dự liệu thì rất nhanh chiến đội quốc tế sẽ đánh tới cửa!”
*
Tổng chỉ huy của chiến đội quốc tế Lục Quân cùng Diệp Đình mật đàm....
Lục Quân lập tức trở về phòng chỉ huy: “Các tiểu tổ chú ý! Mục tiêu căn cứ Lô Khôn chế tạo Mα túч, toàn diện quét dọn thế lực Lô Khôn!”
...
Một bên khác, trong trụ sở chế tạo Mα túч của Lão Tạp.
“Lão đại --- thuyền của Lô Khôn bị ςướק! Chiến đội quốc tế đang quét dọn hang ổ của Lô Khôn.”
Trong một phòng khách sang trọng, Lão Tạp đang cùng mười mấy tên lão đại chửi rủa Lô Khôn.
Lại không nghĩ tới hàng của Lô Khôn lại bị ςướק? Còn bị chiến đội quốc tế hốt ổ?
Trong ánh mắt Lão Tạp xẹt qua một tia đắc ý âm độc: “Xảy ra chuyện gì? Nói mau!”
Người nọ nói đại khái mọi chuyện. Trong mắt Lạo Tạp sáng bóng, ông nắm chặt quả đấm, ánh mắt âm ngoan nói: “Thời kỳ của chúng ta đã đến!”
Con trai của Lão Tạp lập tức tỉnh ngộ!
“Đúng vậy! Cha, bây giờ Lô Khôn đang chiến đấu với chiến đội quốc tế, chúng ta ngư ông đắc lợi! Vừa vặn có thể Gi*t tên chó ૮ɦếƭ Lô Khôn kiam còn có thể làm chiến đội quốc tế lượng bại câu thương! Đây là cơ hội tốt!”
“Đúng! Bây giờ chiến đội quốc tế đang hỗn chiến với Lô Khôn, chính là cơ hội tốt cho chúng ta!”
“Ừ! Lần này ồn ào thật lớn. Xem ra là muốn liều mạng!”
Người nói chuyện chính là Sấu Cương xếp hàng thứ hai.
Sấu Cương còn nói: “Bây giờ Lô Khôn bị chiến đội quôc tế làm cho sức đầu mẻ trán, chúng là lại lén lút dọn dẹp địa bàn của Lô Khôn, ςướק hàng của nó, làm nó hai mặt thụ địch, ha ha ha --- chúng ta để cho nó ૮ɦếƭ nhanh hơn.”
“Không sai! Anh hai nói đúng!”
Các anh em của Lão Tạp cũng kích động: “Đại ca, bây giờ chúng ta thừa dịp đang loạn ςướק mấy cứ điểm của Lô Khôn, những cái ổ riêng kia của nó cũng có không ít hàng! Đó đều là tiền, chúng ta hốt hang ổ của nó, như vậy số hàng kia liền thuộc về chúng ta rồi!”
Lão Tạp gật đầu, nhưng mà, tính cách đa nghi vẫn làm cho ông hơi do dự.
Trước kia, ông mua nhiều thuốc nổ vào, chính là muốn một lần hốt hang ổ của tên Lô Khôn này.
Nhưng mà, lúc này ông lại chưa có chuẩn bị đầy đủ!
Muốn Gi*t ૮ɦếƭ Lô Khôn, phải bất cứ giá nào! Trước tiên phải đào hết ba căn cứ chế tạo Mα túч của Lô Khôn, còn có vô số hang ổ mua bán Mα túч.
Nếu không, không làm Lô Khôn bị thương nặng nề, thằng nhóc này nhất định sẽ đứng dậy lần nữa.
Lão Tạp nhắm mắt lại suy nghĩ, nếu như cho ông thêm nửa năm, nhất định ông có thể đánh Lô Khôn vào 18 tầng địa ngục, để cho anh trọn đời cũng không thể xoay mình!
Lão Tạp cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy....”Vì lý do an toàn, tạm thời chúng ta đừng động đậy, im lặng theo dõi diễn biến, nhìn xem tình huống phát triển thế nào đã.”
“Ba! Còn chờ cái gì chứ?” Con trai của Lô Khôn vội vã nói: “Nắm lấy thời cơ, thời cơ đi qua sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa!”
Lão Tạp âm ngoan tức giận nói: “Con biết cái gì? Lão tử đi cầu còn nhiều hơn con đi đường! Mẹ nó con còn dạy dỗ lão tử!”
Con trai LÃo Tạp cúi đầu xuống, không dám lại nói thêm chữ nào.
Lão Tạp vặn vẹo cái cổ đau nhức nói: “Chiến đội quốc tế nhìn có vẻ ồn ào lớn, nhưng mà không nhất định có thể làm gì Lô Khôn! Trước kia không phải cũng ồn ào lớn lắm sao, có lần nào làm Lô Khôn bị thương gân cốt chứ? Chỉ là mấy trận đánh nhỏ mà thôi. Chuyện như vậy chúng ta thấy còn ít sao?”
“...” Mọi người không nói thêm gì nữa, nhưng mà, không ít người đều nhíu mày lên, đại ca Lão Tạp của bọn họ quá lo lắng rồi.
Trước kia cũng bởi vì do dự cho nên đã bỏ qua rất nhiều cơ hội Gi*t Lô Khôn.
Nếu mà đại ca của bọn họ có thể quyết định thật nhanh, Lô Khôn đã ૮ɦếƭ từ sớm, sao có thể để anh nhảy nhót nhiều năm như vậy.
Trong lòng đoàn người đều nghĩ như vậy, nhưng mà không ai dám nói ra.
Trầm mặc thật lâu, Sấu Cương sếp hàng thứ hai nói: “Chúng ta có thể không cần động tác quá lớn dính vào, chúng ta hốt mấy cái ổ hàng bên ngoài của Lô Khôn trước, cho dù không tạo bị thương nặng cho nó được, nhưng thêm chút rắc rối cũng tốt. Nó bị chiến đội quốc tế quấn lấy khó chịu, chúng ta sẽ làm cho nó càng khó chịu hơn! Chúng ta không chỉ làm cho nó khó chịu, càng làm cho nó không có cách nào làm gì chúng ta.”
Sấu Cương vừa nói xong các anh em cũng vui vẻ.
“Anh hai nói không sai! Đây đúng là một cơ hội tốt cho chúng ta.”
Những người khác cũng khen ngợi. Lão Tạp tức giận nói: “Gào thét bậy bạ cái gì?”
Ông mắng xong, âm trầm trừng mọi người.
“Tôi luôn có sự cảm xấu! Chỗ sơ hở rõ ràng như vậy, tại sao kẻ địch lài dễ dàng cho chúng ta nhìn thấy? Hiền nhiên trong này có bẫy!”
Sấu Cương cùng không ít anh em nhíu mày, lần này rõ ràng là một cơ hội tốt khó gặp, tại sao lại còn do dự như vậy chứ?
Sấu Cương và các anh em mặt âm trầm đi ra ngoài.
Bọn họ đã tương đối bất mãn Lão Tạp.
Đấu với Lô Khôn gần mười năm! Bọn họ trơ mắt nhìn Lô Khôn từng bước lớn mạnh, mà lão đại của bọn họ vẫn có thể nhịn cơn tức này!
Trước kia tung hoành thiên hạ làm ăn cũng không có khó như vậy! Từ sau khi Lô Khôn Gi*t ૮ɦếƭ hai anh em của anh, nơi này của bọn họ lại khó làm ăn hơn trước kia.
Lô Khôn lũng đoạn hết phần lớn thị trường, thỉnh thoảng ép giá, tăng giá, làm cả thị trường chướng khí mù mịt.
Còn nữa, trước kia địa bàn của bọn họ bên này là lớn nhất, bây giờ cũng đã bị Lô Khôn ςướק đi vài căn cứ chế tạo Mα túч quan trọng!
Sấu Cương quả thật không nghĩ ra, ông tức giận: “Đại ca thật là già rồi nên hồ đồ! Sợ trước chó sói, lại sợ hổ sau lưng! Oán khí như vậy cũng có thể nuốt xuống.”
“Em thấy cũng đúng.” Một anh em nói nhỏ bên tai Sấu Cương: “Anh hai, chúng ta cùng nhau làm! Chúng ta thừa dịp loạn ςướק mấy hang ổ trở lại!”
Sấu Cương nói: “Lúc nãy đại ca đã lên tiếng, nói không cho hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta đi quấy rối là muốn cho đại ca đánh ૮ɦếƭ chúng ta sao?”
Các anh em đều bất mãn, nhưng vẫn là nhịn.
Một tuần lễ sau, chiến đội quốc tế lấy thế lôi đình đánh hạ bảy hang ổ buôn bán Mα túч của Lô Khôn, còn có một căn chứ chế tạo Mα túч!
Phòng họp của Lão Tạp nổ!
“Đại ca! Anh xem một chút --- cơ hội lần này thật khó được mà! Chiến đội quốc tế công kích bảy “cứ điểm” kia đều là gần địa bàn của chúng ta! Nếu trước kia chúng ta ra tay thì đã không đến phiên chiến đội quốc tế rồi! Nhiều hàng như vậy đều đã không còn!”
Chiến đôi quốc tế công bố số lượng Mα túч trên ti vi nhiều kinh người!
Cái này làm cho tất cả mọi người đang ngồi đều đau lòng! Thật giống như trơ mắt nhìn người ta dọn đi từng rương từng rương vàng của mình vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc