Hắc Dực đỡ Tiểu Bạch dậy, anh phát hiện Tiểu Bạch không bị thương nặng! Ngoại trừ đầu gối bên trái đang chảy máu, những chỗ khác gần như không có vết thương?
Anh đặt tay dưới mũi Tiểu Bạch: “Vẫn còn hô hấp!”
“May mắn làm sao ---------“ Ngài ấy không có dù nhảy, sao có thể an toàn rơi xuống đất?
“Mau, đưa Bạch tiên sinh đến bệnh viện!”
Bọn họ cõng Tiểu Bạch lên, nhanh chóng trở lại xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường Lạc Y đến bệnh viện, bị một chiếc xe theo dõi.
Lake ở trong xe nói: “Ware, làm sao giờ? Người bọn họ mang về, là người phụ nữ kia.”
Ware vô cùng khó tin nói: “Sao có thể thế được? Trên trực thăng chỉ có một dù nhảy, anh ta lại không dùng, ngược lại đưa cho người phụ nữ kia?”
Làm sao có thể?
Lake cũng cảm thấy không có khả năng, đối lại lầ anh ta, khẳng định anh ta sẽ liều mạng ςướק dù.
Mạng của mình là quan trọng nhất! Người phụ nữ... chỉ cần có tiền, chẳng phải muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu sao?
Ware nói: “Nhất định là người phụ nữ kia ςướק được!”
Lake nói: “Làm sao bây giờ? Vốn chúng ta muốn người phụ nữ này ૮ɦếƭ đi... có điều, Tiểu Bạch ૮ɦếƭ cũng không sao, nói không chừng hai người chúng ta có thực lực cạnh tranh... vị trí gia chủ...”
Lake còn chưa nói dứt lời, Ware đã hiểu ý. Vị trí hiện tại của Tiểu Bạch, ai không muốn! Nhưng, vị trí đó không dễ đi lên như vậy, gia tộc nhiều thành viên như vậy, nếu không có đầu óc, không có thành tích, ai sẽ ủng hộ chứ?
Hơn nữa, bọn họ muốn để cho Tiểu Bạch một cái mạng, chủ yếu là muốn dựa Tiểu Bạch moi tiền, việc làm ăn của gia tộc bọn họ trải qua Mattis, Louis và Henry khống chế, đều có xu thế đi xuống, mấy năm trước bọn họ gần như không được chia cho xu nào.
Chỉ có Tiểu Bạch lên ngôi, gia tộc mới phong sinh thủy khởi.
Ware nói: “Đừng nói trước, Tiểu Bạch đã ૮ɦếƭ, vậy chúng ta phải tiêu diệt sự kiện này đến cùng! Giờ cậu hãy báo cảnh sát, nói Tiểu Bạch muốn mưu sát người phụ nữ này không thành công, ngược lại để cô ta trốn thoát, hại ૮ɦếƭ Tiểu Bạch. Tránh cho người khác tra ra chúng ta động tay động chân lên trực thăng.”
Lake nói: “Như vậy được không? Ai sẽ tin Tiểu Bạch muốn mưu sát phụ nữ chứ?”
Ware trừng mắt lườm Lake, nói: “Đầu óc cậu ngu như lợn vậy? Người phụ nữ này không quyền không thế, Tiểu Bạch lại ૮ɦếƭ rồi, ai thèm quan tâm cô ta? Một người phụ nữ ngoại quốc, ai sẽ quan tâm sống ૮ɦếƭ chứ! Chúng ta nuôi nhiều người ở cục cảnh sát như vậy, đều là không công sao?”
Lake khẽ gật đầu: “Được, vậy xử lý theo lời anh!”
Lạc Y còn chưa được đưa vào bệnh viện, đột nhiên bị xe cảnh sát chặn lại.
Lạc Y vừa khôi phục chút tri giác, một bộ còng tay lạnh băng đã còng lên cổ tay cô.
Hai thành viên đi theo cũng bị súng chĩa vào đầu. bọn họ cùng bị mang đi.
Trong cục cảnh sát quần đảo Elie, Lạc Y bị thẩm vấn gắt gao: “Mau nói! Có phải tên này mưu sát cô không?”
Một thám tử ném ảnh chụp của Tiểu Bạch ra trước mặt cô.
Người kia túm tóc Lạc Y, để cô nhìn rõ người bên trên.
Lạc Y cười lạnh, hơi ngẩng đầu lên, nhổ nước bọt vào mặt tên kia.
“Mày ----- mày dám nhổ vào tao!” Tiện nhân! Tên kia đưa tay tát Lạc Y!
Trong nháy mắt mặt Lạc Y sưng lên, trên mặt có dấu năm ngón tay.
Lạc Y cười lạnh, trước khi có bất cứ manh mối gì của vụ mưu sát này,nhất định cô sẽ không nói nửa chữ!
Dù những tên này đánh ૮ɦếƭ cô, cô cũng sẽ không để cho Tiểu Bạch có chút tội danh!
“Bụp bụp --------“ Bụng Lạc Y bị đấm hai phát.
Đau quá... Nhưng, cô cắn răng, không để cho mình rên thành tiếng.
Lake và Ware đứng ngoài nhìn thấy hết, bọn họ nghĩ mãi không ra, người phụ nữ này còn kiên cường cái gì?
Thừa nhận Tiểu Bạch mưu sát cô ta, không có gì bất lợi với cô ta cả! Vì sao cô ta không nhận?
“Đội trưởng, cô ta không chịu nói gì!”
Đội trưởng tức giận nói: “Giam người phụ nữ không rõ thân phận này lại!”
Lạc Y bị giam vào một nhà giam tối đen.
Xung quanh tối đen như mực, mùa đông rét lạnh, trong phòng gian không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào.
Lạc Y lạnh cóng, tay chân run cầm cập, răng đập vào nhau. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Tiểu Bạch đẩy cô ra, buộc áo dù duy nhất lên người cô.
Nước mắt của cô đã không chảy được nữa, nước mắt đóng băng ở trên mặt, như muốn vỡ ra.
Cô thấp giọng ngâm nga bài hát, không ai nghe rõ cô hát bài gì, chỉ có mình cô biết, giai điệu ấy là giai điệu hay nhất cô từng được nghe, cô ngâm nga: “Nếu như anh chạm vào môi em, liệu em có mỉm cười không, xin hãy nói cho anh được không... Anh muốn trở thành người hùng của em... bảo bối...”
Cô hát hết lần này đến lần khác, trong lòng chỉ có niềm tin này chèo chống.
Lúc đầu, cô muốn cùng anh về nhà đoàn viên, không ngờ đến sự chia lìa hôm nay.
Có thể không sẽ không gặp lại được cha mẹ, con gái bất hiếu, không thể chăm sóc cha mẹ nốt quãng đời còn lại...
Lạc Y cắn răng. Cho dù như thế, cô cũng sẽ không vu oan cho Tiểu Bạch! Nửa chữ cũng không!
Dù là, ૮ɦếƭ!
Bên ngoài, có vô số người ra ra vào vào. Có luật sư của Tiểu Bạch, có ám vệ của Tiểu Bạch, có người của gia tộc Tiểu Bạch.
Luật sư của Tiểu Bạch yêu cầu nộp tiền bảo lãnh cho Lạc Y.
Nhưng, trên người Lạc Y không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận. Người báo cáo nói rằng cô là tình nghi Gi*t người, trước khi chưa điều tra rõ, cục cảnh sát sẽ không chịu thả người.
Luật sư híp mắt lại, ông đi vào văn phòng cảnh sát trưởng, thấy cục trưởng John.
John biết bông là luật sư của Bạch tiên sinh. Một năm gần đây, danh tiếng nổi nhất trên quần đảo Elie chính là Bạch tiên sinh, người muốn kiếm cơm ở địa bàn này, ai không muốn nịnh bợ đại gia nhiều tiền?
Nhưng, một nhân viên cảnh sát thấp giọng nói bên tai John: “Trực thăng Bạch tiên sinh ngồi bị hỏng...”
“À...” Cục trưởng John tiếng hận nói với luật sư: “Thật đáng tiếc, tin Bạch tiên sinh thật sự khiến người ta kinh hoảng, tôi cảm thấy tiếc thương sâu sắc... có điều, người phụ nữ mấy người muốn nộp tiền bảo lãnh, thân phận không rõ, tạm thời chúng tôi không thể thả cô ta đi.”
John đang nói, luật sư híp mắt hỏi ông ta: “Vợ chưa cưới của Bạch tiên sinh, cũng không được?”
Luật sư giơ một tấm hình lên, đưa thẳng đến trước mặt John: “Ông xem đi, Bạch tiên sinh có giống người xảy ra chuyện không?”
Trong tấm hình, Tiểu Bạch vẫn đang hôn mê. Nhưng thương thế có vẻ không quá nghiêm trọng.
Nhưng, nhân viên cảnh sát bên cạnh lại ghé vào tai ông ta nói: “Ware tiên sinh cho hai chúng ta chi phiếu kếch sù...”
John nở nụ cười, nói với luật sư: “Nếu như người phụ nữ này thật sự là vợ chưa cưới của Bạch tiên sinh, vậy hãy để Bạch tiên sinh tự mình đến nộp tiền bảo lãnh đi.”
Luật sư bị mời ra ngoài, John cầm chi phiếu nhìn, tiền thật không ít, khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Sau khi luật sư đi, Ware và Lake đi dến, Lake nói với John: “Mau xử lý người phụ nữ này đi, cô ta phạm tội mưu sát!”
Lúc này, Ware cắt ngang anh ta, ánh mắt cảnh cáo trừng Lake, nói: “Không ai biết tình hình thực tế trên trực thăng. Nhưng người phụ nữ này lấy dù nhảy duy nhất trên trực thăng, cho thấy lòng dạ cô ta độc ác như rắn! Cô ta không để ý đến sống ૮ɦếƭ của Tiểu Bạch, tự mình trốn khỏi trực thăng, là cô ta hại ૮ɦếƭ Tiểu Bạch! Tội danh này không nhỏ! Tiểu Bạch là gia chủ của gia tộc chúng ta, phải bắt người phụ nữ này đền mạng cho Tiểu Bạch!”
John đưa tay, ra hiệu cho Ware: “Tôi đã hiểu. Các anh cứ về đi. Xử lý một người phụ nữ, không cần các anh phải bận tâm.”
John nói với cấp dưới: “Mang người phụ nữ kia ra thẩm vấn lần nữa! Nếu cô ta không thành thật khai báo, thì hãy bắt cô ta phải thuần phục!”
“Vâng! Trưởng quan!” Người này hiểu rõ, ý của cục trưởng là, nếu người phụ nữ này mạnh miệng, thì trực tiếp ‘Xoẹt -------“ trong đầu anh ta hiện lên động tác cắt cổ.
Người này còn chưa ra khỏi văn phòng John, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước mặt. Anh ta mặc âu phục trắng, vô cùng tuấn dật!
Người này sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ nhìn người tới! Đây chẳng phải là Bạch tiên sinh sao?
Bạch tiên sinh trước mắt... là người hay là ma?
Anh ta bị dọa chân mềm nhũn, hoảng sợ lui lại văn phòng John.
Người trong phòng cũng ngẩng đều lên, nhìn ra ngoài cửa.
“Tiểu Bạch?”
“Bạch tiên sinh --------“
Sắc mặt Tiểu Bạch lạnh băng đi vào văn phòng, anh chợt cong môi cười.
Tất cả mọi người hít khí lạnh, ánh mắt này, nụ cười này, quá kinh khủng!
John vội vã tiến lên muốn nắm tay anh.
Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn ông ta: “Ông làm gì vậy?”
Ánh mắt Tiểu Bạch rất ác liệt! Hoàn toàn không có dáng vẻ hiền hòa thường ngày.
Sau lưng John đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, Ware và Lake cũng sợ choáng váng: “Mày... mày...” Lake bị dọa không nói nên lời, hắn hoảng sợ đến gần Tiểu Bạch, môi run run hỏi: “Sao mày không ૮ɦếƭ?”
Trực thăng đã bị hủy, sao tên này còn chưa ૮ɦếƭ? Mà còn không bị tổn thương gì?
Sao có thể?
Tiểu Bạch khinh thường cong môi cười: “Trực thăng vốn đã là một dù nhảy tự nhiên, lợi dụng được, dĩ nhiên sẽ không ૮ɦếƭ! Nào có óc heo như hai bọn mày! Chắc bọn mày ăn óc lợn lớn lên! Trong đầu toàn óc lợn!”
Ánh mắt Tiểu Bạch lạnh toát nhìn nhìn Ware và Lake.
Hai người này run chân, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Bọn họ đều cho rằng Tiểu Bạch đã ૮ɦếƭ rồi, nên mới không hề cố kỵ tìm đến John!
Nếu bọn họ biết Tiểu Bạch chưa ૮ɦếƭ, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tự mình ra mắt.
Tiểu Bạch híp mắt, ánh mắt khinh thường liếc qua hai người.
Tiểu Bạch nói với John: “Người đâu?!”
“Mau ---- mau thả người!” Cả người John run rẩy...
Tiểu Bạch liếc nhìn ông ta, nói: “Mức độ tàn phế của ông, có liên quan trực tiếp đến mức độ bị thương của vợ tôi. Dĩ nhiên, tỷ lệ phần trăm nhiều hay ít, phải xem tâm tình của tôi.”
Trong nháy mắt John cảm thấy đại nạn ngập đầu! Bạch tiên sinh... muốn Gi*t ૮ɦếƭ ông ta sao!
“Bạch tiên sinh, người đã được đưa đến -------“ cảnh sát vẫn chưa dẫn người vào, giọng nói nơm nớp lo sợ từ hành lang truyền vào.
Tiểu Bạch quay đầu, nhìn thấy hai cảnh sát dìu Lạc Y đi tới.
“Lạc Y!” Tiểu Bạch mở to mắt nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể lung lay sắp đổ! Tiểu Bạch bước nhanh tới, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong иgự¢: “Bảo bối... thật xin lỗi, anh tới chậm...”
Lạc Y hoàn toàn ngây ngốc, Tiểu Bạch của cô... là anh! Anh không sao ư?
Cô giơ tay lên, sờ tóc anh, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt anh... cô hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình.
Anh không bị thương, khuôn mặt anh tuấn như được phủ thêm một tầng ánh sáng chan hòa, không có chút vết thương nào?!
Cô vuốt ve mặt anh, nửa chữ cũng không nói nên lời, dòng nước mắt khô cạn lập tức trào ra: “Tiểu Bạch, em yêu anh... em rất nhớ anh...”
Cô không muốn biết sao anh lại thoát được, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ muốn ôm anh.
Chỉ muốn ôm anh đến già, không rời không bỏ.
Anh yêu, người hùng của em, anh về rồi!
Lạc Y hôn anh, lệ tuôn như suối.
Tiểu Bạch ôm cô càng chặt hơn.
Anh ta ôm cô thật chặt, ôm chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào trong thân thể mình vậy.
Lạc Y cảm giác như mình đang nằm mơ, mấy giờ trước, anh đột nhiên biến mất ở trong sinh mạng cô.
Bây giờ, anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Cơn đau do vết thương lòng lúc trước gây ra, vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong lòng thật sự rất đau...
Cô ôm đáp lại anh, dán chặt gương mặt tràn đầy nước mắt vào trên mặt anh. Tiểu Bạch vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Lạc Y có cả một bụng lời muốn nói, nhưng cô lại không thể nói ra dù chỉ một chữ, cô chỉ muốn ôm anh thế này, ôm đến khi thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không cần tách ra.
Weijl và Lôi Khắc đứng bên cạnh cùng đưa mắt nhìn nhau, hai người lén lút đi về phía cửa.
Bây giờ không thừa dịp chạy, bọn họ còn có mạng để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai sao?
Hai người bọn họ ngang nhiên xuất hiện ở sở cảnh sát, đây không phải là không đánh đã khai sao?
Hối hận quá! Đến bây giờ bọn họ còn không ngờ rằng tiểu Bạch thật sự chưa ૮ɦếƭ!
Sớm biết tiểu Bạch không sao, có đánh ૮ɦếƭ bọn họ cũng sẽ không tự bại lộ mình.
Hai người lén lén lút lút đi tới cửa, đột nhiên bị mấy người của đội “Con bò cạp “ đang đứng bên ngoài cản lại.
Tiểu Bạch híp mắt lại, mấy người bên ngoài nhanh chóng khống chế Weijl và Lôi Khắc.
Cục trưởng Ước Hàn lập tức vỗ mạnh bàn: “Bắt hai người bọn họ lại! Hai người bọn họ là thủ phạm mưu sát!”
Trước đó, ông ta cho rằng tiên sinh tiểu Bạch ૮ɦếƭ, tự nhiên muốn nghiêng về phía Weijl và Lôi Khắc.
Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, Bạch tiên sinh còn sống, anh không sao cả. Cân nhắc thiệt hơn, tự nhiên ông ta phải nghiêng về phía tiên sinh tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch ôm Lạc Y ra khỏi sở cảnh sát, anh nháy mắt với Hắc Ưng, Hắc Ưng gật đầu, ý là tiên sinh cứ yên tâm, anh ta chắc chắn sẽ chăm sóc hai người kia thật tốt, ai bảo bọn họ tác oai tác quái.
Còn cả cục trưởng Ước Hàn nữa, con hàng này cũng liều mạng “Giãy ૮ɦếƭ”.
Cây nhỏ không uốn nắn không thẳng được, người không uốn nắn sẽ trở nên ngang ngược không nghe lời, bọn họ thích giúp đỡ những người như thế này trở nên nghiêm chỉnh nhất.
Tiểu Bạch và Lạc Y ra khỏi văn phòng của Hàn Ước, Hắc Ưng báo cáo nói: “Bên ngoài sở cảnh sát xuất hiện mười mấy người khả nghi, không biết có phải là người của Weijl và Lôi Khắc hay không. Chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”
Tiểu Bạch đi ra đến cửa sở cảnh sát, anh ta nhìn chung quanh.
Lúc nhìn thấy mấy người kia, tiểu Bạch cảm thấy vững lòng. Tiểu Bạch nói với Hắc Ưng: “Không sao, không cần phải lo lắng. Những người này là thành viên tiểu đội "Bóng tối", là người của bạn tôi âm thầm bảo vệ.”
Tiểu Bạch biết Diệp Đình cử người tới, âm thầm bảo vệ Lạc Y, cho dù anh ta không kịp thời xuất hiện, người của tiểu đội bóng tối cũng sẽ tìm được Lạc Y và cứu cô ấy ra.
Đầu bên Diệp Đình, tiểu đội bóng tối báo cáo: “Tiểu thư Lạc Y đã an toàn, tiên sinh tiểu Bạch đã chạy tới sở cảnh sát cứu cô ấy.”
Diệp Đình “ừ” rồi cúp điện thoại, anh đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai “A a——” truyền tới từ phía phòng ngủ.
Là tiếng của tiểu Vi!
Diệp Đình vội vàng ném điện thoại xuống, chạy nhanh về phía đó.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Lăng Vi đỡ trán, không ngừng chẹp miệng, cô đang chê trách lắc đầu: “Thằng nhóc thối này! Lại ỉa đùn rồi!”
Diệp Đình nhìn về phía Duệ Duệ, kết quả... anh phát hiện ra, chiếc áo sơ mi trắng sọc kẻ của anh đã trở thành tã lót của Duệ Duệ...
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu: “Thằng nhóc này, đúng là biết tìm chỗ. Đóng bỉm cho nó, nó không đi, vừa mới cởi ra, nó đã " Bùm bùm bùm " —— rồi!”
Mùi hương trong phòng...
“À, bán cát...” Lăng Vi dở khóc dở cười, cô quay đầu lại nhìn thấy Diệp Đình đang đứng ở cửa, vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới, cô cười nói: “Con trai anh lại ỉa đùn rồi. Ỉa hết lên trên áo sơ mi của anh, ta vừa rồi em muốn lấy áo sơ mi của anh ra để là... lúc em đi tìm bàn là, thằng nhóc này ỉa đùn lên áo sơ mi của anh, trực tiếp lấy áo của anh làm đệm ௱ôЛƓ luôn.”
“Đệm ௱ôЛƓ” cái gì, sao nghe buồn cười vậy.
Diệp Đình nhìn Duệ Duệ thiếu đòn, môi mỏng hơi mím lại, bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này ngoài ăn ra thì là ỉa đùn, cũng không biết lớn lên làm được trò trống gì!”
Lăng Vi phản bác lại anh: “Con nhà ai chẳng vậy? Đứa nào lại chẳng hết ăn rồi lại ỉa! Ăn mà không ỉa chỉ có tỳ hưu thôi.”
Diệp Đình cười nói: “Con trai anh trở thành thần thú, cũng không tệ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn đi! Thối ૮ɦếƭ mất!”
“Ặc...” Diệp Đình nhìn trời, giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả, anh chỉ chỉ về phía thư phòng: “Anh còn làm việc chưa xong.”
Lăng Vi dùng ánh mắt u oán nhìn về phía anh, Diệp Đình cảm giác được ánh mắt sắc như dao của Lăng Vi đang bắn về phía anh.
Diệp Đình không nhịn được mỉm cười nhìn cô, bảo anh dọn đống phân thối này, anh thật sự không làm được.
Lăng Vi khinh bỉ anh: “Anh làm cha, chẳng hợp cách gì cả! Em không thích nói anh nhiều đâu, nếu anh không chăm sóc được con, anh cũng đừng có nói phách lối, cái gì mà mình sinh con, mới có thể cảm nhận được niềm vui làm cha. Vui vẻ anh có thể cảm nhận được, còn phân thối anh không rửa được à?”
Diệp Đình không phản bác được gì cả...
Anh cắn răng: “Ném chiếc áo sơ mi kia đi, để anh đi ném.” Anh đi tới bên cạnh Duệ Duệ, cố gắng nín thở, rồi lùi về phía sau.
Chỗ thằng nhóc này ỉa đúng là chính xác, ỉa hết vào thân trước áo sơ mi của anh. Từ vị trí cổ áo phía dưới иgự¢, đến cúc áo thủy tinh được chế tác tinh xảo đều là “kiệt tác” của thằng bé.
Diệp Đình nén giận, cúi người xuống. Anh vừa mới đưa tay ra muốn kẹp chiếc áo sơ mi kia, bà ✓ú đã chạy vào: “Ai nha nha nha, để tôi, để tôi.”
Bà ✓ú đeo bao tay, nhét chiếc áo sơ mi kia vào trong túi nylon.
Diệp Đình phất phất tay: “Đi ném nhanh lên.”
Lăng Vi và Diệp Đình đều đi trên hành lang, ôi mẹ ơi... rắm, phân của thằng nhóc này... thật là thối! Lăng Vi oa oa khóc: “Em làm mẹ dễ dàng lắm sao?”
Bà ✓ú nhét áo sơ mi vào túi xong, thầm nghĩ trong đầu: “Áo sơ mi tốt thế này mà ném thì thật là đáng tiếc... áo sơ mi của tiên sinh đều là đồ rất đắt tiền.”
Bà thầm nghĩ trong lòng, tiên sinh và phu nhân đối xử với bà rất tốt, mặc dù bà là người giúp việc, nhưng tiên sinh và phu nhân đều rất tôn trọng bà. Bà phải thay bọn họ suy nghĩ nhiều mới được.
Bà ✓ú lén lút mang chiếc áo sơ mi đến phòng giặt, đeo bao tay giạt sạch sẽ, là phẳng phiu, lại treo vào trong tủ quần áo cho Diệp Đình...
Bi kịch là, Diệp Đình không biết chiếc áo sơ mi kia chưa được ném đi.
Ngày hôm sau, là ba mươi tết, gia đình cô tổ chức yến hội. Lăng Vi mời bạn bè cùng tới tụ họp.
Diệp Đình mở tủ quần áo ra, liếc mắt liền nhìn trúng chiếc áo sơ mi sọc kẻ đó.
(Chính là chiếc áo sơ mi ngày hôm qua Duệ Duệ ị đùn lên, hưu —— tôi không nói cho anh ta biết.)
Bi kịch của Diệp Đình là anh còn không biết bi kịch của mình, anh lấy chiếc áo sơ mi kia ra, một mùi hương thoang thoảng đập vào mặt. Anh không để ý, đi tới trước gương ướm thử, mặc vào.
Anh thay xong bộ âu phục màu đen, ngắm nghía chán chê ở trong gương, cực kỳ hợp, cực kỳ đẹp trai.
Lăng Vi đi tới thay quần áo, thấy chiếc áo sơ mi anh đang mặc, cô cảm thấy quái quái ở chỗ nào đó...
Nhưng... cô cũng không nhớ ra được, chiếc áo sơ mi Diệp Đình đang mặc, là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên.
“Rất đẹp trai!” Lăng Vi khen anh.
Diệp Đình kiêu ngạo hắt cằm: “Chủ yếu là dựa vào thần thái.”