Lạc Y phục hồi tinh thần lại, cảm giác bản thân có chút đáng sợ, muốn ngủ đàn ông sao, chắc cô điên rồi?
Lạc Y vốn cho là cô và Tiểu Bạch tìm hiểu lẫn nhau, quá trình này cũng phải một tháng a, nửa tháng bắt đầu tiếp xúc từ từ.
Kết quả, chưa quá ba ngày, cô liền thất thủ. Cô hồ đồ bị Tiểu Bạch cho vào trong hố.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, Lạc Y mặt đầy mộng mị.
Chỉ nhớ, nửa đêm hôm qua, anh đột nhiên tỉnh lại, nói muốn để cô làm quen, sau đó lại kéo cánh tay nhỏ bé của cô để vào nơi muốn cô làm quen với nó.
Tiếp đến, anh đeo lên tay cô một nhẫn, đặc biệt gợi tình nói ở bên tai cô: “Lạc Y, anh không biết anh có yêu em không, anh không biết thứ tình cảm này có được tính là tình yêu hay không, nhưng anh khẳng định anh biết rõ tình cảm của mình, anh thích em, rất thích. Anh đều muốn mỗi ngày cùng em ở chung một chỗ, dù là chúng ta không thể nói chuyện, sẽ để cho anh ở bên cạnh trông nom em, chỉ cần nhìn thấy em, anh cũng mãn nguyện.”
Tim Lạc Y như muốn tan ra, anh hôn cô nói: “Ngày mai, chúng ta cùng đi gặp ba mẹ em. Anh muốn em nhanh nhanh trở thành vợ của anh.”
Lạc Y cả người đều là mộng, lại nghe anh nói: “Chờ ba mẹ đồng ý, sau đó chúng ta lại về đảo Ngả Lợi gặp ba anh”
Tim Lạc Y đập rộn lên, chuyện này tiến triển quá nhanh! Đối với cô mà nói, nhất định chính là thần tốc!
Tay cô bức tóc, làm sao cũng không nghĩ tới... Quen biết anh bảy ngày, liền nói chuyện yêu đương.
Nói yêu thương ba ngày, liền cùng người ta ngủ chung!
Ôi trời ơi... Về nhà cô phải nói sao với ba mẹ đây?
Trong lòng Lạc Y không yên, mẹ cô là người rất truyền thống, để cho mẹ cô biết cô cùng đàn ông ở chung, mẹ cô nhất định sẽ cầm dây nịt da đánh ૮ɦếƭ cô.
Lạc Y cảm giác nhức đầu. Cô nhìn sang Tiểu Bạch đang ngủ bên cạnh.
Anh ngủ đặc biệt ngọt, môi hơi cong, gương mặt trong suốt yên tĩnh tựa như ẩn chứa một tầng ánh sáng.
Nhìn gò má anh tuấn của anh, Lạc Y không kiềm được ngừng thở. Trong nháy mắt, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy “Đùng đùng” tiếng tim đập của cô.?
Cô thật không có cách nào từ chối anh, thậm chí, tối qua có một lần là cô chủ động. Ngón tay cô sờ lên mặt anh, giống như ma dẫn, ánh mắt cô cũng không thể nào dời ra.
Cho tới bây giờ, Lạc Y cũng còn cảm thấy không tưởng tượng nổi, cô và Tiểu Bạch làm sao lại ở chung một chỗ chứ? Thật ra tư tưởng của cô rất bảo thủ, cô vạn vạn không nghĩ tới, mình lại làm chuyện điên rồ như vậy!
Cô cứ thế nhìn anh chăm chú, đột nhiên cô cảm giác tay Tiểu Bạch ôm eo cô, tiếp đến, anh xoay một cái áp đảo cô xuống, anh nhẹ giọng nói bên tai cô: “Nhìn chằm chằm anh lâu như vậy, sao không tới tới hôn anh một chút. Xem ra ta tối hôm qua môn học còn chưa làm đến nơi đến chốn.”
Anh vừa nói, một bên hôn môi của cô. Lạc Y cười đẩy anh: “Đã mấy giờ rồi, đừng làm rộn, phải đi làm.”
Tiểu Bạch mặc kệ, anh kiềm lại hai cánh tay nhỏ bé của cô đang làm loạn, dùng một tay bắt lấy giơ đến đỉnh đầu của cô.
Anh ở tại môi của cô tỉ mỉ hôn.
Lạc Y vùng vằn vặn vẹo: “Đừng làm rộn. Mau buông em ra. Mới sáng sớm, anh lại làm loạn!”
Tiểu Bạch cố ý gãi gãi ở hông cô: “Ha ha...” Lạc Y vừa vặn vẹo, vừa cười to. Cô nhấc chân đạp anh: “Anh muốn làm gì? Mau buông em ra!”
Tiểu Bạch không buông tay, anh hôn lên gò má của cô, thanh âm dễ nghe ở bên tai cô nói: “Buổi sáng tinh thần tốt... Chúng ta ôn lại môn học tối hôm qua một lần.” Lạc Y muốn kêu cứu, người đàn ông này, thật muốn bức ૮ɦếƭ cô a!
Anh làm sao cũng không mệt mỏi?
Mới sáng sớm, cô bị anh giày vò các kiểu. Tiểu Bạch lái xe đưa cô đi làm, anh không đi sai đường
Tiểu Bạch cũng rất ngạc nhiên: “Ai yêu, không nghĩ tới... tất cả lại là sai.” Anh vừa nhìn chằm chằm mặt đường, vừa đưa tay cầm tay cô.
Anh cười nói: “Xem ra, em đã truyền tất cả trí tuệ và sức mạnh cho anh. Anh cảm giác, so với trước kia đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.”
“Phốc...” Còn có thể tán gẫu... Dùng thân thể truyền cái gì, thật không biết xấu hổ.
Lạc Y bận rộn một cả buổi trưa, lúc rãnh rỗi cũng đã tới giờ ăn cơm, Lạc Y lại bắt đầu rầu rỉ.
Tiểu Bạch nói muốn cùng cô về nhà, nhưng là... Cô về nhà phải thế nào với ba mẹ?
Mới quen mấy ngày, đã cùng người ta ở một chỗ, còn cùng ngủ với người ta. Chính cô cũng không khống chế được tiết tấu, cô cũng không biết nên nói làm sao với ba mẹ.
Lạc Y tâm sự nặng nề, Cô cố ý đến công ty anh đợi anh nửa ngày.
Cô muốn cùng anh thương lượng một chút, lúc đến nhà cô, không muốn nói cô và anh đã tiến triển đến thế kia.
Tiểu Bạch gần đây bận bịu chyện thu mua công ty hóa trang, cho nên, anh thường xuyên lưu trú ở chi nhánh công ty này.
Lạc Y đi tới công ty hóa trang của Tiểu Bạch, lập tức được thư ký mời lên lầu.
Tổng tài trong phòng làm việc, Lạc Y ngồi trên ghế sa lon, nhìn Tiểu Bạch làm việc.
Lạc Y cho là mình đã đi nhầm phòng, người đàn ông trước mặt cô là Tiểu Bạch sao?
Tại sao người đàn ông này lại nghiêm túc nhưa vậy? Rất nghiêm túc?
Lúc Tiểu Bạch xử lý công chuyện rất cẩn thận nghiêm túc, thật giống như biến thành một người khác, đặc biệt thành thục, cơ trí, rất quyến rũ.
Anh rất bá đạo, thời điểm quyết định, để cho lòng người dưới tay anh phải run sợ.
Lạc Y chưa từng thấy qua Tiểu Bạch như vậy, cho tới bây giờ, cô chỉ thấy một Tiểu Bạch nghic ngợm, ngây thơ như một đứa bé trai,thật là không giống cùng một người.
Cô cảm giác Tiểu Bạch nhất định bị đa nhân cách. Cô buồn cười nhìn anh chằm chằm, thấy thế nào là cảm giác người đàn ông của cô mười phần hấp dẫn.
Cô đang ngoẹo đầu nhìn anh, Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại công việc trong tay, nhìn lại về phía cô.
Lạc Y vội vàng đổi tầm mắt, làm bộ nhìn chậu bông.
Tiểu Bạch khép lại tài liệu kẹp, hai tay bỏ vào túi đi về phía cô. Lạc Y thấy một cặp chân dài dừng lại trước mặt cô.
Anh khom người, gương mặt tuấn tiến gần lại cô nhìn thẳng, anh cười hỏi: “Chậu hoa có đẹp không?”
Lạc Y cong môi cười, cô gật đầu, nói: “Đẹp.”
Mặt cô có chút đỏ, cô biết mặt cô đang nóng lên. Cô nín thở, nhìn gương mặt tuấn tú của anh từ từ tới gần.
Anh nhìn chằm chằm mặt cô, cười một tiếng, đột nhiên đến gần tai cô hỏi: “Vậy anh có đẹp không?”
Lạc Y cong môi cười, không nói lời nào. Người này thật là... Còn chọc ghẹo cô! Cô thật sự không tin, anh trước giờ làm sao lại không có bạn gái!
Lạc Y đột nhiên hỏi anh: “Thành thật khai báo, trước kia theo đuổi qua bao nhiêu mỹ nhân?”
Tiểu Bạch sững sốt một chút, nghiêm túc nói: “Anh có theo đuổi một cô gái, An Kỳ Nhi em không phải biết sao?”
Lạc Y bĩu môi.
Tiểu Bạch nhéo mũi nhỏ của cô. Trong đầu nghĩ, đây là cô ghen sao?
Chuyện này của anh, thật ra thì cô đều biết.
Tiểu Bạch cười cười.
Anh ngồi chồm hổm xuống, cô rũ mắt tiệp nhìn anh.
Anh cầm tay cô, rất nghiêm túc nói: “Lúc trước anh theo đuổi em đơn giản là vì ở cùng em khá thú vị, chính là đơn thuần cảm thấy ở cùng với cô cảm thấy thoải mái. Nhưng là, nhưng anh bây giờ không chỉ là cảm giác thoải mái, anh còn rất nhớ em, nhớ lúc anh ôm em, nhớ lúc anh hôn em, rất nhớ... Giống như bây giờ.”
Anh nắm lấy tay cô đặt lên иgự¢ anh. Anh kéo cô xích lại gần mình, anh ngồi bên cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi mình. Chân anh vừa dài lại vừa thẳng, Lạc Y ngồi ở trên đùi anh, cảm giác mặt anh từ từ nóng lên.
Anh giữ lấy cằm cô, hôn thật sâu lên môi cô.
Lạc Y trong lòng cái gì cũng hiểu, cô chính là muốn nũng nịu, muốn được anh dỗ giành.
Cô cũng không biết tại sao, có một ngày nội tâm của mình lại trở nên như vậy...
Lạc Y biết tính cách của mình, thật ra cô rất mạnh mẽ, các đồng nghiệp đều sợ cô, nhưng mà đối mặt với tiểu Bạch cô liền cảm thấy mình như cô gái nhỏ, làm sao cô lại biến thành như vậy?
Lạc Y bị anh hôn đến khó thở, cô duỗi tay ôm cổ anh, Tiểu Bạch như được cổ vũ càng hôn càng dùng sức.
Lúc anh buông cô ra thì cười vô cùng vui vẻ, anh nhéo má cô: ‘Chờ một chút, anh còn có một ít tài liệu chưa xem xong, chờ anh xử lý xong chúng ta liền đi gặp ba mẹ em.”
“Vâng.” Lạc Y đẩy anh ra: “Nhanh đi làm đi.” Anh hơi tiếc nuối khi buông cô ra.
Anh cọ cọ một lúc mới nói: “Nếu không em ở đây đi, anh ôm em.”
Tiểu Bạch kéo cô đi tới trước bàn làm việc của anh.
Anh ngồi trên ghế chủ vị để cô ngồi lên đùi anh.
Lạc Y đỏ mặt ngồi xuống, anh mở tài liệu nghiêm túc xem, cô chống tay lên bàn xem tài liệu cùng anh.
Nhìn một lúc Tiểu Bạch phát hiện mình không tập trung, anh không muốn xem tài liệu mà chỉ muốn nhìn cô. Khuôn mặt cô như nam châm gắt gao hấp dẫn ánh mắt của anh.
Từng phút từng giây cũng không dời mắt đi được, anh nhìn chằm chằm môi không kìm lòng không được hôn cô.
Lạc Y gõ đầu anh: “Sao lại không chuyên tâm hả?”
Tiểu Bạch nói: “Anh không phải không tập trung...”
Anh rất tập trung nhìn cô mà.
Lúc này đột nhiên Lạc Y chỉ vào bảng số liệu nói: ‘Không phải chỗ này viết sai rồi sao?”
Tiểu Bạch nhìn theo hướng cô chỉ: “Đúng vậy, số liệu ngạch tiêu thụ và số lượng kho hàng không khớp.”
Sắc mặt của anh không vui ấn số nội bộ để thư kí đi vào.
Thư kí này đi theo anh nhiều năm, là một người đàn bà trung niên vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc, tên là Phan Ni.
Phan Ni giẫm dày cao gót tiến vào liền sửng sốt.
Bà nhìn thẳng cô gái đang ngồi trên đùi ông chủ, còn cho rằng mình nhìn nhầm, bà tháo kính xuống lại đeo lên.
Kết quả vẫn thấy một cô gái đang ngồi trên đùi ông chủ.
Phan Ni trố mắt nhìn ông chủ nhà mình, thế mà ông chủ nhà bà lại đang ôm một cô gái? Còn để cô ấy ngồi trên đùi mình? Không thể nào, trời hạ mưa đỏ sao? Ông chủ nhà bà nghiêm túc trong công việc làm sao lúc làm việc có thể tình chàng ý thi*p với cô gái khác?
Phan Ni vô cùng kinh ngạc, bà lắc đầu, cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi, nhất định là bà nhìn lầm rồi, đột nhiên bà xoay người ra cửa.
Đóng cửa lại lại gõ cửa lần nữa.
Tiểu Bạch và Lạc Y hai mắt nhìn nhau... Lạc Y nghi hoặc: “Thư kí này muốn làm gì vậy?”
Tiểu Bạch: “Mời vào.”
Vốn Phan Ni cho rằng mình mở cửa không đúng cách cho nên mới mở cửa lần nữa rồi mới tiến vào, lại không nghĩ tới.
Trên đùi ông chủ nhà bà vẫn là cô gái kia.
Ôi ôi ôi...
Phan Ni chấn kinh rồi, cô gái này là thần thánh phương nào? Vương lão Ngũ vạn năm nhà bà trước giờ không mang theo đàn bà đến công ty, cũng chưa bao giờ nghe nói ông chủ nha bà có tai tiếng với ai.
Hôm nay sao đột nhiên có một cô gái ngồi trên đùi của cậu ấy?
Còn thân mật như vậy? Qúa thần kì rồi.
Tiểu Bạch ho khan, thư kí đột nhiên hoàn hồn.
Nhanh chóng chạy tới bàn làm việc của ông chủ gọi một tiếng ‘Ông chủ’.
Bà cúi người vừa kinh ngạc vừa đánh giá cô gái ngồi trong lòng ông chủ, bà chẳng có ý gì khác, chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.
Lạc Y bị bà nhìn cho dựng lông mao nhanh chóng đứng lên, gạt tay t bra muốn về chỗ sofa.
Thời gian làm việc mà thân mật như vậy đúng là không tốt lắm.
Cô vừa đứng lên thì đột nhiên Tiểu Bạch giữ chặt tay cô, anh ôm eo cô ấn cô ngồi lại đùi anh.
Tiểu Bạch nói với thư kí: “Vị tiểu thư Lạc Y này là phu nhân tương lai của tôi, sau này chị phải quen với sự tồn tại của cô ấy. Hơn nữa đối đối với bất kì trường hợp nào cũng phải tôn trọng cô ấy không khác gì với tôi.”
Thư kí vội vàng đáp: “Vâng thưa ông chủ.”
Tiểu Bạch bảo bà gọi giám đốc phòng tài vụ và quản lý kho hàng tới.
Lúc này Lạc Y thật sự không chịu ngồi lên đùi anh, cứ thế này từ trên xuống dưới cả công ty này không tới nửa ngày đều nói cô là tiểu yêu tinh bám người...
Lúc giám đốc tài vụ và quản lý kho hàng tới thì Lạc Y đã ngồi về vị trí sofa.
Tiểu Bạch thả bảng số liệu trước mặt bọn họ: “Nhanh giải thích cho tôi đây là thế nào?”
Hai người kia không tự giác mà run rẩy, sắc mặt ông chủ quả thật quá tệ.
Giám đốc tài vụ vừa cầm bảng số liệu lên, nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Đây là hàng hóa ông ta và quản lý kho trộm lấy đi, bọn họ mang đi bán rồi kiếm hàng giả lấp vào chỗ trống, đám hàng đó bọn họ bán được 500 vạn.
Nhưng mà chuyện này bọn họ làm lúc ông chủ tiếp nhận công ty, lúc làm việc này bọn họ làm quỷ không hay thần không biết, ông chủ mới này làm sao mà điều tra ra?
Hơn nữa ông chủ mới vừa tiếp nhận công ty không được bao lâu, làm sao mà phát hiện công ty bị tổn thất ở kho hàng?
Sắc mặt Tiểu Bạch lạnh xuống: “Cho các người 1ph đồng hồ.”
Anh vừa nói vừa cầm di động gọi cho cảnh sát sau đó mới đặt di động xuống bàn.
Ý thức được rõ ràng các người không cho tôi câu trả lời vừa lòng thì chờ mà ăn cơm tù đi.
Tiểu Bạch không nhanh không chậm nhìn hai người chỉ càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi.
Số di động trên máy của Tiểu Bạch vẫn còn đó, thời gian từng giây trôi đi.
Trong phòng không một chút âm thanh.
Lạc Y nhìn Tiểu Bạch giống như nhìn thấy tử thần vậy.
Biểu tình của Tiểu Bạch không thể nói là tàn nhẫn nhưng khí thế kia có thể ép hai người kia không ngừng đổ mồ hôi.
“Tổng giám đốc, chúng tôi... chúng tôi không biết vì sao số liệu này không khớp.” Giám đốc tài vụ run run, ông ta cúi đầu lén nhìn lên, trong lòng run sợ: “Sổ sách công ty chúng ta không phải như vậy...’
Tiểu Bạch híp mắt cười cười nhưng không nói gì.
Hai người kia hoảng sợ, tuy ông chủ đang cười nhưng mà nụ cười kia thật đáng sợ.
Thời gian từng giây trôi qua chỉ còn 28s.
Lạc Y thầm nghĩ phòng tuyến trong lòng hai người kia sụp đến nơi rồi.
Một chiêu này của Tiểu Bạch vừa nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn. Tuy rằng anh không có biểu cảm gì nhưng hai người kia trộm tiền không ít, hơn nữa Tiểu Bạch đã cho thấy anh nắm được chứng cứ. Nếu anh thật sự giao chứng cứ cho cảnh sát thì nhất định hai người này xong rồi.
Lúc này giám đốc tài vụ run run nói: “Chuyện này không liên quan tới tôi...”
Ông ta còn muốn chống chế, Lạc Y khinh bỉ.
Tiểu Bạch vẫn híp mắt ngồi đó, anh không tỏ thái độ cũng không nói một lời.
Lạc Y cảm thấy cô phải nên tìm hiểu Tiểu Bạch lần nữa...
Trạng thái của Tiểu Bạch lúc làm việc đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của cô về anh.
Thái độ của anh rất lạnh lùng, rất khí phách, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén giống như lưỡi dao có sát khí.
Văn phòng cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có âm thanh tí tách của đồng hồ.
Thời gian còn lại 3s.
Gấp gáp làm cho người ta hít thở không thông.
Lạc Y nhìn quản lý kho không ngừng rung đầu gối giống như lúc nào cũng có thể quỳ xuống với Tiểu Bạch.
Giám đốc tài vụ còn muốn chống chế nhưng mà quản lý kho nhìn thời gian còn sót lại mấy giây thì hỏng mất rồi.
Trên trán ông ta đều là mồ hôi, cả người run run nói: “Ông chủ à, là giám đốc tài vụ ép tôi làm. Ông ta nói công ty chúng ta bị thu mua, lúc giao nhận công việc mà thiếu sót hàng hóa thì sẽ không ai phát hiện.”
Lúc này Tiểu Bạch cầm di động trong tay, anh nhìn chằm chằm dãy số bên trên vẫn chưa xóa đi cũng không nói là sẽ xóa.
Tiểu Bạch nói với giám đốc tài vụ: “Ông ra ngoài trước đi.”
Trong đầu giám đốc tài vụ on gong, tv nhấn chuông để trợ lý cho người mang giám đốc tài vụ ra ngoài.
Lạc Y nhìn Tiểu Bạch, không nghĩ Tiểu Bạch giỏi như thế. Tách nhau ra hỏi, giám đốc tài vụ ở bên ngoài càng bị áp lực hơn, bởi vì ông ta không biết quản lý kho sẽ nói gì với ông chủ.
Giám đốc tài vụ bị mang ra ngoài, Tiểu Bạch lạnh nhạt nhìn quản lý kho.
Quản lý kho không nhịn được rùng mình: “Ông chủ à, tôi sai rồi, chúng tôi trộm hàng hóa mang ra bán được 500 vạn.”
Tiểu Bạch nhìn ông ta một cái: “Các người chia tiền còn biết chia cho phù hợp với thân phận của mình, hai người 250 vạn (đồ ngốc).”
Quản lý kho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ta quỳ xuống đất: “Ông chủ, tiền kia tôi chưa hề động tới, tất cả vẫn đang để đầu giường, tôi lập tức trả lại cho công ty.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn lại bản thân đổ đầy mồ hôi giống như mưa tí tách rơi xuống.
Tiểu Bạch không tỏ thái độ gì, để thư kí mang quản lý kho đi sau đó để giám đốc tài vụ đi vào.
Giám đốc tài vụ kia chẳng dám nói dấu nửa câu bởi vì sợ quản lý kho đã trúng chiêu... nếu tiện nhân kia khai nhận hết sự thật thì ông ta nói dối nữa thì đúng là chữ ‘૮ɦếƭ’ viết như thế nào cũng không biết.
Giám đốc tài vụ run run nói: “Lúc công ty chuyển giao, tôi và quản lý kho làm giả sổ sách, cầm một đám hàng hóa ra ngoài bán 500 vạn... tiền tôi nhận một phần nhưng mà tôi...”
Tiểu Bạch nói: “Cầm một đám hàng hóa là ý gì? Khái niệm lấy và trộm ông vẫn không hiểu được sao? Cần tôi mang từ điển đến cho ông không?”
Nháy mắt giám đốc tài vụ lạnh cả người.
Lúc này Tiểu Bạch ấn chuông: “Mang quản lý kho đi vào.”
Quản lý kho sợ tới mức sắp són ra quần rồi nhưng giám đốc tài vụ vẫn còn cứng mồm.
Giám đốc tài vụ hoảng sợ ngước mắt nhìn lén ông chủ, ông ta thấy ông chủ mở di động, ông ra run run nói: “Căn cứ luật kế toán điều 40, người làm báo cáo tài vụ giả, làm giả sổ sách, lợi dụng chức vụ làm trái quy định pháp luật, bị thu lại chứng nhận hành nghề kế toán, ông chủ, tiền còn đó, cậu lấy lại và hủy chứng nhận của tôi là được, thả cho tôi một con ngựa đi...”