Trên mặt Lăng Vi lộ ra vẻ cứng rắn, Hứa Tử Huân lập tức luống cuống.
Cũng không biết là tuyệt vọng hay là say đến nỗi đứng không vững, Hứa Tử Huân đột nhiên lảo đảo quỳ xuống đất…
Anh ta ngửa đầu, mặt đầy nước mắt, đáng thương cầu xin: “Vi Vi, chúng ta làm hòa đi… Anh biết lỗi rồi. Anh không nên bị Trương Diệc Đình dụ dỗ, hôm đó anh say thật… Anh thật sự yêu em, em không biết khi chia tay em anh khó chịu bao nhiêu! Những ngày chia tay em, anh đau lòng, anh hối tiếc, mỗi ngày anh đều mất ngủ… Đừng rời xa anh được không? Sau này anh sẽ không để ý tới Trương Diệc Đình nữa, hôm đó anh say thật mà, em tha thứ cho anh…”
Lăng Vi chán ghét cau mày.
Hôm nay Hứa Tử Huân thay đổi tất cả cô từng biết về anh ta!
Cô đúng là bị mù mới có thể vừa ý loại người như vậy!
Một người đàn ông, không có một chút trách nhiệm!“Làm loại chuyện đó, một bạt tai là có thể bỏ qua sao?”
Cô hí mắt nhìn anh ta: “Uống say chính là lý do lạc lối?”
Lúc Diệp Đình xông vào nhà cô, cũng uống say, còn trúng xuân dược rất mạnh, cũng không ép buộc cô làm chuyện kia! Lúc ấy, chỉ cần anh không đứng đắn, cô tuyệt đối không chạy thoát!
Phẩm chất một người đàn ông như thế nào, không phải dùng miệng nói!
Lăng Vi thật xem thường đàn ông như Hứa Tử Huân, khi sảng khoái, nói là nữ sinh dụ dỗ anh ta! Hối hận, liền đổ toàn bộ trách nhiệm lên người nữ sinh!
Tuy Trương Diệc Đình cũng là một tiện nhân, nhưng mà người đàn ông trước mắt còn ti tiện hơn!
“Buông ra! Tôi kêu anh buông ra! Chúng ta đã chia tay! Buông tay ——” Lăng Vi dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực nhỏ của cô không có tác dụng.
Lăng Vi giận đến mức hai mắt đỏ như thịt sống, hận không thể há miệng xé keo dán sắt này!
Hứa Tử Huân ngăn ở cửa, Lăng Vi muốn vào cũng không được, muốn đi thì không ra, tài liệu xin việc chú tâm chuẩn bị bay đầy đất như cải trắng.
“Tại sao không thể? Vi Vi, cả trường nhiều nam sinh theo đuổi em như vậy, nhưng em chỉ đáp ứng một mình anh.”
“Đó là do tôi bị mù!”
Hứa Tử Huân đột nhiên nhảy cỡn lên như điên, kề sát mặt Lăng Vi chất vấn: “Có phải người đàn ông kia không? Có phải vì anh ta không? Em đã ngủ cùng người đàn ông kia phải không?”
Lăng Vi mắt lạnh liếc anh ta, cắn chặt răng!
Trong hội trường to lớn, tiếng người ồn ào, sinh viên chen đầy ngoài cửa.
Cuộc tuyển dụng này vốn thu hút nhiều chú ý, trận náo loạn này, càng nhiều người tụ họp ngoài cửa. Henry và Hoa Thiếu kiền đang bận rộn trên đài cũng nhìn ra cửa.
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì?” Henry nhìn ra cửa: “Đó không phải là Lăng Vi sao?”
Cách quá xa, không thấy rõ hình dáng, như khí chất vô cùng giống.
Sao Lăng Vi bị bao vây?
“Đi qua xem sao!” Henry ném tài liệu trong tay xuống, bước nhanh ra cửa.
Lần này anh ta đến chính là vì Lăng Vi, không nghĩ tới mới gặp lại cô, đã có tình cảnh như vậy.
Hoa Thiếu Kiền cũng để tài liệu xuống, theo sau, lần này anh ta sẽ Tổng phụ trách tuyển dụng, anh ta cũng có trách nhiệm duy trì trật tự hội trường.
Hai người mất sức lực rất lớn mới chen ra được, vì có rất nhiều nữ sinh, căn bản không phải tới tham gia tuyển dụng.
Bọn họ chỉ đặc biệt tới để chụp lén Hoa Thiếu Kiền…Cho nên trên đài bị vây đến mức gió thổi không lọt.
Thiên Ma và Tiểu Hi cũng nhìn thấy Lăng Vi, hai bọn họ đang xếp hàng lấy đơn cho Lăng Vi, không nghĩ tới cô lại bị Hứa Tử Huân chặn ở cửa!
“Anh ta dám khi dễ Vi Vi! Mẹ nó, lão tử Gi*t ૮ɦếƭ anh ta!” Thiên Ma lửa giận ngút trời! Hai người bọn họ đều không xếp hàng, nổi giận đùng đùng chạy về phía Hứa Tử Huân.
Xa xa, tên điên Hứa Tử Huân chỉ vào Lăng Vi, mắng: “Người đàn ông kia một tháng cho em bao nhiêu tiền? Em nói đi —— Anh ta ngủ với em một đêm bao nhiêu tiền?”
“Hứa Tử Huân, anh có phải đàn ông hay không?” Một nam sinh thầm mến Lăng Vi thật sự không nhìn nổi, đi lên kéo Hứa Tử Huân.
“Hứa Tử Huân! Hai người cũng chia tay rồi, còn quấn người ta không buông? Một đại lão gia như anh nói những lời này với cô gái người ta, anh không biết xấu hổ thì thôi, còn mặt mũi Lăng Vi thì sao!”
Nam sinh này cao lớn, uy vũ, hai lông mày dày, đôi mắt to trừng lên như chuông đồng.
Hứa Tử Huân nổi giận: “Ai mượn cậu xen vào chuyện của người khác? Cậu là tên kia?” Hứa Tử Huân bị mù quáng, vung nắm đấm muốn đánh người.
Nam sinh uy vũ đó đưa tay cầm cánh tay Hứa Tử Huân.
Cậu đứng chắn trước người Lăng Vi, tách cô và Hứa Tử Huân ra.
Cánh tay Hứa Tử Huân bị giữ lại, hung tợn trừng mắt: “Cút ra cho lão tử!”
Nam sinh uy vũ đó tức giận nói: “Hứa Tử Huân! Anh còn có mặt mũi động tay? Lăng Vi không nợ anh, anh đuổi người ta tới tay rồi, còn không coi người ta ra gì, đồ cặn bã anh làm bậy bên ngoài, không biết quý trọng! Chia tay còn có mặt mũi quấn người ta, nếu anh là đàn ông thì cút mau lên, ở nơi này cực kỳ xấu hổ mất mặt!”
“Đúng vậy! Hứa Tử Huân, anh mau cút đi ——” Không ít bạn học mắng Hứa Tử Huân.
Hai mắt Hứa Tử Huân đỏ như máu, rượu cồn dồn lên, hung tợn híp mắt!
Anh ta trợn mắt nhìn Lăng Vi: “Được thôi! Quyến rũ đàn ông bên ngoài còn không tính, em còn tìm nhân tình trong trường học! Nói —— có phải em ngủ hết mấy người này rồi không, hả?”
“Hứa Tử Huân! Anh con mẹ nó cặn bã!” Nam sinh che chở Lăng Vi vung quyền. Hứa Tử Huân đưa tay ngăn lại, hai người đánh nhau.
Bên cạnh Lăng Vi, có không ít người vây quanh cô nói: “Hứa Tử Huân uống say rồi, cô đừng để trong lòng.”
Lăng Vi giận đến cả người bốc lửa, đúng là xấu hổ tới cực điểm! Chỉ cảm thấy cả người không thăng bằng, giống như mạch máu chảy ngược!
Cô mù bao nhiêu mới có thể cảm thấy người đàn ông này tao nhã lịch sự, ôn nhu hòa nhã?
Đám người vây quanh trong ba lớp, ngoài ba lớp, dày đặc, làm người ta hít thở không thông.
Lăng Vi chỉ cảm thấy chán ghét, muốn nôn!
Hứa Tử Huân bị đánh mấy quyền, đau đến nhe răng toét miệng!
Anh ta cắn răng nghiến lợi thét: “Đồ gái điếm! Cô cắm sừng lão tử, lão tử Gi*t ૮ɦếƭ cô!”Hứa Tử Huân đột nhiên hất tay, đẩy nam sinh kia ra, hướng tới mặt Lăng Vi.
Lăng Vi giận đến run lẩy bẩy, hoàn toàn không ngờ Hứa Tử Huân lại đột nhiên xông lên muốn đánh cô.
“Người của Diệp gia tôi —— ai dám động?!” Một cánh tay mạnh mẽ của đàn ông chen vào, anh cường thế nắm cánh tay đang quơ loạn của Hứa Tử Huân.
Giọng người đàn ông vô cung lạnh, sinh viên vây xem chỉ cảm thấy không khí chung quanh cũng bị đông lại!
Tất cả mọi người đều ngừng thở nhìn qua người đàn ông cao lớn này, người đàn ông cực kỳ anh tuấn! Mắt phượng nhỏ dài hơi híp, vẻ mặt lạnh như băng!
Trong mắt đầy lãnh khốc như động vật máu lạnh.
Trên người anh tản ra khí thế kiêu ngạo và cao cao tại thượng.
Nhất là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng kia, mang theo tia bất cận nhân tình! Lúc này, có một sinh viên tham gia tiệc rượu của Laroe nhận ra anh: “Anh ấy là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế!”
“Đúng! Mấy ngày trước tôi gặp anh ấy ở tiệc rượu của Laroe!”
“Hả? Anh ấy là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế? Quá trẻ! Quá đẹp trai! Đúng là ૮ɦếƭ người mà!” Các bạn học đều kinh hãi! Có ai chưa từng nghe Đỉnh Phong Quốc Tế! Đây chính là Tập đoàn tài chính lớn nổi tiếng thế giới! Có lần được bọn họ coi là mục tiêu phấn đấu cuối cùng, chẳng qua Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế vô cùng khiêm tốn, không chấp nhận phỏng vấn, cũng không tham gia tiệc rượu, có việc đều là trợ lý hoặc là thư ký ra mặt.”
Người đàn ông này thật sự là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế?
Ánh mắt các bạn học nhìn chăm chú về phía Diệp Đình, tiếng nghị luận dần lớn, có bạn học dè dặt hỏi: “Sao Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế lại tới trường học chúng ta?”
Có một bạn học đột nhiên nghĩ tới: “Bởi vì… Lăng Vi là phu nhân của anh ấy ah!” Nói ra lời này, chính cô ta cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng trong tiệc rượu của Laroe… Tổng giám đốc Diệp dẫn theo phu nhân đi tham dự!
Tất cả bạn học đều nhìn Lăng Vi, bọn họ không nghe nhầm chứ?
Nữ thần Lăng Vi của bọn họ… lại gả cho Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế?
Chuyện bao lâu rồi? Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói nha!
Giả phải không?
Vừa rồi Hứa Tử Huân mới nói Lăng Vi bị bao dưỡng… Rốt cuộc là bao dưỡng? Hay là kết hôn thật?
Lúc này, thấy Lôi Tuấn bên cạnh Diệp Đình đang bẻ khớp tay thành tiếng.
“Dám động tay đánh chị dâu tôi, tiểu tử cậu cực kỳ chán sống rồi!” Lôi Tuấn bẻ ngón tay.“Anh, trừng trị loại rác rưởi này, không cần anh ra tay, để em trừng trị thằng nhóc con này!”
“Tam ca ——” Henry và Hoa Thiếu Kiền vừa chui vào cũng kinh ngạc! Nhất là Henry, anh ta hoàn toàn không ngờ Diệp Đình sẽ tới chỗ như vậy.
Lăng Vi cũng kinh ngạc, cô cũng không ngờ Diệp Đình sẽ rới, vừa rồi khi tách ra, anh còn bảo hôm nay vô cùng bận rộn…
Lúc này thấy anh, ủy khuất trong lòng liền dâng trào, cô xoa cổ tay phát đau, theo bản năng nhích tới gần anh.
Diệp Đình vươn tay, nắm tay cô.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoa Thiếu Kiền đứng yên, đưa mắt nhìn đám người, trên khuôn mặt lạnh như băng tràn đầy tức giận.
Sinh viên trong trường đều biết Hoa Thiếu Kiền, cũng không ít người coi anh ta là thần tượng, có người khẽ nói với anh ta chuyện Hứa Tử Huân dây dưa Lăng Vi.
Henry nghe mà mặt đầy lửa giận!
Anh ta nhìn Hứa Tử Huân say khướt, sắc mặt lạnh xuống: “Cậu là học sinh trường này? Tại sao sinh viên như cậu có thể chui vào hội trường tuyển dụng? Nhà trường đâu? Làm phiền đuổi người uống rượu gây rối này ra ngoài!”
Đuổi ra ngoài? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Mắt Diệp Đình lạnh băng! Vợ anh là để cho người khác đánh mắng sao?
Diệp Đình vung tay, Hứa Tử Huân hét thảm!
Hứa Tử Huân nhận ra người đàn ông này! Anh chính là người đàn ông đi dạo phố cùng Lăng Vi ngày ấy! Chính là anh, ςướק đi phụ nữ vốn thuộc về anh ta!Hứa Tử Huân chợt cảm thấy vô cùng nhục nhã!
“Là anh! Chính là anh! Là anh ςướק đi Lăng Vi, là tên vô sỉ anh cho cô ấy uống thuốc mê hồn!”
Hứa Tử Huân như có hoang phát điên, rống giận liều mạng giãy giúa
Đột nhiên vang lên tiếng “rắc rắc”, Hứa Tử Huân thống khổ la hét, anh ta lại bẻ tay mình trật khớp!
“A ——” Đau!
Hứa Tử Huân đau đến cả người run lẩy bẩy, anh ta ôm cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong miệng không ngừng la hét.
Diệp Đình buông tay, liếc nhìn anh ta như nhìn con kiến.
Người có thể giãy giụa đến bẻ gãy chính cánh tay mình, chỉ số thông minh không ngang bằng anh, anh nửa chữ cũng lười nói.
Ngay cả liếc mắt lâu một chút cũng cảm thấy làm bẩn mắt anh.
Bạn học xem náo nhiệt rúc cổ, không tự chủ được thụt lùi về sau.
“Hứa Tử Huân… sao ngốc như vậy…” Có thể làm gãy tay mình, đúng là không bình thường.
“Tử Huân ——”
Trương Diệc Đình đột nhiên vọt vào đám người, cô ta còn chưa biết vừa rồi Hứa Tử Huân đã mắng cô ta là phụ nữ đanh đá…
“Đám khốn kiếp các người! Dám tùy tiện khi dễ người khác ở trường ——”
Ánh mắt cô ta chợt đối diện với tròng mắt đen lạnh lùng như dao của người đàn ông kia.
Trương Diệc Đình bị dọa sợ há to mồm lui về sau, lời mắng người nghẹn trong cổ họng.
Cô ta bị dọa sợ, liên tục lui về sau, bỗng nhiên lại thấy có hai bóng người vọt tới như gió.
Có người vung quả đấm, đánh hai quyền lên đầu Hứa Tử Huân.
Là Thiên Ma và Tiểu Hi. Thiên Ma không nói hai lời, vung quả đấm. Đánh đến mức mũi Hứa Tử Huân chảy máu.
Thiên Ma dùng lực mạnh, thay phiên đánh đấm như điên, dùng sức đánh đầu Hứa Tử Huân.Anh ta giận đến hai mắt bốc lửa, vừa đánh vừa mắng: “Họ Hứa anh, tên khốn kiếp này! Nếu không phải Tiểu Vi ngăn tôi không cho tôi trừng trị anh, lão tử đã sớm khiến anh không sống yên! Anh còn dám tới dây dưa Tiểu Vi, anh không biết điều! Đồ rác rưởi nhà anh! Khốn kiếp!”
Quả đấm của Thiên Ma như 乃úa, đánh Hứa Tử Huân bẻ đầu chảy máu.
Máu, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lỗ mũi, khóe mắt Hứa Tử Huân đều là máu.
Anh ta ôm đầu ngồi dưới đất. Cánh tay gãy mất, xuông đau như kim châm xát muối, иgự¢ bị Thiên Ma đạp mấy cái, ngay cả hít thở cũng đau như kim châm!
“Làm gì? Làm gì vậy? Muốn tạo phản à?” Chủ nhiệm, Phó hiệu trưởng đại học Yến xông vào: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
“Đây là tình cảnh gì? Mấy em to gan, lại dám gây chuyện ở đây?”
Lúc này, Hiệu trưởng đen mặt theo kịp, mặt đầy tức giận: “Xem lời nói tôi ra gì? Công khai đánh nhau ở trường! Còn muốn tốt nghiệp hay không? Hai em muốn bị đuổi học sao?”
Ông ta chỉ Lý Thiên Mặc: “Mau lăn đến phòng Hiệu trưởng cho tôi!” Lại chỉ Hứa Tử Huân: “Mau đến phòng y tế, xem có bị thương hay không!”
Hiệu trưởng giận đến mặt tái xanh! Lý Thiên Mặc, Hứa Tử Huân, Lăng Vi đều là học sinh giỏi số một số hai của trường, mắt thấy sắp tốt nghiệp, đây là muốn chọc ông ta tức ૮ɦếƭ sao?
Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng, Chủ nhiệm đi ra.
Tiểu Hi nhặt tài liệu của Lăng Vi bị rơi dưới đất lên, có mấy tờ bị người khác giẫm nát, không biết có ảnh hưởng tới đơn xin việc của Tiểu Vi hay không…
“Mau, đến phòng y tế.” Hứa Tử Huân bị kéo đi phòng y tế.
Lý Thiên Mặc đầy vẻ “Tôi là chính nghĩa” đi theo bọn họ tới phòng làm việc Hiệu trưởng.
Nhìn dáng vẻ không biết hối cải của anh ta, Hiệu trưởng liền giận đến nỗi muốn đứng tim!
Cái này còn chưa đáng giận nhất!
Đáng giận hơn là, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi cũng đi theo.
Hai cô đi theo cũng không sao, càng nghiêm trọng hơn là… Diệp Đình cũng đi theo.
Sau lưng Diệp Đình… còn có Henry, Hoa Thiếu Kiền…
Phía sau Henry, Hoa Thiếu Kiền còn có một nhóm sinh viên.
Đây… đây là muốn ép cung sao?
“Lý Thiên Mặc! Em và Hứa Tử Huân đánh nhau nơi công cộng, hành động cực kỳ tồi tệ, bây giờ em viết bản kiểm điểm!”
Nếu không viết bản kiểm đimể, ông ta cũng không cần làm Hiệu trưởng nữa!
Rõ ràng là sinh viên tốt, mắt thấy sắp tốt nghiệp, còn muốn có điểm nhơ trong bằng tốt nghiệp!Viết bản kiểm điểm… nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện tìm việc làm.
Thiên Ma lại thờ ơ đứng đó.
Hiệu trưởng tức giận: “Ngày mai viết bản kiểm điểm 1500 chữ! Phải khắc sâu sai lầm này!”
Lý Thiên Mặc thầm cười nhạt, anh ta sai sao?
Anh ta không biết kết bạn, từ nhỏ đến lớn, bạn tâm giao, chỉ còn lại Lăng Vi và Tiểu Hi, Lăng Vi bị mắng như vậy, anh ta có thể nhịn, thì anh ta không phải đàn ông!
Đừng nói hối hận, dù có cho anh ta thêm một cơ hội, anh ta vẫn sẽ không chút do dự xông lên, đánh Hứa Tử Huân đến ૮ɦếƭ!
Hiệu trưởng giận đến lắc đầu không ngừng: “Em như vậy sẽ ảnh hưởng tìm việc làm, em có biết không?”
Lúc này, Diệp Đình ngồi tên sofa nhàn nhạt “a” một tiếng, nói: “Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi ngược lại rất cần người mới dũng cảm nhiệt huyết đấu tranh với thế lực ác như vậy, bạn học Lý Thiên Mặc, Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi hoan nghênh bạn.”
Vẻ mặt Hiệu trưởng đen như đáy nồi.
Trong đầu nghĩ, Diệp tiên sinh thâи áι, cậu làm gãy tay học trò tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu còn cho người ta huy chương hăng hái làm việc nghĩa nữa à?!
Nhưng ngại vì có không ít sinh viên làm chứng, cánh tay Hứa Tử Huân bị chính ta giãy giụa đến gãy, nên Hiệu trưởng cũng không thể nói gì.
Lúc này, Henry cười lên, tưới dầu vào lửa: “Tôi cũng cảm thấy bạn học Lý Thiên Mặc rất có tinh thần trọng nghĩa, nếu bạn tôi bị người khác sỉ nhục, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Hạ Tiểu Hi dùng sức gật đầu: “Đúng thế, Hiệu trưởng! Mặc dù Thiên Ma đánh người là không đúng, nhưng Hứa Tử Huân sĩ nhục phái nữ là đúng sao?”
Hiệu trưởng giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng lại không thể nói đạo lý gì, phất tay: “Thiếu Kiền, mau đến hội trưởng tuyển dụng đi, bên kia không có ai chủ trì, không biết loạn thành dạng gì.”
Hoa Thiếu Kiền và Henry đi trước.
Diệp Đình và Lôi Tuấn chuẩn bị đi về công ty.
Từ phòng Hiệu trưởng đi ra, Diệp Đình nắm tay Lăng Vi thật chặt: “Tôi an bài 30 tai mắt trong trường, em lại để người khác khi dễ thành như vậy? Tôi cho là em mang theo IQ ra ngoài! Lần tới tên xấu xí kia còn dây dưa em, em liều la lên “Bạo phong”! Em không kêu, bọn họ sẽ không ra, hiểu chưa?”
Lúc này Lăng Vi mới nhớ ra, tối qua anh cố ý dặn dò cô…
“Bạo phong” là vệ sĩ riêng của cô. 30 người này ẩn núp trong sân trường, máu lạnh tàn nhẫn! Bọn họ được huấn luyện đặc biệt, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh. Chỉ có cô ra lệnh bọn họ đi ra, bọn họ mới ra giúp. Nếu không, cho dù cô ૮ɦếƭ, bọn họ cũng làm như không biết.”
“Biết rồi.”
Thiên Ma và Tiểu Hi vẫn còn đi trước, cô không muốn nói nhiều.
Diệp Đình vô cùng không hài lòng thái độ của cô, càng không hài lòng là cô lại coi lời nói anh như gió thoảng bên tai!
“Đừng gây phiền toái cho tôi, có chuyện hãy để bọn họ giải quyết! Tôi chỉ có một đôi mắt, không thể theo dõi em thời thời khắc khắc!”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu “ừ” một tiếng.Diệp Đình nhìn cô hồi lâu, dáng vẻ cô hơi ủy khuất…
Vốn còn muốn đâm cô mấy câu, nhưng vẫn nhịn được, cũng không biết trúng gió gì, chậm rãi nói: “Tôi chờ tin tức của em, được trúng tuyển, tối tôi chúc mừng cho em.”
“…”
Diệp Đình thấy cô nhẹ nhõm, tâm tình anh cũng tốt theo.
“Tôi đi đây… Tối gặp…” Lăng Vi cắn môi, vẫy tay với anh.
Diệp Đình nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, trong lòng rối loạn tê dại, nhưng lại có một tia ngọt ngào từ trong buồng tim tràn ra. Anh bước nhanh theo sau, đột nhiên kéo cánh tay cô, anh cúi đầu hôn mạnh lên trán cô.
…
Lăng Vi run lên, cái miệng nhỏ nhắn bị anh ʍúŧ lấy, hôn thật sâu.
*Mustang: Ngựa hoang
Lăng Vi bị anh hôn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bạn học chung quanh không ngừng kêu lên: “Má ơi! Hôn luôn rồi…” “Quá bá đạo! Nữ thần của chúng ta bị đại boss quải đi rồi sao?” “Hứa Tử Huân đáng đời nha! Lăng Vi xứng đáng tốt hơn!”
Mặt Lăng Vi đỏ bừng! Tay nhỏ bé không ngừng đẩy anh.
Diệp Đình buông cô ra, hít sâu: “Thâи áι, tối gặp.”
Trong tiếng kinh hô, Diệp Đình không coi ai ra gì đi ra cổng trường đại học Yến.
Ngồi lên xe, Lôi Tuấn nối cuộc họp video.
Trong phòng họp Đỉnh Phong Quốc Tế, các quản lý cấp cao đang ngồi ngay thẳng, cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì quan trọng hơn, lại cắt đứt cuộc họp, đây chính là cuộc họp thường lệ mỗi tháng một lần!
Lúc thấy Diệp Đình xuất hiện trước màn hình, các quản lý cấp cao trong phòng họp mới thở phào.
Bởi vì… dường như tâm tình Diệp tiên sinh không tệ….
Hiện trường tuyển chọn, Henry cho Lăng Vi, Lý Thiên Mặc, Hạ Tiểu Hi đi cửa sau, mỗi người một đơn xin.
Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi vốn không tính đăng ký, nhưng… thịnh tình khó từ chối ah…
Hai người bĩ “ép buộc” điền đơn.
Hạ Tiểu Hi xin vào trợ lý ngàng quan hệ xã hội.
Thiên Ma xin vào kỹ thuật viên máy tính.Sau đó, phải đợi bình chọn.
Hoa Thiếu Kiền đi lên giữa đài, anh ta cầm micro, mặt đầy nghiêm túc nói: “Tuyển chọn lần này, tạm thời thay đổi quy tắc! Vì lý do công bằng, tất cả cương vị tiến hành ẩn danh.”
Dưới đài xôn xao…
“Tiến hành ẩn danh?”
“Làm sao tiến hành ẩn danh?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn dưới đài hồi lâu.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, bịt tai không nghe nghị luận chung quanh.
Anh ta ném xấp tài liệu lên bàn, lấy đồ bấm giấy ra. “Cạch cạch cạch…” Bấm lại tất cả tên họ, ảnh, thông tin của thí sinh.
Anh ta bày ra với dưới đài.
“Bây giờ, tôi che giấu toàn bộ tên học, ảnh, thông tin trong tất cả đơn xin việc, cho nên, xin mọi người yên tâm, chỉ cần bạn có thực lực, không cần sợ bị vùi dập! Laroe chúng tôi – nhân viên được chọn, nhất định phải có thực lực!”
Nói xong, nâng tay lên, nói mấy trợ lý đặt toàn bộ tài liệu chỉnh tề.
“Hoa Thiếu Kiền!”
“Anh ta lại dám tự làm chủ!”
Hoa Thiếu Kiền vừa dứt lời, quản lý cấp cao của Laroe đều chấn động!
Bọn họ được chỗ tốt, hy vọng giữ vị trí cho thân thích mình, nhưng không ai nghĩ tới… Người này lại tạm thời thay đổi chủ ý, nói phải tuyển chọn ẩn danh!“Hoa Thiếu Kiền điên rồi sao?”
“Người này đang giở trò quỷ gì?”
Có người tức giận, có người bất mãn! Nhưng không ai dám trực tiếp chỉ ra, vì Hoa Thiếu Kiền… thân phận, địa vị của anh ta không tầm thường!
Trong trường, sinh viên cũng bùng nổ!
Có không ít sinh viên đi cửa sau, có quan hệ lập tức trắng mặt!
Vu Tinh ngược lại rất vui vẻ: “Hừ —— ẩn danh thì tốt lắm ah, ít ra sẽ không để cho tiện nhân được tiện nghi!”
Nói xong, trừng mắt Lăng Vi: “Hừ —— không có hậu thuẫn, tôi xem cô còn kiêu ngạo cái gì?”
Lăng Vi xin việc, chỉ có hai vị trí.
Từ Sơ chọn hai tên trong mấy trăm người còn lại trước, hai người này sẽ được phỏng vấn, nhưng sau phỏng vấn, chỉ có một người có thể tiến vào Laroe.
Lăng Vi hơi lo lắng, bởi vì… Ba tác phẩm của cô, có hai tác phẩm bị chà đạp rất khó coi… Thậm chí, có thể nói là rách rưới, giống như giấy vụn.
Bị Hứa Tử Huân nháo như vậy, có thể trúng tuyển hay không, thật sự rất khó nói…
Lăng Vi lo lắng chờ, nhanh chóng chọn ra nhà thiết kế.
Năm tác phẩm hiện lên màn hình lớn.
Vì là ẩn danh, mọi người chỉ có thể thấy tác phẩm, không biết được là ai sáng tác!
“Wow! Tác phẩm thứ hai —— Mustang! Tạo hình rất có chí khí nha!”
“Đúng! Tôi cũng cảm thấy tác phẩm thứ hai siêu tốt! Bề ngoài ngang ngược, đường cong lưu loát, rất phù hợp với tên ngựa hoang!”
Năm tác phẩm đồng thời hiện lên màn hình lớn, dưới đài gần như đều bị tác phẩm thứ hai làm kinh diễm!
Nét 乃út lưu loát gọn gàng, xe SUV bề ngoài chói mắt thời thượng, đường cong lưu loát, vô cùng sống động, vô cùng ngang ngược!
Tác phẩm này kinh diễm tất cả ánh mắt sinh viên.
Không chỉ kinh diễm!
Quả thực có thể xưng là —— Thiên tác!
Trong khoa nghệ thuật đại học Yến, lưu truyền hai chữ chữ, đó chính là: Thiên tác!
Tác phẩm dạng nào sẽ được khen là “Thiên tác”? Sinh viên khoa nghệ thuật giải thích: To gan, sáng tạo cái mới, không có nhược điểm, kinh ngạc lòng người!
Sau khi Hoa Thiếu Kiền tốt nghiệp, từ “Thiên tác” yên lặng bao lâu, mà hôm nay —— tác phẩm này, khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục!
Trong ngành nhìn cách thức, ngoài ngành xem náo nhiệt.
Thiên Ma và Hạ Tiểu Hi cũng cảm thấy tác phẩm thứ hai vô cùng bá đạo, nhưng không cuồng nhiệt như sinh việt khoa nghệ thuật.Sinh viên xin việc vào cương vị đó không thể không cam bái hạ phong.
“Vu Tinh, tác phẩm “Mustang” thứ hai kia, là cậu vẽ sao?”
Sắc mặt Vu Tinh rất khó coi, tháng trước tác phẩm của cô ta vừa được hạng nhất trận thi đấu lớn! Cô ta cho là không ai có thể thắng cô ta nữa!
Nhưng hôm nay, tác phẩm này tát vang dội vào miệng cô ta.
Không thể không thừa nhận, tạo hình, khí thế, tài nghệ của “Mustang”… cao hơn cô ta một đoạn lớn! Hơn nữa còn là một đoạn rất lớn rất lớn!”
“Vậy là ai vẽ?”
Vu Tinh cắn răng, siết chặt quả đấm, tuy tác phẩm của cô ta cũng ở trong năm tác phẩm này, nhưng… tác phẩm kinh diễm tất cả mọi người, không phải của cô ta.
Tác phẩm của cô ta tên “Thiên Dật”, là đi con đường phiêu diệt, rõ ràng thiếu khí thế ép người của “Ngựa hoang”.
Vu Tinh căm hận, rõ ràng ác phẩm của cô ở chính giữa, chói mắt nhất mới đúng!
Lại không nghĩ rằng, bị người khác ςướק trội nổi.
Tức ૮ɦếƭ!
Mặt Vu Tinh lúc xanh lúc trắng. Trán cô ta cũng chảy mồ hôi, cơ hội phỏng vấn chỉ có hai, trừ “Ngựa hoang” có thực lực tuyệt đối ra, ngoài cô ta, còn có hai người.
Sau đó, năm tác phẩm trên màn hình, đột nhiên một tác phẩm mơ hồ, chứng tỏ tác phẩm này bị loại!
Sau khi tác phẩm thứ tư biến mất, tác phẩm thứ năm cũng bị “gió” thổi đi.
Cuối cùng còn lại một, hai, ba tác phẩm đặt ở chính giữa. Vu Tinh khẩn rương, “Thiên Dật” của cô ta vẫn còn trên màn hình!
Lúc này, lại có người hô lên: “Mustang, Mustang, Mustang —”
Mustang, Mustang, Mustang —”
Nếu “Thiên tác” như vậy cũng không được chọn trúng thì cuộc tuyển chọn lần này căn bản không thể nói công bằng.
“Hạng nhất —— Mustang!” Tác phẩm “Mustang” trên màn hình lớn được đội vương miện.
Hai tác phẩm còn lại, biến mất một tác phẩm, giữ lại tác phẩm thứ ba, nhanh chóng nhỏ đi nhỏ đi, bị đặt ở góc nhỏ bên phải.
Coi như được chọn.
Vu Tinh giận đến run rẩy, tuy cô ta cũng được chọn, nhưng mà chênh lệch quả thực quá lớn!
Cô ta luôn cho rằng “Hạng nhất” và “Vinh quang” đều là của cô ta!
Lại không nghĩ rằng, mình lại thành vai phụ.
Không thể nào, không thể nào! Trong trường không có người nào có thể hơn cô ta, rốt cuộc là ai? Tác giả của tranh “Mustang” kia, rốt cuộc là ai?
“Xin mời tác giả của “Mustang” lên đài nhận huy chương hạng nhất!”
Hoa Thiến Kiền dứt lời, trên màn hình lớn hiện ra cây 乃út lông dính đầy mực, viết xuống tên người hạng nhấ.
Hai nét, một chữ, một dấu phẩy, bên dưới là một chữ phản.
“Lăng ——”
乃út lông viết thật nhanh, chữ đầu, dưới là hai người, núi, một chữ phản.“Vi ——”
Trong hội trường, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
“Xin mời Lăng Vi!” Trong mắt Hoa Thiếu Kiền có chút khi*p sợ, anh ta có ấn tượng với Lăng Vi… Tiệc rượu hôm đó, anh ta cho là cô muốn dùng quan hệ…
Lại không nghĩ rằng, tác phẩm “Mustang” này lại là của cô!
Lại… là tác phẩm của cô?
Nhìn Lăng Vi bước lên đài, ánh mắt Hoa Thiếu Kiền càng lúc càng thâm trầm.
Anh ta còn nhớ, khi thấy tác phẩm này, anh ta kinh ngạc và mừng rỡ! Đã lâu anh ta không kích động như vậy!
“Chúc mừng cô…”
“Cảm ơn.” Lăng Vi dửng dưng nhận cúp.
“Xin lỗi, hôm đó hiểu lầm cô.” Hoa Thiếu Kiền nhìn vào mắt cô, tròng mắt đen có thêm một tia nghiêm nghị.
Lăng Vi sửng sốt, không nghĩ tới… Hoa Thiếu Kiền vậy mà sẽ xin lỗi chuyện hôm đó.
Cô ngạc nhiên nói: “Hôm đó, anh cũng không làm gì.”
Hoa Thiếu Kiền nghiêm túc nói: “Tôi khinh thường cô.”
“…” Lăng Vi tiếp nhận lời xin lỗi: “Anh không biết thực lực của tôi, chuyện này không trách anh.”
Hoa Thiếu Kiền gật đầu nói: “Thứ mắt chúng ta thường nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, không đi theo đuổi, tìm hiểu, thì vĩnh viễn không biết chân tướng ở đâu.”
Hoa Thiếu Kiền đưa micro cho Lăng Vi: “Mời cô giới thiệu một chút về cảm hứng sáng tác.”
…
Dưới đài, Vu Tinh thật sự muốn điên rồi!
Đoạt hạng nhất của cô ta… lại là kỹ nữ có tâm cơ Lăng Vi này!
Cô ta hận đến tranh cãi vô ích ——
“Lăng Vi! Cô chờ đó! Tuy cô được hạng nhất, nhưng người có thể vào Laroe chỉ có một! Chúng ta gặp lại trong buổi phỏng vấn!”
Buổi tối, Diệp Đình mời Lăng Vi đến nhà hàng tây sang nhất thành phố chúc mừng.
Diệp Đình thưởng thức rượu vang, híp mắt nhìn cô.
Lăng Vi cũng không biết sao vị gia này đột nhiên tức giận, từ khi gặp mặt, liền bày mặt thúi cho cô.
Anh không nói lời nào, Lăng Vi cũng không nói chuyện.
Lăng Vi cắt thịt bò bít tết, cũng tức trong lòng.
Thiên Ma và Tiểu Hi vốn muốn ăn mừng cho cô, ai biết bị Diệp Đình bác bỏ!
Lăng Vi bực bội, mặc dù đã đáp ứng ăn cơm cùng anh trước, nhưng mà… Trường hợp hôm nay rất đặc biệt nha. Đã rất lâu cô không tụ họp cùng bạn bè, hơn nữa, Thiên Ma và Tiểu Hi đều đánh bậy đánh bạ được thuê, đây là lâm hỉ tam môn, anh lại…
Quá không thông tình đạt lý!
Lời nói tốt một sọt, người này tâm địa sắt đá, không nói cô đáp ứng anh trước, lỡ hẹn chính là nói không giữ lời!“Em xem tôi là thịt bò bít tết kia mà cắt?” Diệp Đình nhìn chằm chằm tay cầm dao của cô.
Cô cắt từng dao từng dao, giống như muốn đè anh trên dĩa mà cắt.
Lăng Vi không muốn nói chuyện, ai bảo cô không có tự trọng, đáp ứng ăn tối chung với anh trước.
Tâm tình cô không tốt, sắc mặt anh còn thúi hơn: “Muốn tụ họp bạn bè?”
Lăng Vi trừng anh, câu này không phải là nói nhảm sao?!
“Muốn vui vẻ hẹn với tôi, còn có thái độ này?”
Lăng Vi quật cường vểnh môi, rất không vui. Anh đột nhiên đưa tay: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Lăng Vi không để ý tới anh.
Sắc mặt anh không tốt nhìn cô chằm chằm, đưa tay lấy điện thoại cô, chọn số.
…
Tiệm lẩu Bách Niên, Hạ Tiểu Hi vui sướng ngoắc tay với cô.