Cô vừa ϲởí áօ khoác, chợt cảm thấy lạnh toát... cô vẫn mặc bộ váy thiếu vải trợ lý mua cho cô.
Cô vừa về đã liên tục bận rộn, không có thời gian thay áo. Cô đi đến tủ quần áo, đột nhiên ----------- bụng bắt đầu đau...
Cô cảm thấy người mình run rẩy, không biết chuyện gì xảy ra, lúc thì lạnh, lúc thì nóng...
Cô cảm giác bụng mình như đang đốt một mồi lửa, nhưng trên cánh tay lại nổi da gà...
“A...” Bụng đau quá, thật khó chịu, chuyện gì xảy ra vậy?
Lạc Y chầm chậm trượt xuống ngồi dưới đất, nước bọt của cô mất khống chế chảy ra ngoài: “Tiểu Bạch... Ưm...”
Cô cảm thấy cơ thể mình kỳ kỳ, hình như muốn nôn ----- trong bụng cuộn trào, vừa nóng vừa lạnh.
“Sao vậy?” Tiểu Bạch vừa mặc quần vào, chợt nghe thấy Lạc Y suy yếu gọi anh.
Cô chưa từng gọi anh như vậy! Tiểu Bạch nhảy xuống đất, xông vào phòng Lạc Y.
“Ọe --------“
Anh nghe thấy tiếng cô nôn trong toilet.
Lạc Y như thể ăn phải đồ thiu, cô móc cổ họng mình, liều mạng nôn ra.
“Ọe ----------“ Lạc Y nôn mãi không ra được, cô run rẩy đi đánh răng, súc miệng.
Tiểu Bạch vươn tay ra đỡ cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Lạc Y nói: “Không có gì... có thể là vừa ngâm suối nước nóng xong lại bị nhiễm lạnh nên cơ thể hơi yếu.”
Tiểu Bạch lo lắng nhìn cô, anh đưa tay đặt lên trán cô: “Hình như hơi sốt...”
Lạc Y cũng cảm thấy hơi nóng, song lại cảm thấy lạnh: “Không sao, tôi đi tắm rửa, ngủ một lúc là ổn.”
Cô vừa nói vừa súc miệng.
Khi cô đặt cốc nước xuống, đột nhiên cảm thấy hơi hoa mắt, cảnh vật mờ mờ... Cô vội rửa mặt cho tỉnh táo, rửa mặt xong, lúc cầm khăn bông, phát hiện trong tay như thể có hai cái khăn.
Cô ngước mắt, nhìn Tiểu Bạch, chợt cảm thấy cơ thể nóng lên, nhất là bụng dưới. Cả người ngứa ngáy, cô muốn tìm chỗ cọ cọ.
Cô cắn môi, nhìn Tiểu Bạch, trong nháy mắt hô hấp của Tiểu Bạch hỗn loạn. Vẻ mặt này của Lạc Y... quá mị hoặc. Còn có ánh mắt của cô, quyến rũ như vậy... có chút phóng đãng...
Tiểu Bạch ngẩn người: “Lạc Y, em sao vậy?” Anh phát giác ra điều bất thường, bởi vì, Lạc Y đột nhiên sát lại gần anh, cơ thể cô dán lên người anh, còn liều mạng chen vào иgự¢ anh.
“Ưm...” Lạc Y khó chịu hừ một tiếng: “Đau đầu, rất nóng, rất khát, không biết có chuyện gì...”
Cô vừa nói, vừa cắn lên hầu kết của anh, như thể chỉ có cắn anh, cô mới có thể giải khát.
Tiểu Bạch không dám ôm cô, trong lòng lập tức hiểu ra, trạng thái hiện giờ của cô --------- chẳng lẽ là bị người khác hạ thuốc rồi? Anh là đàn ông, những chuyện này vẫn hiểu...
Những người phụ nữ mà Henry mang về, chín trên mười người là có hành động này!
Nhưng, Lạc Y không giống bọn họ! Nhất định là cô ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ!
Tiểu Bạch lập tức nghĩ đến, liệu có phải người phụ nữ gặp trong tiệm bánh giở trò quỷ không?
“Ưm... Thật khó chịu, Tiểu Bạch...” Lạc Y muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể vừa rời khỏi anh một chút, cô đã ngứa ngáy muốn ૮ɦếƭ.
Tiểu Bạch lập tức đổ mồ hôi, anh ôm cô, vô cùng tỉnh táo nói: “Lạc Y, đừng sợ. Chắc là em bị người ta hạ thuốc, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tay Tiểu Bạch ôm ngang hông cô, trong nháy mắt Lạc Y cảm thấy như có dòng điện chạy qua.
Cô đột nhiên kiễng chân, ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn môi anh.
Đầu óc Tiểu Bạch trống rỗng, nụ hôn của cô... quá ngọt!
Cô hơi dùng sức, đẩy ngã anh xuống ghế sô pha!
Lạc Y muốn điên rồi, cô quá khó chịu! Trong cơ thể như có nhiều con sâu đang bò.... cô hừ hừ hai tiếng, muốn đẩy Tiểu Bạch ra, nhưng cô càng muốn đẩy anh, thì càng ôm chặt anh hơn.
Người Tiểu Bạch cứng đờ, anh hiểu, lúc này, anh phải tỉnh táo!
Anh kéo Lạc Y dậy: “Lạc Y, đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện! Anh đưa em đến bệnh viện!”
Lạc Y không ngừng kéo quần áo của anh.
Quần áo Tiểu Bạch vừa mặc vào, đã bị cô kéo xuống.
Tay cô đặt trên eo anh, đột nhiên hừ một tiếng: “Nơi này... thật mát...”
Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay cô: “Lạc Y! Tỉnh táo! Cầu em hãy tỉnh táo.”
Nếu cô không tỉnh táo, anh sắp không tỉnh táo nổi nữa!
Lạc Y cưỡi trên bụng anh. Bàn tay nhỏ của cô chống bụng anh.
Tiểu Bạch thật sự muốn điên rồi, giờ cô vẫn đang mặc cái váy trợ lý mua cho cô, căn bản không có chút vải vóc gì.
Tiểu Bạch không dám nhìn cô, anh cảm thấy mình sắp nổ tung!
“Lạc Y, Lạc Y, mau dậy đi. Anh đưa em đến bệnh viện.” Tiểu Bạch quyết tâm, nắm chặt eo cô.
Anh hơi dùng sức, xoay người, nhanh chóng với lấy điện thoại. Lạc Y vội vàng ôm sau lưng anh, cô quấn anh sít sao, anh vừa dỗ dành cô, vừa cố gắng trở về phòng mình.
Chờ đến khi anh lấy điện thoại ra, cả người đã đầy mồ hôi. Anh mở màn hình, gọi cho trợ lý, lúc này, Lạc Y đang túm lấy quần anh.
Tiểu Bạch nức nở nói với trợ lý: “Mau đi lái xe! Lạc Y bị người khác hạ thuốc, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“A?” Trợ lý bị dọa run rẩy, anh ta đã nằm xuống ngủ rồi, không ngờ còn xảy ra chuyện này?
Anh ta hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: ông chủ... rốt cuộc ngài nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ chuyện hạ thuốc không phải do ngài làm? Chẳng phải ngài muốn theo đuổi người ta sao?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Trợ lý ngớ người! Nhưng, anh ta không dám chậm trễ, ngay cả quần áo cũng không thay, mặc đồ ngủ chạy lạch bạch xuống nhà lái xe.
Tiểu Bạch nắm chặt tay Lạc Y, mẹ nó giờ anh cũng như người bị hạ thuốc! Anh còn nóng hơn cả cô đấy!
Tiểu Bạch không còn sức để ý mấy thứ này, cũng không có sức đi thay quần áo, anh trực tiếp khoác chiếc áo khoác màu trắng gạo vào cho Lạc Y.
Lại tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào, anh bế ngang cô lên, chạy ra ngoài.
Đi xuống dưới, trợ lý đã lái xe đến, Tiểu Bạch ôm Lạc Y lên xe.
“Vèo --------“ chiếc xe thể thao lập tức lao ra ngoài. Trợ lý lái xe như tên lửa, nháy mắt đã đến bệnh viện.
Trên xe, Lạc Y quấn lấy Tiểu Bạch, cô khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Tiểu Bạch đau lòng ôm cô, mặc cô gặm cắn иgự¢ anh. Xe dừng lại, anh không để ý đến bất cứ điều gì khác, ôm cô xông vào phòng cấp cứu.
Nửa đêm... cuối cùng Lạc Y cũng tỉnh táo lại.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi ngủ gật bên cạnh cô. Anh mặc áo khoác màu đen, bên dưới là quần thu màu xanh nhạt.
“Phụt -------“ Lạc Y không nhịn được bật cười.
“Ưm...” Tiểu Bạch nghe thấy tiếng cười, lập tức tỉnh dậy.
Trợ lý ngủ gật trên ghế sô pha cũng tỉnh, anh ta vội vàng đứng lên hỏi: “Lạc Y tiểu thư, cô có muốn uống nước không?”
Lạc Y nhìn anh ta, cũng phì cười, tên này... còn thảm hơn Tiểu Bạch, chỉ mặc quần áo ngủ caro xám, ngay cả áo khoác cũng không có.
Lạc Y nói: “Hai người về ngủ đi, giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn hai người.”
Tiểu Bạch lim dim mắt nhìn cô, anh chợt đưa tay đặt lên gáy cô.
Anh vừa thử nhiệt độ, vừa gật đầu:“Quả đúng là hạ sốt rồi.”
Anh hất cằm với trợ lý, ra hiệu cho anh ta về trước.
Trợ lý nói: “Vậy tôi về trước ngủ một giấc, khoảng năm rưỡi tôi sẽ đến đưa quần áo cho hai người.”
Tiểu Bạch ϲởí áօ khoác, ném cho anh ta: “Anh khoác cái này về đi, sáng ngày mai tới, mang thêm hai cái.”
“Được được.” Trợ lý không nói gì thêm nữa, khoác áo khoác sải bước ra ngoài.
Bên trong ngay cả áo lót Tiểu Bạch cũng không mặc, Lạc Y đưa chiếc áo khoác màu trắng gạo cho anh mặc lên.
Lúc này, cô mới phát hiện... cô mặc đồng phục bệnh nhân?
Sắc mặt Tiểu Bạch đỏ lên: “Anh đổi cho em...”
Lạc Y quẫn đến nỗi chỉ muốn chui vào kẽ đất, Tiểu Bạch nói: “Anh mắt mắt thay, không nhìn thấy gì hết.” Nhưng, không cẩn thận sờ soạng chút... Anh sợ bị Lạc Y đánh ૮ɦếƭ, nên nuốt nửa câu sau lại.
Cả buổi tối quá giày vò, Tiểu Bạch mệt đờ người, dựa đầu vào ghế, ngủ thi*p đi.
Lạc Y nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới hai rưỡi đêm. Cô thật sự rất khát, cố nén đau nhức trên người, xuống đất tự mình rót nước uống.
Tạp Nhã nghe thấy động tĩnh, tỉnh lại, nhưng lại như mộng du cầm đổ nước cho cô.
Nước còn không trào ra ngoài! Anh cầm rất vững đưa đến bên miệng cô.
Trái tim Lạc Y... như bị thứ gì đó nhéo. Cô nhận lấy cốc nước, Tiểu Bạch gục xuống, rồi lại ngủ thi*p đi.
Lạc Y thấy anh ngủ rất khó chịu, cô đặt cốc nước xuống, đưa tay kéo anh lên giường. Giường bệnh của cô rất lớn. Cô chừa cho anh một phần, để anh ngủ cho ngon.
Lạc Y phí mất chín trâu hai hổ mới lôi Tiểu Bạch lên giường được, cô mệt đến eo mỏi lưng đau...
Giờ cô thật sự không còn chút sức lực nào, cảm giác cả người đau nhức.
Cô cầm lấy cốc nước uống nước, khát muốn đòi mạng.
Cô vừa uống nước vừa nghĩ: “Có phải mình bị xung với Tiểu Bạch không vậy? Chưa quen nhau được bao lâu mà đã xảy ra bao chuyện...”
Thuốc kia rốt cuộc do ai hạ? Cô như thế nào, cô vẫn rất rõ.
Màn xấu hổ đêm qua khiến cô muốn ૮ɦếƭ. Khi lên xe cô còn như bạch tuộc cọ lung tung vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tiểu Bạch, hết gặm rồi lại cắn.
Lạc Y chỉ muốn đâm đầu vào miếng đậu hũ, nhưng, cái này không thể trách cô nha!
Đều do thứ thuốc kia quá đáng sợ!
Thuốc này do ai bỏ?
Trong đầu, chợt xuất hiện bạn học nữ kia. Chính là người gặp trong tiệm bánh mì.
Lạc Y cẩn thận nhỡ lại, càng nghĩ cảng cảm thấy là cô ta!
Từ sau khi đi ra khỏi tiệm bánh, cô về nhà Tiểu Bạch, ăn bánh mì, Tiểu Bạch không ăn!
Cho nên, cô có chuyện, Tiểu Bạch thì không có chuyện gì ----------- Lạc Y nắm chặt nắm đấm, cắn răng hừ một tiếng: “Người phụ nữ này thật buồn nôn!”
Bên này động tĩnh lớn như vậy, nữ hầu già kia cũng biết tin.
Sáng sớm hôm sau, bà gọi điện cho Henry: “Henry thiếu gia! Lạc tiểu thư uống sữa chua, nhưng, chủ nhân nhà tôi không chạm vào Lạc tiểu thư, cậu ấy đưa Lạc tiểu thư đến bệnh viện.”
“Cái gì?” Henry kinh ngạc! Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, bày tỏ có phải anh nghe lầm không?
Anh đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Có phải ngoại hình Lạc Y kia rất xấu không?”
Tiểu Bạch là một người đàn ông bình tường, anh biết mà! Nếu không phải ngoại hình người phụ nữ kia quá xấu, sao Tiểu Bạch có thể không chạm vào được?
Nữ hầu già nói: “Lạc Y tiểu thư không xấu a! cô ấy rất đẹp, vóc người cũng đẹp, lại còn thông minh có trí tuệ. Nhìn rất có khí chất, là một cô gái tài giỏi. Vô cùng có mị lực, tôi rất thích cô ấy. Vả lại chủ nhân nhà tôi đối xử với cô ấy rất tốt, có thể nhìn ra cậu ấy rất thích Lạc Y tiểu thư.”
Henry choáng váng, càng nghĩ càng thấy không có khả năng!
Người đàn ông nào đối mặt với cô gái xinh đẹp như vậy có thể không làm gì? Còn là loại tình huống đó?
Henry không dám tin tưởng!
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Lạc Y này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Tiểu gia ta sẽ tự mình đi chăm sóc cô ấy!”
Henry nói xong, dặn dò nữ hầu già: “Tiếp tục bỏ thuốc cho bọn họ, không được dừng!”
Trong lòng nữ hầu già hơi sợ hãi, sợ chủ nhân tra ra hộp sữa chua bị bỏ thuốc.
Nhưng, lúc này Henry nói: “Bà đừng sợ, hai ngày nữa tôi sẽ tới. Tôi muốn xem xem hai người này có chuyện gì.”
Henry vừa nói vừa đặt vé máy bay.
Nữ hầu già nghĩ thầm: “Tôi cũng mặc kệ, nếu chủ nhân tra ra là tôi động tay động chân, đàm bảo sẽ lột da tôi. Thuốc kia không thể bỏ nữa.”
Henry nói: “Bà đừng sợ, nghe tôi! Cháu của bà còn chưa nộp học phí đúng không?”
Henry dụ dỗ bà ta: “Bà xem, năm mươi vạn đủ để bà tiêu xài rất lâu. Có ông chủ nào hào phóng như tôi không?”
Nữ hầu già nghĩ... xem tình hình trước đã rồi tính sau.
Điều khiến bà ta kinh ngạc là, cả ngày sóng yên biển lặng, không ai nhắc đến chuyện thùng sữa chua.
Thùng sữa chua kia còn chưa ném đi, làm sao bây giờ? Thùng sữa chua kia còn chưa uống xong, nếu bà ta tự dưng ném đi, sẽ khiến Bạch tiên sinh sinh nghi.
Nữ hầu già rất lo lắng, bà ta không quyết định dứt khoát được.
Tiểu Bạch thiếu gia đối xử rất tốt với bà ta, cho nên trong lòng bà ta vô cùng áy náy.
Nhưng Henry thiếu gia đã cho bà ta tiền, mà giờ bà ta rất cần khoản tiền đó.
Nên làm gì đây?
Nữ hầu già xoắn xuýt hồi lâu, buổi tối lúc Bạch thiếu gia và Lạc Y tiểu thư trở về, nữ hầu già nhìn thấy Lạc Y tiểu thư rất yếu đuối, còn Bạch thiếu gia cũng rất nôn nóng.
Hiển nhiên, bây giờ bọn họ còn chưa kịp nghĩ đến chuyện tra sữa chua.
Buổi tối, nữ hầu già chuẩn bị nấu cơm, bởi vì Lạc Y nằm viện rất suy yếu, không thể xuống bếp.
Nữ hầu già ở trong phòng bếp, nghe thấy Lạc Y tiểu thư tức giận nói: “Nhất định là bạn học kia của tôi làm! Không ngờ người phụ nữ này lại độc ác đến mức này!”
Lạc Y tức muốn ૮ɦếƭ, cô nắm chặt nắm đấm, nói: “Ngày mai tôi sẽ tìm cô ta tính sổ!”
Tay nữ hầu già khẽ run, xem ra Lạc Y tiểu thư nghi ngờ người khác?
Nữ hầu già càng nghĩ càng tự trách, bà muốn nhân lúc bọn họ cơm nước xong xuôi lên lầu thì sẽ ném thùng sữa chua đi.
Nhất định phải ném đi!
Cơm tối, Lạc Y không ăn được bao nhiêu, Tiểu Bạch cũng không ăn nhiều.
Tiểu Bạch chăm sóc Lạc Y đi ngủ xong, mệt mỏi cả ngày, chợt cảm thấy hơi đói bụng.
Anh xuống nhà đi vào phòng bếp.
Nữ hầu già vừa rửa xong bát đĩa, bà đi đến trước tủ lạnh, lấu thùng sữa chua ra.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng người nói sau lưng: “Bà đang làm gì vậy?”
Là Bạch thiếu gia! Đầu nữ hầu già ‘ầm’ một tiếng, bà quay đầu, hoảng sợ nhìn Bạch thiếu gia.
Bà nhìn thấy Bạch thiếu gia đi từng bước về phía mình. Ánh mắt Bạch thiếu gia nhìn chằm chằm thùng sữa chua trong tay bà ta.
Nữ hầu già bị dọa chân run run, tay bà buông lỏng, thùng sữa chua lập tức rơi xuống, lại được Bạch thiếu gia đỡ lấy.
Nữ hầu già liên tục lui về sau, ૮ɦếƭ chắc rồi! ૮ɦếƭ chắc rồi! Môi bà run run, không nói nên lời.
Tiểu Bạch bê thùng sữa chua trong tay. Giờ anh rất đói, lại mở tủ lạnh ra, thấy chút dăm bông...
Anh với nữ hầu già: “Đi, nướng cho tôi ít bánh.”
“Vâng vâng vâng.” Nữ hầu già nhanh chóng đi làm.
Tiểu Bạch mang theo thùng sữa chua, đi đến phòng ăn, anh cầm một hộp nếm thử.
Hương vị không tệ lắm, bảo sao Lạc Y thích uống sữa chua như thế. Anh uống hết hộp này đến hộp khác.
Xưa nay Tiểu Bạch không ăn bữa khuya...
Hôm nay, không biết là bị trúng tà hay bị làm sao... đen đủi, uống nửa thùng sữa chua.
Lạc Y đang nằm ngủ, cô nằm có chút mệt mỏi, dự định hoạt động chút, cô xuống đất tản bộ hai vòng, cảm giác tốt hơn nhiều.
Có điều hơi đói!
Cô đang muốn đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, chợt nghe thấy tiếng ưm ưm trong phòng Tiểu Bạch.
Lạc Y bỗng giật mình, âm thanh này sao nghe giống âm thanh hôm qua của cô thế?
Lạc Y vội gõ cửa: “Tiểu Bạch -------- Tiểu Bạch! Mở cửa! Anh sao vậy?”
Tiểu Bạch hừ một tiếng, hồi lâu sau mới hừ hừ nói: “Anh khó chịu...”
Đột nhiên, Lạc Y nghe thấy tiếng bịch, hình như Tiểu Bạch rơi xuống đất.
Tiếp theo, Lạc Y nghe thấy tiếng vặn cửa.
Tiểu Bạch mở cửa cho cô, nhưng cô không nhìn thấy người đâu, cô nhìn xuống nền đất, mẹ ơi... Tiểu Bạch đang nằm sấp trên đất.
Anh co ro cơ thể, cả người không ngừng run rẩy.
Lạc Y cảm thấy bó tay toàn tập, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hôm qua là cô, hôm nay là anh! Thế này, chắc chắn người hạ thuốc bọn họ không phải người ngoài!
Lạc Y lập tức nghĩ đến nữ hầu già!
Nhưng, giờ cô không có thời gian đi truy cứu mấy chuyện đó, giờ Tiểu Bạch đã quá khó chịu rồi. Cô vội ngồi xuống đỡ anh: “Tiểu Bạch, tôi đưa anh đến bệnh viện!”
Nói xong, Lạc Y nở nụ cười khổ... mẹ nó, chuyện gì vậy? Phong thủy luân chuyển hả? Hôm qua là cô, hôm nay là anh. Cả hai người họ cùng bị hạ thuốc cùng đến bệnh viện!
Lạc Y vừa tức giận, vừa khoác tay Tiểu Bạch lên bả vai mình.
Mẹ ơi, tên này nặng quá đi, cô không đỡ nổi! Cô vội nghển cổ ra ngoài kêu: “Dì có ở đây không? Mời tới đây chút!”
Nhưng, cô kêu hồi lâu, không ai để ý đếncô.
Lạc Y nghĩ, phải tìm trợ lý mới được!
Lạc Y nhanh chóng lấy điện thoại của Tiểu Bạch: “A-----“, cô vừa cầm vào điện thoại của Tiểu Bạch, đột nhiên Tiểu Bạch bổ nhào vào cô, anh ôm cô từ phía sau, đôi tay quấn cô thật chặt. Anh như bị điên, dùng sức cắn cổ cô: “Em yêu, anh khó chịu ------- nóng quá...”
“Tôi biết tôi biết.” Lạc Y vừa đẩy đầu anh, vừa mở di động anh, nhưng điện thoại của anh có mật mã!
Cô không biết mật mã của anh a! Cô cũng không biết số của trợ lý!
Ông trời ơi ---- cô không gánh nổi Tiểu Bạch đâu!
“Tiểu Bạch, mật mã của anh là bao nhiêu?”
Tiểu Bạch đã hoàn toàn mất đi lý trí, lại sức lại lớn, lập tức khiêng cô lên, ném lên ghế sô pha.
“Ôi... đau quá!” Cảm giác như eo mình sắp gãy.
Tiểu Bạch như sư tử, hung mãnh chưa từng có, nhào về phía cô.
Ngay khi Tiểu Bạch áp xuống, Lạc Y đưa tay bộp một phát lên miệng Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch cứng lại, đầu lảo đảo. Lạc Y nhân cơ hội đó, chạy về phòng mình, cầm điện thoại, gọi cho 120.
Tiểu Bạch khó chịu đến không động đậy được, vạn con kiến đốt khiến anh muốn bùng cháy.
Lạc Y nói chuyện điện thoại xong, vội vàng chạy đến đỡ anh: “Tiểu Bạch... tôi gọi điện thoại rồi, xe cứu thương lập tức tới ngay.”
Lạc Y dìu anh, nhìn thấy gân xanh của anh nảy lên, dáng vẻ cực kỳ thống khổ. Anh không ngừng run rẩy.
Trái tim Lạc Y như vỡ vụn, trong giây lát, cô muốn dùng cơ thể mình để giải tỏa nỗi đau khổ của anh.
Cô vuốt ve mặt anh, cúi đầu hôn anh, lúc này, Tiểu Bạch phát hiện bàn tay nhỏ của cô đang cởi cúc áo sơ-mi của anh...