Hiện trường hôn lễ của Tiểu Bát và Tiểu Kỳ vô cùng náo nhiệt.
Có rât nhiều bạn bè thân thích đến tham gia, đám người ồn ào huyên náo.
Từng người có đôi có cặp khoe khoang âи áι trước mặt Lạc Y. Mọi người đều đã kết hôn, chỉ có mình cô là chó độc thân!
Lạc Y cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vương Tử Âm: “Tên nhóc thối này! Chẳng phải nói chờ tôi rồi sao!”
Lúc trước cô còn có bạn, giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía cô...
Vương Tử Âm và Vương Tử Kỳ uống rượu giao bôi.
Bầu không khí càng thêm nóng.
Lúc mời rượu đám người, Tiểu Kỳ hơi thất thần. Mặc dù đã cử hành hôn lễ, nhưng Tiểu Kỳ rất lo lắng... Sau này cô và Tử Âm nên làm gì giờ? Cô đã từ chức rồi...
Mặc dù cái giá rất lớn, nhưng cô không hối hận. Nếu không phải lần này cô từ chức chạy về, nói không chừng Tử Âm đã đi theo Lạc Y rồi.
Lạc Y tốt như vậy, ai mà không thích nha... Nếu không phải lần này cô đuổi theo, nói không chừng hai người họ sẽ không tách ra.
“Sao mà rầu rĩ không vui vậy?” tiếng Vương Tử Âm vang lên bên tai cô: “Vẻ mặt lúc này của em, rất dễ khiến anh hiểu lầm là em không muốn kết hôn với anh...”
Nếu không phải đã hiểu tâm ý của cô, không chừng anh sẽ nghĩ thế thật.
Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Không phải không phải! Em đang nghĩ... qua bốn tháng này thì phải làm gì giờ? Em đã từ chức, sau này, em và anh chắc chắn là... bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều...”
“Đồ ngốc.” Vương Tử Âm đưa tay nhéo mặt cô, anh lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Chính em tự hỏi xem, đơn từ chức của em cấp trên đã phê chưa. Em coi anh là gì vậy? Em cho rằng anh sẽ cam lòng tách ra với em?”
Tiểu Kỳ sửng sốt, thấy anh ấn số giám đốc căn cứ...
Lúc đầu dây được kết nối, Vương Tử Âm nói: “Giám đốc, lát nữa cháu sẽ gửi cho chú video hôn lễ của cháu và Tiểu Kỳ.”
“Được được, hai cháu cố gắng hưởng thụ tuàn trăng mật đi, rồi nhanh chóng trở về! Tốt nhất đừng đi tận bốn tháng, sức khỏe cha mẹ cháu tốt hơn thì hãy trở lại nhé, chỗ này không rời cháu được.”
Vương Tử Kỳ che môi, kích động nói: “Cảm ơn giám đốc, bọn cháu sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được rồi, chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, chờ hai đứa về, căn cứ chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng cho hai đứa, chú sẽ cho hai đứa bao lì xì lớn!”
“Cảm ơn chú ạ!” Vương Tử Kỳ lau khóe mắt, hít mũi.
Vương Tử Âm đưa tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp lã chã chực khóc của cô, cô ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp với anh.
Chồng à... có anh, thật tốt.
May mắn, chúng ta không bỏ lỡ nhau, trong ngàn vạn người, không sớm một bước, cũng không trễ một bước.
Lúc tuổi trẻ ngây ngô, chúng ta giày vò lẫn nhau, lại không hề từ bỏ.
Bởi vì chúng ta không nỡ, bởi vì không thể buông tay được. Bởi vì chúng ta đã yêu đối phương quá nhiều. Bao nhiêu người thầm mến thành thương, em và anh, lại may mắn có thể cầm tay bước tiếp.
May mắn, tuổi trẻ khinh cuồng hồi trước, biến thành tình yêu nồng cháy.
Anh yêu,
Đã gặp thì đừng tùy tiện buông tay,
Duyên phận không dễ có được,
Em sẽ trân trọng. Em biết, anh cũng vậy.
Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên gào lên: “Hôn đi! Hôn đi!”
Hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, chỉ có một người nhàm chán.
Vẻ mặt Tiểu Bạch vô vị nghiêng người dựa vào ghế sô pha uống rượu, anh nhìn xung quanh, tất cả đều có đôi có cặp, thật đau lòng!
Lăng Vi thấy Tiểu Bạch ngồi lẻ loi một mình, bèn đi tới, ngồi xuống cạnh anh.
Lăng Vi hỏi anh: “Tiểu Bạch, sao không chơi đùa cùng mọi người? Một mình uống rượu giải sầu thì có ý nghĩa gì? Em nhìn xem bọn họ chơi vui biết bao.”
Tiểu Bạch nhìn thoáng qua nói: “Toàn con gái, có gì vui chứ.”
Lăng Vi cười cười, nói: “Lời này của em sai rồi nha! Ở bên cạnh con gái chơi mới vui chứ. Bảo sao em lớn vậy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ. Em không chơi với con gái thì làm sao quen được cô gái nào chứ?”
Tiểu Bạch ngồi thẳng: “Đúng! Chị nói đúng! Em phải tìm cô gái nào đó để chơi cùng!”
Anh vừa đứng lên, chợt cảm thấy không đúng, anh liếc nhìn bên đó, không vui nổi!
“Tiểu Vi, chị đùa em à?” bên kia có ai chứ? Lôi Đình, Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi, An Kỳ Nhi, Đào Hoa, Chính Hiền, Ninh Hạ... tất cả đều là phụ nữ đã lập gia đình!
Lăng Vi nói: “Em đừng nhìn về phía những người phụ nữ đã lập gia đình, chẳng phải còn có người chưa lập gia đình sao?”
“Ai chứ?” Tiểu Bạch nhìn trái ngó phải, không thấy có ai chưa lập gia đình nha!
Lăng Vi nói: “Nhìn thấy phù dâu kia không? Cô ấy tên Lạc Y, chưa lập gia đình. Bạn trai còn chưa có nữa.”
Tiểu Bạch nhìn về phía Lạc Y, tròng mắt lập tức sáng lên.
Tiểu Bạch nghển cổ lên nhìn, hưng phấn nói: “Tiểu Vi, cô gái này vẫn chưa có bạn trai?”
Vừa nói, vừa toe toét miệng! Lúc anh vừa đến đã nhìn thấy cô gái này, nhưng, anh thật sự không thể tin, cô gái xinh đẹp như vậy không có khả năng không ai nhớ thương a!
Lăng Vi nói: “Đi đi, đừng nói nhảm nữa, chị giới thiệu cho em.” Lăng Vi kéo anh, nháy mắt với mấy chị em.
Trước đó cô đã trao đổi xong với đám Tạp Nhã, có bọn họ, Lạc Y không lạc đi đâu được.
Đừng nhìn Lạc Y quen biết các cô sau, nhưng, tính cách Lạc Y rất được mọi người yêu thích. Cô gái này sáng sủa, linh hoạt, có chủ kiến, rất hợp với các cô.
Tạp Nhã và Lăng Vi suy nghĩ, người họ quen đều là hoa đã có chủ a! Chỉ có Tiểu Bạch, Jason, còn có Từ Phi là cô đơn.
Nhưng Jason đã có ý với hoa khổi cảnh sát Đồng Dao, gần đây Từ Phi cũng đang quen một cô gái, hai người ở bên nhau rất tốt.
Vậy chỉ còn Tiểu Bạch.
Lăng Vi vừa nhắc đến tên Tiểu Bạch, Tạp Nhã chợt vỗ đùi: “Chính là tên tiểu tử này! Mình bấm ngón tay tính toán, tên nhóc này đơn thuần, thiện lương, ngốc nghếch, nhiều tiền, rất hời!”
Sau đó, Tiểu Bạch được mọi người chọn trúng.
“Nhưng...” Lăng Vi nói: “Trước kia Tiểu Bạch thích An Kỳ mà?”
An Kỳ Nhi khoát tay nói: “Cậu ta hay thích ầm ĩ như vậy đấy! Cậu ta toàn nói lung tung thôi, nếu cậu ta thật sự để ý đến tôi, không chừng tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
“Phụt...” Lăng Vi nói: “Lời này đừng để Tứ ca nghe thấy.”
Đám người cười ha ha: “Mặc kệ đi, trước tiên hỏi ý Tiểu Bạch đã!” Lăng Vi vừa nghĩ đến hợp tác cho Tiểu Bạch và Lạc Y, đột nhiên có cảm giác hưng phấn.
Lúc đầu, Tiểu Bạch cũng không nhận ra Tiểu Bát, anh tới tham gia hôn lễ này là được Lăng Vi khuyến khích tới.
Tạp Nhã rất mến Tiểu Bạch, mở miệng gọi em trai: “Đến đây, chị đưa em đi chơi.”
“Được được.” Vẻ mặt Tiểu Bạch hưng phấn ngồi xuống.
Giữa một đống con gái, chỉ có mình anh là con trai.
Tiểu Bạch hoàn toàn không cảm thấy kỳ quặc hay khó chịu.
Mắt Tiểu Bạch liếc nhìn Lạc Y, Lạc Y đang cùng Tiểu Bạch và Tiểu Kỳ tiễn khách.
Lạc Y rất xinh, mắt to mà có thần, làn da bóng loáng trắng nõn. Hôm nay cô mặc lễ phục màu tím nhath, chân váy chữ A cổ chữ V, lộ ra đôi chân dài, eo nhỏ và dáng người siêu đẹp, lại thêm tính cách hoạt bát của cô, khiến cả người cô đầy sức sống.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cô, mắt như dính chặt vào.
“Lạc Y -------“
Tạp Nhã gọi Lạc Y tới: “Việc tiễn khách để bọn họ tự làm đi, em mau tới đây”
Lăng Vi dắt váy, chậm rãi đi đến. Chiếc váy màu tím nhạt như bông hoa nở giữa vườn.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lạc Y, ánh mắt thẳng tắp. Nhưng khi Lạc Y nhìn sang anh, Tiểu Bạch lập tức cúi đầu, vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Anh chợt căng thẳng.
Tạp Nhã vội nói: “Y Y, có phải mệt ૮ɦếƭ rồi không? Hôm nay ngoại trừ Tiểu Bát và Tiểu Kỳ ra, em là người mệt nhất đấy!”
Lạc Y cười nói: “Hết cách rồi, ai bảo em là phù dâu chứ!”
“Ôi...” Vừa nói, Lạc Y lại thở dài: “Số của em nha... đúng là số phù dâu!”
Lăng Vi cười nói: “Đừng thở dài, chị thấy em sắp hết số ấy rồi.” Lăng Vi đưa tay kéo cô. Lạc Y ngồi xuống cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Lạc Y xinh xắn như này, tính tình lại tốt, khẳng định sẽ tìm được tốt nhất! Người đàn ông không xứng em, không cần nóng nảy, chúng ta từ từ chọn.”
Tiểu Bạch ở bên cạnh khụ khụ.
Anh nhìn thoáng qua Lăng Vi, nháy mắt ra hiệu với Lăng Vi, ý như đang nói: “Tiểu Vi, ban nãy lúc chúng ta ở bên kia đâu có nói vậy a! Chẳng phải chị bảo muốn giới thiệu Lạc Y cho em sao? Chị muốn thấy em khóc sao?”
Hừ ----- chị không thích đấy!
Lăng Vi nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Tiểu Bạch, cô cố ý hỏi Tiểu Bạch: “A? Đúng rồi, Tiểu Bạch... hai cháu trai em là Henry và Louis cũng là độc thân đúng không?”
Tiểu Bạch lập tức gấp gáp: “Hai người bọn họ? Ôi trời ơi...! Henry là ngựa đực! Louis thì thiếu thông minh! Sao hai người họ có thể xứng với Lạc Y được!”
Tiểu Bạch ra hiệu cho Lăng Vi mau khen anh!
Khen tui! Khen tui! Khen tui đi!
Lăng Vi cố nhịn cười, nói: “Cũng đúng... Hai tên kia quả thực không đáng tin cậy.”
Tiểu Bạch sốt ruột nha, sao chị không khen em vậy? Được thôi! Chị không khen em đúng không? Chị không khen, em tự khen!
Tiểu Bạch nói: “Đầu năm nay, đàn ông anh tuấn tiêu sái, đơn thuần hiền lành như em không dễ tìm đâu!”
Tạp Nhã liếc mắt nhìn anh, hứ một tiếng, hỏi: “Em mà là đàn ông à? Đã từng ngủ với phụ nữ chưa? Chưa từng ngủ, sao em được coi là đàn ông được? Em chỉ như mấy nhóc cấp ba thôi.”
“Phụt ------“ Tiểu Bạch phun máu...
Lúc này, Lăng Vi chợt nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”
Lạc Y thoải mái hỏi: “Chơi gì ạ?”
Lăng Vi đề nghị: “Em là quan tòa, vậy chúng ta chơi ‘trời tối mời nhắm mắt’ nhé.”
Tiểu Bạch nhíu mày, bày tỏ... ‘trò chơi yêu cầu trí thông minh cao như vậy, có khả năng em... không hiểu rõ.”
Lạc Y nhìn anh, nói: “Vậy chơi ‘thật lòng hay mạo hiểm nhé’, ai thua nhiều nhất, ngày mai mời uống rượu.”
“Được.”
Lăng Vi cười với đám Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nói bên tai Lăng Vi: “Mấy người chúng ta hùa với nhau, chọc Tiểu Bạch và Lạc Y... có phải quá không tử tế không?”
Lăng Vi mỉm cười, nói: “Quả thực là không tử tế, nhưng mà... chị rất thích nhìn thấy cậu ta bị hố.”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt, Tiểu Vi thật sự là càng ngày càng... xấu xa!
Trò chơi bắt đầu, An Kỳ Nhi phụ trách quay chai rượu, quay đến ai, người đó phải chọn nói thật lòng hoặc mạo hiểm.
Tiểu Bạch phát hiện, sao miệng chai cứ chỉ anh vậy? Anh ‘may mắn’ quá nhỉ?
Nhưng, quay chai rượu, là dựa vào vận may, không tệ nha...
Tiểu Bạch đơn thuẩn không biết lúc trước An Kỳ Nhi làm nghề gì. Người ta còn có thể quay được súng, đừng nói một chai rượu, người ta muốn quay ai thì quay được người đó.
Mấy lần Tiểu Bạch chọn nói thật lòng, bầu không khí dần nóng lên. Tiểu Bạch lại bị quay trúng, An Kỳ Nhi hỏi: “Có còn nụ hôn đầu không?”
Tiểu Bạch lập tức muốn khóc: “Không còn...”
Dâng cho Jason rồi...
Lăng Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh, cả giận: “Quá không trong sạch!”
Lại quay chai rượu trúng Tiểu Bạch, Lăng Vi hỏi: “Dâng cho ai?”
“...” Tiểu Bạch muốn khóc: “Có thể không trả lời không?”
Nếu anh nói anh bị một đại lão gia hôn, liệu mấy người phụ nữ đã lập gia đình này có chỉnh ૮ɦếƭ anh không?
Tiểu Bạch nói: “Em chọn mạo hiểm.”
Lăng Vi nói: “Vậy em phải hôn một cô gái, chọn một trong số những người ở đây thôi!”
Tiểu Bạch đổ mồ hôi, anh kéo kéo cà vạt, cảm thấy nóng đến không thở nổi.
“Khụ khụ -----“ Anh hắng giọng ho, vờ tăng thêm lòng dũng cảm cho mình: “Em hôn ai, người đó không được tức giận nhé! Còn nữa, chồng các chị không được trả thù em, biết chưa?”
Anh vừa nói, vừa cười ha ha trong lòng, em gái Lạc, anh đến đây -----------
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tiểu Bạch vẫn hơi ngượng ngùng. Anh nói: “Vậy, em sẽ nhắm mắt lại, em sờ trúng ai, em sẽ hôn người đó. Không ai được tức giận nhá!”
Anh vừa nói vừa liếc nhìn chỗ ngồi của Lạc Y. Anh nhớ kĩ vị trí, rồi nhắm mắt lại.
Anh vừa nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mọi người cười.
Tiểu Bạch mặc kệ, làm bộ sờ sờ chỗ Lạc Y, sau đó anh miết môi, bỗng hôn về phía Lạc Y.
Lạc Y thấy anh nhào về phía bên này, cô tiện tay cầm lấy thứ gì đó ở trên kệ sách sau lưng.
“Bốp –“ một tiếng, đám người ngây ra.
“A ui --------“ Thứ gì vậy? Sao đau thế?
Mọi người vội nhìn kĩ, thấy Lạc Y cầm cây xương rồng!
Lùm cây xương rồng to đùng dán trên mặt Tiểu Bạch! Tiểu Bạch còn vểnh đôi môi lạp xưởng lên, mặt vui như hoa.
Ha ha ha...
Ôi mẹ ơi, buồn cười ૮ɦếƭ mất. Lăng Vi cười đến ngã ra, những người khác cũng cười ngặt nghẽo, ai cũng cười ngã trái ngã phải.
Tiểu Bạch kêu oai oái: “B...u...ô...n...g...t...a...y...”
Anh không dám há mồm ra! Quá đau!
Lạc Y vội buông tay, bốp, cây xương rồng, rơi xuống đất, cô không ngờ đến a! Hoàn toàn không ngờ, cô không biết là cô cầm cây xương rồng...
Cô chỉ thấy Tiểu Bạch nhào về phía cô, trong tình huống cấp bách, tiện tay bắt lấy thứ gì đó ngăn lại.
Lạc Y buông lỏng tay, thấy trên môi và mũi Tiểu Bạch, toàn gai ngọn!
Lạc Y rất muốn cười, nhưng lại rất áy náy a...” Thật xin lỗi, tôi không cố ý...”
Cô chỉ chỉ mặt đất: “Thật sự tôi không cố ý cầm cây xương rồng đâm anh, tiện tay thôi... tôi chỉ tiện tay thôi...”
Tiểu Bạch bĩu môi, anh không dám động đậy a! Quá đau ----
Lăng Vi vội nói: “Mau đưa Tiểu Bạch đi bệnh viện, những cái gai kia rất khó nhổ ra!”
Mọi người nhanh chóng đưa Tiểu Bạch đến bệnh viện, trong lòng Tiểu Bạch khổ a... đây là mệnh gì vậy...
Hay là cô gái thiên sứ kia nhìn anh không vừa mắt, nên mới đùa ác anh như thế!
Anh phải dựa vào mặt để kiếm cơm đấy!
Mọi người vội vàng đưa Tiểu Bạch vào bệnh viện.
Bác sĩ nhìn thấy miệng Tiểu Bạch đầy gai, lại dáng vẻ bĩu môi của anh, bác sĩ suýt cười rụng răng.
“Nhiều gai như này, không dễ xử lý nha.” Bác sĩ cầm đèn pin soi miệng Tiểu Bạch.
Bác sĩ nhìn kĩ, nói: “Tôi sẽ nhổ hết gai bên ngoài ra, còn cái ở bên trong không cần lo lắng. Thứ này sẽ không lưu lại trên da, qua một tuần lễ sẽ tự động bị đẩy ra.
“Cái gì?” Lạc Y nghe không hiểu, cô hỏi lại: “Ghim vào trong da mà còn có thể bị đẩy ra?”
Bác sĩ khẽ gật đầu, vừa nhổ gai, vừa nói: “Đúng vậy, có điều khi ăn phải chú ý, đừng để ᴆụng đến môi, tránh cho nhiễm trùng. Còn nữa, không được ăn đồ nóng.”
Qua hơn bốn mươi phút, bác sĩ lau mồ hôi dừng tay, nói: “Được rồi.”
Môi Tiểu Bạch tê dại luôn! Anh bĩu môi, trong lòng nghẹn khuất... Đường đường ông chủ nhỏ của tập đoàn Lan Mị thành môi lạp xưởng... huhuhu --------
Lạc Y hỏi anh: “Còn đau không?”
Tiểu Bạch tủi thân gật đầu.
Bác sĩ nói: “Dĩ nhiên là đau rồi. Có điều không có việc gì lớn, về nhà uống thuốc, qua mấy ngày là khỏi.”
Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh, để anh về nhà uống, rồi đón bệnh nhân tiếp theo.
Tiểu Bạch đi ra ngoài, kêu to: “Thật đáng thương...”
Anh làm bộ lau nước mắt, bĩu môi nói: “Ăn cơm không cho chạm vào miệng, vậy tôi phải làm sao? Không thể ngày nào cũng nhìn gương ăn chứ? Nhỡ tôi xúc vào lỗ mũi thì sao...”
Tạp Nhã nói: “Để Lạc Y cho em ăn đi. Ai bảo cô ấy đâm em.”
Tiểu Bạch lập tức nhìn sang Lạc Y, Lạc Y tỏ vẻ ‘chuyện do tôi mà ra’.
Tiểu Bạch cong môi cười, anh nhìn sang Tạp Nhã, ra hiệu ‘chỉ có chị Nhã hiểu em!”
Trong lòng Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ, anh chỉ muốn gào cuống họng: “Em gái Lạc Y mau đến đây a ----- đến đây a! Mau đến chăm sóc anh đi! Ha ha ha...”
Còn chưa đợi anh kêu lên, Lăng Vi chợt nói: “Như vậy sao được? Lạc Y rất bận rộn! Lại nói, một cô gái độc thân đi đến nhà một người đàn ông độc thân thì không ổn lắm? Không sợ người ta lời ra lời vào sao?”
Tiểu Bạch tức muốn ૮ɦếƭ, trừng mắt nhìn Lăng Vi, người này là ai vậy? Là gian tế kẻ địch phái đến à?
Lúc này, lại nghe thấy Lạc Y nói: “Nguyên nhân chuyện này là do em, quả thực em nên chịu trách nhiệm.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Tiểu Bạch.
Cô cẩn thận suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Bạch: “Một tuần này, hãy để tôi chăm sóc anh nhé.”
Tiểu Bạch ngây người, chuyện gì vậy? Anh vẫn chưa hiểu rõ! Sao em gái Lạc Y lại bất ngờ nói muốn chăm sóc anh vậy?
Lạc Y nói xong, đi lấy thuốc thay Tiểu Bạch.
Lăng Vi nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, khẽ nói: “Đồ ngốc a! Tính cách Lạc Y thế nào còn không rõ sao? Em càng ép cô ấy, cô ấy càng không làm. Còn nếu em không ép, cô ấy sẽ thấy có lỗi. Hiểu không?”
Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu Vi, vẫn là chị có mắt a!”
Lăng Vi lắc đầu nói: “Không phải chị có mắt, mà là em không có mắt!”
Lăng Vi vừa nói, vừa gọi Lạc Y: “Tiện thể mua thêm hộp Zinc Gluconate nhé, bổ tim cho Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch thật thiếu não quá đi...
Tạp Nhã sầu đến hoảng, Tiểu Bạch đơn thuần như vậy, có thể theo đuổi được Lạc Y chứ?
Lúc cô nghĩ như vậy, thấy Đào Hoa, An Kỳ Nhi cũng lắc đầu, hiển nhiên không quá xem trọng hai người này.
Lạc Y đưa Tiểu Bạch về nhà cô, chỗ cô đi làm ở thành phố khác, ngay gần Giang Thành, lái xe khoảng nửa tiếng là đến.
Tiểu Bạch thấy cô rẽ vào một cư xá không quá lớn, anh nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Lạc Y nói: “Đây là nhà tôi.”