Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 344

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vinh Phỉ không chút chậm trễ, cõng An Kỳ Nhi, mang theo Lão Hắc, tiểu phiên dịch và hai tiểu tổ bóng tối lập tức lên đường.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi sau, Lăng Vi một cực kỳ lo lắng...
An Kỳ Nhi là như thế nào? Lòng buồn bực, đầu choáng váng, muốn ói... Còn tiêu ra máu...
Nghe cũng hỏng bét lòng! Bọn họ cách xa ước khắc trấn như vậy, đây nếu là một đường hộ tống người trở về, còn không phải làm Vinh Phỉ và tiểu tổ Bóng Tối mệt ૮ɦếƭ!
“Ông xã, có thể cử đến một chiếc trực thăng được hay không?”
Diệp Đình suy nghĩ xem xét về đoạn đường này đường, căn bản không có phi cơ trực thăng nào có thể hạ cánh xuống địa hình này, tính ra, cũng không tiếp cận được Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi.
Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Cái lòng sông đó, rất rộng có thể hạ cánh...”
“Đúng! Đúng!” Lăng Vi cũng nhớ ra: “Nơi con sông đó! Chiều rộng của con sông, trực thăng có dừng lại một chút.”
Chính là lần trước, Lão Hắc dẫn bọn họ đến bờ sông đó, Lão Hắc ngồi đó chơi xấu, làm sao cũng không chịu rời khỏi chỗ đó.
Nhưng là... Ngừng ở phía trên mặt sông, cũng rất khó!
Vinh Phỉ chỉ có xuống sông, mới có thể leo lên thang phi cơ trực thăng! Vẫn rất nguy hiểm!
Ai biết trong nước có cái gì... Vạn nhất có cá sấu, rắn nước... Làm thế nào?
Diệp Đình nói: “Trước hết để cho trực thăng đến đây đi. Đưa cho chúng ta chút vật liệu cũng tốt. Bây giờ để cho Tiểu Bát xem bản đồ một chút, xem thử xung quanh có nơi nào phi cơ trực thăng có thể hạ cánh được hay không.”
Diệp Đình vội vàng liên lạc với Tiểu Bát.
Tiểu Bát đang dựa vào ghế ngủ. Vương Dần vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tử, ánh mắt đầy đau lòng và vô cùng sốt ruột! Tấm lòng của ông, tràn đầy tràn đầy tình thương của người cha nhưng không chỗ bày giải. Vương Dần nhìn chằm chằm video, mắt lom lom tình...
Ông nhìn con trai ông đang ngủ say trong video, иgự¢ vừa đau lại đau. Tiểu tử này ngủ thật ngon, nhiều ngày không chợp mắt như vậy, đây thật là mệt lả. Vương Dần rất đau lòng... Đứa nhỏ này có cốt khí! Có chí khí! Nếu không phải ông phát minh diêu cảm kỹ thuật, bọn họ lần này cũng không như vậy có thể đi tới nơi này.
Có lẽ, tối hôm qua đã bỏ thân cho miệng rắn. Khá tốt có đứa nhỏ này báo tin cho bọn họ.
Vương Tử quá mệt mỏi. Trợ thủ Tiểu Kỳ nhìn anh ngủ ngon như vậy, không đành lòng quấy rầy anh, vốn là muốn gọi anh đi đến ghế sa lon ngủ, nhưng là sợ làm anh tỉnh anh lại không chịu ngủ.
Tiểu Kỳ đắp cho anh một cái áo khoác vest, cô nhìn chằm chằm anh gò má đang ngủ say của anh.
Ánh sáng trong mắt càng ngày càng ôn nhu... Cô thích anh từ rất lâu... Cô muốn tới gần anh, cô muốn nhân lúc anh ngủ say, muốn hôn lên mặt anh...
Cô thích anh từ khi bắt đầu học đại học. Trường cô học là trường khoa học kỹ thuật đứng đầu toàn cầu. Thành tích của cô, cuối năm đều là bét bảng... Cô có thể đậu vào trường đại học kia, thật sự là tốn rất nhiều nỗ lực mới chen vào. Ông nội của mặc dù là nhà tài trợ, nhưng là, trường học đặc biệt nghiêm khắc, nửa điểm cũng không cho dãn ra. Không có biện pháp, cô chỉ có thể ngày đêm bổ túc, thật vất vả đem phân lộng cú, đè tuyến vào.
Nhưng là cô vốn không phải là người tài giỏi, đầu óc cô không đủ thông minh, tâm tư cũng không đang học thượng. Thầy nói truyện cảm, diêu cảm, cái gì... Cô căn bản là nghe không hiểu.
Cô vốn suy nghĩ đến khi tốt nghiệp sẽ ngừng lại, dù sao nhà cô cũng không thiếu tiền, lăn lộn có một tấm bằng tốt nghiệp, tương đối là được!
Nhưng là, kỳ kế năm thứ nhất đại học học, để cho cô chú ý tới Vương Tử!
Tiểu tử này dáng dấp đẹp trai không nói, còn trở về cũng giành vị trị thứ nhất!
Thật là quá khinh người! Rõ ràng có thể dựa vào trị giá bề ngoài, nhưng thế nào cũng phải dựa vào thực lực!
Trong trường học nữ sinh cũng đều gọi anh là “Tiểu vương tử”, anh là nam thần của rất nhiều nữ sinh.
Bình thường, Vương Tử Kỳ không hề chú ý tiểu tử này, cô đã gặp trai đẹp rất nhiều, nam sinh theo đuổi cô cũng xếp thành hang dài.
Nhưng là, đến một lúc có bảng danh sách, cô liền hận không được Gi*t ૮ɦếƭ tiểu tử này!
Tại sao, tên hai người tên bọn họ chỉ kém một chữ, thành tích lại kém như vậy nhiều!
Vương Tử Kỳ cô xếp bét bảng, người ta Vương Tử đứng đầu bảng. Cô không phục! Cô khắp nơi làm điều xấu, gieo họa cho anh! Ngấm ngầm hại anh, cho anh ấm ức.
Lần này kỳ thi giữa kỳ cuối năm, người ta lại là đứng nhất! Vương Tử Kỳ về nhà nổi giận, tức đến muốn đổi tên! Cha cô nuông chìu cô, trong lòng mất hứng, dựa vào cái gì con gái ông phải đổi tên? Muốn đổi cũng là tiểu tử kia đổi!
Vương Tử kỳ được cha nuông chìu, một chút không cảm thấy ba cô đi tìm tiểu tử kia, để cho anh ta đổi tên có lỗi gì.
Thứ sáu ngày đó tan học, Vương Tử Kỳ mới từ phòng học lớn đi ra. Đột nhiên, thấy Vương Tử đứng trước mặt cô. Ngày đó, cô mãi mãi không quên biểu tình của anh...
Sắc mặt của anh âm trầm đáng sợ! Bình thường như vậy ánh mặt trời, là một chàng trai hay cười, đột nhiên mặt đầy sát khí!
Anh híp ánh mắt, nhìn chằm chằm cô nói: “Chính là cô sao? Cô hắc tôi nửa học kỳ? Tôi tưởng là ai chứ. Bắt tôi đổi tên? Cô cho cô là ai? Cô là cha tôi sao? Cô là mẹ tôi sao? Tên tôi chính là sinh mạng của tôi! Muốn bắt tôi đổi tên, có bản lãnh để cho cha cô Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi!”
Mỗi lần nghĩ tới, Tim của Vương Tử Kỳ liền đau...
Nếu không phải lần đó cô tùy hứng bắt anh đổi tên, anh sẽ không ghét cô đến bốn năm!
Từ ngày cô nhìn vào ánh mắt của anh, từ ngày thấy ánh mắt đầy sát khí của anh, tim cô lại bắt đầu đập rộn lên...
Cô chính là không muốn thừa nhận, cô bắt buộc anh đổi tên, nhưng thật ra là cô thích anh, cô chính là muốn dùng cách này để bắt anh nhìn thẳng vào cô!
Anh cùng đám con trai trong lớp nghịch phá, ngày ngày níu tóc đuôi sam của cô, không phải anh ghét cô, mà là muốn dùng cách tồi tệ này để được cô chú ý!
Ngày đó, anh sẽ dùng ánh mắt khinh thường liếc cô một cái: “Tôi tưởng là ai? Ném bài tập thí nghiệm của tôi vô nước,là cô phải không?” Hại anh bị toàn bộ sinh viên các cấp cười nhạo.
“Nửa đêm, đến phòng ngủ của tôi gõ cửa, giả ma giả quỷ cũng là cô đúng không?
Vương Vử kiên cường nói: “Là tôi, thì thế nào?”
Tiếp đến, cô nghe được một câu nói tàn nhẫn nhất của anh, anh nói: “Cô là vì cái gì chứ? Đến bây giờ, ngay cả cô tên gì, tôi cũng không biết.”
Cô trong lòng khó chịu đến chất mất! So với bị nước sông dìm ૮ɦếƭ còn dễ chịu hơn bao nhiêu!
Cô cắn răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, hung hăn nói: “Sớm muộn có một ngày, tôi sẽ khiến anh không quên được tôi!”
Vương Tử bỉu môi cười một tiếng: “Cô sao?”
Cô rất muốn khóc... Nhưng nước mắt chỉ tỏ ra bản thân yếu đuối, không có bất kỳ chỗ nào để dùng!
Cô gắt gao trợn mắt nhìn anh, anh giơ tay lên, gõ lên đầu cô một cái: “Du mộc vướng mắc, chờ cô thông suốt rồi hãy nói.”
Từ ngày đó, cô bắt đầu bị bệnh... giống như muốn ૮ɦếƭ vậy, cho tới bây giờ không nghĩ thích đơn phương một người lạ là chuyện đau khổ như vậy...
Thật ra thì, thích đơn phương không đáng sợ, đáng sợ là bất kể mình dùng cách gì, người ta đều không thèm nhìn thẳng mình một cái.
Cô cũng không phải lúc nào cũng hắc anh, gieo họa cho anh. Mới bắt đầu cô cũng rất biết điều, nhanh nhẹn, dễ thương, vui vẻ ở trước mặt anh...
Nhưng là, không có hữu dụng. Tiểu tử này trong mắt ngoài số liệu chính là thí nghiệm.
Cô cũng muốn cố gắng học tập, giống như nữ sinh khác vậy, có thể cùng anh cùng nhau làm thí nghiệm gì đó...
Nhưng là, cô thật sự không học được, cô tìm hai lần để làm thí nghiệm, đều bị anh phun hai lần phế vật!
Vương Tử Kỳ trong đầu nghĩ, phế vật thì phế vật, dù gì... Người ta cũng cùng cô nói một câu!
Mặc dù chỉ có hai từ... Nhưng là, cô giống như ăn mật ngọt. Chẳng lẻ, đơn phương có thể khiến cho người ta trở nên hèn mọn như vậy sao? Cô cảm giác trên thế giới này, không có người nào có thể ti tiện hơn cô.
Bất kể thái độ của anh đối với cô thờ ơ ra sao, chỉ cần là anh cô đều thấy vui vẻ...
Không còn cách nào khác...
Vương Tử Kỳ không ý thức rơi nước mắt. Trong lòng chua xót giống như ngâm axit citric.
Cô bây giờ, gần anh như vậy... Nhưng vẫn không thể làm cho anh thích cô...
Từ lần sau khi bắt anh đổi tên, cô bị bệnh suốt nửa năm, cho đến một ngày, anh gửi cho cô một tin nhắn ngắn, anh nói: “Người khi dễ là cô, bị khi dễ chính là tôi. Tôi chưa ૮ɦếƭ, cô ૮ɦếƭ cái gì?”
Cô nhìn tin nhắn của anh, nước mắt rào rào rơi. Cô chạy đi trách móc ba cô! “Ba đã làm gì anh ấy?”
Mặt ba cô đầy mụ mị, nhìn con gái ông khóc lê hoa đái vũ, trong nháy mắt mềm lòng: “Ai nha? Ba đối với người nào làm cái gì? Thế nào?”
“Vương Tử! Ba đã làm gì anh ta?”
Ba cô bừng hiểu ra: “Oh... thằng nhóc đó, không phải con muốn ba tìm nó bắt nó đổi tên sao? Tiểu tử này rất kiêu ngạo, nếu không ba đánh nó một trận?”
Vương Tử Kỳ trợn mắt nhìn ba cô, nghiếng răng nghiến lợi hét lên: “Không cho phép ba ᴆụng đến anh ấy! Ba còn bắt nạt anh ấy, con sẽ ૮ɦếƭ cho ba xem!”
Nói xong, xoay người chạy lên lầu, nước mắt quăng một đường.
Cha cô bị dọa đến sợ, không phải bởi vì cô nói lời độc ác, mà là từ ngày đó, con gái bảo bối của ông, tính cách cũng trở nên thay đổi!
Trước kia chanh chua, tự do phóng khoáng, giống như một con nhím, nói một không nói hai! Bây giờ... Không biết tại sao, thật giống như đem tất cả gai nhọn cũng cho rút, từ con nhím biến thành một cái bánh bao, ai khi dễ đều được.
Thanh âm nói chuyện cũng là nhỏ nhẹ ôn nhu, không phô trương như trước. Ngay cả ánh mắt cũng không như trước sắc bén, mang quang.
Tính tình của cô trở nên thay đổi, ở trường học cũng đưa tới chấn động không nhỏ. Trước kia, là nữ sinh năng động, cá tính, đột nhiên mất đi hào quang.
Bỗng…, có một ngày Vương Tử đến tìm cô, anh hẹn cô cùng nhau làm thí nghiệm, anh nói: “Cô có muốn nâng cao kết quả học tập không? Tôi dạy thêm cho cô, một giờ năm trăm. Nếu cô đồng ý chúng ta ký hợp đồng.”
Vương Tử Kỳ sợ hết hồn, trong đầu nghĩ: Anh bây giờ không phải là thiếu tiền chứ? Không thể như vậy? Ba mẹ anh đều là giáo sư, nhà không thiếu tiền... Chẳng lẽ là ba mẹ anh bị bệnh nặng? Cần tiền phẫu thuật?
Vương Tử Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy... chắc chắn là như vậy! Cô vội vàng tìm người điều tra, kết quả người ba mẹ anh rất tốt, nhà cũng không có chuyện gì xảy ra...
Vương Tử Kỳ liền hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào lại muốn dạy tôi học thêm? Anh thiếu tiền sao?”
Vương Tử nói: “Không thiếu.”
“Vậy tại sao anh lại muốn dạy tôi học thêm?”
Vương Tử nhìn cô một cái, hiển nhiên nói: “Bởi vì cô hạng bét, giúp cô lên hạng, tôi cảm giác làm được thành tựu.”
Tôi lau... Vương Tử Kỳ nhấc chân muốn đạp anh!
Sau đó, anh luôn luôn giúp cô học thêm, một mực giúp cô đến viện khoa học phụ tá...
Mặc dù người phụ tá này, cũng là anh đi cửa sau, tìm cách giúp cô vào viện khoa học phụ tá... Anh đuổi theo cấp trên nói: “Cô gái này luôn luôn làm trợ lý của tôi, bốn năm đại học đều là cô ấy giúp tôi hoàn thành các loại thí nghiệm, đổi người khác, tôi có thể không quen.”
Viện khoa học lại cho anh thêm trợ lý, sau đó cũng không biết bởi vì sao đều bị điều đi. Bây giờ, chỉ còn lại một mình cô.
Vương Tử Kỳ suy nghĩ lung tung, tiểu tử này khẳng định thích mình! Bằng không, trường học nhiều sinh viên muốn học thêm như vậy, tại sao lại dạy thêm cho mình? Còn giữ mình làm việc bên cạnh anh? Lúc này, cũng không phải là mình mặt dày theo đuôi anh nha!
Nhưng là, nhìn thái độ hời hợt của anh... Cô như bị dội một chậu nước lạnh...
Loại cảm giác đó, không phải là thầm thương một người nào đó, căn bản cũng không thể biết... Mỗi ngày đều bị ђàภђ ђạ đến giống như bệnh nhân tâm thần!
Hàng ngày suy đoán tâm tư của người ta, dù chỉ là một ánh mắt của anh, hay nhiều lắm là cùng anh nói một câu, liền tựa như trời đã sáng, nước biếc lam thiên...
Ngày nào, anh không chủ động tìm cô, cô và anh nói chuyện ít đi đối với cô mà nói rất quan trọng, anh ngược lại hoàn toàn không phản ứng... Khi đó, đột nhiên ngày vừa tối, mây đen giăng đầy...
Đơn phương, thật ra thì chính là ђàภђ ђạ bản thân... Thật là quá ђàภђ ђạ! Muốn buông bỏ, nhưng lại không bỏ được... Muốn cách anh xa một chút, sau này cũng không nhìn thấy nữa, dù là đau khổ, cũng sẽ không giống như bây giờ lúc lạnh lúc nóng, kinh hồn bạt vía.
Muốn đi, nhưng lại không làm chủ được hành động của mình... Vương Tử Kỳ lau nước mắt, xích lại gần anh, cô rất muốn xoa xoa tóc anh, rất muốn hôn lên má anh... Cũng chỉ có lúc anh ngủ, cô mới dám len lén đến gần anh.
Giống như tối qua, đột nhiên bị anh ôm ngủ một đêm, đó là chuyện trước đây chưa từng có.
Ngày hôm qua cô bị con rắn kia hù dọa, cô nấp trong иgự¢ anh tỏ ra dáng bộ yếu đuối, thật sự cũng có vài phần giả bộ, không có cách nào khác, cô thừa nhận cô có chút cố tình! Vì có thể được gần hơn với anh, giả bộ đáng thương là cái gì... Coi là cái gì...
Từ sau khi thích anh, cô trở nên ngốc ngốc, điên điên... Chính cô cũng không phân biệt được đâu là thực
Vương Tử Kỳ len lén hôn lên mặt anh một cái, ngón tay sờ lên mặt anh.
Ngón tay nhỏ của cô vẽ vòng lên gương mặt của anh.
Thật khó tưởng tượng, đã nhiều năm như vậy, hay là đối với anh không có sức đề kháng... Thậm chí càng ngày càng thích, không có nửa điểm giảm đi.
Mỗi lần thấy anh, lòng cô vẫn như lộc ᴆụng. Cô giờ 25,cũng đã 6 năm, vẫn giống lúc gặp anh lần đầu...
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được trong máy truyền tin, truyền tới âm thanh “khụ” ho khan một cái.
Cô chợt giật mình, ngẩng đầu, chỉ thấy trong màn ảnh lớn có mấy cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm!
Ôi trời ơi! Vương Tử Kỳ che mặt, cô vừa rồi không có tắt màn ảnh máy truyền tin sao? Người đối diện đang nhìn cô và anh?
Vậy... Mới vừa rồi... Cô hôn anh... Người bên kia cũng nhìn thấy sao?
Vương Tử Kỳ đầu trở nên trống rỗng: “Đô” nhấn tắt màn ảnh! Màn ảnh tối đen, nhưng máy truyền tin còn mở, cô nghe được đầu kia có người đàn ông nói: “Cô gái này thích Tiểu Bát!”
“Nhị Tuấn, anh nhỏ giọng một chút! Để cho cô gái đó nghe sẽ xấu hổ a!”
“Ai yêu, chị dâu, tôi sai rồi sai rồi... Tiểu Bát của chúng ta không biết là có ý gì, tôi còn suy nghĩ đem ta ông ngoại đại pháp quan và Tiểu Bát ghép thành một đôi, không nghĩ tới, chính anh đã có ý trung nhân a! Tiểu tử thúi! Cho tới bây giờ cũng không nói với chúng ta một chút!”
Lăng Vi nói: “Chữ Bát còn không có phẩy một cái bái, nếu là thật là có quan hệ, nhất định cậu ấy sẽ nói với chúng ta. Nhanh chóng làm việc! Không phải muốn nhờ Tiểu Bát kiểm tra hình ảnh sao? An Kỳ Nhi vẫn đang đợi trực thăng!”
“Đúng đúng!” Lôi Tuấn hướng máy truyền tin rống to giọng: “Cái gì đó —— ai? Cô gái kia, cô tên gì? Nhờ cô giúp một chuyện, giúp chúng tôi đánh thức Tiểu Bát. Chúng tôi bây giờ cần cứu người gấp!”
“Được, xin chờ một chút!” Vương Tử kỳ biết bọn họ kêu “Tiểu Bát” chính là Vương Tử, bọn họ một mực kêu anh như vậy, cô biết Vương Tử là người quan trọng trong tiểu tổ bọn họ.
Dẫu sao cùng anh sống chung một chỗ cũng đã sáu năm. Chuyện này là bí mật của anh, nhưng anh cũng không có gạt cô.
Vương Tử Kỳ đưa tay thọt anh: “Vương Tử... Bạn anh kêu anh.”
Âm thanh của cô rất nhẹ, anh vẫn đang ngủ. Trong máy truyền tin lại truyền tới “Nhị Tuấn “ thanh âm: “Tôi nói cô nương, cô đó là kêu người sao? Cô kêu lớn một chút a! Cô ở đó bắt chước mèo kêu sao? Em trai tôi là xuân sao? Cô là con mèo nhỏ kêu xuân sao?”
“...” Ta lau, Vương Tử Kỳ giận đến bốc khói, anh mới là con mèo nhỏ kêu xuân!
Cô tức muốn ૮ɦếƭ, nhưng là mấy năm này tính tình cũng ôn nhu, không cùng anh so đo, cô dùng sức đẩy Vương Tử một cái: “Vương chủ nhiệm! Bạn anh kêu anh! Bên kia có việc gấp!”
Thanh âm so với trước đó lớn hơn một ít, lực đẩy cũng lớn hơn, cho nên Vương Tử tỉnh ngay lập tức: “Ngô... Thế nào?”
Má phải của anh bị ép trở nên hồng ấn, nhưng Vương Tử Kỳ không hề cảm thấy khó coi, anh bình thường thông minh lanh lợi như vậy, ánh mắt đều là sáng lấp lánh, đột nhiên thấy dáng vẻ bùn ngủ, ánh mắt ௱ôЛƓ lung, cảm giác rất mới...
Cô muốn đưa tay xoa xoa mặt anh...
Cô chịu đựng muốn đưa tay, nói: “Bạn anh kêu anh, hình như có việc gấp.”
“Được”, Anh đưa tay lấy mắt kiếng, đem mắt kiếng đeo lên, vừa muốn mở màn ảnh lớn, Vương Tử Kỳ đột nhiên nói: “Ai nha, trên mặt anh toàn là dấu đỏ, trước hay là chớ mở ra, ở trong máy truyền tin nói đi!”
Cô chủ yếu là sợ để cho những người đó thấy cô, mới vừa rồi quẫn bách, cô còn chưa có bình tỉnh lại.
Dẫu sao... Cô và Vương Tử cũng không phải có quan hệ yêu đương... Cô chỉ là người đơn phương, len lén hôn lên má con trai, rất khó coi a!
Mặt cô nóng bừng, vốn là muốn tĩnh táo một chút, nhưng nhiệt độ một mực rất cao không giảm...
Cô muốn rời đi, nhưng lại sợ mình anh không giúp được gì. Cô không thể bỏ anh một mình ngồi ở đây.
Vương Tử ở trong máy truyền tin hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì?”
Anh uống một hớp nước, thanh âm đã trở nên tỉnh táo, không giống mới dáng vẻ mới vừa ngủ dậy.
Lôi Tuấn nói: “Chị dâu An Kỳ xảy ra chuyện, Anh Tứ bây giờ cõng chị dâu về Ước Khắc Trấn trước, nhưng là, nếu cứ đi bộ như vậy trở về, sợ rằng đi mệt đến ૮ɦếƭ. Chúng tôi muốn điều một chiếc trực thăng tới đón bọn họ. Bây giờ, nhờ anh dò tìm một chút, gần chỗ bọn họ, có nơi nào trực thăng có thể hạ cánh tạm thời được hay không. Phải nhanh chóng đưa chị dâu An Kỳ đến bệnh viện.”
“Được!” Vương Tử lập tức mở toàn cảnh kiểu mẫu, anh không có thời gian hỏi kỹ, chị dâu An Kỳ nhất định đã xảy ra chuyện!
“Muốn tôi giúp một tay không?” Vương Tử Kỳ ở bên cạnh hỏi anh: “Tôi giúp anh tìm nhé?”
“Được”, Vương Tử không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Cô tìm khu vực này.”
Anh chỉ lên mành hình, phân định cho cô một khu vực.
Vương Tử Kỳ gật đầu, những lần cô cảm thấy vui vẻ, chính là anh đối với cô tin tưởng vô điều kiện, hoàn toàn không cần suy tính tín nhiệm.
Người khác không thể đảm nhiệm lấy công việc, cô cũng có thể tham dự vào, coi như cô không giúp được gì, coi như cô là đồ vô dụng, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng mắng cô.
Chỉ điều này, là một trong những nguyên nhân làm cho cô không rời bỏ anh được.
Vương Tử rất chuyên tâm, rất nhanh phong tỏa một chỗ: “Anh Tuấn, nơi này có một con sông rất rộng, ngoại trừ chỗ này, chỗ khác trực thăng không thể dừng được. Trong rừng cây cối lại quá cao, hơn nữa mọc rất dày.”
“...” Lôi Tuấn không lên tiếng, anh chính là không muốn nghe cái địa hình này.
Lăng Vi nói: “Chúng ta cũng biết con sông này, nhưng là, có thể để cho anh Tứ xuống sông sao? Lỡ may dưới song có cá sấu, có rắn nước... Làm thế nào?”
Tiểu Bát cau mày: “Biết, vậy tôi tìm một chút.”
Anh quơ quơ đầu, để cho mình tỉnh táo hơn một chút, mới vừa tỉnh ngủ, đầu còn rất ᴆục, bởi vì thời gian ngủ quá ngắn.
Vương Tử Kỳ ở bên cạnh nói: “Anh uống nhiều nước một chút, tôi tìm ở chỗ này, nói không chừng có thể tìm ra!
Vương Tử nghe lời bưng ly nước lên, bên trong nước hay vẫn còn ấm... Anh nói tiếng: “Cám ơn.”
Vương Tử Kỳ liếc mắt liếc nhìn anh một cái: “Chúng ta quan hệ này, còn nói cám ơn sao? Có phải anh quá khách khí với tôi rồi không?”
Anh không nói gì, bưng nước uống hết, thật giống như cố sức uống vậy. Lúc để ly xuống, Vương Tử Kỳ đột nhiên nói: “Anh xem chỗ này được không?”
Cô phóng to hình ảnh, chính giữa một rừng cây, có một khoảng đất trống không quá lớn. Phi cơ trực thăng treo đậu, diện tích có lẻ đủ, nhưng không biết cách anh Tứ có xa hay không.
Tiểu Bát cẩn thận quan sát, nhíu mày nói: “Hình như phía dưới là một ao đầm!”
Nhưng là, trực thăng có thể treo dừng, không biết anh Tứ và mọi người có cách nào để leo lên thang trực thăng hay không.
Tiểu Bát suy nghĩ một chút, vẫn quyết định phát hình ảnh qua cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, anh hỏi anh Đình một chút, chỗ này được không?”
Diệp Đình xem hình ảnh: “Vị trí này thật khó giải quyết...”
Tiểu Bát nói: “Chỉ cần phi cơ trực thăng có thể hạ xuống, anh Tứ và mọi người ôm treo thang, đem thang cố định trên cây, đưa chị dâu lên phi cơ trực thăng hẳn không phải là việc quá khó chứ? Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng thời gian cấp bách! Tôi nghĩ anh Tứ hẳn sẽ có cách.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc