Giang Quân lập tức cho cảnh sát viên ánh mắt, ba người bọn họ, cộng thêm ba đội viên đặc chiến quốc tế, bọn họ lập tức giả dạng thành du khách, cầm máy ảnh lên chụp hình, hái cỏ cây làm thí nghiệm.
Đi suốt một buổi sáng, Diệp Đình lôi một chai nước suối ra uống.
Anh nhìn xung quanh một vòng. Tại chỗ sâu trong rừng mưa nhiệt đới, rừng rậm rậm rạp, không khí cũng ẩm ướt, có những giọt nước tí tách.
Không biết bởi nguyên nhân gì mà từ đầu đến cuối bọn họ không hề nhìn thấy Bạch Bình và hai vị giáo sư.
Chuyến đi lần này, ngoại trừ mấy người bọn họ ra, còn có cả sáu người mà Lão Hắc mang theo.
Diệp Đình suy đoán, rất có thể Bạch Bình và hai vị giáo sư bị giấu ở nơi nào đó trong rừng mưa nhiệt đới này, đám người Lão Hắc bây giờ chạy đến đây chính là để tụ họp với đám người kia, sau đó sẽ mang Bạch Bình và hai vị giáo sư đến căn cứ hút máu.
Lão Hắc đang gặm bánh mỳ, trong tay Vinh Phỉ cầm theo súng lục, đi đến bên cạnh Lão Hắc.
Vinh Phỉ lấy ra một chiếc khăn tay caro trắng xanh, vừa lau súng lục, vừa nói với Lão Hắc: “Lúc nào thì có thể dẫn bọn tao đi tìm Kim ty cuốn?”
Kim ty cuốn chính là một thứ cỏ có hình dáng giống như những sợi vàng, vô cùng trân quý, có công hiệu kéo dài được tính mạng. Vinh Phỉ trú đóng nhiều năm trong rừng mưa nhiệt đới cho nên cũng nắm rõ về những sự vật bên trong rừng mưa nhiệt đới như lòng bàn tay.
Lần này cái cớ mà bọn họ dùng để tiến vào rừng mưa nhiệt đới chính là tìm kim ty cuốn.
Phiên dịch nói lại với Lão Hắc, Lão Hắc đáp: “Mới ra ngoài được có nửa ngày! Còn sớm chán, cứ từ từ đi thôi!”
Phiên dịch nghe xong, đột nhiên có chút muốn lùi bước, Anh ta muốn kiếm tiền thật đấy! Nhưng nếu cứ tiếp tục đi vào trong thế này, ai mà biết liệu có còn mạng hay không?
Nếu như mạng cũng mất rồi, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng để làm cái quái gì đâu?
Sắc mặt phiên dịch biến đổi, Vinh Phỉ ngay lập tức phát hiện ra luôn. Anh ôm cổ phiên dịch, kéo anh chàng này qua một bên, nói với người ta: “Cậu cứ thành thành thật thật đi cùng chúng tôi đi, cứ đi thêm một ngày, tôi liền trả tiền thù lao cho cậu gấp đôi.”
Ánh mắt anh chàng kia liền sáng lên, hai bàn tay cũng không tự chỉ được ma sát vào nhau.
Vinh Phỉ vỗ vai anh ta một cái, bảo anh ta nói với Lão Hắc: “Ăn nhanh lên một chút, ăn xong sẽ tiếp tục lên đường!”
Anh chàng phiên dịch trẻ lập tức gật đầu đi tìm Lão Hắc.
Vinh Phỉ gừ một tiếng, đối phó với những kẻ mê tiền, đương nhiên anh có biện pháp rồi.
Đoàn người nghỉ ngơi một lát, Diệp Đình và Lăng Vi, Lôi Tuấn Vương Dần đi xung quanh ra vẻ như đang tìm ‘Kim ty cuốn’.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi phục trách trông coi Lão Hắc.
Lý Thiên Mặc phục trách dò xét tín hiệu xung quanh, nơi này rừng cây rậm rạp, có những chỗ không nhận được tín hiệu.
Anh đang tìm tín hiệu khắp nơi, đột nhiên chân lại đạp phải một vũng nước! Anh sợ hết hồn, cũng may đang mặc quần dài đi giày ống, anh muốn rút chân mình ra ngoài, thế nhưng lại phát hiện chân càng ngày càng lún sâu vào, Lý Thiên Mặc sợ đến bối rối, lập tức kêu: “Tứ ca —— có đầm lầy!” Anh ném luôn chiếc máy đo tín hiệu trong tay đi, nắm lấy cái cây nhỏ bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt, nửa cái chân đã bị lấp trong vũng bùn! Bùi lầy và nước thối, tất cả đều chui hết vào trong giày ống của Lý Thiên Mặc.
“Tứ ca ——”
Vinh Phỉ nghe thấy tiếng kêu, sắp mặt đột nhiên trầm xuống, anh chạy thật nhanh đến, giơ một tay ra giữ lấy cánh tay Lý Thiên Mặc ——
Lúc An Kỳ Nhi chạy đến cũng ngay lập tức kéo lấy hai người họ, nếu như là đầm lầy, chắc chắn cả ba người họ sẽ bị cuốn vào hết!
Ai cũng sẽ không thể thoát được!
An Kỳ Nhi dùng hết sức lực, Lý Thiên Mặc rút được chân ra, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi cũng bị sợ, một lúc lâu đều không lên tiếng.
Lý Thiên Mặc cũng bị hoảng sợ, nhìn: “Tứ ca, là đầm lầy!”
Vinh Phỉ vừa tức vừa cười, nhìn vũng nước đó một cái, nói: “Đây không phải đầm lầy! Nếu như là đầm lây thì cả ba chúng ta sẽ đều bị mất mạng! Lực hút của đầm lầy rất lớn, có ai thì kéo luôn người đó, chắc chắn sẽ hút hết!”
Lý Thiên Mặc bị sợ đến chảy mồ hôi hột, đột nhiên, anh cảm thấy bắp chân mình có từng tận tê dại, lại còn đau đau!
Anh xuýt một tiếng, kéo quần chống thấm lên nhìn một cái… “Á! Đậu mèo! Đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?” Một thứ tròn tròn lớn lớn đen thùi lùi đang bám chặt trên đùi anh! Cũng không biết cái loại sâu đang cắn anh này có độc hay không nữa!
Lý Thiên Mặc bị dọa sợ lêu loạn lên: “Á á ——” Anh cứ con dao gảy nó xuống, nhưng gảy mãi cũng không được.
“Đừng gảy nó, đừng gảy! Để anh xem một chút!” Vinh Phỉ ngồi chồm hổm xuống, chỉ thấy trên bắp chân Lý Thiên Mặc là mấy con đỉa đang bám chặt, loại này còn được gọi là mã hoàng.
Chính là cái loại sâu trùng thích hút máu người, một khi chúng chui được vào trong mạch máu, thì cho dù rút kiểu gì cũng không rút ra được!
“Đây chính là đỉa!”
Lý Thiên Mặc bị dọa sợ đến bối rối: “Gì cơ?” Không phải chứ? Anh ta cũng đã từng nhìn thấy đỉa rồi mà! Vừa nhỏ vưa dài… nhưng mấy cái thứ đang bám trên đùi anh ta lúc này, phải to đến bằng nửa bàn tay!
Vinh Phỉ nói: “Sinh vật bên trong rừng mưa nhiệt đới chắc chắn cũng khác biệt so với bên ngoài. Nơi đây điều kiện khí hậu tốt, loài nào cũng sẽ vừa dài vừa to hơn nhiều!”
Trên trán Lý Thiên Mặc toàn mồ hôi, cánh tay cũng nổi lên một tầng da gà ——
Lúc này Lão Hắc cũng đi đến, nhìn đầy chế nhạo: “Yo, để cho sâu trùng cắn rồi? Thứ đồ chơi này một khi đã cắn người, trăm phần trăm sẽ cắn ૮ɦếƭ không nhả! Nó sẽ tìm cách chui vào trong mạch máu, cho đến khi hút cạn máu trong tim thì mới ngừng.”
Gã vừa gặm bánh mỳ, vừa đứng bên cạnh cười đểu: “Cầm đế giày mà rút nó ra, thứ này sợ đau nhất, cứ rút mạnh thì nó sẽ rời ra.”
Anh chàng phiên dịch biểu cảm quái lạ nói lại cho Lý Thiên Mặc nghe.
Lý Thiên Mặc vừa định cởi giày, Vinh Phỉ liền cốc cho anh chàng một cái vào đầu: “Ngu ngốc! Gã nói gì cậu cũng tin chắc?”
Vinh Phỉ rút bật lửa từ trong túi ra: “Phụt phụt phụt ——” Mấy con đỉa to to mập mập kia liền cuộn tròn rơi xuống mặt đất.
Loài dỉa rất sợ đau, cho nên dùng lửa đốt chúng, thì chúng sẽ không chịu nổi, liền co rút đầu lại.
Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy bắp chân mình tê tê từng đợt, cũng không biết là do sợ hãi hay là bị đỉa bám chặt quá.
Vinh Phỉ rắc bột đuổi côn trùng lên trên bắp chân anh chàng, Lý Thiên Mặc cời giày đi rửa trong vũng bùn lớn. lúc này mấy người Diệp Đình cũng đã trở lại.
Sắc mặt Diệp Đình không tốt lắm, không biết là bọn họ bên kia mới vừa xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Đình không nói gì, ý bảo mọi người tiếp tục đi tìm ‘kim ty cuốn’.
Lão Hắc gặm xong bánh mỳ, lại uống thêm chút nước, sau đó gọi đám đàn em tiếp tục đi về phía trước.
Vinh Phỉ cố ý đi lùi ra sau cùng, sóng vai đi với Diệp Đình.
“Sao rồi?” Vinh Phỉ hỏi Diệp Đình.
Diệp Đình thấp giọng nói: “Tôi có cảm giác không thoải mái, hình như quang đây có rất nhiều kẻ địch đang mai phục.”
Vinh Phỉ nói: “Rất nhiều… là bao nhiêu?”
Trước khi bọn họ đến đây đã chuẩn bị xong việc mai phục, thế nhưng Diệp Đình lại nói… rất nhiều!
Cái từ rất nhiều này, có vẻ hơi kinh khủng.
Diệp Đình nói: “Tạm thời vẫn chưa biết, tiểu tổ Ám Ảnh vẫn đang dọn dẹp mấy lũ người lẻ tẻ. Không biết buổi tối có thể chạm mặt với Bạch Binh và hai vị giáo sư hay không. Tôi có cảm giác, khu rừng này, càng đi sâu vào trong sẽ càng nguy hiểm!”
Vinh Phỉ gật đầu, quan sát xung quanh một vòng: “Đầu tiên cứ đi về phía trước đã, lát rồi nói sau!”
Phía sau, đám người Giang Quân vẫn một đường bám theo, khoảng cách cũng không quá xa.
Lúc này, tiểu bát đột nhiên nói với Giang Quân: “Quân ca, gần chỗ anh hiện giờ có năm tiểu tổ. Anh báo với Đình ca, cần phải giữ vững. Quanh chỗ họ có tám tiểu tổ, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn!”
Trong lòng Giang Quân cả kinh, mười ba tiểu tổ, đấy chính là 39 người đấy! Anh ta không nghĩ rằng đối phương sẽ mai phục nhiều người như thế! Đi đường cũng đã xa như thếm mà vẫn còn có nhiều người mai phục thế này sao?
Giang Quân định liên lạc với Diệp Đình, thế nhưng chỗ Diệp Đình lại không có tín hiệu.
Tiểu bát và Diệp Đình bọn họ cũng không liên lạc được với nhau.
Giang Quân nói với tiểu bát: “Đình ca của em vẫn luôn rất cảnh giác, nhất định anh ta có thể phát giác ra được xung quanh có mai phục. Hơn nữa hiện giờ Lão Hắc cùng Bạch Bình và hai vị giáo sư vẫn chưa tập trung, Diệp Đình bọn họ sẽ không loạn động đâu.”
Tiểu bát lo lắng nói: “Đột nhiên em có chút sợ, không biết chuyện này có phải một vố lừa bịp hay không?”
Giang Quân nói: “Dù biết là trò lừa bịp, nhưng mà chúng ta cũng không thể không đến! Gặp chiêu thì phá chiêu vậy.”
Tiểu bát càng nghĩ, trong lòng lại càng thấp thỏm, anh ta vội nói: “Hiện giờ tất cả các anh đều đang ở trong rừng! Nếu như kẻ địch muốn động thủ, có thể các anh không có một ai thoát được!”
Toàn quân ૮ɦếƭ hết đấy! Trong rừng mưa nhiệt đới này cũng không thể so được với bên ngoài!
“Tút tút ——” Kết nối đột nhiên bị ngẳ, đầu dây chỗ Giang Quân không có tín hiệu.
Trong lòng tiểu bát nóng như lửa đốt, chỗ trụ sở chính căn cứ một nhiên gửi tin đến: “Chủ nhiệm Vương Tử A, đồng chí chỉ huy quân đội tối cao Chu Chí Nhân muốn gặp anh, hiện tại Chu Bộ trưởng đã chạy đến phòng truyền tin rồi. Mười lăm phút nữa sẽ đến, mong anh hãy giữ liên lạc.”
Chu Quốc Nhân? Trời tôi ơi!
“Vương chủ nhiệm! Bộ trưởng Chu sắp đến rồi? Đây là xảy ra chuyện lớn gì thế?”
Tiểu bát cũng đang mơ hồ đây! Xem ra chuyện này… còn nghiêm trọng hơn những gì anh ta tưởng tượng nhiều!
Lúc Chu Quốc Nhân đến cũng mang theo một tin tức, ông ta nói: “Vụ án bắt cóc lần này không phải chuyện đùa, đã điều tra được, đây chính là âm mưu bắt cóc vô cùng lớn của tổ chức hắc đạo lớn mạnh nhất quốc tế. Bây giờ người nhà của cậu đã bị bọn chúng khống chế, bạn bè của cậu cũng đang phải đối mặt với nguy hiểm, chúng ta phải vận dụng hết tất cả tài nguyên để đảm bảo cho mỗi một người thân của công dân nước ta được an toàn!”
“Dạ! Sếp!”
Chu Quốc Nhân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sau khi ông ta ra lệnh cho Vương Tử A xong liền lập tức chọn lựa hành động, trước tiên liền đi đến tiếp viện cho rừng mưa nhiệt đới New Line.
Mặc dù bô đội trong nước không thể ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, thế nhưng đối với rừng rậm ngoại giao, vẫn có thể khống chế được cục diện tại một số khu vực.
Tín hiệu của Diệp Đình và Giang Quân vẫn liên tục không kết nối được.
Tiểu bát sợ tối nay kẻ địch sẽ động thủ! Anh ta thấy gấp gáp! Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại một chút, tiểu tổ Ám Ảnh của Đình ca vẫn một mực đi theo sát bọn họ, nếu như thất sự ᴆụng độ cũng chưa chắc đã thua thiệt.
Anh ta cẩn thận tính toán một chút, đối phương có 39 kẻ đang mai phục, cộng thêm sáu người Lão Hắc dẫn theo, tổng cộng là 45.
Còn bên phía Đình ca có bảy người, cộng thêm sáu người của Quân ca, tổng là 13. Muốn đối chiến với kẻ địch, ít nhất thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh phải chừng 30 người! Nhưng mà hành tung của các thành viên trong tiểu tổ Ám Ảnh vô cùng quỷ dị, bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc thì tiểu tổ Ám Ảnh có bao nhiêu người.
Tiểu bát cảm thấy gấp gáp, liệu Đình ca sẽ mang theo nhiều người như vậy sao? Mang theo càng nhiều thì tỉ lệ bứt dây động rừng càng cao, Đình ca hẳn sẽ không mạo hiểm như vậy đâu…
Anh tính toán sơ sơ, áng chừng thành viên tiểu tổ Ám Ảnh có khoảng 16 người, chia thành bốn tổ nhỏ… chia thành 4 phía trước, sau trái, phải, bám theo Đình ca bọn họ cùng tiến về phía trước.
Nếu là vậy, thì có hơi nguy hiểm quá rồi!
Tiểu bát đi xem lại bản đồ rừng mưa nhiệt đới, thế nhưng có những khu vực căn bản không có cách nào nhìn thấy rõ hình ảnh.
Anh ta đột nhiên nghiêng đầu, nói với trợ lý tiểu Kỳ: “Bản đồ quanh khu vực này quá mơ hồ, nếu như nghiên cứu về kỹ thuật đo lường cảm ứng của chúng ta thành công, thì nhất định có thể tra xét rõ ràng hơn bản đồ khu này!
Tiểu Kỳ ảo não nói: “Đáng tiếc… kỹ thuật đo lường cảm ứng mới vẫn chưa được hoàn thiện…”
Tiểu bát nói: “Bây giờ tôi muốn nhanh chóng đến phòng thí nghiệm ngay!”
Cứ ngây ngốc chờ ở đây thế này tuyệt đối sẽ không có ích gì! Anh ta phải tăng tốc nghiên cứu hạng mục kỹ thuật này mới được!
Tiểu bát lập tức lên đường đi phòng thí nghiệm.
Sau khi Chu Quốc Nhân rời đi, liền sử dụng dụng cụ cảm ứng định vị tiến vào rừng mưa nhiệt đới, đuổi theo tung tích mọi người.
Bởi vì khoảng cách không phải quá xa, hẳn là thiết bị định vị có thể mang lại một số tài liệu hữu dụng.
Vương Tử A đi tới căn cứ thí nghiệm, bước nhanh đi về phương hướng phòng thí nghiệm.
Nơi này không thể chạy nhảy, không thể lớn tiếng ồn ào náo động, anh ta bước thật nhanh đi vào phòng thí nghiệm, “Sao rồi? Kỹ thuật mới vẫn còn thiếu sót chỗ nào?”
Thành viên nghiên cứu báo cáo: “Chủ nhiệm Vương, hiện giờ kỹ thuật cảm ứng định vị mới vẫn còn một vài vấn đề về phần tiếp nhận tín hiệu. Thí nghiệm mấy lần đều thất bại. Nhưng mà chừng hai ngày nữa có lẽ thí nghiệm sẽ thành công.”
Trong đầu Vương Tử A nghĩ, chừng hai ngày nữa? Không thể chờ được! Nếu như tối nay kẻ địch động thủ, vậy thì anh ta chỉ có thời gian một buổi chiều thôi!
Vương Tử A đi đến trước bục thí nghiệm, trao đổi kinh nghiệm với cả nhóm người, anh ta cẩn thận nghiên cứu nguyên nhân thất bại.
Sở dĩ kỹ thuật mới thất bại là bời vì lúc nhận hình ảnh sẽ có thêm một số tín hiệu nhiễu khác ảnh hưởng.
Bởi vì tín hiện truyền cảm và tín hiệu nhận được không giống nhau. Nhóm người đang cố gắng điều đỉnh, chỉ cần điều chỉnh được hai loại tín hiệu này về cùng tần số thì hạng mục kỹ thuật này mới có thể thành công!
Trán Vương Tử A đầy mồ hôi… bởi vì thành viên nghiên cứu nói không sai, muốn điều chỉnh được cái này cần phải thí nghiệm rất nhiều lần mới có thể hoàn thành, quả thật phải cần chừng hai ngày…
Anh ta lau mồ hôi trên trán mình, nói: “Nhiệm vụ này giao cho tôi, các anh chuẩn bị tài liệu cho tôi, lật ngược đồng hồ cát, chỉnh chạy đúng ba tiếng đồng hồ.”
“Cái gì?” Thành viên nhóm nghiên cứu không khỏi kinh ngạc: “Ý của anh là… dùng ba giờ để hoàn thành nhiệm vụ mà hai ngày mới có thể hoàn thành sao?”
“Chủ nhiệm Vương… anh chắc chắn là muốn đặt ba tiếng?”
Thành viên trong nhóm nghiên cứu cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Vương Tử A.
Tiểu Vương tử của bọn họ mặc dù trẻ tuổi, nhưng những thần thoại liên quan đến anh chàng này lại nhiều không kể xiết.
Ba tiếng, ai cũng không dám bảo đảm điều này.
Nhưng những lời này lại được chính miệng Vương Tử A nói ra, mặc dù mọi người đều ngạc nhiên, cũng không dám tin tưởng, nhưng không ai cảm thấy điều này hoàn toàn không thể.
“Tiểu Trương, tiểu Lý chuẩn bị thí nghiệm! Mấy người các cậu làm trợ thủ cho chủ nhiệm Vương, nhất định phải toàn lực phối hợp với thí nghiệm lần này!”
“Dạ, tổ trưởng.”
Vương Tử A thay áo khoác dài màu trắng, đeo mắt kính và găng tay thí nghiệm. Anh ta ngồi trước bục thí nghiệm, hoàn toàn như biến thành một người khác, vẻ mặt chuyên chú, lão luyện, giống hệt một lão tướng đã kinh qua rất nhiều sa trường! Khiến mọi người sinh lòng thán phục.
“Thời gian cấp bách, mọi người cũng tập trung tinh thần, to gan thí nghiệm vào, đừng có sợ này sợ kia!” Vương Tử A quan sát máy móc: “Tổ A khảo sát số liệu của tín hiệu truyền cảm ứng.”
…
Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn bầu trời qua khe hở tán cây.
Hơn bốn giờ chiều, trong rừng mưa nhiệt đới đã có chút mờ tối, khí hậu chung quanh ẩm ướt, khiến cho bọn họ biết sắp sửa có một cơn mưa to trút xuống!
Lăng Vi nói: “Trời sắp mưa.”
Cô vừa nói, vừa lấy áo mưa từ trong túi ra, phủ lên cho Diệp Đình.
Diệp Đình lấy lại tinh thần, dùng sức hôn lên mặt cô chụt một cái. Có một giọt mưa bỗng nhiên rơi xuống mặt cô.
Lăng Vi cười đập anh mấy cái.
Diệp Đình cũng lấy áo mưa ra, phủ thêm cho cô.
Anh khẽ nói bên tai cô: “Lát nữa phải chú ý đến động tixng xung quanh, anh nhìn địa hình xung quanh đi, vô cùng thích hợp để phục kích.”
Phục kích? Ở chỗ này?
Lăng Vi chợt cả kinh, cô ngước mắt nhìn Diệp Đình chăm chú, Diệp Đình cười một tiếng như không có chuyện gì xảy ra, thật giống như vừa rồi anh cũng chẳng nói câu nào khiến mọi người phải kinh hãi.
Lăng Vi liếc mắt nhìn đám người Lão Hắc, biết Diệp Đình cố ý làm như không có chuyện gì xảy ra, tránh để đám người Lão Hắc sẽ nghi ngờ bọn họ.
Lăng Vi lập tức ôm lấy cổ anh, lại vừa hôn chụt lên mặt anh, vừa nói: “Đại khái có khoảng bao nhiêu người phục kích chúng ta? Bọn chúng sẽ lập tức động thủ?”
Diệp Đình ôm cô, vừa nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cộng thêm sáu kẻ Lão Hắc dẫn theo, đại khái hơn bốn mươi người. Nếu như anh đánh giá không sai, Lão Hắc dự định nhân dịp mưa rơi sẽ nói là không thể đi tiếp được nữa, muốn nghỉ ngơi ngay tại chỗ này.”
Lăng Vi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Cô nhỏ giọng nói: “Bất luậ thế nào chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi ở chỗ này, đúng không?”
Diệp Đình lại hôn lên dái tai cô, nói: “Đúng.”
Bên kia, Lão Hắc nhìn về phía hai người, lầm bầm một câu gì đó.
Phiên dịch nhỏ giọng nói: “Anh ta đang chê cười mấy người, nói rằng mấy người đi thám hiểm mà cũng chả có téo cảm giác khẩn trương nào. Trong rừng mưa nhiệt đới này nguy cơ trùng trùng, vậy mà hai người còn mãi anh anh em em, cho rằng đây là trên giường nhà mình đấy à?”
Diệp Đình và Lăng Vi trao đổi xong ý kiến, Lăng Vi cố ý nhìn anh chàng phiên dịch trẻ kia: “Yo, không tồi đâu. Thật chuyên nghiệp, sẽ thêm tiền cho anh.”
Lão Hắc cố ý nhìn bầu trời toàn mây đen, gã nói: “Sắp sửa mưa như trút nước rồi, chúng ta phải trú lại đây.”
Anh chàng phiên dịch dịch xong những lời này, Lăng Vi và Diệp Đình liền nhìn nhau một cái, trong lòng hai người cùng hiểu rõ, kẻ địch đang muốn động thủ đây mà!
Trái tim Lăng Vi nháy mắt đập nhanh tốc độ, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, nhưng bề ngoài vẫn không cho là đúng, cười nhạt một tiếng.
Cô nói: “Rừng cây nơi này quá rậm, không thích hợp tránh mưa! Tầng mây nhiều như vậy, chắc chắn không ít sấm sét, lỡ như có đợt sét nào không có mắt đánh trúng những cái cây này, chúng ta cũng sẽ bị đốt thành tro!”
Vinh Phỉ cũng nói: “Tiểu Vi nói đúng, chúng ta phải tìm một cái sơn động nào đó để tránh, hạ trại ở đây tuyệt đối không thích hợp.”
Vương Dần cũng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy hẳn là nên tìm một chỗ để tránh mưa, trú dưới những cây to này quả thật không thích hợp.”
Lão Hắc rõ ràng nhíu mày một cái, những người này rõ ràng rất không dễ lừa!
Chỗ này chính là điểm phục kích của bọn chúng, cũng không còn điểm phục kích nào tốt hơn nữa! Nếu như không phải đám người này cho gã ăn cái thứ không rõ là độc dược gì kia, gã đá sớm cho người bắn lén rồi!
Gã sắp xếp bọn đàn em phục kíc tại đây, chính là vì muốn chống chế đám người này, sau đó ép giao thuốc giải ra, sau đó Gi*t hết tất cả!
Lăng Vi, Vinh Phỉ và Vương Dần đều tỏ vẻ không muốn dừng chân ở chỗ này.
Ánh mắt Lão Hắc liền híp lại.
Động thủ ngay lúc này, sẽ không có cách nào khống chế được toàn bộ bảy người này… rõ ràng bảy người này đều cùng một phe, nếu như có một người ૮ɦếƭ, sáu người khác cũng sẽ không giao thuốc giải ra, cho nên hiện giờ gã chỉ có thể khống chế bọn họ trước!
Lão Hắc nói: “Khí hậu và địa hình của rừng mưa nhiệt đới, tôi hiểu rõ hơn mấy người nhiều lắm! Mặc dù vùng này cây cối rậm rạp, nhưng quanh đây lại không có loài cây nào đặc biệt cao, cho nên cũng sẽ không dễ dàng kéo sấm sét đến! Đi lại trong rừng rậm, kỵ nhất chính là hành quân lúc trời mưa. Ý kiến của tao là phải trú lại ngay tai đây!”
Gã nhìn Lý Thiên Mặc, trong cả đám bảy người này, chỉ có mỗi tiểu tử này nhìn qua không thấy xảo quyệt. Sáu kẻ còn lại đều rất khó đối phó!
Lão Hắc hỏi Lý Thiên Mặc: “Mày thì sao? Tao cho rằng nghỉ luôn tại đây khá được, bởi vì sắp sửa mưa to rồi, chúng ta nhiều người, nhiều hành lý. Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước sẽ lãng phí rất nhiều thể lực, hơn nữa trong rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm trùng trùng! Lỡ như gặp phải mãng xà lớn, tất cả chúng ta sẽ không chạy kịp! Tao là người dẫn dường, tao phải phụ trách cả mạng sống của tất cả chúng mày nữa, chúng ta trú đóng tại đây, để hai người đứng gác, những người còn lại nghỉ ngơi, một tiếng đổi ca một lần. Chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, lại có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm!”
Anh chàng phiên dịch nói lại với Lý Thiên Mặc, hiển nhiên Lý Thiên Mặc có vẻ xúc động. Anh chàng mặt đầy lo lắng đi đến bên cạnh Lão Hắc, hỏi gã: “Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước, sẽ phát sinh nguy hiểm sao?”
“Đó là đương nhiên!” Lão Hắc thấy tiểu tử này rõ ràng bị mình nói đến động tâm rồi, liền đặt tay lên bả vai Lý Thiên Mặc, ra vẻ thân thiết, Lão Hắc không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Lão đệ, tao nói với mày này. Đi ra khỏi nhỏ, muôn ngàn lần không thể tự do phóng khoáng, chuyện mà các người cho là đúng, cũng chưa chắc đã thích hợp với nơi đây. Lần trước, tao cũng dẫn một nhóm người vào rừng mưa nhiệt đới, nhóm người kia cũng không nghe lời tao, cuối cùng ૮ɦếƭ mất một đứa… chuyện này có thể trách tao được sao? Là do họ không nghe lời tao mà!”
Anh chàng phiê dịch trẻ đứng bên cạnh dịch lại hết. Lý Thiên Mặc gật đầu một cái, nói: “Không sai, là phải nghe mày.”
Lý Thiên Mặc vừa nói, vừa rút một cây súng lục nhỏ màu đen từ trong ống tay áo ra, họng súng đặt thẳng vào eo lưng Lão Hắc.
Lý Thiên Mặc mặc áo mưa, không một ai có thể nhìn thấy anh cầm trong tay một khẩu súng.
Lúc này Lão Hắc vẫn còn ôm lấy bả vai anh chàng, bỗng cảm giác eo lưng mình có một thứ đồ ép sát, cả người gã đột nhiên cứng đờ!
Gã nghiêng đầu nhìn sang Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc vẫn ngây thơ nhìn gã: “Tao cảm thấy ấy mà, mày nói cái gì cũng đúng. Mày thử nói xem, chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước, hay là nên trú đóng tại đây?”
Lý Thiên Mặc cố ý cầm súng ᴆụng vào bên hông gã một cái.
Lão Hắc giận đến mức nghiến răng ken két, đệch… thằng này nhìn qua có vẻ biết điều, không nghĩ đến nó lại là đứa xấu xa nhất!
Trong nháy mắt Lão Hắc liền cảm giác ngày hôm nay cờ mờ nờ chó má thật.