Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 331

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Niểu Niểu phất phất tay với cô, không biết làm sao hình dung mới tốt....
Da của A đạt rất trắng, nhưng mà, cô là tóc đen mắt đen...
Nói cô là người Châu Á lại không đúng.... sóng mũi rất cao, hốc mắt rất thâm thúy.... ngũ quan lập thể, hẳn là một con lai?
A Đạt thật cao, chừng 1m75, càng tỏ ra chiều cao 1m68 của Lôi Niểu Niểu nhỏ xinh hơn.
A Đạt rất xinh đẹp, tác phong cũng thoải mái. Sau khi ba người ôm nhau với cô, cô kéo tay Tào Duệ trực tiếp đi ra ngoài.
Ý của Tào Duệ là, đưa cô về nhà ngủ một giấc rồi hãy đi bệnh viện, nhưng mà A Đạt gấp gáp.... cô muốn trực tiếp đi bệnh viện.
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đều không có ý kiến. Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, đi bệnh viện tốt hơn, có thể nhanh chóng tiểu nguyên nhân hơn.
A Đạt gấp gáp, ngồi phi cơ 13 giờ, đừng xem lúc máy bay lên đường và rơi xuống đấy là bao nhiêu giờ, nhưng cộng thêm chênh lệch thời gian thì cô quả thật đã ngồi phi cơ 13 giờ.
Cô mệt mỏi tê liệt, vừa lên xe liền trực tiếp ngủ.
Lôi Niểu Niểu ϲởí áօ choàng dái của mình ra đắp lại cho cô. Đoạn đường này mọi người vô cùng yên tĩnh.
Mới chạy hơn một giờ Lý Thiên Mặc đã đổi lại cho Tào Duệ, tối hôm qua chính là Tào duệ lái xe, trở về, nhất định phải thay người lái.
Đến khu phục vụ nghỉ ngơi một hồi, Lý Thiên Mặc ngồi lên ghế lái. Lôi Niểu Niểu ngồi bên trợ lái, cô sợ Lý Thiên Mặc mệt mỏi buồn ngủ nên cô phải canh chừng anh.
Tào Duệ không còn cách nào chỉ có thể ra sau ngồi...
A Đạt ngủ đến trời đất tối sầm, ngủ, ngủ liền nghiêng người về phía cửa xe.
Cô ngồi sát bên cửa rất là khó chịu. Nên lại dựa qua bên kia.
Cô gối lên bả vai Tào Duệ, cảm giác tốt hơn nhiều, không lạnh, cũng không cứng như vậy nữa.
Tào Duệ cứng ngắc không dám nhúc nhích. A Đạt ngủ một hồi lại từ từ trượt xuống, cô từ bả vai Tào Duệ lại trượt một đường xuống đùi anh.
Cô gối chân anh nằm ngang ngủ, càng ngủ càng ngon.
Lôi Niểu Niểu ở phía trước cười trộm, cô quay đầu liền nhìn thấy Tào Duệ đen mặt, ngồi cứng đờ, nhưng vẫn rất lịch sự không có đánh thức A Đạt.
Anh là anh trai, để cho em gái gối chân ngủ cũng đâu có việc gì?
Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà, con của mẹ kế, cũng chính là em gái anh.
Ách.... có vẻ như anh còn chưa biết tuổi tác của A Đạt. Cho tới bây giờ anh cũng chưa xác định A Đạt là em gái hay chị của anh nữa.
Một đường đi đi ngừng ngừng, trở lại Giang thành cũng đã trưa rồi.
Nửa đường, đoàn người ăn cơm trưa liền trực tiếp chạy đi bệnh viện.
Lúc đi bệnh viện, trước đó Vương Dần đã cố ý rời đi. Tránh cho A Đạt thấy còn phải giải thích với cô.
Chuyện này, cho dù là phải hỏi A Đạt, cũng nên từ từ đi.
A Đạt đi vào phòng bệnh, thấy người phụ nữ khô cằn, gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, cô che miệng lại, kinh ngạc không dám tin... đó chính là mẹ cô?
Người phụ nữ còn đang hôn mê, A Đạt nhanh chóng đi đến giường bệnh, cô ném túi đeo trên lưng của mình xuống, nhíu mày ngồi lên cái ghế bên cạnh giường bệnh.
“Sao mẹ lại biến thành như vậy?” A Đạt thật là không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
Nửa năm trước, cô vừa mới xem hình của mẹ, rõ ràng khi đó mẹ không phải như vầy.
Tào Duệ nói: “Bệnh này của mẹ.... rất kỳ quái, đi rất nhiều bệnh viện cũng không trị hết. Hơn nữa, chẩn đoán của mổi bệnh viện đều không giống nhau. Cái bệnh này của mẹ, rất là cổ quái.”
A Đạt híp mắt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện.... có thể liên quan đến chuyện mà mẹ từng đề cập không?
Mẹ từng dùng mật mã viết một phong thư dài cho cô, ý nghĩa bên trong thư nói cô nhất định phải cẩn thận người bên cạnh.
Trong thư nói, bà bị người ta trồng vi khuẩn, rất có thể sẽ tùy thời mất mạng, sau này cô có làm việc gì cũng phải dựa vào mình.
Chẳng lẽ, mẹ nói tùy thời bỏ mạng, cũng là bởi vì cái này?
A Đạt ở lại nhà của Tào Duệ, mỗi ngày cô đều ở trong bệnh viện đến tối.
Ngày này, Vương Dần qua xem Hạ Bạch Mai, A Đạt và ông cũng xem như quen thuộc, thỉnh thoảng hai người còn có thể trò chuyện chút ít.
Vương Dần hỏi cô: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Một câu hỏi rất bình thường, A Đạt trả lời: “Con cũng không rõ lắm, có lẽ 25 26 tuổi gì đó.”
Vương Dần gật đầu, xem như cũng không sai biệt lắm. Lúc vợ ông mang thai Hạ Bạch Mai cũng mang thai. Cho nên, rất dễ dàng làm được việc treo đầu dê bán thịt chó.
Vương Dần không hỏi nhiều nữa, cô gái này lòng phòng bị rất nặng. Cho tới bây giờ cũng không nói nhiều với ai cả.
Buổi tối, Vương Dần thấy cô quá mệt mỏi liền nói: “Hay là con đi về nghỉ trước đi. Tối nay, chú ở đây xem. Sáng mai con lại tới thay chú?”
A Đạt nhìn ông một hồi đột nhiên nói: “Chú thầm mến mẹ con sao?”
Cô đã tới mấy ngày, không nhìn thấy bóng người của cha kế cô, chỉ thấy người đàn ông này, ngày ngày tới phòng bệnh thăm.
Suýt chút nữa Vương Dần đã từ trên ghế té xuống, nói thật, ông và mẹ cô xem như là kẻ thủ mới đúng....
Thầm mến? Ông không Gi*t ૮ɦếƭ bà đã rất nhân từ! Nguyên nhân chủ yếu hơn là ông phải chờ bà tỉnh lại rồi thẩm vấn!
Vương Dần không nói gì, A Đạt thật sự không chịu nổi, cô đứng lên, nói với Vương Dần: “Cám ơn.” sau đó lảo đỏ lắc lư đi ra bệnh viện, cô lái xe của Tào Duệ, âm thầm trở lại nhà anh.
Tào duệ mới vừa tranh giải xong đang tắm.
Lúc anh đi ra, trên người chỉ có một khăn tắm bao lại.
Đột nhiên --- thấy một người nằm trên sa lon. Anh chợt giật mình, là A Đạt đang nằm trên ghế sa lon.
Cô gái này giống như đang ngây ngẩn vậy, mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm.
Đèn trong phòng rất sáng, cô cũng không ngại nhức mắt, liền trực tiếp nhìn bóng đèn chằm chằm.
Diện tích nhà của Tào duệ không lớn, căn nhà lúc đầu anh đã bán đi, phòng bây giờ là mới mướn được, nếu ông phải đột nhiên chú Lôi giúp đỡ cho anh mượn một tấm thẻ ngân hàng, nói không chừng ngay cả xe anh cũng phải bán.
Tào duệ chỉ bao bằng khăn tắm, anh nhanh chóng trở về phòng thay quần áo.
A Đạt trợn mắt nhìn anh, không biết trong nhà có con gái sao? Còn không chú ý như vậy!
Tào Duệ ở trong phòng mình rất lâu mới mở cửa đi ra ngoài.
Anh hơi lúng túng cười: “Buổi tối ăn cơm chưa?”
Bây giờ anh vì đánh tranh giải mà rất ít đi bệnh viện. Nếu không lại phải khất nợ tiền bệnh viện.
A Đạt lắc đầu: “Không có khẩu vị.”
Tào Duệ mặc một đồ trắng thường, đi vào phòng bếp nấu mì.
A Đạt trợn mắt nhìn anh: “Tôi có bảo anh nấu mì cho tôi sao?”
Tào Duệ nấu mì xong, bưng ra, tự mình ăn.....
A Đạt giận đến lỗ mũi bốc khói: “Có người làm anh trai như anh sao? Tôi đói cả ngày anh cũng không nấu cho tôi một tô mì?”
Tào Duệ nói: “Vốn là nấu cho em, nhưng mà, lúc nãy không phải em chê sao?”
A Đạt dùng sức trợn mắt nhìn anh, ςướק lấy chén và đũa trong tay anh.
Cô vừa ăn mì vừa muốn khóc....
Lúc này, đột nhiên Tào Duệ nói với cô: “Chúng ta là anh em, em không cần khách sáo với anh.”
Đột nhiên A Đạt ngừng ăn, ánh mắt sắc bén như dao hung hăng trừng anh.
Trong đầu Tào Duệ nghĩ, ánh mắt của cô em gái này không tốt lắm.... không trừng to, liền không nhìn rõ hình dạng người ta ra sao...
Đột nhiên A Đạt nói: “Đừng tưởng rằng em chỉ có một mình anh là anh trai! Em nói cho anh, em không chỉ còn một người anh trai, em còn một người chị! Là thân!”
Nói xong, cô cầm hai tấm hình ra ---
“Ba ---” Cô đập hình lên bàn: “Anh trai và chị gái em có bản lĩnh hơn anh nhiều! Anh trai là người nghiên cứu phi thuyền vũ trụ! Ngày ngày suy nghĩ làm sao lên mặt trăng!”
“Còn lên mặt trăng? Cái này thật là truâ bò!” Tào Duệ nhìn cô, đưa tay cầm hình trên bàn.
A Đạt “hừ”, tiếp tục ăn mì.
Tào duệ liếc cô nói: “Chén và đũa đó anh đã dùng qua. Chính em đi đổi một đôi khác! Trong nồi còn mì, tự mình đi múc.”
A Đạt không để ý tới anh, tiếp tực ăn mì. Ăn vài miếng, không nhịn được trợn mắt: “Em cũng không chê anh, anh ở đó lớn tiếng kêu cái gì?”
Tào Duệ lắc đầu, tính cách này.... thật là thiếu đánh! Nếu đây là em gái ruột của anh, nhất định anh sẽ thu dọn cô!
Tào Duệ cúi đầu nhìn kỹ hình.
Thằng nhóc trong hình thật đẹp trai, thật trắng trẻo, tóc ngắn thoải mái, mang cặp mắt kiếng hình vuông, ánh mắt giảo hoạt thông mình, nhìn liền nhận ra là một người vô cùng thông minh.
Đừng nói khác.... xem khí chất, thật đúng là giống nhân viên nghiên cứu nào đó.
Bối cảnh của tấm hình, là hiện trường của một buổi hổn lễ. Thằng nhóc này mặc một bộ âu phục rễ phụ màu lam nhạt, nhin rất tinh thần hăng hái.
“Di....” Nhìn thấy người quen Tào Duệ hơi kinh ngạc: “Người bên cạnh không phải Lý Thiên Mặc sao? Còn có Niểu Niểu?”
Tấm hình này, là ba vị rễ phụ và ba vị dâu phụ cùng chụp chung.
Lôi Niểu Niểu và Thiên Mặc đứng bên trái nhất, ở giữa là thằng nhóc này và một cô gái mắt to xinh đẹp, bên kia là một đại minh tinh.... Ninh Hạ? Bên cạnh Ninh Hạ là một người đàn ông trầm ổn anh tuấn, là bạn trai xì căng đan của Ninh Hạ, cảnh sát Giang Quân.
Mặc dù Giang Quân là cảnh sát, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ, anh quay cái quảng cáo “Ngựa Hoang” kia vô cùng ngang ngược! Xe của Tào Duệ mua chính là Ngựa Hoang, cho nên, anh cũng không xa lạ gì với Giang Quân và Ninh Hạ.
Tấm hình này lập tức để cho anh nhìn thấy bốn người quen. Chỉ có hai người ở giữa là anh không biết.
Tào Duệ đặt tấm hình này lên bàn, lại nhìn một tấm hình khác, đây là chị?
Trong hình là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng mà... nhìn vẻ mặt rất tiều tụy.
Cô không có trang điểm, tóc dài đen nhánh tán loạn đầu vai, tinh thần giống như hơi hoảng hốt.
Người phụ nữ này mặc một bồ đồ trắng, khí chất nhàn nhã, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất kỳ quái.
Cô đứng bên cạnh chiếc xe Rolls Royce màu den. Cửa xe đang mở ra, có vẻ như cô đang muốn lên xe.
Nhưng mà, biểu tình hơi khẩn trương, giống như mới khóc vậy.
Mặt của người phụ nữ này rất đẹp. Nhưng mà, lại cho người ta cảm thấy.... tùy thời đều có thể phát điên....
Cũng không biết tại sao có cảm giác này, người phụ nữ không có nổi điên, nhưng mà ánh mắt lại rất phiền muộn, vô cùng mê mang, yếu ớt, đặc biệt.... tinh thần có vấn đề....
Anh không quen biết người phụ nữ này, nhưng lại cho anh cảm giác rất kỳ quái.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen kia lại thật tốt, còn chưa kịp nhìn kỹ, A Đạt đã ςướק hình về.
Cô bõ vào trong cái túi lụa màu đỏ mỏng như cánh ve, hai tấm hình nằm xoay lưng vào nhau, tránh cho ᴆụng phải chính diện sẽ có tổn thương.
Tào Duệ thấy cô bảo bối hai tấm hình như vậy, liền nghĩ tới một chuyện.... anh rót ly nước chanh cho cô hỏi: “Em nói hai người kia là anh ruột, chị ruột, vậy mẹ bị bệnh tại sao lại bảo anh tìm em mà không phải tìm hai người bọn họ?”
A Đạt cầm ly lên uống một hớp nước chanh, không lạnh chút nào.
Cô bĩu môi, nghiêng người ngã lên ghế sa lon, dáng vẻ sao cũng được nói: “Em không biết vì sao mẹ không tìm hai người họ, thật ra thì.... em cũng không biết rốt cuộc hai người họ có phải mẹ em sinh không. Hai tấm hình này là em từ trên mạng tải xuống.”
Tào Duệ cười: “Tùy tiện tải hai tấm hình trên mạng xuống liền nói là anh ruột chị ruột? Em thật biết đùa mà.”
A Đạt trợn mắt nhìn anh.
Cô ngồi thẳng, mặt đầy nghiêm túc nói: “Anh biết cái gì? Em tải hai cái tấm hình này đương nhiên là có dụng ý!”
Cô bưng chén mì lên ăn tiếp. hiển nhiên không quá thích ăn mì này nhưng mà lại rất đói....
Cô vừa ăn vừa nói: “Lần sau đừng bỏ trứng gà vào! Nhất là loại trứng gà nấu chung với mì này! Cái tròng vàng đó thật là làm người ta nghẹn ૮ɦếƭ!”
Tào duệ lạnh mặt nói: “Không muốn ăn thì để xuống! Anh đem cho chó ăn cũng tốt hơn em, cho chó ăn, còn có thể ngoắc ngoắc đuôi với anh. Cho em ăn em còn yêu cầu này nọ!”
Nói xong, lại còn thêm một câu: “Yêu cầu còn hơn cả mẹ người ta!”
A Đạt bị anh mắng máu chó đầy đầu: “Ba ---” Cô ném đũa.
Tào Duệ thấy cô tức giận, anh hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ: Mình là anh, mình lớn hơn em ấy, mình phải nhường em ấy.
Anh đứng lên, lại lấy một đôi đũa đưa cho cô: “Được rồi được rồi, ăn nhanh đi. anh bớt tranh cãi.”
A Đạt không có cầm lấy, ngồi trên ghế sa lon tức giận.
Tào Duệ nhét đũa vào tay cô, cố ý hỏi sang chuyện khác: “Hán ngữ của em rất tốt nha, em lại còn biết dùng đũa, là học với ai?”
A Đạt cũng biết mình ăn nhờ ở đậu nên thu liễm tính tình tiếp tục ăn mì.
Cô nói: “Mặc dù em ở nước A lớn lên, nhưng mà em học ban Hoa Hạ. Mẹ em là người Hoa, em nhất định phải học hán ngữ, nếu không.... lúc gặp mặt mẹ, em nói ngoại ngữ mẹ cũng nghe không hiểu...”
Đột nhiên A Đạt ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt rất bi thương.
Đột nhiên Tào Duệ biết cô gái này nhạy cảm cùng yếu ớt. Từ khi ra đời liền chưa từng nhìn thấy cha mẹ, trừ mỗi tháng đều cò thể lấy được một số tiền nhất định ra, chưa từng cảm nhận được chút xíu thân tình nào.
Cuộc sống của cô không có ấm áp, mỗi ngày dè dặt. Cho nên, liền nghĩ đủ mọi cách, muốn lấy lòng người mẹ chưa từng gặp kia.
...
Tào Duệ sợ cô nghĩ nhiều, vội vàng kéo đề tài sang chỗ khác, anh lại hỏi chuyện hai tấm hình kia.
Anh nói: “Em không quen biết hai người này, vậy em lấy hình bọn họ làm gì?”
A Đạt cười lạnh: “Ai nói em không quen biết bọn họ? Hai người đó là người mà mẹ em đặc biệt quan tâm!”
Đột nhiên ánh mắt A Đạt chìm xuống buồn bã.
Cô nói: “Bởi vì em từng hack máy vi tính của mẹ! Lịch sử trong máy tính của mẹ nhiều nhất chính là tin tức của đại minh tinh Ninh Hạ này.”
Cô buông chén đũa xuống lấy khăn giấy lau miệng, khoát tay với Tào Duệ: “Cho em mượn máy tính của anh dùng.”
Tào Duệ đi tới hộc tủ lấy laptop ra, lúc nãy anh vừa về nhà liền thuận tay đặt laptop vào trong hộc tủ.
A Đạt cầm lấy laptop, mở ra, lục soát tin tức của Ninh Hạ.
Cô nói: “Sao, tấm hình kia của em, là trong danh sách của cô ấy tải xuống.”
Tào Duệ ngồi bên cạnh cô.
A Đạt nói: “Lúc đầu em còn tưởng rằng Ninh Hạ này có quan hệ gì với mẹ đâu, nhưng mà, sau đó em phát hiện.... Mẹ em theo dõi Ninh Hạ cũng không phải là vì nhìn hình của Ninh Hạ, mà là đặc biệt tìm “anh ta”!
A Đạt chỉ chỉ thằng nhóc anh tuấn đang đeo mắt kiếng kia.
Cô vô cùng xác định nói: “Phàm là có hình người này mẹ em sẽ nhìn thêm vài lấn “Mặc dù mẹ không có tải hình về máy tính, nhưng mà, mẹ lại rất thường xuyên nhìn người này nói rõ nhất định mẹ rất muốn gặp người này! Xác suất mẹ em nhìn emj cũng không có nhiều bằng nhìn thằng nhóc này, anh nói, đó không phải anh trai em thì là ai?”
Tào Duệ kỳ quái nói: “Mẹ.... lại nhìn thằng nhóc này còn nhiều hơn em?”
A Đạt “hừ” nói: “Trọng nam khinh nữ, con gái không quan trọng bằng con trai!”
Tào duệ nói: “Một tấm khác thì sao? Sao em kết luận người phụ nữ kia là chị em chứ?”
A Đạt nói: “Người phụ nữ này lại càng kỳ quái hơn! Tấm hình này là xuất hiện torng một trang mạng internet. nhưng tin tức kia đã qua gần một năm, mẹ em còn không ngừng mở ra xem, anh nói có kỳ quái hay không?”
“Tin tức kia đâu? Cho anh xem.”
Đột nhiên A Đạt nhíu mày, vô cùng phòng bị nói: “Dựa vào cái gì em phải cho anh xem.”
Hôm nay cô đúng là điên rồi! Lại nói nhiều với người này như vậy!
Cô hơi buồn rầu, Tào Duệ này... tại sao luôn để cho cô không đề phòng nổi?
“Em ăn xong rồi, anh đi rửa chén đi,” A Đạt đẩu chén đũa về phía trước. Tào Duệ thật muốn đánh cô một trận!
Đây là tính cách gì, vô cùng làm người ta chán ghét! Đặt ở trong trường học, chính là một trong những người bị tất cả học sinh cô lập.
Tào Duệ không muốn gây gỗ với cô liền cầm chén đũa đi rửa.
Sáng sớm ngày thứ hai, A Đạt lại đi bệnh viện canh giữ.
Tào Duệ đã hẹn với Lý Thiên Mặc, hôm nay đi “Mặc Nhiễm” làm.
Bây giờ Tào Duệ trừ mỗi buổi tối phải đánh tranh giải ra, anh còn có một công việc nghiêm chỉnh, Lý Thiên Mặc mời anh đến phòng trò chơi làm hỗ trợ.
Trong đầu Tào duệ nghĩ, với năng lực của anh, làm công nhân viên kỹ thuật quá là dễ dàng.
Đi tới phòng làm việc của “Mặc Nhiễm”, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang đợi anh: “Anh Duệ, ở đây!”
Tào Duệ đi tới bên cạnh Lý Thiên Mặc, thấy một căn phòng làm việc độc lập, trên cửa treo bản “Tổng thanh tra bộ kỹ thuật.”
Tào Duệ chớp mắt, Lý Thiên Mặc nói: “Sắp xếp cho anh một chức vị, đừng chê nha!”
Lý Thiên Mặc mời anh đi vào phòng làm việc, Tào Duệ vội vàng từ chối: “Tổng thanh tra kỹ thuật, tôi thật không làm được. tôi chỉ làm một nhân viên kỹ thuật là được rồi.”
Lý Thiên Mặc xua xua ngón tay: “Anh đừng xem thường chính mình, sau khi anh nhậm chức sẽ biết được, tiền lương của anh nhất định không phải lấy vô ích.”
Tào duệ cười, hơi ngượng ngùng.
Lôi Niểu Niểu cảm thấy đàn ông là một sinh vật kỳ quái...
Trước kia Tào duệ và Lý Thiên Mặc cũng xem như địch thủ đi.... Cho dù là chiến đội M-B hay tranh giải giữa Yến đại và B đại.
Bọn họ đều là kình địch.
Trước kia, hai người làm đến người ૮ɦếƭ ta sống. Bây giờ tốt như một gia đình vậy. Hận không thể cùng chung một phe!
Lôi Niểu niểu cảm thấy thật thần kỳ, nếu cái này đặt giữa hai nữ sinh, có lẽ sẽ không dễ dàng trở thành bạn như vậy?
“Anh Tào Duệ, em đi rót ly nước cho anh.” Lôi Niểu Niểu vui sướng chạy đi rót nước.
Cô bưng hai ly tới, cho Tào Duệ và Lý Thiên Mặc mỗi người một ly.
“Cám ơn.” Tào Duệ bưng ly nước nói với Lý Thiên Mặc: “Hôm qua xảy ra một chuyện thật thú vị. Tôi nhìn thấy hình của hai người trong danh sách của một minh tinh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc