Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 33

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Từ cô nhi viện đi ra, ba người tìm một tiệm cà phê ngồi xuống.
Giang Quân nói: “Vương Hân Bình cùng Chu Vân mời luật sư, nói muốn lấy lại sợi giây chuyền. Bởi vì sợi giây chuyền một mực ở trong túi xách tay của Chu Vân... Em lại không có chứng cứ chứng minh sợi giây chuyền này đã được trao đổi… nếu không tìm được người thần bí lấy sợi dây chuyền sợ rằng sợi dây chuyền sẽ bị Chu Vân mang đi.”
Lăng Vi lặng lẽ không nói gì.
Diệp Đình không biết chuyện về sợi giây chuyền, liền hỏi Giang Quân: “Cái gì mà dây chuyền?”
Giang Quân nói rõ mọi chuyện. Diệp Đình quay đầu nhìn Lăng Vi, trong lòng khá mất hứng, gặp khó xử lại không nói với anh... Đây là sự tín nhiệm của một người vợ với chồng mình sao?
Anh gõ tay lên mặt bàn: “Cảnh sát Giang, khoảng thời gian này vất vẻ cho anh rồi. Chuyện của tiểu Vi tôi cũng có trách nhiệm hỗ trợ, tài liệu liên quan đến buổi đấu giá anh chuyển cho tôi một bản, nói không chừng tôi có thể giúp.”
Giang Quân gật đầu.
Diệp Đình tính tiền, ba người từ tiệm cà phê đi ra.
Giang Quân chào tạm biết, Diệp Đình nắm lấy cánh tay Lăng Vi.
Lực đạo trên tay làm cho Lăng Vi cau mày vì đau.
Một lúc lâu, anh mới quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tôi giúp em tìm người, sợi dây chuyền tôi giúp em cầm về. Chuyện này, em chớ xía vào.”
“Được.”Nàng đáp ứng rất thống khoái, Diệp Đình nhìn cô một cái.
Cô hít một hơi, nói: “Anh giao thiệp rộng, nhiều thủ đoạn. Với anh, chuyện này dễ như trở bàn tay; với tôi, khó như lên trời. Không phải anh nói... Một người có năng lực không chỉ có trí khôn, tài hoa cùng thực lực, mạng giao thiệp của người đó, thủ đoạn, năng lực giao tế cũng quan trọng không kém không phải sao? Trừ quan hệ hợp đồng vợ chồng, ít nhất tôi còn cứu anh, xem như anh là mạng giao thiệp của tôi vậy.”
Diệp Đình nhướn mày: “Học dùng từ cũng không tệ.”
Mặc dù có đôi từ anh không hài lòng lắm, nhưng là... cô nhớ rõ lời anh như vậy chẳng khác gì lấy được lòng anh.
Lăng Vi cười nói: “Diệp Đình, cám ơn anh đã giúp tôi.”
Diệp Đình nhéo má cô: “Những lời này, nếu là đổi thành giọng điệu khác thì tôi sẽ càng hưởng thụ hơn.”
“Giọng điệu gì?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Anh cười khẽ: “Giọng nũng nịu... Em thử một chút, em vừa nũng nịu vừa nói, nói không chừng... Mấy ngày liền có thể tìm được người.”
“...” Lăng Vi trợn trắng mắt, để cho cô nũng nịu? Còn không bằng để cho cô ૮ɦếƭ đi...
Diệp Đình kéo cô lên xe, thay cô thắt dây an toàn, đột nhiên anh nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, làm sao em gọi tôi lại gọi luôn cả họ lẫn tên hả?”
Lăng Vi không hài lòng nhìn anh: “Nếu không gọi sao giờ? Anh gọi tôi không phải cũng kêu Lăng Vi sao?”
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta sửa đổi một chút, sau này tôi... gọi em là Vi Vi, vậy em gọi tôi là cái gì?”“Đình Đình?” Lăng Vi che miệng cười.
Đình Đình? Làm sao nghe giống như tên đàn bà vậy…
Diệp Đình đen mặt.
Lăng Vi còn nói: “A Đình? Không được... Giống như trưởng bối kêu vãn bối. Đình ca? Không được, giống thủ hạ của anh...”
“Vậy thì kêu "Thâи áι"!”
“...” Lăng Vi chê cười bỉu môi: “Thâи áι”?... Tuyệt không mở miệng được!
Một lúc sau đột nhiên anh hỏi: “Nam chính manga của em tên gì?”
“Cuốn nào?”
“Cuốn em thích nhất.”
“Ừm... Tôi thích nam chính cuốn mới nhất.” Lăng Vi đột nhiên xấu hổ nhưng vẻ mặt lại ngọt ngào, hạnh phúc gần như vô thức cười.
“Cuốn mới nhất?”
“Ừ.”
Diệp Đình đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn cô thật sâu.
Anh còn nhớ, lúc anh xông vào nhà cô thì cô đang chuẩn bị hình tượng nam chính cho cuốn truyện mới, vốn nam chính dự định là một cảnh sát hảo hán nhưng sau đó lại đổi thành tổng tài quốc tế cao ngạo, lạnh lùng…
Mà thứ thu hút nhất của đại tổng tài không phải là thân phận của anh ta cũng không phải dung mạo của anh ta mà là… bắp thịt to lớn của anh ta.
Một hồi Diệp Đình cũng chưa lên tiếng…
Sau một hồi anh mới hỏi: “Anh ta tên gì?”
Lăng Vi thành thật nói: “Anh ta kêu Dạ Hành.”
“Tên sách là gì?”
“Người đột nhập.”
“…” Diệp Đình à một tiếng, người đột nhập, không phải nói anh đấy chứ?
Diệp Đình không nhịn được cười lên, nhất thời trong lòng tâm hoa nộ phóng.
Ánh mắt anh cong lên, tâm tình rất tốt… như bay lên trời được.
Trong nháy mắt cảm giác... Trước mắt như có một mảnh vườn hoa xuân nở rộ!
Diệp Đình mỉm cười... Anh lại hỏi: “Vai nam chính tại sao cũng họ Diệp?”
“Không có mà?” Lăng Vi nghi ngờ, đột nhiên 囧 không biết nói gì, gương mặt đỏ rần: “Anh ta là Dạ của ban đêm, không phải lá Diệp lá cây!”“Nhưng cũng là lá mà... Sau này em gọi tôi là Dạ Hành cũng được.” Diệp Đình gõ ngón tay lên tay lái.
Lăng Vi cúi đầu móc ngón tay: “Nhìn tình huống đi.” Mặc dù vai nam chính là dựa vào hình tượng của Diệp Đình, nhưng mà bảo cô gọi anh là Dạ Hành, cô thật sự không mở miệng được.
Hơn nữa cô cảm thấy gọi tên anh vẫn thoải mái hơn… ít nhất chân thực hơn, thân thiết hơn một chút.
Thân thiết? Lăng Vi vặn mi, sao mà cô lại nghĩ tới cái từ thân thiết này cơ chứ?
Thân thiết, cái từ này gắn lên người Diệp Đình có được không…
Quá đáng sợ...
Mà lúc này tâm tình của Diệp Đình đang tung tăng giống như chắp cho anh một đôi cánh để anh có thể bay lên được.
Anh suýt sáo, đập mạnh cần ga, lái xe về nhà nhanh như chớp.
Lăng Vi một mình đi tới phòng vẽ, trong lòng cô còn có chút mâu thuẫn, có chút quấn quít.
Cô phát hiện… cô có hơi bị coi thường lại có chút thích được Diệp Đình ᴆụng vào… trời ơi, suy nghĩ gì vậy? Còn có vừa nãy nghe anh nói cô giáo Vi Vi, tôi yêu em thì hô hấp của cô nhưng ngừng lại, trái tim suýt chút nữa văng ra ngoài.
Mặc dù biết đó là đùa giỡn, nhưng là... Trái tim vẫn không khống chế được cuồng loạn!”Bịch bịch bịch”, lúc ấy thật sợ bị bọn họ nghe được.
Cô che lại gò mà đỏ ửng, phiền não... tính cách của cô không phải như vậy!
Hứa Tử Huân theo đuổi hai năm cô mới đồng ý qua lại. quá trình bọn họ yêu nhau cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi.Cô cũng không phải người cổ lỗ sĩ, cũng không hạn chế mình không được hôn môi.
Nhưng cảm giác đó còn chưa tới vì, Hứa Tử Huân muốn hôn, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng là... Diệp Đình đến gần cô, cô cũng sẽ không như vậy... ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí cô thích thích….
… Tại sao có thể như vậy chứ?
Đáng hận hơn chính là cô còn chờ mong anh xuất hiện bên cạnh cô, cùng cô vui cười… biết anh mới được bao lâu đây? Đầu ngón tay cũng đếm được rồi…
Phiền não… không muốn gặp mặt anh.
Nếu lần sau anh còn dám kéo tay cô nhất định phải chặt tay anh.
Chiều tối, Diệp Đình đi vào phòng vẽ đứng bên cạnh cô hỏi: “Tuần trăng mật muốn đi du lịch ở đâu?”
Anh đưa tay nhéo má cô.
Lăng Vi gạt tay anh ra: “Ai muốn tuần trăng mật với anh cơ chứ.”
“Phối hợp với tôi một chút sẽ ૮ɦếƭ sao?”
Cô thật muốn đâm anh mộ câu nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh đột nhiên cô không nói ra được.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh cũng không biết tại sao đột nhiên lại cười: “Vườn sau phía sau nhà không tệ, tới đó đi.”
“Được! Toàn bộ nghe theo phu nhân an bài!” Anh đứng lên, đưa tay kéo cô. Anh hơi dùng sức mang cô đi.
Nội tâm Lăng Vi gầm thét, chặt tay chặt tay!
Đẩy anh ra! Lăng Vi, mày đừng bị coi thường!
Nhưng tay bị anh nắm chặt, cô muốn tránh thoát, lại có chút không nỡ.
Tại sao như vậy chứ? A a a ——
Diệp Đình kéo cô đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho quản gia, bảo ông dựng một lều vải cạnh vườn rau, nói phu nhân muốn ở đó ngắm sao.
Lăng Vi囧: “Nói giỡn thôi… Đừng làm lớn được không?”
Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không được!”
Dựng lều vải xong, Diệp Đình đuổi những người khác đi, hai người nằm cạnh nhau ngắm sao.
“Lãng mạn không?”
“Bẹp ——” Diệp Đình đập ૮ɦếƭ một con muỗi.
Trời tháng sáu, muỗi cạnh vườn rau lớn bằng trực thăng, từng đoàn từng đoàn đen thùi lùi!
Lăng Vi vốn ngứa ngáy, lúc này, lại bị chích cả người!
“Đi! Tôi muốn đi về, thật ngu nha, ở nơi này cho muỗi chích!”Cô ngồi dậy muốn đi, Diệp Đình kéo cô: “Đi cái gì? Vô ích không? Đang trong tuần trăng mật, có thể có chút tư tưởng tình cảm không? Có thể kiên nhẫn chút không?”
Lăng Vi vừa nóng vừa ngứa, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Dùng sức đẩy tay anh, cắn răng nghiến lợi hừ nói: “Tôi mặc váy, lộ tay và chân, muỗi đều chích trên người tôi!”
Cô thở phì phò không hài lòng: “Muỗi toàn chích tôi, không chích anh, anh có thể không mất kiên nhẫn sao?”
Cô đập muỗi: “Anh mặc áo sơ mi, quần tây, bọc kín như vậy, muỗi nhất định không chích anh!”
Sau đó, lại hừ lạnh: “Hơn nữa, da anh dày như vậy, muỗi chích không vào!”
Nghe cô nói xong, Diệp Đình ngồi dậy, ϲởí áօ sơ mi khoác lên người cô, nửa người trên lộ ra bắp thịt màu lúa mạch khỏe đẹp: “Bây giờ được chưa? Cũng tới chích tôi, em mặc vào đi. Qua đây, nằm xuống.”
Anh mặc áo sơ mi cho cô, đẩy ngã cô, cẩn thận cài nút áo, vừa đập muỗi vừa ngắm sao hỏi: “Lãng mạn không?”
Lăng Vi bật cười: “Lãng mạn.”
Anh nắm tay cô, mười ngón tay giao nhau: “Khó quên không?”
“Khó quên…”
Anh chống người, đè lên người cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Cô lập tức đỏ mặt, mặt đỏ ửng, đặc biệt xinh đẹp.
Cô đang cười, nụ cười ngọt ngào, rất mê người.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong không khí đều là hơi thở của cô, trong vắt ngọt mềm như quả đào mật chín muồi.Hô hấp anh trầm xuống, khàn giọng nói: “Nếu có một tuần trăng mật thì tốt hơn.”
Môi anh từ từ kề sát cô, bọn họ nhìn nhau, hô hấp hòa vào nhau.
Mặt Lăng Vi ngày càng đỏ, hô hấp rối loạn, hoàn toàn mất hết nhịp điệu. Tay nhỏ bé của anh để trước иgự¢ anh, tim đập như đánh trống, như muốn nhảy ra ngoài.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở phái nam bao phủ cô, râu mới mọc cạ cô, hơi thở nóng bỏng làm cô ngứa.
Cô không khỏi run rẩy.
Anh không hôn cô, nhưng cô thiếu chút nữa thét chói tai.
“Ngứa…” Cả người trên dưới đều chỉ có một cảm giác.
Ngứa, dị ứng rượu cồn ngứa, muỗi chích ngứa, anh như có như không khiêu khích ngứa.
Lăng Vi không nhịn được muốn thét chói tai, muốn gãi, muốn cắn người, muốn có người mạnh mẽ ôm cô vào trong иgự¢… Muốn có người giúp cô ngăn ngứa…
Anh vuốt môi cô, chậm chạp không động. Cô ngứa đến khó nhịn, cắn bả vai anh.
Anh hít hơi, không giãy giụa, mặc cô cắn.
Cô nhắm mắt lại, dùng sức cắn, cô lại cắn ra máu… Anh nhìn chằm chằm môi cô, có màu đỏ nổi bật.
Lăng Vi thấy môi anh run run, ánh mắt càng sâu lắng, thanh âm trầm thấp từ tính chui vào tai.
Anh nói: “Vi Vi, hôn tôi.”
“?” Lăng Vi ngước mắt nhìn anh, anh nói tiếp: “Thủ tục tân hôn còn chưa hoàn thành… Cô dâu còn chưa hôn chú rể.”
Mặt Lăng Vi đỏ như trái táo, thẹn thùng quay mặt đi, cô không thể… chủ động.
“Không gấp…” Môi anh rơi xuống, nhẹ nhàng hôn tai cô: “Từ từ đi, không gấp. Tôi chờ em mở rộng cánh cửa lòng với tôi.”
Lăng Vi nhắm mắt, môi anh đột nhiên vồ lấy môi cô, thăm dò thật sâu vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô.
Lăng Vi run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy… Thì ra, hôn môi có thể hòa tan người ta, có thể khiến trong đầu người ta đầy bong bóng, có thể khiến người ta cảm thấy trong không khí tràn đầy ngọt ngào, ngọt ngào mật ý này làm cả người cô nóng lên.
Anh sâu đậm hôn ʍúŧ, làm cô quên đi tất cả. Hai cánh tay ôm cổ anh, say sưa cảm nhận khích bác bá đạo của anh.
Ngón tay anh luồn vào trong tóc mềm của cô, bá đạo hôn cô.
Không có son môi, không có trang điểm, hôn rất thoải mái, rất ngọt ngào.
“…” Móng tay dài của cô đâm vào lưng anh.
Anh bị kích thích, trở mình, cô ở trên, trở mình lần nữa, lại đè lên người cô.
Hơi thở anh nặng nề, càng dùng sức hôn ʍúŧ, hai tay bàn nắn Ϧóþ qua lại trên người cô.
Nụ hôn dài mà triên miên, hô hấp hai người dây dưa, ai cũng không nỡ tách ra.
Anh biết cô say mê, mê nụ hôn của anh, thích anh vuốt ve. Ha, cô gái quật cường ngu ngốc của anh.
Anh ôm cô, động tình quấn quýt miệng lưỡi với cô, thân thể cứng đờ chống trên người cô, kề sát cô.
Nơi nào đó của anh nóng như bị nung. Nhưng anh nhẫn nhịn, không muốn tiến thêm một bước, xâm chiếm cô.Cũng không biết hôn bao lâu, cô đột nhiên bất động, nhấc chân đạp anh.
“?” Trong đôi mắt đen của anh tràn đầy tình dục, còn chưa tỉnh hồn từ nụ hôn sâu.
“Muỗi chích phải chân tôi, quá ngứa, không chịu nổi.” Cô vùi mặt vào hõm vai anh, giống như con mèo nhỏ.
Con muỗi đáng ૮ɦếƭ! Ánh mắt Diệp Đình mê ly sinh tình, hít sâu, ổn định hơi thở rối loạn. Anh cởi giày, cởi vớ, cà trên chân cô: “Là vậy?”
“Bên trái một chút…”
“Đây?”
“Ừ…”
“A… Duy trì tâm trạng.” Anh lại cúi xuống, hôn môi cô, Lăng Vi chống lên иgự¢ anh: “Về đi, trên người tôi đều là vết muỗi chích.”
Anh kéo tay nhỏ bé của cô, mò mẫm trên người anh: “Em giúp tôi gãi gãi cũng không ngứa.”
Anh cười nhìn cô, bỗng nhiên kéo tay cô: “Chưa từng ngủ lều vải đúng không?” Anh đứng lên, kéo cô vào lều vải. Thuận tay kéo lá bạc hà.
Anh kéo dây kéo lều vảo xong, bên trong vừa tối vừa nóng, không khí oi bức, Diệp Đình nửa quỳ bắt muỗi. Lăng Vi nóng đến chảy mồ hôi, ϲởí áօ sơ mi của anh. Dùng áo quơ muỗi.
“Tuần trăng mật này thật đặc biệt…”
Diệp Đình cười lên, cúi đầu đếm vết muỗi chích: “Bao nhiêu người phụ nữ muốn hôn tôi… Tôi đều khắc chế, tiện nghi cho mấy vật nhỏ này rồi.”
Lăng Vi nhìn anh, nhịn không được bật cười. Cô lấy áo anh làm gối. Che mặt nóng bừng, cảm giác râu anh cạ mặt cô, rõ ràng đau nhói. Nhưng… cảm giác đau nhói lại làm người ta thích, không ghét. Còn có trên môi, loáng thoáng còn cảm giác tê dại vì anh gặm cắn.
Cô theo bản năng liếm môi. Diệp Đình nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đột nhiên nóng lên.
Lăng Vi làm bộ không thấy, nhìn một vòng lều vải. Lều vải này không lớn, cao hơn một thước, vừa vặn có thể hai người nằm.
Anh đập muỗi, hỏi cô: “Nóng không?”
Lăng Vi trừng anh: “Nói nhảm!”
“Tôi cũng nóng…” Anh lấy tay quạt quạt.”
“Đi về?” Cô hỏi.
“Không về! Đi về là cho bọn họ cơ hội cười nhạo.”
“Ở đây thì bọn họ không chê cười nữa? Người ta cũng không ngốc đến mức không biết nơi này nóng?”
Diệp Đình nằm cạnh cô, trên bắp thịt hoàn mỹ mê người đều là vết muỗi chích. Anh nói: “Hiếm khi thả lỏng một lần, tán gẫu chút đi.”
Anh vò lá bạc hà, quét lên cánh tay trắng nõn của cô.
Lăng Vi cũng lấy một ít, quét lên anh.
Diệp Đình hỏi cô: “Sau khi ba mẹ em mất, em liền theo chú em?”
“Ừ.”
“Ông ấy tốt với em không?”“Tốt.”
“Kể cho tôi nghe đi.”
Tay Lăng Vi dừng lại, mấp máy môi muốn nói chuyện, lại nói không ra lời.
Diệp Đình cũng không thúc giục cô. Cứ vừa để lá bạc hà lên người cô vừa chờ.
Giống như không biết cô khó chịu.
Thật lâu, Lăng Vi nói: “Chú tôi rất tốt với tôi, mỗi ngày đưa tôi đi học, đón tôi tan học. Tôi thích ăn gì, chú đều nhớ. Đồ chơi, quần áo con gái chú có, tôi chỉ có thể nhiều hơn cô ấy, không hề ít hơn.”
“Em thích ăn gì?”
“Đậu phộng rang.”
“…” Diệp Đình gật đầu: “Trái cây thì sao?”
“Dưa hấu…”
Anh cười gật đầu: “Yêu cầu thật thấp, dễ nuôi. Nói tiếp.”
Lăng Vi tiếp tục nói: “Thím tôi không tốt với tôi, chú thường xuyên tranh cãi với thím. Có một lần, thím nói tôi là hàng lỗ vốn, nói tôi là sao chổi, nói ba mẹ tôi một cầm tinh dê một cầm tinh gà… Còn tôi cầm tinh chó, nên giúp trông nhà, nhưng tôi không coi chừng người khác… Toàn để lạc bọn họ.”
Sắc mặt Diệp Đình đen chìm, ngồi dậy, bắp thịt trên người cũng kéo căng.
Ánh mắt Lăng Vi mơ hồ. Dường như thấy gân xanh của anh đang nhảy.Một lúc lâu, anh hít hơi, trầm giọng nói: “Tôi cầm tinh con ngựa, tôi không sợ lạc. Tôi canh chừng em.”
Lăng Vi hít mũi: “Tính tình anh hoang dã, tôi sợ không canh chừng được.”
Anh đưa tay lau khóe mắt cô: “Ngốc… Tôi không hề hoang dã, tôi là ngựa nhà.”
“Ngựa nhà…” Lăng Vi dùng mu bàn tay lau nước mắt, cười.
Diệp Đình nói tiếp: “Khi tôi còn bé, có một thầy bói mù coi bói cho tôi, nói mạng tôi cứng rắn, phải tìm một người cầm tinh con chó để tôi khi dễ mới được. Cầm tinh khác, đều không chịu nổi tôi. Haiz, tôi không nghĩ tới em cầm tinh con chó ah. Hai ta thật có duyên.”
Lăng Vi nghe anh nói lung tung, hốc mắt đỏ bừng.
Anh nằm xuống nói: “Mẹ tôi sinh tôi liền qua đời, ba tôi hận tôi, đánh chửi là chuyện thường, còn nhốt tôi trong phòng tối nhỏ, muốn bỏ đói tôi. Nếu không phải bà ✓ú tôi che chở, tôi đã ૮ɦếƭ sớm rồi.”
Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Có lẽ ông ta quá yêu mẹ anh…”
“Ai biết được, tôi cũng cho là ông ta quá yêu mẹ tôi, nên tôi chịu đựng. Nhưng ông ta không ngừng có đàn bà bên ngoài, cuộc sống rất thối nát, con riêng nhiều như khoang xe lửa vậy. Khi ông ta phát tiết, tôi nhịn. Lúc tôi 12 tuổi, ông ta cưới công chúa Irene, nói là vì lợi ích gia tộc… Hừ…”
“Anh 12 tuổi, đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, anh sống thế nào?”
“Tôi kiếm tiền nuôi mình ah.”
“…” Lăng Vi cười lên: “Dĩ nhiên tôi biết, vậy tại sao hai chúng ta chênh lệch lớn như vậy? Từ 14 tuổi đến bây giờ, cô kiếm được hơn 200 vạn. Tôi đã cho là rất nhiều rồi. Tại sao anh có thể có nhiều tiền như vậy?”
Anh nghiêng người, dùng cánh tay gối đầu, một tay khác 乃úng trán cô: “Vì em ngốc.”
“Tôi ngốc mà anh còn cưới tôi, chứng tỏ anh ngốc hơn!” Lăng Vi trừng anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc