Bác sĩ rút máu cô làm hóa nghiệm, bảo cô hai ngày nữa hãy đến lấy kết quả,
Lôi Niểu Niểu bất an lo lắng.
Cô rời khỏi phòng hóa nghiệm lầu ba, đột nhiên ba gọi điện thoại cho cô.
“Niểu Niểu nha, hai ngày này ba phải đi Giang thành một chuyến, thuận đường qua xem con.”
“A? Ba --- ba muốn tới Giang thành nha?” Lôi Niểu Niểu giật mình, chột dạ vô cùng ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Ba cô nói trong điện thoại: “Chú Vương của con được phê chuẩn thẩm vấn Hoắc Ân, cha đi cùng chú ấy.”
“À à à!” Lôi Niểu niểu hấp tấp nói: “Như vậy thật là quá tốt, rất nhanh chú Vương liền có thể tìm được vợ và con của chú ấy rồi!”
Vương Dần gặp Hoắc Ân ở trong phòng thẩm vấn trọng hình, hôm nay phạm vi đặt câu hỏi của ông chỉ có thể nằm trong phạm vi sợi dây chuyền đỏ kia.
Hoắc Ân mặc đồ tù màu xanh, mái tóc trắng bạc, nếp nhăn trên mặt càng sâu sắc hơn.
Bây giờ ông gầy như một cây gỗ mục nát, lưng còng.
Một chút cũng không giống lão đại hắc đạo khống chế phân nửa mạch máu của đế quốc đêm tối.
Vương Dần và Hoắc Ân vô cùng quen thuộc, nếp nhăn trên mặt lão này là mới xuất hiện, Vương Dần cũng rõ ràng!
Trong mười năm đã qua, bọn họ thi hành nhiệm vị với bảy người cầm dây chuyền, nhiệm vụ chủ yếu là diệt trừ cầm đầu mầm họa “Hi Nhĩ Vương”, ví dụ như Hoắc Ân, Tác Lý Tư vậy!
hôm nay, rốt cuộc cũng mang tên tội nhân Hoắc Ân không chuyện ác nào không làm, thập ác không tha này ra công lý, Vương Dần chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, cả người thoải mái!
Trên mặt Hoắc Ân tràn đầy lạnh lùng, ông lặng lẽ ngồi, đôi mắt ᴆục ngầu nhìn Vương Dần chằm chằm, thật giống như đang thưởng thức một tên hề đang diễn xiếc.
Vương Dần thấy ánh mắt giễu cợt kia của Hoắc Ân, ông hừ lạnh chất vấn: “Hoắc Ân, bây giờ ông có tư cách gì để cho ông có thể bật cười như bây giờ?”
Vương Dần thật muốn cầm cái gương để hoắc Ân nhìn xem thân thể “quỷ quái” của mình bây giờ ra sao!
Hoắc Ân không trả lời, cười nhạt.
Vương dần lạnh lùng liếc ông.
Hoắc Ân quét ông nói: “Vấn đề lúc nãy ông hỏi, không liên quan gì đến câu hỏi lần này cả.”
Vương dần cười lạnh: “Vậy ông nói thử xem, sao ông có thể lấy được sợi dây chuyền màu đỏ kia của tôi. Sợi dây chuyền kia vẫn luôn ở trong tay vợ tôi, ông biết tung tích của cô ấy?”
Đột nhiên Hoắc Ân ngước mặt lên nhìn ông chăm chú, ánh mắt tràn đầy đắc ý!
Vương Dần nhíu mày, trong lòng bốc lên một tia lửa giận! Ông muốn tươi sống cắn ૮ɦếƭ Hoắc Ân cho hả giận!
Tiếp theo, quả nhiên nghe được Hoắc Ân nói: “vợ ông, đó thật đúng là một đại mỹ nhân. Bạch Bình đúng không? Cô gái nhỏ này, nhưng là đặc công xuất sắc nất chiến đội quốc tế, trực thuộng chiến đội SSS tiêu diệt hắc bang quốc tế. Tuyệt sắc như vậy, giấu diếm thân phận, làm vợ cho ông cũng được đi, ở sau khi ông rơi núi còn định thủ tiết vì người, đây tuyệt đói là phung phí của trời nha!”
Vương Dần trợn to mắt, chặt chẽ nhìn Hoắc Ân chăm chú!
Lão già Hoắc Ân nhìn Vương Dần chằm chằm, cười thâm trầm.
Gương mặt già nua khô cằn tràn dầy nếp nhăn của Hoắc Ân nháy mắt vặn vẹo lại thành một chỗ, bắp thịt trên mặt ông vừa kéo vừa kèo.
“Cô ây - ở - đâu?” Vương Dần nghiến răng nghiến lợi! Chợt ông đứng lên, đối diện với Hoắc Ân! Lúc này ông giống như một con sư tử hung mãnh! Vương Dần nổi giận!
Hoắc Ân cười đắc ý, hung ác nhìn Vương Dần chằm chằm nói: “Tế phẩm tốt như vậy, đương nhiên là tặng cho Hi Nhĩ Vương vĩ đại nhất của đế quốc đêm tối chúng ta rồi. Ông không biết, Hi Nhĩ Vương của chúng tôi yêu cô ta thảm đâu...”
Vương Dần lâp tức ngã về lên ghế.
Hai mắt ông nổi lên! Mặt đầy khi*p sợ!
Vương Dần không dám tưởng tượng lắc đầu, ông nhịn đau, tinh tế hồi tưởng quá trình bắt hi Nhĩ Vương, bao vây tiêu diệt hơn một tháng, toàn bộ hành động đều kinh tâm động phách!
Nhưng mà, toàn bộ quá trình bắt Hi Nhĩ Vương, đều không nhìn thấy người phụ nữ nào cả!
Nếu nhơ vợ của ông Bạch Bình bị nhốt, hẳn là bọn họ đã có thể tìm được bà nha!
Nhưng mà, cũng không có....
Dựa theo ý Hoắc Ân nói “Hi Nhĩ Vương” đặc buet65 quan tâm Bạch Bình, nhưng mà, lúc bắt Hi Nhĩ Vương, tại sao lại không phát hiện dấu vết của Bạch Bình!
Thậm chí, lúc bắt “Hi Nhĩ Vương”, bên người ông ta không hề xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào.
Chỗ ngủ cũng không có vật phẩm của phụ nữ.
Vương Dần tỉ mỉ hồi tưởng, ông đặc biệt nhớ cái cung điện to lớn kia, lúc Hi Nhĩ Vương bị bắt là đang trong mật đạo muốn chạy trốn.
Sau khi bắt Hi Nhĩ Vương, bọn họ lục soát cung điện không lồ, cái cung điện đó càng giống như chỗ ở của một người. Hoàn toàn không có đồ dùng hàng ngày dư thừa.
Hi Nhĩ Vương khiêm tốn nhất, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của bất cứ ai, trừ người đưa tin của ông.
Không đúng không đúng.... có vẻ như ông bỏ sót cái gì....
Vương Dần suy nghĩ cẩn thận... lúc ấy, ông và bác Trần phụ trách lục soát cung điện Hi Nhĩ Vương, ông dám cam đoan, mỗi một xó xỉnh trong cung điện đó ông cũng không có bỏ qua!
Nếu như, giống Hoắc Ân nói, Hi Nhĩ Vương có tình cảm đặc biệt với Bạch Bình. Vậy.... tại sao lúc bắt Hi Nhĩ Vương, không thấy Bạch Bình, cũng không có nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Bạch Bình trong cung điện của ông!
“Hi Nhĩ Vương” bọn họ bắt được.... thật là Hi Nhĩ Vương chân chính sao?
Đầu Vương Dần rất đau, suy nghĩ của ông lăn lộn thành một cục, cả người giống như muốn nổ tung vậy!
Ông giống như muốn lên cơn sốt, khi thì lạnh khi thì nóng.
Ông đỡ trán, đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên ông giơ tay lên chĩa vào Hoắc Ân: “Là các người nhốt cô ấy? Cô ấy - ở - đâu? Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Vành mắt của Vương Dần sắp nứt.
Hai mắt ông đỏ thẫm, hiện lên vẻ máu tanh! Chợt Vương Dần đứng lên, điên cuồng giận dữ hét: “Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Nắm đấm của ông đập vào mặt bàn, trên gương mặt đỏ thẫm lộ ra tưng đường gân xanh!
Hoắc Ân lạnh lùng rũ mắt xuống: “Vấn đề của ông quá nhiều, tôi không tiêu hóa nổi...”
Giọng của ông vô cùng đáng hận!
Vương Dần hận không thể nhào lên Ϧóþ ૮ɦếƭ ông!
Hoắc Ân cười âm lãnh, ông không nói thêm nửa chữ, cứ âm lãnh nhìn Vương Dần chằm chằm nở nụ cười.
Thời gian tra hỏi đã hết, Vương Dần bị mangr a phòng thẩm vấn.
Lửa giận của Vương Dần thiêu đốt bừng bừng đến muốn nổ tung Ⱡồ₦g иgự¢! Hoắc Ân đáng ૮ɦếƭ! hi Nhĩ Vương đáng ૮ɦếƭ! Lão tử muốn Gi*t ông ta! Lão tử muốn Gi*t ông ta!
Khó trách, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn không tìm được! Ông ngày ngày ẩn núp dưới đáy hi Nhĩ Vương, không nghĩ tới.... vợ của ông lại đang bị đối phương giam cầm!
Nhiều năm như vậy! Ông cũng không biết! Vương Dần đau lòng đến muốn Gi*t mình!
Hôm nay, tin tức lão quỷ Hoắc Ân thả ra không biết thiệt giả, nhưng mà, đối với ông mà nói, lại vô cùng có ích. Cho dù vợ ông Bạch Bình có phải bị Hi Nhĩ Vương nhốt hay không, ông cũng phải men theo con đường này điều tra tới cùng!
Vương Dần tiếp tục báo cáo với cấp trên, ông nói trong báo cáo, hy vọng có thể thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương” một lần! Bây giờ ông hoài nghi độ chân thật về thân phận Hi Nhĩ Vương bị bắt này.
Trong lòng Vương Dần thật lâu không cách nào bình tĩnh. Ông bệnh nặng một trận, ba ngày không ăn không uống.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương”! Nhưng mà, thời hạn thi hành án của Hi Nhĩ Vương còn có nửa tháng, bên trong nửa tháng, cầu xin của ông không có được phê chuẩn.
Có lẽ đời này của ông cũng sẽ không biết được tung tích của Bạch Bình!
Trong lòng Vương Dần vô cùng nóng nảy, ông nắm иgự¢, chỉ cảm thấy lửa đốt từng trận!
Ông phải làm thế nào mới có thể tìm được vợ và con? Con của ông có an toàn ra đời sao? Vợ của ông còn trên đời này sao?
Qua ba ngày, Lôi Thiếu Tu nhanh chân đến xem Lôi Niểu Niểu.
Lôi Niểu Niểu gặp mặt cha cô ở quán cà phê.
Trong lòng Lôi Niểu Niểu còn băn khoan cái báo cáo kiểm tra đó đâu, hôm nay đi lấy kết quả, cũng không biết kinh nguyệt đến trễ, có phải vì mang thai hay không nữa.... bây giờ cô còn không dám uống cà phê.
Trong lòng Lôi Niểu Niểu lo lắng, nếu thật sự có thai, vậy thì kết hôn đi, cũng không có gì..... dù sao nhà cô cũng không phản đối.
Lý Thiên Mặc lại tốt với cô như vậy, chỉ là cảm thấy là lạ.... đang học đại học, mang thai, sinh con.... có phải quá kỳ quái không? Chẳng lẽ cô phải nghỉ học?
Hoặc là, phá.... thai đi?
Nhưng mà... Ai... cô lại không muốn tạo nghiệt!
Buồn ૮ɦếƭ! Đều là do cô nhất thời mềm lòng, vốn là Lý Thiên Mặc còn không muốn làm gì cô, nhưng cô lại không chịu được anh lại nhường nhịn cô khắp nơi, chịu đựng cô, còn phải kềm chế mình.
Ngày đó nếu mà không phải cô chủ động, có lẽ Lý Thiên Mặc trong vòng năm năm cũng sẽ không làm gì cô.
Lôi Thiếu Tu thấy cô mất hồn mất vía, giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô.
“Ai nha! Ba! Có phải ba rãnh rỗi quá rồi không?” Lôi Niểu Niểu phiền lòng.
Cô trừng ba mình, không hài lòng nói: “Ba, không phải bây giờ ba đang bận rộn sao? Trong công ty không có chuyện gì sao? Người khác làm ông chủ đều bận rộn đến chân không chạm đất, ba lại rãnh rỗi đi lung tung khắp nơi?”
“Con nói chuyện gì kỳ vậy?” Lôi Thiếu Tu nhíu mày.
Lôi Niểu Niểu nói nhiều nha, vừa nói liền không ngừng lại được. Cô không nhịn được nói với ba mình: “Chuyện công ty nhiều như vậy, ba còn không mau trở về xem! Ba cũng không sợ kế toán và tổng thanh tra ôm tiền của ba chạy trốn! Còn nữa, dì Phương của con trẻ tuổi như vậy đẹp như vậy, ba cũng không chịu xem chặt! Bây giờ những chàng trai trẻ tuổi đều thích loại phụ nữ có phong vận như dì Phương vậy, ba đi nhanh đi!”
Lôi Thiếu Tu giận đến đầu bốc khói: “Con nói chuyện như thế nào vậy? Ba sinh con đúng là vô ích mà? Nguyền rủa ba mình như vậy!”
“Ai nha! Bây giờ con rất bận rộn! Lại còn phải thi đấu, con không cần chuẩn bị sao? Hơn nữa, chương trình học bây giờ vô cùng chặt chẽ, con thật là không có chút thời gian nào cả!”
Lôi Thiếu Tu giận hờn: “Con nghĩ ba không biết à? Cái thi đấu gì đó của con cuối tháng mười một mới bắt đầu, còn hơn một tháng! Con gấp cái gì? Có phải con có chuyện gì gạt ba hay không?”
“Không có!” Ánh mắt Lôi Niểu Niểu thẳng lên, cô “tê”: “Chỉ là gần đây hơi phiền não, con cũng không biết vì sao....”
Lôi Thiếu Tu hỏi cô: “Có phải Lý Thiên Mặc khi dễ con hay không?” Vừa nói, sắc mặt cũng trầm xuống.
Lôi Niểu Niểu vội vàng khoác tay: “Mới không phải đâu! Anh ấy đối với con rất tốt! Ba đừng đoán mò, có lẽ là con tới thời kỳ mãn kinh trước thời hạn!”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu, nhìn cô một hồi, sắc mặt âm trầm rời đi.
Lôi Niểu Niểu vội vàng chạy đến bệnh viện, kết qua! Kết quả! Cô muốn xem kết quả!
Lôi Niểu Niểu đi tới bệnh viện, đột nhiên lại có chút sợ hãi.
Cô bồi hồi ở cửa hóa nghiệm hai phút, không dám đi lấy báo cáo hóa nghiệm.
Lúc này, đột nhiên một bóng người đi đến mũi chân cô.
Cô ngẩng đầu, thấy Tào duệ thân hình cao lớn mặt đầy nghiêm túc đứng trước mặt cô.
“Niểu Niểu, sao em lại tới bệnh viện?” Tào Duệ và cô đúng lúc đi ngược chiều, suýt chút nữa Lôi Niểu Niểu đã ᴆụng vào anh.
Tào Duệ thấy gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, lòng đầy lo âu.
Tào Duệ không nhịn được nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng.
“Niểu Niểu, em bị bệnh sao? Em sao vậy? Sao sắc mặt lại không tốt như vậy?”
“A?” Lôi Niểu Niểu lấy lại tinh thần vội vàng khoác tay: “Không sao không sao, em có chút khó chịu nên đến bệnh viện khám. À mà? Anh Tào Duệ, anh tới bệnh viện làm gì?”
Tào Duệ là tới đưa tiền cho mẹ của anh, lại không giao tiền nữa, bệnh viện sẽ đuổi người thật.
Nhưng mà, loại chuyện này làm sao anh nói với Lôi Niểu Niểu được.
Tào Duệ cười nói: “Mẹ anh thân thể không được tốt, đi rất nhiều bệnh viện cũng không chữa hết, một người bạn của ba anh nói bệnh viện này rất tốt, cho nên, anh chuyển mẹ đến bệnh viện này. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bệnh cũ, rất khó trị tận gốc.”
“À....” Nghe có vẻ thật nghiêm trọng... Lôi Niểu Niểu hơi lo lắng.
Lúc cô còn nhỏ, mẹ của Tào Duệ đối với cô rất tốt. Luôn kêu cô là con dâu, con dâu. Có cái gì tốt cũng giữ lại cho cô.
“Anh Tào Duệ, em đi thăm dì với anh đi.”
Đột nhiên Tào Duệ từ chối nói: “Không cần không cần!” Đột nhiên anh kích động như vậy, làm Lôi Niểu Niểu giật mình!
Tào Duệ giả vờ cười nói: “Niểu Niểu, em đừng lo lắng! Cũng không phải là chuyện lớn gì, anh đi làm việc trước, chờ hai ngày anh lại hẹn em.”
“À.... được...”
Sau khi Tào Duệ lên lầu, Lôi Niểu Niểu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng! Cô cảm thấy, bệnh của dì Tào, không đơn giản như vậy!
Lôi Niểu Niểu lén lút đi theo Tào Duệ đến lầu năm, Tào Duệ vào 5011, lại đi ra ngoài.
Lôi Niểu Niểu lặng lẽ đi tới cửa phòng bệnh, cô thấy một người phụ nữ gầy gò, sắc mặt vàng như nến, tóc thưa thớt...
Dáng vẻ của người phụ nữ này vô cùng yếu ớt.... nhưng mà, căn bản không phải dì Tào! Người phụ nữ này.... sao lại có chút giống.... dì Bạch Bình?
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu kinh ngạc đến ngây người!
Mà lúc này, người phụ nữ đang nhắm mắt lại, biểu tình thống khổ nằm trên giường bệnh vô nước biển.
Lôi Niểu Niểu rất kinh hãi! Tại sao anh Tào Duệ lại kêu người phụ nữ này là mẹ?
Dì Tào đâu? Mặc dù, hai nhà bọn họ không thường lui tới, nhưng mà, nếu như dì Tào mất, sẽ không thể nào không thông báo cho ba cô nha!
Cách vách thang lầu truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại thật thấp của Tào Duệ. Lúc Lôi Niểu Niểu đi tới cửa thang lầu, mặc dù giọng của Tào duệ rất nhỏ, nhưng mà, trong đó tràn đầy tức giận!
Tào Duệ nhỏ giọng gầm nhẹ: “Hiệu trưởng Lương! Đây chính là tiền cứu mạng! Chúng ta cũng đã ký hợp đồng! Bây giờ ông lại đổi ý là có ý gì? Tiền, thiếu một đồng, ông cứ chờ tòa án kêu đi!”
Không biết đối phương nói cái gì, Tào Duệ tức giận hét: “Mẹ ghẻ thì sao? Mẹ ghẻ, tôi cũng có trách nhiệm, có nghĩa vụ phụng dưỡng! Họ Lương kia! Ông cứ ôm tiền của mình mà vào quan tài đi! Nếu mẹ tôi có gì không may, món nợ này tôi sẽ đòi trên đầu ông! Cuộc so tài máy tính lần này, lão tử không làm!”
Mẹ nó! Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán! Mẹ ghẻ của anh giải phẫu hở tí là mấy trăm ngàn, anh đưa bà đi khám bệnh, đã xài hơn sáu trăm ngàn. Sau thời gian ba tháng, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mà đã dùng cạn hết tất cả tiền anh để dành.
Trước kia, anh không cảm thấy tiền là cái gì quan trọng, không chút để tâm kiếm tiền. Rất lâu, anh tranh giải xong đều không cầm phần thưởng.
Bây giờ, mỗi một đồng tiền đều có thể làm cho lòng anh rỉ máu!
Vì chăm sóc mẹ ghẻ, thời gian tranh giải của anh nhiều hơn lúc trước. Tuần hoàn ác tính, không có tranh cãi, càng ngày càng ít deim963, điểm càng ít thì phần thưởng càng ít.
Anh vốn là chủ lực ở chiến đôi M-B, bây giờ ngay cả phụ tá cũng không làm được.
Lôi Niểu Niểu nghe anh nói hiệu trưởng Lương, lại nghe anh nói ký hợp đồng... cô lập tức hiểu rõ, anh Tào Duệ trở lại tham gia cuộc tranh giải máy tính, là bởi vì... tiền!
Lôi Niểu Niểu không làm kinh động đến anh, cũng không có đi phòng bệnh. Loại tình huống này, nhất định Tào Duệ sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Còn nữa, chuyện quá kỳ lạ, mặc dù torng lòng cô nóng nảy, nhưng mà, bây giờ cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ít nhất phải nói cho ba, còn có chú Vương Dần! Chuyện này, phải lập tức thông báo cho bọn họ!
Lôi Niểu Niểu lặng lẽ chạy xuống lầu, cô vào sân bệnh viện, đi tới dưới một gốc cây gọi điện thoại thông báo cho ba cô.
Lôi Thiếu Tu muốn về đế đô, đột nhiên thấy con gái gọi điện thoại đến.
Ông nhận, liền nghe Niểu Niểu nói: “Ba ơi! Chỗ này của con xảy ra một chuyện rất kỳ quái! Ba đoán xem con đã gặp ai? Là dì Bạch Bình!”
Lôi Niểu Niểu không chờ ông phản ứng lại tiếp tục nói: “Lần trước Lý Khắc Gia làm cái hình ảnh đó con còn nhớ đâu, hôm nay nhìn thấy người thật! Dì rất gầy, có vẻ như bị bệnh rất nghiêm trọng. Mặc dù dì gầy đến như que củi, nhưng mà, con nhìn liền nhận ra ngay, quả thật là quá giống dì Bạch Bình. Con không biết có phải dì hay không, ba, ba mau thông báo cho chú Vương Dần, hai người tới mau lên.”
“Bạch Bình?” Lôi Thiếu Tu vô cùng kinh ngạc, ông vội vã hỏi: “Niểu Niểu, bây giờ con đang ở đâu?”
Lôi Niểu Niểu nói địa chỉ bệnh viện, Lôi Thiếu Tu cũng không chú ý hỏi cô vì sao tới bệnh viện liền trực tiếp nói: “Được! Ba lập tức mang chú Vương cùng nhau tới!”
“Hai người nhanh, con ở đây chờ hai người!”
Lôi Niểu Niểu cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ tới, cô còn chưa lấy kết quả báo cáo đâu. Lúc nãy theo dõi anh Tào Duệ nên chưa kịp lấy.
Cô vừa muốn lên lầu, đột nhiên bị một người nắm lấy cổ tay.
“Nha!” Cô sợ hết hồn, nghiêng đầu, liền thấy Lý Thiên Mặc đứng bên cạnh.
Anh trầm mặt, đôi mắt đen xẹt qua tia sáng nhìn cô chằm chằm.
Cô toét miệng cười rực rỡ: “Anh Thiên Mặc.... ách, thâи áι, sao anh lại đến đây?”
Lý Thiên Mặc không vui, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Đến tìm em.”
“Tìm em làm gì, em lại không bị lạc...”
Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Đột nhiên em lại xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, nói em khó chịu muốn đi bệnh viện. Anh có thể không nóng nảy sao? Chính em chạy tới bệnh viện làm gì? Sao lại không nói cho anh? Nhất định anh sẽ đi cùng em nha, em không nói tiếng nào đã chạy, em không biết anh lo lắng cỡ nào sao?”
Bỗng nhiên trong lòng Lôi Niểu Niểu ấm áp, cô mỉm cười, anh Thiên Mặc nghĩ rằng cô bị bệnh, gấp gáp..
Cô ôm lấy cánh tay, thân mật dựa vào иgự¢ anh: “Ai nha, cũng không phải là chuyện lớn gì, em chỉ là tùy tiện đến khám thôi.”
“À?” Đột nhiên cô cảm thấy kỳ quái: “Sao anh biết em ở bệnh viện này nha?”
Cô nhìn xung quanh, chẳng lẽ có người theo dõi cô rồi báo tin cho anh?
Lý Thiên Mặc xoay đầu nhỏ của cô lại để cô nhìn thẳng ánh mắt anh. Muốn nói: “Em không biết có một đồ vật tên là “thiết bị theo dõi” sao?”
Nhưng mà, lại sợ hì dọa cô, nên anh kềm chế không nói.
Anh nói: “Ở đây gần trường học.”
Sự chú ý của Lôi Niểu Niểu cũng không ở đây, cô còn chưa lấy báo cáo đâu, bây giờ anh Thiên Mặc đến, rốt cuộc cô có cần đi lấy báo cáo nữa không?
Ai nha, khám thai....nếu để anh biết chuyện này, thật là quá khó nói. Hay là thôi đi, chờ ngày mai rồi lấy!
Cô còn đang do dự không quyết định được, đột nhiên Lý Thiên Mặc kéo tay cô đi đến phòng khách của bệnh viện.
Lôi Niểu Niểu vội vàng hỏi anh: “Làm gì vậy? Anh dẫn em đi đâu?”