Lúc này, Lý Thiên Mặc híp mắt, quả quyết bấm vào chữ “xóa”, sau đó bấm trở về: “Xác nhận, đã tiêu hủy hết tất cả văn kiện!”
Hừ --- cậu nói giữ lại thì giữ lại? Cũng không hỏi anh Mặc của cậu có đồng ý hay không?!
Lý Thiên Mặc xóa bỏ hết tất cả tư liệu liên quan đến điệu múa của Lôi Niểu Niểu.
Thằng nhóc kia còn không biết Lý Thiên Mặc đã hack máy tính của mình đâu, lại gấp gáp nói: “Niểu Niểu.... tôi thật không phải tới quấy rối! Là cô đã đồng ý sẽ ăn cơm với tôi! Tôi là tới thực hiện lời hứa!”
Anh vội vả sờ vào túi áo âu phục.
“Cô xem!” Anh cầm một cây 乃út thu âm ra, nhấn nút mở, bên trong là đoạn đối thoại của anh và Niểu Niểu, anh cũng biết có thể hôm nay sẽ xảy ra bất ngờ nên đã chuẩn bị hết từ sớm.
Anh nhấn mở nút ghi âm.
乃út ghi âm phát ra tiếng nói: “Cô bé, điệu múa kia thật không tệ nha, tôi thật thích cô, tôi là Kim Lập, có thể mời cô ăn một bữa cơm không?”
Sau đó, là giọng của Lôi Niểu Niểu: “Không rãnh!”
Kim Lập nóng nảy: “Lúc nào thì cô rãnh nha? Tôi có thể chờ!”
Lôi Niểu Niểu nói: “Sang năm đi.”
Kim Lập tắt 乃út ghi âm, vô cùng nghiêm túc nhìn Lôi Niểu Niểu: “Được! Cô nói sang năm! Vậy tôi liền chờ đến sang năm!”
Tay của anh chỉ mặt đất: “Bây giờ còn kém bốn ngày nữa là đúng một năm. Tôi hẹn cô trước thời hạn, bởi vì ngày 8 tháng 10 là cuộc so tài, tôi sợ cô không có thời gian lại bảo đến năm sau nữa.”
Nói thật, Lôi Niểu Niểu không nhớ lúc đó mình đã từng nói như vậy, lúc ấy, người muốn mời cô đi ăn cơm rất nhiều, cô nói sang năm.... ai cũng biết là tìm cớ nha!
Phàm là người bình thường, cũng có thể rõ ràng là cô từ chối chứ? Thằng nhóc này quá ngu ngốc rồi? Thật đúng là đợi một năm!
Nhưng mà, cô thật không nhớ mình từng nói như vậy luôn.
Lúc này, đột nhiên Lý Khắc Gia nói: “Niểu Niểu, đừng để ý tới cậu ta. Cậu ta bị bệnh thần kinh rồi!”
Thằng nhóc kia tức giận: “Liên quan gì đến cậu?”
Anh vô cùng nghiêm túc nói với Lôi Niểu Niểu: “Cô không nhớ rõ mình có từng nói những lời này cũng không sao cả! Nhưng mà, tôi là công tử Kim nha! Cái gì đó... cái gì mà vòng tay một trăn ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn! Giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chục ngàn.....” Anh chỉ lỗ mũi mình: “Đều là tôi tặng nha!”
Anh lấy một tấm thiệp từ bó hoa hồng ra viết lên: “Em là đám mây đẹp nhất trên trời... ký tên là: Công tử Kim.”
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu há to miệng: “Công tử Kim? tôi biết công tử Kim.... thì ra ta anh nha!” Mặc dù chưa gặp qua người thật, nhưng mà, cái tên này cô rất quen thuộc.
Mỗi lần nhận được quà, đều có thể thấy trên đó viết tên: Công tử Kim!
Suýt chút nữa Kim Lập đã khóc, cô không nhớ anh là Kim Lập nha! Nhưng mà.... dù gì cũng là nhớ.
“Ô ô ô.... quá cảm động.... nữ thần, rốt cuộc cô cũng đã nhớ tôi!”
Lôi điểu Niểu đỡ trán, cô có chút hối hận tại sao mình phải nói “sang năm”? Nói kiếp sau được hơn không....
Hôm nay là xảy ra chuyện gì nha! Để cho anh Thiên Mặc bắt gặp, còn có nhiều bạn học như vậy.
Bên cạnh, sắc mặt của Lý Thiên Mặc cùng các bạn học cũng không quá tốt, vốn cho là Lôi Niểu Niểu nói không quen biết, chuyện này xem như xong rồi, lại không nghĩ tới cô lại nhớ ra người này.
“Niểu Niểu, Niểu Niểu, có rãnh rỗi cùng ăn cơm không?” Kim Lập vô cùng kích động, vô cùng cảm động, lúc nãy té lộn mèo cũng không phải là té không công! Lễ vật tặng một năm cũng không phải là tặng không!
Đột nhiên mặt Lôi Niểu Niểu vô cùng nghiêm túc nhìn anh nói: “À, ăn cơm thì không cần. đúng rồi đúng rồi! Công tử Kim, tôi còn có đồ đưa cho anh đâu!”
Lôi Niểu Niểu vừa nói vừa cầm túi xách trên vai mình xuống.
“Niểu Niểu, cô còn có đồ muốn tặng cho tôi?”
Kim Lập vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng hưng phấn! Nữ thần Niểu Niểu của anh nha.... hôm nay.... muốn tặng quà cho anh?! Ha ha ha --- thật quá làm cho anh cảm động....
Cô không chỉ có nhớ anh, còn tặng quà cho anh!
Kim Lập kích động nha! Lập tức giơ bó hoa hồng lên nhét vào иgự¢ cô: “Hoa này, là tặng cho cô.”
Lôi Niểu Niểu tránh ra phía sau nói: “Tôi không muốn hoa. Anh cầm đó trước, tôi tìm đồ cho anh.”
Đột nhiên trong phòng khách yên tĩnh lại. Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Lôi Niểu Niểu.
Mặt cô hơi đỏ, nhưng vẫn nhanh chóng rút một xấp thư trong túi xách ra.
Cô đưa từng tờ từng tờ cho anh nhìn: “Sao, đồ của anh tôi đều quyên hết, đây là bằng chứng quyên tiền, tôi cũng đã viết tên công tử Kim lên đó.”
Nhất thời Kim Lập sững sờ, đã nói là món quà mà....
Lúc nãy cô tìm trong túi, không phải muốn đưa đồ cho anh, mà là.... đưa bằng chứng cho anh? Bằng chứng đã bán tất cả đồ của anh đi?
Nháy mắt Kim Lập muốn ᴆụng tường ૮ɦếƭ quách đi cho xong! Ai cũng đừng ngăn cản ----
Kim Lập còn nghĩ, có phải hiểu lầm hay không?
Kết quả, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu lật từng tờ từng tờ cho anh nhìn.
“Cái này, đây là vòng tay một trăm ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn, giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chcu5 ngàn.... nhưng bán đều không phải là giá mua, đây là bằng chứng, anh cầm chắc nha!”
Nháy mắt Kim Lập liền có chúng không “Lập (đứng)” được.... anh muốn nằm trên đất lăn lộn nha....
Anh cầm lấy bằng chứng, cái biểu tình kia.....
Hơn nữa, lúc nãy anh mới té lộn mèo, sưng mặt sưng mũi...
“Phốc --- ha ha ha....” Ba mươi mấy bạn học bên cạnh Lôi Niểu Niểu cười đến đau bụng.
Thì ra, không phải Lôi Niểu Niểu tặng quà cho thằng nhóc này, mà là đưa bằng chứng cho cậu ta! Cái bằng chứng này, chính là bằng chứng của việc cô đã bán hết đồ mà thằng nhóc kia tặng, cho đó quyên góp!
Nhưng mà, vấn đề tới.... đột nhiên Kim Lập nói: “Đó là đồ tôi đưa cho cô, dựa vào cái gì mà cô bán nha?”
Tiền của anh, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống! Đều là anh khóc lóc om sòm lăn lộn, hao tổn tâm tư mới lấy được từ chỗ cha anh nha!
Lôi Niểu Niểu không vui, trợn mắt nhìn anh: “Lúc đó tôi trả quà lại cho anh nha, nhưng mà, anh nói đồ mà công tử Kim đưa ra chưa từng có thông lệ trả lại! Anh còn nói, nếu tôi lại trả những thứ này về nữa anh sẽ đứng dưới lầu phòng ngủ của tôi một năm! Tôi cũng không có cách nào nha!”
Công tử Kim cứng họng, giống như có xương cá kẹt bên trong vậy!
Lôi Niểu Niểu cũng không chờ anh nói chuyện, tiếp tục nói: “Lôi Niểu Niểu tôi làm việc cũng có nguyên tắc! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhận bậy bất cứ món quà nào mà người khác tặng! Anh không cho tôi trả trở về, tôi lại không thể giữ, nên chỉ có thể quyên góp ra ngoài.”
Nháy mắt Kim Lập cảm thấy mặt mũi quét rác hết, có tiền hay không là chuyện nhỏ, hôm nay..... vứt mặt mũi này, có chút quá lớn rồi!
Anh lập tức khoác tay nói: “Đã quyên rồi, không sao cả! Hôm nay cô đền tôi một bữa cơm! Hai chúng ta liền thanh toán xong!”
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Cậu nói thanh toán xong là thanh toán xong? Có hỏi ý kiến của tôi sao?”
Anh ngăn cản trước mặt Lôi Niểu niểu.
Vừa nói chuyện, vừa cầm một xấp chi phiếu trong иgự¢ ra, Lý Thiên Mặc cầm 乃út thép múa trên tập chi phiếu, viết con số ba trăm lẻ bốn vạn.
Anh xé chi phiếu đưa cho Kim Lập: “Trả cho cậu theo giá mua.” Lúc nãy Niểu Niểu lật tìm bằng chứng anh đang nhìn đây.
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu nói với phụ tá của mình: “Gọi điện thoại cho cơ quan từ thiện, tên của những món tiền đã quyên góp này đều đổi lại thành Lôi Niểu Niểu.”
Lý Thiên Mặc nhét chi phiếu vào bó hoa hồng Kim Lập đang cầm trong tay.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lý Thiên Mặc cầm tay Lôi Niểu Niểu: “Đói bụng không? Lát nữa gọi thêm cho em một món Thạch Ban Ngư.”
Lôi Niểu Niểu thích ăn Thạch Ban Ngư nhất! Mấy ngày trước bị đau bụng cô cũng không dám ăn.... rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn sao?
Ha ha ha --- Lôi Niểu Niểu vội vàng gật đầu: “Thật tốt! Đi mau nha ---”
Ba trăm lẻ bốn vạn! Các bạn học bên cạnh đều kinh ngạc đến sắp rớt cằm! Lý Thiên Mặc.....
Anh Mặc của bọn họ, thật là giàu có nha! Tiền đó không phải là tiền sao? Hơn ba triệu! Những học sinh nghèo như bọn họ ba chục ngàn cũng không lấy ra được nha!
Đừng nói ba chục ngàn, ba ngàn cũng tốn sức nha....
Anh Mặc của bọn họ, tùy tùy tiện tiện liền “xẹt xẹt” viết chi phiếu hơn ba triệu cho người ta!
Sức lực bạn trai nổ tung nha! Quá đẹp trai, biết không? Biết không nha?
Đoàn người “phần phật” đi theo. Nháy mắt Kim Lập bị chìm ngập torng biển người.
Lôi Niểu Niểu kéo tay Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ từ từ trả lại cho anh.”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, đột nhiên cười giảo hoạt, anh thống khoái nói: “Được.”
Ánh mắt anh vòng vo: “Nói miệng không có bằng chứng nha, hay chúng ta viết giấy nợ đi.”
“...” Lôi Niểu Niểu 囧 囧 ngẩng đầu nhìn anh: “Nhân phẩm của em, không để cho anh tin tưởng như vậy nha?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng đây.”
“Cũng đúng.... vậy thì viết đi.”
Lý Thiên Mặc lấy xấp chi phiếu ra, ghi ở phía sau: “Lôi Niểu Niểu thiếu Lý Thiên Mặc ba trăm lẻ bốn vạn, lãi suất một năm 9,6%. Thời hạn trả: Ba năm. Có thể vật đổi vật.”
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu hộc máu...: “Còn có lãi suất? Lại cao như vậy? Anh cho - vay - nặng - lãi nha?”
Bốn chữ “cho - vay - nặng - lãi” cô nói nghiến răng nghiến lợi: “Còn có ba năm là xảy ra chuyện gì? Ba năm, làm sao em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?!”
Lý Thiên Mặc bình tĩnh nói: “Cho nên, điểm chính là..... câu sau cùng, có thể, lấy vật đổi vật! Em có thể mang những thứ em có tới đổi với anh. Chỉ cần anh thích, đều có thể gán nợ.”
Lấy vật đổi vật? Lổi Niểu Niểu không hiểu, nhưng mà.... cảm thấy đây là một cái hố....
Thật là ngu ngốc.... sao cô có thể tìm một chủ nợ lớn như vậy cho mình chứ?
Hơn ba triệu! Nói ít không ít nha,,,, cũng không biết đời này cô có thể trả hết nợ không nha?
Cô có thể chọn lại sao? Nếu không, hay là đi ăn bữa cơm với thằng nhóc Kim Lập kia cũng được.....
Ít nhất, còn nhỏ hơn cái hố này.....
Lý Thiên Mặc thấy ánh mắt cô chuyển động không ngừng, anh ho khan: “Khụ khụ.... Anh quên nói với em, tiền thưởng cuộc tranh tài máy tính lần này hạng nhất là một trăm ngàn. Ngoài ra anh còn thưởng thêm một trăm ngàn.”
“A?” Lôi Niểu Niểu hưng phấn: “Chính là nói, lần này em lấy được hạng nhất là có hai trăm ngàn rồi?”
“Đúng nha.” Lý Thiên Mặc dán sát vào lỗ tai cô nói: “Em muốn biết, tiền của anh là làm sao kiếm được không?”
Lôi Niểu Niểu lắc đầu, mặt cô tràn đầy ngơ ngác nhìn anh, tò mò hỏi: “Số tiền này, anh làm sao kiếm được?”
Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh viết trình tự nha, từ năm mười tám tuổi anh đã làm một con chip trị giá một trăm triệu. Nhưng mà, anh quyên góp tiền. Sau đó, anh lục tục làm thêm một ít phần mềm, bán cũng không ít tiền. tháng trước, anh vừa bán một trang web, vừa vặn bán được ba triệu dola mỹ. Cái giấy nợ này của em chỉ là một con số nhỏ trong đó thôi.”
“A?” Lôi Niểu niểu thật giống như đang nghe thiên thư vậy, đột nhiên --- cô nhiệt huyết bốc cháy! Thì ra làm trình tự có tiền đồ như vậy nha?
Thì ra, con trâu cũng có lúc xoay mình làm chủ nhân nha! Như vậy cô nhất định phải học viết trình tự thật giỏi, cứ như vậy.... có tiền nhiều hay không, đều không phải là chuyện khó nữa!
Tùy tiện làm một trang web, là có thể đủ tiền trả nợ nha!
Lôi niểu Niểu nghĩ thật đẹp nha.... Lý Thiên Mặc cười phúc hắc, anh chưa nói.... trang web mà anh bán, là một trang web hacker suy nhất trên toàn thế giới.... trước kia, vẫn luôn là anh quản lý, nhưng mà, bây giờ anh phải làm việc, rất mệt mỏi..... cho nên bán cho những đội viên khác của LG....
Lôi Niểu Niểu còn nằm mơ sao.... dù sao cô cũng là học trò của Lý Thiên Mặc mà! Sư phụ cô lợi hại như vậy, sẽ không để học trò ૮ɦếƭ đói chứ?
Nhưng mà.... suy nghĩ của Lý Thiên Mặc vừa lúc ngược lại với cô, trong lòng anh âm thầm tính toán: Không thể để cho cô kiếm tiền nhanh như vậy được... trả tiền xong sớm thì còn ý nghĩa gì nữa!
Tức cười cô, phải từ từ đi... cười gian....
Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu. cô nhìn Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc..... đang cười gian. anh rộ ra răng nanh, thật giống như xẹt qua một tia ánh sáng lạnh!
Trời ạ.... Đột nhiên Lôi Niểu Niểu có một loại dự cảm xấu.... sao đột nhiên có loại cảm giác một con tiểu bạch thỏ chui vào hang của sói xám chứ?
Đoàn người vây quanh Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đi ra phòng khách.
Lý Thiên Mặc mời đoàn người cùng nhau ăn cơm.
Lúc xuống bậc thang, đột nhiên Thái Tử Du hỏi: “Anh Mặc, tên Kim Lập lúc nãy.... có phải là cao thủ máy tính đó không chứ?”
Những người khác cũng nói: “Đúng vậy! Sao người này nhìn có vẻ ngu ngốc như vậy nha, cảm thấy không quá giống! Tôi còn tưởng rằng đối phương là một người thật thâm trầm.”
Lôi Niểu Niểu toét miệng nói: “Mình cũng cảm thấy không giống một người, các cậu không nhìn thấy icon hoa hổng đỏ như máu kia sao? Dọa người như vậy! Sao có thể là một người?”
Lúc này, Lý Thiên Mặc nhìn ra bãi đậu xe, trong chiếc xe Ngựa Hoang hàng thứ ba bên trái kia, có một người mặc đồng phục chiến đội M-B màu xanh da trời.
Lý Thiên Mặc khai sáng chiến đội L-G cùng chiến đội M-B là thủy hỏa bất dung!
Người trong xe đeo kính mát, nhưng mà bộ đồng phục kia, Lý Thiên Mặc vẫn là nhìn liền nhận ra, người đó tên Tào Duệ.... trước kia là học sinh B đại.
Lúc trước Lý Thiên Mặc đi học, chính là đối thủ với người này. Kỹ thuật Lý Thiên Mặc cao vẫn luôn đè đầu Tào Duệ. Khi đó Lý Thiên Mặc đang học năm ba, đột nhiên bị thằng nhóc năm nhất trường học cách vách đè đầu! Trong lòng vẫn luôn ghi hận Lý Thiên Mặc!
Sau đó, Tào Duệ làm ngược lại với anh, gia nhập chiến đội M-B, bây giờ cũng là chủ lực.
“Hừ...” Lý Thiên Mặc hừ nhẹ, khó trách kỹ thuật cao như vậy, thì ra là đối thủ cũ của anh!
Xem ra, cuộc tranh giải tiếp theo, thú vị!
Bất quá.... Tào Duệ đã tốt nghiệp từ sớm, anh không phải học sinh B đại. Người dự thi cuộc so tài lần này, phải là học sinh trong trường.
Lý Thiên Mặc nhíu mày, trong đầu nghĩ: B đại.... là trường học có thực lực cạnh tranh lớn nhất của cuộc tranh giải lần này.
Đều nói, một núi không thể chứa hai cọp! Ai lại không muốn danh hiệu tốt nhất cả nước? huống chi, B đại lại ở cùng thành phố với Yến đại! Hàng năm thu nhận học sinh phần lớn là B đại đứng phía sau Yến đại, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này....
Năm nay B đại vì lấy được hạng nhất cuộc tranh tài lần này, cũng mời rất nhiều thiên tài máy tính về huấn luyện cho học sinh.
Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, chẳng lẽ, bây giờ Tào Duệ cũng là giáo viên máy tính hệ của B đại?
Nếu là như vậy, cậy thì cũng không có gì đáng lo lắng! Kỹ thuật của anh ở trên Tào Duệ, học sinh của anh, lại ưu tú hơn B đại!
Chân ướt chân ráo, hoa rơi vào nhà nào còn chưa biết được!
Rất nhanh, qua hết kỳ nghỉ, cuộc so tài máy vi tính bắt đầu rồi!
Ngày tám tháng mười, buổi sáng, tiến hành biểu diễn tiết mục ở lễ đường lớn, buổi chiều lại tiến hanh so tài vòng sơ loại. Sau khi tiến hành sơ đấu, mới đi đế đô tiến hành cuộc thi đấu chung kết.
Nhưng mà, làm Lý Thiên Mặc tức giận là --- ở trong danh sách ghi danh, Lý Thiên Mặc thấy được --- tên của Tào Duệ!
Trên tài liệu Tào Duệ viết: “Máy tính hệ B đại, sinh viên đại học năm thứ tư.”
“....” Lý Thiên Mặc không nhịn được cười lạnh, quá không biết xấu hổ! Tào Duệ lại lấy thân phận học sinh thay B đại tiến hành tranh giải!
Hành vi tiểu nhân!
Lôi Niểu Niểu thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, liền lắc lắc cánh tay anh hỏi: “Anh Thiên Mặc, anh sao vậy? Sắp bắt đầu biểu diễn rồi, mau đi chuẩn bị nha....”
Lôi Niểu Niểu vô cùng hưng phấn, biểu diễn buổi sáng cô có đến hai tiết mục.
Một tiết mục là nhảy điệu múa với các bạn, một tiết mục khác là.... hợp ca với Lý Thiên Mặc!
Lý Thiên Mặc hát rất hay, cô còn thật mong đợi hợp ca với anh, ha ha ha....
Mặc dù cô hát.... rất đáng sợ, nhưng ai bảo Lý Thiên Mặc lại cố tình lôi kéo cô hát chung....
Cô cũng là bất đắc dĩ nha, ca hát không phải khả năng của cô nha. Nhưng mà, Lý Thiên Mặc nói: “Nếu em không hát với anh, vậy thì anh không lên biểu diễn...”
Yến đại, chỉ có Lý Thiên Mặc là được nhiều người ủng hộ nhất nha! Làm sao hiệu trưởng có thể để cho Lý Thiên Mặc không lên đài nha! Cầu xin ông nội, cầu xin bà nội, cũng phải đưa Lý Thiên Mặc lên đài nha!
Cho nên, trách nhiệm của Lôi Niểu Niểu rất nặng nề! Cô phải hát.... cùng....
Lôi Niểu Niểu che mặt, với cái giọng hát banh nóc nhà của cô, hy vọng đến lúc đó không kéo ấn tượng của Lý Thiên Mặc xuống....
Biểu diễn vừa xong, chính là Yến đại và B đại đấu múa.
Tranh giải còn chưa bắt đầu đâu, chỉ với tiết mục biểu diễn cũng đã tràn đầy mùi thuốc súng!
Mặc dù học viện nghệ thuật A đại không có tham gia tranh giải, nhưng mà biểu diễn văn nghệ bọn họ vẫn là tham gia, hơn nữa, phần lớn đều là tiết mục của họ.
Lý Thiên Mặc coi Yến đại biểu diễn, mấy học viện đấu múa xong, là đến lúc anh ra sân.
Anh cùng Lôi Niểu Niểu hợp ca.... “Đứa nhốc cùng cô bé quê mùa”....
Lý Thiên Mặc hát vô cùng dễ nghe, vô cùng thâm tình. Các nữ sinh dưới đài “gào khóc” kêu: “Đây là giáo viên Yến đại sao? Sao lại trẻ tuổi như vậy? Đẹp trai như vậy?”
“Trời ơi --- thầy đẹp trai! Thu em đi! Em muốn chuyển trường vào Yến đại!”
“Gào khóc.... thầy hát thật dễ nghe nha! Sao giọng nói lại từ tính như vậy? Học kỳ tiếp theo có thể chuyển trường sao?”
Hiệu trưởng Yến đại hài lòng gật đầu! Lại không cần phải lo chuyện thu nhận học sinh sang năm rồi....
Đến khi Lôi Niểu Niểu hát, nam sinh dưới đài cũng “gào khóc” kêu: “Ai nha, cô em thật xinh đẹp nha!”
“Nhìn đôi mắt to kia, thật đáng yêu! Có linh khí!”
Ánh mắt Lôi Niểu Niểu vô cùng có thần, to tròn chớp chớp, nháy mắt đã thu hút tâm hồn người!
Nhất là, trang điểm nhẹ nhàng, còn mặc trang phục diễm lệ màu đỏ thẫm, để cho cả người cô giống như một ngọn lửa vậy, trước lồi sau vểnh, eo thon yêu kiều, ánh mắt câu hồn....
Giọng hát của Lôi Niểu Niểu không đủ nha.... vốn là cô còn cho rằng mình vừa mở miệng, bên dưới phải ồn áo đâu.... không nghĩ tới, phản ứng còn thật tốt!
Bởi vì, Lý Thiên Mặc chọn bài có tiết tấu rất nhanh nha! Mà nhanh thì có chỗ tốt là, chỉ cần mình không quên lời, cơ bản là không nghe ra có hay hay không đâu....
Hơn nữa, bầu không khí dưới đài, căn bản là không nghe rõ cô hát cái gì....
Lôi Niểu Niểu nhìn Lý Thiên Mặc cười, cho anh ngón tay cái.
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu hát xong, bầu không khí toàn trường bị đầy lên tới cao nhất.
Tiếng vỗ tay “Oa oa”! Chủ yếu không phải bọn họ hát hay.... mà là giá trị nhan sắc quá cao nhà...
Dưới đáy còn có một nữ sinh của học viện nghệ thuật A đại lớn tiếng kêu: “Giá trị nhan sắc lớn nhất! Tranh giải không cần so tài nữa, hai người đệ nhất!”
“Ha ha...” Các bạn học dưới đài cười to.
Bạn học B đại không chịu nha! Dựa vào cái gì không cần tranh giải bọn họ đã được hạng nhất!
Tiết mục kế tiếp đến phiên B đại, cũng là giáo sư đại biểu của bọn họ ra sân, tiết mục vị giáo viên này chuẩn bị là “Kỹ thuật miệng máy tính”!
Chính là, anh biên soạn các loại trình tự trong máy tính xong, sau đó trên màn ảnh lớn của võ đài sẽ xuất hiện rất nhiều nốt nhạc, những nốt nhạc này sẽ xếp hàng thành một ca khúc. Ca khúc này xếp xong mọi người nghe ra được là bài “Khó quên kim tiêu.”
thật ra thì cái tiết mục này vô cùng xuất sắc, hơn nữa kỹ thuật rất cao! Nhưng mà, bầu không khí lại kém hơn.
Hiệu trưởng B đại, không quá vui mừng....
Điệu múa của Lôi Niểu niểu tương đối gần chót. Cô hát xong vội vàng chạy ra sau đài bận bịu thay đổi quần áo, trang điểm.
Đột nhiên, nghe có người kêu cô: “Niểu Niểu! Có một tên ngu xuẩn bày tỏ với cậu ở trên đài kìa!”
Nhất thời Lôi Niểu Niểu giật mình, hai ba bước nhanh chóng chạy lên đài. Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ thấy Kim Lập và một bạn nữ sinh biểu diễn kịch ngắn trên đài...
Kim Lập quỳ một chân, đeo một chiếc nhẫn vào tay nữ sinh, sau đó, thâm tình hô to: “Lôi Niểu Niểu, cô gả cho tôi được không? Tôi yêu cô ---”
“Phốc ---” Toàn bộ học sinh Yến đại quen biết Lôi Niểu Niểu đều phun hết! Đây là.... mượn cái kịch ngắn này bày tỏ với Lôi Niểu Niểu?