Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 319

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn nhìn Lý Thiên Mặc, đầy mắt bội phục: “Anh em, không tệ nha... sức nhẫn nại không tệ.”
Nháy mắt mặt của Lý Thiên Mặc đỏ lên.
Hạ Tiểu Hi cắn răng, nhéo lỗ tai Lôi Tuấn: “Anh đừng nói bậy bạ nữa! Thiên Mặc người ta cũng còn non lắm! Ai giống anh là một cây cổ thụ chứ! Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao đẩy ngã em! Thiên Mặc cùng Niểu Niểu người ta là tình yêu trong sáng. Anh đừng dạy hư bọn họ!”
Lôi Tuấn cầm bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Vợ, nói chuyện thật không có lương tâm! Rốt cuộc chúng ta là ai đẩy ngã ai nha? Ngày hai chúng ta cái gì cái gì đó, chính là em đẩy ngã anh nha! Không phải em đã nói, anh làm cho em mệt đến đổ mồ hôi....”
“Im miệng!” Nháy mắt Hạ Tiểu Hi đã đưa tay che miệng anh lại! Hạ Tiểu Hi phồng mang trợn má, hiển nhiên là rất tức giận.
Lôi Niểu Niểu giơ tay che lỗ tai lại: “Em không nghe gì cả, không nghe gì cả.”
Lý thiên Mặc chỉ cảm thấy không khí trong xe, từng cơn gió nóng thoảng qua....
Anh vặn điều hòa xe máy lớn lên vẫn cảm thấy thật nóng.
Thất vất vả lái xe đến bệnh viện, bốn người nhanh chóng chạy lên lầu, vào lúc này, người của Lôi gia đều đến đông đủ. Cha mẹ, ông nội của Hoa Thiếu Kiền, cũng chạy đến hết.
“Cũng may không trở về, nếu không, không kịp chờ tiểu Đình sinh con rồi.” Vốn là, Lôi Thiểu Tu muốn trở về đế đô, nhưng mà, lão gia tử Lôi nói tiểu Đình sắp sinh, bây giờ đi về, đến lúc đó còn phải chạy đến nơi này, cho nên, bọn họ liền không trở về, vẫn luôn ở cùng một chỗ với Diệp Đình và Lăng Vi.
Ai nghĩ tới, ông nội lại nói trúng!
“Ai nha, tại sao còn chưa sinh ra nha?” Lão gia tử Lôi cuống cuồng nha!
Ba mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gấp, lão gia tử Hoa cũng giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, theo hai người Hoa Thiếu Kiền đi vòng vòng hành lang.
“Sao còn chưa có động tĩnh nha?”
“Lúc nào mới sinh ra nha?” Đoàn người vô cùng gấp gáp.
Lăng Vi nói: “Sinh thường rất mất sức, không có mấy giờ là không ra được!”
Lúc cô mang thai đã xem qua rất nhiều tài liệu, có đàn bà sinh con hơn mười giờ mới sinh ra. Nhanh nhất cũng phải hơn bốn giờ.
Đoàn người cuống cuồng nha! Hoa Thiếu Kiền vẫn đi vòng vòng hành lang, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho phụ tá, để phụ tá chuẩn bị máy quay phim, bình sữa, bột sữa gì đó.
Mẹ Hoa Thiếu Kiền gấp đến độ tự vỗ lên đầu: “Ai nha, lúc nãy mẹ đi ra gấp quá, quên lấy đồ rồi! Bây giờ mẹ phải nhanh chóng về lấy!”
Lăng Vi nói: “Dì, ngài đừng trở về lấy, bây giờ con và Niểu Niểu đi mua.”
Hoa Thiếu Kiền nói: “Không cần, không cần, những thứ này con đã chuẩn bị tốt từ trước. Bình sữa, bình nước con đều đã khử trùng nhiệt độ cao hết rồi, chăn mền quần áo cũng đã giặt sạch sẽ.”
Mẹ Hoa Thiếu Kiền cũng gật đầu nói: “Tiểu Đình chưa tới tháng cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Dì phải mau trở về lấy, phụ tá của Thiếu Kiền là một người đàn ông thì biết cái gì nha!”
Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Vậy được, mẹ, mẹ mau trở về lấy.”
Mẹ của Hoa Thiếu Kiền vội vàng trở về nhà lấy đồ.
Lúc này, đột nhiên bác sĩ mở cưa đi ra nói: “Cô ấy chỉ mới mở ra ba ngón tay đã không có động tĩnh gì nữa. Bây giờ, tốt nhất là đỡ cô ấy xuống đất đi... nếu mà țử çɥñğ lại không mở ra nữa, phải chuyển sang sinh mổ.”
Mồ hôi của Hoa Thiếu Kiền chảy xuống nhễ nhại.
Tiếp thei, chỉ thấy y tá đỡ Lôi Đình đi ra.... tiểu Đình đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn lại thành một cục, cô kêu rên “ừ ừ“...
Hoa Thiếu Kiền đau lòng nha!: “Vợ, đau không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không phải loại đau đó.... buồn buồn, em có thể nhịn được.” Mặc dù cô nói có thể nhịn được, nhưng mà, cả người không ngừng run run, trên mặt tràn đầy mồ hôi. Tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính sát trên mặt.
Hoa Thiếu Kiền đau lòng vuốt tóc ra sau cho cô, Lôi Đình cắn răng không ngừng run run.
Bác sĩ nói với Lôi Đình: “Bây giờ mới ba ngón tay, còn chưa tới lúc đau, mau chóng đi bộ. Nếu țử çɥñğ không mở nữa, phải suy nghĩ chuyển sang sinh mổ.”
Lôi Đình vội vàng gật đầu bảo Hoa thiếu Kiền đỡ mình đi. Trong lòng Hoa Thiếu Kiền.... đau như dao cắt vậy. Đã đau như vậy... không cho nằm thì thôi, còn phải xuống đất đi bộ?
Đoàn người cũng bận tâm theo. Lăng Vi cùng Hoa Thiếu Kiền vội vàng đỡ Lôi Đình đi từ từ.
Lôi Niểu Niểu nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, cái gì là ba ngón tay nha?”
Bác sĩ nhìn cô nói: “Ba ngón tay, chính là țử çɥñğ mở ra độ rộng chỉ có ba ngón tay.;”
“À....” Lôi Niểu Niểu gật đầu, lại hỏi: “Vậy phải đến mấy ngón tay mới có thể sinh nha?”
Bác sĩ nói như chuyện đương nhiên: “Mười ngón tay nha! țử çɥñğ to đến mười ngón tay, đầu của đứa bé mới chui ra ngoài được nha!”
“Má ơi...” Nháy mắt chân của Lôi Niểu Niểu mềm nhũn.... cô dùng ngón tay mình đo thử, mười ngón tay, phải rộng như vậy nha!
Bây giờ mới ba ngón tay, liền làm chị Đình đau đến không nhịn được, một lát mười ngón tay, còn không phải muốn mạng của chị Đình nha.
Hoa Thiếu Kiền đau lòng đến không thể hít thở, anh ôm Lôi Đình đi tới đi lui trong hành lang, Lăng Vi cũng đỡ tay Lôi Đình, nói với cô: “Giữ vững chính là thắng lợi nha! Tiểu Đình giỏi nhất! Không có chuyện gì có thể làm khó em được!”
Đột nhiên Lôi Đình muốn khóc, nhưng vẫn gật đầu.
Lăng Vi nhẹ nhàng vỗ sau lưng muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mặc dù Lăng Vi đã sinh tiểu bảo bảo một lần, nhưng mà, cô không phải sinh thường. Bây giờ nhìn tiểu Đình đau như vậy... lòng cô cũng run run.
Cả gia đình thay nhau đỡ Lôi Đình đi bộ.
Đột nhiên lão gia tử Lôi ngồi không yên: “Ông đi mua chút quần áo nhỏ cho đứa bé.”
Đoàn người đều không ngăn cản ông, lão gia tử đau lòng nha! Lão gia tử Hoa cũng đi cùng nhau.
Lôi Thiếu Tu cùng Phương Di cũng theo bọn họ đi mua quần áo, để hai ông lão đi ra ngoài bọn họ cũng không yên tâm.
Đại khái đi hết một giờ, đột nhiên Lôi Đình khom người, đau đến kêu lớn!
Y tá vội vàng đỡ cô vào phòng sinh: “Mới bốn ngón tay! Mau nằm xuống!” țử çɥñğ mở ra là một quá trình khá dài, có người sinh, țử çɥñğ mở ra năm ngón tay, liền không tiếp tục mở nữa, đau một nửa, còn phải chuyển sang sinh mổ, tương đương với bị chịu tội hai lần!
Lôi Đình vẫn là tương đối có hy vọng đẻ thường thành công, bởi vì lúc mới sinh ra sức đề kháng của đứa bé sinh thường sẽ tốt hơn sinh mổ.
Lôi Đình phối hợp với sự hướng dẫn của bác sĩ, nên dùng sức thì dùng sức, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô sinh con, mất tám giờ! Bắt đầu đau từ sáu giờ tối thắng đến hai giờ đêm mới sinh ra.....
Lúc ôm đứa bé đi ra, bác sĩ nói: “Đứa bé này thật lớn, không dễ sinh! Tranh thủ thời gian cho cô ấy nghỉ ngơi đi! Quá cực khổ!”
Đứa bé vô cùng khỏe mạnh, là một cô bé xinh đẹp. Hoa Thiếu Kiền yêu thích đến không nỡ buông tay.... cầm máy quay phim, lát thì quay Lôi Đình, lát thì quay tiểu bảo bảo.
Lôi Đình là sinh thường, ngủ một giấc, buổi sáng ngày thứ hai liền không có đau như vậy nữa. Sinh thường không giống sinh mổ, Lăng Vi sinh mổ đau đến mười mấy ngày, vết thương cho đến hơn bốn mươi ngày mới lành lại hết.
Lôi Đình ngày thứ ba liền hoàn toàn không sao! Người ta nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.
Cũng may, bình thưởng thể chất của Lôi Đình không tệ, cũng thường xuyên rèn luyện, eo cũng tương đối có lực. Lúc sinh cũng coi như là thuận lợi.
Dáng vẻ của tiểu bảo bảo xinh đẹp.... ai ai cũng thích, vừa trắng vừa tròn thật đáng yêu! Ai nha, thật muốn dùng tay Ϧóþ!
Ông nội của Hoa Thiếu Kiền nhìn tiểu Bảo Bảo đang ngủ say, ông cười đến không khép miệng được.
Ông vuốt râu nói: “Mỹ nhân của chúng ta ngủ thật ngon.”
“Gì? Mỹ nhân....”
Đoàn người cũng cười, không nghĩ tới lão gia tử Hoa nói chuyện mắc cười như vậy.... còn kêu tiểu bảo bào là mỹ nhân....
Lão gia tử Lôi nhìn ông, cười nói:“Già mà không đứng đắn, thích mỹ nhân đến điên rồi à?”
“Hừ!” Lão gia tử Hoa ngạo kiều hất càm nói: “Cái lão già ông biết cái gì! Chái gái của chúng ta sẽ gọi là Hoa - Mỹ - Nhân! Tôi đặt đấy.”
“Phốc ---” Lôi Tuấn là người thứ nhất phun, nháy mắt phục sát đất: “Hoa Mỹ Nhân... trời của tôi ơi! Mặc dù dáng vẻ tiểu bảo bảo của chúng ta rất đẹp mắt, nhưng cái tên này..... cũng quá....” Lôi Tuấn cảm thấy mình đã đủ ngu ngốc, nhưng bây giờ vẫn bị cái tên này đánh đến ngoài khét trong sống, mềm nhũn nóng hổi....
Đoàn người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, biểu tình đều là không dám tin tưởng.
Mọi người cùng nhìn Hoa Thiếu Kiền, chỉ thấy anh che иgự¢, gật đầu với mọi người, bày tỏ....: “Đùng là tên mà ông nội tôi đặt.”
Lão gia tử Hoa vô cùng vui vẻ, ông hất càm nói: “Cháu gái của tôi rất xinh đẹp nha! Phải gọi Mỹ Nhân chứ, vốn tôi định kêu là tiểu Mỹ, nhưng mà chữ tiểu không được, không thể hiện được vẻ rộng rãi của cháu gái nhà tôi, kêu Đại Mỹ thì khó nghe! Cho nên, liền kêu mỹ nhân.... lớn lên cũng sẽ là một đại mỹ nhân!”
“...” Lăng Vi giả vờ như có gì đó dính vào mắt, giơ tay lên bụm mặt cười, trong đầu nghĩ: Vẫn là lão gia tử nhà mình đáng tin nha... Diệp Thần, Lăng Thần, dễ nghe biết bao nha....
Hoa Mỹ Nhân.... sau này đi học, còn không phải bị các bạn học đặt cho ngoại hiệu nha?
Lôi Niểu Niểu là không tim không phổi nhất, cô cười lớn: “Ha ha, mỹ nhân.... mỹ nhân....”
Cô đứng bên cạnh tiểu Mỹ Nhân, vừa lắc đầu vừa nói: “Bảo bối nha... chờ con biết nói chuyện, dì nhỏ phải phòng vấn con, vốn là vì rắm bay ra ngoài, con đã đủ thúi rồi... Tên còn gọi là Mỹ Nhân.... tên tắt của con gọi là Mỹ Thúi đi...”
Hoa Thiếu Kiền che иgự¢: “...” Nháy mắt cảm thấy trong иgự¢ lại trúng một mũi tên!
Lôi Tuấn nói: “Cũng may là con gái... Hoa Mỹ Nhân, nghe thật là không tệ. Nhưng nếu là đứa bé trai... kêu Hoa Soái Ca? Hoa Tịnh Tử? Hoa Anh Tuấn?”
Lôi Đình muốn bò dậy đạp anh! Lão gia tử Hoa trợn trắng mắt: “Tên của bé trai ông cũng đã nghĩ xong, kêu Hoa Đại Soái!”
“Phốc ----” Hoa... Đại Soái.... “Tiểu Soái” cũng không được nha, phải Đại “Soái”!
Trời ạ, lão gia tử Hoa là một người không biết đặt tên, đã giám định xong!
Đột nhiên Lôi Tuấn nói: “Ngày mai là trung thu, còn không bằng kêu Hoa Trung Thu đi...”
Ánh mắt mọi người càng khinh bỉ, nháy mắt cảm thấy “Hoa Mỹ Nhân” cũng.... không tệ lắm....
Không có so sánh, liền không có tổn hại nha!
...
Từ bệnh viện tở lại, Lôi Niểu Niểu kéo Lý Thiên Mặc vẫn luôn cùng cô luyện yoga.
Đột nhiên ba mẹ Lý Thiên Mặc gọi điện thoại tới, kêu anh và Lôi Niểu Niểu cùng đến chỗ bọn họ ăn cơm, ba của Lý Thiên Mặc còn cố ý nói: “Ngày mai là tết trung thu, bác đã cố ý nấu món cua mà Niểu Niểu thích nhất.”
Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy thèm thuồng vui sướng gật đầu: “Tối mai sau khi học xong con sẽ qua.”
Lý Nhất Sơn còn nói: “Thiên Mặc nha, chúng ta mời anh Vân Hào cùng nhau đi, cả gia đình chúng ta cùng náo nhiệt.”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Được, trưa mai con đi đón cha.”
Lý Thiên Mặc cũng không lo lắng cha và cha mẹ nuôi của anh sẽ ở chung không tốt, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng hỏi anh: “Con cần cha, hay cần bọn họ?”
Hai bên, đều là người thân mà anh yêu thương nhất, anh hy vọng bọn họ có thể ở chung hòa thuận, anh sẽ cố gắng hết sức của mình để cho bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc.
Giữa trưa ngày thứ hai, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi ra ngoài ăn cơm, Lôi Niểu Niểu vừa nghĩ đến buổi tối có thể được ăn cua liền thèm đến chảy nước miếng. Cô nhìn thực đơn không nhịn được liền kêu một mâm “tôm băng” ăn cho đỡ thèm.
Hai người cơm nước xong, Lý Thiên Mặc đi căn cứ đón Lý Vân Hào. Buổi chiều Lôi Niểu Niểu còn phải đi học không đi chung được.
Lý Thiên Mặc đưa Lôi Niểu Niểu về trường học, còn chưa có lên đường đâu, đột nhiên Lý Vân Hào gọi điện thoại đến: “Thiên Mặc, cha và tiểu Vi cùng tiểu Đình tới, con không cần cố ý tới đón cha, buổi sáng bọn họ đã đến. Cha và dì Khanh của con cùng nhau trở về.”
“Thật tốt, vậy cha ở chỗ của tiểu Vi trước một lúc, con về nhà thay bộ quần áo sẽ đi đón cha.”
“Được! Đừng nóng nảy, cha đáng đánh cờ với ông Diệp của con đây!” Đột nhiên Lý Vân Hào đè ống nghe lại, nhỏ giọng nói: “Ông Diệp của con thấy cha đang gọi điện thoại lén lút đổi cờ kia... cha không nói với con nữa.”
“...” Lý Thiên Mặc cúp điện thoại, về nhà tắm thay quần áo. hôm nay anh có một giờ học buổi trưa, bên phòng làm việc lại gọi điện thoại không ngừng, anh bận rộn đến cả người đều dơ, anh định tắm xong rồi đến chỗ ba mẹ.
Lôi Niểu niểu cơm nước xong trở về phòng ngủ, kết quả cái tên Lôi Chân này ngáy khò khò vang trời!
Lôi Niểu Niểu mệt mỏi nhức đầu, suy nghĩ, vẫn là trở về chỗ Lý Thiên Mặc ngủ, dù sao anh cũng đã đi căn cứ! Con cọp không ở nhà, thì khỉ lên ngôi vương nha!
囧 mặc dù so sánh không thích hợp, nhưng mà, anh không có ở trong nhà, thì chính là thiên hạ của cô nha! Ha ha ha.....
Lôi Niểu Niểu xoay xoay chìa khóá của Lý Thiên Mặc trong tay, mua một ly kem, gọi chiếc taxi đến nhà anh.
Xe lái đến dưới lầu nhà anh, vừa lúc ăn xong kem ly! Hoàn mỹ ---
Lúc Lôi Niểu Niểu đang trên đường tung tăng đi thang máy, ném cái hộp vào thùng rác.
Đột nhiên... cô cúi người xuống.... hơi bị đau bụng.... cô vịn tưởng đi vào thang máy, đột nhiên bụng đau như dời sông lấp biển vậy.
Dường như, cái kem ly đó lạnh quá, làm lạnh bụng?!
Cô ngồi chồm hỗm dưới đất, đau đếp gập người, nước miếng trong miệng không ngừng chảy ra ngoài.... cô nuốt nước miếng, ôm bụng, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, thật muốn lập tức đi nhà vệ sinh!
Rốt cuộc chịu đựng đến thang máy ngừng lại, cô nhanh chóng chạy đến nhà của Lý Thiên Mặc ---
Mở cửa, mở cửa! Mở cửa nhanh! Cô run rẩy cầm chìa khóa đưa vào lỗ, “ca tháp” cửa mở ra.
Cô đẩy cửa đi vào, quăng giầy, “Ầm ---” đá văng cửa ra, chạy thẳng tới phòng vệ sinh ----
Phòng vệ sinh và phòng tắm của Lý Thiên Mặc là cùng nhau nha....
Bi kịch là Lý Thiên Mặc còn đang tắm!
Anh nghe được tiếng động ở cửa “Quang”, đầu tiên là sững sờ, trong đầu nghĩ: Là Niểu Niểu tới? Không thể nha... buổi chiều cô còn có giờ học nha!
Anh đang suy nghĩ đâu, đột nhiên ---- cửa phòng tắm mở ra.... anh chấn động đến đứng ngây người, trên đầu tràn đầy bọt xà phòng, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu ôm bụng đang muốn đi vào.
“A!” Lôi Niểu Niểu giật mình! Cô mở to hai mắt nhìn thân thể anh!
Lý Thiên Mặc không có mặc đồ nha.... vòi sen trong tay vẫn còn đang xối nước đâu... anh đối mặt với cô... Lôi Niểu Niểu sững sờ một hồi! Nháy mắt cô không ôm bụng nữa mà dùng hai tay che miệng!
Lý Thiên Mặc vội vàng xoay người: “Đi ra ngoài nha, đóng cửa!”
“A --- Sao anh lại ở nhà?” Lôi Niểu Niểu kêu lớn, tiếng kêu của cô từ kẽ tay tràn ra, giờ Lý Thiên Mặc mới hiểu được, tại sao cô không che mắt, mà là che miệng....
Chỉ với cái giọng đó.... liền có thể kêu tỉnh tất cả mọi người chung quanh!
Lý Thiên Mặc cũng không tốt.... cả người anh nóng bừng nói:“Em đã thấy hết của anh, còn kêu cái gì? Cũng không phải anh nhìn em! Mau đi ra, đóng cửa ---”
“Trời ạ, hù ૮ɦếƭ rồi!” Lôi Niểu Niểu còn chưa chờ anh nói xong cũng đã lui ra ngoài cửa.
Lôi Niểu Niểu la hét bên ngoài: “đau mắt rồi!”
Cô ôm bụng, vào lúc này, đã đau đến không thể nhịn nổi.
“Anh tắm nhanh, em đau bụng...”
Lý Thiên Mặc bên trong hỏi: “Sao vậy nha?”
Lôi Niểu Niểu ngồi chồm hỗm dưới đất, dựa lưng vào tường nói: “Lúc nãy ăn một ly kem, có lẽ là quá lạnh...”
Lý Thiên Mặc nhanh chóng gội đầu: “Em chờ anh, anh ra ngay.”
“Quang quang ---” Lôi Niểu Niểu dùng sức gõ cửa: “Không nhịn được rồi! Mau chút mau chút!”
Đau bụng, làm cho cô không thèm để ý đến lúng túng nữa. Cô dựa tường, bề mặt tường quá lạnh, lập tức lại không nhịn được.”
Lý Thiên Mặc đang xả xà phòng trên đầu, đột nhiên lại nghe được tiếng mở cửa, sau đó, thấy Lôi Niểu Niểu ôm bụng chạy vào: “Em sắp ra quần rồi, anh mau đi ra!”
Lôi Niểu Niểu vọt đến bên cạnh Lý Thiên Mặc, kéo tay anh dùng sức đẩy ra ngoài, Lý Thiên Mặc bị cô làm sợ đến ngây người, anh khẽ mở mắt, xà phòng dính vào làm anh cay mắt vô cùng “Bành ---” Đột nhiên Lôi Niểu Niểu giơ chân đạp anh: “Mau đi ra ngoài ---”
Trước khi đạp ra ngoài, cô nhét cho anh khăn tắm.
Lý Thiên Mặc cầm cái khăn tắm, đứng ở bên ngoài nghe tiếng khóa cửa của cô.
Lý Thiên Mặc 囧... không nghĩ tới cô sẽ đi vào lại, chi nên lúc nãy anh không có khóa cửa.... bị cô gái mình yêu thấy hết không có sao, bực mình chính là, không có được đẩy ngã, còn bị đạp một cước ra ngoài....
Trên đời này, còn có người đàn ông nào buồn bực hơn anh sao?
Xà phòng trên đầu Lý Thiên Mặc còn chưa có sạch sẽ đâu, anh cầm khăn tắm lau qua tóc và mình loa cho xong, sau đó thay một bộ đồ trong nhà.
Lúc Lôi Niểu Niểu ôm bụng đi ra, Lý thiên Mặc đã chuẩn bị thuốc chữa đau bụng cho cô.
“Ai nha... đau ૮ɦếƭ chị rồi....” Mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, cũng không biết là vì đau bụng, hay là vì chuyện nhìn thấy hết Lý Thiên Mặc lúc nãy....
Cô vừa đưa tay vào lòng bàn tay anh lấy thuốc vừa nói: “Lý Thiên Mặc! Sao anh ở nhà nha? Không phải anh đi đón ba anh sao?”
Lý Thiên Mặc đưa thuốc tới trong tay, giơ ly nước đặt bên mép cô.
Cô uống thuốc, uống nước xong mới nghe anh nói: “Ba anh đi cùng anh Đình và tiểu Vi trở lại, anh tính là về nhà tắm xong sẽ qua đón ba. Ai nghĩ tới, em lại trở về....”
Mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, cứng cổ nói: “Vậy anh tắm thì tắm đi, sao lại không khóa cửa chứ? Đã biết em có chìa khóa nhà nhà anh rồi!”
Lý Thiên Mặc giận đến muốn bốc khói, lại đột nhiên cười: “Anh ở nhà tắm sao phải khóa cửa nha? Anh lại không có thói quen đó! Ai biết đột nhiên em tới nha, không phải buổi chiều em có giờ học sao?”
Lôi Niểu Niểu nói: “Lôi Chân ngủ, tiếng ngáy lớn vô cùng, sao em ngủ được nha?!”
Lý Thiên Mặc vuốt càm nói: “Anh còn chưa cạo râu đâu!” Đột nhiên anh lại nghĩ tới: “Đầu anh còn chưa xả xong nữa.... em đã đạp anh một cước ra ngoài.”
Anh vừa nói vừa muốn đi vào torng phòng tắm, đột nhiên Lôi Niểu Niểu kéo anh: “Em khuyên anh lát nữa hãy vào!”
Ánh mắt cô vô cùng ngượng ngùng.... Nháy mắt Lý thiên Mặc hiểu! Lúc nãy cô tiêu chảy.... nhất định rất thúi nha!
Trời ạ.... buồn cười....
Lý thiên Mặc nói: “Anh không tắm, chờ một lát rồi hãy nói, không phải em mệt sao? Mau đi ngủ đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc