Người kia cũng nhìn về phía Lăng Vi.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, kiểu dáng đơn giản, bao lấy dáng người cao lớn, vừa có mode lại không mất đi vẻ chững chạc.
Chính giữa mọi người, chỉ có một mình anh ta vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như rất khinh thường với cái kiểu nói chuyện thế này.
Lăng Vi nhận ra anh ta – anh là là nam thần của tất cả nữ sinh trong đại học Yên Kinh!
Còn nhớ bốn năm trước, lúc cô vưa mới chân ướt chân ráo bước vào trường, anh ta lấy thân phận đàn anh, đứng trên sân khấu bày tỏ sự hoan nghênh học sinh mới.
Anh ta khi đó, rực rỡ chói mắt, lời lẽ độc nhất vô nhị!
Đại học Yên Kinh, một ngôi trường khoa học tự nhiên, nhưng lại chiêu mộ được rất nhiều trai gái xinh đẹp đến học tập.
Có một phần lớn nguyên nhân, cũng là bởi vì anh ta!
Anh ta là nhân vật truyền kỳ của đại học Yên Kinh!
Anh ta tên – Hoa, Thiếu, Kiền!Hoa Thiếu Kiền, không ai trong địa học Yên Kinh không biết đến, không người nào không rõ.
Anh ta tài hoa hơn người, kinh tài tuyệt diễm! Thiết kế của anh ta vừa lớn mật lại khoa trương, nhưng rất có ảnh hưởng!
Hoa Thiếu Kiền là niềm kiêu ngạo của đại học Yên Kinh! Là ký hiệu của đại học Yên Kinh!
Mà lúc Lăng Vi vào trường, anh ta đã tốt nghiệp, cho nên tất cả những gì thuộc về anh ta, cô cũng chỉ là nghe nói.
Nghe nói khi anh ta mới vừa vào trường đã bộc lộ tài năng, hết lần này đến lần khác giành được giải thưởng lớn của thế giới!
Nghe nói, anh ta chọn đại học Yên Kinh, là bởi vì… đây chính là nơi mà cha mẹ anh ta đã gặp gỡ rồi quen biết và yêu mến lẫn nhau.
Nghe nói, công ti thiết kế nổi tiếng nhất toàn thế giới cũng đưa ra lời mời anh ta đến. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ tự lập môn hộ, thành lập công ti của chính mình, lại không nghĩ rằng… anh ta lựa chọn Laroe, hiện giờ đang giữ chức vụ Tổng giám sáng tạo kiểu mẫu xe hơi của trụ sở chính thuộc tập đoàn Laroe!
Anh ta được rất nhiều người chú ý, thiết kế của anh ta khiến người khác phải thán phục, khiến người kinh ngạc, có thể chạm vào tâm hồn của mọi người.
Giây phút mà Lăng Vi nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền, giống như đã bị người khác dùng thuật định thân.
Cô không chớp mắt, cứ nhìn thẳng vào anh ta, cả người giống như bay, đầu óc cũng trổng rỗng!Cô nhìn chăm chú, giống như một tín đồ trung thành đang quỳ lạy tín ngưỡng, quỳ lạy thần thánh trong lòng mình.
Giống như hàng ngàn hàng vạn cô gái tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình đang đứng ngay trước mặt.
Hô hấp của Lăng Vi cũng chậm lại, nhưng vào lúc này, cô bỗng cảm thấy có một ánh mắt bén nhọn nhìn chăm chăm về phía mình.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình đang dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
Lăng Vi bình tĩnh quay đầu lại, bưng một ly rượu lên, yên lặng uống…
Hoa Thiếu Kiền ở đầu bên kia cũng không nhận ra Lăng Vi, chẳng qua chỉ tùy ý nhìn lướt qua chỗ cô một cái, rồi liền rời tầm mắt trở về.
Trong con mắt của người khác, đây chính là một sự khinh thường.
Thế nhưng, Hoa Thiếu Kiền đã tập thành thói quen bị các em gái khóa dưới dây dưa, cũng quen với ánh nhìn chăm chú như vậy của các cô.
Anh ta bưng ly rượu, nhìn những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa trước mặt mình, khinh thường bĩu môi.
Uống sạch rượu trong ly xong, anh ta liền đặt ly xuống, sau đó xoay người rời đi.
G thấy Hoa Thiếu Kiền lạnh đãm xoay người rời khỏi, liền gượng gạo cười một tiếng, nói: “Anh ấy là người tổng phụ trách của lần tuyển dụng này, đợi lúc về tôi sẽ đi nói với anh ta một tiếng. Tính khí của anh ta vô cùng cố… công tư phân minh, không để ý đến tình cảm riêng...”
Lăng Vi lại ngẩng đầu lên, cười.
Cô nhàn nhạt nói: “Không cần, nói chuyện bằng thực lực đi.”
Cô tâm cao khí ngạo, cô tin tưởng thực lực của mình! Bây giờ, anh ta coi thường cô, cô phải cho anh ta biết thế nào là thực lực chân chính!
Đến lúc đó, cô muốn dùng chính tác phẩm của mình đánh thẳng vào mặt anh chàng Hoa Thiếu Kiền kia!
Rời khỏi sảnh tổ chức bữa tiệc, Lăng Vi say rồi.
Say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Diệp Đình ôm ngang người cô bước ra ngoài.
Cô ngồi vào trong xe, mềm nhũn tựa lưng trên ghế, vô lực híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình không được tốt.
“Tân hôn vui vẻ, sao lại là cái biểu cảm này.” Giọng nói của Diệp Đình không nóng không lạnh.
Anh nâng cằm cô lên, đồng tử đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi nhức đầu, say đến mức trước mắt toàn là bóng mờ. Cô nâng bàn tay mềm nhũn, muốn đánh rớt tay anh xuống, nhưng lại không có chút khí lực nào.
Anh thu tay về, bình tĩnh hỏi: “Không thích kết quan hệ?”
Cô không lên tiếng, say đến mức không mở nổi miệng, đầu của Diệp Đình trước mắt cũng biến thành hai cái.
Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình: “Một người có năng lực không chỉ thế hiện ở trí tuệ, tài hoa và thực lực, mà mạng lưới giao thiệp, năng lực xã giao và thủ đoạn của người đó cũng đều rất quan trọng. Một người có thực lực, nếu không phô bày ra ngoài, thì sẽ có ai biết đến? Nếu như tài nghệ của em kém cỏi, hôm nay tôi cũng sẽ không chọn làm cách này. Chính là bởi thực lực của em đứng đầu, không sợ bị người ta vả mặt, cho nên tôi mới đẩy em ra trước mặt mọi người.”
Anh nói rất có lý, cô muốn gật đầu, nhưng lại không nhúc nhích được.“Em biết người đàn ông vừa rồi?”
Thanh âm của anh giống như hơi tức giận.
Lăng Vi chớp mắt một cái.
“Em thích anh ta?” Anh giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén giống hệt cây đao!
Lăng Vi đột nhiên lại cười, Hoa Thiếu Kiền? Đại học Yên Kinh đâu có nữ sinh nào không thích anh ta… nhưng, cô chưa từng nói chuyện với anh ta dù chỉ một câu.
Tính cả lần này, cô cũng mới thấy người thật được có hai lần, còn là ở khoảng cách xa như vậy.
Nói thích, bọn họ chưa từng thực sự tiếp xúc với nhau, nói không thích…thấy anh ta sẽ liền sùng bái kính ngưỡng, không biết điều này có được gọi là thích hay không.
Lăng Vi say đến nhức đầu, cô nhíu chặt chân mày, khó khăn giơ tay lên xoa huyệt Thái dương.
Diệp Đình không hỏi tiếp nữa, giơ tay lên, khẽ xoa huyệt Thái dương cho cô.
Không biết cô thế nào, mà đột nhiên hơi trề môi... tựa như một cô bé chịu ấm ức, khịt khịt mũi một cái.
Anh vươn tay nhéo mặt cô một cái.
Cô không động đậy, cả người mềm nhũn dựa vào lưng ghế.
“Không cho phép thích người khác!” Anh bá đạo đưa tay ôm eo cô, ôm vào trong иgự¢, cằm đặt lên trán cô.
Cô cũng ngoan ngoãn không động, mềm nhũn giống như không xương.
Bàn tay anh xoa xoa tóc cô: “Ngủ một lát đi, nếu không sẽ nhức đầu.”
Lăng Vi nghe lời nhắm mắt lại, ngủ vùi ở trong иgự¢ anh.Mặc dù trong lòng Diệp Đình không thoải mái, thế nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến Hoa Thiếu Kiền kia, mười người tám người, cũng không so được với một mình anh!
Anh biết hôm nay tâm trạng cô không tốt, chủ yếu bởi vì cô để ý đến chuyện anh lợi dụng quan hệ để tạo thế cho cô.
Nói thật, anh cũng không thèm để ý đến những thứ này. Giành được bằng mạng lưới giao thiệp, bằng thủ đoạn, bằng thực lực, sẽ không thấy được ánh sáng như vậy!
Chẳng qua, cô mới chỉ là một cô bé vào đời chưa lâu, phải dỗ dành thôi…
Anh ôm cô, bàn tay khẽ vỗ trên người cô. Về đến nhà, anh cũng không gọi cô dậy, mà trực tiếp ôm thẳng cô xuống xe.
Cả người cô toàn mùi rượu, đang muốn thay quần áo cho cô, sau đó tắm cho cô, thì cô đã tự mình tỉnh lại.
Đẩy anh ra, lảo đảo lắc lư bước vào phòng tắm.
Tắm xong, cô trùm khăn bước ra ngoài. Hai mí mắt đã díu chặt vào nhau rồi.
Dáng người cô cao, khăn tắm căn bản không che được gì cả. Hai đùi thon dài thẳng tắp lại còn trắng nõn nà, tóc xõa ra, phủ lên иgự¢ và bả vai.
Diệp Đình nín thở, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngày càng sâu. Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, làm bộ thu dọn đồ đạc.
Diệp Đình nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm quấn quanh cô ra: “Sấy khô tóc đã rồi ngủ tiếp.”
Anh trực tiếp đặt cô lên đùi, bảo Tiểu Nhu sấy khô tóc cho cô.
Lăng Vi vừa say vừa buồn ngủ, cả người mềm nhũn vô lực, khó khăn lắm ấy dồn hết khí lực ra, lẩm bẩm hỏi anh: “Không phải anh nói… muốn tặng tôi… một món… món quà lớn sao? Quà tặng… đâu?”
Diệp Đình ôm cô bằng một tay, tay kia nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Mí mặt Lăng Vi rũ thấp, xuyên thấy qua khe hở nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Anh nhìn cô chăm chú, mâu quang trầm trầm, giống như sắp say. Giọng nói đầy từ tính chui vào lỗ tai cô: “Tặng chính tôi cho em, còn chưa tính là đại lễ sao?”
Tặng chính tôi cho em, còn chưa tính là đại lễ sao?
…
Tỏ tình thật bá đạo.
Thâm tình khắc cốt!
Cũng không biết Lăng Vi nghe được hay không, mà biểu cảm như sắp khóc.
Anh xoa tóc cô, lại cắn nhẹ lên dái tai cô, khẽ nói: “Vi nhi, từ lúc em lọt vào trong tầm mắt tôi, nhìn những người phụ nữ khác, tôi chỉ thấy giống hệt nước lã…”
Cô gian nan gật đầu. Anh ngậm lấy dái tai cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Đêm tân hôn, làm sao qua được đây?”
Cô căn bản không thể mở nổi mắt, Diệp Đình xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi…” Tương lai của chúng ta còn dài.
Cô từ từ khép mắt lại, đầu nghiêng vào иgự¢ anh.
Khuôn mặt tiểu Nhu đầy vẻ bát quái cười cười, nhưng tính khí của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, cô không dám nhìn hai người bọn họ, cũng không dám nhiều lời.
Tiểu Nhu sấy khô tóc cho Lăng Vi, sau đó Diệp Đình ôm Lăng Vi lên giường, ôm chặt cô vào иgự¢ mình, cẩn thận đắp kín chăn.Ôm được một lúc, cô dần dần ngủ say, Diệp Đình khẽ cẩn thận hôn nhẹ lên môi cô, đêm tân hôn hiếm có như thế, sợ rằng sẽ thành đêm mất ngủ rồi. Mặc dù không hề muốn buông cô ra, nhưng anh không còn cách nào khác, vẫn phải đi xử lý nốt công việc, mấy ngày hôm nay đi chơi cùng cô, ròi sắp xếp chuyện yến tiệc, đã có không ít văn kiện phải gác sang một bên.
Mới vừa làm việc được một lúc, bỗng Tiểu Nhu đột nhiên gõ cửa thư phòng: “Tiên sinh, trên người Lăng tiểu thư nổi rất nhiều nốt đỏ! Không biết có phải là do dị ứng cồn không.”
“Nghiêm trọng không?” Diệp Đình nhíu chặt đôi mày, tắt máy tính, sau đó bước nhanh ra khỏi thư phòng.
“Có vẻ như rất nghiêm trọng, tiên sinh, ngài mau đi xem một chút đi ạ.” Tiểu Nhu có hơi khẩn trương.
Diệp Đình đi nhanh đến phòng ngủ của cô.
Đứng cách một khoảng rất xa cũng có thể nhìn thầy một tầng những nốt đỏ đỏ nổi trên người cô.
“Bác sĩ Từ đến chưa?” Trong giọng nói cũng gấp gáp.
Tiểu Nhu vội vàng gật đầu: “Đến, chuẩn bị đến rồi ạ.”
Đang nói đến đó, bác sĩ Từ cũng đến. Anh ta đi đến bên cjanh Lăng Vi nhìn một chút: “Dị ứng rượu cồn… giống như nổi mề đay cấp tính, xét nghiệm máu đi.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Tiểu Nhu kinh ngạc.
Diệp Đình lên mạng search về nỏi mề đay cấp tính.Đây là một loại triệu chứng dị ứng da, kèm theo ngứa khắp người và phát sốt. Nặng thì sẽ nhức đầu, phát sốt, toàn thân không có sức lực…
Anh lấy tay sờ trán cô, rất nóng.
Khó trách vừa nãy lúc ở trên xe cô lại mềm nhũn người như thác nước…
Nha đầu này… không uống được rượu mà cũng không nói sớm.
Dựa vào thể diện của anh, nếu cô không uống thì những người kia cũng không dám nói gì.
Tính tình cố chấp như vậy.
Lúc này, bác sĩ Từ đã lấy máu xong, đứng lên, nói: “Tôi mang đi xét nghiệm trước. Đầu tiên, hãy đưa cô ấy đến bệnh viện để theo dõi một thời gian, tránh làm chậm trễ bệnh tình.”
Diệp Đình bế ngang cô trên tay, bảo tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện tư nhân của Diệp Đình.
Viện trưởng, bác sĩ vội vàng ra nghênh tiếp, đo mạch, nhiệt độ, huyết áp, nhịp tim, nhịp thở cho Lăng Vi.
Sau khi có kết quả kiểm tra, quả nhiên là nổi mề đay cấp tính.
“Tiêm xong mũi này, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đừng cho cô ấy cào hay gãi mặt mình.” Bác sĩ tỉ mỉ dặn dò.
Diệp Đình nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô, lôi di động ra, gọi điện chi Henry: “Cuộc tuyển dụng nhà thiết kế của Laroe tại đại học Yên Kinh ngày mai, lùi lại nửa tháng.”
“Lùi lại? Sao lại lùi? Chúng ta đã sắp xếp xong hết với phía trường học, nếu như lùi lại, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lanroe chúng ta.”
Diệp Đình vẫn không hề lên tiếng.
Henry đợi một lúc, đột nhiên khẽ nhẹ giọng thử dò hỏi: “Anh ba, sao vậy?”
Diệp Đình vẫn giữ vững câu nói kia: “Tôi nói là lùi lại nửa tháng.”
“Há…” Henry buồn bực: “Dù sao anh cũng phải cho tôi một lý do gì đó chứ? Nói thật, hiện giờ mọi việc đều do anh cả của tôi chủ trì, lời tôi nói không có lực ảnh hưởng ah~”
Diệp Đình không nói tại sao, cũng không trả lời vào thẳng vấn đề, chỉ nói: “Mức tiêu thụ nửa năm sau của Laroe tăng lên 3%.”
“oh, my god! Được được được… Đừng nói là lùi lại, ngay cả không tổ chức nữa, còn không phải là một câu nói của anh ba anh hay sao…”
Lúc Lăng Vi tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh trắng lóa.
Nhìn chằm chằm một lúc, cô mới biết đây là phòng bệnh, nơi này trang hoàng rất xa hoa, rất chú trọng, rất khí phái. Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình vô cùng không thoải mái ngồi bên mép giường, dựa ngửa người vào lưng ghế ngủ…
Tư thế kia, trông thật khó chịu.
Mà… tay của anh, lại đang năm lấy tay cô…
Lăng Vi kinh ngạc, bởi vì trên tay cô lại toàn là những nốt mẩn đỏ!Sự khi*p sợ này, khiến cô hoàn toàn quên mất tay Diệp Đình vẫn còn đang nắm lấy tay cô.
Cô vừa hơi kéo, Diệp Đình liền tỉnh.
Lăng Vi hồ nghi nhìn Diệp Đình mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên anh vẫn đang rất buồn ngủ.
Thấy cô tỉnh rồi, tinh thần rất tốt, anh liền bình tĩnh hỏi: “Em bị dị ứng rượu… chẩn đoán nổi mề đay cấp tính. Hôm qua lên cơn sốt, sốt rất cao.”
Anh đưa tay, khẽ đặt trên trán cô để thăm dò: “Hạ sốt rồi, tôi gọi người mang đồ ăn sáng lên.”
Anh đưa tay nhấn chuông.
Lăng Vi còn đang ngơ ngác, nổi mề đay cấp tính? Nghe đáng sợ ghê.
Cô nhìn khắp phòng bệnh, căn phòng này rất lớn, rất xa hoa, đối diện giường cô nằm, còn kê một chiếc giường rất lớn khác nữa.
Thế nhưng… anh lại không nằm trên giường, mà lại lựa chọn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô…
Là để, thuận tiện chăm sóc cho cô?
Chuyện này…
Lăng Vi mở to mắt nhìn anh, mà vẻ mặt anh vẫn như bình thường, một bộ dạng giễu cợt nhìn cô: “Em cho rằng tôi bằng lòng ngủ thế này sao, là do phẩm chất lúc ngủ của chính em không tốt, không biết sao? Cứ ôm cánh tay người ta mãi không buông, cũng không phải lần đầu, sao mà phải kinh ngạc đến vậy?”
Lăng Vi ‘giận’ đến mức trừng trừng nhìn anh.
Bác sĩ đang đi đến, thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc ૮ɦếƭ. Trong lòng thầm nói:”Diệp thiếu ơi là Diệp thiếu, anh đúng là trợn mắt nói linh tinh! Tối qua rốt cuộc là ai ôm cánh tay ai mãi không buông ra? Viện trưởng đến khuyên anh đi nghỉ ngơi, anh cũng không chịu… sao lúc này lại không thừa nhận đây?”Y tá đứng sau lưng bác sĩ, không nhịn được liền bật cười ra tiếng.
“Bữa sáng tại sao vẫn chưa đưa đến? Là không muốn làm nữa?”
Y tá lập tức cúi đầu, cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn đè thẳng đỉnh đầu: “Bữa sáng sẽ được đưa đến ngay, bác sĩ muốn kiểm tra cho phu nhân một chút trước, sau đó mới có thể để cô ấy ăn cơm.”
Bác sĩ và y tá bắt đầu bận rộn làm việc.
Kiểm tra xong, Diệp Đình đỡ Lăng Vi đi rửa mặt. Lăng Vi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú nhưng đầy vẻ mệt mỏi của anh, cười nói: “Cũng chỉ là mọc thêm ít nốt, đâu phải què chân, không cần đỡ.”
Diệp Đình hừ lạnh một tiếng: “Không phải là tôi sợ em ngã ra đấy sao? Tôi sợ sàn nhà đắt giá của bệnh viện này sẽ bị em đập làm sụp thành một cái hố.”
“…”Lăng Vi cắn răng, đẩy anh ra.
Bước nhanh vào phòng vệ sinh, liền nghe thấy anh đứng ngoài nói: “Mấy ngày nay cần phải ở viện theo dõi, trước tiên đừng về trường vội. Cái bộ dạng xấu xí này, cẩn thận lại hù dọa bạn học em đấy.”
“Ohh!” Lăng Vi đột nhiên nghĩ ra: “Hôm nay là đại hội tuyển dụng của Laroe!”
Còn không chờ cô chạy ra, Diệp Đình đã đưa di động đến bên tai cô, chỉ nghe thấy giọng Tiểu Hi trong điện thoại nói: “Tiểu Vi ah, tớ buồn ૮ɦếƭ mất! Đại hội tuyển dụng của Laroe, lại muốn lùi! Aizz, buồn quá, quá buồn lòng rồi!”
Buồn? Tại sao lại phải thấy buồn bực? Lăng Vi đang vui muốn ૮ɦếƭ đây được không?
Hiện giờ mặt cô còn đang đầy nốt mẩn đỏ! Đừng nói đến chuyện đi tham dự đại hội tuyển dụng, mà ngay cả việc bước ra khỏi cánh cửa bệnh viện này, cô cũng không có dũng khí.
Thật đúng là ông trời có mắt…
Lăng Vi vui vẻ cười, Diệp Đình thấy bộ dạng đắc ý kia của cô, ý vị thâm trường khẽ kéo cong khóe miệng.
Lăng Vi đang đánh răng, nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình đi vào, anh đang ưu nhã từ tốn cởi nút áo sơ mi của mình.
Đây là muốn làm gì?
Lăng Vi sợ hãi nhìn chằm chằm tay anh, những ngón tay thon dài nhu trúc, từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi đang được mở ra.
Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp cường tráng, hấp dẫn lập tức ‘đập’ thẳng vào trong mắt cô.
Lăng Vi đánh rơi chiếc bàn chải đánh răng vào trong nước, nhất thời có một loại dự cảm xấu! Cô nhanh chóng súc miệng rồi vơ lấy chiếc khăn lông bên cạnh giả bộ lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đã cởi hết chiếc sơ mi rồi, hiện đang dùng tay tháo thắt lưng…
“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi mặt đầy vẻ sợ hãi, cất tiếng hỏi.
Diệp Đình nháy mắt với cô một cái, xấu xa khẽ kẽo cong khóe môi, cười một tiếng: “Đương nhiên là động phòng bù rồi.”
Động… Động phòng bù?
Lăng vi nhìn anh giống hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Diệp Đình, hai chúng ta chỉ ký khế ước thôi, khế ước kết hôn thì động phòng cái rắm ấy.”Khuôn mặt Diệp Đình lại vô cùng đứng đắn: “Động phòng cái rắm, cũng không phải không được, chỉ cần em thích, tôi có thể cân nhắc…”
“Hự ~” động … phòng rắm… Hình ảnh này, khiến cô không dám nhìn thẳng!
Não của Diệp boss quá không bình thường, đúng là không có cách nào trao đổi với anh bằng ngôn ngữ của người bình thường!
Lúc này, Diệp Đình đang muốn cởi chiếc quần âu.
Lăng Vi thấy một méo của chiếc quần âu màu đen, trong nháy mắt liền che kín mắt: “Khế ước kết hôn! Anh không hiểu rõ sao? Không được lạm dụng như vậy!” Cô nhấc chân lên, ‘bình bịch bình bịch’ chạy ra ngoài.
Đột nhiên, bị Diệp Đình kéo lấy cánh tay nhỏ: “Nhìn đường!”
“Cộp ~” muộn rồi… trán Lăng Vi đã ᴆụng vào cửa hành lang, đau đến mức sao bay đầy đầu.
Diệp Đình đau lòng cau mày, bước tới ôm cô: “Em vội cái gì?”
Lăng Vi ngồi xuống, ôm lấy đầu mình, đau đến mức nước mắt cũng chảy hết ra, cô khịt khịt mũi, nói: “Động phòng… rắm rắm gì đó… thần thi*p không làm được…”Diệp Đình ‘sụp đổ’, bật cười thành tiếng. Anh đứng lên, hai tay vòng trước ngự mình, cười nhạo cô: “Nhìn mặt em đi, nhìn cả người em nữa kìa, nhiều nốt đỏ như thế. Tôi phải mù đến thế nào mới có thể hạ thủ được với em?! Tôi muốn tắm, tối qua đã trông em cả đêm, em cũng không thể để tôi cứ như thế này đến công ti chứ?”
Lăng Vi che trán, ngẩng đầu nhìn anh: “Muốn tắm sao anh không nói sớm!” Hại cô bị đập đầu, sưng thành một cục lớn thế này!
Aiz ya ya … đau ૮ɦếƭ mất!
Đùa giỡn cô vui lắm sao?
Diệp Đình buồn cười nhìn cô: “Nếu không thì em giúp tôi tắm?”
Lăng Vi lườm anh một cái: “Nằm mơ!”
Bụng Lăng Vi đầy tức giận, ra khỏi phòng vệ sinh, còn cầm theo chiếc gương nhỏ. Ông trời à…. Tất cả đều là nốt đỏ đỏ, không có chỗ nào trông được cả.
Hủy hết cả khuôn mặt tôi rồi.
Thế nhưng, cũng tốt! Hiện giờ cô đang thế này, Diệp Đình muốn ức Hi*p cô, không cũng có chỗ nào thuận miệng ah!