Lý Vân Hào không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc áo choàng, mũ áo choàng che kín đầu của ông ta, ông ta giống như một lão yêu quái, tiếng cười vừa khó nghe lại chói tai.
Cả người Lý Vân Hào trở nên cực kì quỷ dị---khí chất của ông ta đột nhiên trở nên quỷ tà, hoàn toàn không phải Lý Vân Hào cương nghị, chính trực như trước kia!
Lôi Thiếu Triệt như thấy quỷ trợn tròn mắt nhìn Lý Vân Hào: “Vân Hào! Ông có phải điên rồi không? Ông bị chứng hoang tưởng, tự nghĩ mình là King Lear sao?”
Lý Vân Hào đột nhiên nổi giận, súng trong tay ông ta chĩa về phía Lôi Thiếu Triệt, tức giận nói: “King Lear? Ha ha ha---năm năm trước, tôi đã xử lý hắn rồi! Năm năm này, tôi chính là King Lear chân chính! Nhìn cung điện này của tôi xem, quả là một kiệt tác đúng không? Lôi Thiếu Triệt, ông ૮ɦếƭ ở chỗ này cũng không hối tiếc đâu. Không sao, đừng sợ...Ông sẽ không cô đơn, trong tòa mê cung này có bom, có khí độc, sẽ có rất nhiều anh em ૮ɦếƭ cùng ông.”
Ông ta giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay: “Nhìn thấy cái nút đỏ này không? Đè xuống đây, tất cả bom đều sẽ nổ tung.”
Ông ta lại chỉ vào cái nút màu xanh: “Nhìn thấy cái nút màu xanh này không? Nhấn nút này, trong mê cung sẽ ngập tràn khí độc.”
Ông ta từng bước đi về phía Lôi Thiếu Triệt, vô cùng tiếc rẻ nói: “Thiếu Triệt, là ông một mực trợ giúp tôi đi tới hôm nay...Tôi thật có chút không nỡ Gi*t ông.”
Lôi Thiếu Triệt che иgự¢, lòng đau như cắt, Lý Vân Hào thật sự điên rồi sao?
Ông ta vừa mới nói, ông ta đã sớm xử lý King Lear, mà chính ông ta thay vị trí King Lear?
Vậy mà không bị ai phát hiện sao?
Lý Vân Hào đột nhiên kéo mũ áo xuống, trong nháy mắt, khí chất cả người vô cùng âm trầm!
Lôi Thiếu Triệt nhìn chằm chằm mặt nạ của ông ta, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
Lý Vân Hào cầm súng từng bước tới gần ông, họng súng chĩa lên trán Lôi Thiếu Triệt.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nhiên nghĩ đến, súng của Lý Vân Hào là từ đâu ra?
Bốn người bọn họ trước khi tới đây đều bị lục soát toàn thân, ngoại trừ cúc áo, khóa kéo, trên người không còn vật phẩm kim loại khác.
Cho nên, Souris đã giấu thiết bị theo dõi ở cúc áo.
Bốn người bọn họ lúc ở cửa đều bị tước đoạt tất cả νũ кнí, vậy mà Lý Vân Hào vẫn có thể mang theo súng?
Ông ta thật sự là King Lear sao? Cho nên ông có thể mang theo súng!
Lôi Thiếu Triệt cảm giác tinh thần của mình như muốn phân liệt, ông tiếp cận mặt nạ của Lý Vân Hào, hỏi ông ta: “Dù sao tôi cũng ૮ɦếƭ, ông hãy để cho tôi được ૮ɦếƭ rõ ràng. Tại sao ông phải làm như vậy? Ông quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi sao? Ông quên chúng ta có sứ mệnh đặc thù sao? Ông chẳng phải hận nhất những hắc bang dùng độc phẩm Gi*t hại bách tính vô tội sao?”
Lý Vân Hào đột nhiên đưa tay ấn huyệt thái dương, nhưng trong nháy mắt ông ta lại cầm súng dùng sức dí vào trán Lôi Thiếu Triệt: “ King Lear tôi làm việc, không cần giải thích với bất cứ ai!”
Tiếng nói Lý Vân Hào thay đổi hoàn toàn! Âm lãnh, trầm thấp, giống như ác quỷ chui ra từ đọa ngục muốn thôn tính hồn phách của người khác.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nhớ đến một sự kiện, tính cách Lý Vân Hào có chút cổ quái, đôi khi ông ta rất sáng sủa, đôi khi lại rất u buồn. Khi u buồn, có thể giam mình trong phòng nửa tháng không ra. Nhưng khi bình thường lại không có chuyện gì...
Còn nữa, mười năm trước, đầu Lý Vân Hào từng bị trúng đạn! Từ đó về sau, ông ta luôn luôn đau đầu! Có phải vì nguyên nhân này khiến tinh thần ông ta bị tổn thương hay không?
Lý Vân Hào...Ông ta, nhân cách phân liệt?
Khó trách Lý Vân Hào bình thường vẫn chính nghĩa như vậy, Lôi Thiết Triệt nửa điểm đều không phát hiện ra được! Chỉ có khi ông ta phát bệnh mới có thể như vậy!
Lôi Thiếu Triệt đưa tay ra hiệu cho ông ta: “Vân Hào, nếu ông đã quyết định, vậy liền nổ súng đi, ông đã bị bao vây, cho dù tôi ૮ɦếƭ cũng không sao. Mặc dù tôi không Gi*t được ông, nhưng anh em bên ngoài sẽ không bỏ qua cho ông!”
Dưới mặt nạ phát ra tiếng cười quỷ dị. Lý Vân Hào tiện tay ném điện thoại cho ông. Trên màn hình, Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy Vương Dần, Trần Tích Bá bên ngoài đang bị người khác dí súng vào đầu.
“Lý Vân Hào! Ông bắt Vương Dần và Trần Bá Tích?”
Lôi Thiếu Triệt tức đến muốn nôn ra máu! Ông đột nhiên nhớ ra, điện thoại của ông hoàn toàn không có tín hiệu, sao điện thoại của Lý Vân Hào có thể nhận được video từ bên ngoài truyền tới?
Lôi Thiếu Triệt nhìn kỹ, hóa ra là quay lại! Thời gian là một tiếng trước!
Lúc bảy rưỡi, Vương Dần và Trần Bá Tích bị ông ta khống chế! Khi đó, ông vừa mới ra cửa.
“Ông Gi*t bọn họ sao?”
Người dưới mặt nạ cười nói: “Bọn họ sẽ ૮ɦếƭ cùng mi.”
Lôi Thiếu Triệt đau lòng: “Ông bảo tôi tới đây, là để dẫn dụ bộ đội vây Gi*t quốc tế đến nơi này?”
Người dưới mặt nạ hừ lạnh một tiếng: “Không cần tốn nhiều sức mà đã đạt được... cớ sao không làm? Lúc đầu tao không muốn tiêu diệt mày nhanh như thế, nhưng, mày ép tao phải làm vậy! Anh cả mày chậm hành động một ngày, mày có thể sống thêm một ngày.”
Lôi Thiếu Triệt cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ đau đớn! Mấy người Kỷ Nhu bị bọn họ bắt cóc, tất cả bí mật đều bị kẻ địch biết, bọn họ vốn suy đoán là có nội gian, không ngờ nội gian lại là Lý Vân Hào! Ông ta còn tự xưng là ‘vua bóng tối’! Khó trách, ông ta biết hết mọi chuyện!
Lôi Thiếu Triệt tập trung vào điện thoại, ý đồ tìm kiếm tín hiệu.
“Đoàng ------“ Lý Vân Hào đột nhiên nổ súng bắn nát điện thoại.
Cánh tay Lôi Thiếu Triệt rung lên, ông thừa lúc Lý Vân Hào nổ súng nhảy vọt sang bên cạnh.
Lôi Thiếu Triệt nhảy vào một cửa bên cạnh, mắt cá chân ông đang chảy máu, chạy không được nhanh, nhưng ông vẫn cố gắng chạy, từng giờ từng phút trôi qua, thoáng cái đã đến 8:30!
Lý Vân Hào từng nói, trong mê cung này có khí độc, còn có đủ loại cơ quan, ai vào sẽ ૮ɦếƭ! Ông phải nghĩ cách thông báo cho các anh em bên ngoài!
Thời gian của ông không nhiều lắm, ông phải tìm ra cách liên lạc với bên ngoài trước khi Lý Vân Hào ra khỏi nơi này!
Bởi vì, Lý Vân Hào sẽ không để chính ông ta ૮ɦếƭ, cho nên, giờ lựa chọn của Lý Vân Hào, nhất định là nhanh chóng rời khỏi mê cung này, đến khi ra ngoài sẽ hòa vào đám người, khống chế cục diện!
Bên ngoài, thế lực mấy phe đánh nhau túi bụi, khi Diệp Đình chạy đến, thế lực mấy phe đang đại chiến!
Trên trực thăng, Lý Thiên Mặc nói: “Vị trí Niểu Niểu xác định, chính là ở đây!”
Lôi Niểu Niểu gõ bàn, nói: “Đúng! Nơi này có một khu vực rất rộng lớn ngăn cách tín hiệu bên ngoài. Anh sẽ thấy nơi này như một cái hang động đen.”
Nhưng, trên mặt đất không có bất cứ kiến trúc cỡ lớn nào.
Diệp Đình khẽ gật đầu, nói: “Nhất định nơi này có mê cung dưới mặt đất!”
Lăng Vi và Lôi Niểu Niểu nhìn thoáng qua bên dưới, Lăng Vi nói: “Bọn họ đều vây quanh căn phòng nhỉ kia, liệu có phải dưới căn phòng đó cửa vào?”
“Rất có thể!”
Diệp Đình mệnh lệnh cho nhóm Bóng Đêm: “Trà trộn vào căn phòng kia tra xét!”
Mắt cá chân Lôi Thiếu Triệt cực kỳ đau nhức, ông lê chân bị thương, như đang vẩy máu xuống đất, sau lưng truyền đến tiếng Lý Vân Hào nổi giận đạp cửa!
Lôi Thiếu Triệt liều mạng chạy, mười mấy cánh cửa xung quanh ông, đều được bôi máu.
Ông cố ý lượn quanh mấy vòng, nếu không Lý Vân Hào mà lần theo vết máu, chẳng mấy chốc sẽ tìm được ông!
Mấy căn phòng xung quanh đều có vết máu, rất khó phân biệt rốt cuộc Lôi Thiếu Triệt chạy đi đâu.
Lôi Thiếu Triệt một mực chạy về một hướng, ông ngẩng đầu quan sát bố trí mỗi căn phòng, những chỗ này nếu như bị cài khí độc, nhất định sẽ có lỗ khí độc!
Trong tay ông cầm một vật dính trong suốt, trong vật dính này cất giấu một viên bom vi hình.
Trước khi đến, khi Marion lục soát người ông, không tìm thấy.
Bởi vì, vật dính này, ông dùng vật liệu đặc thù.
Ông chỉ mang theo mấy thiết bị theo dõi và bom vi hình. Ông không thể mang quá nhiều, bởi vì rất dễ bị lộ.
Ông cầm một viên bom, chỉ cần nhét viên bom này vào lỗ khí độc, thì có thể đẩy khí độc về.
“Bốp ------“ Lôi Thiếu Triệt lê chân chạy, đột nhiên bị thứ gì làm cho trượt chân, ông luôn nhìn lên trên, không chú ý dưới chân.
Ông ngã bịch xuống, quay đầu nhìn lại sau lưng, là... Kỷ Nhu!
Diệp Đình ở trên trực thăng, chỉ huy nhóm Bóng Đêm vào căn phòng.
Lôi Tuấn từ dưới mặt đất truyền tin nói: “Anh, người chúng ta đã đến nơi rồi.”
“Được.” Diệp Đình giơ máy truyền tin nói: “Em dẫn người đi ẩn nấp trước đi, anh đến căn phòng kia xem tình hình.”
Diệp Đình để máy bay trực thăng tìm chỗ hạ xuống. Mục tiêu trực thăng của bọn họ quá lớn, mấy phe thế lực dưới đất đã phát hiện ra bọn họ, nhưng cho đánh nhau rối cả lên nên không ai biết rốt cuộc là phe nào.
Diệp Đình cứ thế đường hoàng hạ cánh.
Trực thăng hạ xuống đất, Lăng Vi và Diệp Đình xuống khỏi trực thăng, Diệp Đình quay đầu nói với Lý Thiên Mặc: “Em là Niểu Niểu ở lại trên trực thăng, giờ anh giao cho bọn em một nhiệm vụ, nhất định trong mười phút phải phá được chặn tín hiệu!”
Lý Thiên Mặc gật đầu.
Ý của Diệp Đình anh hiểu, Lý Thiên Mặc nhìn thoáng qua căn phòng kia, anh biết dưới căn phòng này nhất định có huyền cơ, nếu như phá được ngăn tín hiệu, không chừng sẽ có người bên trong truyền tín hiệu ra.
Diệp Đình cổ vũ nhìn Lý Thiên Mặc, kéo tay Lăng Vi đi về phía căn phòng.
Trên đường, có rất nhiều xe đang đỗ! Đằng trước, tiếng súng ầm ầm.
“Vợ, chúng ta phải đổi quần áo. Nếu không rất dễ bị người khác phát hiện.”
“Ừm.” Lăng Vi đưa tay túm lấy một người, người này đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Tên này là một lâu la của hắc bang bản xứ, ban nãy khi đang bắn nhau với bộ đội vây Gi*t quốc tế, bị trúng đạn, ngất đi.
Lăng Vi kéo chân người này như kéo chó ૮ɦếƭ về phía sau xe hơi.
“Két két ------“ Cô nghe thấy tiếng như xương cốt bị kẹt lại.
Lăng Vi quay đầu nhìn... lúc này mới phát hiện, một chân khác của tên này bị bánh xe đè lên!
Cô không biết, còn dùng sức kéo... khiến chân người ta bị kẹt đứt.
“Mẹ ơi ----“ Lăng Vi chưa kịp nói gì, đột nhiên nghe thấy tên lâu la hét thảm.
Lúc đầu hắn bị thương không quá nặng, đạn bắn trên vai hắn khiến hắn ngất đi, ai ngờ.... không biết tiện nhân nào bẻ gãy chân hắn!
“F*ck -------- f*ck, đau quá!” Tên này thật sự bị đau tỉnh!
Hắn vừa kêu, lập tức có người phát hiện ra Lăng Vi: “Đoàng đoàng đoàng -------“ Màn đạn lập tức chĩa về phía cô. Diệp Đình bổ nhào về phía cô, anh ôm cô lăn mấy vòng, lăn đến chiếc xe hơi đằng sau. Đằng trước không ai đuổi tới, bởi vì tình hình chiến đấu quá căng thẳng, không rảnh bận tâm bọn họ.
“Mau thay quần áo!” Sau chiếc xe này cũng có mấy người đang nằm.
Trên quần áo bọn họ toàn máu, xem ra bị thương rất nặng.
Lăng Vi chọn bộ quần áo nhìn có vẻ sạch sẽ, mặc ngoài quần áo của mình. Diệp Đình chọn bộ của người tương đối cao, cũng thay xong.
Hai bọn họ nhặt được hai khẩu súng từ dưới đất, giả vờ nổ súng, dấy lên mưa bom bão đạn, chạy về phía căn phòng.
Nhóm Bóng Đêm đã xâm nhập vào căn phòng: “Anh Đình, căn phòng thứ hai bên trai có mật đạo, đã bị mở ra. Bên trong có người vào, một nhóm của chúng ta cũng đã vào.”
“Được!” Diệp Đình vội vàng kéo Lăng Vi chạy về phòng đấy.
Lối đi này là King Lear cố ý mở cho bọn họ, để dụ bọn họ đi vào.
Vào càng nhiều, ông ta càng lời lớn!
Ông ta đứng ở tầng cao nhất, trong tay cầm điều khiển, ông ta không vội thả khí độc, bởi vì, người chưa đủ nhiều.
Bên cạnh có máy bay trực thăng bay tới, tiếng ù ù của trực thăng khiến King Lear hươi ngẩng đầu.
Khi ông ta ngẩng đầu, đúng lúc một tia sáng của máy bay chiếu tới.
Mặt nạ vàng kim phản xạ tia sáng, khiến Lôi Niểu Niểu giật mình, cô không ngờ trên tầng thương sẽ có người.
Mặt nạ này rất quỷ dị, khiến cô giật mình.
Cô vội kêu Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc Thiên Mặc! Anh mau nhìn trên tầng thượng đi! Bên trên có người, anh mau nhìn xem! Có người đeo mặt nạ màu vàng chói! Thật dọa người a!”
Lý Thiên Mặc vội nhìn xuống, anh cũng nhìn thấy người đeo mặt nạ vàng kim đấy...
Người kia cũng hơi ngẩng đầu nhìn bọn họ, khoang trực thăng mở ra, bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt dưới mặt nạ lấp lánh nhìn thẳng mắt Lý Thiên Mặc
Trái tim Lý Thiên Mặc bỗng đập thình thịch.
Bởi vì bọn họ sợ trực thăng trúng đạn nên bay không thấp... Bọn họ không cách tầng thượng quá xa, nếu như đối phương nổ súng bắn bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ trúng đạn.
Lý Thiên Mặc lập tức để trực thăng bay cao hơn, anh quay đầu nhìn người kia, cảm thấy kinh khủng từng cơn, vội gọi cho Diệp Đình, nhưng điện thoại của Diệp Đình không có tín hiệu, hiển nhiên anh ấy và Tiểu Vi đã ở dưới mặt đất!
Lý Thiên Mặc nói với Lôi Niểu Niểu: “Con người này rất kỳ lạ, em hãy báo với Lôi Tuấn. Anh sẽ phá giải ngăn tín hiệu, anh Đình và Tiểu Vi đã vào trong, điện thoại của họ không có tín hiệu!”
King Lear cô độc ngồi trên tầng thượng, ông ta nhìn cuộc chiến bên dưới, thờ ơ.
Ban đầu ông ta tính toán đợi nhiều người đến mới ấn nút, nhưng giờ... hình như có người để mắt đến ông ta.
Ánh mắt ông ra rơi vào nút màu xanh, ông ta không hề do dự ấn xuống.
Đây là nút khí độc.
Toàn bộ tổ ong dưới mặt đất đều có bốn lỗ khí độc, đông tây nam bắc đầu có một cái, vị trí đều gần giữa. Bởi vì tính toán của ông ta là, đợi đến khi mọi người chạy đến điểm giữa, mới bị độc ૮ɦếƭ.
Nếu không, khí độc đặt ở cửa ra vào, người đằng sau nhìn thấy người đằng trước ngã xuống, thể nào cũng sẽ quay đầu chạy trốn.
Mà giờ thiết kế của ông ta là, khí từ giữa sẽ lan ra, như thế, không ai sẽ tìm thấy đường ra, dù có người bị độc ૮ɦếƭ, bọn họ cũng tuyệt đối không chạy được.
Mà bây giờ, Lôi Thiếu Triệt đã bị ông ta đặt ở giữa!
Ông ta ấn nút khí độc, rồi nhanh chóng đi xuống, ông ta không ngờ ở đây sẽ có máy bay trực thăng.
Tay chân ông ta sắp xếp, còn có bộ đội vây Gi*t quốc tế đều cực lực che giấu hành tung của mình, ai lại trắng trợn lái trực thăng tới như vậy...
Điều ngoài ý muốn này, phá vỡ kế hoạch của ông ta, nhưng vấn đề không lớn. Chỉ là thả khí độc ra trước thời gian dự tính mà thôi.
Lôi Thiếu Triệt ôm Kỷ Nhu, cả người bà đầy vết thương, những mảnh thủy tinh trên người bà đã bị rút ra, vết thương rõ ràng đã được xử lý, bởi vì những tên đó không muốn để bà ૮ɦếƭ nhanh như vậy.
Kẻ địch ném bà ở đây, có lẽ mà muốn nhục mạ ông! Bắt ông nhìn người phụ nữ ông yêu ૮ɦếƭ ở trước mắt ông, nỗi đau này, sẽ khiến kẻ địch thoải mãn.
Kỷ Nhu sốt cao, cả người nóng hừng hực: “Kỷ Nhu! Kỷ Nhu -------- tôi là Thiếu Triệt!”
Lôi Thiếu Triệt dùng sức lay người Kỷ Nhu, Kỷ Nhu vừa nghe thấy tiếng Lôi Thiếu Triệt, lập tức nhíu mày, cố mở to mắt, nhưng không mở ra được.
Lôi Thiếu Triệt đưa tay, mở mí mắt giúp bà, Kỷ Nhu thấy ông, muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ông... nhưng, không có sức...
Lôi Thiếu Triệt nắm chặt tay bà, đặt lên má mình, nhưng ông chợt nghĩ đến, mình đã thay đổi ngoại hình, ông bèn xé mặt nạ da người ra...
“Thiếu Triệt, anh vẫn anh tuấn như thế...” Kỷ Nhu cười yếu ớt, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Bà khó khăn đưa tay lôi dây chuyền đeo trên cổ ra: “Nhìn con của chúng ta đi...”
Lôi Thiếu Triệt sững người, lập tức mở dây chuyền ra, tấm hình chính diện là một cô gái xinh đẹp, mặt sau là một chàng trai anh tuấn!
Kỷ Nhu chảy nước mắt, khó khăn nói: “Năm đó, em cho rằng anh ૮ɦếƭ rồi. Em liền huy động tế bào t*ng trùng của anh, kết hợp với tế bào trứng của em, dùng ống nghiệm thí nghiệm thành công... Em mang thai Lôi Tuấn...”
Bà chỉ chàng trai, rồi chỉ sang cô gái: “Hai năm sau, em lại thí nghiệm thành công. Nhưng cơ thể của em rất yếu, không thể mang thai nữa, trợ lý của em là Bách Lý Phong thay em mang thai con gái của chúng ta, cô bé tên Lôi Đình...”
Kỷ Nhu vuốt ve mặt ông, nói: “Chẳng phải anh thích cô gái tha thướt như tiên, xinh đẹp tựa ngọc sao? Em bèn đặt tên là Đình... Em không phải một người phụ nữ tốt... Sau này anh hãy tìm một người xinh đẹp như tiên...”
Lôi Thiếu Triệt lòng đau như dao cắt: “Em đừng nói nữa, anh mang em ra ngoài!”
Kỷ Nhu lắc đầu: “Em không ra được... Tình hình của em thế nào em rất rõ... Bách Lý Phong đẹp như vậy... Em ấy và em bị tên Paul nhốt ròng rã 20 năm... em có lỗi với em ấy...”
Lôi Thiếu Triệt cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt! Đau! Ông quá đau! Người ông ngày ngày nhớ nhung... đang ở ngay trước mắt, hai mươi mấy năm, không ngày nào không nghĩ đến bà, lại tàn nhẫn chỉ để bọn họ gặp mặt một lần rồi muốn âm dương cách biệt?
Lôi Thiếu Triệt nói: “Anh và em sẽ ở bên nhau, em hãy chờ anh. Anh làm xong nhiệm vụ lần này, anh sẽ về với em. Tiểu Nhu, là anh có lỗi với em. Anh có lỗi với em...”
Lôi Thiếu Triệt cõng Kỷ Nhu trên lưng, ông tiếp tục bịt lỗ khí độc. Ông trời đã đưa bà đến bên cạnh ông, thì ông nhất định phải ở bên bà, dù bà ૮ɦếƭ rồi, vậy ông sẽ đi theo bà, hai mươi mấy năm cô phụ... sứ mạng của ông cũng sắp xong rồi!
Ông chỉ cần nổ lỗ khí độc, giúp các anh em tiêu diệt ‘Đế quốc Bóng Đêm’, bắt giữ King Lear, ông ૮ɦếƭ thì có sao?
Lôi Thiếu Triệt cõng bà khó khăn chạy về phía trước, mắt cá chân của ông bị thương, nhưng ý chí của ông không ngã!
Với sự hiểu biết của ông về Lý Vân Hào, ông biết những lỗ khí độc này, nhất định sẽ được đặt ở giữa.
Mà vị trí hiện tại của ông, là ở chính giữa! Ông không khó tìm ra những lỗ khí độc này. Huống chi, chân ông đang chảy máu, ông không cần làm ký hiệu đặc thì gì, chỉ cần thế vết máu đã nói lên ông từng đi qua căn phòng này.
Cuối cùng ------ ông cũng đã thấy! Ông thấy trên vách tường cạnh cửa có một cái lỗ tròn to bằng nắm tay!
Ông đặt Kỷ Nhu xuống, lấy một viên bom vi hình đặt bên trong lỗ, rồi ϲởí áօ khoác đuôi tôm, xé một đoạn vải, chặn lỗ tròn.
Chặn xong lỗ thủng này, ông lập tức cõng Kỷ Nhu đi tiếp, quả nhiên chưa đi được mấy căn phòng, ông đã phát hiện lỗ thủng tương tự, ông lại đặt bom vi hình vào trong lỗ, rồi xé vải nhét vào.
Lần này, ông không cõng Kỷ Nhu đi tìm lỗ khí tiếp nữa. Hiện giờ thời gian của ông rất quý giá!
Một mình ông lê đôi chân đầy máu tươi, tiếp tục đi về hướng khác.
Trong nháy mắt, ông đã tìm được bốn lỗ thủng!
Khi ông chặn xong cái lỗ thứ tư, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, hình như có rất nhiều người vọt vào ‘tổ ong lớn’!
Mà lúc này, khí độc... đã bắt đầu tràn ra! Lôi Thiếu Triệt nín thở, đặt bom, nhanh chóng xé áo sơ mi bít lỗ.
“Chú ----------“ Diệp Đình và Lăng Vi nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt!
Lôi Thiếu Triệt kinh ngạc, ông lập tức đưa tay ra hiệu bọn họ đừng tới đây, vội bịt mũi -------------