Trong lòng Lăng Vi run lên, tiểu Tony, Lăng Tiêu, Kỷ Nhu, Bách Phong gương mặt bốn người đều là máu... bọn họ bị đám người kia mạnh mẽ đè dưới đất, họng súng đen nhánh chỉ vào đầu bọn họ.
Đám người kia miệng đầy từ ô uế, họng súng và mũi giày không ngừng dí, đá vào mặt bọn họ.
Lăng Vi ôm иgự¢, trong lòng đau xót, vì sao bọn họ lại bị bắt, cô tình nguyện mình mới là người bị bắt.
“Các người lũ khốn này...” khóe mắt Lăng Vi như muốn nứt ra, cô sẽ không nói ‘các người buông tay’, đối phương ngoài việc cảm thấy mình ngu ngốc thì càng thêm càn rỡ. Cô muốn dùng năng lực, trí tuệ của mình để cứu người nhà của mình ra.
Đột nhiên Lăng Vi cười lạnh, từ đầu đến cuối Diệp Đình đều híp mắt, lạnh lùng nhìn đám người kia giống như đang xem mấy tên hề nhảy nhót vậy. Biểu tình của Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo nhưng anh không hề mất đi lý trí. Tuy người nhà của anh bị bắt đi nhưng anh vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt đen như gió lốc quay cuồng chứng minh anh đang suy nghĩ cách giải cứu.
Giang Quân gầm lên với bọn bắt cóc: “Không cần làm tổn thương tính mạng người vô tội.”
“Tao cứ làm tổn thương thì sao?” tên cầm đầu bọn bắt cóc kiêu ngạo dẫm lên đầu bốn người, chúng kiêu ngạo một hồi, hoàn toàn không có hiệu quả mong muốn, vốn dĩ cho rằng Diệp Đình sẽ tức giận nổi điên nhưng không nghĩ tới người ta vô cùng bình tĩnh.
Đám người bắt cóc thấy không thú vị, lúc này mới nói với Diệp Đình: “Không muốn bốn người này ૮ɦếƭ thì mày, vợ mày, còn có mẹ mày trói cho chặt vào, thành thật tới trước mặt bọn tao.”
Nói xong cầm con dao múa máy trên mặt Kỷ Nhu.
Lăng Vi tức giận, trái tim như muốn vỡ ra, Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay cô.
Bọn bắt cóc càn rỡ cười to: “Hahaha...” sau đó nhìn vào màn hình nhổ nước miếng sau đó cắt video.
Diệp Đình cố nén tức giận trong lòng, anh vừa chạy đi vừa gọi cho tổ ám ảnh: “Định vị được bọn bắt cóc ở đâu chưa?”
Vừa nãy liên lạc với bọn Tần Sênh cóc, Diệp Đình ra lệnh tổ ám ảnh lập tức định vị vị trí của bọn chúng.
“Định vị xong, ở đường 201. Bên cạnh có một tòa nhà bỏ hoang, bọn họ ở gần tòa nhà bỏ hoang đó.”
“Được, tổ C lập tức tiếp cận tòa nhà đó, nhất định đừng để bọn bắt cóc phát hiện.” Diệp Đình kéo Lăng Vi lên xe, quay đầu quát với Giang Quân: “Đường 201.”
Giang Quân lập tức leo lên xe cảnh sát, kéo còi cảnh sát ý bảo mọi người lập tức hành động. Giang Quân mở máy truyền tin ra lệnh: “Đường 201 xảy ra vụ bắt cóc. Bọn bắt cóc bắt 4 người dân thường trong đó có một bé năm tuổi, hai người phụ nữ hơn 40 tuổi và một nam thanh niên chừng 26 tuổi, vị trí gần tòa nhà bỏ hoang đường 201.”
Tiếng còi cảnh sát réo vang, các chiếc xe phía trước lập tức nhường đường, thời gian chính là sinh mệnh... bọn họ phải giành giật từng giây.
Giang Quân cắt đứt trò chuyện lập tức ấn tổng đài: “Đường 201 phát sinh án, lập tức phong tỏa các đường gần tòa nhà bỏ hoang đường 201, tránh bọn bắt cóc chạy thoát.”
“Vâng! Tổng đài thu được!”
Giang Quân lập tức gọi cho công an Thành phố: “Đường 201 có vụ bắt cóc, là 4 người bình thường, bọn họ đều là người thân của tổng giám đốc Diệp Đình của Đỉnh phong quốc tế nhưng không hề đòi tiền, qua sơ bộ, Diệp Đình và phu nhân anh ta Lăng Vi bị người khác dùng súng tập kích, kết luận âm mưu bắt cóc.”
“Được, lập tức điều tra, có tình huống gì chúng tôi lập tức báo cáo.”
Xe cảnh sát rong ruổi một đường, đến đường 201 Giang Quân lập tức ra lệnh các xe tắt còi cảnh sát.
Trong xe của Diệp Đình, tổ ám ảnh báo cáo: “Đình ca, chúng tôi đã ghi nhận được hình ảnh hiện trường, anh em của chúng ta bị thương rất nặng, đối phương ước chừng 20 người, vừa rồi anh em của chúng ta bị diệt toàn bộ.”
Diệp Đình đau lòng nhíu mày, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị thít chặt: “Đối phương chỉ có 20 người?”
Làm sao có thể? Vừa nãy anh phái 30 người tiếp viện, hơn nữa còn có 15 người của tổ ám ảnh, tổng cộng có 45 người thế mà không đối phó được 20 người kia? Còn bị diệt toàn bộ? Căn bản là chuyện không thể, chắc chắn trong đó có quỷ kế gì.
Năng lực của tổ ám ảnh không giống nhau, không phải chỉ biết đánh đấm làm sao có thể bị diệt toàn bộ? Dù bị mai phục cũng không đến mức kém như vậy? Làm sao còn để đối phương bắt sống người?
Lăng vi cũng nghĩ đến vấn đề này: “Ông xã, có phải đối phương dùng νũ кнí sát thương đáng sợ nào không?”
Diệp Đình nói: “Nhất định là mai phục không thể phản kích.” Lúc này thành viên tổ D báo cáo: “Đình ca, là xảy ra vụ nổ mạnh, đối phương dùng thuốc nổ.”
Đầu Diệp Đình như bị 乃úa tạ oanh tạc, nếu xảy ra nổ mạnh... vậy thương vong nhất định rất nặng... Diệp Đình gấp gáp gọi cho Tần Sênh: “Tam ca, chỗ tôi xảy ra chuyện rồi!”
Tần Sênh vừa nhận được mệnh lệnh cấp trên đang định xuất cảnh: “A Đình, chỉ sợ tôi không qua được, tôi hiện tại phải ra ngoài, đường 201 nổ mạnh, hiện tại phải đến hiện trường.”
Diệp Đình siết chặt nắm tay, nói: “Tam ca, tôi muốn nói chính là đường 201! Gần tòa nhà bỏ hoang có bốn người bị bắt cóc chính là người nhà của tôi.”
“Sao cơ?” sự kiện nổ này rất khủng bố, có hơn 30 người bị thương nặng, nguy hiểm tính mạng.
Tần Sênh luôn luôn trầm ổn, tính cách bình tĩnh cũng phải cả kinh: “Được, a Đình, cậu nhanh tới đi, hiện tại tôi đang ở trên đường.”
“Được, tôi cũng đang trên đường tới.” Diệp Đình kết nối với tổ ám ảnh: “Nhất định phải nhìn chằm chằm đám người kia, không cho bọn chúng chạy thoát.”
“Vâng, Đình ca.”
Hơn mười chiếc xe cảnh sát công thêm chiếc xe thể thao của Diệp Đình gào thét băng băng trên đường 201, tổ cảnh sát giao thông nhận được mệnh lệnh cho bọn họ qua đường.
Lúc gần tới tòa nhà bỏ hoang, Diệp Đình đi lên đằng trước, Tần Sênh đã tới.
Nhưng mà bọn bắt cóc đã chạy từ lau.
Tổ ám ảnh báo cáo: “Đình ca, thiết bị truy tung đột nhiên bị ngắt đoạn, thủ đoạn của đối phương vô cùng cao minh, bọn họ chắn hết tín hiệu truy tung.”
Diệp Đình không hề trách cứ mà hạ lệnh: “Tiếp tục tìm kiếm chỗ mấy con đường ra vào đường 201, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ra ngoài, một khi có hiềm nghi, lập tức báo cáo.”
“Vâng! Đình ca!”
Giang Quân xuống xe, sắc mặt thâm trầm, cầm máy truyền tin hạ lệnh: “Bọn bắt cóc đã chạy trốn, nhất định phải sống ૮ɦếƭ giữ chặt cửa ra vào, kiểm tra các xe thông qua, kiên quyết vây chúng trong khu vực 201.”
Diệp Đình và Lăng Vi chạy tới hiện trường, Giang Quân theo sát đằng sau.
Gần tòa nhà bỏ hoang có dây cảnh giới phòng ngựa có người tiến vào.
“Anh Ba...” Lăng Vi gọi Tần Sênh.
Tần Sênh quay đầu thấy Diệp Đình và Lăng Vi tới liền phất tay với đội viên: “Bọn họ là người nhà của người bị bắt cóc.” Lúc này mới có người cho bọn họ vào.
Diệp Đình và Lăng Vi đi qua giây cảnh giới nhanh chóng đi tới, giữa đường có một cái hố bị nổ tung, hai bên có hơn 10 chiếc xe bị nổ, khắp nơi đều là máu.
Hơn 30 người tổ ám ảnh bị thương nặng, cả người đều là máu nằm trên cáng cứu thương, hai mắt Diệp Đình tanh hồng.
Trái tim như bị dao cắt.
“A Lâm ——” Diệp Đình nhìn anh em của mình máu me đầy người, các anh em của anh đầu rơi máu chảy, khắp nơi đều bị thương... còn có nhiều mảnh thủy tinh găm trên người bọn họ.
Diệp Đình đau lòng! Những anh em này đều là anh em cùng anh vào sinh ra tử, phúc không hưởng bao nhiêu, cả ngày ngăn cản tai họa khó khăn cho anh!
Tim Diệp Đình sắp nứt ra.
“Anh Đình…” A Lâm vẫy tay với anh: “Em… Không sao…”
A Lâm rên lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh…
“Mau mau! Mau đưa bọn họ đi bệnh viện!” Diệp Đình sắp điên rồi! Anh tức giận! Anh căm ghét! Anh muốn Gi*t người —— Tim Lăng Vi đang rỉ máu… Cô muốn an ủi Diệp Đình, nhưng… lúc này nói lời nào cũng cứng nhắc vô lực. Cô có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể tận lực giúp nhân viên y tế, đỡ các anh em bị thương nặng lên băng ca.
Lúc Giang Quân chạy tới, lấy giấy chứng nhận thân phận cảnh sát trưởng, cảnh sát viên kiểm tra mới cho anh ta đi vào.
Giang Quân thấy tình hình thảm hại như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng từng cơn, huống chi là Diệp Đình! Giang Quân lập tức chỉ huy đội viên và thuộc hạ Diệp Đình dẫn theo nhanh chóng đưa thành viên ám dạ đi bệnh viện.
“Các người nhìn chỗ này.” Tần Sênh kéo Diệp Đình, Lăng Vi và Giang Quân đi.
Anh chỉ một cái hố to rất sâu, nói với ba người họ: “Vừa rồi chính là chỗ này xảy ra nổ. Bom nay cũng không phải là bom thông thường. Nổ hướng xác định, lực sát thương cực mạnh, nhìn mặt phẳng và phạm vi nổ, còn có những cặn này, có thể kết luận là TNT, đây là thuốc nổ quân dụng, khoảng thời gian này nước J đang thu mua lượng lớn loại đồ phế thả và thuốc nổ này, lén mua đi bán lại thuốc nổ. Tên bắt cóc này nhất định không phải tên bắt cóc bình thường, bọn họ có thế lực lớn mạnh, thậm chí có cấu kết với một nhân viên quân sự quan trọng của nước J!”
Ngón tay Lăng Vi cắm trong tóc, dùng sức nhéo, cô nghe đến da đầu tê dại.
Cho tới bây giờ chưa trừng trải qua chuyện này, người bị bắt cóc chính là người nhà cô, đối phương còn có thuốc nổ! Có súng! Hiện trường nổ còn dám dùng thuốc nổ quân dụng! Là tự tin đến mức nào mới có thể khiến bọn họ ngông cuồng như vậy?
Tim Lăng Vi đập loạn, bọn họ không phải côn đồ hung hãn tào bạo thông thường, mà bọn họ là hắc bang lớn mạnh nhất trên thế giới!
Tiểu Tony, Lăng Tiêu, Kỷ Nhu, Bách Lí Phong! Bọn họ sẽ nguy hiểm tính mạng chứ?
Lăng Vi trong nháy mắt đứng không vững.
Thân thể cô lảo đảo, Diệp Đình vội ôm cô lại. Diệp Đình nói với Tần Sênh: “Tam ca, chuyện lần này xảy ra đột ngột, em có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”
Tần Sênh gật đầu, Diệp Đình lại ra hiệu Giang Quân tới.
Diệp Đình lắc bả vai Lăng Vi: “Vợ bình tĩnh đi, anh nói chuyện với bọn họ một lát, em ở đây chờ anh.”
Lăng Vi gật đầu, tuy cô sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng bây giờ cô phải kiên cường!
Lăng Vi lập tức chạy đi giúp nhân viên y tế băng bó cho người bị thương. Bọn họ bị thương quá nặng… Không cầm được máu. Nhân viên y tế phải cầm máu cho bọn họ trước.
Xe cứu thương chạy đi từng chiếc từng chiếc, tổ D tổ ám dạ vừa được điều tới tiếp viện, bọn họ đều đến bệnh viện theo, chuẩn bị hiến máu cho anh em bị thương nặng.
Diệp Đình bảo tổ trưởng tổ D điều động kho máu, phối hợp bệnh viện, nhất định phải tận lực cứu các anh em!
Diệp Đình kêu Tần Sênh và Giang Quân qua một bên, anh thấp giọng nói: “Thế lực sau lưng tên bắt cóc này lớn mạnh đến độ làm người ta tức lộn ruột! Bọn họ có thể lấy được loại thuốc nổ này chứng tỏ đối phương không chỉ cấu kết một nhân viên quân sự quan trọng của một nước nào đó, thậm chí bọn họ có thể có bối cảnh quân đội, hai người suy nghĩ đi, bọn họ dám dùng thuốc nổ quân dụng trắng trợn như vậy, chứng minh bọn họ không sợ hãi.”
Tần Sênh gật đầu: “Không sai, quá kiêu ngạo!”
Giang Quân nói: “Tôi lập tức báo cáo lên cấp trên, nhanh chóng điều tra ra đường dây mấy tên bắt cóc mua thuốc nổ này.”
Diệp Đình đột nhiên cau mày nói: “Tôi đang lo lắng cho…”
Nửa câu sau của anh không nói ra, anh lo lắng có nội gián cạnh cha! Thân phận Diệp Khanh hai mươi mấy năm không bị đưa ra ánh sáng, vừa gặp cha anh liền bị đuổi Gi*t…
Tính cả anh và Tiểu Vi ở trong đó.
Điều này quá rõ ràng! Giang Quân và Tần Sênh không hỏi anh đang lo lắng cái gì, chỉ thấy Diệp Đình đi mau về trong xe.
Lăng Vi cũng chạy theo.
Diệp Đình lên xe, mở laptop ra, để lại một câu cho Lôi Thiếu Dục: “Cẩn thận người bên cạnh cha.”
Anh không thể đánh ra chữ cụ thể, tránh cho bị người khác phá giải, nếu thật sự có nội gián bên cạnh cha, tất cả đối thoại của bọn họ đều bị giám sát điều khiển! Cho dù nguy cơ trùng trùng, anh cũng nhất định phải nhắc nhở cha!
Lăng Vi lên xe, cô nhìn Diệp Đình chằm chằm, tay nhỏ bé lạnh băng cầm tay anh: “Chồng, có phải bên cạnh cha có nội gián không? Hay là bên cạnh chúng ta có nội gián?”
Diệp Đình nói: “Theo suy đoán của anh, hẳn là bên cha có vấn đề, chúng ta và mẹ đã nhận nhau rất lâu rồi, luôn gió êm sóng lặng, cha vừa dẫn mẹ đi liền xảy ra chuyện… Điều này không khỏi làm chúng ta suy nghĩ nhiều! Bây giờ là lúc này, muốn bao vây tiêu diệt Hắc Dạ Đế Quốc! Đối phương chắc chắn nóng lòng phá hỏng kế hoạch của cha, mới không thể chó cùng rứt giậu.”
“Ừ…” Lăng Vi gật đầu: “Bắt giữ người bên cạnh cha, nói ông ấy từ bỏ kế hoạch! Đám người này đuổi Gi*t chúng ta, bắt cóc dì Nhu, chủ yếu nhất là muốn ép cha! Bọn họ muốn ông ấy dừng kế hoạch bao vây tiêu diệt!”
Lăng Vi chau mày.
Cô nói: “Chồng… Thân phận của cha thần bí như vậy, ông ấy làm việc cẩn thận, nội gián ẩn núp bên cạnh ông ấy… nhất định là người cực kỳ gần gũi với ông ấy…”
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm.
Thật lâu, anh mới nói: “Theo lý… người có thể đảm nhiện nhiệm vụ bí mật đó không nên tồn tại…”
Lăng Vi ngắt lời anh: “Hay là… bị uy Hi*p, lợi dụng! Có phải cũng có người bắt người nhà của bọn họ, hoặc là nắm chuôi của bọn họ không?”
Diệp Đình nói: “Cái này… quả thật rất khó nói. Người tiếp nhận những nhiệm vụ này căn bản cắt đứt liên lạc với người nhà. Giống như cha chúng ta, nếu không phải chúng ta dồn ép, ép ông không còn cách nào, cả đời này ông ấy cũng sẽ không xuất hiện nhận chúng ta. Anh đột nhiên cảm thấy bên người ông ấy có nội gián… hình như không có khả năng lắm.”
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Không phải bên cạnh ông ấy có nội gián, đó chính là nội gián bên cạnh anh, anh quen biết rất nhiều người…”
Diệp Đình nói: “Anh quen biết không ít người, nhưng người biết chúng ta và cha nhận nhau cũng không nhiều.”
Lăng Vi hỏi anh: “Có ai biết?”
Diệp Đình không trả lời, tuy Lăng Vi hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ: “Lôi Đình, Lôi Tuấn…”
Những người khác chỉ biết bọn họ và mẹ nhận nhau, không biết bọn họ và cha nhận nhau!
Lăng Vi chợt nhớ tới… Lôi Đình từng có tiền án… Còn nhớ lần đầu tiên Diệp Đình và Paul – Louis xích mích, Diệp Đình nổi giận, trực tiếp nổ tung trang viện Lotta!
Khi đó, Paul – Louis suýt chút nữa ૮ɦếƭ mất! Là Lôi Đình tung tin ra ngoài, Paul – Louis mới chạy trốn vào trong mật đạo.
Khi đó, trong mật đạo đầy khói, cửa mật đạo bị nổ sụp, chặn đường ra. Paul thiếu chút nữa bị lửa thiêu ૮ɦếƭ, vẫn là Lôi Đình truyền tin cho người đi cứu Paul – Louis…
Lăng Vi cảm thấy mồ hôi, lông của mình dựng đứng lên!
Tình hình lúc đó, cô không nhớ rõ lắm… Chỉ nhớ là Lôi Đình thả Paul – Louis.
Lôi Đình giải thích: Paul và Hoắc Ân có thể hãm chân nhau… Sức mạnh ba chân mới là vững chắc nhất… Bởi vì cô ta cho là lúc đó thế lực Diệp Đình chưa hoàn mỹ.
Sau đó cũng chứng minh khi Diệp Đình đả kích Paul, suýt chút nữa phá sản.
Lần đó, bọn họ đều tha thứ cho Lôi Đình.
Nhưng mà… lần này thì sao… Lại là Lôi Đình đưa Diệp Khanh đến tay Lôi Thiếu Dục.
Cô ta sắp xếp màn kịch kia, cho Diệp Khanh đứng trước cửa trung tâm thương mại… Rút lui tất cả thành viên tổ ám dạ!
Lúc ấy, cô ta tự mình hành động, không báo cáo Diệp Đình!
Tình trạng bản thân Diệp Khanh không ổn định, bà đứng đó khóc một mình, Lôi Thiếu Dục không thể nào mặc kệ! Khi ấy, nhiều kẻ địch ẩn núp chung quanh như vậy! Cho dù chậm một giây, Diệp Khanh cũng có thể rơi vào trong tay kẻ địch!
Suy tính vô cùng tỉ mỉ nha ——
Lăng Vi bị dọa sợ run rẩy, cô đối với Lôi Đình, thật sự coi cô ta như chị em ruột… Cô muôn phần không muốn nghi ngờ Lôi Đình, nhưng… cô gái này làm việc, luôn là như vậy…
Lăng Vi ngước mắt nhìn Diệp Đình. Trong mắt anh tựa như nổi lên một ngọn lửa.
Nhưng sau đó liền biến mất.
Lăng Vi biết, trong lòng Diệp Đình có mười ngàn lý do giải thích hành động kỳ lạ của Lôi Đình, anh cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Lôi Đình làm ra chuyện có lỗi với anh!
Bầu không khí trong xe ngột ngạt làm người ta nghẹt thở.
Diệp Đình nói: “Tiểu Đình có hiềm nghi, nhưng cô ấy cũng không có động cơ, cũng không có lý do làm vậy. Em nghĩ đi, nếu cô ấy muốn Gi*t anh, muốn Gi*t em, muốn Gi*t mẹ anh, vậy thì dễ như trở bàn tay! Cô ấy cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy? Còn cố ý cho mẹ anh chạy, làm người khác nghi ngờ cô ấy? Cô ấy trực tiếp bắt, Gi*t bà ấy ở trung tâm thương mại Tinh Vân không phải tốt hơn sao?”
Lăng Vi gật đầu: “Anh nói đúng… Lôi Đình không có tâm cơ gì, làm việc thiếu cân nhắc, nếu nói cô ấy xấu… Em có mười ngàn lý do không tin.”
Lăng Vi nói sang chuyện khác: “Tổ ám dạ điều tra được vị trí của họ chưa? Bây giờ em rất lo cho bọn họ…”
Tên bắt cóc vừa gửi video tới, mặt bốn người họ đầy máu… cũng không biết bọn họ bị thương có nặng hay không, với sự hung tàn của tên bắt cóc, không thể nào quan tâm sống ૮ɦếƭ của bọn họ!
Lăng Vi thật đau lòng! Bệnh tình của Tiểu Tony và Lăng Tiêu vừa chuyển biến tốt, bây giờ lại không biết bị kích thích thành thế nào… Bốn người họ đều bị thương… Tình hình tổ ám dạ vừa rồi, cô cũng nhìn thấy… cả người đều là mảnh vỡ thủy tinh… Lăng Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân đau đớn.
Giống như những mảnh vỡ kia đâm vào trên người cô.
Diệp Đình ôm bả vai cô, an ủi cô: “Những tên bắt cóc này bắt cóc bốn người họ, mục đích chính là uy Hi*p cha chúng ta. Những kẻ ác này muốn cảnh cáo ông ấy lập tức rút tay, đừng đối nghịch với Hắc Dạ Đế Quốc! Tạm thời sinh mạng bọn họ không có nguy hiểm gì.”
“Nhưng mà…” Lăng Vi vội la lên: “Anh nói bọn chúng không phải tên bắt cóc bình thường! Những người này gian trá như ma quỷ, tồi tệ cùng cực. Bây giờ em sợ bọn chúng sẽ làm gì bốn người họ…”