Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 289

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Khói tín hiệu trên bầu trời bị gió lốc làm tiêu tan, sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay trực thăng vang ở bên tai.
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ngẩng đầu lên... Bọn họ đã miệng đắng lưỡi khô, vừa đói vừa lại khát... Chỉ mới ngẩng đầu lên thế này thôi, bọn họ đã cảm thấy choáng váng hoa mắt chóng mặt.
Lôi Tuấn đứng ở cửa khoang máy bay trực thăng, chỉ xuống một điểm phía dưới: “Mau —— mau! Nơi đó —— “
Máy bay trực thăng muốn hạ cánh xuống, nhưng không gian chỗ này quá hẹp, không có chỗ đậu. Máy bay trực thăng chỉ có thể bay quanh quẩn ở phía trên phòng thí nghiệm.
Lôi Tuấn vội vàng nói: “Thả thang dây xuống, tôi sẽ đi xuống đón bọn họ!”
Đội trưởng đội cứu hộ cũng trầm ổn ra lệnh cho hai đội viên: “Các cậu cũng xuống theo đi. Nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho hai vị nữ sĩ phía dưới!”
“Dạ! Đội trưởng ——” hai người mang theo túi nước uống và bánh mì, sẵn sàng đi xuống ứng cứu.
Đội trưởng đội cứu hộ của máy bay trực thăng lập tức thả thang dây xuống.
Động tác của Lôi Tuấn cực nhanh, chỉ mấy động tác anh ta đã leo xuống thang dây lơ lửng giữa không trung. Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, giống như thiên thần bay từ trên trời xuống, thằng nhóc này tới cứu bọn họ sao!
Mỗi một động tác của Lôi Tuấn đều đặc biệt gọn gàng: “Bịch” rơi xuống đất.
Hai đội viên đội cứu hộ sau lưng anh ta cũng “Bịch… bịch” rơi xuống đất: “Nữ sĩ, hai người mau uống nước, giữ gìn thể lực.”
Bọn họ lấy túi nước và bánh mì ra, Kỷ Nhu và Bách Lý Phong lập tức nhận lấy, uống nước, ăn bánh mì: “Cám ơn các cậu...”
Hai đội viên đội cứu hộ nói: “Hai người chủ yếu phải cám ơn vị tiên sinh này, nếu không nhờ có anh ta báo cảnh sát, nói phát hiện ra nơi này có khói tín hiệu cầu cứu, chúng tôi cũng không thể nhanh chóng tìm được hai người như vậy.”
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cùng nhìn về Lôi Tuấn.
Biểu tình của Lôi Tuấn... cực kỳ phức tạp... Nhìn thấy Kỷ Nhu và Bách Lý Phong... nội tâm của anh ta nhất thời cuộn trào như con sóng lớn!
Để tìm kiếm tung tích của hai người bọn họ, anh ta đã vận dụng hết tất cả các tài nguyên có thể sử dụng! Lúc tiểu đội bóng tối báo cáo nơi này đang có khói tín hiệu bay lên, nhân lực trong tay anh ta đã bị phân phát đến khác các nơi.
Anh ta lập tức quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của đội cứu hộ địa phương, đội cứu hộ địa phương nhận được thông báo của cảnh sát, lập tức vào núi dưới sự chỉ dẫn của anh ta. Quả nhiên, gặp được khói tín hiệu màu đỏ đang lượn lờ bay.
Đội viên đội cứu hộ vừa đeo đai an toàn vào trên người bọn họ, vừa nói: “Hai vị nữ sĩ, hai người thật sự biết tự cứu mình! Nếu khói tín hiệu không có màu đỏ, có lẽ sẽ không dụ cho người ta chú ý.”
Anh ta nói xong, vốn tưởng rằng hai nữ sĩ sẽ khen ngợi mình, nhưng lại phát hiện ra, không ai trong bọn họ nói gì.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai nữ sĩ kia, đang nhìn chằm chằm vào Lôi Tuấn...
Mà Lôi Tuấn… cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Kỷ Nhu chợt đưa tay ra... chạm vào khuôn mặt của Lôi Tuấn, nước mắt của bà lập tức tràn ra khỏi hốc mắt.
Bờ môi của bà run rẩy, nhưng không thể nói ra được chữ nào...
Bách Lý Phong cũng khó có thể che giấu được tâm tình kích động, không xác định hỏi: “ À... tiểu Tuấn à?”
Chàng trai đang đứng trước mặt bọn họ... cực kỳ giống với… Lôi Thiếu Triệt! Cũng giống với Kỷ Nhu... cậu ta tổng hợp ưu điểm của hai người bọn họ... Nếu tính thời gian, người này nhất định là Lôi Tuấn! Nhưng không biết cậu ta có dùng cái tên này không? Cậu ta có còn dùng cái tên này không?
Lôi Tuấn gật đầu: “Là con.”
Anh ta muốn gọi “Mẹ”, muốn gọi “Dì Phong “, nhưng lại không thể mở miệng được.
Nước mắt của Kỷ Nhu giống như đê vỡ, không ngừng chảy xuống...
Lôi Tuấn nhìn bà, cảm thấy cực kỳ đau lòng, anh ta đột nhiên đưa tay ra ôm lấy bà: “Mẹ... Thật xin lỗi, con trai tới trễ...”
“Hu hu hu...” Kỷ Nhu giàn dụa nước mắt. Bà vòng tay qua ôm lấy Lôi Tuấn, không ngờ rằng con trai của bà... đã lớn thế này rồi...
Bách Lý Phong giơ tay lên lau nước mắt, Lôi Tuấn cũng đưa tay ra ôm lấy bà: “Dì Phong, tiểu Đình cũng rất khỏe, con bé cũng rất nhớ mẹ.”
Bách Lý Phong giơ hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống theo kẽ ngón tay.
“Chúng ta đi thôi, về nhà con sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.” Lôi Tuấn mang Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ra khỏi núi. Kỷ Nhu còn mang theo cả thành quả thí nghiệm của bà và Bách Lý Phong.
Hai người vừa mệt vừa đói, ngủ như chưa bao giờ được ngủ ở trên máy bay trực thăng, hai người vốn không muốn ngủ, bọn họ cứ vẫn chăm chú nhìn Lôi Tuấn, nhưng bọn họ thật sự không thể chịu nổi... Bởi vì thân thể bọn họ đã quá mệt mỏi.
Lôi Tuấn không trực tiếp đưa bọn họ về nhà, mà đưa bọn họ vào bệnh viện ở địa phương gần chỗ bọn họ nhất.
Anh ta cũng đã thông báo cho Lôi Đình biết ở trên máy bay trực thăng: “Tiểu Đình, anh tìm được mẹ rồi!”
Lôi Đình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Em sẽ tới ngay lập tức —— “
Lăng Vi, Lý Thiên Mặc, Hạ Tiểu Hi đi cùng cô ấy. Còn cả Lôi lão gia, Lôi thiếu Tu, Lôi Niểu Niểu, dì phương nhận được tin tức, cũng lập tức lên đường, cùng chạy tới.
Trong bệnh viện, Lôi Tuấn hết lòng chăm sóc cho hai người. Kỷ Nhu vẫn luôn nắm lấy tay của Lôi Tuấn, không chịu buông tay. Bà đã khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
Bách Lý Phong an ủi bà: “Chị Nhu, chị là người kiên cường nhất mà em từng gặp, ở bên cạnh chị bao nhiêu năm, em mới chỉ nhìn thấy chị khóc có hai lần, một lần là... tiên sinh Thiếu Triệt qua đời, còn lần khác chính là bây giờ...”
Kỷ Nhu lau nước mắt, nhìn Bách Lý Phong nói: “Một mình chị chịu tội thì thôi, còn hại em bị nhốt theo chị hai mươi năm. Tiểu Phong, chị thật có lỗi với em...”
Bách Lý Phong lắc đầu nói: “Chị Nhu, chị chính là tín ngưỡng của em. Nếu năm đó không có chị cứu em, em đã sớm ૮ɦếƭ rồi. Hai mươi năm qua, em ở bên cạnh chị, coi như là em báo đáp ân cứu mạng của chị, em mới hơn bốn mươi tuổi, em còn có thể sống được ba mươi bốn mươi năm nữa cơ mà... Còn bây giờ, em đã được đi hưởng phúc rồi!”
Kỷ Nhu lau nước mắt, cười nói: “Em đi hưởng phúc đi... phải hưởng thật tốt vào! Không hưởng tốt, chị sẽ không tha cho em đâu!”
Bách Lý Phong cười nói: “ Đúng, phải hưởng thật tốt! Em còn phải đi yêu đương nữa! Phải tìm người tốt, vui vẻ yêu đương!”
Mặc dù hai người bị nhốt hai mươi năm, nhưng tính cách của bọn họ vẫn luôn lạc quan, tích cực, nếu không bọn họ đã không sống lâu được đến vậy...
Lúc Lôi Đình đi vào phòng bệnh, Bách Lý Phong lập tức ngây ngẩn: “Đây là tiểu Đình...”
Lôi Đình kéo khóe miệng, muốn mỉm cười với bà... Bách Lý Phong chợt xua xua tay: “Đừng quan tâm gọi dì là mẹ —— dì còn muốn đi tìm chồng, dì cũng không có con gái lớn như con! Mẹ con là vị bên cạnh kia kìa... t*ng trùng là của cha con, trứng là của chị Nhu, dì chỉ mang thai thay chị ấy mà thôi.”
Nói xong, bà lại kéo vạt áo của mình lên, cho bọn họ xem vết mổ: “Nhìn này, lúc ấy sanh mổ (c-section)... rất đau!”
Những lời này của bà, nghe thì có vẻ không đứng đắn, nhưng lại khiến cho nội tâm của người ta sục sôi dâng trào! Lôi Đình càng muốn nói: “Con càng muốn gọi mẹ là mẹ! Con nói cho mẹ biết, mẹ không nhận con không được! Con bám vào mẹ đấy!”
“Ai ôi... Vậy sao tôi còn đi lừa bịp được?!”
“Ha ha ha...” mọi người đều vui vẻ cười vang, hoàn toàn không còn bầu không khí buồn bã như trước nữa.
Lôi Tuấn nhanh chóng hiểu ra, thì ra tính cách “Nhị, ngu” của anh ta và Lôi Đình, đều di truyền từ mẹ hai——
Bách Lý Phong là người thuộc trường phái hành động, bảo muốn yêu đương, lập tức đi tìm vị đội trưởng đội cứu hộ anh vũ phi phàm kia.
Đội trưởng đội cứu hộ kia... đã sớm biết Bách Lý Phong sinh thay một đứa bé cho Kỷ Nhu vì báo ân, ông ấy rất kính nể. Năm nay ông ấy 40 tuổi, đã từng kết hôn một lần, mặc dù, tất cả mọi mặt đều đặc biệt tốt, nhưng bởi vì tính chất công việc quá bận rộn, quanh năm thi hành nhiệm vụ cứu hộ ở bên ngoài... vì vậy, đàng gái người ta chê ông, không muốn ông.
Bách Lý Phong liền nói: “Không thành vấn đề! Sau này anh làm nhiệm vụ, tôi sẽ cùng thi hành nhiệm vụ với anh! Tôi biết y học dược lý, còn có thể giúp anh kịp thời cấp cứu người bị mắc kẹt! Haizzz... Đáng tiếc, tôi lớn hơn anh mấy tuổi... Nếu không, tôi làm trợ lý cho anh được không?”
Vị đội trưởng đội cứu hộ kia, lập tức nói: “Hay là... cô làm vợ tôi đi...”
“Ha ha —— “
Lôi Tuấn trợn trắng mắt, ngẩng đầu lên nhìn đèn: “Nhị… cũng là đủ rồi!”
Lúc này, Diệp Đình gửi video tới: “Tiểu Tuấn, đây là video tiệc sinh nhật chị dâu cậu, cậu đưa cho dì Kỷ Nhu xem đi, để bà ấy nhìn xem có bóng người quen thuộc nào với bà ấy hay không.”
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cẩn thận xem video. Kỷ Nhu nhìn chằm chằm vào màn hình, xem một lần lại một lần, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có người mẹ quen...”
Bà hơi ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn Lôi Tuấn, rồi lại nhìn về phía Lôi lão gia...
Giống như đang hỏi: “Mọi người đang bảo tôi tìm ai?”
Lôi lão gia phất phất tay, bảo mọi người đi ra ngoài trước. Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người ông Kỷ Nhu và Bách Lý Phong,.
“Kỷ tiểu thư, Bách Lý tiểu thư...” Lôi lão gia nói: “Nhiều năm qua, các cô đã phải chịu khổ rồi... Tình hình bây giờ, hơi phức tạp. 26 năm trước, Lôi gia chúng tôi đã tổ chức lễ tang cho Thiếu Dục và Thiếu Triệt, hẳn hai người... đều biết chuyện này. Nhưng bây giờ thì sao... mấy đứa cháu của tôi, đều không chịu tin tưởng cha bọn chúng đã qua đời. Vì vậy, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách tìm ra bọn họ.”
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong đều mở to hai mắt.
Kỷ Nhu thất kinh: “Mấy đứa bé này... Cho rằng anh cả Thiếu Dục và Thiếu Triệt... còn sống?”
Lôi lão gia gật đầu nói: “Điều này cũng không thể trách bọn họ được, từ nhỏ bọn họ đều chưa từng được gặp cha mẹ, muốn tìm cũng là đềi dễ hiểu. Hơn nữa... quả thật khoảng thời gian gần đây… rất kỳ hoặc...”
Kỷ Nhu lập tức ngồi thẳng người dậy: “Kỳ hoặc?” Bà vốn đang dựa ở đầu giường, vừa nghe thấy Lôi lão gia nói hai chữ “Kỳ hoặc” này, bà lập tức ngồi không yên: “Sao lại kỳ hoặc?”
Bà là người thông minh, dĩ nhiên là mới nghe qua đã hiểu!
Lôi lão gia nói: “Con của Thiếu Dục nhà tôi, tên là Diệp Đình, thằng bé nói với tôi, vì truy kích kẻ thù, khoảng thời gian trước nó đã thiếu chút nữa phá sản, sau đó... Đột nhiên có một thế lực trong bóng tối giúp nó. Còn cả mấy ngày trước, lúc tiểu Tuấn tới đế đô, bị mười mấy chiếc xe bám theo, nhưng dường như người trong xe không muốn làm khó nó, chỉ muốn ép nó xuống xe, sau đó... Nhìn nó rồi đi.”
“...” Kỷ Nhu và Bách Lý Phong nhìn nhau, Bách Lý Phong nói: “Chị Nhu, nếu chị có lời muốn nói với Lôi lão tiên sinh, vậy em tránh ra trước.”
Kỷ nhu suy nghĩ, rồi chậm rãi gật đầu.
Bách Lý Phong hỏi ý, gật đầu với Lôi lão gia, rồi đưa chân xuống đất, đi ra ngoài.
Kỷ Nhu lấy ra một sợi dây chuyền màu tím! Giống y như sợi dây chuyền trong tay Diệp Đình và Lý Thiên Mặc! Chỉ là màu sắc của viên ngọc trên mặt dây chuyền không giống!
Lôi lão gia nhận ra sợi dây chuyền này, Diệp Đình đã cho ông xem qua.
Kỷ Nhu vừa nhớ lại, vừa nói: “Cháu nhớ... Lần đó Thiếu Triệt bị trọng thương, cháu tự tay phẫu thuật cho anh ấy, ba ngày ba đêm, mới kéo anh ấy trở về từ chỗ ૮ɦếƭ... Sau đó, cháu thật sự rất thích anh ấy... Cháu theo đuổi anh ấy như điên, nhưng anh ấy cự tuyệt cháu một lần lại một lần. Anh ấy không ngừng nói với cháu... anh ấy nói: Mạng sống của anh ấy thuộc về đất nước này, mạng sống của anh ấy đã không còn thuộc về chính mình nữa. Sau đó, anh ấy đưa sợi dây chuyền này cho cháu. Anh ấy nói, anh ấy không có cách nào đối xử tốt với cháu. Lại không muốn thiếu cháu quá nhiều, muốn lưu lại một kỷ niệm cho cháu... lúc ấy, cháu đã không thể hiểu được những lời này của anh ấy... Bởi vì, đất nước chúng ta có rất nhiều chiến sĩ, cũng không phải mỗi một chiến sỹ đều không được kết hôn. Cho dù nhiệm vụ của anh ấy cực kỳ nguy hiểm, cũng không đến nỗi đoạn tuyệt giống như anh ấy. Bây giờ cháu chợt nghĩ ra... có phải anh ấy đã tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt hay không? Thân bất do kỷ?”
Lôi lão gia khi*p sợ, vội vàng kết nối video với Diệp Đình, Kỷ Nhu giơ sợi dây chuyền đến trước ống kính camera, sau khi Diệp Đình nhìn sợi dây chuyền, lập tức nói với Lôi lão gia: “Ông nội, bây giờ cháu sẽ lập tức tới bệnh viện ngay, nhất định phải bảo vệ mọi người an toàn.”
Bên ngoài, sau khi Bách Lý Phong ra khỏi phòng bệnh, bà chỉ nhìn thấy mấy đội viên đội cứu hộ đứng ở cửa, cũng không biết mấy người khác khác đã chạy đi đâu.
Bà mỉm cười nói: “Đội trưởng Lý, cám ơn anh đã giúp tôi.”
Đội trưởng Lý lắc đầu, bày tỏ không ngại. Vừa nãy Bách Lý Phong nói muốn yêu đương với ông, thật ra là nhờ ông giúp một chuyện.
Bách Lý Phong sợ Kỷ Nhu khổ sở trong lòng, vì vậy, bà nói muốn tìm một người tốt để yêu đương, vui vẻ yêu đương. Thế nên bà mới nhờ đội trưởng Lý giúp chuyện này.
Đội trưởng Lý nói: “Thấy hai người các cô bình an vô sự, là tôi an tâm rồi. Sắp tới đây tôi còn có nhiệm vụ khác phải thi hành, không thể qua thăm các cô được. Sau này, có cần gì trợ giúp, cô cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Bách Lý Phong nói cám ơn ông: “Chờ lúc nào anh hết bận rộn, tôi sẽ mời anh ăn cơm, trịnh trọng cảm tạ anh.”
Đội trưởng Lý xua xua tay: “Cứu các cô, là chức trách của đội cứu hộ chúng tôi. Không cần cám ơn.”
Nhưng Bách Lý Phong tức giận trừng ông, nói: “Ý tôi nói là... Cám ơn anh đã làm bạn trai một ngày của tôi!”
Đội trưởng Lý gượng cười, hơi xấu hổ nói: “Không cần khách khí, vô cùng vinh hạnh.” Nói xong, ông ấy đưa tay ra bắt tay với bà: “Hy vọng sau này... Chúng ta còn có thể gặp mặt.”
Bách Lý Phong gật đầu: “Được...”
Trong phòng bệnh, Lôi lão gia nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kia, rơi vào trầm tư...
Một đầu khác, Diệp Đình nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đầy màu sắc trong tay mình, trong đầu... chợt nhảy ra một suy nghĩ đặc biệt kỳ quái!
Tại sao... chủ nhân của sợi dây chuyền này, đều đã qua đời?
Lôi Thiếu Dục có sợi dây chuyền, ông ấy qua đời 26 năm trước, Lôi Thiếu Triệt có sợi dây chuyền, cũng qua đời 26 năm trước... cha của Lý Thiên Mặc, Lý Vân Hào có sợi dây chuyền, cũng qua đời hơn hai mươi năm trước. Cụ thể là năm nào thì anh không quá chắc chắn, nhưng cùng một khoảng thời gian!
Anh còn biết, những người có sợi dây chuyền này, đều là kỳ tài trong giới quân sự thời điểm đó!
Tại sao bọn họ lại... lần lượt qua đời?
Điều này có nghĩa là gì?
Tuyệt đối không thể nào vì sợi dây chuyền này mang theo lời nguyền!
Chỉ có một khả năng —— đó là… có lẽ những người có sợi dây chuyền này... đều cùng nhận nhiệm vụ cực kỳ bí mật cực kỳ quan trọng—— bọn họ bị sắp xếp “૮ɦếƭ”, lấy một thân phận khác để sống. Bọn họ qua đời, có lẽ là để bảo vệ người nhà bọn họ... Nếu không, lấy mức độ nguy hiểm trong nhiệm vụ của bọn họ, nhất định sẽ gây nguy hiểm cho người nhà bọn họ!
Diệp Đình suy nghĩ, suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy mình đang đến gần chân tướng!
Suy nghĩ của anh dâng trào, anh lập tức gọi điện thoại cho Lăng Vi, anh rất muốn chia sẻ những suy đoán này với cô! Nếu cô nghe được tin tức này, cô nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Diệp Đình vừa mới lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Vi, đột nhiên “Ầm—— ầm ——” có ai đó đâm vào xe anh!
Tiếng “Ầm” vang lên rất lớn —— Lăng Vi bị dọa sợ đến nỗi cả người đều muốn co rụt lại!”Diệp Đình —— “
“Chồng —— sao vậy?”
“Tít tít...” Trong điện thoại di động truyền tới tiếng “Tít tít “, điện thoại di động đoạn bị ngắt kết nối, Diệp Đình xảy ra tai nạn xe cộ! Anh có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không? Sắc mặt của Lăng Vi trở nên trắng bệch, cô vội vàng gọi lại, ngón tay cực kỳ run rẩy, hô hấp loạn nhịp, trái tim như muốn bay ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢! Nhưng điện thoại vẫn không gọi được.
“Á...” Bụng của Lăng Vi chợt truyền tới cơn đau: “Bộp...” Điện thoại di động rơi trên mặt đất, Lăng Vi thống khổ ngồi xuống...
“Tiểu Đình —— tiểu Tuấn! Tôi đau bụng...” Lôi Đình và Lôi Tuấn từ bên ngoài chạy vào, lập tức bị dọa sợ hết hồn, Lăng Vi ướt đẫm mồ hôi, trên bắp chân còn có vết máu!
Sắc mặt của Lăng Vi dã trắng bệch, cô khó khăn nói: “Chị có thể sắp sinh rồi... Em mau gọi điện thoại cho anh em, anh ấy xảy ra tai nạn xe cộ!”
Lôi Đình và Lôi Tuấn bị dọa sợ đến bối rối!
“Chị dâu, chị đừng quá lo lắng —— Anh Đình sẽ ổn thôi!” Lôi Tuấn đưa tay ôm lấy cô, vội vảng an ủi cô: “Chị dâu đừng sợ. Xe của anh em đã được cải tiến, cho dù có bị ᴆụng, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn, ngược lại là chị... chị cố gắng nhịn, em đi gọi bác sỹ!”
Lăng Vi nhịn đau, khó khăn gật đầu: “Tôi biết...” Cô biết Diệp Đình không gặp phải nguy hiểm quá lớn, nhưng bụng cô không chịu nổi! Thành țử çɥñğ của cô khá mỏng, nên không thể chịu nổi bất kỳ sự kích thích nào!
Lúc này, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc đều chạy ra: “Tiểu Vi ——” Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ run lẩy bẩy, Lý Thiên Mặc cũng sợ đến choáng váng. Bọn họ chạy nhanh tới, cùng Lôi Đình ôm cô lên, Lôi Tuấn đã chạy đi gọi bác sỹ.
Hoàn hảo là bọn họ đang ở bệnh viện, nếu không sẽ gặp phải phiền toái lớn! Bác sỹ nhanh chóng đẩy Lăng Vi vào phòng đẻ, Lăng Vi bị vỡ nước ối, lại chảy máu, vô cùng nguy hiểm, nhưng thành țử çɥñğ của cô ấy khá mỏng, không thể sinh thường được!
Bác sỹ lập tức tìm người thân ký tên: “Tình trạng của người phụ nữ này đang cực kỳ nguy hiểm, chúng tôi phải lập tức phẫu thuật mổ đẻ (c-section) cho cô ấy! Bây giờ nước ối đã bị vỡ ra, nếu không nhanh chóng phẫu thuật, sợ rằng đứa bé sẽ bị nghẹt thở mà ૮ɦếƭ! Cho dù có giữ được, cũng có thể ảnh hưởng tới sự phát triển trí não sau này!”
“Phẫu thuật! Phẫu thuật!” Lôi lão gia lập tức đánh nhịp: “Tôi tới ký!”
“Tôi là ông nội của con bé!” Chân của Lôi lão gia run run, muốn đứng lên cũng không nổi. Bách Lý Phong và Lôi Đình bước nhanh lên đỡ ông.
Lôi lão gia cầm 乃út ký tên, một y tá hỏi ông: “Lỡ như lúc phẫu thuật xuất hiện biến chứng nguy hiểm, xin hỏi... người nhà muốn giữ người lớn hay muốn giữ đứa bé?”
Y tá nói xong, chỉ vào trên tờ giấy: “Chỗ này có mục chọn, muốn giữ lại người lớn, ông đánh dấu vào chỗ này, muốn giữ đứa bé, ông đánh dấu vào chỗ này.”
“Cái gì?” Lôi lão gia kinh hãi: “Còn có mục chọn như vậy?”
Lôi lão gia lập tức nổi đóa lên —— “Mấy người điên rồi? Mấy người có còn là người không? Sao lại đưa ra mục chọn như vậy? Giữ lại cả hai! Phải đảm bảo giữ lại cả hai!”
Y tá kia lui về sau một bước, nói: “Chúng tôi chắc chắn muốn giữ lại cả hai, nhưng lỡ như... là lỡ như... cháu dâu của ông sinh non vào tháng thứ bảy, còn là sinh đôi nữa... lỡ như xảy ra chuyện gì, bệnh viện chúng tôi không chịu nổi trách nhiệm!”
Lôi lão gia ném 乃út đi: “Giữ cả hai! Phải giữ tính mạng cho cả mẹ và con! Tôi không chọn!”
Y tá kia nói: “ Ông không chọn... chúng tôi không thể làm phẫu thuật được...”
Sau đó, cô ta lại nhìn sang những người khác, hy vọng có người quyết định.
Lúc này, tất cả mọi người đều gần như đồng thời nói: “Nếu thật sự xảy ra nguy hiểm... giữ lại người lớn!”
Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó chịu, Lôi Đình che mặt khóc... cô ấy thật sự rất sợ hãi, chị dâu mới mang thai bảy tháng... Lại là sinh đôi, không biết cô có gặp phải nguy hiểm hay không, không biết đứa bé có bị nguy hiểm hay không...
Lôi lão gia khom người, run rẩy tay... nhặt 乃út lên, chọn mục giữ lại người lới: “Xin hãy nhanh chóng phẫu thuật cho con bé, khổ cực cho các cô rồi.” Giọng nói của Lôi lão gia cũng run run.
Y tá kia vội vàng gật đầu, nói: “Chúng ta nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình cố gắng cho mẹ tròn con vuông. Mục chọn này chỉ để phòng ngừa lỡ như, cũng không có nghĩa là mẹ và bé sẽ gặp nguy hiểm, xin mọi người hiểu cho.”
“Vâng, chúng tôi hiểu, xin hãy nhanh chóng phẫu thuật cho cô ấy.”
Y tá kia lại gật đầu nói: “ Ngoài ra, bệnh viện của chúng tôi... là bệnh viện tuyến huyện, không có ngân hàng máu... bây giờ chúng tôi đang liên lạc với bệnh viện trong thành phố, nếu trong lúc phẫu thuật phát sinh nguy hiểm gì, còn phải nhờ mọi người nghĩ cách truyền máu cho người mẹ.”
“Không thành vấn đề! Các cô mau xét nghiệm máu cho cô ấy, chúng ta cũng sẽ lập tức đi xét nghiệm máu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc