Mặt Lôi Niểu Niểu lập tức đỏ bừng, Cô lấy đồ che mặt nói mặt nói: “Tôi không cố ý muốn nhìn anh a... Tôi chỉ đem sủi cảo hâm lại một chút. Sủi cảo lúc nãy mua đã bị nguội, tôi sợ anh ăn bị đau bụng.”
Lý Thiên Mặc mở cửa, Cô dùng túi che mặt: “Anh nhanh đi tắm đi, tôi vào bếp hâm lại đồ ăn hâm một chút, anh tắm xong đi ra, ăn vào sẽ cảm thấy khỏe.”
“Cám ơn!” Lý Thiên Mặc cũng đang rất đói, mùi thơm từ thức ăn trên tay cô cũng làm cho anh phải chảy nước miếng.
Lôi Niểu Niểu xách đồ đi vào trong, Lý Thiên Mặc hỏi cô: “Làm sao cô biết nhà tôi ở đây? Cô hỏi Tiểu Vi sao?”
Lôi Niểu Niểu quay đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừ, tôi hỏi chị dâu, chị dâu nói cho tôi biết. Mẹ ơi ——” lập tức bịt mắt, cô quên anh ta không mặc gì hết.
Mặt của Lý Thiên Mặc cũng đỏ lên, không nghĩ tới cô đột nhiên quay đầu. Nhưng là... Anh có quấn khăn tắm nha, không cần phải phản ứng như vậy...
Không phải là... Bắp thịt, cơ bụng sao...
Lý Thiên Mặc nhanh chân đi về phía phòng tắm, kết quả, lại thấy Lôi Niểu Niểu bụm mặt đi vào phòng tắm...”Á —— đi nhầm...” Lôi Niểu Niểu lần đầu tiên tớ, icăn bản không tìm ra phương hướng, cô nhìn thấy một cánh cửa, liền mở cửa đi vào. Kết quả... Phát hiện là phòng tắm, trong phòng tắm... Còn nóng hổi, cả người cô bốc mồ hôi.
Vội vàng lui ra, phát hiện Lý Thiên Mặc chặn ở cửa, cô đỏ mặt, tim đập mạnh nép bên cạnh anh chen ra ngoài: “Phòng bếp ở đâu?”
Lý Thiên Mặc liền giữ lại khăn tắm khăn tắm bị cô quẹt phải... Vội vàng dẫn cô tới phòng bếp.
Lôi Niểu Niểu ngay cả bếp núc cũng chưa từng làm qua... Lý Thiên Mặc hoài nghi cô: “Cô hâm thức ăn được chứ?”
Lôi Niểu Niểu không nhịn được: “Anh xem thường ai a?! Tôi chỉ là không dám mở lửa! Cái đó là quá dọa người, tôi sợ đốt cháy tôi. Chứ xào tôi biết làm a! Lúc tôi 16 tuổi, đã học qua cách chiên trứng! Mặc dù chiên khét, nhưng là ba tôi đều ăn hết.”
“...” Lý Thiên Mặc vẫn không thể yên tâm về cô, liệu có chuyện gì xảy ra?
Lôi Niểu Niểu dùng cùi chỏ đẩy anh: “Anh nhanh tắm đi! Một lát sẽ bị cảm!”
Cô nói chuyện với anh, đều là đưa lưng về phía anh, Lý Thiên Mặc không nói gì nữa, xoay người đi tắm, trong đầu nghĩ... Cô gái này có khi nào đốt nhà anh luôn hay không?
Đốt thì cứ đốt a... Dù sao nhà anh cũng không có gì...
Anh trở về phòng tắm tiếp, nhưng là, trong phòng bếp có một cô gái, anh lại thấy không được tự nhiên... Anh vội vàng đi ra, tắm rất nhanh, giặt xong hết rồi, liền nghe trong phòng bếp Lôi Niểu Niểu “A ——” kêu thét một tiếng: “Lý Thiên Mặc! Mau ra đây —— “
Mặt anh đầy xám xịt, thật là lo cái gì, cái đó tới! Liệu có phải đốt nhà bếp thật sao?
Ngay cả người anh cũng không lau, cầm lên áo choàng tắm phủ lên người. Vừa đi đi ra ngoài, vừa cột đai lưng.
“Ầm ——” Lôi Niểu Niểu ᴆụng vào иgự¢ anh. Cô xoa xoa trán: “huhu” kêu: “Có một con ong mật bay vào nhà anh a! Nó cứ đuổi theo tôi ——” cô xoay tay chỉ.
Lý Thiên Mặc nhìn theo ngón tay cô về phía trước, quả nhiên thấy một con đại hoàng phong bay tới.
Anh ôm cô, nhanh chóng đẩy cô ra sau lưng. Anh thuận tay cầm vợt tennis lên, thật nhanh kéo khóa lấy vợt cầu ra.
Lôi Niểu Niểu cho là anh sẽ cầm vợt tennis đập ૮ɦếƭ ong mật, lại không nghĩ rằng... Anh một cái tay cầm cái vợt tennis, sau đó cẩn thận dùng hai cái vợt đem đại hoàng phong kẹp lấy. Cũng không phải là kẹp ૮ɦếƭ nó, chính là cản trở nó, không để cho nó bay tới.
Lý Thiên Mặc cứ như vậy bắt ong mật, đi thẳng đến phòng bếp, thả ong mật ra... Ong mật không có bị thương, vo ve bay đi. Lôi Niểu Niểu nói: “Anh thật rất yêu động vật nhỏ...”
Lý Thiên Mặc nói: “Mỗi một sinh mạng, tôi đều tôn trọng.”
Lôi Niểu Niểu “khì khì cười “: “Con muỗi cắn anh, anh cũng không đánh sao?”
Lý Thiên Mặc nói: “Muốn đánh, cũng đánh không. Nó bay nhanh so với tôi.”
Lôi Niểu Niểu nhìn anh cười, cảm giác anh nói chuyện, rất thú vị.
Anh đột nhiên quay đầu nói: “Cô dùng nước hoa hương hoa sao? Ong mật lại tưởng cô là hoa...”
Lôi Niểu Niểu nâng cánh tay lên, đặt ở trước mũi anh, để cho anh ngửi: “Tôi chưa dùng qua nước hoa a...” Cô giống như tiểu tử, cho tới bây giờ không cần thứ đó.
Lý Thiên Mặc ngửi tóc cô một cái: “Dầu gội đầu cô dùng nhất định có mùi hoa.”
Mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, anh đột nhiên áp sát tơí, làm cho cô cả người nóng lên. Lại bị một nam sinh ngửi tóc... Thật là... Quá ngượng ngùng!
Cô lui về sau một bước.
Trong lòng thầm kêu: Cũng thật may... Trước khi tới đã gội đầu! Bằng không, mũi lại to lên...
“Thức ăn hâm xong chưa?” Lý Thiên Mặc cầm nồi múc ra thức ăn, cô nương này cũng tạm được, mới vừa rồi từ phòng bếp chạy ra, dưới tình thế cấp bách còn biết tắt lửa.
Lý Thiên Mặc cầm hai cái chén, hai đôi đũa, anh nhìn thức ăn cô mang tới. Có sủi cảo, có canh... Còn có thịt xào chua ngọt, gan heo xào, thịt xào tỏi, và một...Túi dưa leo.
Đều là món anh thích...
Anh bưng mâm thức ăn, hỏi cô: “Lúc cô mua thức ăn là hỏi tiểu Vi sao?”
Lôi Niểu Niểu gật đầu: “Ừ, tôi cũng không biết cho mua cho anh cái gì, nên gọi điện thoại hỏi chị dâu. Chị ấy nói anh thích ăn những thứ này, tôi liền mua mỗi thứ mua một phần.”
“Cám ơn cô, tôi thật sự rất đói.”
Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu, nhìn anh cười một tiếng.”Anh còn tức giận phải không? Ngày hôm qua tôi đã hại anh thua giải đấu.”
Lý Thiên Mặc để đồ ăn lên bàn uống trà nhỏ, anh ngồi ở ghế sa lon nói: “Sau đó, tôi đã thắng, còn tức giận cái gì.”
Lôi Niểu Niểu cao hứng: “Tôi vốn là muốn nói, nếu anh còn tức giận, tôi sẽ cùng anh nghiên cứu một chút kỹ xảo chiến đấu, không đúng, là tôi chăm chỉ luyện tập, cũng có thể thành cao thủ hỗ trợ anh đánh tranh giải.”
Cô giơ lên mười ngón tay thon thon của mình, nói: “Tốc độ tay của tôi đặc biệt nhanh, bạn học đều nói tôi lợi hại. Ở trường học, tôi luôn giành được giải nhất trong các cuộc thi đấu”
Chân mày Lý Thiên Mặc nhấc lên, nhìn chăm chú vào tay cô: “Tôi xem một chút...”
Anh đưa tay, nắm lấy đầu ngón tay của cô, móng tay của được cắt tỉa vô cùng ngay ngắn, không giống cô gái hay giữ móng tay rất dài, còn thoa dầu sơn móng tay, ngón tay cô sạch sẻ, chỉnh tề, đầu ngón tay ở dưới, móng tay ở trên, nhìn một cái liền biết là một cao thủ thường xuyên đánh bàn phím.
“Cô chơi trò gì?”
Lôi Niểu Niểu nói: “Tôi cái gì cũng chơi, Huyễn Tưởng, Chiến Thần, Thư Kích Chiến.”
“Đều là trò chơi cạnh tranh mạnh mẽ? Lợi hại...” Đều là trò chơi anh thích, loại này trò chơi không dễ để chơi a...
“Lúc nữa chúng ta chơi thử một lần.” Lý Thiên Mặc muốn xem một chút tốc độ tay của cô rốt cuộc nhanh được bao nhiêu. Hơn nữa, cô gái này nhìn một cái liền thấy rất thông minh, dạy cô học, hẳn cũng không tốn sức. Mặc dù để cho cô trở thành cao thủ như anh, không phải là điều có thể, nhưng là, cùng cô chơi một vài trò chơi, hẳn là cũng không tệ.
Lý Thiên Mặc vẫn đang nắm ngón tay của cô xem, nhìn một chút, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện... rồi bỗng nhiên đứng dậy: “Cô ăn trước một chút gì... Tôi đi thay quần áo...” Anh chỉ mặc áo choàng tắm, mới vừa rồi cuống cuồng bắt ong mật... Sau đó, anh liền quên mất!
Hai cái mặt bị đốt đến đỏ bừng, Lôi Niểu Niểu vội vàng gật đầu: “Đi nhanh đi nhanh ——” tỏ ra dáng vẻ sao cũng được, tùy tiện vẫy vẫy tay với anh.
Lý Thiên Mặc trở về phòng, sửa soạn hết nửa buổi, anh thay một bộ quần áo thường ngày đi ra. Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, áo trắng và quần đùi màu trắng, rất anh tuấn, rất có năng lượng...
Bỗng cô đỏ mặt, cười híp mắt nhìn anh: “Mau tới dùng cơm đi, anh đói bụng lắm hả?”
Lý Thiên Mặc đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Tôi mới vừa dọn tới đây ở, ngay cả bàn ăn đều chưa kịp mua.”
Lôi Niểu Niểu cười nói: “Thứ bảy tôi cùng anh đi mua.” Cô nói đặc biệt tự nhiên a, âm thanh vừa đủ... Để cho Ⱡồ₦g иgự¢ của Lý Thiên Mặc nóng lên.
Lý Thiên Mặc chăm chú nhìn cô, chỉ thấy nét mặt cô tươi cười như hoa, rất giống mèo nhỏ, nụ cười đặc biệt khả ái. Mặt cô hồng hồng rất đẹp, giống như mật đào vậy. Lý Thiên Mặc không tự chủ... Nuốt nước miếng...
Anh đột nhiên cúi đầu, tìm đũa, nhất định là do anh quá đói... Nếu không tại sao, nhìn cô nương người ta lại nuốt nước miếng?
Lôi Niểu Niểu cùng anh ăn một chút, cô đứng lên cáo từ nói: “Muộn rồi, tôi phải về nhà.”
Lý Thiên Mặc nhìn ra ra ngoài: “Bên ngoài đang mưa lớn, chờ tôi ăn xong, tôi đưa cô về.”
“Cũng được.” Chỉ là, mới vừa rồi mưa còn nhỏ, tích tích lịch lịch mấy giọt liền ngừng, ai nghĩ tới... Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, lại mưa lớn như vậy.
“Đây là trận mưa mùa hè đầu tiên của năm.” Lôi Niểu Niểu đi tới ban công, nhìn ra phía ngoài, phong cảnh nơi anh ở vô cùng tốt, bên ngoài chính là công viên tiểu khu. Chính giữa còn có một đài phun nước.
Lý Thiên Mặc không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Lôi Niểu Niểu quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Hôm qua, tôi ᴆụng anh, anh còn tức giận phải không?”
“...” Lý Thiên Mặc lúng túng một chút, ngày hôm qua là cô ᴆụng phải anh, thật là làm cho anh ấn tượng sâu sắc! Lúc ấy, Cô cũng không phải ᴆụng anh đến tàn phế... Cũng may, sau đó bình thường. Nghĩ đến lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi.
Gương mặt đẹp trai của anh bỗng chốc đỏ bừng, anh không nói gì. Lôi Niểu Niểu nhìn anh không thấy lên tiếng, liền khẩn trương: “Thật xin lỗi... Tôi không phải cố ý, tô bỏ chạy là tôi không đúng... Anh còn đau không? Tôi xoa Ϧóþ cho anh.”
“Khụ ——” Lý Thiên Mặc ho khan một cái —— thiếu chút nữa để cho sủi cảo trong miệng nghẹn ૮ɦếƭ! Trong nháy mắt cảm giác đầu gối trúng một mũi tên, sắc mặt của anh đỏ ngầu, cô gái này nói thế nào... Đều không suy nghĩ sao? Cô mới vừa nói gì chứ? Muốn giúp anh xoa Ϧóþ... Nơi đó của đàn ông lại tùy tiện cho nữ sinh ᴆụng sao?
Lý Thiên Mặc ngay lập tức cảm giác từ đầu đến chân như bị điện giật.
Anh giương mắt nhìn cô: “Khụ ——” chỉ thấy mắt cô chớp chớp, thật giống những lời này của cô là vô cùng bình thường, không có dáng vẻ có vấn đề gì cả.
Lý Thiên Mặc có chút tức giận! Cô gái này làm sao lại tùy tiện như vậy? Tiếp đến, anh chỉ thấy đến cô gái này nhích lại gần anh, còn đưa tay về phía anh.
Tim của Lý Thiên Mặc như đập “Đùng đùng”, Anh lập tức đổ mồ hôi, vội vàng tránh ra sau. Chỉ thấy cô nhíu mày một cái, tùy tiện đưa tay về phía anh, nói: “Anh tránh cái gì? Cho tôi xem một chút! Tôi xem rồi, không có bị trầy da!”
Ngay lập tức Thiên Mặc bắt lấy tay cô, Lôi Niệu Niệu cảm thấy nóng một chút, thật nhanh rút tay về.
Gương mặt đẹp của cô vừa đỏ vừa giận: “Anh bắt tay tôi làm gì? Ngày hôm qua đầu anh bị đập vào đá, tôi thấy một đầu anh bị đập một chút không có ra máu, hôm nay tôi mang thuốc tới.”
“Khụ——” Lý Thiên Mặc che mặt, liều mạng ho khan... Ý cô là nói sau ót anh sao...?
Thượng đế người hại con, dọa ૮ɦếƭ con rồi!
Lôi Niểu Niểu đưa tay, gạt gạt tóc anh: “Không sao... Chỉ sưng một chút, cũng không có chảy máu. Anh gội đầu, cũng không sấy khô tóc, tóc vẫn còn ướt đây này...”
Cô đứng lên, đi rửa tay.
Lúc cô quay lại, Lý Thiên Mặc vẫn còn ở kia... Anh sắp “Ho khan” ૮ɦếƭ... cổ họng kém, sặc sụa...
Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ vỗ sau lưng anh.
“Mau uống hớp canh, nuốt xuống.” Cô bưng canh đưa tới bên cạnh anh.
Lý Thiên Mặc uống một hớp canh, đột nhiên lại nhớ tới cô nói sẽ xoa xoa cho anh: “Phụt ——” anh lại phun ra...
Ôi trời, cùng cô nương này ngây ngốc, thật là vui a…
Sau khi Lý Thiên Mặc cơm nước xong, hai người dọn dẹp bàn ăn, anh mở máy vi tính ra, nói với Lôi Niểu Niểu: “Chúng ta đánh một trận Chiến Thần, tôi muốn xem tay tốc độ tay của cô rốt cuộc là nhanh bao nhiêu.”
Phải chứng minh năng lực trước.
Lôi Niểu Niểu giống như một đại gia, nghênh ngang đi tới bên cạnh máy vi tính “Chiến Thần sao? Không thành vấn đề!”
Nàng đẩy anh ra, ngồi xuống ghế da: “Chúng ta tới trò chơi Đối Chiến chứ.”
“Chơi chứ: “Lý Thiên Mặc kéo một cái ghế nhựa, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh mở ra máy vi tính xách tay, đặt ở máy vi tính bên cạnh.
Tất cả linh kiện máy vi tính của anh đều vô cùng chuyên nghiệp. Ngay cả bàn phím và con chuột, đều là bàn phím cơ giới và con chuột vô tuyến mà “chiến đội L-G “ chuyên dùng để đánh tranh giải chuyên nghiệp.
Lôi Niểu Niểu vừa lên tay, liền” Woa” một tiếng: “Bàn phím này thật là tốt! Thật có cảm giác!”
Cô gõ “Đùng đùng”: “Thật hăng hái!”
Cô cầm chuột điểm vào biểu tượng “Chiến thần” trên màng hình: “Oa! Con chuột này tùy chỉnh chuyên nghiệp chưa?” Cô cầm con chuột lên nhìn: “chiến đội L-G “ chuyên dụng.
Quả nhiên... Là hình con trâu mang tia chớp...
Cảm khái một chút, cô mở ra chiến thần, đặt số trò chơi của mình, mở ra sân đấu, quét ngang tên mười người chơi.
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Thật thật lợi hại...”
Trò chơi Chiến thần này rất khó chơi, thao tác đặc biệt cẩn trọng, chơi trò chơi này đều là những tay cao thủ “Tro cốt cấp”, người mới căn bản là chơi không được, cho nên... cơ hồ không hầu như không có con gái chơi.
Lôi Niểu Niểu khiêu chiến mười tên người chơi, nhân vật gì cũng đều có. Có cận chiến, đánh xa... Phản ứng của cô cực nhanh, thao tác chính xác, vô luận đối phương cái là nhân vật gì, cô cũng có thể ứng phó tự nhiên.
Còn có thể vượt cấp khiêu chiến!
Lý Thiên Mặc nói: “Cô lợi hại như vậy, tại sao điểm của cô chỉ mới tới hạng này?” Cô vốn ít thi đấu loại này, ít nhất có thể xếp trước hạng mười. Cô bây giờ mới xếp hạng hơn ba mươi.
Lôi Niểu Niểu nói: “Tôi vẫn luôn xếp hạng mười một, mấy ngày nay tôi không có chơi trò này, đều là bạn tôi giúp tôi đánh cạnh kỹ, cho nên thứ hạng bị người khác đánh rớt.”
Vừa nói, cô vừa dễ dàng đuổi theo tên thứ mười một.
Cô nói: “Phía trước đang đánh bất động, tên hỗn tiểu tử xếp hạng mười kia có thể khinh người, thao tác của anh ta có thể ngạo mạn, anh ta rõ ràng có thể lên trước! Có người còn nói... Anh ta có vị trí quan trọng nhất trong khu làm việc của chúng ta! Xếp hạng nhất anh ta lại không muốn, thế nào cũng phải ngăn tôi không để cho tôi lên trên! Tôi cứ như vậy luôn xếp vị trí thứ mười một này. Trước mười có phần tưởng, thứ mười một không có gì cả... Cho nên, tôi không muốn chơi.”
Lý Thiên Mặc: “...”
Anh nhìn thấy tên nhân vật của Lôi Niểu Niểu —— Niểu Niểu Hàn Yên...
Lý Thiên Mặc vội vàng nói: “Chúng ta đổi đổi trò chơi khác chơi đi...” Bởi vì, cái tên hỗn tiểu tử xếp hạng mười đó chính là anh —— “Mạc hoang”!
Anh vốn cũng không chơi trò này, cũng là bởi vì anh có một người anh em muốn đuổi theo “Niệu Niệu Hàn Yên“... Sau đó, không đuổi kịp...
Bị “Niểu Niểu Hàn Yên” giao chiến mãnh liệt, giao chiến đến mất hết cả sỹ diện. Cái này thì thẹn quá thành giận, Thiên Thiên tìm người PK, kết quả tự mình không làm được, lại nhờ anh hỗ trợ kìm cô ở vị trí này...
Lý Thiên Mặc trong nháy mắt cảm giác mình... Đây không phải là tiếp tay người xấu làm điều ác sao? Anh thật là hồ đồ...
Trước kia không có cảm giác gì, chính là thay bạn ra mặt mà thôi. Nhưng giờ phút này, đột nhiên cảm giác khắp người đầy tội ác...Đem cô gái này dồn ép...
Tội của anh cũng thật là lớn a...
Lý Thiên Mặc mở ra máy vi tính xách tay của mình, mở ra trò chơi khác: “Chúng ta chơi trò Thư Kích Chiến đi... Chúng ta thi đấu đối kháng, tôi muốn xem năng lực của cô một chút.”
Lôi Niểu Niểu lại nói: “Tôi chơi Chiến Thần lâu như vậy, là muốn chính mình Gi*t ૮ɦếƭ cái tên tiểu tử thúi xếp hạng mười kia! Loạn tâm quá rồi! Tôi bỏ chơi trò này, tôi cũng không cam lòng! Anh lợi hại như vậy, anh giúp ta thu thập anh ta!”
Lý Thiên Mặc trong đầu nghĩ... Tên tiểu tử xếp hạng mười kia, đang ngồi ngay bên canh cô đó...
Anh làm bộ không biết gì: “Được, tôi giúp cô thu thập anh ta.” Anh nói những lời nghĩa hiệp. Lôi Niểu Niểu vội vàng đem cái ghế hướng bên cạnh nhường chỗ cho anh. Lý Thiên Mặc đem ghế của mình dời tới trước máy vi tính.
Mấy vòng tranh đấu, anh ung dung đem chính “Mình” đánh gục... Bởi vì, đối phương không có online... Không thể chấp nhận liền, chính anh thiết lập bộ sách võ thuật, làm sao chính anh lại không biết.
“Woa! Lợi hại!” Lôi Niểu Niểu mắt như nở đầy hoa đào: “Anh thật là nhanh a! Ha ha ha —— bà rốt cuộc báo được thù, ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu vui vẻ ôm chầm Lý Thiên Mặc: “Đại thần, xin nhận của ta một cái ôm!”
Ô ô ô... Cô xúc động nói: “Cao thủ trong trường học của tôi, tôi cũng mời mấy lần, nhưng không có ai có thể đánh bại được tên tiểu tử này. Chúng tôi chuyên chọn lúc anh ta không online để đánh, nhưng vẫn là không có thắng nổi. Tiểu tử này thật không biết xấu hổ, rõ ràng anh ta có thể xếp trước hạng ba, nhưng thế nào cũng ngăn không cho tôi xếp trước hạng mười!”
Lý Thiên Mặc bị cô ôm, ngay lập tức cảm giác một trận mùi thơm, ấm áp cuốn lấy anh. Mồ hôi hột từ trán anh nhỏ xuống...
Cô ôm anh cười một hồi, đặc biệt kích động muốn nói cho cả thế giới: “Bà rốt cuộc tìm được cao thủ, tiêu diệt cái tên tiểu tử vô lại kia!”
Tất cả mọi người chơi trò này đều biết: “Mạc Hoang cản trở Niểu Niểu Hàn Yên cô hai tháng”
“...” Lý Thiên Mặc nháo tâm, đây là muốn bại lộ a...
Vội vàng tắt trò chơi: “Cô đã đánh bại anh ta, chúng ta thử trò khác.”
“Chớ!” Lôi Niểu Niểu đẩy anh ra, lại ngồi trước đầu máy vi tính: “Tôi muốn thử một chút, xem tôi đánh được hạng mấy.”
Trước mấy tên người chơi, tất cả tuyến đầu đều ở đây. Ai cô cũng khiêu chiến, lại đánh tới hạng ba!
Lôi Niểu Niểu tức giận!: “Mình rõ ràng có thể đánh tới hạng ba! Lại phải giậm chân tại hạng mười một lận hai tháng!” Cô nghiến răng nghiến lợi!
Lý Thiên Mặc vội vàng tắt trò chơi: “Bớt giận... Chúng ta chơi trò khác.”
“Ừ!” Lôi Niểu Niểu cũng không quấn quýt trò này nữa, cô vốn chính là cô nương rộng rãi.
Cô vui vẻ đối với Lý Thiên Mặc, nói: “Tôi mong được nghỉ hè ngay lập tức, tôi rất muốn theo anh học kỹ thuật hắc khách. Anh xem tôi có đủ tư chất hay không, nếu tôi học tốt, không những vậy, tôi còn có thể giúp anh tranh giải thắng trở lại. Như vậy, tôi sẽ không mắc nợ anh.”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Dựa vào tốc độ tay của cô, thao tác hẳn không vấn đề gì, chủ yếu còn phải xem năng lực vận dụng và năng lực trí nhớ của cô.”
Hai người bọn họ đang nói chuyện bỗng điện thoại di động của Lý Thiên Mặc reo, anh cầm lên nhìn một cái, là bạn đại học cùng phòng “Lương Tử.”
Anh nhận điện thoại, liền nghe được Lương Tử nói: “Lão Tam muốn tìm anh liều mạng!” Lão Tam chính là Hàn Phi Tử.
Tiếp đến, liền nghe trong điện thoại Hàn Phi Tử tử rống to: “Chuyện gì đã xảy ra? Anh định để cho mọi người cười nhạo sao —— anh nhanh chóng lên đó cản trở cô nương Hàn Yên đó! Cô ấy lên một lượt đến hạng ba rồi!”
Lý Thiên Mặc: “...”
Lôi Niểu Niểu: “...”
Lý Thiên Mặc “囧 囧” nhìn Lôi Niểu Niểu.
Lôi Niểu Niểu cười lạnh, nói: “Điện thoại của anh... âm thanh thật là tệ... Lần tới đổi cái tốt tốt một chút.”
Lý Thiên Mặc lập tức chán ghét: “quảng cáo điện thoại di động XX, điện thoại của chúng tôi tuyệt không lọt âm!”
...
Lý Thiên Mặc suy đoán, cô gái này giận không kềm được, giơ tay lên, tát vào mặt anh một cái: “Ba —— “
Kết quả, Lôi Niểu Niểu đứng lên, nâng lên bắp chân đạp cái ghế ra sau. Cô mím chặc môi, hất càm, vẫy vẫy tóc ngắn, từ bên cạnh anh đi tới cửa. Cô mở cửa, đi ra ngoài: “Ầm” —— mặc kệ cửa.