Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 272

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi ôm anh nói: “Đừng có gấp, luôn sẽ có cách. Đi nghỉ một hồi trước, được không?” Bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa mi tâm anh, anh vẫn luôn nhíu mày.
Cô nhẹ nhàng hôn lên chân mày anh: “Đừng luôn nhíu mày, nhiều nếp nhăn, sẽ không đẹp trai nữa.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, cười, Lăng Vi lập tức nói: “ Đúng rồi, cười như vậy mới đẹp trai.... lại cười cái nữa.” Diệp Đình ôm cô, hôn lên.
Lăng Vi kéo anh trở về phòng ngủ, người này đã bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ dù là ép cô cũng phải ép anh ngủ!
Diệp Đình bị cô đẩy lên giường, cô nửa quỳ bên cạnh, mở từng viên từng viên nút áo cho anh: “Mau đi tắm, tắm xong ngủ một giấc.”
Diệp đình cầm tay cô nói: “Cùng tắm đi, bây giờ anh chính là một tên tàn phế, em không tắ giúp anh, anh không tự tắm được.”
“Ai nha, tàn phế chỗ nào? Em xem một chút....”
Diệp Đình vô lại chỉ иgự¢ mình: “Thật là đau nha.....”
Lăng Vi lè lưỡi với anh: “Được, em tắm giúp anh.” Cô đẩy anh vào phòng tắm, kết quả.... không phải cô tắm giúp anh nha, người đàn ông này muốn đánh nhau với cô đến điên rồi!
Ô ô ô.... được rồi, anh tàn phế, em nhường anh. Mặc dù không muốn nhường anh! Nhưng mà, thật không đánh lại nha....
Hai người nghịch đủ rồi, nằm trong chăn, Lăng Vi hỏi anh: “Sao anh không cho mẹ thấy sợi dây chuyền kia, nói không chừng mẹ nhìn thấy còn có thể nhớ ra cái gì.”
Lưng cô dán vào иgự¢ anh, anh ôm lấy, tay đặt trên bụng cô. Anh suy nghĩ nói: “Ngày mai lại nhín chút thời gian đi hỏi, nhưng mà.... hiện tại mẹ đang trong trạng thái này, thật ra anh không muốn mẹ nhớ lại những chuyện này.”
Lăng Vi lại nói: “Em lại không nghĩ giống anh, em cảm thấy để cho mẹ nhớ tới phát tiết tốt hơn. Mẹ cũng đã nhịn nhiều nằm như vậy, thật vất vả tìm người có thể nói hết lời trong lòng, chúng ta phải cho mẹ nói nha!”
“Đúng... vợ, em nói có lý....” Diệp Đình ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Em nghĩ thật chu đáo, anh quên..... ngăn chặn là khong6giai3 quyết được vấn đề, chỉ có để cho mẹ nói, chúng ta lắng nghe lời nói torng lòng mẹ, đây là phương pháp trị liệu tốt nhất,“
“Đúng vậy nha!” Lang8Vi đưa tay ôm cổ anh: “Mau khen em!”
Diệp Đình hôn lên mặt cô: “Thưởng cho bảo bối của chúng ta.”
Lăng Vi vui vẻ cười lên, mau đi ngủ, mệt quá rồi,“
Diệp Đình lại nói: “Em đi ngủ, anh làm việc một lúc nữa.”
“Anh còn bận cái gì?” Lăng Vi kéo lại, không để cho anh đi.
Diệp Đình cười hôn cô, nói: “Đã rất lâu anh không có hôn em, phải bù lại thật tốt.”
Lăng Vi muốn đạp anh một cước bay ra xa: “đừng nói bậy nữa được không? Mới vừa rồi lúc tắm anh không hôn sao? Anh còn hung sữ hơn sư tử đang phát - tình nữa, lại dám nói đã lâu không hôn!”
Diệp Đình nói: “Không phải đã qua nửa giờ rồi sao?”
Lăng Vi không nhịn được cười run:“Nhà anh có quy định, qua nửa giờ sẽ gọi là thật lâu à?”
“Đúng vậy, nửa giờ không lâu so? Hai phút không hôn em, anh đều cảm thấy rất lâu rồi. tốt lắm, đừng nói chuyện, có thời gian nói chuyện anh đã có thể hôn nhiều hơn hai phút.”
“...” Lăng Vi trợn trắng mắt, rốt cuộc cô gả cho cái gì vậy nha!
Diệp Đình giống như lửa cháy vậy, càng hôn càng nóng. Cuối cùng không có cách, cô chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé giúp anh. Anh rất không hài lòng: “Đứa bé này lúc nào mới sinh nha?Hai thằng nhóc con, lúc đó anh phải tính sổ với bọn nó!”
Lăng Vi cười không ngừng: “Lời này của anh em phải ghi lại, đừng đến lúc đó, sinh ra xong anh lại nuông chiều hơn bất cứ ai.”
Diệp Đình không vu, đi tắm, lại trở về ôm cô ngủ.
Ngày thứ hai, Hàn gia cử hành tiệc, chúc mừng Hàn Yến khôi phục.
Trong phòng tiệc của nhà hàng Đế Luân, Hàn Yến bị người vây quanh mời rượu. Không ít người đều âm thầm nói: “Bệnh của công tử Hàn gia rất nghiêm trọng nha.... sao đột nhiên lại chữa hết? Không phải nói tế bào bị hư hại, không có sức đề kháng sao? Sao lại dễ dàng chữa hết như vậy?”
Một người khác cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: “Nghe nói là làm cái gì.... giải phẫu chữa trị tế bào....”
“Giải phẫu chữa trị tế bào? Má ơi.... bây giờ còn có người biết loại kỹ thuật này? Hai mươi mấy năm trước, tôi nghe thấy Diệp Khanh hiểu loại kỹ thuật này, hơn hai mươi năm, tôi chưa từng nghe nói, còn có người khác biết nha....”
Người nọ còn nói: “Ai biết, tôi cũng đang muốn biết chuyện này đâu.... nhưng mà, rõ ràng Diệp Khanh đã qua đời nha....”
“Tôi cảm thấy, có lẽ cũng có người khác biết kỹ thuật này?”
“Không phải chứ?” Người kia nói: “Ai có cái kỹ thuật này còn điệu thấp như vậy nha? Giới y học chúng ta không có tiếng gió nào.”
“Đúng vậy, ai nói không phải chứ....!” Người này hít một hơi, không dám tưởng tượng lắc đầu: “Xem dáng vẻ, lại có một thiên tài ra đời....”
Lăng Vi đúng lúc nghe được hai người này nói chuyện, trong đầu cô nghĩ: “Đoán mò gì chứ, cái gì mà thiên tài ra đời? Người giải phẫu cho Hàn Yến chính là Diệp Khanh!”
Lăng Vi đi tới trong góc tìm Diệp Đình, Diệp Đình vẫn luôn quan sát dám người muôn hình muôn vẻ trong tiệc.
Hôm nay anh cố ý thả tin tức ra ngoài, nói là Hàn Yến mới vừa làm chữa trị tế bào xong. quả nhiên, phần lớn những người tới tham gia đám tiệc hôm nay đều là có quen biết với Diệp Khanh.
Trong góc, có người thảo luận: “Cái giải phẫu chữa trị tế bào này, trừ Diệp Khanh, căn bản là không có ai có thể hoàn thành!Nhưng năm gần đây, chưa từng nghe nói có người nào làm giải phẫu này được. Các người có nghe nói không? Tôi cảm thấy sẽ không đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy, thủ pháp này cũng không phải người bình thưởng là làm được! Diệp Khanh chính là thiên tài trăm năm hiếm gặp!”
“Đúng vậy đúng vậy.... tôi cũng chưa từng nghe nói có người biết làm giải phẫu này.”
Người nọ còn nói: “Đột nhiên tôi có một loại cảm giác.... không biết có đúng hay không, tôi cảm thấy, có phải Diệp Khanh.... không.... ૮ɦếƭ.... hay không nha?”
Người nói lời này vô cùng dè dặt, giọng nói cơ hồ ngay cả chính mình cũng nghe không rõ.
“Đúng vậy, tôi hôm qua lúc tôi nhận được thư mời, tôi liền nghĩ đến.... có phải Diệp Khanh vẫn luôn không có ૮ɦếƭ nha? Dù sao năm đó cô ấy mất tích quá kỳ quái...”
Trong tiệc, cái gì cũng nói, nhưng phần lớn là thảo luận Diệp Khanh còn sống.
Đôi mắt đen của Diệp Đình quét từ từ qua hết tất cả các khách mời.
Lăng Vi nắm hình trong tay, so sánh với các vị khách trong hiện trường.
Thật giống như không có phát hiện người trong hình.
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Khi đó Bảo La nhốt mẹ, tất cả mọi người đều không biết thân phận của mẹ, chỉ có một mình Bảo La biết. Bảo La không nói, không có ai biết mẹ là Diệp Khanh, cho dù bây giờ để lộ tin tức ra ngoài cũng là vô ích nha....”
Lăng Vi rất gấp.
Diệp Đình lại nói: “Chưa chắc.... dù sao mẹ cũng đã tiếp xúc với người đàn ông kia, mẹ cũng có thể đoán được người đó là tướng quân, là thiếu tướng, cha cũng phải lờ mờ đoán được mẹ là nhà khoa học chứ? Mặc dù mẹ chưa nói, nhưng lúc nói chuyện trời đất, sẽ lơ đãng tiếc lộ tin tức của mình. Ví dụ như, em là một nhà thiết kế, em đi tới bên cạnh xe, trước tiên chính là nhìn theit61 kế kiểu xe. Mẹ cũng giống vậy, mẹ thấy người đàn ông kia bị thương, có lẽ sẽ nói: Anh bị thương, mau khử độc. Nếu không bị vi khuẩn lây nhiễm, tế bào sẽ chịu tổn thương. Nếu là người tỉ mỉ, nhất định sẽ lấy được tin tức trong lời nói của mẹ.”
Lăng Vi ngơ ngác nhìn Diệp Đình, trong lòng bội phcu5 giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
“Có lý nha!”
Chúng ta sống trên đời, mỗi một người đều là cá thể độc lập, cho nên, mỗi chúng ta đều có cá tính của riêng mình.
Cách nói chuyện của mỗi chúng ta, phương thức suy nghĩ đều là đặc biệt.... thật hy vọng người kia có thể nghe được tin tức này, sau đó chú ý tới.
Lăng Vi thấy Diệp Đình đang quét nhìn đám người, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh sửa sang lại suy nghĩ.... người trong hình này, không phải cha anh sao.... anh cũng không thể luôn kêu là người đàn ông kia chứ. Cha và mẹ chia ly nhiều năm như vậy, cũng rất khó chịu. Anh phải tiếp nhận người này từ trong đáy lòng mới được.”
Đột nhiên Diệp Đình rũ mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “Đã nhiều năm như vậy, tìm một người cũng không tìm ra. Anh không muốn phỉ nhổ ông ta. Chúng ta tìm mẹ cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”
Lăng Vi lại nói: “em cảm thấy cha không phải loại người như vậy, nhất định cha có tìm, nhưng mà.... nhất định là có nguyên nhân chúng ta không biết. Không phải mẹ cũng như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn tìm cha sao? Nhưng mà, mẹ lại hoảng hốt, ngay cả mình là ai cũng không biết.... nếu không phải gần đây chúng ta tìm được mẹ, sợ rằng cả đời này của mẹ sẽ không còn nhớ đến những chuyện này nữa.”
Lăng Vi chỉ chỉ đầu mình, nhắc nhở Diệp Đình: “Anh đừng quên, mẹ nói đầu của cha bị bắn trúng. Mười tháng mới tỉnh.”
Diệp Đình gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Lần tiệc này không có phát hiện loại người đặc biệt gì, Diệp Đình đưa dây chuyền cho Diệp Khanh nhìn. Lúc kết thúc tiệc, Diệp Đình luôn cảm thấy không đúng....
Anh luôn cảm thấy trong tối có một ánh mắt đang nhìn anh.... nhưng lại hình như là ảo giác. Anh nhanh chóng lục soát trong đám người, vẫn là những người đó, không có gì dị thường...
Tại sao lại có cảm giác này? đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Diệp Đình, có phải là.... ông ta hay không?
Lúc này, Diệp Đình nhận được điện thoại của tiểu Đông Ni, cậu nhóc nói cậu đang chơi ở Hải Đồn rất vui vẻ đây.
Diệp Đình lại nhìn trong đám người nữa, liền không còn cảm giác đó nữa.
Lúc Diệp Đình cúp điện thoại, tốc độ nhịp tim rất nhanh, cái cảm giác đặc thù lúc nãy, để cho tim anh rung động từng trận.
Có lẽ, người nọ đang chú ý anh? Người nọ biết anh là con trai của ông sao?
Có lẽ không biết? Nếu không, tại sao ông lại không đến nhận nhau?
Ánh mắt Diệp Đình u ám không rõ.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, chúng ta có cần mang mẹ ra đi một vòng? Để cho mẹ quen biết tiểu Đông Ni, có lẽ tâm tình của mẹ sẽ tốt hơn, chúng ta không thể vẫn luôn để cho mẹ buồn bực như vậy, sẽ buồn đến sinh bệnh mất.”
“Ừ...” Diệp Đình thu hồi suy nghĩ. Anh và Lăng Vi tiếp Diệp Khanh đi quán Đại Dương.
Diệp Khanh gặp được tiểu Đông Ni, bà lập tức thích đứa bé này: “Nha, đây là con nhà ai nha, dễ thương như vậy....”
Đứa bé này ánh mắt thật to, da mềm mịn, rất muốn đưa tay sờ.
Tiểu Đông Ni cũng rất kỳ quái, chơi với Diệp Khanh rất vui, không giống người xa lạ mới quen chút nào.
Diệp Khanh giống như cô bé, cùng tiểu Đông Ni chơi ở quán Đại Dương một buổi trưa.... để cho Diệp Đình cùng Lăng Vi nhức đầu là, Diệp Khanh lại quên hết những lời đã nói ngày hôm qua.
Ngày hôm qua, Diệp Khanh giống như mở phần mềm hack, hôm nay, Diệp Khanh lại giống như bị người xóa mất.....
Lăng Vi chọt Diệp Đình nói: “Hôm nay để cho mẹ chơi đi, không phải chúng ta muốn cho mẹ vui vẻ sao?”
Đúng vậy.... chỉ cần mẹ vui vẻ, cứ để mẹ chơi đi. Vốn là, Diệp Đình còn muốn hỏi chuyện dây chuyền.... bây giờ suy nghĩ lại, quá không thích hợp. Vốn là mẹ đang vui như vậy, đừng chọc mẹ khóc.
Diệp Khanh giống như xem tiểu Đông Ni là con trai của mình, cứ kêu “bảo bối nhi“.
Giống như là do bà sinh vậy.... thân thiết như thế....
Cũng khó trách, Diệp Đình cũng đã hơn hai mươi tuổi.... bà một ngày cũng chưa từng chăm sóc, trong ấn tượng cũng không có con trai lớn như vậy.. đổi lại là ai, cũng không thích ứng được.
Bệnh tình của Lăng Tiêu khôi phục rất tốt, tiểu Đông Ni cũng sáng sủa hơn trước kia nhiều, hai người trò chuyện rất tốt. Tất cả mọi người trong quán Đại Dương đều thích hai người bọn họ.
Lăng Trí cũng thật vui vẻ, ông vừa trồng xong đám hoa cỏ, nên định nghỉ hai tháng, ngày ngày cùng Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni ở quán Đại Dương.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi xuống, đột nhiên Lăng Trí khẩn trương lên, thật giống như có lời gì muốn nói, lại ấp a ấp úng ngại nói ra.
“Chú, chú sao vậy? Chú muốn nói cái gì sao?”
Hôm nay trạng thái của chú vô cùng không đúng, nhất định ông có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng dường như lại rất do dự....
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, chuyện này, nhất định rất khó giải quyết.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi ông có chuyện gì.
Lăng Trí lập tức ngây ngẩn, ông thở dài.... Lăng Vi có thể đoán được đại khái nguyên nhân là gì....
Có thể để cho chú phiền lòng, bùi ngùi thở dài như vậy, nhất định chỉ có một người.
Lăng Vi chủ động hỏi ông: “Là Chu Vân tìm chú sao?”
Đột nhiên Lăng Trí không biết nói gì... ông không nói ra lời. Lăng Vi khích lệ ông nói: “Không có chuyện gì, có lời gì thì ông cứ nói đi. Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta liền nghĩ cách giải quyết. Ngăn chặn, là không có lợi ích gì. Chúng ta phải trò chuyện thật tốt, mới có thể giải quyết vấn đề.”
Lăng Vi cảm thấy.... cách cô nói chuyện, càng ngày càng giống Diệp Đình....
Thì ra, hai người cùng sống qua ngày, thật có thể ảnh hưởng lẫn nhau nha. Còn ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ cô nói chuyện thật giống như tổng tài dạy dỗ công nhân viên vậy.
Lăng Vi vội vàng đổi giọng nói: “Chúng ta đã lâu không trò chuyện, chú nói với con, Chu Vân nói cái gì với chú?”
Lăng Khí khó khăn một hồi nói: “Tiểu Vân thật xấu, chú không muốn để ý nó nữa! Nhưng mà, bây giờ nó quá thẻm, Vương gia cơ hồ đã ép ૮ɦếƭ nó...”
Lăng Trí vẫn nhìn mặt đất chằm chằm, ông khó khăn mở miệng nói: “Chú không muốn cứu nó, nhưng mà... cũng không thể trơ mắt nhìn nó ૮ɦếƭ bên ngoài... dù sao cũng là con gái của chú...”
Lăng Vi nhíu mày, than thở trong lòng... ai, đây là chú của cô nha! Tới lúc nào rồi, còn mềm lòng như vậy. Tính cách của ông là như vậy, không còn cách nào khác....
Trong lòng Lăng Vi không vui, giọng nói có chút ác độc: “Đưa nó đi ngồi tù. Mặc dù ở trong tù khổ cực, nhưng ít nhất sẽ không ૮ɦếƭ oàn uổng.”
“Được....” Lăng Trí gật đầu nói: “Để cho nó vào tù hối cãi đi, vẫn còn tốt hơn ở bên ngoài bị người nhục mạ. Tiểu Vi, con cũng đừng giận chú.... chờ con già rồi, con sẽ hiểu...”
Lăng Vi cười nhìn ông: “Chú, chú vẫn vậy.... mềm lòng từ khi còn trẻ rồi... năm tháng, cũng không rửa sạch loại tính cách mềm lòng này của chú.”
Lăng Trí ngượng ngùng cười: “Đúng vậy.... người đời nha.... ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già. Tính cách gì đó, đã quyết định từ sớm, không thay đổi được....”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Anh tiêu của con, bây giờ đã khôi phục tốt như vậy, chúng ta có cần tìm Phương Di, để cho bọn họ gặp mặt một lần? Nếu anh Tiêu nhìn thấy mẹ của anh ấy nhất định sẽ rất vui vè.”
Lăng Trí cúi đầu, không lên tiếng, hiển nhiên là không có mặt mũi gặp Phương Di, nhưng mà.... không thể tước đoạt quyền lợi được gặp mẹ của đứa bé nha.... ông gật đầu: “Được!”
Ngày thứ hai, Lăng Vi liền cùng Lăng Trí đi cục cảnh sát, để cho cảnh sát bắt Chu Vân.
Lăng Vi nói với cảnh sát: “Em họ này của tôi, lừa gạt chú chuyển khế đất đến danh nghĩa của nó, sau đó lại lén lút bán dất đi. Nhưng mà, hai miếng đất này là nông dụng, không cho phép buôn bán khai thác. Bây giờ nó lén bán đất, chúng ta phải bắt nó về tìm được người mua để mua đất về.”
Cảnh sát lập án, lúc tìm được Chu Vân, Chu Vân cơ hồ không còn hình người nữa....
Bây giờ Chu Vân thật là tình nguyện ngồi tù, cũng tốt hơn ngày ngày bị lăng nhục bên ngoài mấy trăm lần, cho dù cảnh át hỏi cái gì, cô đều nói: “Dạ dạ dạ! tôi nguyện ý nhận tội, tôi nguyện ý ngồi tù! Mau bắt tôi đi thôi --- cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn ở nữa
quá trình thẩm vấn vụ án vô cùng thuận lợi, Lăng Vi thông qua vài thủ tục liền nhốt Chu Vân vào tù.
Ở trên tòa án, từ bắt đầu đến kết thúc, Lăng Vi đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Chu Vân.
Chu Vân đần độn ngồi ở đó, không quan tâm tất cả sự vật chung quanh chứ đừng nói là một ánh mắt của Lăng Vi. Lòng cô đã như tro tàn rồi.
Ngày Chu Vân lên tòa, đúng lúc là ngày Lục Thiên Minh cử hành hôn lễ... Lục Thiên Minh, chồng sắp cưới của Chu Vân trước kia, người rất tốt, là một người đọc sách. Vốn là hai người sắp kết hôn rồi... chỉ tiếc, Chu Vân không biết quý trọng, ầm ĩ đến cuối cùng hai tay trống trơn, không nhận được gì cả....
Chu Vân quá có tâm cơ, tính toán khắp nơi, chưa bao giờ thật lòng đối với người khác... bây giờ cô thê thảm, cùng người phụ nữ trong video kia, thật là khác nhau một trời một vực. Bây giờ, hạnh phúc là người ta, không có nửa điểm quan hệ với cô.
Lăng Vi không có cho Chu Vân nhìn đoạn video này, nếu cô đã yên lặng, vậy để cho cô tiếp tục yên lặng đi.
Có lúc, không biết, còn hạnh phúc hơn biết gấp trăm lần.
Từ tòa án đi ra, Lăng Vi để cho tiểu tổ Ám Ảnh tìm dì Phương,, dì Phương rất dễ tìm, buổi chiều, Lăng Vi liền hẹn bà gặp mặt ở quán trà. Phương Di là đi theo tiên sinh của bà cùng tới.
Vị tiên sinh kia rất nho nhã, chính khí, ánh nhìn đầu tiên với ông, Lăng Vi có cảm giác.... trời ạ, cái khí chất này, sao lại giống người trong hình như vậy?
Lăng Vi hoàn toàn quên mình muốn nói gì, cô tìm cớ nói là phải đi phòng vệ sinh, mau chóng kêu Diệp Đình tới.
Giây phút Diệp Đình gặp người đàn ông kia, cũng là giật mình!
Khí chất, thân hình này, quá giống người trong hình! Quá giống --- mặc dù tấm hình kia là đeo mặt nạ, nhưng mà, người đàn ông này cho người ta cảm giác được tuyệt đối không khác mấy so với hình....
Dì Phương là một người đẹp tuyệt thế, người đàn ông này cũng chính khí phi phàm!
Mặc dù có vẻ mong đợi, nhưng mà.... trong lòng Diệp Đình, cô tình sụp một khối.... người ta có gia đình, hành phúc mỹ mãn, mẹ anh lại cơ khổ cô đơn hơn hai mươi năm....
Lăng Vi rót trà cho Phương Di và tiên sinh của bà, Lăng Vi nói rõ ý đồ: “Bây giờ chú con là anh Tiêu sống rất tốt,, anh Tiêu cũng khôi phục không tệ, con nghĩ.... chú và anh tiêu đã thật lâu không có gặp mặt...”
Cô còn chưa nói hết lời, Phương Di liền không nhịn được rơi nước mắt. Người đàn ông kia vỗ vai, vô cùng ôn nhu đỡ bà.
Trong mắt Diệp Đình giống như bị ghim một cây gai! Mặc dù còn không chắc chắn người đàn ông này là người trong hình. Nhưng, cơn tức này anh làm sao cũng không kềm lại được!
Người đàn ông kia biết hai người có lời muốn trò chuyện, lại là chuyện chồng trước của Phương Di, ông liền chủ động nói có chuyện, đi trước. Lát nữa lại tới đón Phương Di.
Phương Di rơi lệ, gật đầu.
Lăng Vi mượn cơ hội hỏi Phương Di: “Dì và tiên sinh dì rất hạnh phúc nha.... tôi xem tiên sinh nhà dì cả người chính khí, ông ấy là quân nhân đúng không?”
Phương Di gật đầu: “Trước kia anh ấy là quân nhân, sau đó bị thương, làm buôn bán.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay