Hàn Yến đang gọi điện thoại cho tiểu tổ mười người nói: “Cuối tháng năm, đầu tháng sáu. Đại khái.... tôi có thể khôi phục. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các người lại có thể thấy một người đẹp trai, mê người hơn là tôi.”
“Phốc ha ha ha ---” Đoàn người “gào khóc” kêu lên, bầu không khí lập tức sôi động hơn, cảm giác giọng nói chuyện này, không giống anh Yến.
Lăng Vi hỏi anh: “Tiểu Yến, thật sự là em đang đánh chữ sao? Sao chị lại cảm thấy giống Đào Hoa vậy?”
Hàn Yến “...囧 vài cái 囧.... bị chị phát hiện rồi.”
“Ha ha ha.” Lôi Tuấn vỗ đùi nói: “Thì ra thật là chị dâu nha!”
Đào Hoa cười lớn:“Ha ha, có rõ ràng như vậy sao? Sao các người lập tức đã nhìn ra vậy?”
Lăng Vi nói:“Hàn Yến là một tên ít nói nha....”
Đào Hoa: “囧, em là nói nhiều sao?”
Lăng Vi nói: “Chính em không biết sao?”
Đào Hoa: “.... Đột nhiên không muốn nói chuyện với chị nữa....”
“Ha ha ha ---thật vui mừng, lúc nào chúng ta nên chúc mừng?” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Chúng ta tụ họp tại căn cứ một lần đi! Tiểu Yến đã tìm ra cách chữa trị! Thật đáng mừng nha!:
Đột nhiên Lăng vi nói: “Ngày quốc tế thiếu nhi một tháng sáu, chúc tiểu Yến ngày lễ vui vẻ.”
...
Đoàn người còn chưa kịp phản ứng... đột nhiên Lôi Tuấn phản ứng lại: “Chúc tiểu Yến quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”
Hản Yến: “...”
Tế bào của anh sống lại, không có nghĩa là anh phải mừng quốc tế thiếu nhi, được không?
Hàn Yến vui vẻ cười, Đào Hoa viết: “Cảm ơn các cô, chú...”
Lăng Vi nói: “Đừng khách sáo, để cô đi mua kẹo cho con.”
“Ha ha ha ---”
“Chị dâu ----”
Tiểu tổ mười người muốn nổ tung.
Còn lém Vinh Phỉ, Lăng Vi hỏi: “Anh tứ còn chưa tìm được Angle sao?”
Lôi Tuấn nói: “Không biết nữa, anh tứ không cho chúng ta tìm anh ấy. Để cho hai người bọn họ quậy đi, không làm khó mấy năm, Angle không dễ dàng bước qua bức tường trong lòng được.”
“Ừ...”
Lúc này, Vinh Phỉ dựa vào chiếc xe bên cạnh anh chỉ chỉ ánh mặt trời chói chan.
Trong một ngôi miếu, Angle mặc tăng bào, ăn trai tịnh. Tóc của cô cũng đã cạo sạch, trên đầu trùm khăn tăng. Sắc mặt cô trầm tĩnh, tay gõ gõ, đang thành tâm niệm kinh.
Vinh Phỉ tựa vào xe, híp mắt hút thuốc.
Cái con yêu - tinh - nhỏ này!
Thật có thể tĩnh tâm làm ni cô sao? Ngay cả tóc cũng đã cạo, đây là cố ý muốn đoạn trần duyên, quy y phật môn sao?
Vinh Phỉ ném thuốc lá đi, nghiền nát lại lấy một điếu nữa ra, châm lửa.
Khoản thời gian này Angle bán rất nhiều tình báo của tổ chức sát thủ, đổi thành rất nhiều tiền. Cô đưa hết ra ngoài, phân phát cho người nhà những nạn nhân mà cô đã từng sát hại.
Hành động này của cô nháy mắt đã đưa tới rất nhiều tổ chức sát thủ đuổi Gi*t. Cô tránh trái tránh phải, không phải vì chạy thoát thân, mà là vì bán ra càng nhiều tình báo của tổ chức hơn nữa.
Nháy mắt Angle thành đối tượng mà cảnh sát toàn thế giới bảo vệ.
Cô vốn định sau khi làm xong những chuyện này sẽ đi tự thú, không tưởng được, cảnh sát quốc tế lại không đồng ý, nhao nhao bày ỏ, để cho cô tiếp tục bán tình báo, để cảnh sát quốc tế có thể đả kích càng nhiều tội phạm hơn.
Angle trợ giúp cảnh sát quốc tế đả kích tổ chức sát thủ một lần lại một lần, rốt cuộc... cô mệt mỏi.
Thoát ૮ɦếƭ trong đường tơ kẽ tóc nhiều lần như vậy, cô còn chưa từng ngủ được một giấc an ổn qua.... từ sau khi quen biết với Vinh Phỉ, đột nhiên trong đầu cô nhiều thêm một chữ, gọi là “tiếc mạng“....
Angle muốn lẳng lặng lòng, cô muốn ở lại phật môn thanh tĩnh này rửa sạch nội tâm của mình, ở trong ngôi miếu này đã ba ngày, cô dường như mới vừa sống lại vậy.
Linh hồn của cô đang tiếp thu lễ rửa tội, cô cảm giác mình siêu thoát, tất cả qua lại, cô đã có thể buông xuống.
Ngồi tù cũng tốt, quy y phật môn cũng được, đều là bắt đầu khổ tu. Tâm linh của cô cần lần khổ tu này.
Vinh Phỉ rít một ngụm khói, anh nhìn phật môn chằm chằm, đột nhiên vẫy vẫy tay: “Bao vây ngôi miếu đó cho tôi! Cô ấy không ra, thì bắt lại cho tôi!”
“Dạ! Anh tứ!”
Ngoài cửa, âm thanh ồn ào truyền tới đưa đến sự chú ý của Angle, cô mở mắt nhìn sang sư phụ, sư phụ của cô gật đầu.
Angle đứng lên, đi ra cửa miếu.
Cô không có đến gần Vinh Phỉ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh. Bên trong ánh mắt cô mang theo một tia tốt đẹp... cô mở miệng nói: “Thí chủ....” Đột nhiên Vinh Phỉ bước tới gót chân Angle, hung hăng nắm càm cô: “Đóng phim cổ trang với ai chứ? Bớt thí chủ này thí chủ nọ với tôi! Lão tử không thích nghe!”
Angle nhắm mắt lại, hít một hơi.
Vinh Phỉ nghẹn cười: “Lòng không tịnh, mới phải nhắm mắt lại. Không có can đảm nhìn tôi, đúng không?”
Angle lại mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Vinh Phỉ cười: “Không sai, lúc này mới giống sáng vẻ của người xuất gia.” Tay của anh, đột nhiên chụp vào иgự¢ cô, ngón tay của anh đặc biệt dùng sức, thật giống như muốc móc tim cô ra, ác ý nói: “Còn có trái tim sao?”
Lúc này, sư phụ của Angle từ trong cửa đi ra.
Angle vội vàng nói: “Sư phụ, con có vài lời muốn nói với anh ta...”
Sư phụ cô gật đầu: “Trần duyên chưa dứt, tơ tình chưa đoạn, tâm ma khó qua.” Nói xong, còn nói: “Tu hành có dài có ngắn, ngộ đạo có cao có thấp. Ngộ, ở tâm, không có thời gian, địa điểm. Chỉ cần trong lòng có ngộ, ở đâu cũng có thể khổ tu.”
Vinh Phỉ không nhịn được: “Bớt nói nhảm! Người, tôi mang đi, sau này không trở lại nữa.”
Vinh Phỉ vừa kéo cô đi vừa nghiêm giọng nói: “Cô ấy không thích hợp nơi này, loại yêu - tinh như cô ấy, ở nơi này thật là quấy rầy thanh tĩnh nơi phật môn.
Angle gật đầu với sư phụ, bảo bà đừng lo lắng.
Sư phụ cô tốt bụng gật đầu, biết người đàn ông này sẽ không làm tổn thương Angle. Ngày Angle tới, đã từng nói với bà, trong lòng cô có một người, mặc dù tóc rơi xuống, nhưng trong lòng không bỏ được.
Angle bị Vinh Phỉ đẩy lên xe. Tài xế lập tức lái xe đi, Vinh Phỉ thả màn che xuống, chắn tầm mắt của tài xế. Tiếp theo, Vinh Phỉ xé quần áo của cô giống như bị điên rồi vậy.
Anh hung hăng hôn, đưa tay đánh bay khăn trùm trên đầu cô, đột nhiên ngón tay run rẩy, bởi vì không chạm đến tóc của cô được nữa. Vinh Phỉ muốn điên lên.
“Cô nghĩ thật đẹp! Xuất gia? Lão tử lập tức sẽ để cho cô phá giới!” Anh đè cô ngã xuống, hung hăng hôn, hung hăng khi dễ. Angle vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không có tâm tĩnh như nước, lòng như tro tàn giống tưởng tượng của anh đó. Cô phối hợp anh, vô cùng phối hợp, thậm chí có chút say mê.
Vinh Phỉ muốn cắn ૮ɦếƭ cô, vô cùng muốn cắn ૮ɦếƭ cô!
“Chạy nha! Tiếp tục chạy!”
Lần trước, anh bắt được cô một lần, ở trên đỉnh một dãy cao ốc, cô đang cầm ống nhòm, xem vị phu nhân đứng dối diện. Lần đó Vinh Phỉ trực tiếp làm cô ở tầng chót. Lúc ấy Angle, cũng là loại biểu tình này.... rất phối hợp, bên trong ánh mắt mang theo một tia say mê. Vinh Phỉ cho là cô cũng muốn anh.... cho nên, sau khi bắt được, liền ngày ngày quấn lấy cô, cô cũng rất thích. Cho nên, anh không phòng bị chút nào....
Vinh Phỉ thật không nghĩ tới cô lại chạy!
Vinh Phỉ phát điên ---- cho tới bây giờ tính tình của anh cũng không phải là tốt, giận đến sắp nổ tung ----
“Cô chạy nha! Tôi để cho cô chạy, dù cô có chạy đến mặt trăng, lão tử cũng phải bắt cô trở lại!” Đột nhiên Angle đưa tay ôm anh, cô hít một hơi, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Em không chạy.... anh tứ, ôm chặc em....”
Vinh Phỉ ôm cô vào trong иgự¢, trong lòng anh biết, cho tới bây giờ trong miệng cô gái này chưa từng có câu nào là lời nói thật lòng, nhưng, anh lại yêu thích loại tính tình này của cô. Giống như con yêu tinh đầu độc lòng người vậy.
Anh, thật đúng là tiện!
Cánh tay nhỏ của Angle ôm cổ anh, cô nửa quỳ trên ghế dài, đối mặt với anh. Vinh Phỉ hôn lên, nụ hôn thật tinh tế. Ngón tay cô xoa xoa sợi tóc anh: “Anh tứ, yêu em....”
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào ai mà không yêu.... nụ hôn của Vinh Phỉ nháy mắt càng nóng cháy hơn.
Anh vừa hôn, vừa sửa lại lời nói của cô: “Kêu chồng, anh tứ gì chứ.”
Anh vừa mới dứt lời, đột nhiên Angle cảm giác được trên ngón tay áp út có thêm một vòng sắt lạnh như băng.... cô giơ ngón tay lên nhìn, quả nhiên.... sao có thể là vòng sắt... anh đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay áp út của cô.
“Anh tứ ----” Angle rời khỏi thân thể anh khoảng nửa mét, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi: “Anh tứ....”
Vinh Phỉ nghẹn cười nói cô: “Một chiếc nhẫn thôi, đã làm em sợ như vậy?”
Trong lòng Angle nóng nảy! Đứng ngồi khó yên --- cô nhìn ánh mắt Vinh Phỉ chằm chằm, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh tứ, đừng như vậy.... em sẽ hại anh.”
Trong mắt cô tràn đầy cầu xin, cô không hy vọng Vinh Phỉ vì cô mà bị dính líu gì, một năm có thể gặp mặt mấy lần, cô đã rất thỏa mãn. Cô không thể cột anh vào bên người, anh sẽ gặp nguy hiểm!
Cô đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn xuống, Vinh Phỉ bá đạo đè tay cô lại: “Chuyện của anh tứ, em không cần bận tâm.”
Trong giọng nói của anh tràn đầy chắc chắn! Phần tự tin, cuồng ngạo kia, làm cho trái tim Angle nhảy loạn như có con nai đang chạy trong đó, Vinh Phỉ xoa xoa gò má cô nói: “Anh tứ dám chọc em, đương nhiên đã có chuẩn bị. Không cần nhọc lòng thay anh.”
Angle nhìn anh chằm chằm, đưa tay cầm nhẫn kim cương, cô rũ mắt, từ từ gật đầu: “Anh tứ, cám ơn....” Cám ơn anh, cho em một bờ vai vững chãi như vậy để em dựa vào....
Angle giơ tay lên che ánh mắt lại, Vinh Phỉ thấy cô giống như đang bật khóc....
Trong lòng Angle cha xót vô cùng, loại người có thân phận này như cô, anh không ngại chút nào sao?
Rốt cuộc trong đầu anh nghĩ cái gì? Không phải chỉ muốn yêu đương vụng - trộm với cô, anh còn muốn cho cô một tương lai? Anh còn muốn làm nơi dựa vào kiên cố nhất của cô, cô có tư cách nhận được sao?
Vinh Phỉ lấy tay cô ra, thấy cô rơi lệ đầy mặt. Môi còn đang run rẩy, cô cắn môi dưới, giống như đã quyết tâm.
Đột nhiên cô ôm cổ, đặt nụ hôn lên môi anh nói: “Vinh Phỉ, em thật yêu anh! Em nguyện ý vì anh mà ૮ɦếƭ.”
Vinh Phỉ kéo cô ra, hung ác trợn mắt nhìn cô nói: “Không cần!”
Đột nhiên anh nằm càm, ánh mắt hung ác nhìn cô nói: “Đi theo anh, sao có thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy? Mau vứt bỏ những ý tưởng bậy bạ này ra ngoài cho anh.”
Angle vội vàng gật đầu: “Được, em đã vứt bỏ, sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa.” Cô giơ ngón tay lên thề: “Sau này em sẽ không nói dối anh nữa.”
Vinh Phỉ hài lòng gật đầu: “Kêu chồng.”
Cô ngọt ngào kêu: “Chồng.....”
Vinh Phỉ cười, đột nhiên Angle nói: “Vẫn là gọi anh tứ dễ nghe...”
Sắt mặt Vinh Phỉ trầm xuống, Angle lập tức nói lại: “Kêu chồng cũng dễ nghe...”
“Thật lòng sao?” Vinh Phỉ nhìn cô chăm chú. Cô vội vàng gật đầu: “Ừ, em đã thề, sau này không nói dối anh nữa.”
“Ngoan....” Vinh Phỉ xoa xoa gò má cô, nhỏ giọng nói: “Mấy tổ chức sát thủ hiện đang đuổi Gi*t em đã bị anh diệt hai cái. Có hứng thú cùng anh đánh ngã mấy cái còn lại luôn không?”
Angle chấn động mạnh!
Cô run run gật đầu: “Được.... chồng, chúng ta cùng nhau.”
Dường như Vinh Phỉ đặc biệt thích ở trong xe, nhất là thích để cho tài xế đi đoạn đường lắc lư.
Angle cũng nói: “Thật giống như đang bay trên đám mây vậy, là anh tứ muốn dẫn em lên trời cao sao?”
Vinh Phỉ mang cô về nhà tắm, thay áo cưới, sau đó mang cô đi nhà thờ. Đoạn đường này, cô nhìn thấy rất nhiều xe hoa.... trước cửa giáo đường tràn đầy hoa bách hợp, Vinh Phỉ nói: “Em thánh khiết giống như hoa bách hợp vậy.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, Angle che иgự¢, tiếng nói của anh cùng với tiếng chuông nhà thờ cùng nhau đập vào tim cô: “Đông đông đông đông ----”
Có loại phụ nữ, khó mà dùng ngôn ngữ tới sửa chữa, cô sinh tồn trong tai nạn, chìm nổi trong trần thế.
Nhưng lấy tư thế xinh đẹp nhất của cô, giương đôi cánh lên.
Mặc dù bị tổn thương lòng, thậm chí thủng trăm ngàn lỗ, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn ôm trái tim này, chưa bao giờ chán ghét mà vứt bỏ.
Mỗi một đóa hoa, đều có hoa ngữ của nó. Mỗi một người phụ nữ đều là đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian, nếu như cô còn chưa đẹp nhất, đó chính là do cô còn chưa có tìm được người xem mình là xinh đẹp nhất.
Nước mắt Angle, theo dò má, lăn từng viên từng viên xuống.
Cô đi trên thảm đỏ, thấy Lăng Vi ôm bụng bự vẫy tay với cô, Angle lập tức nở nụ cười.
Lăng Vi dựa vào иgự¢ Diệp Đình, vô cùng buồn bực nói: “Ai.... nếu không phải bụng em quá lớn, em sẽ cùng nhau làm hôn lễ của em với anh chung luôn.”
“Ha ha ha ---” Đột nhiên Lôi Tuấn cười, làm Hạ Tiểu Hi sợ hết hồn. Hạ Tiểu Hi giơ tay đánh lên đầu Lôi Tuấn: “Em không có mang thai, tại sao không làm hôn lễ của hai chúng ta nha!”
Lôi Tuấn sững sờ: “Phải không? Không phải chỉ cần giấy đăng ký kết hôn là xong rồi sao? Còn phải làm hôn lễ à?”
Anh tứ và Angle người ta làm hôn lễ, là bởi vì Angle không thể cùng anh tứ đi công chứng. Mặc dù Angle có rất nhiều thân phận giả, nhưng mà, những thân phận này của cô đều được ghi chép tại tòa án. Thân phận nào tùy tiện bại lộ cũng đều là phiền toái.
Lôi Tuấn gãi gãi đầu: “Người ngoại quốc mới cần đi nhà thờ làm hôn lễ đâu, con cháu Hoa Hạ chúng ta không thích cái đó. Truyền thống của chúng ta là bày một bàn rượu, người nhà cùng ăn uống, bái đường, động phòng, không phải là xong chuyện sao....”
Hạ Tiểu Hi liếc anh: “Loại người chỉ số thông minh yếu như anh, nói cũng không hiểu.”
Tần Sanh cùng Tạp Nhã đang đi vòng quanh thế giới đâu, hai người nhín chút thời gian trở về. Đột nhiên Tần Sanh nói: “Lão tứ lại là.... người thứ nhất làm hôn lễ....” Để cho những thê nô như bọn họ.... làm sao chịu nổi nha?
Tạp Nhã mới không thích loại hình thức này đâu, cô vẫn là thích đi một vòng thế giới. Tay cô xoa xoa tay Tần Sanh: “Anh Sanh, trạm kế tiếp đi đâu? Nghĩ xong chưa?”
Tần Sanh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Em ở đâu, thì anh ở đó. Nơi nào có em, thì có anh.” Tạp Nhã cười phong tình, say lòng người....
Lúc này, Hàn Yến, Quân Dương, Chính Hiền cùng gọi video đến.
“Anh tứ, chúc mừng!”
“Anh tứ --- chúc mừng!”
“Anh tứ, hì hì....”
Ba người mỗi người một câu, Hàn Yến nhìn camera nói: “Bây giờ em đang là thời điểm mấu chốt nhất, hôn lễ của anh ba người chúng em không thể tham gia.”
Vinh Phỉ nói: “Không thành vấn đề, cứ bận đi. Anh nhận lấy lời chúc mừng của các em.”
“Được, anh tứ, em lập tức vào phòng giải phẫu. Lễ quốc tế thiếu nhi một tháng sáu gặp lại.”
“Ha ha ha...” Đoàn người cười vui vẻ, Hàn Yến cũng biết nói chuyện hài hước sao? Lúc này, thấy Hoa Đào nháy mắt với camera.
Bọn họ cùng nhau vào phòng giải phẫu.
Hy vọng Hàn Yến giải phẫu thành công....
Angle nhìn Hàn Yến đi vào phòng giải phẫu, trong lòng áy náy từng cơn, mặc dù cái vi khuẩn kia không có liên quan gì đến cô, nhưng mà, lần đó ám sát Diệp Đình, hành động của Hàn Yến và Lôi Tuấn là bị cô chặn lại.
Không nghĩ tới Diệp Đình, Hàn Yến bọn họ, lại vẫn rộng lượng tiếp nhận cô như vậy... bọn họ đối với Vinh Phỉ, thật đúng là trượng nghĩa.
Trong lòng Angle lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Hàn Yến có thể sớm bình phục.
Dưới sự làm chứng của mọi người, Vinh Phỉ và Angle tiếp nhận chúc phúc. Lăng Vi mang thai đã sáu tháng, bây giờ bụng cô lớn đến động đậy cũng tốn sức, cũng may Diệp Đình vẫn luôn đỡ cô.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Diệp Đình vẫn luôn rũ mắt, thật giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lăng Vi cười nâng càm anh: “Tướng công, nghĩ gì vậy?”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật nói: “Hôn lễ của hai ta vẫn chưa có làm.”
“Ai nha!” Lăng Vi nghe nói anh đang nghĩ cái này, đột nhiên cần tay anh nói: “Đây là do em.... Ngày hai ta đi công chứng, anh hỏi em muốn loại hôn lễ nào, là em tự nói không muốn quá rườm rà, em nói chỉ cần hai chúng ta ở chung một chỗ là được. Hôn lễ chỉ là một nghi thức... anh đã cho em tình yêu tốt nhất, còn câu nệ những cái này làm gì?”
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, lại nghe cô nói: “Sau đó, không phải anh muốn cho em một kinh hỉ sao.... sau đó bởi vì em và anh quân bị chụp lén, cũng không làm thành. Đều là trách em....”
Diệp Đình đưa tay xoa xoa tóc, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cô bước lại gần bả vai ôm cánh tay anh: “Chồng, anh đối với em thật tốt, càng làm cho em cảm thấy hạnh phúc hơn là cử hành hôn lễ mười ngàn lần.”
Lăng Vi cảm nhận được Diệp Đình hít một hơi thật sâu. Cô đưa tay xoa xoa иgự¢ anh: “Em biết anh muốn dành những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho em, chúng ta từ từ đi. Sách vẫn là từ từ đọc, trà ngon từ từ uống, rượu ngon từ từ cất. Có đúng hay không?”
“Đúng.” Diệp Đình đưa tay ôm cô, đột nhiên Lăng Vi nói: “Ai nha, không được.... em có chút không thở được! Phải nằm một hồi....”
Bụng của cô quá lớn, bây giờ ngồi một lát là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Diệp Đình mau chóng cho cô nằm xuống, vén quần áo cô lên, thấy làn da trên bụng cô đều bị tạo ra những lằn ranh, nhỏ nhỏ, thật giống như vảy cá vậy....
Diệp Đình giật mình: “Sao lại nhiều như vậy nha?”
Lăng Vi dựa vào cái đệm dựa anh đưa đến, cười nói: “Có gì phải ngạc nhiên, phụ nữ sinh con, ai mà không như vậy.... Cái đó, trong túi xách của em có dầu ô liu, mau chóng bôi cho em. Cái này có thể hóa giải....”
Diệp Đình cực kỳ đau lòng: “Có đau hay không?”
“Không đau.... chỉ là sinh đứa bé xong, cái bụng sẽ lỏng lại, vết nhăn cũng nhiều lên, đến lúc đó dáng người liền khó coi.”
Diệp Đình vội vàng cầm tay cô: “Vợ, khổ cực em.”
Lăng Vi giơ tay lên vỗ mặt anh: “Ai nha.... sinh đứa bé xong, em sẽ là người đàn bà xấu xí. Anh lại anh tuấn đẹp trai như vậy.... những cô gái điêm dúa ngoài kia không biết có bao nhiêu người nhào về phía anh đâu.... Ô, đáng thương em ngày ngày ở nhà sinh con, khổ khổ sở sỡ... anh lại ở nhà phong lưu sung sướng.”
Diệp Đình đưa tay Ϧóþ mặt cô: “Đúng, anh ném em ở nhà sinh con, khổ khổ sở sờ, anh lại ngày ngày ở bên ngoài phong lưu uống rượu.”