Diệp Đình rũ mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, đôi mắt như nổi lên gió bão: “Không có hứng thú với tôi lại có hứng thú với đám thiếu gia kia hả?”
Lăng Vi quật cường hất cằm, đôi mắt bốc lửa nhìn vào mắt anh.
Cô hừ một tiếng nói: “Tôi hứng thú với ai liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là ba tôi.”
Diệp Đình dùng sức hung hăng giữ cằm cô: “Tôi không phải là ba em nhưng em đang ở trong nhà tôi, tôi bảo vệ em chu toàn, tôi chính là người giám hộ của em.”
Ba chữ người giám hộ anh nói rất nhấn mạnh, Lăng Vi chấn động.
Từ 10 tuổi cô đã là cô nhi, chú ngồi tù, người giám hộ là cái gì cô đã quên, lâu ngày.. hoàn toàn không còn cảm giác. Dù làm chuyện gì, đối mặt với ai, không ai quyết định thay cô.
Cho tới giờ vẫn là tự cô làm lấy.
Cho tới giờ một mình cô đối mặt với tất cả.
Ba chữ người giám hộ này nặng nề đập vào tim cô.
Đâm cho trái tim cô chảy máu.
Diệp Đình híp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ẩn nhẫn.
Đột nhiên Lăng Vi cười lanh: “Dù tôi ở trong nhà anh, được anh bảo vệ nhưng anh không có quyền khống chế tôi.”“Phải không? Vậy chúng ta liền thử một chút!” Diệp Đình dán sát mặt, đột nhiên тһô Ьạᴏ hôn cô.
Lăng Vi tránh trái tránh phải trong miệng chỉ phát ra âm thanh ưm ưm: “Diệp Đình… ưm… anh…bà đây để cho anh sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Diệp Đình мơи тяớи môi cô: “Mặc cho em làm.”
“Tiên sinh… Lôi tiểu thư đưa quần áo tới.” Lưu tiên sinh ở bên ngoài gõ cửa.
Diệp Đình chẳng thèm để ý vẫn hôn cô. Rất lâu bên ngoài không có âm thanh nữa anh mới đột nhiên ngừng lại, buông cô ra để cho hai người cùng nhau thở dốc, nhìn nhau đầy căm tức.
“Mau thay quần áo, tính khí kém như vậy, làm gì cũng cần tôi dùng thủ đoạn cưỡng ૮ɦếƭ.” Anh buông tay xoay người ra ngoài, Lăng Vi nhấc chân đạp vào ௱ôЛƓ anh. Diệp Đình chân dài bước nhanh không bị cô đạp trúng. Đưa tay lau miệng, phi một tiếng: “Hai người chúng ta rốt cuộc là ai tính khí kém, anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nhướn mày cười.
Anh đúng là cô bệnh, sao lại để ý cô như vậy.
Tính khí này…
Phải trị!
Nhưng là, người bình thường không trị được cô...
Khá tốt, anh không phải người bình thường.“Lăng tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh bảo tôi mang tới.” Diệp Đình rời đi, một người phụ nữ trung niên mang theo bộ quần áo màu trắng mang tới trước mặt cô: “Lăng tiểu thư, quần áo mới mua, cô có thể yên tâm mặc rồi.”
Lăng Vi đưa tay nhận lấy, người phụ nữ trung niên rời đi.
Lăng Vi mở quần áo ra, đang muốn mặc đột nhiên phát hiện… bên trong quần áo còn kẹp… chiếc áo lót gợi cảm 36C…
Lăng Vi trợn mắt.
Trời ạ…
Cái áo иgự¢ này căn bản chẳng phải là áo.
Chỉ hai miếng lót nhỏ màu hồng, ở giữa còn đính đá…
Cánh hoa cũng đính đá.
Bảng giá 3400.
Người mua quần áo, đâu không bình thường hả?
Chút đồ này cũng mua phí như vậy, hơn ba ngàn? Không phải cô ở nhà quấn hai sợi dây là xong chuyện rồi sao? Đầu bị hư nên tới cửa hàng tổng hợp mua đồ chơi sao?
Lăng Vi nhìn số đo 36C.. buồn hoảng rồi.
Nhìn nó xem, rốt cuộc là mặc hay không mặc đây?
Không mặc nữa, nhưng không có áo иgự¢ cảm giác thật không tự nhiên.
Vừa rồi đồ đã ướt đẫm không cách nào mặc lại được nữa.
Làm thế nào đây… cũng không thể trực tiếp mặc chiếc váy này vào.
Quần áo mùa hè lại mỏng như vậy…
Bây giờ không mặc áo иgự¢, cô thì mất mẻ nhưng đám đàn ông bên ngoài không phải đổ mồ hôi sao!
Giãy giụa mặc áo иgự¢ 36C vào, trong lòng mắng Diệp Đình một ngàn tám trăm lần.
Nhưng quần áo lần này anh đưa lại rất bảo thủ, là quần áo bình thường đứng đắn.
Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô thay xong quần áo đi ra thì Diệp Đình đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên ngoài chờ cô. Mái tóc cô ướt nhẹp, Diệp Đình mang cô đi sấy tóc.
Ngồi trên xe, sắc mặt anh nghiêm túc, đầu lông mày nhíu lại. Anh nhìn chằm chằm con đường phía trước, rất lâu đến khi xe dừng chỗ đèn đỏ thì anh mới quay đầu nhìn cô hỏi: “Muốn đi chơi chỗ nào nữa không?”
Lăng Vi vẫn nhìn ngoài cửa xe, lúc này nghe anh hỏi, đột nhiên nói: “Muốn trở về trường học.”Bên ngoài quá phức tạp, cô vẫn muốn sống cuộc sống yên lặng.
Người như Diệp Đình quá nguy hiểm, cô không muốn trêu chọc vào.
Đột nhiên ánh mắt Diệp Đình run lên, ẩn nhẫn nói: “Sau bữa tiệc sẽ đưa em về.”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu một cái.
Diệp Đình quay đầu, nhìn cô chằm chằm, lại hỏi: “Còn có gì muốn tôi làm giúp em không?”
“Không có, hôm nay chơi rất vui vẻ.” Lăng Vi né tránh ánh mắt của anh, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời âm u, có một đám mây đen kéo tới, cả mặt trời hoàn toàn bị che lấp, không biết có mưa hay không.
Thời tiết bực bội như vậy khiến cho người ta hít thở không thông, rất không thoải mái.
Nhìn thấy đằng xa dần kéo mây đen tới, Diệp Đình cảm thấy tâm trạng của mình như bầu trời vậy, bị mây đen chắn hết lửa giận trong lòng.
Mặc dù cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn cảm nhận được người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Lăng Vi như nhớ tới điều gì đó liền quay đầu hỏi anh: “Hôm nay lựa chọn có kết quả thế nào, có hợp ý hay không?”
Đèn xanh chợt sáng, Diệp Đình đang đạp cần ga lái xe về phía trước, nghe lời nói như gió thoảng mây trôi của cô liền đột nhiên đạp phanh xe.Phía sau đoàn xe nhấn còi inh ỏi.
“Má ơi, anh trai à, anh có thể chú ý lái xe không, xe của anh là Maybach đó, bọn tôi ᴆụng phải anh không phải táng gia bại sản hay sao?”
Diệp Đình không để ý tiếng còi phía sau, ổn định tâm tình mới khởi động vèo một cái biến mất.
Lăng Vi cảm thấy lời này nói ra có vẻ hơi vội.
Hơn nữa chuyện này không liên quan gì với cô, cô bị rút não nên mới hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Liền cười cười nói: “Lại làm anh giận rồi…”
Sắc mặt Diệp Đình lạnh băng: “Em cười giả dối lắm, tự soi gương mà xem.”
“…” Lăng Vi thu hồi nụ cười, rất lâu mới nói: “Cõi đời này người cười giả dối nhiều lắm, còn nguyện ý cười giả dối với anh tức là còn coi trọng anh ba phần, xem ra anh thích anh mặt nóng dán ௱ôЛƓ lạnh người ta hả?”
“Đúng vậy! Em xoay ௱ôЛƓ hướng về tôi một chút. Tôi bảo đảm dán mặt nóng của mình lên.”
Lăng Vi nhíu chặt chân mày, một lời không hợp ý liền biến thành bẩn thỉu như thế, còn vương pháp hay không hả?
Cô cắn răng nghiến lợi trừng anh.
Diệp Đình cũng không nói thêm gì nữa, bên trong đôi mắt như âm thầm đốt lửa.
Trong xe, bầu không khí khiến cho người ta nghẹt thở, Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, dù sao buổi tối kết thúc bữa tiệc cô có thể rời đi, không cần kìm nén tức giận với anh.
Lại nghĩ một chút, hôm nay mua quần áo, xem phim, ăn kem đều là anh mời khách.
Cô cũng không muốn thiếu anh.
Thấy một nhà người bán đồ điện cổ, cô liền kêu dừng xe.
“Làm gì vậy?” Diệp Đình dừng xe trước cửa hàng tổng hợp.
Cô không nói lời nào, cạch, mở cửa xe xuống xe sau đó chạy nhanh vào bên trong giống như ngồi nhiều trong xe với anh sẽ dính bệnh vậy.
Nhìn cô buồn bực đi vào bên trong, trong lòng Diệp Đình như có gì đó bị đè nén, muốn hét một trận.
Diệp Đình hoàn toàn không biết cô muốn làm gì, lại lo lắng một mình cô sẽ gặp nguy hiểm, vội vàng đậu xe vào nhà để xe, rồi nhanh chóng xuống xe theo sau.
Đi vào cửa hàng tổng hợp liền thấy cô cầm thẻ ngân hàng thanh toán.
“Em muốn mua đồ điện sao?” sắc mặt anh có vẻ tức giận.
“Một mình em là sinh viên, không có nhà, ngay cả chỗ ở còn chưa thu xếp mua đồ điện cái gì chứ?”
Lăng Vi không đáp, để cho nhân viên thu ngân viên tiếp tục nhận tiền.
Nhân viên thu ngân rụt vai nhìn lén Diệp Đình, thấy ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người của anh nên cứng rắn không dám nhận thẻ.“Cà đi, đây là tiền của tôi. Tôi mua đồ, không cần nhìn sắc mặt anh ta.” Lăng Vi hất cằm, tỏ ý cô mau thu tiền.
Lúc này nhân viên thu ngân mới nhận thẻ, chịu áp lực cúi đầu xuống: “Tổng cộng của cô là 3193, trong thẻ còn lại 23 tệ.”
Lăng Vi khẽ gật đầu.
Nhân viên thu ngân viên cầm thẻ đưa cho cô. Suy nghĩ một chút lại tỉ mỉ dặn dò: “Tiểu thư, đồ đặt hàng đại khái 4: 30 buổi chiều là có thể đưa đến. Mời cô giữ điện thoại di động để liên lạc.”
“Cám ơn, cực khổ cô rồi.” Lăng Vi thu hồi thẻ ngân hàng, cầm phiếu mua hàng và phiếu thu nhét vào tay Diệp Đình: “Tôi viết địa chỉ nhà anh, nhớ nhận hàng đấy.”
Ánh mắt Diệp Đình hơi chớp động.
Nhìn qua phiếu mua hàng, bên trên là mấy thứ đồ điện, có máy phun sương, máy ép trái cây, cối xay thịt, còn có lò nướng và máy tự động làm mỳ…
“Làm gì vậy?”
Tăng tài sản cho anh sao?
Sắc mặt Diệp Đình hòa hoãn, giơ phiếu mua hàng đưa tới trước mặt cô: “Em đang tìm tôi thanh toán hả
“Không phải!” Lăng Vi lắc lắc ngón tay, chỉ chỉ phiếu mua hàng nói: “Tặng cho anh. Cám ơn hôm nay anh khoản đãi. Mặc dù không đủ để với khoản anh đã tiêu xài nhưng xem như tâm ý vậy.”
“...” Diệp Đình nhướn mày.
Đây ý là... Không muốn chiếm tiện nghi của anh nên lấy vật đổi vật sao? Không muốn thiếu anh hả?
Anh gặp nhiều phụ nữ còn chưa thấy qua ai so đo như cô.Nhất là đám phụ nữ muốn làm bạn với an.
Thay đổi đủ cách muốn kiếm gì từ anh.
A...
Diệp Đình nhìn chằm chằm phiếu mua hàng, chỉ cảm thấy châm chọc, anh nhận bao nhiêu qua đàn bà tặng nhưng là lần đầu nhận đồ điện gia đình.
Lăng Vi ơi Lăng Vi...
Loại chuyện này cũng chỉ em mới có thể làm được.
Đột nhiên Diệp Đình có chút cảm khái... Anh nhận được quà tặng nhiều không kể xiết, có đồng hồ đeo tay, có nước hoa. Bởi vì cho tới bây giờ không có ai giống như cô muốn cho sinh hoạt của anh thoải mái hơn, tự tại, thích ý hơn chăng.
Diệp Đình cười một tiếng nói: “Em cũng biết nhà tôi thiếu những thứ này?”
Lăng Vi nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Không biết, dù sao có cũng hơn không, cũ còn hơn xấu.”
Diệp Đình ý vị thâm trường gật đầu một cái: “Ngược lái ánh mắt của em biết tính lâu dài.”
Lúc này, nhân viên bán hàng đi tới nói: “Tiên sinh, bạn gái của ngài thật quan tâm ngài. Hai người chuẩn bị kết hôn sao? Chỗ chúng tôi có thể làm thẻ hội viên cho hai người, nếu như còn cần tủ lạnh, tivi hay cái gì, tiệm chúng tôi có thể bớt cho hai người 10%”
Lăng Vi không còn gì để nói, hình như cô nhân viên này suy nghĩ nghiêm trọng quá rồi…
Cô cự tuyệt cười một tiếng: “Không cần.”
Lại thấy Diệp Đình hiền hòa nói: “Vậy thì làm một tấm đi.”
“Vâng được, tiên sinh. Vậy thì chúc mừng hai người, chúc hai người tương thân tương ái, trăm năm hòa hợp.”
“…” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Sắc mặt Diệp Đình cực kì bình tĩnh chẳng qua trong mắt đầy nhu hòa, dịu dàng nhìn Lăng Vi.
Cô cho là mình nhìn lầm rồi, lại chăm chú nhìn anh.
Lại thấy sắc mặt anh như bình thường, giống như ánh mắt mềm mại lúc nãy của anh là ảo giác vậy.
Nhân viên bán hàng cười rực rỡ, còn nói: “Hai vị chờ một chút, tôi lập phiếu cho hai người.”
Làm xong thẻ hội viên, Lăng Vi và Diệp Đình từ trong cửa hàng đồ điện đi ra.
Một tay Diệp Đình cắm vào túi quần, trông cực kì tiêu sái. Ánh mắt anh nâng lên, đột nhiên cảm thấy bầu trời tươi sáng hơn nhiều.
Anh ngẩng đầu nhìn đám mây trên đỉnh đầu từ từ tản ra, mặt trời cũng xuất hiện.
Diệp Đình nhướn mày, ấm lòng cười một tiếng.
Ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời vô tận.
Chỉ thấy vạn dặm quang đãng, bâu trời xanh thẳm.
Phảng phất như tâm tình của anh vậy.
Sáng tỏ thông suốt, rực rỡ vô cùng…Trở về biệt thự thì đã là 3h chiều, mặc dù buổi trưa ăn kem và bánh ngọt nhưng đã hết sạch.
Mặc dù bụng đói nhưng Lăng Vi vẫn không muốn ăn cơm.
Bởi vì Diệp Đình ở nhà, cô không hề muốn đối mặt ngồi cùng bàn ăn với anh.
Lăng Vi đi vào phòng thay quần áo định thay quần áo nằm một hồi, kết quả…
Trời ạ….trong phòng thay quần áo hơn 20m2 khắp nơi treo đủ quần áo, nhiều chiếc áo иgự¢ 36C gợi cảm.
Biểu tình của Lăng Vi thật không biết nói gì nữa.
Đặc biệ ltà… không đến 1000 chiếc đấy chứ? Vừa nãy ở trong cửa hàng kia cũng không nhiều như vậy, chẳng lẽ anh đặt ở cửa hàng khác nữa?
Lăng Vi sợ hãi run vai, ૮ởเ φµầɳ áo treo vào tủ, lật lật tìm quần áo, lúc đang cúi người lấy quần ngủ…
Đột nhiên cô cảm giác sau lưng có một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đứng thẳng lưng chợt quay đầu.
Chỉ thấy Diệp Đình đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
“Á… cầm thú. Người ta đang thay quần áo anh vào đây làm gì?” Nháy mắt Lăng Vi nhào tới đẩy anh ra ngoài.
Diệp Đình nhìn chằm chằm người cô, bộ đồ lót 36 C gợi cảm trên người cô đẹp đến không thể đẹp hơn. So với không mặc gì còn có sức dụ dỗ hơn. Lúc cô nhào tới, Diệp Đình chỉ cảm thấy như có cơn gió đập vào mặt. Ánh mắt Diệp Đình vẫn nhìn cô chằm chằm, lúc này anh như con sói tham lam, Ⱡồ₦g иgự¢ anh nóng len, cả người xáo động bành trướng từng chút hội tụ.
Lăng Vi nhấc chân đạp anh: “Đi ra ngoài…”Cô vừa đạp một cái vừa vặn đạp trúng người anh em của anh.
Thoắt cái sắc mặt Diệp Đình đen lại nắm lấy chân cô.
Hai người lúng túng hận không thể lập tức Gi*t đối phương.
“Buông tôi ra! Đi ra ngoài!”
Diệp Đình không chỉ không buông tay mà còn trực tiếp kéo cô vào trong иgự¢, vừa quay người ấn cô lên bức tường xanh hồng. Chân anh chặn giữa hai chân cô, hai tay cô bị cố định trên tường, không thể động đậy.
“Anh buông ra…”
Ánh mắt Diệp Đình nguy hiểm híp mắt: “Không thì sao?”
Cô nuốt nước miếng.
Lăng Vi có chút sợ hãi, hiện tại cô chẳng khác không mặc gì trên người, hoảng sợ nhìn anh, nhìn thấy tính xâm lược trong mắt anh giống như con sư tử muốn nhào vào.
“Đừng làm rộn...” đột nhiên cô toét miệng cười một tiếng, vô tội nháy mắt với anh.
Diệp Đình vùi mặt vào mái tóc cô, hít mùi thơm trên tóc cô, tv rất thông minh, cũng rất thức thời, biết tiến lùi. Lúc này cô đàm phán càng kích thích anh, anh có thể làm gì đó với cô. Diệp Đình từ từ hôn lên trán cô, vô cùng thánh khiết, anh tìm về lý trí, buông lỏng tay sắc mặt kỳ quái đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Sau đó đến cạnh cửa nói một tiếng: “Nhanh thay quần áo xuống lầu ăn cơm.”
“…” Thì ra anh đi lên là muốn kêu cô ăn cơm sao?
Lăng Vi vừa thay vào quần áo ngủ vừa hung mãnh kêu: “Ăn không nổi.”
Thẻ ngân hàng chỉ còn một chút tiền, chừng 23 tệ gì đó. Ăn cơm nhà anh ta một bữa mấy chục ngàn, cho cô một trăm lá gan cũng không dám há mồm nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của người đàn ông.
Anh đứng dựa vào cửa: “Tôi chưa giải thích sao? Tôi trêu chọc em, ngày mai để cho em trêu chọc lại trả đũa được không?”
Trong đầu Lăng Vi thầm nghĩ hôm nay là ngày thứ ba, tham gia tiệc tối xong cô dọn về trường thì làm sao còn có ngày mai?
Lăng Vi không ra ngoài.
ở trong phòng ngủ đến chiều tối, vừa mở mắt ra đột nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai cách cô chừng 20cm.
hô hấp của anh phả vào mặt cô, ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm, lúc cô mở mắt ra, tầm mắt của anh dời lên mấy cm.
Lăng Vi kinh hoảng, lúc cô ngủ anh vẫn nhìn chằm chằm miệng của cô sao?
“Đi ra, cách tôi xa một chút.” Lăng Vi tức giận đuổi anh: “Anh vào bằng cách nào.”
Cô nhìn xung quanh, nhìn chăm chằm ngoài cửa, rõ ràng là khóa trái.
Biểu tình của Diệp Đình cực kì bình tĩnh lại nhìn ban công: “Từ ban công vào, tôi tới xem em có ૮ɦếƭ đói hay không.”
“Ục ục…” bụng của cô phối hợp kêu lên mấy tiếng.
Quả nhiên khóe miệng của anh nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Dậy ăn tối đi. Như vậy quá buồn cười rồi, sau này không dám đùa em nữa.”
Lăng Vi không ồn ào, anh lấy đâu ra tự tin cho rằng bọn họ còn có nhiều sau này như vậy?
Cô đưa tay đẩy mặt anh ra.
“Anh vẫn ngồi đây nhìn cô chằm chằm làm gì hả?”Vừa nãy anh vẫn đang nhìn miệng cô chằm chằm.
Anh lười biếng nói: “Khóe miệng của em có một nuốt ruồi nhỏ, tôi vẫn cho là má lúm đồng tiền.”
Lăng Vi trừng anh: “Đó chính là má lúm đồng tiền.”
Đột nhiên anh giơ tay, dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng của cô: “Má lúm còn có nuốt ruột, thật đặc biệt, hôm nay tôi mới thấy.”
Lăng Vi lại trừng anh, đánh mu bàn tay anh một cái.
Ngón tay cô mềm mại chạm vào đầu ngón tay anh, cảm giác ấm áp đó truyền vào trong lòng khiến cho anh vô cùng rung động.
Diệp Đình hít một hơi, hoàn toàn không nghĩ tới một cô gái chỉ chạm vào một cách đơn giản lại có thể khiến cho lòng anh run rẩy như thé.
Là vì quá lâu chưa yêu sao?
Hay là vì cô đối với anh là đặc biệt?
...
Trong mắt Diệp Đình có chút mê ly. Cũng không biết tại sao, anh luôn bị ánh mắt của cô hấp dẫn giống như trên người có có nam châm câu hồn anh, câu lòng anh khiến cho anh từng giây từng phút muốn gặp cô, chọc cô, nhìn cô cười.
Anh sắp xếp lại tâm tình bày ra biểu tình lười biếng chế nhạo cô: “Bình thường em quá ít cười, có má lúm tôi cũng không phát hiện, sau này phải cười nhiều một chút mới được, em cười lên rất xinh.”
Lăng Vi không mặn không nhạt nhìn anh: “Tôi cũng không bán nụ cười, lúc tôi rảnh rỗi sẽ cười với anh.”
“Ai yêu, còn làm kiêu…”
Lăng Vi: “...”
“Cút ——” Lăng Vi đẩy anh ra.