Lão gia tử vẫy tay, để cho bốn người Bạo Phong đi ra.
tiểu tổ bốn người Bạo Phong nhìn Lăng Vi, Lăng Vi gật đầu mto65 cái. Bốn người bọn họ mới ẩn vào trong góc.
Diệp lão gia tử nhìn Lăng Vi chăm chú hỏi: “Con nói.... con gái ông?”
“Đúng!” Lăng Vi nói: “Chúng con suy đoán, mẹ còn sống! Lại còn đã từng xuất hiện bên cạnh chúng con!”
“A ----” Đột nhiên lão gia tử che иgự¢! Tin tức này quá đột nhiên --- Lăng Vi đưa tay đỡ ông, nói chuyện cô và Diệp Đình tìm được một chuỗi dài đầu mối gần đây cho lão gia tử nghe.
Cả người lão gia tử quơ quơ, đột nhiên nói: “Mau đỡ ông ngồi xuống...”
Lăng Vi tranh thủ thời gian kêu Chân Dũng mang một cái ghế tới, sau khi lão gia tử ngồi xuống, Lăng Vi lại bảo Chân Dũng rót cho ông ly nước. Chân dũng lại mang một cái ghế cho Lăng Vi, Lăng Vi cũng thật là đứng mệt mỏi, ngồi xuống bên cạnh lão gia tử.
Lão gia tử uống nước xong, chậm rãi, đưa tay đè tim nói: “Chúng ta nói dây chuyền trước... chờ trở về, các con có đầu mối gì nữa, nhất định phải thông báo ông trước!”
“Dạ!”
Lão gia tử nhìn sợi dây chuyền kia chằm chằm, sợi dây chuyền này nạm không ít kim cương, là thiết kế hình dạng xe thể thao.
Lão gia tử suy nghĩ nói: “Sợi dây chuyền này, là lễ vật ba con đưa cho mẹ con. Lúc ấy, chính là khánh điển năm thứ ba của Long Đằng, đúng không?”
Lăng Vi gật đầu.
Lão gia tử thở dài nói: “Ba mẹ con nhân phẩm, nhân duyên rất tốt..... lúc Thục Châu động đất, ba mẹ con trừ quyên tặng năm triệu ra, còn cầm sợi dây chuyền này đi đấu giá, đúng không?”
Lăng Vi dong đầy nước mắt: “Đúng vậy....”
Lão gia tử hít một hơi nói: “Lúc ấy, chuyện này được nhiều chú ý, không ít nhà từ thiện cũng muốn đấu được sợi dây chuyền này. bởi vì, ý nghĩa của sợi dây chuyền này thật là phi phàm....”
Lăng Vi nghiêm túc nhìn ông chằm chằm, alo4 gia tử tinh tế hồi tưởng: “Xe hơi Long Đằng, là người dẫn đầu xe hơi trong nước chúng ta, lúc ấy, chính là lúc xe hơi nước ngoài thịnh hành, đột nhiên dị quân của Long Đằng nổi lên, chiếm đoạt không ít thị trường phân chia.”
Lăng Vi biết, cô nhìn lão gia tử chằm chằm hỏi: “Lúc ấy đưa tới không ít người ghen tị, đúng không?”
“Đúng, nhất là thị trường nước ngoài.”
Lão gia tử vừa gật đầu vừa nói: “Lúc ấy, ý nghĩa của không ít nhà từ thiện muốn ςướק đoạt sợi dây chuyền này là muốn nói cho những thế lực muốn động đến Long Đằng kia, Long Đằng không phải cô đơn một mình, bọn họ còn có chúng tôi ở sau lưng yên lặng ủng hộ!”
Hai tay Lăng vi không tự chủ được ôm иgự¢, thì ra.... trong này, còn có nhiều chuyện như vậy....
Lão gia tử còn nói: “Lúc ấy ông muốn đấu được sợi dây chuyền này.... là tại sao vậy chứ? Lúc ấy ông cũng khogn6 quen với ngành xe hơi. nhưng mà.....sợi dây chuyền này, là chồng con muốn đấu... cho nên, ông mới...”
“Ai?” Đột nhiên Lăng Vi sững sờ: “Ông ngoại.... ông nói Diệp Đình?”
“Đúng vậy!” Lão gia tử nói như chuyện đương nhien6L: “Lúc ấy, ông biết a Khanh sinh một đứa bé.... đứa bé kia ở trong tay của một lão già ngoại quốc, lúc trước ông rất nóng giận! Bởi vì, lão già ngoại quốc kia quả thật không phải thứ tốt gì! Rất nhiều lần ông muốn ςướק Diệp đình về từ trong tay lão già đó, nhưng mà, lão già ૮ɦếƭ tiệt kia chính là không chịu buông tay! Còn phá hư buổi triển lãm tranh vẽ của ông, còn đốt mấy gian phòng vẽ của ông! Còn làm hư mất danh tiếng của ông! Trước kia ông ngoại con.... được khen là đại họa sĩ “Thần Quỷ Thủ”! Hừ ----
Lão gia tử càng nói càng tức, đột nhiên Lăng Vi cầm tay ông nói: “Ông ngoại, ông đừng nói những thứ này, ông nói..... là ông đấu giá dây chuyền này cho Diệp Đình?”
“Đúng vậy!” Lão gia tử vỗ bắp đùi nói: “Lúc ấy, ông thường xuyên lén chú ý thằng nhóc kia, thằng nhóc kia cũng không biết tại sao mà nó muốn sợi dây chuyền này. Ông liền nghĩ, cũng không biết trong tay nó có tiền hay không.... không bằng, ông đấu giá giúp nó. Ông để cho Vương quản gia đấu được sợi dây chuyền đó.... sau đó, khi ông muốn Vương quản gia đưa sợi dây chuyền đó cho nó, nhưng lại không tìm được nó. Sau đó, lại không biết nó đã chạy đi đâu.... sau khi ba mẹ con qua đời, trong đầu ông nghĩ, đây là di vật của ba mẹ con, cho nên bảo người trả lại sợi dây chuyền này cho con.”
Thì ra là như vậy?! Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy da đầu tê dại từng trận....
Cái người đưa dây chuyền đó, là Vương quản gia? Đùng.... trang viện của Diệp Đình là sản nghiệp của ông ngoại, trước kia Vương quản gia là quản gia của ông ngoại.
Sau đó..... Diệp Đình sang trang viện lại, mở rộng diện tích một lần nữa...
Mặc dù Diệp Đình và ông ngoại chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng mà, lại liên lạc không sai.
Lăng Vi vẫn hơi ngẩn ngơ! Tại sao Diệp Đình phải đấu giá dây chuyền này nha? Cô, sau khi gặp mắt anh, anh đem sợi dây chuyền ra....
Lúc ấy, Chu Vân và Vương Hân Bình tới nhà cô, ném đồ của cô từ lầu 15 xuống dưới, làm nhà cô trở nên ngổn ngang, Chu Vân còn trộm dây chuyền của cô....
Sau đó, sợi dây chuyền được xem như vật chứng giữ lại cục cảnh sát. Vì chứng thực sợi dây chuyền này là của cô, Diệp đình còn nói: “Anh giúp em tìm được người trộm dây chuyền, cũng lấy dây chuyền về giúp em, chuyện này, em đừng xía vào.”
....
Lăng Vi ngu ngơ... càng nghĩ càng ngu ngơ....
Đầu cô không ngừng quay vòng! Cô phải tìm diệp đình hỏi mới được! Lúc ấy hẳn là anh sẽ biết, sợi dây chuyền này là ông ngoại đấu được.... lúc ấy anh rất muốn đấu sợi dây chuyền này, là vì cáo gì nha?
Sau đó, anh lại cho cô xem tấm hình của một “người thần bí“....
Cô còn nhớ, ấn tượng đầu tiên xem hình là --- người trong tấm hình hơn ba mươi tuổi, anh đứng trên đỉnh núi tuyết, bối cảnh là tuyết trắng xóa, anh mặc quần áo đỏ thẫm leo núi.... bởi vì ăn mặc tương đối kín, cho nên, không nhìn rõ hình dạng the61nao2.
Chỉ cảm thấy dáng người cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Đầu ngón tay Lăng Vi chợt run, người trong hình kia, không phải là diệp Đình chứ? Anh để cho người trong hình nhìn qua có vẻ hơn ba mươi tuổi, nhất định là anh đã động tay động chân!
Tại soa anh không nói cho cô chứ?
Anh vẫn luôn nói người thần bí kia không tiện ra gặp mặt.... thật ra thì, ngày nào cô cũng gặp mặt người thần bí đó nha!
Cô không chỉ có gặp mặt người thần bí kia hàng ngày, cô đặc biệt.... ngay cả đứa bé của người thần bí kia cũng có rồi.
Lúc ấy, tại sao anh không nói nha.
Năm cô 12, Diệp đình 14! Anh đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bảo La - Lộ Dịch Tư! Bảo La - Lộ Dịch Tư bắn chìm tàu hàng của anh ---- suýt chút nữa Diệp đình ૮ɦếƭ trên biển, là một đôi vợ chồng hàng hải đi ngang qua cứu anh,,,, cặp vợ chồng kia không để lại họ tên, mà chỉ để lại danh hiệu “L.S”
“Lăng Phong. Trầm Minh Nhược?” Chữ mẫu của hai cái tên.
Anh đã biết từ sớm rồi? Hay chẳng qua chỉ là suy đoán? Cô phải đi hỏi anh! Nhất định phải hỏi anh!
Lăng Vi đứng bật dậy, còn chưa kịp đi mấy bước, đột nhiên thấy Diệp Đình xuất hiện ngay cửa phòng bữa tiệc ----
Ánh mắt anh sáng như đuốc nhìn sang cô, Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, đi từng bước một về phía anh.
Diệp Đình thấy vẻ mặt này của cô, không nhịn được nhẹ nhíu máy. Lăng Vi khôngđể ý có bao nhiêu người nhìn mình, cô kéo tay Diệp Đình, thấp giọng hỏi anh: “Người muốn mua dây chuyền, là anh?”
Lăng Vi nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt gợn sóng.
Diệp Đình chấn động mạnh, không nghĩ tới đột nhiên cô hỏi một câu như vậy.
Lăng Vi nhìn ánh mắt anh chằm chằm, hỏi lại một lần: “Người muốn nua dây chuyền.... là anh?”
Đôi mắt đen của Diệp Đình thâm trầm khó dò, để cho cô không nhìn ra tâm tư của anh, cô chỉ biết là anh nhìn cô chăm chú thật sâu. Cô không có hỏi lại, chỉ nhìn ánh mắt anh như vậy, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Đình giơ tay lên, xoa xoa đầu cô, nhẹ gật: Ừ.”
Khóe miệng Lăng Vi đột nhiên run rẩy, cô muốn nói chuyện, lại không nói ra lời, thật lâu sau cô mới nói: “Anh đoán.... cặp vợ chồng cứu anh khi đó, là ba mẹ em?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm nói: “Chẳng qua chỉ là suy đoán của anh, lúc đó anh đã tìm rất nhiều vợ chồng tên có hai chữ L.S, tất cả bọn họ đều nói mình không có du thuyền, cũng không có đi ra ngoài biển. Ba mẹ của em cũng nói như vậy.... lúc đó anh cũng thấy thấy mặt họ, là bí thư của họ truyền lời. Anh muốn tiến một bước chứng thực, nhưng mà, vẫn luôn không thấy được bọn họ, cho tới sau này anh mới biết được bọn họ đã qua đời....”
Anh dừng lại, không muốn nói nữa, anh chỉ muốn an ủi cô.... bàn tay nhỏ bé của cô lạnh như băng.
Diệp Đình nắm tay muốn kéo cô đi vào trong: “Vào bên trong nói đi, ngoài cửa lạnh.”
Nhưng mà, Lăng Vi lắc đầu hỏi anh: “Sau đó thì sao?”
Anh nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô thật chặt, nhìn xung quanh, bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người tới.
Bây giờ, tất cả mọi người đều không nói chuyện nữa, âm nhạc cũng tắt đi. Tất cả mọi cặp mắt đều nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh mắt của những người đó tóe lên ánh sáng tò mò, để cho Diệp Đình rất muốn đá người! Nhưng mà, anh phải giải thích với Lăng Vi.
Anh nắm tay, nhìn ánh mắt cô chằm chằm, nhẹ nhàng nói: “Lúc ba mẹ em qua đời, anh đang bị Lộ Dịch Tư đuổi Gi*t chạy khắp thế giới, cho nên, tin tức bọn họ qua đời anh không biết gì cả.... Sau đó anh đi bộ đội, lại vào đội đặc chiến quốc tế, mỗi ngày vào sinh ra tử, ngay cả tính mạng của mình còn không để ý tới, cho nên không có truy xét chuyện vợ chồng L.S. Cho đến năm anh 21 tuổi, bởi vì chuyện của tiểu Ngũ, anh thối lui ra đội đặc chiến quốc tế đi học đại học, anh tiếp tục tìm vợ chồng L.S. Cho tới lúc đó anh mưới biết thời gian người sáng lập Long Đằng bị tai nạn xe cộ chính là lúc anh bị Lộ Dịch Tư đuổi Gi*t, mặc dù trước đó bọn họ đã từng nói không phải bọn họ cứu anh, nhưng mà cảm giác mơ hồ trong lòng.... có lẽ là bọn họ, bởi vì đoạn thời gian anh xảy ra chuyện trên biển đó, bọn họ cũng không có ở trong nước. Đột nhiên bọn họ qua đời, anh không có kiểm chứng được, nên anh nghĩ mình hẳn là nên làm chút chuyện cho bọn họ, nên anh liền đặt tên cho công ty là “Đỉnh Phong quốc tế”, cái chữ Phong này, là dùng chữ Phong của Lăng Phong tiên sinh, và tên viết tắt của mẹ em “Mộc Mộc“. Lúc đó anh điều tra được bọn họ có cô con gái.... nên anh liền ở trong bóng tối....”
Lăng Vi che môi, nhìn anh chằm chằm. Lời nói của anh dừng lại... muốn tiếp tục nói, lại nhịn trở về. Hai người chỉ đứng nhìn nhau như vậy.
Anh hít sâu một hơi nói: “Anh phái người bảo vệ an toàn tính mạng cho cô ấy ở dưới tình huống không có quầy rầy cô ấy. Anh cũng không có gửi tiền giúp đỡ cô ấy, là bởi vì, anh cảm thấy cô gái này nên đối mặt cảnh khốn khổ, cô ấy phải dựa vào lực lượng của chính mình từ từ mạnh mẽ lên. Nhưng mà..... anh thật không biết cô gái kia là em....”
Diệp Đình nắm bả vai cô, bởi vì đầu vai cô đang run run....
“Vi vi....” Anh nhìn ánh mắt cô, giọng nói vô cùng êm ái, rất sợ hơi lớn tiếng sẽ làm vỡ nát cô vậy.... Anh nhìn ánh mắt cô nhẹ nhàng nói: “Vi vi, anh mua sợi dây chuyền kia, động cơ lúc đó cũng là vô cùng đơn thuần, anh chỉ la muốn làm chút chuyện cho trận động đất ở Thục Châu đó. Anh không muốn em hiểu lầm anh.”
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, cô đã không thể suy nghĩ nữa, run rẩy hỏi: “Em hiểu lầm anh cái gì?”
Đôi mắt đen của Diệp Đình dần dần nhiễm lên một tầng ánh sáng ௱ôЛƓ lung. anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Anh không có nói với em dây chuyền kia là anh mua, anh sợ em sẽ nghĩ rằng, anh bởi vì cha mẹ em nên mới đối xử tốt với em. Khi đó, chúng ta mới vừa quen biết, em còn rất không có nhiều tin tưởng đối với anh..... anh không thể bảo đàm lúc anh nói, em sẽ không vì hiểu lầm mà xa lánh anh. Anh chỉ muốn để cho em biết, anh đối tốt với em, chẳng qua là đơn thuần chỉ muốn đối xử tốt với em. Anh thích em, là thích thuần túy. Không có lý do nào cả, đơn thuần chỉ là muốn đến gần em, muốn bảo vệ em, muốn ở chung một chỗ với em, anh muốn dành trọn tình yêu cho em, chỉ cho một mình em. Anh không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì anh thích em, anh yêu em, thích đơn thuần, yêu thuần túy.”
“...” Lăng Vi che môi, gật đầu. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, rất sợ cô nghĩ sai rồi, muốn chiến tranh lạnh với anh. Anh thật sự sợ cô giơ tay lên tát cho anh một cái ----
Nhưng mà, đột nhiên cô nói một câu: “Cám ơn.“. Cám ơn anh đã để cho em cảm nhận được phần thích thuần túy và tình yêu nồng nặc này....
Diệp Đình đưa tay ôm cô vào trong иgự¢: “Anh không biết mình đã giải thích lý do nguyên nhân rõ ràng chưa..... Anh chỉ là muốn để cho em biết, anh đối tốt với em, là bởi vì anh yêu em, không phải bởi vì cái khác...”
Lăng Vi ứa lệ gật đầu, Diệp Đình ôm cô, ôm thật chặt, cầm của anh để trên trán, nụ hôn rơi vào trên tóc cô, giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng: “Thật xin lỗi.... anh làm quá ít rồi....”
Lăng Vi lắc đầu: “Anh làm.... cũng không ít, em yêu anh, thâи áι.”
“...” Diệp Đình nắm chàm, thật sâu đối mặt với cô, anh hôn lên môi cô, nụ hôn áy náy, nồng nặc, thâm trầm....
Hiện trường bữa tiệc, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn!
Hai người đang ôm nhau kia, là Diệp Đình và Lăng Vi? Thật sự là Diệp Đình và Lăng Vi?
Bọn họ nói cái gì? Không ai nghe rõ được, nhưng mà xem biểu tình của bọn họ, mơ hồ cho bọn họ một loại cảm giác muốn chia ly! Nhưng mà, tại sao bọn họ lại đối mặt, ôm hôn lẫn nhau cơ chứ?
Có phải ái kịch tình này đã xoay chuyển quá nhanh rồi không?
Tất cả mọi người còn đang ngơ ngác đâu, Đột nhiên Phù Mỹ Quân vọt tới bên cạnh Diệp Đình, cô run rẩy nói: “Diệp tiên sinh.... xinh anh bỏ qua cho tôi.... tôi đánh cược với tiểu Vi, chỉ là đùa giỡn với cô ta thôi....”
Diệp Đình ôm chặt Lăng Vi, đột nhiên bị quấy rầy, biểu tình của anh rất khó chịu.
Phù Mỹ Quân giật mình, co rút nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi.... Là tôi ngu ngốc! Tôi sai rồi.... các người cứ xem như là tôi đánh rắm! Các người là người lớn, chỉ cần xem tôi là cái rắm mới thả ra, được không?”
Cô muốn đưa tay kéo quần áo của Lăng Vi và Diệp Đình, đột nhiên bàn tay dừng giữa không trung, bởi vì không dám.
Cô run run nói: “Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân.... Sau này tôi không dám nữa.... xin các người đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một tên phế vật, tôi chỉ là một con sâu gạo.... ba tôi đã biết tôi đắc tội với hai người, bây giờ tôi về nhà nhất định ông sẽ cầm roi đánh ૮ɦếƭ tôi! Cầu xin các người đừng truy cứu chuyện đánh cược đó, được không? Tôi thật sự sai rồi....”
Lăng Vi không muốn để ý Phù Mỹ Quân. Bởi vì, trong lòng cô có quá nhiều lời muốn nói với Diệp Đình.
Tin tức hôm nay quá đột nhirn6, để cho cô không có bất cứ chuẩn bị tâm lý gì! Bảo cô gây gỗ với Diệp Đình? Cô không ồn ào được.... Mặc dù, anh có có thẳng thắng chuyện mua dây chuyền với cô, nhưng mà, cô cũng sẽ không nắm chuyện này mãi không buông.
Anh đối với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Một người phụ nữ thông minh là có thể phân rõ, ai thật sự tốt với mình, và ai chỉ dùng ngôn ngữ qua loa lấy lệ mình. Trước mặt đàn ông cô vẫn luôn là ột người làm nhiều, nói ít.
Mặc dù trong lúc cô cần trợ giúp anh không trợ giúp vật chất cho cô, nhưng mà anh lại làm một chuyện chính xác nhất. Anh nói không sai, chỉ có ở khốn cảnh. tất cả mọi người đều phải dựa vào chính mình! Nếu không, sao cô lại có một đoạn tình cảm thâm hậu với Giang Quân như vậy, nếu không, cô cũng sẽ không hiểu, các loại chua sót và khốn cảnh của cuộc đời! Nếu như, anh sắp xếp tất cả cho cô, nhất định cọm sẽ sinh ra vô hạn lệ thuộc và ỷ lại anh.
Như vậy là thật sự tốt với cô sao? Lúc cô mười bảy tuổi, anh cũng không có muốn cô ỷ lại anh, nếu như lúc đó, anh để cho cô ỷ lại ở anh, đó mới là tàn nhẫn đối với cô!
Diệp Đình là đúng, là chịu trách nhiệm. Nếu không, cô cũng sẽ không hiểu sinh mạng quan trọng, còn có rất nhiều chuyện đáng cho cô quan tâm, cô ở trong khốn cảnh được người khác trợ giúp, cô cũng sẽ hết lòng hồi báo lại từng chút từng chút, cô học Giang Quân quyên góp các em nhỏ không được đi học, học được đối xử tốt với mọi người ở chỗ viện trưởng Trần của cô nhi viện.
Cô học được, phải kiên cường đối mặt tất cả, còn có những sự thật mà cô phải đối mặt!
Có một số việc, là mình phải trải qua, cho nên, phải cắn răng kiên cường vượt qua, mới có thể hiểu được, đây là đoạn trải qua quý giá nhất đời người.
Bởi vì, đau đớn trong lòng, không ai có thể chịu đựng thay mình được!
Không có thời gian và khó khăn mài giũa, sẽ không có Lăng Vi ngày hôm nay!
Mắt Lăng Vi đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn anh. anh đưa tay đến bả vai cô nắm thật chặt. Giống như tất cả mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, giống như bọn họ chỉ cần nhìn nhau như vậy, cho đến thiên trường địa cửu....
Cô hít mũi, lầm bầm nói: “Chồng.... em hơi mệt mỏi, muốn về nhà.”
“Được.” Diệp Đình ẵm cô ra khỏi bữa tiệc, Lăng Vi dặn dò tiểu tổ Bạo Phong để cho bọn họ đưa cô Đan và các bạn học về nhà.
Lưu Dương của đoàn làm quảng cáo Mustang vẫm luôn đưa máy quay phim và mánh ảnh chĩa về bọn họ, đột nhiên cậu kích động đi tìm đạo diễn, thần thần bí bí đưa đoạn video mình vừa quay được cho đạo diễn xem: “Đạo diễn, ông xem, quảng cáo của xe số lượng hạn chế “Mị Ảnh L-V1” đã có rồi!”
Đạo diễn đã hoàn toàn phục Lưu Dương rồi! Cậu còn có thể chuyên nghiệp chút nữa sao? Lúc nãy, tất cả người trong buổi bữa tiệc cũng chỉ nhìn Diệp Đình và Lăng Vi ngọt ngào, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử Lưu Dương này lại quay đoạn tình cảm này lại!
Mặc dù.... thật vô cùng động lòng người, nháy mắt đã hoàn toàn Gi*t ૮ɦếƭ hết tất cả quảng cáo buôn bán, nhưng mà.... thân phận của người ta là gì?
Người ta không thể nào tự mình đi quay quảng cáo được!
*
Trong xe, tâm tình của Lăng Vi còn chưa ổn định, chuyện này không thể cẩn thận suy nghĩ phân tích, cô liền không nhịn được run run...