Lăng Vi cẩn thận suy nghĩ, cô chưa từng nghe thấy chú nói gì về đất xây dựng... Khó trách Vương gia muốn Gi*t ૮ɦếƭ chú!
Thì ra trong chuyện này có dính dáng đến rất nhiều tiền.
Thật may là hôm nay cô đã nghe được những lời này! Lăng Vi không đi vào phòng bệnh, cô lặng lẽ lui ra ngoài, không nhẫn được chuyện nhỏ sẽ làm loạn mưu lớn... Cô phải nghĩ cách thiết kế bẫy rập cho mấy con sói này chui vào...
Sau khi Lăng Vi rời đi, hai tên canh gác ngoài cửa bị bốn người Bạo Phong đánh ngất xỉu tỉnh lại, lúc hai người ra khỏi gầm cầu thang, bọn họ đều không dám lộ ra điều gì. Nếu bị ông chủ Vương biết bọn họ từng bị đánh ngất xỉu để người ta đi vào, sợ rằng bọn họ không giữ nổi công việc nưã, mà cẩn thận không chỉ không giữ nổi công việc, bọn họ còn rước thêm phiền toái vào người.
Hai người thương lượng với nhau, không ai được nói ra chuyện này.
Vì vậy, Vương Vinh Diệu và Chu Vân vẫn không biết có người từng đi vào nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Vi đi tới bệnh viện tư nhân của Diệp Đình. Trong phòng bệnh của Lăng Trí, y tá đang thay băng gạc quấn đầu cho ông. Anh Lăng Tiêu cũng ở đây, anh ta đang cầm một chiếc khăn lông, lau mặt cho Lăng Trí... hình ảnh ấm áp này, lập tức hòa tan tất cả lửa giận của Lăng Vi.
Bây giờ anh Lăng tiêu đang khôi phục rất tốt, mặc dù còn hơi khác với người bình thường, nhưng đã khá hơn nhiều nhiều so với trước kia.
Tiểu Đông Ni cầm chong chóng gió trong tay, đưa cho Lăng Trí. Bé nói bằng giọng trẻ con non nớt: “Ông nội, cho ông chong chóng gió này, ông xoay chong chóng, vết thương sẽ hết đau.”
Lăng Trí bị bé chọc cho vui vẻ, cảm tình giữa tiểu Đông Ni và Lăng Trí đặc biệt tốt, lúc tiểu Đông Ni trị liệu ở nước ngoài, Lăng Trí thường xuyên nói chuyện video với bé.
Lăng Vi xách giỏ trái cây đi vào.
“Tiểu Vi... cháu còn phải bộn bề rất nhiều việc... không cần chạy đến chỗ chú đâu. Vết thương của chú không nghiêm trọng lắm. Qua hai ngày nữa là chú có thể xuất viện, chú còn phải đi dọn dẹp lại vườn hoa nữa.”
Lăng Vi nghĩ trong đầu: Toàn bộ vườn hoa đều đã bị hỏng... gần như tất cả các chậu hoa đều bị đập vỡ... chú đã chăm sóc vườn hoa này xấp xỉ sáu tháng... ông bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và công sức, mỗi một bông hoa ngọn cỏ đều được đích thân ông trồng... Mỗi một khóm cây nhỏ đều được ông chăm chút từ những cây nhỏ.
Mỗi một bông hoa ngọn cỏ đều giống như đứa con của ông...
Ông đã trân trọng, quan tâm, thương yêu bọn chúng...
Bây giờ là tháng tư, đã vào mùa xuân... những cây hoa này sắp có thể được chuyển qua trồng ở viện dưỡng bệnh...
Lại không ngờ rằng, chỉ trong một đêm... đã hóa thành hư không!
Lăng Vi muốn an ủi ông, nhưng bờ môi run rẩy, không phát ra được tiếng. Cô gật đầu nói theo bản năng: “Không sao, tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*). Lần này vườn hoa bị đập không nhất định là chuyện xấu.”
(*)Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Ý muốn nói Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.Họa phúcở đời khó mà lường trước
Ít nhất cũng khiến cô biết được Vương Vinh Diệu đang lập kế hoạch cho một âm mưu to lớn!
Chờ y tá thay thuốc xong đi ra ngoài, Lăng Vi bảo anh Lăng Tiêu mang theo tiểu Đông Ni ra bên ngoài chơi. Cô khóa kỹ cửa lại, nhỏ giọng nói với Lăng Trí: “Chú, cháu đã cho người điều tra... chuyện vườn hoa bị đập này...”
Lăng Trí nâng mi mắt lên nhìn cô, đại khái đoán ra được cô muốn nói gì đó, ông nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô nói tiếp.
Lăng Vi Cầm quả táo lên gọt vỏ cho ông, vừa gọt, vừa nói: “Chú, cháu điều tra ra người thuê côn đồ lần này là Chu Vân... người xúi giục sau lưng là Vương Vinh Dự...” Lăng Vi nâng tầm mắt lên nhìn về phía Lăng Trí.
Lăng trí chợt cả kinh! Ông như bị một quả 乃úa tạ đập mạnh vào đầu, đôi mắt của ông trở nên đờ đẫn, không thể tưởng tượng nổi!
Đôi măt của ông co rúc lại, cả người run rẩy. Người thuê côn đồ... là Chu Vân?
Con gái ruột của ông!
Nó không chỉ thuê côn đồ phá nát vườn hoa của ông, còn muốn đánh ông đến trên?
Trái tim của Lăng Trí... rét lạnh...
Lăng Vi nắm lấy tay ông, nhẹ giọng hỏi: “Có phải lần này Vương Vinh Diệu ra tay với chú... là vì muốn lấy thứ gì từ chỗ chú hay không?”
Lăng Trí nhíu chặt mày lại, tay đỡ trán, cẩn thận suy nghĩ kỹ.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông chỉ lắc đầu...
“Chú vừa mới ra khỏi tù, hai bàn tay trắng, tất cả những thứ có giá trị đều dùng để trả nợ cho ngân hàng rồi. Chú còn có thứ gì đáng để bọn họ quan tâm?”
Lăng Vi nhắc nhở ông: “Đất đai thì sao?”
“Đất đai?” Lăng Trí suy nghĩ, lại lắc đầu...
Lăng Vi vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, Lăng Trí tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, nhưng ông thật sự không thể nhớ nổi “Đất đai” gì...
Lăng Trí suy nghĩ nát cả óc ra, một lúc sau vẫn chỉ nói: “Không có...”
Trong lòng Lăng Vi biết không thể bỏ qua chuyện này, liền thành thật nói: “Chú, hôm nay cháu nghe thấy Vương Vinh Diệu và Chu Vân nói chuyện với nhau, bọn họ nói chú có mấy miếng đất giá trị mấy trăm triệu. Sở dĩ lần này bọn họ tới đập phá vườn hoa của chú, chủ yếu là... muốn mạng của chú...”
Lăng Trí cảm thấy rét lạnh!
“Bọn họ muốn ra tay Gi*t người?”
Lăng Trí run lập cập... Nếu không nhờ Diệp Đình và tiểu Vi âm thầm phái người bảo vệ ông, chắc chắn ngày hôm qua ông đã ૮ɦếƭ ở trong vườn hoa rồi.
“Đúng vậy! Hôm nay cháu nghe thấy chính miệng bọn họ nói như vậy! Nguyên văn câu của Chu Vân là: bây giờ chú thoát ૮ɦếƭ trong đường tơ kẽ tóc, vậy coi như là bọn họ phải trả lại toàn bộ số đất kia cho chú. Hơn nữa giá trị của mấy mảnh đất này là mấy trăm triệu, bọn họ không cam lòng!”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ông, còn nói: “Chú có nhớ gì đến chuyện mấy mảnh đất không? Bây giờ tình cảnh của chú cực kỳ nguy hiểm, coi như chúng ta có đề phòng bọn họ, thì cũng không thể hoàn toàn bảo đảm người Vương gia không động đến chú nữa!”
Lăng Trí tràn đầy khi*p sợ! Ông hơi há miệng, giống như là nhớ ra chuyện gì...
Ông đột nhiên nhìn về phía Lăng Vi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ông kích động đến nỗi đôi môi run rẩy, nói: “Chú nhớ ra rồi!”
Lăng Vi chăm chú nhìn vào ông, Lăng Trí kích động, vội vàng tìm giấy và 乃út trong ngăn kéo.
Ông tìm được hai tờ hồ sơ bệnh án, cầm 乃út, vẽ thật nhanh trên giấy. Lăng Vi đứng lên ngoẹo đầu nhìn mấy nóc cao ốc ông vẽ, ông lại vẽ một khoảng đất trống gần kề tòa cao ốc.
Sau đó, ông lại một vẽ khu biệt thự ở giữa sườn núi, rồi vòng một mảnh đất ở bên cạnh khu biệt thự.
Ông nhắm mắt lại suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra. Chân mày cũng nhíu thành chữ “Xuyên“.
Ông giơ tay lên xoa xoa trán, dùng sức nghĩ, đột nhiên ——
Ông mở mắt ra, lại vẽ một trường học. Sau đó khoanh tròn sân chơi của trường học.
“Mấy mảnh đất này đều là của chú?”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào bức vẽ, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Vương Vinh Diệu và Chu Vân muốn ra tay sát hại chú! Mấy miếng đất này... tuyệt đối rất béo bở!
Gần tòa cao ốc Tinh Vân mới khai phá khu phố buôn bán! Mấy năm nay, giá đất ở đó tăng mạnh! Không biết giá trị bây giờ của nó đã tăng lên bao nhiêu lần rồi!
Còn cả đất ở khu biệt thự núi Vân Đính nữa, giá đất cũng tăng mạnh mấy năm gần đây. Hồi giá nhà đất còn chưa tăng, chỉ cần dùng một chiếc xe gắn máy cũng có thể đổi được mảnh đất ở đây.
Bây giờ, giá trị mấy miếng đất đấy đang tăng lên từng ngày, đến nỗi trái tim mấy người kinh doanh bất động sản cũng nhảy lên theo mấy số không phía sau kia!
Lăng Trí cẩn thận suy nghĩ rồi lại nói: “Còn hai miếng đất nữa... cháu chờ chú, chú phải nghĩ lại đã...” Ông cầm 乃út, vẽ hai mảnh đất đó ra, hai mảnh đất này dính liền nhau, diện tích vô cùng lớn, ở kế cận khu nông nghiệp.
Lăng Trí nói: “Trước kia, mấy mảnh đất này không đáng tiền, nên chú quên khuấy đi mất. Bây giờ... mấy mảnh đất này còn đắt hơn cả vàng!”
Ông nói xong, giơ tay lên che иgự¢, nhìn Lăng Vi nói: “Tiểu Vi, chú xin lỗi cháu... Mấy mảnh đất này không phải là của chú, là cúa cháu! Là mấy mảnh đất cha mẹ cháu để lại cho cháu. Chú chỉ thay mặt quản lý mà thôi!”
Lăng Trí vừa vẽ vừa nói: “Sau khi ba mẹ cháu xảy ra chuyện. Vương Hân Bình nói muốn bán vài mảnh đất, chú không đồng ý. Khi đó giá mấy mảnh đất vẫn chưa đáng tiền lắm, nhưng mấy mảnh đất này là ba mẹ cháu để lại cho cháu, chú kiên quyết không bán.”
Lăng Trí vỗ иgự¢, thở phào một hơi: “Cũng may chú kiên quyết không bán! Bây giờ nghĩ lại, đó đều là bọn họ lừa chú!”
Ông càng nghĩ càng giận, giận đến tay run run.
Lăng Trí từ từ hồi tưởng, ông nói: “Khó trách khi ấy Vương Hân Bình gấp như vậy, bà ta một mực nói là thân thích bà ta muốn mua gấp để dùng. Chú liền nói nhất định không bán! Các người muốn dùng tôi có thể cho thuê đất, là vậy, chú ký hợp đồng thuê mười năm với bọn họ. Bây giờ tính ra… hết thời gian rồi.”
Lăng Trí càng nói tim càng thắt, nói tới đây, ông hoàn toàn nghĩ thông suốt…
“Chú biết chú biết…” Ông lắc đầu không ngừng.
Trong mắt ông tràn đầy không tưởng tượng nổi: “Nếu chú ૮ɦếƭ, những mảnh đất đó vẫn còn trên danh nghĩa chú, Chu Vân là người thừa kế tài sản duy nhất của chú… Bà ta muốn Gi*t chú, chủ yếu nhất là muốn vài mảnh đất!
иgự¢ Lăng Vi hoảng sợ, có ngọn lửa giận dâng lên: “Chú, lần này bọn họ xuống tay thất bại, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, hay là chú dọn về biệt thự đi. Bên vườn hoa tạm thời không cần lo.”
“Ừ.” Tuy Lăng Trí gật đầu, nhưng biểu tình cực kỳ phức tạp, cho dù ai bị con gái mình hãm hại cũng sẽ không bình tĩnh tiếp nhận như vậy.
Lăng Trí ôm иgự¢, chỉ cảm thấy иgự¢ quặn đau từng trận, ông thật sự đau lòng, tựa như có người hung ác đạp tim ông.
Lăng Trí khó chịu, nội tâm Lăng Vi nổi lên lửa giận!
Chú luôn xem người ta là người thân, còn người ta xem chú là gì?
Xem ông là rác rưởi!
Thậm chí rác rưởi cũng không bằng!
Lăng Vi giận đến run lẩy bẩy, khắp người cô đều là khí lửa giống như sắp nổ! Làm thế nào cũng phải hại ૮ɦếƭ đám rệp thúi này!
Lăng Trí chậm rãi nói: “Tiểu Vi, cháu kêu luật sư đến, chú chuyển tên mấy mảnh đất lại cho cháu. Lỡ như… Chú có chuyện không may…”
“Chú! Chú đừng nói bậy bạ!”
“Chú không nói bậy!” Lăng Trí cũng kích động: “Những mảnh đất này vốn là của cháu! Cháu mau kêu luật sư tới.”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, vẫn quyết định cầm về, để chú giữ chỉ có thể gây họa cho ông! Mấy mảnh đất kia là thịt béo, Vương Vinh Diệu thấy thèm ૮ɦếƭ! Nếu cô thu hồi lại đất này, Chu Vân không có triển vọng, lập tức hộc máu.
Ha… Lăng Vi gọi điện thoại kêu Chu luật sư tới, thuận đường đến ngân hàng lấy giấy tờ nhà đất trong tay chú, nhưng làm thủ tục vô cùng phức tạp. Ít nhất còn phải mấy ngày, Lăng Vi phái người đón Lăng Trí về biệt thự.
Lăng Vi nhìn những đất xây dựng chú vẽ, trong đầu nảy sinh chủ ý xấu…
Chu Vân, Vương Vinh Diệu, chúng ta cứ việc chơi, ha ha ha!
Lăng Vi gọi Vương quản gia và bốn người nhóm Bạo Phong tới, cô nhìn Tiểu Khải, cười nói: “Tiểu tam, giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Tiểu tam?
…
Tiểu Khải nhìn trái nhìn phải, đúng là đang gọi anh ta…
Anh ta nhìn Lăng Vi, hỏi: “Phu nhân có gì phân phó?”
Lăng Vi kín đáo đưa một tấm hình cho anh ta, híp mắt: “Ngày mai cậu làm một thân phận giả. Sau đó, cậu đi tìm người này nói chuyện hợp tác, cậu nói muốn mua đất xây dựng.”
“Tiểu tam” Bạo Phong nhìn hình, một lão già mập mạp, hói đầu, mặt đầy hung dữ, nhưng rất có kiểu cách.
Vương Vinh Diệu?
Anh ta gật đầu, cất hình.
Vương quản gia nói: “Chuyện thân phận có thể giao cho tôi làm.”
Lăng Vi tán thưởng gật đầu.
Rạng sáng hôm sau, Vương quản gia và Tiểu Tam Bạo Phong báo cáo Lăng Vi. Vương quản gia nói: “Phu nhân, thân phận mới đã sắp xếp xong xuôi. Chuyện mua đất cũng theo như cô phân phó, có liên lạc với Vương gia.”
Lăng Vi gật đầu.
Vương quản gia nói tiếp: “Tôi nói Thiếu gia nhà tôi muốn mua hai mảnh đất xây dựng giá cao từ trong tay ông ta, ông ta đáp ứng, cũng bảo hôm nay muốn gặp mặt Thiếu gia nhà tôi một lần để nói chi tiết.”
“Được!” Lăng Vi đứng lên nói: “Chúng ta sẽ đi gặp ông ta.”
“Phu nhân…”
“Hử?”
Vương quản gia nhìn ra cửa sổ.
Đầu tháng tư, thời tiết còn lạnh.
Ông kính cẩn nói: “Phu nhân, hôm nay bên ngoài gió lớn, nhiệt độ thấp, hay là… Ngày mai hãy đi.”
Lăng Vi khoát tay, nói: “Không có gì đáng ngại.”
Bảo cô chờ một ngày? Xin lỗi, không chờ được!
Cô kéo Tiểu Khải đi vào phòng hóa trang, bảo thợ trang điểm hóa trang cho anh ta theo Long thiếu gia trong hình. Lăng VI thầm nghĩ, Vương quản gia sẽ tìm người thật, dáng dấp Long thiếu gia trong hình và Tiểu Khải cực kỳ giống nhau!
Tiểu Khải bị đè xuống ghế, mấy cô gái đẹp vây quanh anh ta, hóa trang cho anh ta…
Chân Dũng, Kim Trạch và Tiểu Chính Thái âm thầm vui mừng, cũng may phu nhân không chọn bọn họ… Phu nhân dày vò người, xuống tay được rồi.
Nửa giờ sau, lúc Tiểu Khải đi ra, ba người kia thiếu chút nữa bị sợ ngã nhào…
Trước kia Tiểu Khải cũng dáng vẻ đầu sư tử, bộ dạng hiện tại của anh ta càng không phải xu hướng…
Hai bên tóc Tiểu Khải bị cạo sạch, một bờm ở giữa…
Nhóm Bạch Phong: “…”
Thiếu gia nhà giàu… cũng không vậy chứ?
Quá áp lực…
Lăng Vi cho anh ta một bộ âu phục đỏ thẫm…
Ai u, tôi đi đây… cay mắt… May là Bạo Phong được huấn luyện phi thường, ma quỷ, cứng như thép cũng không chịu nổi kích thích này…
Tiểu Khải nhếch môi, mặt đầy côn đồ liếc bọn họ, hừ một tiếng: “Còn không mau bật lửa cho tiểu gia.” Anh ta đặt đầu ngón tay bên mép, làm dấu kéo.
Kim Trạch liền cầm bật lửa nhét vào đầu ngón tay anh ta, đốt cho anh ta.
Tiểu Khải hút thuốc, hỏi Lăng Vi: “Phu nhân, dáng vẻ cô vừa nói… Tôi học ổn chứ?”
Lăng Vi cười, khen một câu: “Vô cùng tốt.”
Ba người Bạo Phong im lặng: “…” Thì ra đều là phu nhân dạy…
Ba bọn họ liếc mắt nhau, trong mắt đều là “Cũng may không chọn trúng chúng ta…”
Tiểu Khải liếc mắt nhìn bọn họ, hất mũi lên trời, dáng vẻ cực kỳ thiếu đánh, hoàn toàn giống như một nhị thế tổ não tàn kém cỏi.
Tiểu Khải giật âu phục đỏ, côn đồ trong côn đồ nhấc mũi chân, ánh mắt hơi tà khí: “Đi thôi! Đi xử lý lão già đáng ૮ɦếƭ đó.”
Anh ta hút thuốc, vuốt vuốt cái bờm trắng toát, đang đi về trước, Lăng Vi đột nhiên gọi anh ta lại: “Tiểu tam à! Tư thế cậu đi không đúng!”
Tiểu Khải quay đầu nhìn cô…
Lăng Vi nói: “Cậu phải đi như vậy!”
Nói xong, hai tay chống nạnh, cô dùng cánh tay chống áo khoác, học dáng vẻ của đỗ thần, vô cùng oai phong từ trên lầu đi xuống.
Bốn người Bạo Phong: “…”
Lúc Diệp Đình về, đúng lúc nhìn thấy Lăng Vi vác bụng bư, cánh tay chống áo khoác, lảo đảo đi xuống cầu thang…
Hình ảnh này, cũng mê hoặc…
Tiểu Khai đi sau cùng… trong nháy mắt muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Hình dáng trước kia là Lôi Tuấn thiết kế cho anh ta… Hình dáng hiện tại là phu nhân thiết kế cho anh ta…
Trong lòng bảo bảo đau khổ ah… Nội tâm Tiểu Khải tan vỡ!
Diệp Đình không nhịn được, cười lên.
Âu phục đỏ của Tiểu Khải như cây ớt, còn đeo cà vạt màu xanh…
Diệp Đình trong nháy mắt… muốn mù…
Lăng Vi cười ha ha, hình như hơi quá tay…
Diệp Đình nhìn dáng vẻ nghịch ngợm kia của cô, trong nháy mắt lòng hóa mềm, anh đưa tay xoa mặt cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Thế nào? Muốn đi đâu?”
Đầu ngón tay anh lạnh như băng, cô nắm tay anh, để bên mép thổi thổi. Cô chà xát bàn tay anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Chú em bị đánh, em không thể để bọn họ hời như vậy!” Giọng hơi tức giận, con mắt sáng ngời lóe lên tia tức giận.
Tròng mắt đen của Diệp Đình trầm xuống, xoa mặt cô, nhìn cô, nói: “Anh sẽ xử lý.”
“Em biết anh sẽ xử lý, nhưng em không đích thân trừng phạt bọn họ, em không nuốt trôi cục tức này!”
“Hả giận? Vậy có quá dễ dàng không? Bắt bọn họ tới, cho em cầm roi quất ૮ɦếƭ bọn họ, quất ૮ɦếƭ một người chưa hết giận thì quất ૮ɦếƭ hai người, đến khi em hả giận mới thôi!” Diệp Đình cầm tay cô, kéo cô đi lên lầu.
Lăng Vi cựa tay ra, thấp giọng nói: “Em có cách tốt hơn!”
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của cô thông minh lanh lợi, trong lòng biết cô đã có kế hoạch.
Nhưng… thật ra anh đã bắt đầu xử lý Vương Vinh Diệu… Chỉ là không nói cho cô mà thôi.
Có điều, nếu cô muốn chơi, trước hết để cho cô chơi, chờ cô chơi không thắng, anh sẽ ra tay thu dọn cục diện rối rắm giúp cô cũng không thành vấn đề. Dù sao, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Anh thấy cô hứng thú vui vẻ, liền gật đầu nói: “Được, em cứ việc chơi. Trời sập, chồng chống đỡ cho em.”
“Chồng, anh thật giỏi!” Lăng Vi nhón chân lên, ôm cổ anh, dùng sức hôn lên môi anh.
Diệp Đình nhìn cô vô cùng oai phong đi ra ngoài, lúc này mới lên lầu lấy tài liệu. Anh nắm giữ tất cả vốn chiều hướng của Vương Vinh Diệu gần đây. Nhưng bây giờ anh không tính động tay nhanh như vậy, anh ngược lại muốn nhìn xem đại bảo bối muốn trừng phạt con lão rùa đen kia thế nào.
Lăng Vi cùng bốn người Bạo Phong đi tới công ty xe ô tô Hào Duệ. Lăng Vi ở trong xe chỉ huy, trên cái kẹp cà vạt kim cương của Tiểu Khải có máy thu hình.
Hai người vô cùng khí thế xông pha đi vào. Bọn họ đeo tai nghe ẩn hình trong tai, Lăng Vi tán dương Tiểu Khải: “Cải trang không tệ! Anh nhìn mấy cô gái xung quanh đều nhìn anh kìa.”
“…” Tiểu Khải trợn mắt nhìn qua mấy cô gaií kia: “Tôi đã hẹn trước với Chủ tịch các cô, lập tức dẫn đường!”
Tiếp tân tra xét thời gian biểu: “Xin hỏi, là Long Văn tiên sinh sao?”
Tiểu Khải trừng cô ta: “Nói nhảm! Tôi không giống sao?”
Tiếp tân: “….”
Lăng Vi ở trong xe cười muốn ngu, cũng may tiếp tân “Kiến thức rộng” kia không hoảng hốt không vội vàng gọi cho thư ký Chủ tịch.
Tầng trên cùng tổng bộ xe ô tô Hào Duệ, Vương Vinh Diệu nhiệt tình tiếp đãi “Long Văn tiên sinh”.
“Long thiếu, cậu xem hai phần tài liệu này đi.”
“Ừ ——” Tiểu Khải nhìn lướt qua hai bức hình, chính là hai mảnh đất lớn nhất phu nhân bảo anh ta mua.
Anh ta hất cằm, mũi hướng lên trời, giơ tay vung áo khoác, vênh váo ngồi xuống. Sau đó, vẻ mặt coi thường quan sát chung quanh, anh ta ngông cường tự cao tự đại nói: “Ông chủ Vương, phòng tiếp khách này của ông… cũng quá nhỏ! Còn chưa đủ lớn bằng một phòng vệ sinh trong nhà tôi! Nơi rách rưới như vậy sao có thể nói chuyện làm ăn? Ông chủ Vương, đây chính là thành ý của ông sao?” Những lời này đều là kịch bản phu nhân viết cho anh ta, bọn họ đã tập luyện trước. Tiểu Khải nói rất trôi chảy.