Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 240

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vì chuẩn bị đầy đủ, nên bọn họ nhanh chóng tiếp cận kho hàng của đối phương! Đột nhiên, nhóm ám dạ có người báo lại: “Lão đại! Phát hiện mười mấy con chip trong kho hàng gần bến tàu, nhưng mấy con chip này được trang bị trong bom, chúng tôi không lấy được!”
“Được, tôi lập tức tới.” Diệp Đình gọi cho Tần Sênh, Tần Sênh vội chạy tới.
Tần Sênh mang đầy đủ công cụ, chuẩn bị cùng Diệp Đình đến hiện trường tháo bom.
Lăng Vi tiễn bọn họ tớu cửa, cô bỗng nhiên kéo vạt áo Diệp Đình.
Diệp Đình nháy mắt với cô.
Diệp Đình chu cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng không tình nguyện buông tay… Diệp Đình xoa mặt cô: “Chờ anh.”
“Ừ…”
Kaya và Lăng Vi lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi… Lôi Tuấn và Vinh Phỉ thương lượng, chuẩn bị hành động, Hoa Thiếu Kiền cũng đi theo.
Để lại mấy người phụ nữ ở nhà…
Hạ Tiểu Hi run lên: “Mình thật sự sợ hãi… Mình cảm giác sẽ xảy ra chuyện…”
Lôi Đình nói: “Đừng sợ, bọn họ đã sớm chuẩn bị kế hoạch, không sao. Bọn họ biết trong đó có bẫy!”
Hạ Tiểu Hi vẫn sợ… Lăng Vi nắm tay lạnh như băng của cô, trấn an cô: “Phải tin tưởng năng lực của chồng cậu. Bọn họ không sao.”
Vẻ mặt Hạ Tiểu Hi đau khổ nói: “Tên kia có năng lực gì? Chơi trò chơi cũng không đánh lại mình. Rơi trang bị cũng là rơi “tim”, mình liền nói anh ấy: Anh nhìn đi, anh thiếu tim bao nhiêu? Rơi trang bị cũng là rơi “lòng” anh, hệ thống cũng biết bồi bổ cho anh…”
Lăng Vi giơ tay vuốt tóc cô: “Chồng cậu chơi game không đánh lại cậu… Đó không phải là cậu ấy ngốc, đó là cậu ấy nhường cậu… Với tài năng của cậu, mình nhắm mắt cũng có thể thắng cậu tám trăm lần…”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi: “Có lúc Lôi Tuấn có thể khinh người, mình mặc kệ chơi trò gì, anh ấy đều phải chiếm cái hố trong trò chơi! Nếu anh ấy không được làm chồng mình trong trò chơi! Anh ấy không chơi, anh ấy cũng phải chiếm! Mình cũng đổi hết mấy trò chơi, mình đổi một người, anh ấy đổi cùng một người. Thật chọc giận người ta mà!”
Lôi Đình trong nháy mắt cảm thấy bị nhét thức ăn cho chó…
Lăng Vi nói: “Sao mình cảm thấy cậu đây không phải đang lo lắng, mà giống đang show âи áι hơn…”
“Hừ!” Hạ Tiểu Hi cả giận: “Nếu anh ấy dám bị thương trở lại, mình kết hôn với người khác ngay trong trò chơi!”
Lôi Đình vội gọi cho anh trai: “Anh à, anh phải chú ý nha! Cũng đừng làm đầu ngón tay bị thương, đến lúc đó chị dâu nhỏ chạy theo người khác, anh đừng trách em không nhắc nhở anh nha!”
Lôi Tuấn lái xe đến một quán bar vắng vẻ, quán bar này là Vinh Phỉ mới thu mua, vị trí hơi hẻo lạnh.
Ba người đến phòng thẩm vấn dưới tầng hầm xem nữ sát thủ kia. Nữ sát thủ kia không chịu nói gì.
Vinh Phỉ nói: “Từ từ tra hỏi, chúng ta lên lầu uống một ly.”
Bọn họ đi ra, đi lên lầu hai uống rượu… Lầu một, có hai người nhìn nhau, sau đó nháy mắt ra dấu cho người pha rượu. Trên người nữ sát thủ có thiết bị theo dõi nên bọn họ rất dễ tìm ra nơi này.
Người pha rượu bỏ ít đồ vào… Người phụ vụ bưng lên cho Lôi Tuấn, Vinh Phỉ và Hoa Thiếu Kiền.
Lôi Tuấn nói: “Em rể à, xe mới của Laroe sắp đưa ra thị trường, đến lúc đó tôi cũng mua một chiếc lái thử.”
Hoa Thiếu Kiền nói: “Tôi đã đặt trước một chiếc số lượng hạn chế cho anh.”
Lôi Tuấn cười vui vẻ: “Vẫn là em rể anh nghĩ chu đáo.” Anh giơ ly lên, cụng ly với Hoa Thiếu Kiền. Ba người uống một hồi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Hoa Thiếu Kiền xoa trán, nói: “Đã lâu tôi không uống rượu… Vừa uống chút rượu liền choáng váng đầu… Tôi muốn về trước, Tiểu Đình còn ở nhà chờ tôi.”
Lôi Tuấn cũng đứng lên, nói: “Vậy chúng ta đi cùng đi, vợ tôi cũng chờ tôi.”
Vinh Phỉ cười nhạo hai người: “Hai đồ phế vật!” Anh đứng lên tiễn bọn họ, vừa tới cửa quán bar, đột nhiên, một chiếc xe van chạy tới sau ——
Cửa xe xe van bị kéo ra.
Ba cây điện giật, ba người đàn ông trong nháy mắt bị giật hôn mê bất tỉnh: “Bắt lên xe, đi ——”
Ba người này còn chưa bị trói lên xe đã có một nhóm vệ sĩ lớn vọt tới!
“Cũng không nhìn xe đây là địa bàn của ai! Dám đến địa bàn của Tứ gia giở trò! Xử lý bọn họ cho tôi!”
Người bắt cóc và vệ sĩ đọ sức nhau.
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn —— hai bên đều được huấn luyện đặc biệt, quyền cước vô cùng tàn nhẫn!
Có hai người bắt cóc thừa dịp lôi ba người Lôi Tuấn lên xe van: “Mau lái xe —— mang người đi trước!”
Tài xế lập tức đạp cần ga, đẩy đồng bọn họ của bọn họ xuống, trong nháy mắt lái xe đi —— đồng bọn của họ liền bị bọn vệ sĩ bao vây, cũng không ít vệ sĩ đuổi theo xe, tài xế kia đạp mạnh cần ga, nhanh chóng lái xe đi, suýt nữa bị bọn họ đuổi kịp.
Lôi Tuấn, Vinh Phỉ, Hoa Thiếu Kiền bị trói đến một căn phòng thẩm vấn đầy dụng cụ tra tấn! Trên người bọn họ máu tươi đầm đìa.
Nhất là Vinh Phỉ, cánh tay, bắp đùi anh không có chỗ nào lành lặn, da thịt đều bị tróc ra ngoài.
Mặt Ryan đầy âm trầm, ngồi trên ghế gỗ, lắc hai chân: “Làm bọn họ tỉnh lại cho tôi!”
“Rào rào ——” Mấy thau nước lạnh tạt xuống, ba người đều tỉnh dậy, máu chảy xuống theo gấu quần bọn họ. Ryan lạnh lùng liếc nhìn bọn họ cười.
Ngón tay khô cằn của Ryan gõ lên bàn: “Không phải các người có bản lĩnh lắm sao? Không phải các người thích nhảy sao? Nhảy đi!”
Anh ta bỗng nhiên vỗ lên bàn, một tiếng vang thật lớn! Ryan vịn bàn đứng lên, anh ta đi tới cạnh Vinh Phỉ.
Ryan cầm chuôi dao sắc bén trong tay, vỗ lên mặt Vinh Phỉ: “Dùng bom của anh nổ tôi? Hử? Ngủ em tôi? Hử? Lấy bản lĩnh của anh!”
Ryan xoay tay, cây dao đập lên mặt bàn: “Lột mặt ba người này cho tôi! Bôi chút mật ong để kiến bò tới!”

Diệp Đình và Tần Sênh đi vào kho hàng, kho hàng này đã hoàn toàn bị chiến đội quốc tế khống chế. Diệp Đình và Tần Sênh đi tới trang bị cạnh quả bom, Tần Sênh ngồi xổm xuống, nhìn một lát, nói: “Các người lần lượt lui đi, uy lực nổ của quả bom này cũng không nhỏ.”
Tần Sênh mặc áo chống nổ xong, cẩn thận tháo bom.
Diệp Đình đi tới ngoài ranh giới, nói chuyện với đội trưởng quốc tế chiến đội.

Trong tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Lúc này, lão quản gia tới báo cáo: “Hoắc Ân đại nhân, ba người bạn của Diệp chó bị Ryan đại nhân bắt. Ông ấy bảo tôi báo cáo cho ông: Bây giờ ông cho nổ bom, vừa vặn có thể một lưới bắt hết bọn họ!”
Biểu tình của lão Hoắc Ân hung ác, quay đầu trừng!
Lão quản gia lập tức hoảng sợ cúi đầu. Hoắc Ân cả giận nói: “Ẩu tả ——”
Phế vật Ryan này thành công chưa đủ, thất bại có thừa!
Hoắc Ân liền gọi cho Ryan: “Đồ ngu cậu —— cậu bắt ba người kia làm gì? Trên người bọn họ đều có thiết bị theo dõi! Không ngoài dự liệu, cậu đã bị bao vây! Mau cút xa chỗ đó cho tôi! Càng nhanh càng tốt! Phế vật ——”
Ryan tức giận: “Không phải là thiết bị theo dõi thôi sao? Tôi đã moi ra hết.” Nói xong, cầm máy thu hình nhắm ngay ba người kia một hồi. Ryan nói: “Tôi lục được một sợi dây chuyền màu cam trên người tên nhóc này, tôi cũng biết cậu ta có thật. Tôi cắt ra, quả nhiên là thật! Bên trong có màu đỏ sậm như sợi kia. Bây giờ tôi lập tức cho người đem qua cho ông.”
Hoắc Ân giận đến lửa giận bốc lên ba trượng!
“Cậu bớt tự cho mình thông minh đi!”
Hoắc Ân thấy ba người kia toàn thân đều là máu, nhưng ông vẫn tức muốn ૮ɦếƭ: “Phế vật cậu! Đừng đem dây chuyền tới cho tôi! Không được làm bại lộ vị trí của tôi! Đầu ngu như heo —— cậu có thể đảm bảo moi ra tất cả thiết bị theo dõi? Ngu như heo! Nếu không phải lần trước tôi lanh lợi, tìm thế thân cho cậu, cậu có thể sống đến bây giờ? Ngu như heo —— lão tử sớm muộn cũng ૮ɦếƭ trogn tay cậu!”
“Ầm ——” Đầu bên kia video, vách tường phòng thẩm vấn của Ryan độ nhiên sụp đổ ——
“Đùng đùng đùng ——” Mấy tiếng súng vang lên, Ryan trong nháy mắt bị bắt. Hoắc Ân giận đến mức muốn chảy máu não, một người thông minh như ông lại có em trai ngu như heo! Kệ đi, ông đã dạy dỗ ông ta nhiều năm như vậy, để ông ta đi ૮ɦếƭ là được! Ngàn vạn lần đừng liên lụy ông! Ông trở nên thê thảm như hôm nay cũng có hơn phân nửa “công lao” của em trai ngu như heo này!
Hoắc Ân bỏ thỏi vàng vào nửa vali, rời đi từ mật đạo. Nửa năm trước, tổ chức của ông bị Diệp Đình tấn công một lần, từ đó trở đi, thế lực bọn họ liền lay động, hỗn loạn.
Nửa năm qua, chiến đội quốc tế không ngừng tiêu diệt bọn họ, làm ông như con chuột qua đường phố. Tổ chức cũng dần tan rã, tán loạn, thế lực lớn sau lưng ông đã không muốn bảo lãnh cho ông, bù nhìn này đến tuổi thọ rồi.
Vinh Phỉ, Lôi Tuấn, Hoa Thiếu Kiền được giải cứu, một chân Lôi Tuấn gác trên bàn, xé da giả ra: “Mẹ nó, đồ chơi này bó chặt như vậy…” Vết thương và máu trên người bọn họ đều là giả. Trên người bọn họ không có một vết thương nào.
Bởi vì hai người trói bọn họ tới và người tài xế kia đã sớm bị bọn họ mua chuộc.
Con heo Ryan này, bọn họ vốn không muốn Gi*t ૮ɦếƭ nhanh như vậy, bởi vì ông ta sống thêm một ngày, hệ số nguy hiểm của Hoắc Ân sẽ cao hơn rất nhiều.
Lão quỷ Hoắc Ân kia âm hiểm giảo hoạt, Hoắc Ân cũng không dễ đối phó như vậy!
Nếu lần này không diệt trừ thành công, còn muốn có cơ hội như vậy, e là phải chờ nửa thế kỷ.
Tần Sênh đang chuyên tâm tháo bom, Diệp Đình thông qua cuộc gọi của Ryan và Hoắc Ân, đã phong tỏa vị trí của Hoắc Ân!
“Tổ A chiến đội quốc tế, ký hiệu tọa độ địa điểm! Hành động!”
Ngay lúc này, kho hàng chỗ Diệp Đình đột nhiên phát nổ ——
Mặt Hoắc Ân đầy hung ác nhấn nút điều khiển trong tay, hừ —— Diệp Đình, cậu muốn sống qua hôm nay, không có cửa!
Ông trơ mắt nhìn kho hàng bị nổ thành đống đổ nát! Tần Sênh đang tháo bom trong nháy mắt bị nổ thành thịt vụn, còn có Diệp Đình, chiến đội quốc tế đều bị nổ cụt tay cụt chân! Hừ —— các người cùng xuống địa ngục đi! Đấu với lão tử, cũng không suy xét xem mình có bao nhiêu cân lượng!”
Diệp Đình và đội trưởng chiến đội quốc tế bị ông nổ ૮ɦếƭ, bây giờ ông không sốt ruột nữa, lại đóng nửa vali thỏi vàng mang theo bên người.
Ông cầm vali vàng chạy theo đường mòn bờ sông. Ông có chuẩn bị thuyền máy bên bờ, thuyền máy là để cho ông chạy trốn, ông đã chuẩn bị mỗi ngày đều có thể bị người khác đánh lén.
Ông chạy đến bờ sông, vừa leo lên thuyền máy, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân. Lão Hoắc Ân cả kinh, ông quay đầu nhìn, lại là Diệp Đình và Tần Sênh xuất hiện trong rừng cách đó không xa! Sau lưng hai người bọn họ còn có chiến đội quốc tế!
Hoắc Ân chấn động mạnh, hai người này không ૮ɦếƭ? Vậy mấy người bị nổ ૮ɦếƭ ông vừa thấy là sao?
Ông gặp quỷ sao?
Đại đổi trưởng chiến đội quốc tế đang chỉ huy, ấn công tắc trên màn hình máy vi tính.
Hình ảnh lão quỷ Hoắc Ân vừa thấy là cảnh tượng hoạt họa Diệp Đình đã sớm làm xong…
Diệp Đình liệu sự như thần, chỉ dùng vài ngày đã thiết kế ra một tình cảnh chấn động lòng người! Thật khiến người khác thán phục!
Cảnh tượng hoạt họa này tạo thời gian cực kỳ quý giá cho bọn họ ra trận.
Bọn họ đuổi kịp đến bờ sông, phát hiện một chiếc thuyền máy đậu đó: “Xem ra lão quỷ Hoắc Ân đã sớm chuẩn bị đường lui!”
“Con cáo già này quá xảo quyệt! Không thể để cho ông ta chạy ——”
Diệp Đình lập tức bắn vào bình xăng thuyền máy.
Phát súng của Diệp Đình chính xác, bình xăng bị bắn ba lỗ, Hoắc Ân lập tức kéo áo chạy, trở tay giơ súng bắn về phía Diệp Đình ——
“Ầm, đùng đùng ——” Diệp Đình tránh thoát.
Cũng giơ súng bắn tới Hoắc Ân. Tần Sênh và các đội viên chiến đội quốc tế mạnh mẽ công kích Hoắc Ân.
Hoắc Ân tránh đạn, đạn khảm vào khoang thuyền máy, đội viên chiến đội quốc tế và Diệp Đình, Tần Sênh hung mãnh lạ thường.
Lãi Hoắc Ân nổi điên, đưa tay quẹt cần muốn chạy. Nếu không chạy, nào còn có mạng?
“Đùng ——” Đạn của Diệp Đình trong nháy mắt xuyên thấu cổ tay ông.
Ông đã kéo cần, nhịn đau, giơ vali vàng che đầu mình, không sợ ૮ɦếƭ nhanh chóng ngồi trước thuyền máy, đạn bắn vào vali vàng, chấn động lỗ tai ông. Trên người cũng không biết trúng bao nhiêu phát súng, máu phun ra ngoài như suối.
Mắt lão Hoắc Ân đỏ ngầu, vặn chìa khóa, thuyền máy lập tức lao đi.
Lão Hoắc Ân cười lạnh nắm chặt tay lái, lão tử trúng thương thì sao? Không phải vẫn để lão tử chạy thoát sao?!
“Đùng đùng đùng ——” Đạn không ngừng bắn tới.
Lão Hoắc Ân một tay giữ tay lái, một tay tàn phế đặt trên boong, máu chảy rào rào, eo, bắp đùi ông đều trúng đạn. Ông hung ác cười nhạt, đột nhiên nghe có người sau lưng hỏi: “Bắp đùi trúng đạn vui vậy sao?”
Hoắc Ân cả kinh, ông nghiêng đầu nhìn ra sau, chỉ thấy Diệp Đình đứng sau ông một mình như Ma thần! Trong bóng đêm, mặt Diệp Đình quỷ quyệt lạ thường. Mắt phương của anh hơi híp, đang thưởng thức vẻ mặt như trò hề của lão Hoắc Ân.
Thành viên tổ A không đuổi kịp, chỉ có thể báo cáo lên trên: “Báo cáo đội trưởng —— chúng tôi phát hiện hành tung của Hoắc Ân! Ông ta đã ngồi lên thuyền máy chạy trốn. Cửu ca đã đuổi kịp, nhưng bình xăng thuyền máy bị thũng, thuyền máy có thể chìm bất cứ lúc nào! Xin lập tức phái trực thăng tới tiếp viện!”
Tim đội trưởng cả kinh, vội hạ lệnh: “Tổ trực thăng z-11 chuẩn bị, tọa độ xx-xx, nhất định phải cứu được Diệp Đình và bắt sống Hoắc Ân! Lên đường!”
Lão Hoắc Ân che bắp đùi đang chảy máu tươi, cười “ha ha”, đưa tay ra sau lưng ầm súng: “đùng ——” Đạn của Diệp Đình trúng cổ tay lão Hoắc Ân, hai tay ông trong nháy mắt đều bị phế. Lão Hoắc Ân thống khổ ՐêՈ Րỉ… Thuyền máy nhất thời bị máu tươi nhuộm đỏ, súng của Diệp Đình quá nhanh! Hoắc Ân còn chưa rút súng, chỉ có một nửa nòng súng lộ ra ngoài.
Diệp Đình cầm súng xoay vòng, chơi đùa súng, họng súng bỗng nhiên nhắm vào đầu Hoắc Ân: “Giao sợi dây chuyền ra!”
Tay Hoắc Ân vừa buông tay lái, thuyền máy liền mất hướng, chạy tới hướng bờ sông —— Diệp Đình nhanh chóng nhảy lên trước, đánh tay lái, mắt thấy thuyền máy sắp ᴆụng vào bờ đê ——
Diệp Đình bẻ tay lái hết cỡ!
Thuyền máy lập tức quay về hướng bên trái, rốt cuộc hướng tới tuyến đường thủy an toàn!
Hoắc Ân thống khổ ՐêՈ Րỉ, ông nhìn vali vàng, suy yếu nói: “Sợi dây chuyền ở trong đó… Tôi đang chuẩn bị nộp lên cho tổ chức, cậu đối nghịch với tôi lâu như vậy, chắc cũng biết tôi chính là một bù nhìn, thế lực chân chính sau lưng tôi, cậu hiểu bao nhiêu? Tôi… cũng có thể khai ra… cho cậu…”
Diệp Đình cười nói: “Thật ra hôm nay bắt ông không phải là mục đích thực sự của tôi.” Diệp Đình liếc vali vàng, cười lạnh: “Trong vali này có thiết bị nổ, không mở đúng cách sẽ bị nổ tan xương nát thịt. Ông có muốn thử cảm giác này không?”
Hoắc Ân thấy Diệp Đình từ đầu đến cuối đều híp mắt, cười lạnh nhìn ông. Ông cũng cười lạnh: “Em trai Diệp Đình…. Bình xăng không dầu, chúng ta ai cũng không chạy khỏi. Phía trước chính là ranh giới của tôi, chỉ cần thuyền máy vừa cặp bờ, nay chính là ngày giỗ của cậu!”
Cách không xa phía trước, bóng người đông nghẹt: “đùng đùng đùng ——” Chuỗi dài đạn bắn tới Diệp Đình, hiển nhiên đã đi vào phạm vi tầm bắn của kẻ địch! Diệp Đình lập tức tránh vào trong khoang.
Hoắc Ân cười nhạt: “Tên nhóc, cậu Gi*t tôi. Cậu cũng không sống được!”
Diệp Đình nói: “Vậy sao? Ông nghĩ thật xa…” Anh nhìn lên trời, lão Hoắc Ân nhìn theo anh, chỉ thấy…
Cách đó không xa, một chiếc trực thăng bay tới.
Trực thăng càng bay càng gần, thuyền máy vì tiêu hao hết xăng mà từ từ ngừng lại ——
“Là trực thăng của chiến đội quốc tế, mau rút lui ——” Người bên bờ sông liều mạng chạy trốn.
“Ha ha ha ——” Lão Hoắc Ân cười điên cuồng, ông tiến lên, muốn nhảy xuống sông, Diệp Đình nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt ông lại!
Diệp Đình nhấc chân đá bụng ông, thuyền máy lay động…. trực thăng bay đến gần, quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn họ.
Diệp Đình vừa đá ông vừa uy Hi*p: “Mở vali ra, giao sợi dây chuyền cho tôi!” Bí mật của sợi dây chuyền này, Diệp Đình cũng không muốn chia sẻ với chiến đội quốc tế.
Trực thăng thả thang dây xuống, Diệp Đình chỉ cần cột ông vào thang dây, người phía trên có thể kéo ông lên.
Lão Hoắc Ân đau đến gập người: “Tôi giao sợi dây chuyền ra… cũng ૮ɦếƭ… không giao, cũng ૮ɦếƭ… Tại sao tôi phải giao cho cậu…”
Diệp Đình nói: “Không có tại sao, chỉ vì ông phải giao.” Diệp Đình nhanh chóng nói một loạt địa chỉ, Hoắc Ân co rúc! Địa chỉ đó là nơi ông giấu vợ con! Diệp Đình lại biết?
Lúc này, thang dây đã hạ xuống trong tay Diệp Đình.
Diệp Đình vừa buộc dây vào người ông vừa thấp giọng nói: “Trung Quốc chúng ta có câu ‘Dĩ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ chi thân.’* Không phải ông thích bắt cóc người nhà tôi sao? Tôi sẽ cho ông nếm thử cảm giác người nhà ông bị bắt cóc, dù sao Diệp Đình tôi cũng không phải người tốt lành gì, tôi cho ông cho chiến đội quốc tế thì quá tiện nghi cho ông, không bằng tìm người nhà ông chơi đùa một chút…”
(*) Tương tự câu “Ăn miếng trả miếng” của VN.

Hoắc Ân nhìn anh chằm chằm!
Diệp Đình cười lạnh nhìn ông, biểu tình anh lạnh lùng nghiêm túc, không hề giống nói đùa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc