Lăng Vi vừa muốn nổi điên, đột nhiên nhìn thấy Diệp Đình mang vẻ mặt bình tĩnh...
Diệp Đình trấn an cô nói: “Đừng nóng vội, đây là đối phương tung hỏa mù, Thiên Mặc cũng không bị bắt.”
Lăng Vi lập tức hiểu ra, Thiên Ma được Diệp Đình đưa đến tổng bộ Ám Ảnh... Nơi đó cực kỳ bí mật. Sao có thể bị lão quỷ Hoắc Ân dễ dàng tìm ra như vậy? Hơn nữa tổng bộ Ám Ảnh nếu bị đánh lén, vậy nhất định là một hồi đại chiến!
Hiện tại bên tổng bộ Ám Ảnh không truyền tới tin tức gì, hiển nhiên... Là một âm mưu.
Diệp Đình lập tức liên lạc với tổng bộ Ám Ảnh, tổng bộ bên kia báo lại nói: “Thiên Mặc thiếu gia an toàn, tổng bộ không đánh lén.”
Lăng Vi âm thầm cắn răng, Hoắc Ân cái lão già ૮ɦếƭ tiệt này giảo hoạt như vậy?! Thật đúng là lắm trò!
Diệp Đình lập tức liên hệ với Ám Ảnh tổ C, số 5 báo lại nói: “Đối phương phái không ít người đến bao vây tiễu trừ chúng ta, số 3, số 4 đã bị thương.”
Diệp Đình lập tức hạ lệnh: “Không cần cứng đối cứng với đối phương, mang tư liệu quan trọng đi trước, giữ mạng quan trọng hơn! Bọn họ có thể bao vây mọi người chứng minh xung quanh đó nhất định có rất nhiều mai phục. Mọi sự cẩn thận.”
“Vâng! Lão Đại!”
Hai tiếng sau, 7 thành viên Ám Ảnh tổ C thành công thoát hiểm. Lúc Diệp Đình đến phòng khám bí mật thăm bọn họ, nhìn thấy số 3, số 4 cả người đều là máu... Phía sau lưng là mấy vết đạn! Máu chảy ròng ròng, da thịt gần như nát hết, Diệp Đình cũng không dám nhìn nữa.
Số 5 băng lại cánh tay đang chảy máu đầm đìa, nói: “Tam ca Tứ ca vì yểm trợ cho bọn em nên trúng đạn... Lão Đại, tư liệu bọn em mang ra cả rồi. Còn cả con chip...” Cậu ta lấy từ trong lòng ra một con chip cháy đen đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình đưa tay nhận lấy con chip. Nhìn thấy anh em mình trên người máu tươi đầm đìa... Anh phẫn nộ! Anh hận!
Tất cả thành viên của Ám Ảnh tiểu tổ đều từng huấn luyện đặc thù, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không quay lưng lại với kẻ địch của mình! Nhưng, số 3, số 4 đều là trúng đạn sau lưng, chứng minh lúc đó bọn họ nhất định là không để ý đến an nguy của bản thân, dùng lưng mình chống lại kẻ địch, đổi lấy cơ hội sống sót của chiến hữu mình.
Diệp Đình cực lực ẩn nhẫn, nói với bác sĩ: “Bằng tất cả mọi giá, nhất định phải cứu được bọn họ!”
Diệp Đình xoay người nói với số 5: “Anh sẽ phái người tới đây chăm sóc các cậu, các cậu không cần nghĩ nhiều, ở trong này dưỡng thương đi.”
“Cảm ơn lão Đại.”
Lăng Vi nắm chặt tay: “Chồng ơi, Hoắc Ân cái lão già khốn kiếp đó rất hèn hạ, anh nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ lão!”
Diệp Đình cầm tay cô: “Em nói Gi*t ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ! Không cho thương lượng!”
Diệp Đình và Lăng Vi từ phòng khám bước ra đã gần 12 giờ đêm. Bọn họ vì không muốn mang lại nguy hiểm cho Ám Ảnh tiểu tổ, chỉ lái một chiếc xe bánh mì.
Lăng Vi tựa vào lòng Diệp Đình, cảm nhận cơ thể anh căng cứng, cả người đều nhiễm lệ khí!
Lăng Vi cầm chặt tay anh, Diệp Đình cũng cầm tay cô. Về đến nhà, Diệp Đình đưa cô quay về phòng ngủ.
Anh gắt gao ôm cô nói: “Vợ, anh sắp bước vào một hồi đại chiến. Anh cần sự ủng hộ của em.”
“Vâng.”
Thanh âm của cô đặc biệt bình tĩnh, cũng vô cùng kiên nghị, không có biểu cảm nào, không có ngôn từ nào có thể khiến Diệp Đình cảm nhận được lực lượng nội tâm lớn mạnh từ cô như vậy cả!
Diệp Đình vội cầm chặt tay cô, ở bên tai cô nói: “Anh muốn xâm nhập vào hang ổ của Hoắc Ân, trực tiếp bắt lão!”
Lăng Vi nhìn ngắm gương mặt anh, nhìn biểu cảm ác liệt của anh, ánh mắt cứng cỏi mang theo lạnh lùng mà kiên nghị.
Anh cúi đầu hôn cô: “Đừng lo lắng, chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau khánh công.”
Khóe môi Diệp Đình gợi lên một nụ cười, nụ cười đó tràn đầy tự tin. Lăng Vi ôm anh, dường như ngửi thấy một mùi máu tươi rất nồng, khiến cô có loại cảm giác trước cơn bão.
Mà Diệp Đình ở ngay trung tâm cơn bão kia!
Cô nhớ trong bộ truyện tranh của mình, nam nhân vật chính xâm nhập vào đó có khả năng khống chế lôi điện, hô mưa gọi gió.
Gương mặt cô dán vào иgự¢ anh, thanh âm trong trẻo điềm đạm nói với anh: “Chồng ơi, đi bình an vô sự.”
Diệp Đình nở nụ cười, nâng tay nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Nam chính luôn luôn có vầng sáng nhân vật chính, yên tâm. Trên người có trúng một trăm viên đạn cũng không ૮ɦếƭ được. Ngủ đi... Anh ôm em.”
Tay anh đặt trên lưng cô khẽ xoa.
Lăng Vi sao ngủ nổi... Bọn họ hàn huyên hơn nửa đêm, Diệp Đình đem kế hoạch tỉ mỉ nói cho cô nghe.
Rạng sáng hơn ba giờ, Lăng Vi mới mơ mơ màng màng ngủ. Diệp Đình chờ cô ngủ say, mới đứng dậy đến thư phòng.
Hiện tại tình thế càng ngày càng ác liệt, ba mặt giáp công, bốn bề thụ địch! Anh bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử Hoắc Ân trước! Tuy đó gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Anh lúc trước tuy luôn chuẩn bị đối phó với Paul - Louis, nhưng muốn hạ gục Paul, nhất định phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ, anh từng chút từng chút phân tán sản nghiệp của Paul.
Mà xử lý Hoắc Ân, anh có thể mưu lợi.
Đi vào thư phòng, Lôi Tuấn đã tới rồi. Diệp Đình bỏ con chip vào thiết bị đọc, con chip trong người Lý Ân bị đốt cháy, không biết còn có thể đọc được số liệu hay không. Theo lý thuyết, Hoắc Ân chế tác những con chip này đều dùng vật chất đặc thù, trải qua xử lý đặc thù, hẳn là vấn đề không lớn.
Quả nhiên, trên màn hình máy tính xuất hiện một loạt số liệu.
Diệp Đình phá giải mật mã, Lôi Tuấn pha cho mình một ly cà phê.
Lúc Lôi Tuấn trở về, chỉ thấy Diệp Đình đem màn hình quay lại, Lôi Tuấn giương mắt nhìn: “Má nó ——”
Anh thiếu chút nữa đánh rơi cốc cà phê xuống đất.
Lão già Lý Ân này cũng không hổ là em ruột Hoắc Ân! Con chip của ông ta chi chít điểm đánh dấu kho hàng giấu súng ống đạn dược!
Còn có, cứ điểm của tổ chức sát thủ nằm trong tay Lý Ân!
Lôi Tuấn đặt chén cà phê xuống trước, lúc này mới hưng phấn nhảy lên: “Anh, không ngờ lần này nổ ૮ɦếƭ lão quỷ Lý Ân vậy mà khiến chúng ta làm ít công to. Chúng ta cứ dựa vào bản đồ này hạ từng điểm một, lão quỷ Hoắc Ân không có νũ кнí trợ giúp, lão ta còn khác gì gà rừng không lông, xong đời lão!”
Lôi Tuấn còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của Lăng Vi.
Lôi Tuấn vội ra mở cửa: “Chị dâu, chị còn chưa ngủ à?”
“Ngủ không nổi...” Lăng Vi vốn đang ngủ, nhưng cô lại lo lắng, đột nhiên liền tỉnh.
Trong lòng loạn như ma, cô trằn trọc, ngồi cũng không yên. Nói gì cũng không nằm ngủ nổi, chỉ có thể chạy tới thư phòng tìm Diệp Đình, nói không chừng cô có thể giúp đỡ gì đó.
Chồng cô bốn bề thọ địch, sao cô có thể an tâm ngủ nổi?!
Lăng Vi chỉ khoác hờ một chiếc áo lông màu xám, Diệp Đình vội đứng lên, kéo cô vào lòng.
Lăng Vi theo anh ngồi vào trước bàn làm việc, cô ngồi lên đùi anh, Lôi Tuấn đi đến phòng để đồ cầm áo khoác cho cô.
Lăng Vi vội mặc áo khoác của Diệp Đình vào, tầm mắt cô nhìn vào màn hình máy tính, thấy rất nhiều điểm đỏ.
Lôi Tuấn giải thích cho cô: “Mấy chấm đỏ này là nơi Lý Ân tư tàng súng ống đạn dược. Chúng ta chỉ cần bất ngờ tập kích có thể quét sạch mấy cứ điểm này.”
Diệp Đình đột nhiên giương mắt nhìn về phía Lôi Tuấn, anh hỏi Lôi Tuấn: “Cậu ngẫm lại cho kỹ, đơn giản như vậy sao? Không thấy gì kỳ lạ à?”
Lôi Tuấn chớp mắt, bưng ly cà phê lên uống một hớp.
Anh ta đột nhiên nói: “Những cứ điểm này, chắc chắn là có bẫy, phải không?”
Diệp Đình nói: “Không sai! Nếu chúng ta tách riêng ra mỗi người đi đến một cứ điểm, chúng ta sẽ chẳng khác nào bánh bao thịt ném cho, có đi mà không có về.”
“Hả?” Lôi Tuấn kinh ngạc: “Anh, ý của anh là... Mấy con chip đánh dấu vị trí kho hàng này đều là giả?”
Diệp Đình nói: “Vị trí kho hàng không giả, nhưng mà, bên trong chắc chắn có mai phục.”
Lăng Vi lập tức gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Diệp Đình: “Tôi còn nhớ Angel cố tình đề cập tới chồng tôi là cao thủ máy vi tính, nếu cô ta cũng biết chồng tôi là hacker hàng đầu... Hoắc ân và Lý Ân lại càng không thể không biết! Nói không chừng, bọn họ cố ý đưa mấy con chip này cho chúng ta nhìn!”
Nói đến đây, cô chợt hoảng sợ trợn to hai mắt nói: “Nói không chừng... Lý Ân cũng là giả!”
Diệp Đình gật đầu nói: “Rất có khả năng này.”
Lăng Vi còn nói: “Chúng ta nổ hỏng máy bay trực thăng, mặc dù là chuyện xuất kỳ bất ý(*), nhưng Lý Ân là con người tự đại, giảo hoạt, mà lại ham sống sợ ૮ɦếƭ, sao Lý Ân có thể tự mình đi đón loại nhân vật nhỏ như Angel? Nói không chừng, người ૮ɦếƭ kia đã đóng giả Lý Ân! Âm mưu này... thật sự không nhỏ đâu!”
(*)出其不意 chỉ hành độngbấtngờ ngoàiýliệu của người khác
“Đúng...” Lôi Tuấn buông ly cà phê xuống, đi vòng quanh hai vòng ở trước bàn làm việc, rốt cuộc cũng cảm thấy tỉnh táo lại không ít.
Anh ta nói với Diệp Đình: “Lần này lão quỷ Hoắc Ân, chơi cú này đẹp đấy! Giả bộ đưa một con bù nhìn cho chúng ta, sau đó làm cho chúng ta nhìn thấy con chip. Một khi đầu óc của chúng ta nóng lên, bị chiến thắng làm mờ đầu óc, sẽ bước vào trong cái bẫy rập to lớn mà bọn họ đã bố trí này!”
Kẻ thù quá xảo quyệt! Quá đáng sợ!
Lôi Tuấn dần rịn mồ hôi trên trán: “Chắc chắn bọn họ đã lập kế hoạch cho lần hành động này từ rất lâu, rất lâu rồi!”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa có cảm giác nghĩ đến mà sợ... Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, quá khó giải quyết, cảm giác duy nhất của anh ta bây giờ là mệt lử cả ngườ... Vừa rồi, lúc anh ta nhìn thấy những cứ điểm quân hỏa bí mật này, trong lòng cảm thấy hưng phấn! Anh ta chỉ có duy nhất ý tưởng ở trong đầu, chính là lập tức đi đến hang ổ của lão quỷ Hoắc Ân!
Cũng may, anh Đình và chị dâu đều tỉnh táo, nhìn thấu bản chất mọi chuyện, nếu không... sợ rằng lần này bọn họ sẽ gặp nạn!
Ánh mắt của Lăng Vi bỗng trầm xuống, cô nói: “Thật ra thì, chúng ta có thể giả vờ như không biết gì cả, chúng ta cứ đạp vào trong bẫy rập của bọn họ, làm cho bọn họ tưởng rằng chúng ta đã trúng kế của bọn họ, sau đó, chúng ta trở tay, rồi khiến đối phương trở tay không kịp!”
Lôi Tuấn bật cười “Ha ha”, nhiệt huyết nhanh chóng sôi trào lên!”Chị dâu, chị càng ngày càng có khí thế và phong phạm của chủ mẫu đương thời rồi đấy.”
Lăng Vi ngạo kiều hất cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình cong môi mỏng, mỉm cười với cô, khen cô: “Rất đẹp.”
Lôi Tuấn xoa xoa tay nói: “Nói làm thì làm đi, tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói với Lôi Tuấn: “Tôi và cậu sẽ đi đoạt lấy kho hàng của Hoắc Ân!” nói xong, rồi anh nói với Lăng Vi: “Vợ, bây giờ em nên làm gì, thì cứ làm cái đấy đi. Đi tham dự yến hội, tham dự buổi họp báo, thử nghiệm xe mới, hay mấy chương trình quảng bá hình ảnh dòng xe mới.”
“Được!” Lăng Vi và Lôi Tuấn và Diệp Đình vỗ tay, Lăng Vi đặc biệt lớn tiếng hét lên: “Mở toàn bộ!”
Hai ngày sau, Lăng Vi đi tới sở nghiên cứu, vừa đi vào phòng thí nghiệm, đã thấy Long Diệc Hân hớn hở chạy ra nói: “Quá tuyệt vời! Tiểu Vi, bản thiết kế mới lại thành công rồi!”
Lăng Vi vội vàng tới hỏi: “Anh Diệc Hân, thí nghiệm thành công rồi?”
Giọng nói của cô cũng mang theo sự kích động!
Long Diệc Hân vừa nhìn thấy cô tới, liền vui vẻ ra mặt!
Anh ta đi thật nhanh tới bên cạnh cô, nắm chặt bả vai của cô dùng sức lắc, anh ta không nhịn được cười phá lên “Ha ha”, lớn nói: “Thành công rồi! Công sức bao nhiêu tháng trời? Ha ha —— động cơ siêu cấp! Anh thật sự cảm thấy như đang nằm mơ vậy!”
Long Diệc Hân hứng phấn đến nỗi nói năng không mạch lạc.
“Tiểu Vi! Em xem động cơ này như thế nào?”
Vừa nói, anh ta vừa kéo cô đến trước động cơ, chỉ vào cái động cơ đang “Buzz buzz” ở trên sàn.
Lăng Vi cẩn thận nhìn kỹ một lúc lâu, ngạc nhiên phát hiện ra: “Tốc độ thật sự rất nhanh!”
Lăng Vi kích động nói: “Chúng ta có thể lắp mô hình thử nghiệm động cơ mới!”
Trái tim cô nhảy cỡn lên, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.
Đôi mắt của Long Diệc Hân cũng sáng lên, giống như lửa đốt vậy, anh ta kích động nói: “Đúng đúng đúng, lập mô hình thử động cơ một lần!”
Lúc này, giáo sư Trần bất ngờ chạy vào, ông lão vừa lên cơn hen suyễn vừa hỏi: “Thành công không?”
“Thành công! Trên cơ sở lần trước, thì lần này đã được nâng cấp lên cao hơn rồi!” Long Diệc Hân không nhịn được dùng sức gật đầu.
Giáo sư Trần cao hứng dị thường! Lần nghiên cứu động cơ này... đúng là biến đổi bất ngờ, hết chuyện độc quyền bị người khác “Xin”, lại đến chuyện con chip bị trộm...
Mỗi lần đều thiếu chút nữa đẩy Lăng Vi ngã vào tầng mười tám địa ngục, cũng may, cô gái này đều đã vượt qua.
Cũng may, cô không có bị đánh ngã, cũng may cô đã giữ vững được ước mơ và ý tưởng của mình, không ngừng cố gắng, hoàn toàn không tức giận! Nếu cô lùi bước và oán giận dù chỉ một tý xíu, chắc cũng sẽ không có thành tích kinh người như ngày hôm nay!
Cũng may, cũng may... giáo sư Trần vỗ иgự¢, đúng là chuyện vô cùng hài lòng. Đúng là vạn vạn không ngờ rằng, ông ta và Long Diệc Hân lại trợ giúp cô biến vấn đề tăng tốc động cơ hoàn toàn không thể nào thực hiện này thành hiện thực!
Giáo sư Trần đi đến cắm rễ trước động cơ kia, hai mắt sáng lên, cẩn thận nhìn “ Thật không? Tốc độ thật sự tăng lên—— tiểu Vi này, cháu đúng là một thiên tài!”
Lúc ông ta nói chuyện, ông ta không nhìn về phía Lăng Vi, mà vẫn nhìn chằm chằm vào động cơ, ông ta không dời mắt đi được!
Siêu động cơ này, là mơ ước cuối cùng của bao nhiêu thế hệ nghiên cứu động cơ xe! Trong lúc vẫn còn sống, ông ta lại có thể tham gia vào, cùng chế tạo ra...
Giáo sư Trần cực kỳ kích động, rồi ông chợt cảm thấy nhịp đập cuả trái tim tăng tốc nhanh, Long Diệc Hân nhìn thấy sắc mặt của ông ta không đúng, vội vàng nói: “Giáo sư ngàn vạn lần đừng kích động, giáo sư mau đến bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Lăng Vi cũng vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giáo sư Trần xua xua tay, lấy lọ thuốc trợ tim từ trong túi áo ra, Long Diệc Hân vội vàng rót nước cho ông ta.
Sau khi giáo sư Trần tỉnh táo lại, ông ta vội vàng nói: “Đừng để ý đến tôi, mau —— mau thử nghiệm động cơ đi.”
Long Diệc Hân mau chóng gọi người đến mang động cơ đi. Ở trên quảng trường lớn trong sở nghiên cứu, Long Diệc Hân mời các chuyên gia chuyên nghiệp lắp đặt bộ phận ngoài của xe.
Loay hoay một ngày trời, đến chạng vạng tối, cỗ mãy mới chính thức được lắp đặt xong.
Long Diệc Hân đặc biệt lịch sự làm động tác tay mời Lăng Vi: “Nữ vương, mời. cô trước..”
Lăng Vi không nhịn được cười ra tiếng. Long Diệc Hân và cô làm việc chung với nhau bao nhiêu lâu, cũng bị cô lây cái tính hoạt bát, còn nhớ lần đầu tiên lúc nhìn thấy anh ta, giọng điệu lúc anh ta nói chuyện, đều là đều đều...
Mặc dù Lăng Vi biết Long Diệc Hân và giáo sư Trần đều muốn lên xe đến xoắn ruột xoắn gan, nhưng mà, cô thật sự không nỡ để cơ hội này cho người khác!
Cô ngâm nga điệu nhạc, vui vẻ ngồi lên ghế lái.
Cô chờ đợi ngày này, không phải chỉ đơn giản là chờ đợi mấy tháng đâu!
Từ năm mười mấy tuổi cô đã bắt đầu nghiên cứu động cơ. Đó thật sự đúng là... một quá trình chậm chạp mà khô khan nhàm chán.
Tất cả mọi người đều chỉ thấy thành quả của cô, nhưng không ai nhìn thấy cố gắng và công sức cô đã từng bỏ ra.
Lăng Vi ngồi vào ghế lái, từ từ thắt đai an toàn.
Cô không vội vàng khởi động xe, mà sờ bụng, nói với hai tiểu bảo bối: “Bảo nhi... mẹ muốn điên cuồng một lần, hai con đừng sợ nhé! Còn chưa ra đời, đã có thể trải nghiệm được cực hạn... các con sẽ mau chóng cảm thấy thôi... đây chính là vinh dự của hai con đấy, biết không?”
(Đại bảo, nhị bảo: Ma ma, chúng con còn chưa ra đời, mẹ đã nhồi nhét tư tưởng xấu này vào cho chúng con rồi, mẹ thật sự không sợ sau này chúng con trưởng thành sẽ thanh xuấtnhilamnhithắng vu lam sao?)
(*)Thanh xuấtnhilamnhithắng vu lam”: trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy
Lăng Vi nắm chìa khóa xe trong tay, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng tất cả đều thuận lợi! Hy vọng động cơ chạy thành công!”
“Ầm ——” Vặn chìa khóa khởi động, động cơ vang lên tiếng khởi động, vừa nghe thấy tiếng động này, Lăng Vi, giáo sư Trần, và Long Diệc Hân đều kích động đến nỗi muốn thét chói tai.
Giáo sư Trần che иgự¢ lại, quá kích thích, tim ông không chịu nổi!
Lăng Vi nới lỏng bộ ly hợp trên xe, đạp cần ga: “Ầm ——” xe lập tức lao ra ngoài ——
Cô không chay vòng quanh trên quảng trường trong sở nghiên cứu, mà trực tiếp lái xe ra ngoài đường.
Sở nghiên cứu nằm ở vị trí cực kỳ hẻo lánh, bên ngoài là một đoạn đường dành cho xe chạy vừa dài vừa thẳng, trên đường chỉ có chiếc xe của cô điên cuồng phóng nhanh ——
Long Diệc Hân chạy thật nhanh ra cổng sở nghiên cứu, tầm mắt dõi theo chiếc xe hơi Lăng Vi lái, nhìn thấy chiếc xe dần chạy xa khuất tầm mắt.
Dưới nắng chiều, bóng đen kia, giống như tia chớp!
Tốc độ kia, tuyệt đối có thể bỏ rơi mấy chiếc xe thể thao cao cấp hiện đại nhất hiện nay mười mấy con phố!
Lúc Lăng Vi lái xe trở về, cả người cô đều hưng phấn đến nỗi ngay cả mắt cũng đỏ lên.
Long Diệc Hân và giáo sư Trần lại càng không khá hơn so với cô là bao, nhất đặc biệt là Long Diệc Hân, trảo tâm nạo phế —— ngay cả nằm mơ cũng có thể mơ ra công thức, thì có thể tưởng tượng được, anh ta quan tâm đến động cơ này như thế nào.
Lăng Vi vội vàng mở cửa xe, bước từ trên xe xuống.
“Tiểu Vi, chúc mừng cháu!” giáo sư Trần và Long Diệc Hân nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn cô không giống với trước kia nữa.
Long Diệc Hân thật sự rất bội phục Lăng Vi.
Bản thân anh ta là tiến sĩ về lĩnh vực cơ giới và tự động hóa, nhưng thành tựu của anh ta lại xa xa không đuổi kịp một phần trăm của Lăng Vi.
Dường như anh ta đã đoán được, Lăng Vi sẽ từng bước từng bước trở thành nhà thiết kế xe hơi đẳng cấp thế giới!
Mặc dù trong quá trình nghiên cứu đó, có không ít người trợ giúp cô, nhưng trong quá trình này, càng nhiều hơn là dựa vào nỗ lực của cô.
Bởi vì, cô dốc lòng nghiên cứu chế tạo động cơ, cô đều thuộc lòng mỗi một bộ phận cấu tạo nên xe hơi trong lòng. Cô hiểu rõ hơn so với bất kỳ người khác, nên thiết kế mẫu xe như thế nào, cô rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, thiết kế động cơ như thế nào mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất, như thế nào mới có thể tăng tốc độ tới mức cao nhất.
Long Diệc Hân khó che giấu được sự phấn khích của mình, anh ta bước nhanh chạy đến bên cạnh cô: “Như thế nào? Chạy tốt chứ?”
Lăng Vi nhướn mày, cười nói: “Còn có thể nhanh hơn!”
“Cái gì?” Long Diệc Hân đột nhiên bị cô đánh trở tay không kịp, hơi mờ mịt hỏi: “Còn có thể nhanh hơn? Em đừng lấy anh ra làm trò đùa, anh nhát gan lắm... không chịu được bị dọa đâu.”
“Ha ha...” Lăng Vi nói: “Anh Diệc Hân, anh sáng sủa hơn so với trước kia rất nhiều.”