Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 227

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi giả dạng thành Sở Minh Y.
Trong giọng nói cô lộ ra vẻ đắc ý.
Cô cười nói: “Ông cũng biết tôi giả trang giống như thế nào rồi đấy. Không đến mấy hôm nữa, chưa biết chừng Diệp Đình sẽ thích tôi của hiện tại, thủ đoạn… và cả khả năng của tôi, ông hẳn là nên yên tâm… ông cứ chờ tin tức tốt của tôi đi. Bây giờ ông hãy giúp tôi để lộ tin tức ra ngoài, nói cái người bị bắt đi chính là Lăng Vi thật là được.”
Cô không đợi Vương Vinh Diệu nói chuyện, liền ám chỉ trước với lão ta. Lăng Vi nói: “Bây giờ chuyện cần thiết nhất chính là khiến cho nhóm người kia biết bọn chúng bắt được Lăng Vi thật, để bọn chúng nhanh chóng Gi*t ૮ɦếƭ cô ta. Sau này có tôi gây khó dễ ở chỗ Diệp Đình, Đỉnh Phong Quốc Tế, chính là thiên hạ của chúng ta!”
“Được! Cô nói có lý!”
Lăng Vi còn nói: “Sau này có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc lại ông. Khoảng thời gian gần đây, tốt hơn hết là chúng ta đừng liên lạc, chờ tôi ổn đinh hơn chút rồi nói sai.”
“Ừ…”
Vương Vinh Diệu vui như mở cờ trong bụng! Lõa cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình cũng trẻ ra mấy chục tuổi!
Cô gái Sở Minh Y này thật có bản lĩnh! Ha ha ha ——
Hiện giờ, Sở Minh Y đã lăn lộn được đến bên cạnh Diệp Đình, sau này tài liệu nội bộ của Đỉnh Phong Quốc Tế, tài nguyên khách hàng, thậm chí là toàn bộ Đỉnh Phong Quốc Tế… còn không phải là vật trong túi bọn họ hay sao?
Ha ha ha —— chỉ mới suy nghĩ đến chuyện sau này Đỉnh Phong Quốc Tế sẽ phải đổi sang họ Vương, Vương Vinh Diệu liền cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, sục sôi!
Lăng Vi cúp điện thoại, trong đầu nghĩ: Không phải là lão tin tưởng Sở Minh Y lắm sao?
Không phải các người là châu chấu trên cùng một sợi dây sao? Vậy thì toi liền tương kế tựu kế là được rồi… dù sao, ông và Sở Minh Y cũng không quá quen thuộc nhau. Tôi thích làm thế nào thì làm thôi. Để ông cho rằng tôi chính là Sở Minh Y, đương nhiên lòng phòng bị của ông đối với tôi sẽ hạ xuống thấp nhất, thậm chí… sau này… tôi muốn chơi thế nào, thì sẽ chơi thế ấy.
Ha ha… chỉ mới tưởng tượng một chút thôi… mà đã cảm thấy rất thú vị rồi.
Vương Vinh Diệu, lão già ngu ngốc. Chúng ta cứ chơi trò mèo vờn chuột —— từ từ đi.
Lăng Vi đặt điện thoại xuống, cười cười nhìn về phía Diệp Đình.
Chỉ thấy Diệp Đình cong môi, để lộ một nụ cười đầy ý trêu đùa: “Tặng em một phần thưởng biểu diễn siêu nhất.”
Diệp Đình mới vừa từ trong rừng chạy về, anh thật sự rất ‘nhớ’ cô…. Lăng Vi cầm lấy bàn tay đang Ϧóþ loạn linh tinh của anh: “Vừa nãy ai nói, vợ tôi chỉ là công cụ sinh con ấy nhỉ? Hả? Anh ít ᴆụng vào em đi, mau lăn đến phòng tối nhỏ úp mặt vào tường sám hối!”
Diệp Đình ôm lấy cô: “Muốn lăn thì cùng nhau lăn…”
Diệp Đình ôm cô, ‘lăn’ đến phòng tắm. Anh ở trong rừng, ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng cũng có thể ôm vợ, đương nhiên anh phải ‘nắm thật chắc’.
Lăng Vi bị anh chọc, không ngừng cười ha ha.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh nói xem, đám người bắt Sở Minh Y đi kia, liệu chúng có tin không? Không biết chúng sẽ đối xử thế nào với Sở Minh Y?”
Diệp Đình ôm cô,
“Quan tâm cô ta làm cái gì, cô ta có ૮ɦếƭ hay không thì có quan hệ gì với anh. Bây giờ mỗi khi nghe đến cái tên này, cũng liền thấy chán ghét. Em đừng có nhắc đến cô ta với anh. Còn cả… đám người kia nữa, thích tin thì tin, kẻ nào dám động đến một cọng tóc gáy của em, thì cũng nên cân nhắc xem mình có cái bản lĩnh đó hay không đã.”
“Ồ…” Lăng Vi đột nhiên kêu một tiếng: “Có phải anh đang suy nghĩ làm sao để thu thập đám người kia, đúng không?”
Nghe giọng điệu này của anh, thật kiêu ngạo biết bao…
Diệp Đình 乃úng nhẹ vào chóp mũi cô: “Thông minh.”
Trái tim Lăng Vi đập thình thịch thình thịch… Vốn dĩ Diệp Đình đã xử lý xong Paulus Lewis rồi, ai có thể nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến kế hoạch của anh bị chậm trễ.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ hăm hở hiện giờ của Diệp Đình, anh muốn đối phó với những kẻ này, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Đình ôm lấy mặt cô, hôn cô: “Nghĩ gì vậy?”
Lăng Vi cười tươi: “Nghĩ xem sao mà chồng em đẹp thế… mê hoặc em đến choáng váng quay cuồng luôn rồi, biết phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Đình ra vẻ kinh ngạc nói: “Choáng váng quay cuồng? Vậy thì phải đến bệnh viện khám xem sao rồi…”
“Lăn sang 1 bên đi!” Lăng Vi nhấc chân muốn đạp anh.
Diệp Đình bật cười, nói bên tai cô: “Nhìn em vội vã đến thế nào kìa… anh mới trở về được có mấy phút, mà em đã gấp đến mức yêu cầu đến hai lần liền rồi…”
Lăng Vi vừa cười vừa cào anh: “Không biết xấu hổ!”
Lúc Diệp Đình rời đi, cả chân lẫn tay Lăng Vi đều mỏi nhừ… cô ngồi trên ghế salon đắp chăn len lớn, xem lại video đã quay.
Lôi Đình bưng một ly sữa bò nóng đến cho cô.
Lăng Vi đang nhìn đóa hoa nhỏ màu tím mà Diệp Đình hái tặng cô, đưa tới trước mặt… cô còn nói: “Phá hư hoa cỏ cây cối! Anh có biết bông hoa nhỏ kia phải chịu bao nhiêu đau đớn không? Nó đang kêu ôi chao ôi chao kia kìa, anh không nghe thấy sao?”
Diệp Đình nói: “Nghe thấy… buổi tối chính em chẳng kêu như vậy còn gì.”
Lôi Đình đang đứng cạnh Lăng Vi, cô nghe thấy đoạn hội thoại này của hai người…
Đột nhiên Lôi Đình ngồi xuống, theo sát Lăng Vi, nhìn xuống màn hình điện thoại của cô, Lôi Đình đột nhiên nhạo báng: “Chị dâu, vừa nãy chị nói sai rồi… tại sao bông hoa kia lại có thể kêu ‘ôi chao ôi chao’ được cơ chứ? Nhất định nó sẽ kêu là ‘A… nhẹ một chút! Người ta đau lắm… Hẳn là kêu như vậy nhỉ…?”
“Phụt——” Lăng Vi đang uống sữa tươi, bị cô nói thế khiên sặc luôn, một hớp sữa bò phun thẳng lên mặt Lôi Đình.
Lôi Đình mặt đầy hoa… cô đảo đảo mát, chỉ cảm thấy sưa bò trên mặt đang ‘ tí tách’ chảy xuống…
“Ha ha ha… thật xin lỗi…” Lăng Vi cười đến rút gân, vội vàng cầm khăn giấy lau cho Lôi Đình: “Tiểu Đình à, em đúng là ngày càng hư hỏng đấy…”
Lôi Đình muốn khóc, cô phải tiện đến thế nào chứ… đây đều là cô tự tìm mà… nếu như cô không đi đùa giỡn chị dâu, thì ắt cũng sẽ không bị phun chỗ sữa bò này lên mặt!
Lôi Đình vừa khóc vừa đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt.
Cô vừa đi, vừa nói: “Em ngày càng hư hỏng như thế, còn không phải là học chị hay sao! Chị phun cũng đủ chính xác lắm luôn ấy! Hơn phân nửa vào hết miệng em rồi này!”
Vừa nãy cô đang nói đến đoạn: “Hẳn là kêu như vậy nhỉ…” cái chữ ‘nhỉ’ đó của cô còn chưa nói hết, miệng vẫn đang mở thật lớn… chị dâu liền phun thẳng…
‘Hu hu hu… lão nương đây trừ nước miếng của Hoa Thiếu Kiền ra… còn chưa từng ăn nước miếng của người khác đâu… chị dâu. Bây giờ thì tiện nghi cho chị rồi! Em liều mạng với chị!”
Lăng Vi cười rút gân: “Đáng đời! Lần tới muốn chỉnh chị, nhớ là phải cân nhắc kĩ một chút!”
Trong đầu Lôi Đình đến nghĩ cũng không dám nữa…
Sau này cô vẫn nên đàng hoàng một chút thôi, lần này bị phun đầy mặt, không biết lần tới là gì nữa…
Lỡ như chị dâu đang luyện phi tiêu… thứ kia cũng không có mắt đâu a…
Lôi Đình đi tắm, Lăng Vi lập tức kết nối video call với Diệp Đình: “Ha ha… chồng à… em nhớ anh!” cô kể lại những lời vừa nãy Lôi Đình nói với cô cho Diệp Đình nghe.
Khóe miệng Diệp Đình giật một cái, nói: “Vẫn là tiểu Đình nói đúng… đóa hoa kia quả thật kêu như vậy.”
“Ha ha…” Lăng Vi cười lớn, đột nhiên Diệp Đình nói: ‘Anh cảm giác xung quanh đây có chút không đúng… Xuỵt…”
Lăng Vi lập tức khẩn trương không lên tiếng nữa, Diệp Đình lại nói: “Nơi này có một số loài cây nhỏ hình dáng kỳ quái, rõ ràng gân nghiêng về bên trái thì rất rộng, còn nghiêng về bên phải lại hẹp.”
“A?” trái tim Lăng Vi đập thình thịch, có phải Diệp Đình tìm được thứ cỏ kia rồi không?
Diệp Đình giơ lá cây đến trước ống kính, Lăng Vi nhìn chằm chằm một lúc, quả nhiên thấy đúng như lời anh nói.
Diệp Đình nói: “Bây giờ anh sẽ để máy bay trực thăng đi đón em! Những loại cây này, sở dĩ lá của nó lệch nhau như thế, nhất định là có thứ gì đó ức chế sự sinh trưởng của có… thế nên, chúng ta gần tiến đến gật vật kia hơn một chút nữa rồi.”
Lăng Vi tâm triều dâng trào!
Kiến thức của Diệp Đình quá uyên thâm, quan sát tỉ mỉ, ngay cả lá cây sinh trưởng nư thế nào anh cũng có thể liên hệ đến nhiều thứ như vậy…
Anh thật sự rất siêu! Cho dù không tìm được “Độc khô thảo”, Lăng Vi cũng đã bái phục, quỳ sát ‘gấu quần thạch lựu’ của anh rồi.
Diệp Đình đứng bên cạnh cái cây nhỏ, anh cẩn thận quan sát hình thù gân lá của nó.
Anh nói: “Thứ kia hẳn là cách đây không xa, trước tiên cứ tìm xung quanh một chút. Lát nữa anh đến khu đất trống kia đón em.”
“Vâng, chồng. Anh thật giỏi, em yêu anh!” Lăng Vi hôn gió một cái trong ống kính.
Diệp Đình đang nhìn lá cây nheo mắt cười với ống kính, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu lá cây.
Thật đẹp trai quá mà… Lăng Vi thật muốn ôm anh, hôn hôn anh! Cô vội khoác áo choàng dài đi xuống tầng.
Thời điểm Lăng Vi và Lôi Đình vào đến rừng, xung quanh sương mù bao phủ dày đặc, cách xa một hai thước đã không nhìn thấy thứ gì.
Khi hít vào, đều cảm thấy ẩm ẩm.
Tiểu Bạch thấy Lăng Vi cũng giống như thấy mẹ ruột của mình vậy: “Hu hu” nhào đến chỗ Lăng Vi —— “Nữ thần Vi Vi! Quần áo của tôi đâu? Mũ của tôi nữa? Chị có mang theo giúp tôi không vậy?”
“Ối!” Lăng Vi xin lỗi: “Quên mất!”
Tiểu Bạch lại khóc oa oa… trên đầu cậu ta vẫn còn đội cái túi ni lon đỏ đỏ đây này…
Lăng Vi chưa mua mũ cho cậu ta, chiếc túi ni lon này, cậu ta vẫn còn phải… đội thêm mấy ngày nữa!
Thật ra Lăng Vi đã mua cho cậu ta rồi, nhưng cô vẫn cố ý đùa cậu ta một chút, nhìn dáng vẻ ăn vạ của cậu ta, cô cảm thấy rất buồn cười.
Lăng Vi ấn vào viên đá kim cương sáng trên cổ tay, để lộ màn hình di động, mở chế độ chụp hình, quay ống kính thu hình về phía tiểu Bạch: “Tách tách ——” chụp cho cậu ta một bức ảnh ‘miệng trề ra gào to’.
Mặc dù xung quanh đều là sương mù, nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến ‘hình tượng huy hoàng’ của tiểu Bạch!
Trong khung cảnh mờ ảo, chỉ thấy một cái miệng há to như chậu máu… vô cùng nổi bật…
Diệp Đình, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ chen nhau sang nhìn bức ảnh: “Ha ha ha —— chị dâu…” Lôi Tuấn cười nói: “Bức ảnh này, em thấy định phải gửi cho anh đấy! Anh sẽ phóng to nó hết mức, treo ngay trước cửa tổng bộ Laroe. Anh muốn để cho tất cả nhân viên Laroe nhìn nhị đương gia của bọn họ, đẹp trai như thế nào, tiêu sái như thế nào… như thế nào… ngốc nghếch…”
Tiểu Bạch giống như một con sói, nhào đến chỗ Lăng Vi: “Không cho phép gửi cho Lôi Tuấn! Mau xóa! Mau xóa nhanh!”
Còn chưa đợi móng tay tiểu Bạch chạm vào quần áo Lăng Vi, Diệp Đình đã kéo cậu ta: “Cách vợ tôi xa ra một chút! Trên người cậu toàn múi hôi của nước cống. Đừng để vợ tôi cũng bị lây mùi.”
“Oa huhu ——” Tiểu Bạch lại khóc óa. Sáng sớm hôm nay… cậu ta đã đạp phải cống nước thải… thật sự chỉ vô tình thôi mà! Đỉnh đầu và trong tay của những người này đều có đèn điện, sương mù xung quanh lại dày đặc đến như vậy, bọn họ có đèn đương nhiên có thể nhìn thấy đường đi rồi!
Cậu ta khôn có gì cả, mắt cũng chỉ thấy mờ mờ!
Ai mà biết được… mấy ngày nay bị làm sao cơ chứ… “Hu hu hu…” Người ta thật đáng thương mà…
Lăng Vi không trêu cậu ta nữa, tháo chiếc túi trên lưng xuống, nhét vào иgự¢ tiểu Bạch: “Đồ cũng mang đến cho anh rồi, phù hợp với bao nhiêu cổ phần, anh tự mà xem đi!”
“Phụt ——” tiểu Bạch cùng Lôi Tuấn đồng thời phun... mấy bộ quần áo rách, cũng phải lấy cổ phần để đổi…
Lòng dạ đen tối thế này, trước chưa từng có, sau này cũng không luôn ấy?
“Chị dâu… ha ha ha…” Lôi Tuấn cười lăn: “Anh còn tưởng Đình ca là gian thương bậc nhất thế giới rồi, không nghĩ đến chị dâu em mới là siêu cấp đại phúc hắc!”
Tiểu Bạch kéo khóa chiếc túi trong иgự¢, đầu tiên lôi mũ ra, kéo cái túi ni lon màu đỏ trên đầu xuống.
Cậu ta dí chiếc túi ni lon màu đỏ đó vào trước mũi, khóc ‘hu hu: “Thâи áι… cám ơn mày đã che chở gió mưa cho tao bao nhiêu ngày như thế, không có mày… tiểu gia sẽ không sống được đến hôm nay!”
Tiểu Bạch còn đang khóc, đột nhiên ngửi thấy cái túi nilon kia cũng đổi múi… một thứ mùi tanh tanh… “Quáo ~”, anh ta kêu một tiếng, sau đó ‘viu’ một tiếng, tiện tay vứt luôn cái túi ni lon đó xuống đất.
Lăng Vi ‘phì’: “Mọi người nhìn xem người như anh ta kìa! Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Kết giao bạn bè cũng không thể chọn loại người như vậy, biết không?”
Lăng Vi đi tới, nhặt chiếc túi ni lon lên, vứt vào túi đựng rác đeo bên người.
Cô nói với tiểu Bạch: “Chúng ta vào núi, không thể tạo ra thêm rác rưởi. Chồng tôi chưa dạy anh sao? Anh mà như vậy, lần sau sẽ không mang anh ra ngoài nữa!”
Tiểu Bạch trề môi: “Bình thường tôi vô cùng chú ý đấy nhé! Mới vừa rồi chỉ hơi kích động chút… nên quên mất.”
Đoàn người ‘bạo túc’, ai cũng gõ ‘cộc cộc’ trên đầu tiểu Bạch một cái…
“Làm việc đi!” Vinh Phỉ vỗ vỗ lên bả vai tiểu Bạch: “cậu đi thay đồ, bọn tôi chờ ở phía trước.”
Tiểu Bạch xấu hổ nhăn nhó: “Ở đây không có tấm che… tôi biết đổi như thế nào chứ?”
Lăng Vi nói: “Sương mù dày đặc như thế, còn cần cái gì ngăn với chả che? Cho dù anh có thay đồ ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thấy rõ đệ đệ nhà anh là tròn hay méo thế nào đâu!”
“Phụt ——”
“Khụ khụ ——”
Lôi Tuấn nói: “Chị dâu… chị đừng quá mạnh mẽ như thế, bọn em vẫn còn là trẻ nhỏ…”
Diệp Đình vươn tay ôm lấy Lăng Vi, kéo cô rời đi, Lôi Đình che mặt, tỏ vẻ mọi người nói gì kia chứ… một người đã lập gia đình như em còn thấy xấu hổ là chuyện gì thế này?
Vinh Phỉ vẫn nhìn nữ sát thủ kia, nữ sát thủ đó vẫn ở bên cạnh xem bọn họ nháo loạn đùa nhau, cô ta không nói chuyện, cũng không tham dự, chỉ khẽ kéo cong quá môi, đứng cạnh xem náo nhiệt.
Vinh Phỉ áp giải cô ta, người phụ nữ đó đột nhiên thở dài.
“Than thở cái gì? Mau đi tìm độc khô thảo!” Những lời Vinh Phỉ nói với cô ta, cho tới giờ đều luôn rắn rỏi như thế.
Người phụ nữ cười xì một tiếng: “Tôi thật hâm mộ các anh… có nhiều bạn bè như vậy… cãi nhau ầm ĩ, thật tốt biết bao…” Cho đến giờ cô ta cũng chưa từng có bạn bè… chỉ có rất nhiều kẻ thù.
Vinh Phỉ vừa cầm đen pin đi theo bên cạnh, vừa nói: “ Bạn bè, vậy cũng cần phải dùng tấm lòng chân thành để đổi lấy.h cô không chịu bỏ sự chân thành ra, đương nhiên sẽ không có ai mang chân tình đối xử với cô.”
Vi cảm giác được… người phụ nữ này đột nhiên chấn động một cái. Cô ta cười nhạo một tiếng, nói: “Xì, ai hiếm!”
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Không nghĩ đến, Vinh tứ gia anh lại là một người ngây thơ như vậy. Trên thế giới này không biết có bao nhiêu kẻ xấu. Cô không bỏ lòng thành ra, người ta có thể thật lòng với cô được sao. Đa số mọi người sẽ đều coi tấm lòng của cô chỉ như bùn nhão! Cô cho rằng, cô bỏ ra thật lòng là có thể đổi lấy thật lòng được sao? Đại đa số người hiền lành, mang sự chân thành ra đổi, nhưng lại chỉ đổi được những thứ lang tâm cẩu phế!”
Vinh Phỉ nói: “Cô nói đúng, thế nhưng, lại chỉ đúng một nửa.”
Anh hơi ngừng, mí mắt khẽ nâng, tròng mắt đen nhìn thẳng vào cô ta, nói: “Cô bỏ ra sự chân thành, có lẽ sẽ đổi được thật lòng, cũng có lẽ chỉ đổi được lang tâm cẩu phế, thế nhưng… từ trước đến nay cô chưa từng thật lòng, thì đến một chút xíu thật lòng cô cũng không đổi được, cho nên tất cả những người mà cô từng gặp, đều là lang tâm cẩu phế hết.”
Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trầm xuống, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng, dán sát vào lỗ tai cô ta nói: “Những gì tôi nói cũng không đúng trăm phần trăm, cho đến giờ cô cũng chỉ muốn lợi dụng người khác, nhưng trên thế giới này lại có loại người ngốc nghếch, dù cô đối xử với người ta như thế nào, thì người ta cũng đều sẽ đối xử tốt với cô. Ví dụ như… tiểu Bạch.”
Người phụ nữ đứng nguyên không đi, ánh mắt giống như dao găm nhìn chằm chằm Vinh Phỉ.
Tiểu Bạch thay quần áo xong, thoải mái vươn người một cái!
“Ai ya… vẫn là loại quần áo chống thấm nước thế này tốt!” Mấy ngày nay cậu ta đều phải mặc mấy cái thứ quần áo ẩm ướt kia. Bây giờ được đổi sang một bộ đồ khô, tiểu Bạch cảm thấy quá hạnh phúc, thật thích!
“Nữ thần Vi Vi… Chị chính là thiên sứ… trời cao phái đến cứu tôi…!”
Lăng Vi cười đùa: “Chim trên trời, thả bãi phân… gọi tắt là ‘phân trời’…”
‘Phụt —— khụ khụ ——” Tiểu Bạch khóc ròng: “Sao nói là băng sơn nữ thần cơ mà… người phụ nữ trước mặt này là ai? Người này là ai? Lăng Vi! Chị bị con hồ ly tinh nào nhập vào người sao?”
Lăng Vi cười không ngừng: “Cho đến giờ tôi chưa từng cảm thấy mình là băng sơn nữ thần gì cả, tôi chỉ là một cô gái rất bình thường mà thôi. Mấy thứ biệt hiệu kia cũng đều là ấn tượng của người khác đối với tôi. Đó là biệt hiệu bọn họ đặt bừa, thật ra thì tôi vẫn luôn … bình dị gần gũi như vậy. Đúng không? Chồng nhỉ?”
Lăng Vi đặt tay lên иgự¢ Diệp Đình, Diệp Đình cười nói: “Đúng, em không chỉ bình dị gần gũi, mà còn ‘vô cùng nhỏ bé, nhưng chứa được rất lớn’…”
“Phụt——” Trong nháy mắt Lôi Đình liền… hiểu hết… “Mẹ ơi… gần đây sao em lại càng đen tối thế này! Chị dâu và Đình ca nói gì, em cũng đều nghe thành mấy thứ gì kia… có phải em hết thuốc chưa rồi không?”
Lôi Tuấn an ủi cô, ‘Em gái, không phải em ngày càng đen tối, mà là hai người kia ngày ngày chạy như gió lốc, căn bản không thể ngừng được… chuyện này không liên quan đến em.”
Lăng Vi bật cười đấm Diệp Đình một cái: “ Mau đi tìm độc khô thảo cho em! Tìm không được độc khô thảo, em sẽ bắt một con nhím, cho anh quỳ!”
Quỳ… con nhím… có cần phải ác như vậy không?
Tiểu Bạch nghe thấy liền run lẩy bẩy, má ơi… cái đội ngũ này quá nguy hiểm, vẫn là nên đi tìm cô nàng sát thủ kia an toàn hơn một chút…
Lúc này tiểu Bạch cũng có đèn pin rồi, chạy mấy bước liền đuổi kịp Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi thấy tiểu Bạch đuổi theo, mặt đầy ủy khuất nói với cậu ta… Vinh tứ gia không cho phép tôi uống nước…” Cô ta cắn cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lập tức tháo cái túi đeo trên lưng mình xuống, lôi một chai nước suối từ bên trong ra, mở nắp rồi đưa đến miệng cô ta: “Uống đi!”
Nữ sát thủ cười với cậu ta một tiếng, thật ra thì cô ta không hề khát, cô ta chỉ muốn hưởng thụ sự đối tốt vô điều kiện mà tiểu Bạch dành cho cô ta mà thôi…
Vinh Phỉ nói đúng, trên thế giới này, ngay cả loại người ngốc nghếch như tiểu Bạch, dù ngươi có mắng cậu ta thế nào, lại đạp ra sao, còn bảo cậu ta cút, cậu ta cũng sẽ hề hề vây quanh ngươi, quan tâm đến ngươi, chăm sóc ngươi, còn đưa đồ tốt nhất của chính mình cho ngươi nốt.
Hai tay của An Kỳ Nhi bị trói, cô ta vốn muốn tự cầm nước uống, thế nhưng cô ta không đưa tay ra nhận, mà nói với tiểu Bạch: “Cậu đút cho tôi đi, tôi bị trói lâu như vậy, thật đau… tay không có sức lực.”
Tiểu Bạch liền trợn mắt nhìn Vinh Phỉ, đều do Vinh Phỉ hết, cứ muốn trói lại! Nhìn đi nhìn đi, trói người ta đau đớn thế kia kìa!
Tiểu Bạch giơ bình nước, đặt đến bên miệng cô ta, An Kỳ Nhi ngậm miệng chai nước, uống từng chút từng chút nước vào miệng, từ từ nuốt xuống. Mâu quang của cô ta như nước, sác môi hồng nhuận, hơi hơi ngửa lên, đặc biệt có mỹ cảm.
Vinh Phỉ và tiểu Bạch cứ nhìn chằm chằm cô ta uống nước.
Cô gái này… nhất định đã luyện thuật quyến rũ đến cấp người! Đổi lại thành người đàn ông khác, cứ nhìn cô ta uống nước như vậy, nhất định không thể nhịn được.
Thế nhưng, hai anh chàng trước mặt cô ta, đều không phải đàn ông bình thường… Một người là tiểu Bạch thanh thuần ngây thơ, ngốc ngốc nghếch nghếch đến không bình thường, người còn lại là Vinh tứ gia đã đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, duyệt qua vô số phụ nữ, không hề bình thường.
Hai người nhìn cô ta, cũng không giống như đang nhìn phụ nữ. Tiểu Bạch nhìn cô ta, giống như đang nhìn một đứa nhỏ hay sủng vật xinh xắn. Còn Vinh Phỉ nhìn cô ta, lại như đang nhìn một con… heo nái xinh đẹp…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc