Bà lão đứng rửa tay bên cạnh cô, đột nhiên tháo tóc giả xuống, cười với cô một tiếng: “Lăng Vi, đã lâu không gặp…”
“Ưm——” Mũi miệng Lăng Vi đột nhiên bị người bịt lại, một thứ mùi xộc thẳng vào mũi cô, trong nhảy mắt cô liền hôn mê bất tỉnh.
Sở Minh Y nhanh chóng tháo bỏ ngụy trang trên mặt, thay quần áo của Lăng Vi, cũng nhét bọc bụng giả vào.
“Mấy người xử lý cô ta đi!” cái người bịt mũi khiến Lăng Vi choáng váng nhanh chóng kéo Lăng Vi vào trong một căn phòng đơn.
Sở Minh Y cười đắc ý: “Bái bai…” Cô ta giả thành dáng vẻ Lăng Vi, đi ra ngoài.
Ngồi lên xe hơi, Lôi Đình cũng không có nửa điểm hoài nghi, vẫn còn đang gọi video với mọi người, ha ha cười to.
Đến bãi đậu máy bay. Sở Minh Y nhìn thấy phía sau chiếc xe cô ta ngồi có tám chiếc xe thương vụ màu đen, cũng là hộ vệ bảo vệ Lăng Vi. ‘Lăng Vi’ đi đến đâu thì bọn họ cũng đi theo đó.
Sở Minh Y cười thầm, cứ dễ dàng mà đã bị cô ta đánh tráo như vậy rồi?
Cảm giác giống hệt đang nằm mơ… làm sao lại có thứ cảm giác không chân thật thế nhỉ?
Bây giờ cô ta chỉ cần học theo dáng vẻ giống như đúc Lăng Vi là được, hi vọng có thể gạt được Diệp Đình… trong lòng cô ta có hơi thấp thỏm…
Máy bay trực thăng bay đến mọt khu đất trống giữa rừng, từ trên không trung, Sở Minh Y liền nhìn thấy Diệp Đình đang đứng đó một cách tiêu sái…
Anh đang ngẩng đầu nhìn cô ta.
Anh vẫn luôn anh tuấn như vậy! Sở Minh Y kích động, đã lâu lắm rồi cô ta chưa nhìn thấy Diệp Đình, người mà cô ta yêu nhất trong cuộc đời! Cô ta xa anh càng lâu, lại càng cảm thấy anh thật tốt…
Cuối cùng cô ta sẽ trở lại bên cạnh anh sao?
Sở Minh Y siết chặt nắm tay, khó ức chế được nội tâm đang kích động!
Lúc máy bay trực thăng hạ xuống, Diệp Đình giơ tay muốn đỡ cô ta, Sở Minh Y giả trang giống dáng vẻ tùy ý của Lăng Vi, hơi cười: “Không cần anh đỡ, mặc dù lão nương đang mang thai, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh!”
Diệp Đình liền thuận thế thu tay lại, không đỡ cô ta nữa. Sở Minh Y cũng không để ý.
Diệp Đình nhìn cô ta chằm chằm, đôi tròng mắt đen chan chứa ý cười.
Trong nháy mắt, Sở Minh Y liền thấy say… Diệp Đình không hề nhận ra cô ta! Cô ta thật muốn khóc… Diệp Đình nói với cô ta: “Đến bên kia đi, Tứ ca đốt nữa, rất ấm áp.”
“Ừ…” Sở Minh Y đi theo anh đến bên cạnh đống lửa, mấy người bọn họ đang nướng thịt thú rừng.
Ăn xong bữa cơm cùng với mọi người, cũng không nói cái gì, Sở Minh Y và Lôi Đình lại được đưa trở về…
Vốn dxi Sở Minh Y còn muốn gần gũi với Diệp Đình một chút, thế nhưng anh vẫn liên tục bận bịu… trong lòng cô ta liền thấy ngứa ngáy! Cô ta muốn ôm anh, muốn hôn anh, càng muốn qua đêm với anh… thế nhưng, bây giờ chưa đến thời cơ, anh vẫn bận rộn luôn chân luôn tay, ngay cả nửa đầu ngón tay cô ta cũng không chạm được đến anh!
Sở Minh Y nhẫn đến phát hoảng! Lần nào cô ta cũng luôn tự nhủ bản thân, đừng gấp… bây giờ dựa vào quá gần, cũng dễ dàng khiến Diệp Đình phát hiện… dù sao Diệp Đình cũng không nhận ra cô ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ là của cô ta!
Cô ta còn nghe nói thai của Lăng Vi bất ổn, vừa hay giả vờ như đứa trẻ bị rớt, cố gắng để mang thai đứa con của Diệp Đình… sau này, anh sẽ thương yêu cô ta giống như bảo bối vậy…
Ha ha... Sở Minh Y chỉ suy nghĩ một chút, cũng liền cảm thấy... hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ rồi…
Thế nhưng, trong thư phòng của Vương Vinh Diệu vẫn không nhận được tin tức Sở Minh Y đối với Lăng Vi, người trói Lăng Vi cũng không mang được Lăng Vi đến căn phòng ngầm dưới đất của gã.
Sau khi Sở Minh Y và Lôi Đình rời đi, Diệp Đình liền kết nối với Lăng Vi: “Vợ, ngủ có thoải mái không?”
Lăng Vi cắn răng ‘phì’ anh: “Anh có chạm vào cô ta không đấy? Anh có ôm cô ta không? Có hôn cô ta không? Hả? Anh nói đi!”
Diệp Đình nói: “Sao tôi lại có thể chạm vào cô ta…”
Nghe cái giọng điệu kia của cô ả, anh chỉ thấy buồn nôn…
Diệp Đình tặng cô một nụ hôn trong video: “Em ngủ một lát đi, nghỉ ngơi cho khỏe. Buổi tối chờ xem kịch hay.”
Nếu như không ngoài dự liệu… tối nay, bên phía Tam giác vàng sẽ nhân cơ hội để vây Gi*t ‘Lăng Vi’!
Lăng Vi thầm nói trong lòng: “Cô gái bắt cóc tôi, chúc cô may mắn…”
Diệp Đình ra ngoài, chuyện đầu tiên phải làm chính là tăng cường vệ sĩ.
Anh hứa với Lăng Vi, phải bảo vệ cô cả đời. Anh nhất định phải mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương. Bất kỳ một nơi nào, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, anh cũng nhất định phải đề phòng trước thời hạn.
Lúc bên Tam giác vàng có kế hoạch hành động, Diệp Đình cũng đã nhận được tin tức. Anh đang thực hiện kế hoạch phòng bị, đột nhiên lại phát hiện sự kỳ lạ!
Lúc Lăng Vi gọi điện thoại cho anh, nói: “Bà lão vừa nãy ngồi bên cạnh em, chắc chắn không phải dân bản xứ. Đã nhiều tuổi như vậy, mà một chút khẩu âm địa phương cũng không thấy đâu. Không giống những người trẻ tuổi sống nhiều năm bên ngoài, sẽ lẫn vào rất nhiều thứ giọng địa phương.”
Diệp Đình ‘ừ’ một tiếng, trong lòng đã có kế hoạch.
Lăng Vi còn nói: “Mặc dù thời tiết hiện giờ rất lạnh, thế nhưng, trấn nhỏ hiện tại chúng em đang ở rất ẩm ướt, cho nên có rất ít người măc áo lông vừa dày lại vừa nặng như vậy. Chưa nói đến chuyện khó hong khô sau khi tắm rửa, nếu như chiếc áo lông mà bị ẩm ướt, thì sẽ rất nặng. Chỉ cần là người địa phương bình thường, ắt sẽ không mặc áo lông dày như vậy!”
Diệp Đình lập tức để cho tiểu tổ Ám Ảnh điều tả về lai lịch của ‘bà lão’ kia.
Qua camera được lắp trong trấn nhỏ, bà lão kia quả thực chính là người bên ngoài vừa mới tới trấn nhỏ đó.
Diệp Đình tìm được ‘bà lão’ này qua đoạn videp của trạm thu phí, phát hiện cô ta ngồi trên chiếc xe kia, là một chiếc xe của thuộc hạ Vương Vinh Diệu.
Diệp Đình lập tức truy xét, gần đây thường hay có một phụ nữ trẻ tuổi ra vào nhà Vương Vinh Diệu, hơn nữa… dáng dấp người phụ nữ đó lại rất giống Lăng Vi…
Diệp Đình híp mắt lại, một loạt kế hoạch hành động nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu anh.
Nếu như dáng vẻ của người phụ nữ đó giống tiểu Vi, thì ắt hẳn là muốn đánh tráo với tiểu Vi…
Anh nghĩ thông suốt chuyện này, lập tức để cho tiểu tổ Ám Ảnh đi điều tra thân phận của người phụ nữ kia.
Tiểu tổ Ám Ảnh truyền tin về: “Người phụ nữ này tên là Lâm Nguyệt Kỳ, có vẻ như xuất hiện một cách vô căn cứ, cô ta làm việc tại một ảnh lâu, hiện giờ đang sống trong nhà Sở Văn Hưng, Sở Văn Hưng là tổng thiết kế của xe hơi ‘Hào Duệ’.
“Sở Hưng Văn?” Trong đôi mắt đen của Diệp Đình đột nhiên khẽ vụt qua một tia lệ khí. Sở Hưng Văn là bác cả của Sở Minh Y!
“Lâm Nguyệt Kỳ —— Sở Minh Y… ngay cả cái tên mới cũng đặt một cách não tàn như vậy…” Diệp Đình vì muốn xác nhận thân phận của Lâm Nguyệt Kỳ, anh liền gọi điện cho Lục Y Phàm, lúc đầu Lục Y Phàm nhốt Sở Minh Y lại, có lẽ như… anh ta không coi chừng chặt chẽ, đã để cho Sở Minh Y trốn thoát rồi?
Lúc Lục Y Phàm nhận được điện thoại của Diệp Đình, bị sợ đến mức thiếu chút nữa tè luôn ra quần. Anh ta vội vàng khai báo đúng sự thật, quả thực đã để Sở Minh Y chạy mất, anh ta vẫn đang luôn tìm kiếm ả, thế nhưng không thể tìm thấy… Sở Minh Y đã phẫu thuật thẩm ý… khó trách anh ta tìm mãi cũng không ra. Anh ta vẫn chưa dám nói ra là vì sợ Diệp Đình sẽ xử lý mình… để cho Diệp Đình biết Sở Minh Y đã chạy mất, liệu anh ta còn có giữ được cái mạng nhỏ này hay không?
Diệp Đình xác nhận được thân phận của Lâm Nguyệt Kỳ, ánh mắt híp lại thành một đường cong đầy nguy hiểm.
“Nếu như cô đã muốn tìm cái ૮ɦếƭ, vậy thì tôi thành toàn cho cô, đúng là quá phải xin lỗi cái dáng dấp đó mà gắn với bộ óc heo thế kia.”
Ngay sau đó Diệp Đình liền tương kế tựu kế, phối hợp với Sở Minh Y và Vương Vinh Diệu hoàn thành nốt kế hoạch ‘đánh tráo’ này.
Kế hoạch của Vương Vinh Diệu chính là sắp xếp một người ẩn núp trong nhà vệ sinh công cộng, một khi Lăng Vi một thân một mình vào phòng vệ sinh, liền lập tức khiến cô hôn mê, lúc nào Sở Minh Y cũng có thể hóa trang thành bộ dạng của Lăng Vi, vệ sĩ của Lăng Vi sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.
Trong lòng Diệp Đình cảm thấy buồn cười, nếu như thật sự để cho các người dễ dàng bắt trói vợ anh đi như thế, vậy thì anh cũng chẳng cần phải lăn lộn tiếp làm quái gì nữa. Vợ anh đã sớm bị người ta bắt đi một trăm lẻ tám nghin lần rồi!
Vệ sĩ ngầm bên cạnh Lăng Vi, liệu có ai không phải hỏa nhãn kim tinh, liệu có ai không phải thi*p thân hộ vệ? Lăng Vi cũng đâu có ngu ngốc mà chen đến nhà vệ sinh công cộng. Lùi mười ngàn bước mà nói, định vị trên người Lăng Vi cũng không phải để trang trí.
Dễ dàng để cho ngươi đánh tráo như vậy, ngươi coi mình là thần thật hả?
Cũng chỉ có mỗi cô ả Sở Minh Y kia não tàn, còn tưởng rằng đánh tráo đơn giản thế nào, thật ra thì Diệp Đình đã sớm phát hiện ra thân phận của cô ta!
Diệp Đình cũng không lập tức Gi*t ૮ɦếƭ ả đà bà này ngay, vừa hay bên phía Tam giác vàng có kế hoạch bắt cóc Lăng Vi, vậy thì cứ để cho Sở Minh Y đi chịu ૮ɦếƭ là được rồi. hại ૮ɦếƭ vợ và con gái của Lăng Tiêu, cô còn muốn sống dễ dàng thoải mái sao? Nào có cánh cửa nào dễ dàng như vậy!
***
Ở chỗ tối, có kẻ báo cáo: “Lão đại! Lăng Vi ngồi máy bay trực thăng tử rừng về, chúng ta có thể chặn đánh trên đường đi!”
“Được! Theo kế hoạch mà làm!”
Mười mấy kẻ núp trong bóng tối nháy mắt đã móc lựu đạn bỏ túi ra, chờ xe của Lăng Vi xuất hiện.
Sở Minh Y nhàn nhã ngồi trong một chiếc Cadillac dài màu đen, vẫn đang nằm mơ một giấc xuân thu đại mộng nữa kìa. Cô ta cười đến là vui sướng, nâng một chiếc ly Laffey 82 năm đang chậm rãi thưởng thức, vẫn là Diệp Đình không tiếc gì…”
Trang sức trong chiếc xe này, rượu vang trong chiếc xe này, tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm…
Cô ta khẽ hừ, chậm rãi hát: “Ta đã về, mọi người có thể đều coi thường, suy nghĩ mới của chúng ta. Ngàn vạn lần đừng có đổi thay. Muốn biết bả thân mình là ai. Thật sự, chúng ta phải cẩn thận. Kiên trì, ta không cẩn thận thay đổi.”
Ha ha… sau này Diệp Đình chính là của cô ta… tất cả những thứ này cũng đều thuộc về cô ta!
Sở Minh Y đang thưởng thức rượu vang đỏ, đột nhiên có một tiếng nổ thật lớn —— chiếc xe cô ta đang ngồi bị một quả lựu đạn nổ trúng, thân xe bị nổ bay, lại ‘ầm’ một tiếng, đập mạnh xuống đất.
Rượu vang đỏ trong tay cô ta bị hắt đầy lên mặt, cô ta vẫn còn chưa chậm rãi thưởng thức xong, đã đột nhiên bị bay ra ngoài. Khói đen xung quanh cuồn cuộn —— khiến cô ta bị sặc sụa, ho khù khụ.
Cô ta chưa kịp mở tiếng mắng chửi lái xe là một kẻ bỏ đi, đột nhiên, cửa kính bị người ta phá nát, một nhóm người nhanh chóng mở cửa xe, đánh cô ta ngất xỉu, trói đi ——
Một loạt vệ sĩ lớn đi theo nahnh chóng lao đến, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm, lại thêm một quả lựu đạn nữa, chặn đứng đường đi của đám vệ sĩ bảo vệ Lăng Vi.
“Thành công! Đi ——” nhóm người kia nhanh chóng lên chiếc xe của mình, nhanh như chớp phóng vụt đi.
Tiểu tổ Ám Ảnh vẫn đuổi theo không tha, thế nhưng… cuối cùng vẫn để cho bọn chúng “chạy thoát”.
Thành công thả cho chiếc xe kia đi, tiểu tổ Ám Ảnh quay về báo cáo lại với Diệp Đình: “Tiên sinh, đã thả cho chiếc xe kia chạy rồi.”
Diệp Đình nói: “Thả bọn chúng đi, đừng đuổi theo nữa, trực tiếp để lộ tin tức ra ngoài, nói rằng người bị bọn chúng bắt là phu nhân giả.”
“…” Tiểu tổ Ám Ảnh vẫn mù mờ không hiểu, lúc này không phải tiên sinh trên giả vờ là phu nhân thật đã bị bắt đi rồi sao? Bọn họ còn tưởng rằng tiên sinh sẽ trực tiếp phái máy bay trực thăng đi biên giới chặn đường nữa kìa… không phải là càng nhanh chóng đuổi theo thì đối phương càng dễ tin tưởng hơn sao?
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, thế nhưng thành viên trong tiểu tổ Ám Ảnh cũng không hề hỏi nhiều, trực tiếp theo như sự phân phó của Diệp Đình.
Nhóm người kia trói được Sở Minh Y đi, đang vui vẻ tổ chức ăn mừng, đột nhiên có người báo cáo: “Lão đại, có một tin tức không biết là thật hay giả… thám tử của chúng ta báo lại, nói rảng người bị chúng ta bắt đi là phu nhân giả!”
Sắc mặt của lão đại kia trầm xuống: “Mau khiến con ả này tỉnh dậy! Chúng ta thẩm vấn xong chẳng phải là sẽ biết sao?”
Sở Minh Y bị dem đến một căn nhà gỗ nhỏ tối thui: “Rào rào ——” Một thùng nước đá được đổ ào xuống.
Sở Minh Y bị lạnh đến mức run lập cập, thời tiết cuối tháng ba vẫn còn băng thiên tuyết địa, cả thùng nước đá đổ ập xuống người cô ta, thật đúng là lạnh thấu xương, lan vào tận cốt tủy!!
Sở Minh Y thét lên chói tai: “Á——thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Chồng tôi sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hết mấy người!”
Lão đại kia tức giận đá mạnh vào bụng cô ta: “Con mẹ nó! Nói! Mày có phải là kẻ giả mạo không?”
Sở Minh Y bị sợ run, cả người đều run lẩy bẩy.
Trong lòng cô ta nghĩ, nhất định không thể nào thừa nhận mình giả mạo được… nếu như tự thừa nhận rồi, bọn chúng sẽ Gi*t con tin ngay lập tức!
Cô ta nhất định phải cắn chặt không buông!
Chỉ khi cô ta có giá trị, tên bắt cóc mới không dễ dàng Gi*t cô ta! Cô ta là phu nhân thật sự của Diệp Đình, Diệp Đình mới có thể bỏ ra nhiều tiền chuộc cô ta về! Dù sao, Lăng Vi cũng đã bị Vương Vinh Diệu nhốt vào trong một chốn giam bí mật. Ai cũng không biết Lăng Vi thật đang ở đâu.
Vừa nãy Diệp Đình còn không nhận ra cô ta là giả, sau khi Diệp Đình nhận được tin cô ta bị bắt cóc, nhất định sẽ dồn hết sức lực cứu cô ta ra ngoài!
Đúng! Chính là như vậy ——
Sở Minh Y cắn răng kêu lên: “Tôi là Lăng Vi! Thật hay giả csi gì? Tôi chẳng hiểu gì hết!”
“A…” Bụng cô ta bị đá một cái, đau đến mức khiến cô ta liên tục nuốt nước miếng… dã man… mấy kẻ này quá ác, ác tàn bạo! Không coi cô ta là con người!
Một kẻ trong nhóm người kia lại nói: “Lão đại, phu nhân của Diệp Đình đang mang thai. Con đàn bà này nhất định là giả… vừa nãy anh mới đá cô ta mạnh đến như thế… nếu như ả mang thai thật, nhất định sẽ bị sảy không thể nghi ngờ, máu cũng sẽ ào ào tuôn chảy?”
Những kẻ khác cũng đều rối rít phụ họa: “Đúng… nhất định con ả này là giả…”
Lão đại kai vuốt cằm, sai người kiểm tra bụng của Sở Minh Y, kết quả… lại phát hiện đó là bụng giả!
“Con mẹ nó —— dám trêu đùa ông đây!”
Lão đại kia ngay tức khắc lửa giận bốc ngùn ngụn! Nhất thời đôi mắt trợn trừng, đấm đá mạnh mẽ liên tục không ngừng tay chân ——
Sở Minh Y bị đánh quá nhiều, cũng không biết bi gãy bao nhiêu xương rồi…
Cô ta cắn chặt răng, khó khăn gầm lên: “Tôi thật sự là Lăng Vi! Tôi vẫn luôn không mang thai! Chính vì muốn giữ chân Diệp Đình lại, cho nên mới cố ý nói mình mang thai —— ”
Động tác đấm đá của đối phương cũng chậm hơn một chút.
Cô ta ngay lập tức nhịn đau, gầm nhẹ: “Diệp Đình có thân phận gì kia chứ? Chẳng nhẽ anh ta thiếu phụ nữ sao? Vợ anh ta là một con gà không biết đẻ trứng, liệu anh ta có thể nhẫn nhịn được?”
Đánh đấm cuồng bạo của đối phương cũng dừng lại. Sở Minh Y biết lời nói của cô ta đã có tác dụng, lại cắn răng ra vẻ nghiêm túc nói tiếp: “Diệp Đình là nhân vật thế nào, muốn bao nhiêu phụ nữ còn không được chắc? Vợ anh ta không thể mang thai, nhất định anh ta sẽ đi tìm người phụ nữ khác! Ngày nào tôi cũng đều phải uống thuốc bắc, đó không phải là thuốc an thai, mà là… tôi mua chuộc bác sĩ, để ông ta chẩn ra mình đã mang thai, kê đơn thuốc! Các người có thể đi tra xét —— cả hai ống dẫn trứng của tôi đều đã bị tắc, nếu muốn mang thai ít nhất phải điều dưỡng nửa năm, mới có thể mang bầu đứa trẻ… các người cảm thấy có thể sao? Ách…”
Cô ta đau đớn đến mức khí lực để nói chuyện cũng không có, nhưng vì để tự cứu bản thân mình, cô ta phải thuyết phục bằng đươc mấy tên bắt cóc hung thần ác sát này!
Gân xanh cũng đã nổi hết cả lên, chỗ xương gãy khiến cô ta đau đớn đến cùng cực!
Cô ta cố chịu đựng cơn đau tê tâm liêt phế, cắn răng nói tiếp: “Sau khi tôi giả bộ có đứa nhỏ, vẫn luôn luôn suy nghĩ, làm sao để cho đứa nhỏ này ‘bị sảy’, cho nên bác sĩ kia cũng nói với tôi, bảo tôi hãy nói là mình mang thai đôi… còn nói niêm mạc țử çɥñğ của tôi mỏng… không gánh được thai đôi. Thế nhưng, ai lại nghĩ tới, Diệp Đình tìm ra được một bài thuốc bí truyền, nói là có thể giữ được cái thai… Tôi không thể không bịa ra một lời nói xạo, nói là tìm một loại thảo dược, mới có thể giữ được đứa nhỏ…. Vốn dĩ tôi định ăn xong thứ thảo dược này thì sẽ liền sảy thai… ai có thể nghĩ đến, các người lại bắt tôi đi… các người không thể Gi*t tôi! Không được để cho con đàn bà nào khác chiếm tiện nghi lên làm Diệp Đình được!”
Lão đại híp mắt, nghe cô ta nói hết câu.
Một tên đàn em hỏi gã: “Lão đại, làm thế nào bây giờ?”
Lão đại nói: “Bất kể như thế nào, trước tiên cứ bắt giữ ả ta đã! Nhìn xem thái độ của Diệp Đình ra sao, gã Diệp Đình này vô cùng xảo quyệt! Bên ngoài càng biểu hiện ra mình không quan tâm, như vậy ả đàn bà này nhất định là thật!”
Nói xong, liền liếc mắt nhìn ả đàn bà đang run rẩy co rúm trên mắt đất rê rỉ, độc ác nói: “Cho ả hôn mê luôn đi! Đừng để ả ở đây khiến mọi người thêm phiền!”
Tên đàn em lập tức đá một cước thẳng vào huyện thái dương của Sở Minh Y: “Á —— á…” Sở Minh Y chỉ cảm thấy máu tụ hết lên trên đầu, trước mắt trở thành một màu đen. Cô ta ngay lập tức bị đau đến hôn mê.
Lão đại kia lại sai người trói ả đàn bà này lên một cây cột, bàn bạc với nhóm đàn em: “Chúng ta về bẩm báo với đại ca… không thể nói ả là giả được… nếu như để cho đại ca biết chúng ta bắt nhầm kẻ giả mạo, như vậy chuyến này của chúng ta chính là công cốc? Không chỉ không giành được công lao, mà có khi còn phải ૮ɦếƭ!”
“Đúng! Không sai!”
Mấy gã đàn em lại rối rít phụ họa: “Bất kể con ả này là thật hay giả, chúng ta cũng phải coi cô ta là thật.”
Lão đại kia còn nói: “Lỡ như ả là kẻ giả mạo, nhất định sau này Diệp Đình sẽ càng phòng bị chặt chẽ… chúng ta còn muốn bắt người nữa, thì sẽ không còn chút cơ hội nào! Nếu như không muốn ૮ɦếƭ, vậy thì hiện giờ chúng ta phải nhất trí đồng lòng! Chúng ta còn muốn sống, hãy nhớ thật kỹ cho tao, con ả này chính là Lăng Vi thật! Cho dfu Diệp Đình không đuổi Gi*t chúng ta, cho dù hắn không đem tiền đến chuộc con tin, đó cũng là do hắn mù, không nhận ra được vợ thật của mình! Có hiểu chưa?”
“Hiểu! Lão đại! Bọn em đã biết!”
Đám người này bàn bạc xong xuôi, liền mang Sở Minh Y về lĩnh công.
Đến lúc bọn chúng đòi tiền chuộc Diệp Đình, rõ ràng Diệp Đình có vẻ hơi ngập ngừng một chút…
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên Diệp Đình bật cười, nói: “Không biết bọn mày trói ai, cứ giét ૮ɦếƭ cô ta đi là được rồi, chẳng qua Diệp Đình tao cũng chỉ muốn một thứ công cụ để sinh con, ai có thể sinh con cho tao, thì tao liền giữ lại, vừa vặn… chúng màu vừa vặ giải quyết cái phiền phức lớn này của tao. Nếu không, với địa vị xã hội của tao hiện giờ, muốn bỏ một cái bọc vướng víu như thế, thật đúng là phải phí công phí sức. Tao còn phải cảm ơn bọn mày ấy chứ…”
“Bộp —— rắc rắc ——” đối phương quăng mạnh di động xuống đất!
“Con mẹ nó! Lột da con ả thối tha kia cho tao! Để cho các anh em cùng xông lên chơi ૮ɦếƭ nó! Cho nó ૮ɦếƭ! Mẹ nó chứ —— quan tâm đếch gì nó là thật hay giả! Con ả này nhất định không được ૮ɦếƭ tử tế!”
Vương Vinh Diệu vẫn còn chưa biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đột nhiên xem được tin tức: “Một thị trấn nhỏ đột nhiên phát nổ, vụ án bắt cóc… tên bắt cóc cho nổ thuốc tự chế, bắt cóc một chiếc xe sang…”
Mà chiếc xe kia, lại không phải xe của Diệp Đình?
Sở Minh Y vẫn chưa có cơ hội liên lạc lại với lão, lão còn chưa biết Sở Minh Y đã đánh tráo ‘thành công’.
Giờ phú này, khi xem được bản tin này, lão lập tức hưng phấn gọi điện cho Sở Minh Y!
Vương Vinh Diệu kích động nói: “Phu nhân của Diệp Đình bị bắt cóc! Cơ hội của chúng ta đến rồi! Lúc Diệp Đình giao tiền chuộc, tôi sẽ sắp xếp cho người cứu cô về! Để cho Lăng Vi thật ૮ɦếƭ trong tay bọn bắt cóc!”
Lăng Vi siết chặt Diệp Đình, giả giọng Sở Minh Y, nhỏ nhẹ nói: “Không cần phải phiền toái như vậy… tôi đã lăn lộn được đến bên cạnh Diệp Đình…”
“…”
Cô hơi ngừng một chút, cho Vương Vinh Diệu một chút thời gian để phản ứng.
Đợi đến lúc nghe được tiếng hít sâu của Vương Vinh Diệu ở đầu dây bên kia, Lăng Vi mới cười, nói: “Hôm trước ở nhà vệ sinh công cộng tôi đã tráo đổi được với Lăng Vi thật, vốn dĩ muốn đem người về đây cho ông, ai có thể ngờ rằng… cô ta lại bị bắt cóc. Thú vị hơn là… Diệp Đình cũng không hề phát hiện là tôi…”