Hoa Đào thầm nghĩ, quả thật quá ít nhà sách.
Lập tức quyết định lên mạng, mau vài quyển sách cho anh đọc…
“A?” Hoa Đào cào tóc, tại sao cô có ý nghĩ này? Cô mua sách cho anh làm gì? Chẳng lẽ hy vọng sau này anh thường xuyên ở nhà cô?
Hoa Đào bị ý tưởng theo bản năng của mình dọa sợ hết hồn! Lập tức điều chỉnh tâm trạng, vẽ! Vẽ!
Hàn Yến thật sự rất an tĩnh.
Anh xem từ điển cũng xem rất yên lặng.
Chạng vạng tối, bốn giờ hơn, Hoa Đào vẽ manga, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “ Này! Anh không về nhà sao?”
Hoa Đào hỏi xong, chợt cảm thấy mình thật ngốc…
Giống như đang đuổi người ta đi…
Cô vội nói: “Không phải em đuổi anh đi, anh vừa bình phục, anh không muốn tụ họp cùng người nhà sao?”
Hàn Yến nghĩ tới… Ba anh nói tối nay sẽ tổ chức tiệc rượu.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba anh: “Ba, tiệc rượu đó ngày mai hãy làm đi. Hôm nay con có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm.”
“…” Ba Hàn ở đầu bên kia nghẹn một lát, bỗng nhiên cười “Ha ha…” Tựa như biết gì, nói: “Được! Khi nào tổ chức cũng giống nhau, con làm chuyện chính trước đi!”
Cúp điện thoại liền nói với mẹ Hàn: “Chúng ta sắp ôm cháu!”
Mẹ Hàn vỗ tay: “Tiểu Yến ở nhà Hoa Đào đúng không?”
Ba Hàn gật đầu: “Tôi đoán vậy! Ha ha… Thằng nhóc này nói có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm… Bà nói xem, con chúng ta… còn có chuyện gì cực kỳ quan trọng? Ngoại trừ dâng hiến trinh tiết của mình cho Hoa Đào tiểu thư, không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện này nữa?”
Mẹ Hàn trợn mắt: “Lão già không đứng đắn!”
Ba Hàn run bụng, cười lên: “Được rồi được rồi…”
Ba Hàn cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại thông báo cho mọi người tiệc rượu tối nay dời sang tối mai.
Lăng Vi và Kaya vốn đến dưới nhà Hoa Đào, kết quả không thấy náo nhiệt gì, chuẩn bị đi lại thấy Từ Phi từ nhà trọ của Hoa Đào đi ra.
Mọi người liền biết… Hàn Yến ở lại trong, nhà, Hoa, Đào!
Mẹ ơi… Hai người này, có phải muốn phát triển gian… tình… gì không? Nhanh như vậy?
Lúc này, ba Hàn gọi tới nói: “Tối nay Tiểu Yến chúng ta có chuyện rất quan trọng phải làm! Tiệc rượu dời sang tối mai, các cháu không cần quấy rầy nó nữa, ha ha ha…”
Lăng Vi và Kaya, Lôi Đình nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị thay quần áo… Lúc này, Hàn Yến đột nhiên nói muốn dời tiệc rượu…
Lôi Đình nhướng mày, cười vô cùng xấu xa: “Anh Yến nói… Anh ấy có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm! Chúng ta có cần đi quậy động phòng không?”
Lăng Vi trừng cô: “Nha đầu em, đúng là ngày càng hư rồi!” Trong lòng thầm hô hào: “Tiểu Đình! Mau thẳng tiến! Mau thẳng tiến!”
Kaya lại vạch trần cô: “Cậu nhìn cậu đi, trên trán cậu chỉ còn thiếu mấy chữ “Tôi muốn đi xem náo nhiệt”! Giả bộ cái gì?”
“Phốc ——” Lăng Vi bật cười: “Kaya, cậu như vậy sẽ không có bạn bè, cậu biết không? Mình muốn tuyệt giao với cậu năm phút!”
Kaya cười nói: “Có bản lĩnh cậu hãy tuyệt giao với mình 10 phút! Nhìn xem chút tiền đồ của cậu!”
“Ha ha ha ——” Ba người đàn bà cùng cười lên, Hạ Tiểu Hi cũng muốn tham gia náo nhiệt với bọn họ, nhưng… Con sói Lôi Tuấn nhà cô ôm cô không buông tay, còn kéo cô vào trong phòng tối…
Hu hu hu… Ai đó mau tới cứu mình đi…
Hạ Tiểu Hi muốn chạy, Lôi Tuấn kéo cô lại, nói: “Ba người đàn bà bên ngoài đều mang thai, em không thể thua kém! Còn không mau nắm bắt!”
Hạ Tiểu Hi muốn đạp hỏng anh em của anh: “Anh mới đàn bà đó! Trong lòng em, ba người họ vĩnh viễn là thiếu nữ, biết không?”
Lôi Tuấn ngốc! Dám nói Tiểu Vi, Tiểu Đình, Yaya là… đàn bà!
Nếu ba người họ nghe lời này, còn không phải lột da anh sao?
Hàn Yến bên kia cúp điện thoại, nói với Hoa Đào: “Vừa rồi anh nói muốn đi siêu thị, em rảnh không? Nếu em không có thời gian, anh tự đi một mình.”
Hoa Đào vội đứng lên, nói: “Bây giờ em… Trừ thời gian, không có gì cả…”
Hàn Yến nhìn cô chằm chằm, suy nghĩ lời này của cô một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: “Hình như… Cũng sắp không có thời gian…”
Hoa Đào cho là anh nói anh phải về đội khảo sát, liền không lên tiếng, lấy áo choàng dài mặc vào. Hàn Yến cũng đứng lên mặc áo khoác âu phục, Hoa Đào nói: “Anh không mặc áo choàng dài sao? Trời lạnh như thế… Lát nữa em cùng anh đi mua vài món đồ được không?”
Hàn Yến chỉ mặc một cái áo lông dê sát người trong áo khoác âu phục, buổi tối đi ra ngoài nhất định rất lạnh.
Hàn Yến gật đầu: “Anh không mang tiền theo, em đưa anh một chút được không?”
Nói xong, sợ cô không tin, đi tới kéo tay cô sờ túi áo trước иgự¢ anh. Tay Hoa Đào trong nháy mắt nóng lên, cô rút tay về…
Hoa Đào thẹn thùng đỏ mặt, thầm nghĩ, anh trai… anh trêu em như vậy vui lắm sao?
Hàn Yến buông tay. Hoa Đào siết bàn tay nóng bỏng xoay người đi lấy ví tiền.
Tuy cô không phải nhà nghèo, nhưng… thật sự không có tiền nhiều, trong thẻ thì có tám ngàn.
Cô bĩu môi, cầm ví tiền, từ từ ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Vậy anh đừng mua đồ quá đắt được không? Quần áo mấy trăm ngàn, em không mua nổi. Trong vòng tám ngàn, em mua cho anh.”
“Được.” Hàn Yến nắm tay cô: “Em mua cái gì cho anh, anh liền mặc cái đó. Áo thun mười đồng cũng được.”
Hoa Đào không rút tay về được, mặt đỏ bừng cười nói: “Bây giờ áo thun cũng không rẻ như vậy.”
Hàn Yến nắm chặt tay cô, nhắc nhở cô: “Đừng quên lấy chìa khóa.”
Hoa Đào xoay người đi tìm chìa khóa, nhưng Hàn Yến không buông cô ra, luôn nắm tay cô, cùng cô tới bàn trang điểm cầm chìa khóa, điện thoại.
Đi ra khỏi nhà, anh nắm tay cô bước đi.
Vào thang máy, anh kéo tay cô, vô cùng tự nhiên nhét vào trong túi quần mình.
Hoa Đào mờ mịt… mờ mịt…
Đầu óc rối loạn, cô không ngừng hỏi mình: “Hàn Yến muốn làm gì? Tại sao nắm tay mình… nhét vào túi quần anh ấy?” A… thân là hủ nữ có thâm niên, cô nảy sinh rất nhiều ý tưởng bay phất phới…
Thang máy đến lầu một, Hàn Yến lại kéo tay cô ra, không có chuyện gì, đừng đoán mò!
Hoa Đào không cười nổi, cô ngồi dưới đất, cười đến mức không đứng lên nổi.
Hàn Yến vẫn nắm tay cô, quay đầu… Thấy cô ngồi chồm hổm ôm bụng cười.
“Em sao thế?” Anh chỉ thích tính cách này của cô, lúc nào ở đâu cũng có thể cười đến độ khiến người khác cười theo, vô cùng đơn thuần, vui vẻ.
Hoa Đào khoát tay, cô biết mình bây giờ nhất định cười như tên ngốc, nhưng mà… Thật sự không nhịn được…
Hàn Yến người ta là quân tử, cô lại nghĩ người ta xấu xa như vậy!
Hoa Đào cười một hồi, đứng lên nói: “Sau này anh không thể nắm tay con gái nhét vào túi quần, biết không? Cũng chỉ có em tương đối trong sáng… Đổi thành cô gái khác, lập tức nảy sinh ý tưởng gây rối với anh, biết không?”
Mặt Hàn Yến đỏ lên.
Hoa Đào cười đến run người, gương mặt tuấn tú của Hàn Yến đỏ như lửa cháy vậy…
Hoa Đào nhìn bộ dáng lúng túng của anh, cười lớn tiếng hơn.
Hàn Yến nhìn cô thật lâu, bị cô lây nhiễm, anh từ từ nhếch môi, cười theo.
Anh vững bước đi tới cạnh cô, kéo cô dậy, lúc Hoa Đào đứng lên, anh cúi người nói bên tai cô: “Em cũng có thể có chút ý tưởng gây rối với anh. Sao em biết anh không phải cố ý?”
Choáng váng… Hoa Đào囧, lúc này đổi thành Hàn Yến cười, mặt Hoa Đào đầy lúng túng nhìn anh.
Hàn Yến vuốt tóc cô, giọng ôn hòa nói: “Chọc em thôi, đi.”
Hoa Đào lại cười “Ha ha”: “Anh còn biết chọc cười…”
Hàn Yến nhìn vào mắt cô, nói: “Em còn cười thật…”
“Ha ha ha ——” Hoa Đào ngước đầu nhìn anh: “Cảm ơn đã khen!”
Tâm tình Hàn Yến tốt vô cùng, nắm tay cô đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, anh lại nhét tay cô vào túi quần…
Hoa Đào cười mờ mịt, cô dựa vào иgự¢ anh cười “ha ha”, tay nhỏ đấm tên xấu xa này…
Hàn Yến cũng mờ mịt, anh quên mất…
Hoa Đào nói: “Bên ngoài lạnh, anh mặc ít đừng đi ra. Anh đứng bên trong đợi một chút. Em đi lái xe tới đây.”
Hoa Đào đẩy anh vào đại sảnh. Cô che kín áo choàng, chạy ra ngoài. Hàn Yến nhìn cô bước chân nhanh nhẹn, cả người đầy sức sống, иgự¢ anh căng lên, trong Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng, nóng đến phát đau.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho luật sư của mình: “Luật sự Triệu, xin giúp tôi chuẩn bị một phần hợp đồng chuyển tên, sáng mai tôi cần dùng… Đúng, hợp đồng chuyển tên tất cả tài sản riêng. Làm phiền anh.”
Hàn Yến vừa cúp điện thoại, Hoa Đào liền lái xe đến cửa, cô hạ cửa kính xuống, ngoắc anh: “Lên xe! Bổn cung dẫn anh đi một vòng Du Đại Ngũ Hoàn!”
Hàn Yến ngồi lên ghế phụ, Hoa Đào lái xe đi, cô cười hì hì, nói: “Thấy xe em thế nào? Giống Mercedes không?”
Hàn Yến bị cô chọc cười: “Không tệ, nho nhỏ, rất ấm áp. Thích hợp cho nữ chạy!”
Hoa Đào vừa lái xe vừa hát: “La la la.. Năm vòng nhiều hơn bốn vòng… La la la, năm vòng ít hơn sáu vòng…”
(*) Ngũ hoàn: Năm vòng.
Hàn Yếu cười không ngừng.
Hoa Đào lái xe đến cửa siêu thị, Hoa Đào kéo anh đi mua quần áo trước. Cửa hàng ngay trong siêu thị, Hoa Đào cùng Hàn Yến đi thẳng lên lầu năm.
Lầu năm đều là đồ nam, Hoa Đào vui sướng chạy một vòng quanh cửa hàng: “Áo choàng này thật đẹp, rất hợp với anh!” Thiết kế màu trắng đơn giản, vô cùng phù hợp với khí chất dịu dàng, tuấn mỹ của Hàn Yến.
Hoa Đào bảo nhân viên lấy size thích hợp cho Hàn Yến thử.
Hàn Yến đi tới trước kính thử áo, Hoa Đào và nhân viên trong cửa hàng trò chuyện, mấy nhân viên và cô trò chuyện rất vui vẻ.
Nhân viên nhỏ giọng trêu cô: “Bạn trai cô đúng là đẹp trai đệ nhất thiên hạ… Aiya, cô thật hạnh phúc! Thật hâm mộ nha…”
Mặt Hoa Đào ửng đỏ, kiêu ngạo cười nói: “Chắc chắn, bạn trai tôi phải đẹp trai đệ nhất thiên hạ!”
Cô vui vẻ cười toét miệng, cũng không biết có phải Hàn Yến nghe được không, anh từ từ quay đầu nhìn cô, cười lên.
Mi mắt anh rất đẹp, vừa cười… đột nhiên có cảm giác gió xuân hóa mưa.
“Ôi mẹ ôi… Thật muốn khóc…” Nhân viên ôm иgự¢, giậm chân! Có phải cô gái này kiếp trước đã cứu toàn bộ vũ trụ không? Kiếp này lại có một bạn trai tốt như vậy.
Mắt Hoa Đào sáng ngời nhìn Hàn Yến, anh mặc áo choàng dài vài thật sự vô cùng đẹp trai, rất phù hợp với anh.
Màu trắng khiến anh vô cùng tuấn tú, thiết kế ôm sát người khiến anh cao ngất. Nhân viên cửa hàng đều sững sờ nhìn, người mẫu nam cũng không đẹp trai như vậy có được không?
Hoa Đào hài lòng gật đầu, quả thật… Người đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp!
Hoa Đào lại hỏi nhân viên cửa hàng: “Các người nhìn anh ấy đi, từ trong ra ngoài đều là thuần trắng, có phải thiếu một chút sức sống không?”
Ánh mắt mấy nhân viên đều dính chặt trên người Hàn Yến, căn bản không nghe cô nói gì.
Hoa Đào cũng không hỏi lại, trực tiếp đi tới khu vực áo sơ mi chọn sơ mi cho anh.
Cô đột nhiên cầm lên một cái áo sơ mi màu hồng, cười gian: “Ai u… Giá rẻ!” Tiểu nhân trong đầu cô nhún vai cười gian: “Cho anh ấy thử! Cho anh ấy thử!”
“Được! Cho anh ấy thử áo sơ mi màu hồng này!” Hoa Đào cầm áo sơ mi đưa cho nhân viên cửa hàng, nói bọn họ đi tìm size thích hợp cho cô.
Nhân viên sửng sốt, bỗng bật cười, giơ ngón tay cái cho cô: “Thật tinh mắt! Áo sơ mi này là kiểu tình nhân mới nhất năm nay, chỗ chúng tôi còn có một khăn quàng cho nữ dùng để phối hợp với áo sơ mi nam này, tôi đi lấy cho cô thử.”
Hàn Yến bị nhét áo sơ mi màu hồng vào tay… Anh sửng sốt hồi lâu, nhìn chằm chằm Hoa Đào, ý là… giống như đang xác nhận với cô: “Em muốn anh… mặc cái này?”
Hoa Đào liên tục gật đầu, ý là… “Đúng đúng đúng! Mau thử đi! Mau thử đi!”
Hàn Yến đấu tranh thật lâu… Muốn đi vào phòng thử đồ, nhưng chân không nghe lời…
Hoa Đào nhận lấy khăn quàng cổ màu hồng nhạt nhân viên cầm tới, quàng lên cổ.
“Wow! Thật đẹp!” Nhân viên kêu lên.
Mặt Hoa Đào trắng nõn trơn mịn, da vốn mềm mại có thể Ϧóþ ra nước, lại quàng khăn màu hồng nhạt, thật…
Có một nhân viên cắn răng nói: “Thật muốn Ϧóþ một cái mà!”
“Qua đây qua đây! Cho cô Ϧóþ!” Hoa Đào sảng khoái cười lên. Nhân viên cực kỳ thích cô.
Hoa Đào thấy Hàn Yến mãi không chịu đi thay áo, cô liền cất bước đi tới anh, đẩy anh vào phòng thử đồ: “Mau thử đi! Em muốn nhìn anh mặc cái áo này!”
Hàn Yến không thể làm gì… Anh lớn như vậy, cho tới nay chưa từng mặc… màu hồng… A a a…
Hàn Yến ở trong phòng thử đồ giãy dụa rồi giãy dụa, anh ngồi trên cái ghế trong phòng thử đồ, không thay áo. Hoa Đào ở ngoài nói: “Mau thay đi, tiệc rượu tối mai anh mặc áo này.”
Hàn Yến: “…” Có xúc động muốn hóa xương trong phòng thử đồ, không muốn đi ra ngoài nữa.
Hoa Đào vô cùng vui vẻ, cười lớn với nhân viên!
Hàn Yến đấu tranh một hồi, nhớ tới dáng vẻ cô vui vẻ khi quàng khăn quàng cổ màu hồng… Anh bắt đầu ϲởí áօ… cởi từng nút từng nút, mặc áo sơ mi vào.
Lúc anh đi ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn!
Nhân viên vừa ủi áo sơ mi này, rất sát người. Màu hồng nhạt đẹp mắt! Tôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh càng dịu dàng mê người.
Hoa Đào chạy đến bên cạnh, đưa tay ôm cánh tay anh, kéo anh tới trước gương: “Thật đẹp trai nha… Rất có sức sống!”
Hình ảnh hai người lập tức xuất hiện trong gương, Hoa Đào nghiêng đầu cười với anh, mắt Hàn Yến chứa đầy tình cảm nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói bên tai cô: “Em cũng rất đẹp…” Trong lòng anh thầm bồi thêm một câu: Em vui vẻ là được… Em muốn anh lên núi đao xuống chảo dầu, anh cũng tuyệt đối không hai lời, đừng nói là thay áo sơ mi màu hồng.
“Ôi mẹ ơi… Không chịu nổi!” Nội tâm nhân viên bắt đầu ngứa ngáy: “Thật xứng đôi!”
Hoa Đào buồn cười, thầm nghĩ: “Xứng đôi thì xứng đôi, cô làm gì cắn răng nghiến lợi mà nói vậy?”
Hoa Đào nói: “Đẹp!” Phóng khoáng trả tiền.
Nhân viên mập mờ nháy mắt với cô: “Ai u…. Kho bạc nhỏ của bạn trai cô đều do cô trông coi nha… Cô gái à, đàn ông tốt như vậy, sao cô dụ dỗ được?”
Hoa Đào cong môi, không nói lời nào. Hàn Yến đột nhiên nói: “Tiền này là tiền của cô ấy, không phải kho bạc của tôi. Đây là món quà đầu tiên cô ấy tặng tôi. Chúng tôi mới bắt đầu lui tới.”
“Mẹ ơi…” Nhân viên lại ngứa lòng rồi!
Hoa Đào vùi mặt vào иgự¢ anh, thầm nghĩ, anh trai Yến à, sao anh thành thật như vậy… Người ta hỏi cái gì, anh liền nói cái đó… Cũng quá thành thật rồi!
Mấy nhân viên cửa hàng đều sắp điên rồi, lại giới thiệu kiểu mới cho bọn họ, Hoa Đào khoát tay nói: “Không mua, mua hai cái thôi, quà hoàn mỹ không phải ở số lượng.”
Cô tìm thẻ, áo sơ mi và áo choàng tổng cộng 8098 đồng, khăn quàng là đồ tặng kèm áo sơ mi… Nhìn qua, người cô liền tăng giá trị…
Hoa Đào không hề đau lòng, nhập mật mã, ký tên. Hàn Yến thay áo sơ mi, mặc áo choàng dài vào người.
Hoa Đào nói nhân viên ủi áo sơ mi xong thì gửi đến nhà. Hai người nắm tay đi siêu thị.
Đang đi, Hoa Đào đột nhiên đứng lại, cô hỏi Hàn Yến: “Tối nay… Anh ở lại không?”
Hàn Yến tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng mặt có dấu hiệu đỏ lên…
Hoa Đào cực kỳ nghiêm túc nhìn anh, Hàn Yến suy nghĩ một lúc, hỏi cô: “Em muốn cho anh ở lại không?”
“Muốn!” Hoa Đào trả lời rất dứt khoát.
Tim Hàn Yến sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi, máu sôi trào khiến anh không thể nào suy tính!
Anh cảm thấy anh sắp nổ, hơi thở thở ra có thể nóng đến 7000 độ C! Máu anh như dung nham trong trái đất, tựa như thoáng động một cái là có thể dẫn tới núi lửa bùng nổ và động đất!
Máu anh sôi trào! Sôi trào!
Hoa Đào toét miệng cười với anh: “Muốn nhìn dáng vẻ anh mặc áo sơ mi màu hồng.”
Nói xong, cô vui sướng bước vào cửa hàng, mua hai bộ đồ ngủ màu lam nhạt cho Hàn Yến, còn có quần và áo trong giữ ấm.
Hàn Yến thở cũng không thể thở nữa, anh sắp nổ! Cô mua nhiều như vậy là muốn giữ anh lại bao nhiêu? Trời ạ!
Hàn Yến muốn ở lại nhà cô, thật ra… Anh không tính ᴆụng vào cô.
Anh hiểu tình hình thân thể chính anh. Anh đến tìm cô, không phải muốn phát sinh quan hệ với cô…
Mà là muốn cho cô một tương lai tốt đẹp nhất. Anh muốn cho cô tất cả của anh, để cô nửa đời sau không cần cố gắng phấn đấu vẫn có thể không lo áo cơm. Cho dù anh rời xa cô, cô cũng có thể sống rất tốt, thậm chí cô muốn nuôi mười mấy tiểu bạch kiểm, tùy ý phung phí cũng đủ để cô sống mấy đời.
Hàn Yến mặc cô mua đồ.
Hoa Đào cà thẻ, xách đồ, hơi khó xử nói: “Những quần áo mới này đều phải giặt mới mặt được, tối nay anh không có đồ mặc, làm sao đây?”
Hàn Yến ôn hòa nhìn cô, nói: “Tối nay có thể không mặc.”
Hoa Đào trợn to mắt nhìn anh, anh thản nhiên nhìn cô, giống như câu kinh hãi thế tục vừa rồi không phải từ miệng anh.