Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 206

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trương Thủy Cầm “Xí”: “Không làm chuyện trái lương tâm sẽ không sợ ma gõ cửa! Nếu cô không có chột dạ vậy cô sợ cái gì? Nếu thật sự cô chưa từng làm thì sao phải thẹn quá thành giận?”
“Được rồi được rồi!” Đột nhiên ông nội của Trương Diệc Đình hét lên một câu: “Nói ít mấy câu đi! Ăn cơm ---” Lại xé ra nữa không biết có xé ra cái con riêng gì nữa không.
Ông đang nghĩ như vậy, đột nhiên Trương Diệc Đình “Ọe ---“... Tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Diệc Đình.
Trương Diệc Đình che miệng, vô cùng khó chịu chạy ra ngoài.... vừa chạy vừa ói....
“Ọe ---”
Những người lớn tuổi đang ngồi ai mà lại không hiểu... cái này... chẳng lẽ là có tin vui? Nhưng Trương Diệc Đình còn chưa kết hôn mà! Bây giờ đã mang thai rồi? Chẵng lẽ thật sự bị người bao nuôi sao?
Ông trời của tôi..... Đứa bé này còn cần mặt mũi không?
Ông nội Trương Diệc Đình giận đến sắp bị bệnh tim luôn rồi!
Mặt mũi của gia đình nhà ông thật là bị cháu gái ông làm mất hết rồi!
Lão gia từ đứng lên đá băng ghế một cước bước ra ngoài nhanh như bay. Ngón tay ông khoác lên cổ tay Trương Diệc Đình... lập tức liền biết hết mọi chuyện!
Ông là Xích Cước thần y, hành nghề chữa bệnh đã mấy chục năm không thể nào ngay cả chẩn mạch mang thai mà cũng sai!
Sắc mặt ông giống như đáy nồi bị lửa đốt đen thùi lùi vậy! Ông giận đến không kềm được giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Trương Diệc Đình.
“A ---” Trương Diệc Đình che mặt, nháy mắt cảm thấy gò má đau như bị lửa thiêu vậy! Gương mặt đã sưng lên giống cái bánh bao rồi.
Đám người đang ngồi ăn cơm trên bàn xa xa kia đều nhìn thấy....
Đột nhiên ông nội Trương Diệc Đình tức giận như vậy, nói rõ.... Trương Diệc Đình thật sự mang thai? Cái con bé không biết xấu hổ này --- Thật là bôi xấu gia phong!
Những người lớn đang ngồi trên bàn đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, ai cũng không nhịn được mắng Trương Diệc Đình.
Những người trưởng bối có mang theo em bé tới đều vội vàng nói với đám nhỏ: “Chị con làm như vậy là không đúng, các con không được học theo!”
Trương Diệc Đình giận điên lên hét với ông nội mình: “Tôi ngủ với ai liên quan gì đến ông? Tôi có con với ai có ảnh hưởng đến ông không? Dựa vào cái gì mà ông đánh tôi? Tôi cũng đâu phải do ông sinh ra! Nhiều nhất thì ông cũng chỉ là sinh ra thằng phế vật kia thôi!”
Người của Trương gia, bao gồm ba của Trương Diệc Đình đều nổi giận: “Trương, Diệc, Đình! Mày ăn nói cái gì vậy?” “Mảy phản rồi, dám nói chuyện với ông nội của mày như vậy à?” “Đứa con đại nghịch bất đạo này!”
Nháy mắt Trương Diệc Đình bị những tiếng mắng nhấn chìm! Tiếp theo, ngay cả mẹ cô cũng bị mọi người mắng máu chó đầy đầu.
Trương Diệc Đình híp mắt lại, cắn răng nói: “Chuyện của tôi cần các người đến quơ tay múa chân sao? Các người chê tôi mất mặt, tôi còn chê các người chẳng là cái thá gì đâu! Các người ra ngoài xem thử đi, những bạn học kia của tôi người nào mà không lái xe sang, ở biệt thự? Chỉ mình tôi! Chỉ mình tôi là nhà nghèo lại mộc mạc! Các người chê tôi mất mặt, tôi còn chê cái đám phế vật mấy người đâu!”
“Mày ---- cái thứ súc sinh này ---” Ông nội của Trương Diệc Đình giận đến xoay người liền nắm một cây chổi đánh lên mặt Trương Diệc Đình ---
“A ---” Trương Diệc Đình sợ đến ôm đầu xoay người chạy.
Cô vừa chạy vừa quay đầu mắng: “Sau này tôi sẽ không trở về cái nhà này nữa! Tôi còn lười nhận thân với đám phế vật mấy người đâu! Sau này có chuyện gì đừng có đi cầu xin tôi! Tôi không có đám thân thích nghèo như mấy người ---”
Trương Diệc Đình chạy.
Mẹ của Trương Diệc Đình phát điên chạy theo: “Con bé kia, con chạy đi đâu?”
Lăng Vi hơi lúng túng... cô không nghĩ tới là sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy....
Lúc này, đột nhiên cô hai của Dương Diệc Đình nói với Lăng Vi: “Cô đừng để trong lòng, cháy gái này của tôi sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi! Nó đã mang thai đứa bé, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng phải lộ ra ngoài!”
Trương Diệc Đình vừa chạy vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn giang hồ của mình: “Anh hai! Cho anh năm chục ngàn, hãy mang một trăm người tới, tôi muốn Gi*t ૮ɦếƭ một người!”
“Ai nha, là ai chọc em gái của tôi tức giận vậy?” Người bên đầu dây kia nói.
Trương Diệc Đình giận đến sắp điên rồi: “Anh đừng có xía vào --- mau chóng tìm người đến, đừng ở gần nhà tôi, chờ sau khi bọn họ rời khỏi, các người chờ ở dưới chân núi, chỉ cần nói là ςướק đường! Đừng có khai tôi ra.”
“Được! Chỉ cần có đủ tiền chúng tôi sẽ đến ngay! Làm ở đâu, làm như thế nào đều chỉ là một câu nói của cô em thôi.”
Trương Diệc Đình vừa chạy vừa thở gấp, cô vừa gọi điện thoại vừa mắng: “Lăng Vi! Con tiện nhân mày, mày làm cho bà mất hết mặt mũi, hôm nay bà sẽ để cho mày mất mạng tại đây!”
Không phải mày mang theo bốn tên hộ vệ sao? Tao tìm một trăm người xem có đánh ૮ɦếƭ mày được không? Cho dù bốn người kia giỏi cỡ nào cũng sẽ có lúc không bảo vệ được mày!
Không đánh ૮ɦếƭ mày thì cũng phải Gi*t ૮ɦếƭ con của mày! Mày chờ đó mà xem!
Bên kia nói: “Người cô muốn đối phó có bao nhiêu?”
Trương Diệc Đình suy nghĩ một chút nói: “Có một người nữ, cô ta mang theo bốn hộ vệ, còn có một thương nhân đi cùng với cô ta, rất có tiền. Nếu các người có thể bắt cóc ông ta, chuyện sau này không cần tôi phải nhắc nhở các người đi? Còn có một ông già là Nhị gia của tôi.”
Bên kia hỏi: “Nhị gia của cô, chúng tôi có cần đành không?”
Trương Diệc Đình hừ lạnh: “Tùy tiện, có đánh hay không là tùy các người. Tôi không thèm để ý đến sống ૮ɦếƭ của ông ta.”
“Má!”
Đột nhiên Trương Diệc Đình lại nói: “Hộ vệ mà người đàn bà kia mang theo rất lợi hại, anh mang nhiều người tới một chút.”
“Lợi hại? Thật lợi hại?” Bên kia cười “ha ha”: “Có lợi hại như công phu trên giường của anh sao?”
“Cút ---” Trương Diệc Đình cúp điện thoại chạy một đường đến chân núi. Cô còn chưa đi xa chỉ đứng nấp sau một tảng đá to gần đó. Cô phải nhìn xem bên kia có mang người tời không!
Quan trọng hơn là, cô phải tận mắt nhìn thấy Lăng Vi bị đánh ૮ɦếƭ, bị đánh đến tàn phế, tàn phế!
Rất nhanh, Trương Tiên Linh liền mang theo hòm thuốc đi theo Lăng Vi và Hàn ba xuống núi.
Bọn họ ra thôn đi một đường xuống chân núi. Con đường mòn vô cùng hẹp, xe không chạy đến đây được, bọn họ phải đi thẳng xuống dưới chân núi mới có thể ngồi xe được.
“Anh hai, anh xem ---- một người phụ nữ mang theo bốn hộ vệ, còn có một thương nhân và một ông già. Nhất định là mấy người này không sai đâu.”
“Lên cho tao!”
Chu Nhị nhận được tiền mà Trương Diệc Đình chuyển qua liền lập tức chạy tới.
Có chừng một trăm tên lưu manh, nháy mắt đã vây quanh đám người Lăng Vi. Tiểu tổ bốn người Bạo Phong bẻ tay “Rốp rốp”
Bọn họ phân biệt đứng ở trước sau trái phải bảo vệ đám người Lăng Vi vào giữa.
Số một Chân Dũng quét mắt nhìn người cầm đầu nhuộm tóc vàng đối diện nói: “Được rồi, báo tên ra đi. Hôm nay có ૮ɦếƭ, cũng phải cho tụi mày ૮ɦếƭ được rõ ràng.”
“Ha ha ha ha ha ha ----” Đối diện truyền đến tiếng cười to ồn ào, một tên thân hình thấp bé nói: “Thật là mạnh miệng... Ai nha má ơi! Thật là thú vị! Chúng ta có một trăm người, bọn họ bảy người... còn có lão già và phụ nữ có thai...”
“Ha ha... còn không phải vậy sao! Anh hai, báo cái tên cho bọn họ, để hôm nay cho dù bọn họ có ૮ɦếƭ cũng biết là ai đã Gi*t mình.”
Chu Nhị nói: “Tiểu gia là người đứng đầu Chư Huyền! Hôm nay đến ςướק ít tiền dùng. Lại đây! Thẻ ngân hàng cái gì cũng phải giao lên, mau nộp tiền ra hôm nay tiểu gia tao sẽ tha cho tụi bây không ૮ɦếƭ!”
“Ca ---- bốp ----” Đột nhiên Chân Dũng đá một cước lên mặt Chu Nhị ---
Nháy mắt sống mũi của Chu Nhị sụp xuống, thân thể anh cũng bay về phía sau ᴆụng vào trên người các anh em của mình “Bành”
Một cước này của Chân Dũng ác độc vô cùng, dụng mấy người của Chu Nhị ngã lăn ra.
“Cái con mẹ nó đau quá --- lên cho tao!” Máu mũi của Chu Nhị phun ra ngoài xối xả, đôi mắt anh hằn lên đỏ tươi, anh không thèm quan tâm đến gì nữa mau chóng vẫy tay để cho các anh em nhào lên.
Số hai số ba số bốn cũng là mỗi người bảo vệ một bên, bọn họ ra đòn tàn nhẫn đứng đánh trong vòng tròn nhỏ của mình, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
“Ầm phanh bành bành!” Một người đi lên là tàn phế một người! Nhất định là một quyền hoặc một cước giải quyết một người, tuyệt đối sẽ không để mình ra đòn lần thứ hai.
Dám người này có chừng ba mươi người bị đánh gục, nháy mắt cảm giác được chuyện lớn không tốt!
“Mẹ nó ----” Đây là loại người gì vậy? Người ta bốn người đánh mấy chục người bọn họ lại giống như là đang chơi đùa vậy một quyền một người, căn bản là không cần ra tay lần thứ hai?!
“Anh hai....” Có người bị sợ đến run chân lui về phía sau.
Chu Nhị thấy vậy cũng không tốt, lập tức liền kêu anh em rút lui: “Đừng đánh, không thể đánh thắng được.... đi!”
Mẹ nó chứ, con đàn bà hạ tiện Trương Diệc Đình này, số tiền năm chục ngàn còn chưa đủ tiền thuốc cho anh em bọn họ vào bệnh viện đâu!
Bốn người kia ra tay ác độc vô cùng, các anh em của anh đều bị trọng thương, không phải gãy tay thì chính là gãy chân, hoặc là gãy xương sườn!
Mỗi người đều phải mất mười ngàn tiền thuốc!
Có ba mươi người, tổng cộng là ba trăm ngàn!
Chu Nhị nghiến răng nghiến lợi, điện thoại của Trương Diệc Đình liền gọi tới: “Các người chạy cái gì, mau nhào lên cho tôi!”
“Lên? Lên con mẹ mày chứ lên! Mày không nhìn thấy đám người kia không phải là người bình thường sao? Hôm nay lão tử hao binh tổn tướng, cánh tay cái chân của anh em tao đều bị gãy xương hết! Lần này không có năm trăm ngàn là không trị hết được! Màu mau chóng chuyển tiền cho bọn tao!”
“Cái con mẹ mày, Chu Nhị! Đã nói năm chục ngàn mày còn trả giá à?”
“Đồ gái điếm! Lão tử trả giá đó thì sao? Mày không thấy anh em tao gãy tay gãy chân hết sao? Đứa nào nhập viện mà không phải tốn mười ngàn chứ! Lão tử đòi nhiều hơn thì có sai à?”
Trương Diệc Đình ác độc nói: “Mày đừng quan tâm đến tiền nữa, nếu mày có thể Gi*t ૮ɦếƭ cô gái này, tao thật sự cho mày năm trăm ngàn! Nếu là mày không đánh ૮ɦếƭ liền chỉ có năm chục ngàn! Nhiều hơn một đồng cũng không có!”
“Tút ---” Chu Nhị cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy bốn người đó cũng không có đuổi theo.
Anh dừng lại nói với anh em: “Chúng ta còn hơn sáu mươi người, bây giờ chia ra hai đội, anh mang năm người đi vòng ra phía sau của bọn họ. Tiểu Tam em mang theo các anh em giả vờ trở về dụ bốn người hộ vệ kia đi ra, nếu quả thật không dụ bốn người kia ra được anh liền nhân cơ hội "chém tới"! Anh cũng không tin mình không đánh ૮ɦếƭ con nhỏ kia được!
Chu Nhị che lỗ mũi đầy máu kia lại, lúc nói chuyện đã có hơi ngọng, nhưng đám người đều nghe hiểu.
Anh hai của bọn họ có một tuyệt kỹ rất lợi hại đó chính là phi đao. Cách thật xa, chỉ cần quăng đao nhỏ một cái nhất định sẽ trúng đích.
Đám người đều gật đầu nhưng trong mắt còn lo âu.
Chu Nhị nói: “Chuyện này được đến năm trăm ngàn! Năm trăm ngàn! Chỉ cần các em hấp dẫn sự chú ý của bốn người kia là được, không cần phải thật sự xông lền! Chỉ cần anh có thể phi đao Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, như vậy coi như là xong chuyện! Các em nói xem có làm hay không? Không làm, thì chỉ có năm chục ngàn. Ngay cả tiền thuốc thang của anh em chúng ta đều không đủ nữa! Gi*t ૮ɦếƭ cô ta chính là năm trăm ngàn! Các em xem lỗ mũi của anh này!”
Anh buông tay ra, đám người liền nhìn thấy cái mũi đang chảy máu của anh cũng đều che miệng lại. Lỗ mũi của anh hai xem như là xong rồi... xương sống mũi đã hoàn toàn bể thành phấn, đây vẫn chỉ là suy đoán bảo thủ thôi...
“Có làm hay không? Chúng ta còn có nhiều anh em nằm bên kia như vậy!”
“Anh hai, chúng em nghe anh!” “Chúng em nghe anh!”
“Đi --- Vậy thì làm ngay!”
Chu Nhị mang theo năm người đi từ phía rừng cây sau lưng Lăng Vi.
Tiểu Tam mang theo hơn sáu mươi người chạy trở lại.
Lúc này bọn họ cũng học ngoan, không còn không biết sống ૮ɦếƭ nhào lên như lúc đầu nữa.
Bọn họ vừa xông về phía trước vừa thương lượng nói: “Chúng tôi không có gây chuyện, chúng tôi chỉ muốn mang anh em của mình về mà thôi.”
“Hưu hưu hưu....” Đám lưu manh nhỏ này nâng từng người từng người về.
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ cần mấy người này chưa đi đến phạm vi công kích của bọn họ thì bọn họ sẽ đứng bất động, chỉ cần có người đạp vào phạm vi một bước, tiểu tổ bốn người Bạo Phong liền đá một cước bay đi.
“Đại gia tha mạng --- đại gia tha mạng!” Mười mấy tên lăn trên đất vài vòng liền liều mạng lăn ra bên ngoài.
Bọn họ thấy anh em của mình chạy về cứu bọn họ thật là cảm kích đến rơi nước mắt. Vẫn là anh ba có nghĩa khí không bỏ rơi bọn họ.
“Ai nha má ơi.... đau ૮ɦếƭ lão tử! Anh ba cứu em... em không nhúc nhích được....”
Trên đất là một mảnh quỷ khóc sói tru.
Tiểu Tam nhìn thấy anh em của mình bị đánh đến ngay cả cha mẹ còn không nhìn ra trong lòng vô cùng khó chịu: “Mau kéo bọn họ ra ngoài ---”
“Hưu hưu hưu” Chỉ trong chốc lát đã lôi mười mấy người đi. Nhưng mà..... mấy người ở gần bốn tên hộ vệ kia liền buồn bực, không ai dám lên!
Bốn tên kia không phải là hộ vệ! Nhất định người ta là tứ đại Thiên Vương ---
Tay chân của người ta kia cũng không phải là chiến sĩ bình thường.
Một quyền một cước kia giống như bị cây 乃úa sắt ngàn cân đập lên người vậy.
“Anh ba, còn có em nữa! Còn có em nữa! “Còn em nữa --- mẹ nó! Các người bỏ mặc lão tử sao?”
Tiểu Tam vội la lên: “Tự các người lăn đến!”
Người té dưới đất kia hét lên: “Xương sờn của lão tử bị gãy! Nếu tao có thể lăn còn chờ các người kéo sao? Cái con mẹ nhà nó!”
Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, nhưng từ đầu đến cuối tiểu tổ bốn người Bạo Phong vẫn là đứng im tại trên dưới trái phải Lăng Vi.
Chân Dũng nói: “Phu nhân, lúc nãy tổng cộng đám người này có 102 người, bây giờ trừ những người nằm xuống này còn có hơn sáu mươi, trong số bọn họ đã mất đi sáu người.”
Kim Trạch số hai nói: “Bọn họ mai phục ở phía chín giờ, cái thằng nhóc lông vàng kia vẫn luôn nhìn phu nhân chằm chằm, có vẻ như trong tay có ám khí.”
“Ừ.” Chân Dũng trả lời: “Tiểu Trạch, cho anh nhìn xem sự lợi hại của cậu.”
“Được rồi.” Kim Trạch nhàn nhạt nói. Đối với bọn họ mà nói, đám người lưu manh này lại giống như chim ưng và gà con vậy.
“Anh hai, anh hai, có cơ hội ra tay không?” Năm anh em đi bọc ra đằng sau đánh lén cùng với Chu Nhị nhìn Lăng Vi và bốn người hộ vệ chằm chằm hỏi.
Một thằng em đi cùng với Chu Nhị nói: “Anh hai, có vẻ như không thể ra tay được.... đám người kia quá gian xảo.”
Chu Nhị nhíu mày, có vẻ như thật sự không có cơ hội ra tay. Nhưng mà, nếu chuyện làm ăn này không thành công, bọn họ lại phải tốn công đi ép buộc Trương Diệc Đình ói tiền ra.
Bây giờ, vẫn còn cơ hội để phi đao, anh cũng muốn thử một chút.
Đám người Chu Nhị núp sau tảng đá lớn, Chu Nhị nhìn ra ngoài từ kẽ hở giữa khe đá, anh vừa lộ ra con mắt một chút, đột nhiên liền thấy một con dao nhọn bay thẳng đến mặt của anh!
“Ai nha má ơi.... Hù ૮ɦếƭ lão tử!” Chu Nhị đặt ௱ôЛƓ ngồi trên đất, anh đưa tay sờ đáy quần... ૮ɦếƭ tiệt! Ướt.... anh lại sợ đến vãi đái....
Quá dọa người, một dao này! Nếu không có hòn đá kia ngăn cản thì bây giờ đã ghim lên người của anh rồi.
Chu Nhị bị như thế tất cả anh em đi theo anh và bên tiểu Tam cũng đều quay ra nhìn anh.
Tiểu Tam mắng một câu: “Anh hai, mẹ kiếp! Không phải anh muốn đánh lén sao? Đánh lén có thể làm cho mình bị bại lộ mục tiêu sao?”
Chu Nhị mắng anh: “Đừng nói nhảm nữa! Mau rút lui! Mau chạy đi ----”
Chu Nhị cũng không thèm để ý phía sau có bao nhiêu người bị thương đã co giò chạy đi... Chỉ hận cha mẹ không sinh ra cho anh thêm hai cái chân nữa!
Bốn người kia tuyệt đối không phải là hộ vệ, phi đao chính xác đến làm cho người ta sợ hãi!
Sau khi Chu Nhị bỏ chạy, các anh em sau lưng thấy anh chạy cũng gào to khóc lóc chạy theo.
“Mẹ nó! Các người không thèm để ý đến chúng tôi sao?” Trên đất.... còn hơn ba mươi người đang nằm đâu...
Những người này hận Chu Nhị đến nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc lúc nãy bọn họ ngu ngốc cỡ nào, còn cho rằng anh hai đến là để cứu bọn họ!”
Không ngờ rằng, người ta không phải tới cứu bọn họ, người ta tới đánh lén, lúc đánh lén thuận tiện lôi bọn họ ra khỏi vòng chiến đấu mà thôi. Nhưng mà ai nghĩ tới, Chu Nhị không đánh lén được liền bỏ mặc bọn họ mà chạy trốn.
Chu Nhị! Cái con mẹ mày!
Lão tử nhớ mày cả đời!
Lăng Vi thấy đám người này chạy hết liền thở phào nhẹ nhõm. thật là sợ bóng sợ gió một trận... cũng may sách lược của tiểu tổ bốn người Bạo Phong là chính xác, không có chạy loạn lộn xộn, chỉ cần bốn người bọn họ xuất hiện một lỗ hổng nhỏ là đám người kia liền có cơ hội động đến cô!
Lăng Vi nói: “Mau lên xe, chúng ta nhanh chóng rời đi.”
Chưa quen ở đây, cường long không áp địa đầu xà, lại qua chốc lát đám người này lại kéo thêm một đám nữa đến vậy thì hôm nay bọn họ chỉ có thể bỏ mạng ở lại nơi này rồi.
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong che chở Lăng Vi, Trương Tiên Linh và Hàn ba nhanh chóng lên xe.
Chỉ có thể hận những tên lưu manh kia đều chạy hết, nếu không phải che chở phu nhân, bọn họ có thể đảm bảo sẽ đánh lên đến cửa để bọn họ biết thế nào là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Chu Nhị mang theo sáu mươi mấy người “gào khóc” trở về.
Vừa chạy đến đường lớn liền nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen lớn vụt qua!
Mà phía trước nhất là một chiếc xe thể thao siêu cấp mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, hai cái chỗ ngồi kia vô cùng kiêu ngạo! Màu đen dưới ánh mặt trời lại lấp lánh như một viên kim cương đen.
Đám người Chu Nhị đều đứng ở ven đường nhìn những chiếc xe này mà không thèm chạy trốn nữa. mỗi người đều ngây người nhìn.
Chỉ thấy chiếc xe thể thao siêu cấp kia ngừng lại bên cạnh họ, tiếp theo, một đoàn xe thương vụ phía sau cũng đều chạy tới đậu ở đó.
Sắp hàng vô cùng chỉnh tề, mỗi một khoảng cách giống như đã dùng máy định vị rồi vậy, không xê xích tí nào!
Đây là đội ngũ gì?
Huấn luyện nghiêm chỉnh! Đột nhiên trong đầu Chu Nhị nhớ lại những từ này.
Tiếp theo, liền nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe thể thao siêu cấp màu đen kia.... mở ra....
Một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra, trên người anh mặc một bộ tây trang màu đen, sau khi bước xuống còn cầm thêm áo khoác dài màu đen trên xe phủ lên.
Động tác cả người ữu nhã, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng! Đám người trong đoán xe thương vụ phía sau cũng rối rít xuống xe, mỗi chiếc bốn người, ngay cả động tác mở cửa, xuống xe đều vô cùng chỉnh tề!
Cái con mẹ nó. Đám người Chu Nhị cũng đã ngu ngơ đứng nhìn.
Trong đầu bọn họ đều dòm ngó chiếc xe thể thao siêu cấp kia đến chảy nước miếng, đều tự nghĩ trong lòng..... chiếc xe mạnh mẽ như vậy, nếu bọn họ có thể leo lên chạy vài vòng hóng gió một chút, như vậy không phải là chuyện sung sướng nhất của cả đời người sao?! Ha ha ha ---
Đàn ông mà, thích nhất trừ phụ nữ ra thì chính là siêu xe.
Chu Nhị bọn họ nuốt nước miếng, còn chưa phản ứng lại đột nhiên thấy người đàn ông đứng đầu kia ung dung nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chỉ một cái.
Trong nháy mắt ---
“Ầm phanh bành bành....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc