Giọng nói của lão nhân gia cũng không có bao nhiêu tức giận.
Mà lại vô cùng khách sáo dùng động tác tay mời mọi người vào trong: “Nhà cửa đơn sơ, mong rằng chớ ngại. Kẻ hèn không có tài cán gì cao, danh tiếng đều là hư vô, mong đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Hàn ba cung kính nói: “Mong ngài đừng quá khiêm nhường.”
Đoàn người cũng đi theo vào nhà, đột nhiên mẹ của Trương Diệc Đình kêu lên: “Bác hai! Loại người như vậy sao bác còn xem bệnh cho bọn họ được.”
Lão tiên sinh Trương Tiên Linh trợn trừng mắt nhìn bà: “Đi ra ngoài ---”
Mẹ của Trương Diệc Đình sợ đến co rút người lại.... Gương mặt Trương lão tiên sinh tràn đầy tức giận nhìn bà. Mẹ của Trương Diệc Đình đành phải đỏ mặt lui ra ngoài.
“Các người cũng đi ra ngoài đi.” Trương lão tiên sinh vẫy tay với những người khác: “Tấm lòng bác sĩ, có người đến xin chữa bệnh, nói rõ là người ta đã đến tình trạng lửa cháy lông mày, tại sao còn có thể đuổi người ta đi?”
Tam gia, cha, chú, bác của Trương Diệc Đình cũng đi ra ngoài. Tiểu tổ bốn người Bạo Phong giống như đại vương vậy, sắc mặt không tốt đứng canh ở cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Vi, Hàn ba và Trương lão tiên sinh.
Lăng Vi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn, trong gian nhà nồng nặc mùi thuốc bắc. Hàn ba rất không thích ứng, bị sặc đến không thở nổi.
Lăng Vi lại cười lên, cẩn thận ngửi, nói với Trương lão tiên sinh: “Ông ơi, có phải lúc nãy ông đang nấu thuốc đúng không?”
Trương lão tiên sinh khẽ gật đầu, hiền lành hỏi cô: “Con không sợ cái mùi này sao?”
Lăng Vi mỉm cười: “Con thường xuyên uống thuốc bắc cũng đã quen rồi. Bây giờ còn cảm thấy cái mùi này rất tốt. Có một loại cảm khác mình được tăng thêm tuổi thọ. Ông ơi, ông nấu thuốc có Bạch Thuật, có Quy Tham, có Thục Địa, có Đỗ Trọng, còn có Ngả Diệp... đúng không?”
Ánh mắt cô trong suốt, nói vô cùng nghiêm túc, lập tức kể một chuỗi tên thuốc dài.
Vốn là Hàn ba tưởng cô thuận miệng nói bậy, bởi vì những tên thuốc này ông cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà... lại thấy Trương lão tiên sinh gật đầu tán đồng.
Ông nói: “Không sai.”
Trên mặt Hàn ba tràn đầy khi*p sợ nhìn Lăng Vi. Con bé này lại hiểu thuốc bắc à? Còn có thể dựa vào mùi mà đoán ra tên thuốc? Cái này.... cũng quá lợi hại rồi chứ?
Càng làm cho anh cảm thấy lợi hại là, vị thuốc trong này rất hỗn tạp, cho dù là lão trung y nhiều năm cũng chưa chắc có thể ngửi ra nhiều vị thuốc như vậy.
Trương lão tiên sinh mỉm cười quan sát cô, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Con rất hiểu biết về thuốc bắc sao?”
Lăng Vi lắc đầu, thành thật nói: “Không biết.”
“Hả?” Trương lão tiên sinh tò mò, không biết.... còn có thể kể ra nhiều tên thuốc như vậy? Con đây là đang trêu chọc ông già như tôi sao?
Lăng Vi hé miệng cười: “Ông ơi, con chỉ đùa với ông thôi...”
Cô đi đến cửa bên kia nói: “Con nhìn thấy nhà ông có một vị phụ nữ mang thai, con đoán rằng.... nhất định ông đang nấu thuốc giữ thai cho cô ấy. Mà con... hiện tại đang mang thai đôi, bởi vì țử çɥñğ mỏng, rất dễ dàng sảy thai, cho nên phải thường xuyên uống thuốc bắc đâu, tên của những vị thuốc này con đều nhớ hết, lúc nãy là con đang đọc thuộc tên toa thuốc.... chứ không phải ngửi ra mùi.”
“Ha ha ha ---” Trương lão tiên sinh cười sảng khoái: “Thật là một con bé quỷ quái.”
Ấn tượng của ông đối với Lăng Vi rất tốt, giơ tay ra bảo cô đi đến.
Lăng Vi đi tới, Trương lão tiên sinh bắt mạch cho cô: “Ừ... là dấu hiệu không tốt... con phải chú ý nhiều hơn, nuôi dưỡng thật tốt.”
Lão tiên sinh không nói muốn viết toa thuốc khác cho cô, xem ra thuốc cô vẫn luôn uống rất có tác dụng bảo vệ thai, lão tiên sinh cũng không lắm miệng nữa.
Ông hỏi cha của Hàn Yến: “Nói chuyện của cậu thử xem.”
Trên mặt Hàn ba tràn đầy ưu sầu nói: “Con trai con... bởi vì phải cứu bạn của nó, cho nên đã đỡ một cây kim có chứa chất thuốc đầy vi khuẩn thay bạn nó. Chất thuốc này vô cùng lợi hại, nó sẽ chiếm đoạt tế bào đỏ... hơn nữa còn không ngừng biến dị, bây giờ con trai con vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Trương lão tiên sinh vẫn luôn không nói gì.
Ba của Hàn Yến nghiêm túc nói: “Bạn của con trai con là tiến sĩ sinh hóa dược học, còn có một người là chuyên gia về số liệu máy tính, chúng con cũng đã mời hai vị lão tiên sinh trung y, bọn họ đã nghiên cứu ra hình thái mà bệnh độc này sẽ biến dị, nhưng mà.... bây giờ chế biến thuốc đã bị bế tắc, giống như dùng bất cứ loại thuốc nào cũng không đúng... chúng con không biết nên làm cái gì, cho nên.... hai vị lão tiên sinh kia bảo con đến cầu xin ngài...”
Trương lão tiên sinh gật đầu, hỏi anh: “Hai vị trung y kia là ai?”
Lăng Vi nói: “Một vị là Hồ lão tiên sinh ở Long Hải Tân Giang, một vị là Chung lão tiên sinh ở Mai Lĩnh Thông Huyền.”
“À...” Hiển nhiên Trương lão tiên sinh cũng biết hai vị trung y này, ông nhíu mày nói: “Hai người kia cũng là đức cao vọng trọng trong giới trung ny.... bọn họ còn không có cách nào, lão già tôi cũng không dám mạnh miệng...”
Hàn ba thành khẩn nói: “Ngài lớn tuổi hơn, vốn là chúng con không dám làm phiền ngài, nhưng mà... thật sự chúng con.... hông còn cách khác nữa. Con thật sự không đành lòng nhìn con trai của con luôn hôn mê như vậy, đứa bé này rất tốt bụng, lại là chuyện gia địa chất của quốc gia, mùa đông năm nay mới vừa đi thi từ Nam Cực trở về. Lão tiên sinh ngài xem ở con trai con là một thiên tài trụ cột của đất nước, ngài sẽ không đành lòng bỏ mặc nó chứ?”
Anh còn chưa có báo cáo chuyện Hàn Yến hôn mê với lãnh đạo của cậu. Bởi vì, hiện tại đang là kỳ nghỉ của Hàn Yến, nửa tháng sau Hàn Yến mới phải trở về đội, khi đó lãnh đạo của cậu mới gọi điện thoại đến.
Ba của Hàn Yến lật xem danh sách điện thoại của anh, bên trong có rất nhiều số thứ tự không tên.
Đội của Hàn Yến đang làm có rất nhiều cơ mật, không phải ai cũng có thể gọi điện thoại vào. Nếu chuyện Hàn Yến hôn mê này được báo với cấp trên của anh thì quốc gia cũng phải lo lắng chứ? Nhưng mà, như vậy cũng phải chờ nửa tháng sau, Hàn Yến không chờ nổi!
Anh phải tiến hành song song, cho dù chỉ có một tia hy vọng anh cũng không muốn bỏ qua.
Trương lão tiên sinh gật đầu: “Đúng là một nhân tài.”
Nhưng mà, lão tiên sinh vẫn không nói gì nữa, xem dáng vẻ có lẽ là không muốn đi. Nếu Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh chưa từng đi có lẽ ông có thể đi thử, vấn đề bây giờ là.... hai vị lão trung y kia là trung y vô cùng có danh tiếng trong nước, bọn họ vô cùng hiểu rõ về thuốc bắc.
Nói thật, hiểu biết của ông đối với thuốc bắc cũng chỉ là ngang bằng với hai vị kia thôi, cho dù ông có đi chuyến này cũng không có tác dụng gì.
Bầu không khí cứ cứng ngắc như vậy.
Trương lão tiên sinh nói suy nghĩ của mình ra, Hàn ba rất là sa sút tinh thần, nhưng anh vẫn kiên trì muốn mời Trương lão tiên sinh qua xem một chút, dù sao cũng có danh tiếng bên ngoài, nói không chừng còn có manh mối nào đó mà hai vị lão tiên sinh kia chưa nhìn ra được đâu.
Lăng Vi vẫn không có chen miệng, lúc này chủ yếu vẫn là nhìn xem ý của Trương lão tiên sinh.
Lão nhân gia hành nghề chữa bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng ông vẫn luôn tự hiểu, có thể được là có thể được, không thể được..... đi cũng là uổng công.
Nếu như lão nhân gia từ chối nữa, vậy.... bệnh của Hàn Yến.... có thể rất khó để tìm được phương pháp khác nữa.
Lăng Vi khẩn trương nắm tay lại. Trái tim cô nhảy dựng “Bịch bịch” vì quá lo lắng.
“Nhị gia!” Lúc này, đột nhiên Trương Diệc Đình vốn đang hôn mê vọt vào, cô chỉ Lăng Vi mắng: “Con tiện nhân này, còn dám vào nhà của tao sao, mày cút ra ngoài cho tao ---”
Nói xong, lại quay đầu ủy khuất nói với Trương Tiên Linh: “Nhị gia --- ông đừng có giúp cô ta! Cô ta là một người đàn bà siêu cấp ác độc!”
Trương lão tiêc sinh tức giận quát: “Nói chuyện như thế sao? Mở miệng ngậm miệng liền thô tục! Con trở về học lại tiểu học cho ông, học tư tưởng phẩm đức lại một lần nữa! Cháu gái của con còn biết lễ phép hơn con nữa!”
Trương Diệc Đình bị mắng đến mặt đỏ bừng, bình thường cô vẫn là rất sợ ông.
Vào lúc này cũng không dám nói chuyện nữa.
Cô nhịn rất lâu, vừa nghĩ tới nhị gia của mình phải đi xem bệnh giúp Lăng Vi, cô không nuốt trôi cục tức này!
“Nhị gia, ông là ông của con hay là ông của cô ta? Con có thù oán với cô ta, ông còn mắng con, không thèm giúp con? Nếu ông còn là Nhị gia của con thì ông không được giúp cô ta! Nếu mà ông giúp cô ta, sau này con không thèm đến nhà của ông nữa, cả đời con cũng sẽ không nhận người ông là ông nữa!”
Trương Diệc Đình hung tợn nói, nghiến răng nghiến lợi.
Trương Tiên Linh híp mắt: “Nói năng bậy bạ! Đi ra ngoài---”
Trương Diệc Đình cũng sững sốt, nước mắt lập tức lăn dài: “Bây giờ con liền cút ra ngoài, được chưa? Con cút ra ngoài rồi ông cũng không được giúp cô ta! Bằng không, con sẽ hận ông! Con sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, ông không giúp cháu gái của mình mà lại giúp người ngoài! Nếu mà ông giúp cô ta con liền uống thuốc tự tử, con sẽ nằm trước cửa nhà ông! Con sẽ để cho mọi người trong thôn đều biết, con sẽ để cho tất cả mọi người trong giới trung y đều biết, là chính ông hại ૮ɦếƭ cháu gái của mình! Hôm nay con liền uống Địch Địch Úy --- con xem ông là cứu người khác, hay là cứu cháu gái của mình!”
Nói xong cô liền nghiêng đầu, trợn mắt độc ác nhìn Lăng Vi: “Trên cái thế giới này, người nhà tao giúp ai cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp mày!”
Lão nhân gia tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói, cái con bé điên khùng này nhất định là không phải nói đùa. Nếu ông thật sự đi với hai người này, con bé khùng điên này nhất định sẽ thật sự uống Địch Địch Úy.
Lăng Vi nhìn Trương Diệc Đình chằm chằm, đột nhiên cười: “Uống Địch Địch Úy?”
Cô đứng lên, nhìn Trương Diệc Đình chằm chằm: “Không cần phiền toái như vậy, Địch Địch Úy là thuốc sát trùng, còn phải đi vào nông trại mua. Uống xong, đưa đi bệnh viện cấp cứu, như vậy cũng không ૮ɦếƭ được. Trong nhà của Nhị gia có rất nhiều cỏ độc, cô tùy tiện nhặt mấy loại ăn luôn, thần tiên cũng sẽ không cứu lại được. Ví dụ như: cỏ Ô Diệp, Nam Hạc Sắt, Nha Đảm Tử, Ban Mâu, Hương Gia Bì...”
Dạo gần đây Lăng Vi tương đối có ham mê với thuốc bắc, vô cùng thích những vật hiếm lạ cổ quái này.
Cô nói những lời này xong làm Trương Diệc Đình sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch. Chỉ thấy Lăng Vi bước từng bước đến bên cạnh tủ thuốc.
Trương Diệc Đình lập tức bị sợ đến choáng váng, cô thấy Lăng Vi nhìn lướt qua tủ thuốc, mở hộc tủ, lấy một nắm cỏ từ bên trong ra.
Cô đi trở về, nhét hết vào trong miệng Trương Diệc Đình: “Cái này chính là cỏ Ô Diệp, ăn nhất định sẽ ૮ɦếƭ, lại đây. Không phải cô muốn nằm ăn vạ sao, mau nuốt cái này đi.”
“A --- Lăng Vi! mày điên rồi!” Trương Diệc Đình biết Lăng Vi đang hù dọa cô, nhưng mà lỡ như Lăng Vi bốc trúng loại thuốc bắc có độc thì sao.
Cô lớn lên trong gia đình trung y, vẫn là có chút hiểu biết với thuốc bắc, có loại thảo dược chế biến với loại thảo dược khác sẽ phát huy ra độc tính của nó, nhưng mà, cũng có loại thảo dược chính bản thân nó đã mang độc.
Cô cũng không biết Lăng Vi đang cầm loại nào, lúc này, thấy Lăng Vi đang muốn mạnh mẽ nhét thuốc vào miệng mình, cô liền sợ đến nhanh chóng lui về sau, cầm cổ tay của Lăng Vi lại.
“Quậy phá cái gì? Tất cả ngồi xuống cho ông!” Trương lão tiên sinh tức giận mắng.
Nháy mắc Trương Diệc Đình buông lỏng tay ra, bởi vì, cô nhìn thấy hiển nhiên Lăng Vi không muốn cãi nhau với cô.
Chân tay Trương Diệc Đình run lập cập, cô nhìn tay Lăng Vi chằm chằm, lui từng bước từng bước ra ngoài cửa! Rất sợ Lăng vi lại nổi điên nhét thảo dược vào trong miệng cô.
Cho dù thảo dược này không có độc, cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Trương Diệc Đình lui đến cửa nhưng vẫn không có đi ra ngoài mà vẫn hung tợn nói: “Nhị gia! Ông đừng giúp cô ta. Ông giúp ai cũng được, chỉ là không được giúp cô ta!”
Trong lòng Lăng Vi âm thầm phỉ nhổ, Trương Diệc Đình loại đàn bà không biết xấu hổ như cô! Trước kia làm nhiều chuyện xấu xa như vậy bây giờ còn muốn làm chó điên tới cắn cô?
“Nhị gia --- mau đến ăn cơm!” Lúc này, Một đám trẻ từ bên ngoài vào tới, đã sắp đến giờ ăn cơm, bên phòng bếp kia cũng đã nấu thức ăn xong đang bắt đầu bày lên bàn.
Các thân thích cũng tới gần hết. Bởi vì, sân của Trương Tiên Linh rất là lớn, lại là trưởng bối lớn tuổi nhất trong thôn, cho nên, bình thường tụ họp đều là ở nhà ông.
Trương lão tiên sinh nói với ba của Hàn Yến: “Sau khi ăn xong rồi chúng ta bàn lại. Trước tiên hãy ăn một bữa cơm ở nhà tôi trước, sau khi ăn xong rồi nói.”
Ba Hàn và Lăng Vi cũng không có từ chối, đi theo Trương lão tiên sinh ra ngoài ăn cơm.
Hai người ngồi bên tay trái tay phải của Trương lão tiên sinh.
Trên bàn cơm, đột nhiên có một vị phu nhân đoan trang “Di”, bà vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vi: “Dường như tôi đã từng nhìn thấy cô... tôi có quen với cô à? Cô biết tôi không?”
Lăng Vi mỉm cười với bà, cũng cảm thấy vị phu nhân này....có gì đó rất quen thuộc.
Nhưng mà, Lăng Vi dám xác định, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, cũng thật.... không có nhận ra vị phu nhân này.
Đám người đang ăn cơm, đột nhiên vị phu nhân kia “A” lên.
“Ai nha --- Thải Vi! Cô là Thải Vi sao? Là Thải Vi giúp trường tiểu học Vân Sơn sao! Tôi đã từng xem truyện tranh của cô! Tôi nhớ cô! Tôi nói làm sao... lại cảm thấy cô quen thuộc như vậy!”
Phu nhân kia ném đôi đũa, nhanh chóng đứng lên, bà đi đến bên cạnh Lăng Vi nói tay cô ---
“Tiểu Thải Vi, là cô sao? Không sai không sai... Cô chính là tiểu Thải Vi... tôi là hiệu trưởng của trường tiểu học Vân Sơn! Tôi dạy học ở một cái thôn nhỏ thuộc Nam Lĩnh Ngô Huyền, mỗi tháng cô đều chuyển tiền cho chúng tôi! Tôi nghe nói, cô còn tài trợ cho rất nhiều trường học nghèo khó. Cô thật là quá hiền lành! Tôi vô cùng muốn biết cô, vẫn luôn chú ý đến cô! Không nghĩ tới, tôi vừa trở về quê một chuyến lại có thể gặp được cô!”
Lăng Vi cũng rất kích động đứng lên nói: “Trương hiểu trường bà có khỏe không, tôi là Thải Vi.” Nhưng mà... cô tài trợ quá nhiều trường tiểu học, thật sự mà nói cô cũng không biết trường học Vân Sơn là ở đâu.
Phu nhân vô cùng vui vẻ nắm tay cô, nắm đến tay của Lăng Vi cũng trắng bệch, bà quá kích động.
“Thật sự là cô! Thật sự là Thải Vi! Thật là quá tốt rồi ---” Bà có chút ăn nói không rõ ràng luôn rồi: “Tôi đã từng gửi hình ảnh tập thể của trường học chúng tôi cho cô, nếu mà cô đã từng xem hẳn là cô sẽ có ấn tượng với tôi.”
“À đúng rồi...” Lăng Vi là có ấn tượng, cô đã từng xem những hình ảnh đó, cho nên mới cảm thấy hơi quen quen.
Trương hiểu trưởng lập tức đẩy đứa bé bên cạnh cô qua một bên, ngồi bên cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi cũng ngồi xuống, Trương hiệu trưởng vô cùng kích động, nói chuyện bà dạy ở vùng núi liên miên không ngừng.
Vừa nói, vừa khen Lăng Vi, nói rõ ràng cô chỉ là một cô nhi, nhưng lại cố gắng kiếm tiền nuôi mình, còn có thể trợ giúp người khác.
Bà nói: “Thải Vi cô gái này, từ mười tám tuổi đã bắt đầu chuyển tiền cho những trường tiểu học nghèo khó, Trương Thủy Cầm tôi có thể vỗ иgự¢ nói, tôi đứng ra đảm bảo cho cô gái này! Nhân phẩm tuyệt đối là tốt không ai bằng! Đừng nói cô ấy có tiền hay không.... chỉ cần cô ấy có tấm lòng lương thiện như vậy là được rồi! Hiện tại trong xã hội này, rất nhiều người có tiền, sau đó đem gửi ngân hàng, chỉ biết tốt cho mình, nhưng chưa chắc có thể nghĩ đến người khác.”
Trương Thủy Cầm vô cùng cảm khái nói: “Hoa hạ chúng ta có câu nói: Nghèo thì giữ được mình, giàu thì giữ cả thiên hạ. Tiểu Thải Vi chỉ 18 tuổi là có thể nghĩ đến người khác rồi. Cô ấy không có tiền còn tài trợ cho người khác! Bác hai, ngay cả cô ấy mà bác còn không giúp thì bác muốn giúp ai nữa chứ?”
Cô hai của Trương Diệc Đình nói những lời này làm cho tất cả mọi người của Trương gia đều nhìn về phía Lăng Vi.
18 tuổi đã bắt đầu tài trợ cho những trường tiểu học khó khăn, quá giỏi.
Bao nhiêu đứa bé đã hai mươi mấy còn đưa tay xin tiền nhà đâu. Giống như Trương Diệc Đình vậy, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không đi tìm công việc, hoặc là chê công ty nhỏ, hoặc là chê chức vị thấp. Cô ta chọn chức vụ, chức vụ còn chọn cô ta đâu...
Đây chính là chênh lệch...
Trương Diệc Đình ngồi ở cách vách nghe được cảm giác như bị ai đó tát vào mặt mình “Ba ba” vậy ---
“Ba ---” Trương Diệc Đình quăng đũa: “Có gì đặc biệt đâu chứ, cũng chỉ là một con tiện nhân được đàn ông bao nuôi thôi!”
Lăng Vi ngước mặt, nhàn nhạt nhìn cô, trả lời thẳng: “Cô đang nói chính mình sao?”
Sau khi Trương Diệc Đình chia tay với Hứa Tử Huân liền tìm một ông già đã có gia đình, chuyện này đã ồn ào đến tất cả bạn bè trong lớp đều biết. Cô còn không biết xấu hổ nói người ta được bao nuôi?
Mặt, ở đâu mất rồi?
Sau khi Lăng Vi nói những lời này xong, tất cả mọi người đều nhìn sang Trương Diệc Đình, khó trách gần đây có nhiều vàng bạc đeo trên người như vậy...
Ánh mắt dò xét của mọi người làm Trương Diệc Đình tức đến muốn nổ tung: “Lăng Vi, mày nói bậy cái gì đó?”
Lăng Vi không chút nhượng bộ: “Cô nói cái gì thì tôi nói cái đó....” Hừ... Không muốn bị người khác nói, thì cũng đừng nói người khác. Cho tới bây giờ Lăng Vi cô đều không phải là loại người dễ khi dễ, Trương Diệc Đình cô cũng không phải là không biết!
Lăng Vi cũng là đồng tình với Trương Diệc Đình, thông minh bị thông minh hại. Bây giờ lại tự tìm phiền toái ngay trước mặt người nhà mình, trách được ai?
Trước kia, Lăng Vi nói Trương Diệc Đình ςướק bạn trai mình còn gửi tin nanh để mình đi xem. Đã có không ít người của Trương gia nghe được, vào lúc này... lại nghe nói Trương Diệc Đình được người bao nuôi, Trương gia lập tức nổ tung, già trẻ lớn bé năm bàn lớn.... đều dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn Trương Diệc Đình.
Người trong thôn bọn họ vô cùng chất phác, Trương gia lại đời đời hành nghề chữa bệnh, ai cũng biết điều giữ mình.
Mấy đời, liền chỉ có một con cháu hư hỏng là Trương Diệc Đình, hoàn toàn là vì cha mẹ cô “dạy dỗ tốt“...
Mẹ của Trương Diệc Đình hấp tấp nói: “Ba, ba đừng nghe con tiện nhân kia nói bậy, đây không phải là sự thật! Miệng của con nhỏ kia quả thật là quá ác độc, đến nhà chúng ta làm khách còn không quản lý miệng mình được, nói này nói nọ với chủ nhà! Thật là không có lễ phép, không có giáo dục!”
Vừa nói vừa liếc Lăng Vi. Ánh mắt sắc bén như dao vậy.
Lúc này, cô hai của Trương Diệc Đình là Trương Thủy Cầm không vui. Bà nắm tay Lăng Vi trừng mắt nhìn mẹ của Trương Diệc Đình: “Nói Thải Vi người ta không lễ phép? Sao tôi không nhìn thấy? Tôi chỉ nhìn thấy bà và con gái bà vừa mở miệng ra chính là “tiện nhân” này nọ, đó là từ ngữ có giáo dục sao? Còn nói người khác nữa!”
Lời nói của Trương Thủy Cầm trong gia tộc là tương đối có trọng lượng. Trong cái nhà này, bà ghét nhất chính là mẹ của Trương Diệc Đình. Tác phong của người đàn bà này quá kém! Thật là bôi xấu gia phong của Trương gia!
Thật là gia môn bất hạnh!
Trương Diệc Đình vừa nhìn thấy cô hai trực tiếp chỉa mũi dùi về phía mình lập tức lại nổ: “Cô hai! Cô là cô hai của con, hay là cô hai của con nhỏ kia? Mà cô lại giúp con nhỏ đó chứ không giúp con?”
Trên mặt Trương Thủy Cầm tràn đầy nghiêm túc nói: “Tôi chỉ giúp lý không giúp người nhà! Nếu cô có lý, đương nhiên là tôi sẽ giúp cô. Người ta đường xa mà tới! Cô đối xử với khách như vậy sao? Huống chi, chuyện này là do chính cô gợi lên trước, cô không nói người ta bị bao nuôi thì người ta có thể thuận miệng hỏi cô một câu sao? Sao vậy? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, còn không dể cho dân chúng đốt đèn à?”