Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 200

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Ánh mắt cô sáng lên, trong lòng biết cho dù hôm nay Vinh Phỉ để cô đi, cũng nhất định đã có một âm mưu to lớn nào đó. Cô không ngốc, cô mới sẽ không dễ dàng chui đầu vào đâu, không phải muốn thuốc giải, mà là muốn biết người thuê sau lưng cô là ai sao?
A.... Tứ gia thâи áι, xin lỗi... thuốc giải, không có! Người thuê, cô cũng sẽ không đi gặp.
Nhưng mà, rời khỏi nơi này, đây tuyệt đối là nhất định. Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, dù sao cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước rồi mới nghĩ cách khác.
Người ở đây, đều mặt người dạ thú, bỏ đói cô mấy ngày, chỉ cho cô một bữa cơm, cả người cô như muốn hôn mê, soot61 cao không lùi. Không chỉ có môi muốn tét ra, cô cảm giác được ngay cả cổ họng và lá phổi đều phải bốc cháy!
Vinh Phỉ hỏi cô: “Chuẩn bị đi xong rồi chưa? Chuẩn bị xong thì cười một cái cho gia xem.”
Cô nhẹ nhàng cười với anh: “Vậy thì đi thôi.”
Vinh Phỉ nhấn chuông để cho Quý Túc đi vào.
Quý túc đi vào, đóng cửa kín lại. Đi tới bên cạnh anh: “Tứ gia ---”
Vinh Phỉ nói: “Không thể để cô ta ૮ɦếƭ, mau đi phòng bếp chuẩn bị cơm.”
“Dạ! Tứ gia!” Quý Túc xoay người đi ra ngoài, trong tay Vinh Phỉ nắm một cây chích điện đâm vào sau lưng Quý túc “Tư...“.
Chỉ nháy mắt Quý Túc đã bị điện giật run rẩy, té lăn trên đất “Ùm...“. Run rẩy không ngừng.
Cô nhìn Quý Túc chằm chằm, nhìn anh vẫn luôn run rẩy trên mặt đất. Đây tuyệt đối thật sự là bị điện giật!
Vinh Phỉ đây là làm thật? Trời ạ....Vinh Phỉ người đàn ông này, diễn trò thật là trọn vẹn nha ---
Vinh Phỉ quét nhìn cô: “Đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau thay quần áo, đi?”
Anh đã cầm chìa mở ổ khóa trên tay cô ra. Cô lập tức thay quần áo của Quý Túc. Vinh Phỉ mở cửa đi ra ngoài, ra lệnh đám người đi chỗ khác.
Chỉ chốc lát sau, người đều đi hết sạch. Vinh Phỉ mang cô lên xe, lái xe một đường từ khuôn viên biệt thự đi ra.
Cô nằm ở ghế ngồi đằng sau, cười nói: “Vinh tứ gia, hôm nay ngài đã cứu mạng của tiểu nữ, tiểu nữ không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.... hay là ngài chuộc thân cho Yên La, Yên La mới có thể.... hầu hạ ngài thật tốt nha...”
“Đừng diễn trò với tôi nữa! Tôi là đến lấy thuốc giải. Nếu mà cô dám lừa dối tôi, cẩn thận tôi Gi*t ૮ɦếƭ cô.”
Cô hừ lạnh: “Đã đồng ý cho anh, thì đương nhiên sẽ cho anh. Thật là không có chút tế bào hài hước nào!”
Cô lục đồ ăn trong xe anh, thật sự là cô đã đói lắm rồi, cũng may trong xe còn có chút nước và trái cây, nếu không, có thể cô sẽ ăn cả cái ghế dựa đang ngồi.
Đi tới một nơi đổ xăng vắng vẻ, Vinh Phỉ nói: “Tôi đi đổ xăng, thuận tiện mua chút đồ ăn cho cô. Cô ở trong xe chờ tôi.”
“Được, cám ơn.” Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thuần khiết hiền lành, cười thật lòng: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tốt với tôi như vậy.” Cô cắn môi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp yêu kiều nhìn anh chăm chú.
Vinh Phỉ liếc nhìn cô, rút chìa khóa ra, từ trên xe bước xuống. Anh không quên đóng kỹ cửa xe lại “Ca---” nhấn nút khóa cửa.
Sau khi khóa xe thật kỹ, anh cho người đổ xăng đầy bình, trực tiếp đi tới cửa hàng mua đồ ăn.
Cô hung hăng hừ.
Cô biết, xe này của Vinh Phỉ là có cải tạo, trừ phi là dùng chìa khóa xe mở, nếu không từ bên trong là không mở được.
Cũng tuyệt đối không có khả năng trộm xe, trước kia trong ti vi diễn cầm mấy sợi dây điện khều khều xe liền nổ máy, đều là giả tạo. Mười mấy năm trước kỹ thuật này có thể trộm xe. Hiện tại ở thời đại công nghệ cao này, kỹ thuật này hoàn toàn là nói chuyện vớ vẩn.
Nhất là khóa xe này của Vinh Phỉ, còn phức tạp hơn khóa xe khác nhiều lắm.
Chìa khóa xe trong tay anh đã không phải chỉ là một cái chốt mở điện, mà là một nguồn tín hiệu, trong chìa khóa của anh có con chíp, cũng chính là chỉ có chìa khóa trong tay anh mới có thể làm cho xe phát ra chỉ lệnh đốt lửa máy xe.
Hơn nữa, chỉ cần có người ᴆụng vào tay lái, xe hơi sẽ lập tức báo cảnh sát.
Muốn chạy... vậy chỉ có thể....
Cô không gấp gáp chạy, yên tĩnh nằm ở trong xe.
Muốn chạy.... chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lúc Vinh Phỉ trở lại, hài lòng cười. Anh ném một túi đồ cho cô: “Ăn đi.” Cô mở túi ra, nhíu mày, tất cả đều là thức ăn vặt mà đứa bé thích ăn... Miếng khoai tây chiên, bánh gì đó.... Căn bản là không thể chống đói được, ít nhất cũng phải có miếng socola chứ?
Kết quả là... không có bất cứ thực phẩm hữu dụng nào cả.
Cô mở hộp khoai tây chiên ra, dù gì vật này còn mang chút nhiệt độ. Nói thật, căn bản là cô chưa từng ăn miếng khoai tây chiên nào cả...
Cắn ở trong miệng, cảm giác..... lòng chua xót. Cô vô cùng hâm mộ những cô bé mỗi tuần lễ đều có thể đi dạo siêu lần mấy lần kia. Mỗi lần nhìn mấy cô bé này đẩy cái xe nhỏ, đi qua đi lại ở gian hàng thực phẩm, cô rất muốn Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ!
Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể... muốn ăn gì thì ăn đó? Muốn mua gì thì mua đó?
Mà cô.... chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, chờ cơ hội Gi*t người thay người thuê.
Xe đổ đầy xăng, Vinh Phỉ lại lái về phía trước, lên đến một đại lộ không có người, cô nói: “Tôi muốn đi tiểu một chút...”
Vinh Phỉ không nhịn được từ kính chiếu hậu trợn mắt nhìn cô, đậu xe xong. Cô bước từ trên xe xuống, Vinh Phỉ cũng xuống theo.
Cô nhíu mày: “Tôi đi tiểu một chút, anh còn đi theo tôi? Anh nhìn xem tôi bây giờ, cả người tràn đầy vết thương, còn đói mấy ngày, có thể chạy được hay sao chứ?”
Vinh Phỉ không lên tiếng, cầm một sợi dây chuyền trói lên tay cô, bấm khóa lại ngay trên tay phải của cô.
Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, cái con mẹ nó, chờ sau khi bà chạy được, xem bà trả thù mày như thế nào!
Cô cầm dây chuyền đi vào trong đống cỏ, mượn dùng bụi cỏ che giấu, cô phun từ lưỡi ra một vật...
Đây là một miếng da giả, bình thường dính vào trong cổ họng của cô. Cô nhanh chóng móc miếng da này ra, lấy một cây kẽm nhỏ từ bên trong ra.
“Ca....” Ổ khóa trên tay bị cô cạy ra. Cô khóa nó lên một cái cây nhỏ ở gần đó.
“Bái bai... Tứ gia...” Cô quay đầu, mỉm cười hôn gió, chạy nhanh vào rừng cây như một con mèo.
Vinh Phỉ dựa vào xe, nhìn đồng hồ đeo tay. Hai phút trôi qua, cho dù là đi đại tiện cũng phải xong rồi chứ.
Anh kéo dây chuyền trong tay, vẫn đang trói đồ.
Lại đợi mười mấy giây, anh đứng thẳng. Theo dây chuyền tìm về phía trước.
Kết quả... Anh nhíu mày: “Con mẹ nó ---”
A a, người ta chạy!
Vinh Phỉ giận dữ! Đạp mạnh cái cây nhỏ kia, cô trốn ở xa xa trong rừng, từ khe hở nhìn biểu tình của Vinh Phỉ, cách xa như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được lửa giận của anh, giống như một con sư tử bị ςướק mất đồ ăn vậy.
Cô cười âm hiểm: “Ha ha.” “Hẹn gặp lại.” Cô đã chạy ra ngoài được, còn không có khai ra bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Thời gian gần đây, chỉ cần cô không có liên lạc với người thuê, kẻ địch sẽ không còn cách nào với cô nữa, hừ ---
Sau khi cô chạy, Vinh Phỉ xoay người trở lại trong xe, cười lạnh một tiếng.
Vinh Phỉ gọi cho Diệp Đình: “Đã thả chạy, chuẩn bị tiết lộ tin tức cho tổ chức sát thủ, nói rằng cô gái này khai ra người thuê là Bảo La - Lộ Dịch Tư.”
Cô chuyển động trong rừng cây, phát tin tức cho người trong tổ chức sát thủ, nói là cô đã lén chạy ra ngoài được.
Kết quả, cô tuyệt vọng ---
Hai ngày tiếp theo... Cô phát hiện mình sai rồi! Cô thật sự.... hoàn toàn sai!
Tổ chức sát thủ của cô, lại đang truy nã mình?
Ngay cả rừng cây cô còn chưa chạy ra ngoài được đã bị tổ chức sát thủ ngăn cản trong núi. Cô núp trong một hang động, trong lòng bực bội muốn ૮ɦếƭ --- Căn bản là cô không có khai ra tin tức của người thuê! Diệp Đình, Vinh Phỉ hai tên khốn kiếp kia, lại lừa gạt cô!
Bọn họ tung tin tức ra ngoài, nói rằng cô khai ra là Bảo La - Lộ Dịch Tư!
Kết quả tổ chức lại đuổi Gi*t cô! Không phải Diệp Đình và Vinh Phỉ nháy mắt sẽ biết.... người thuê sau lưng của cô nhất định là Bảo La - Lộ Dịch Tư sao...
Angle giận đến muốn đứng tim, mẹ nó.... Diệp Đình cùng Vinh Phỉ hai tên khốn kiếp này! Đủa giỡn cả tổ chức bọn họ quay vòng vòng!
Khó trách, Vinh Phỉ muốn để cô chạy thoát, thì ra, cho dù cô không có đi tìm người thuê, bọn họ cũng có cách để cô ói ra câu trả lời.
Angle giận muốn điên lên! Bây giờ căn bản là cô không dám liên lạc với tổ chức, trở về tổ chức là đường ૮ɦếƭ, mà bây giờ đi ra ngoài, chắc canh Diệp Đình và Vinh Phỉ cũng sẽ không tha cho cô.
Lúc Vinh Phỉ trở về trang viên biệt thự của Diệp Đình, Diệp Đình đang lên kế hoạch hoàn toàn giẫm ૮ɦếƭ Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Vinh Phỉ vừa đi vào phòng làm việc của Diệp Đình, điện thoại của Diệp Đình liền reo lên, là Lăng Vi gọi tới.
Hai người gọi qua video, màn hình lớn bên trái phòng làm việc của Diệp Đình xuất hiện hình ảnh của Lăng Vi, trên mặt cô tràn đầy lo âu hỏi: “Bên kia của các anh có tiến triển gì không? Người đàn bà kia giao ra thuốc giải chưa?”
Vinh Phỉ nói: “Không có thuốc giải...”
Lăng Vi nhíu chặt mày lại, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống.
Diệp Đình hỏi cô: “Tình huống của Tiểu Yến như thế nào?”
Lăng Vi nói: “Chú Hàn và dì Hàn tới, nhưng mà Hàn Yến còn đang hôn mê, hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp.”
Ba người lại trò chuyện tình trạng gần đây một hồi, sau khi tắt video, Lăng Vi liền rầu rỉ.
Khi nào Hàn Yến mới có thể tỉnh nha? Kỳ nghỉ của Đào Hoa đã sắp kết thúc, nếu cô ấy muốn tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ phải từ chức.
Nhưng mà, theo sự hiểu biết của cô với Đào Hoa, Đào Hoa vô cùng yêu thích công việc này, Đào Hoa tuyệt đối sẽ không tùy tiện từ chức như vậy. Đào hoa làm công việc này ít nhất đã có bốn năm năm. Từ đầu đến cuối vẫn không có đổi qua chỗ khác. Nói rõ cô ấy làm ở trang web này thật là rất tốt, hơn nữa, đã sắp được thăng làm chủ 乃út... Tác giả trong tay càng nhiều, công trạng cũng nhiều hơn.
Tiền đồ tương lai cũng là bừng sáng nha, đối với một cô gái cô đơn phiêu bạc tại đế đô mà nói, cái này cũng tính là vươn người lên trước rồi chứ?
Từ đầu đến cuối Đào Hoa không có nói là phải đi về, cũng ở chung với chú Hàn và dì Hàn rất tốt.
Dù sao.... con trai bọn họ nằm đó, cô gái này không danh không phận, nhưng lại chăm sóc Hàn Yên tỉ mỉ vô cùng.
Lúc bọn họ vừa mới tới, còn tưởng rằng cô gái này là bạn gái mà Hàn Yến mới quen đâu, sau đó hỏi Lăng Vi mới biết, cô gái này với con trai của bọn họ cũng chỉ xem như là quen biết, thậm chí chỉ mới gặp mặt có mấy lần.
...
Ba mẹ Hàn Yến đều giật mình, lời nói trong lòng.... Cho dù là bạn gái cũng không có chăm sóc tỉ mỉ như cô gái này nha.
Cô gái này rõ ràng là một người rất sáng sủa, rất tùy tính, nhưng mà.... lúc đang chăm sóc Hàn Yên, lại tỉ mỉ vô cùng.
Mỗi ngày lau tay lau chân, đổi túi đi vệ sinh.... một chút cũng không ngại, đút nước đúng thời gian, đấm Ϧóþ cho... vừa đấm Ϧóþ là mấy giờ liền...
Làm cha mẹ cũng không chăm chỉ như cô ấy.
Ba mẹ Hàn Yến hỏi Lăng Vi: “Có phải cô gái này.... thích tiểu Yến của chúng ta không?”
Lăng Vi cười khổ: “Có vẻ như Đào Hoa.... không có ý đó, cô ấy chỉ là một cô gái vô cùng hiền lành, ai có khó khăn đều nguyện ý giúp.”
“À....” Hàn ba Hàn mẹ đều hơi mất mát.
Lại hỏi: “Cô gái này như thế nào nha?” Bọn họ thật lòng thích cô gái này, nếu có thể làm con dâu của bọn họ, đó là tốt đến không thể tốt hơn nữa.
Hiện tại ở xã hội này, rất nhiều người thấy lợi quên nghĩa, tiểu Yến nhà bọn họ nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, cô gái người ta còn nguyện ý giúp đỡ như vậy, phần tâm ý này... thật là quá khó được.
Lăng Vi nói đúng sự thật: “Đào Hoa cô gái này, thật là vô cùng tốt! Con nhớ... trước kia dưới tay Đào Hoa có một tác giả nhỏ không chút danh tiếng, không biết bị bệnh gì mà rất cần tiền... Đào Hoa còn cầm hai tháng lương ra cho tác giả đó mượn. Khi đó Đào Hoa ngày nào cũng phải ăn mì gói, nhưng mà... sau đó tác giả đó không có trả tiền cho cô ấy, trực tiếp nhảy sang trang web khác làm. Tất cả tiền Đào Hoa để dành đều trôi theo dòng nước... khi đó cô ấy sống rất khó khăn, nhờ có những người bạn thân giúp cô ấy vượt qua được. Cho dù như vậy, Đào Hoa cũng không tức giận, cô ấy còn nói... Nhất định là cô gái kia không trả nổi tiền, cuộc sống rất khó khăn. Thật ra có tiền hay không cũng không có sao... Căn bản là cô gái kia không cần thiết nhảy đi trang web khác. Cho dù là vẫn còn dưới tay cô ấy mà vẫn luôn không trả tiền, cô ấy cũng không thể đuổi theo đòi lại được.”
Ba Hàn mẹ Hàn gật đầu: “Cô gái này thật là tốt bụng.”
Lăng Vi cũng gật đầu: “Đúng nha, từ đó về sau, chúng con còn tưởng rằng Đào Hoa sẽ cẩn thận một chút, nhưng mà ai biết.... cô ấy vẫn như vậy. Ai có khó khăn cô ấy đều sẽ giúp. Tính cách của cô ấy vẫn luôn hiền lành như vậy... vô cùng nguyện ý trợ giúp người khác, cho dù là dùng tất cả tiền mình có ra để giúp đỡ.”
Hàn ba Hàn mẹ xúc động liên tục: “Đáng tiếc, nếu cô gái này thích tiểu Yến, chúng ta đều sẽ không phản đối.”
Trong đầu Lăng Vi suy nghĩ... bác trai bác gái, con có thể nói: Hai người tham muốn quá nhiều rồi sao? Hàn Yến còn đang nằm trên giường bệnh chưa có tỉnh đâu!
Trong thân thể còn có tế bào ác gì... đang phá hoại hệ thống miễn dịch.
Các người một chút cũng không lo lắng Hàn Yến sẽ không tỉnh lại sao? Còn bận tâm xem cô gái này có thích con trai của bọn họ không...
Lăng Vi cũng muốn hôn mê.
Nhưng mà, những lời này.... cô không thể nói được. Chỉ có thể nói, chú Hàn và dì Hàn quá tin tưởng Quân Dương.
Căn bản là bọn họ không nghĩ rằng Quân Dương sẽ không làm ra thuốc giải được, đây chính là một trong các tiến sĩ sinh hóa dược học đứng đầu quốc tế!
Chính anh có một căn cứ nghiên cứu lớn như vậy, chỉ là nghiên cứu một thuốc giải nho nhỏ, hoàn toàn không có chút độ khó nha!
Nhưng mà, Lăng Vi biết... chỗ của Quân Dương tiến hành không hề thuận lợi.
Bởi vì.... những thành phần vi khuẩn trong thân thể Hàn Yến vẫn còn tiếp tục biến dị! Mỗi lần anh lấy mẫu máu từ trong người Hàn Yến ra đều phát hiện thành phần trong đó đã khác nhau rất lớn.
Thí nghiệm của Quân Dương là một mảnh sương mù buồn rầu bi thảm....
Các trợ thủ của anh cũng đã nản lòng.
Bọn họ đã nghiên cứu thành công quá nhiều dược vật, đột nhiên bị nhục, trong lòng hơi không thể tiếp nhận.
Nói thật, thủ tướng của nước nào đó mắc phải bệnh lạ, bọn họ cũng nghiên cứu thành công thuốc trị, bây giờ thủ tướng người ta sống rất thoải mái. Lại góp cho bọn họ một số vốn cùng dụng cụ lớn để nghiên cứu.
Không nghĩ tới, lại gục ngã trước Hàn Yến!
“Lão đại Quân Dương... anh xem tế bào này biến dị hoàn toàn không có chút quy luật nào, phải làm sao đây?” Bởi vì những thứ vi khuẩn có độc này đều là lấy từ trong đống rác ra, cho nên, vật chất có hại trong đó nhiều không kể hết, các loại rắn mối trùng độc, còn có các loại vi khuẩn lên mem...
“Quá khó giãi quyết, nên làm cái gì?” Nếu như những thứ vi khuẩn này không biến dị, bọn họ vẫn có lòng tin sẽ nghiên cứu ra thuốc giải.
Nhưng mà, tình huống bây giờ là..... Còn chưa chờ bọn họ nghiên cứu ra thuốc giải, vi khuẩn trong cơ thể Hàn Yến lại xảy ra biến dị.
Lăng Vi buồn muốn ૮ɦếƭ, còn phải thường thường uống thuốc.
Lúc Quân Dương đi tới bên cạnh cô, đột nhiên ngửi được mùi thuốc bắc...
“Ọe ---” Suýt chút nữa Quân Dương đã ói ra.
“Chị dâu, chị uống cái thứ gì vậy? Ai nha má ơi... mùi này...”
Lăng Vi đặt chai thuốc trên tay xuống, bây giờ cô cũng đã quá quen với mùi vị này rồi, căn bản là không cảm thấy có gì cả.
Cô lại bĩu môi nói: “Đây là thuốc bảo vệ thai, không phải chị mang thai đôi sao. țử çɥñğ quá mỏng rất dễ sảy thai, cho nên liền uống thuốc bảo vệ thai này.”
Quân Dương chớp mắt: “Không thể nào đâu? Thuốc bắc còn có thể trị cái này? Có thể trị hết được không?”
Lăng Vi đương nhiên nói: “Tất nhiên có thể trị hết! Trước kia không phải ống dẫn trứng của chị bị bế tắc sao? Đều là uống thuốc bắc mà hết.”
“Thật hay giả.” Trên mặt Lăng Dương tràn đầy nghi ngờ.
Uống thuốc bắc có thể trị bế tắc ống dẫn trứng sao? Trước kia anh cũng có nghiên cứu thuốc về phương diện này, nhưng vẫn chưa có nghiên cứu thành công!
Đột nhiên, ánh mắt của Lăng Vi cùng Quân Dương đồng thời sáng lên.
Lăng Vi nói: “Hàn Yến, cái thuốc giải này có thể dùng thuốc bắc nghiên cứu một chút hay không?”
Quân Dương trợn to hai mắt, như là được tỉnh lại từ trong mộng.
“Có thể thử một chút!”
Quân Dương có chút hưng phấn! Đôi mắt cũng đã tỏa ra ánh sáng xanh.
“Chị dâu! Chị thật là thiên sứ của đời em, chị là bồ tát sống!”
Quân Dương chạy nhanh đi “Đặng đặng đặng”, nhưng mà.... một lát sau anh lại chạy trở về: “Chị dâu ---”
Quân Dương khóc lớn: “Oa oa, em không hiểu về thuốc bắc... em không quen thuộc dược liệu của mấy cái thuốc bắc kia thì cũng như không à!”
Lăng Vi lắc đầu nói: “Lúc nãy chị còn chưa nói hết em đã chạy rồi.” Cô đứng lên, đưa điện thoại cho anh: “Em xem, vị lão bác sĩ Hỗ này chính là chuyên gia về phương diện thuốc bắc này. Bệnh bế tắc ống dẫn trứng kia cũng chị cũng là nhờ ông ta chữa hết. Còn có vị lão bác sĩ Chung này, chính là người chế biến ra thuốc bảo vệ thai mà chị đang uống này.
“A ---” Quân Dương vỗ bắp đùi, ςướק lấy điện thoại: “Quá tốt! Quá tốt!”
Lăng Vi nói: “Đây là trụ sở bí mật của em, cho nên chị không có tự tiện gọi cho bọn họ. Sợ bại lộ vị trí của em.”
quân Dương khoác tay: “Mạng anh em của em cũng đã sắp mất, em còn để ý mấy thứ này sao!”
Nói xong, lại lén lút đưa điện thoại cho Lăng Vi: “Chị dâu, chị gọi dùm em! Chị tương đối quen thuốc với hai vị lão tiên sinh này, đột nhiên em gọi điện thoại đến thật là quá đường đột.”
“Ừ,“ Lăng vi nói chuyện điện thoại với lão bác sĩ Hồ và lão bác sĩ Chung, hai người này tỏ vẻ là rất quen thuộc với dược tính của thuốc bắc, cũng đều nguyện ý hỗ trợ nghiên cứu thuốc giải, nhưng mà, sau khi nghe Lăng Vi giới thiệu vi khau63n kia luôn luôn biến dị, hai người cũng không có nắm chắc.
Bất quá, thử một chút, vẫn là tốt hơn không thử mà!
Cùng đi với hai vị lão tiên sinh còn có Lý Thiên Mặc cùng Chính Hiền.
Chính Hiền là nhà sinh vật học, hiểu rõ động vật vô cùng, có lẽ cô có thể nêu ra chút ý kiến.
Quân Dương, Chính Hiền còn có hai vị lão tiên sinh tiến vào phòng thí nghiệm, Lý Thiên Mặc liền đứng nhìn ác tế bào trong vi tính cả ngày.
Lúc quân Dương cùng Chính Hiền bọn họ từ trong phòng thí nghiệm đi ra, sắc mặt đều âm trầm.
Chính Hiền cũng sắp khóc...
Trái tim Lăng Vi nhảy “lộp độp“. Nhìn dáng vẻ này, Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh cũng không còn cách nào.
Hồ lão tiên sinh nói: “Nếu mà những tế bào này không biến dị thì còn có thể nghĩ ra cách. Nhưng mà... bây giờ nhìn lại, những thứ tế bào này sẽ biến dị thành tính chất gì, thật sự là không có một chút quy luật nào.... Chúng tôi không biết nên ra tay từ đâu nha.
Trong lòng Lăng Vi vô cùng đau đớn.
Lúc này, đột nhiên Lý Thiên Mặc đi ra, trên mặt anh tràn đầy dáng vẻ “ta chính là thiên tài” nhìn mọi người chằm chằm, đột nhiên nói: “Có vẻ như tôi đã tìm được quy luật biến dị của những tế bào này.”
“A? Thật?” Tất cả mọi người đều há to miệng nhìn Lý Thiên Mặc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc