Chính Hiền khóc oa oa, nhìn qua Quân Dương, càng ấm ức!
“Haiz ——” Chính Hiền uất ức. Cô ta thấy người phụ nữ kia không ngừng quấn lấy Quân Dương. Người ta dáng dấp đẹp, иgự¢ lại lớn… ௱ôЛƓ vểnh! Thật đau lòng!
Lăng Vi và Hoa Đào cũng phát hiện, Hoa Đào xoắn tay áo nói: “Cô thích tiểu tử Quân Dương kia đúng không? Chị đây dạy cưng!”
“Không cần… Tôi không muốn ở bên anh ấy…” Chính Hiền lắc đầu liên tục.
Hoa Đào không hiểu, hỏi cô ta: “Tại sao?”
Chính Hiền bĩu môi nói: “Không biết tại sao, không muốn thì không muốn thôi. Tôi thấy anh ấy và bạn gái rất tốt. Quân Dương nhất định thích иgự¢ to, đùi thon, anh ấy thích tính cách hoạt bát, còn tôi quá e thẹn, lại không thích ồn ào. Tôi không phải khẩu vị của anh ấy, tôi cũng không muốn bất công với anh ấy.”
Lăng Vi nhìn Chính Hiền, đột nhiên cảm thấy cô gái này rất thành thục.
Chính Hiền ngẩng đầu nhìn Lăng Vi, xấu hổ cười cười: “Chị dâu, có phải em rất ngốc không?”
Lăng Vi nhướng mày, không phát biểu ý kiến. Chính Hiền chu môi: “Thật ra… nguyên nhân chính em không muốn ở bên Quân Dương là… Xưa nay anh ấy đều xem em như anh em, căn bản không nhìn tới em một lần. Anh ấy chịu để tâm thì nhiều năm qua sẽ không có không phát hiện em là nữ.”
Nói xong, Chính Hiền hít một hơi thật sâu, giống như khích lệ bản thân.
Cô ta bình phục một hồi, nói tiếp: “Trong nhóm mười người chúng em, trừ Quân Dương, tất cả mọi người đều biết em là nữ. Chỉ có duy nhất anh ấy không biết! Tại sao? Anh ấy căn bản chưa từng hiểu người anh em này.”
Lăng Vi sâu kín nhìn Chính Hiền, cô gái này có thể nghĩ như vậy, thật sự rất hiếm…
Cô ta nói rất có lý.
Nhiều năm như vậy không phát hiện giới tính của bạn tốt, không thể nói Chính Hiền che giấu tốt, mà là Quân Dương thật sự chú ý cô ta quá ít.
Hơn nữa tính cách Quân Dương tùy tiện, tim lại không nhỏ…
Chính Hiền nghĩ thông suốt cũng là chuyện tốt.
Chính Hiền mấp máy môi, nâng tay chống cằm, nói: “Em nghĩ kỹ rồi… Em muốn tìm người đó, đối với em mà nói nhất định là đặc biệt… Em hy vọng bất kể em là nam hay nữ, bất kể dáng dấp em xấu xỉ hay xinh đẹp, anh ấy đều nguyện ý nói chuyện với em, nguyện ý ở bên em. Em hy vọng anh ấy có thể hiểu em từ nội tâm…”
Cô ta nói xong, lấy một cặp kính đen trong túi âu phục ra, đeo lên. Gọng kính này là kính lão… Hơi giống kính lúp, mắt cũng bị phóng đại. Chính Hiền đeo mắt kính liền cảm giác cô ta già đi mười mấy tuổi… Cô ta cười hì hì, lại lấy một túi nylon lớn từ trong túi ra, để trong răng…
Cô ta kéo mạnh.
Suy…. Thành răng hô rồi!
Lăng Vi và Hoa Đào trong nháy mắt rối loạn… Người ta là cô gái xấu xí cải trang thành đẹp, Chính Hiền nhà cô đang thanh tú, khả ái sao lại biến thành một bà lão răng hô…
Đang Hiền bây giờ… hoàn toàn là dáng vẻ độc giả cao tuổi!
Cực kỳ thiếu đánh!
“Thế nào?” Chính Hiền nghiêm túc nhìn hai người, răng ken két.
“Ha ha ha ——” Lăng Vi và Hoa Đào cười to. Hoa Đào hôn khuôn mặt trắng nõn của Chính Hiền. Cô gái này nha, quá đáng yêu! Cô ta muốn làm bạn cùng cô!
Người chung quanh bị tiếng cười bọn họ thu hút, rối rít nghiêng đầu nhìn sang…
Diệp Đình thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, không biết bọn họ đang nói gì.
Sắc mặt Hàn Yến đột nhiên biến đổi, động tác vừa rồi của Hoa Đào là gì?
Ba Tần Sênh hiển nhiên thấy Hoa Đào kéo áo Chính Hiền, còn nhìn vào trong. Sau đó, hôn lên mặt nhóc kia! Bác Tần dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Hàn Yến…
Ý là: “Tiểu Yến, cháu theo đuổi mà có thể mở to hai mắt nhìn à, cô gái tùy tiện kéo áo đàn ông như vậy không được! Nếu cháu thật sự bị mê hoặc, bác không ngại báo cáo cho ba mẹ cháu đâu!”
Hàn Yến thật muốn hét lớn: “Cô ấy nhìn…. Một cô gái!”
Nhưng cho dù là một cô gái, ở nơi đông người… Kéo cổ áo người ta, nhìn vào trong cũng rất lưu manh.
Hàn Yến: “…”
Không thể biện bạch…
Lúc này Quân Dương cũng trợn tròn mắt: “Aiya, chị dâu của tôi thật mạnh bạo! Chị ấy muốn di tình biệt luyến sao?”
Mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Hàn Yến.
Sắc mặt Hàn Yến… như ngũ sắc vậy.
(*) Ngũ sắc: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
Quân Dương bát quái: “Lục ca Lục ca, xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Chị dâu em lại… Kéo áo đàn ông trước công chúng? Quá bá đạo rồi ——” Quân Dương đột nhiên vỗ đùi: “Chị dâu còn hôn Chính Hiền à? Chị ấy đây là muốn làm gì? Trò chuyện cùng Chính Hiền cũng quá nóng rồi? Lục ca Lục ca, anh gặp nguy hiểm!”
Ba cô gái đang bị chú ý không hề cảm nhận được, lúc này đang trò chuyện đến sục sôi ngất trời.
Lý Thiên Mặc từ phòng trang điểm đi ra, cầm cái gương nhỏ soi mặt mình, thợ trang điểm cô dâu thật đặc biệt! Kỹ thuật người ta… che đi không ít vết sưng xanh tím trên mặt anh ta, mặc dù… Khụ —— vẫn hơi giống đầu heo.
Anh ta quét quanh phòng khách một vòng, thấy Lăng Vi, vừa muốn đi tới, ánh mắt chợt trợn to! Anh ta nhìn thấy gì? Không có mật mã —— Anh ta thấy Lăng Vi ngồi cạnh một người đàn ông mặc tây trang màu đen!
Lý Thiên Mặc sửng sốt —— xoa xoa xoa… Tại sao… là đàn ông?
Lần trước là con chó, lần này là một ông lão?
Lý Thiên Mặc ngửa mặt lên trời, không nói nước mắt lớn nhỏ… Nhất thời cảm thấy…
Tuyệt vọng ah ah ah….
Không có mật mã! Tại sao lại là ông lão? Chị thiên sứ, chị đang trêu chọc em sao?
“Hu ——” Lý Thiên Mặc thật muốn khóc lớn!
Có phải anh ta đi ra không đúng cách không? Nhất định là đi ra không đúng cách!
Lý Thiên Mặc lui về sau, lui, lui! Quẹo cua, lại lui về phòng trang điểm.
Anh ta mở cửa phòng trang điểm lần nữa, lại đi ra lần nữa, nhìn về phía Lăng Vi… Tôi xoa! Mắt mù rồi! Còn là một ông lão hô đeo kính gọng đen?! Lý Thiên Mặc bị dọa sợ, run rẩy… Tại sao tên bắt cóc không trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ anh ta?
Hu hu hu…
Tiểu Vi và Diệp Đình ngàn khó vạn hiểm cứu anh ta khỏi tên bắt cóc, chính là giữ mạng cho anh ta…. Tới gặp “Tiên sinh không có mật mã” của anh ta sao? Nhưng mà, tại sao là ông chú răng hô?
Lý Thiên Mặc xoắn xuýt!
Là đàn ông cũng được đi… Dù gì cũng cho anh ta một người! Nhưng vì sao là một độc giả cao tuổi?
Kệ đi…. Trong 10 triệu người, không sớm một bước, cũng trễ một bước. Gặp được chính là gặp. Chứng tỏ có duyên phận.
Nói không chừng, tính cách người ta rất tốt… Lại rất có học vấn.
Mặt Lý Thiên Mặc đầy xoắn xuýt đi tới, rất có lễ độ chào hỏi ba người họ. Lăng Vi liền giới thiệu Chính Hiền cho anh ta.
Chính Hiền răng hô cười với Lý Thiên Mặc, đưa tay bắt tay anh ta.
Tay Lý Thiên Mặc cũng toát mồ hôi, vội chà trên áo mình, chà sạch sẽ mới dám bắt tay với “anh ta”.
A? Sao da và mặt không phù hợp?
Lý Thiên Mặc lập tức mở khóa, muốn phân tích tay và mặt khác nhau, nhưng mà… Lúc này mới nhớ tới, không cách nào tạo thành mật mã!
Lý Thiên Mặc nhíu mày, quét nhìn Chính Hiền từ trên xuống dưới một lần, ngay cả cọng tóc và lông mi cũng nhìn chằm chằm nhìn một lần, kết quả... hoàn toàn không có mật mã!
Chính Hiền bị anh ta nhìn đến lông tóc đều dựng đứng...
Lý Thiên Mặc thầm thở phào ở trong lòng, đi sang chỗ bên Lăng Vi ngồi xuống. Anh ta ngồi cách Lăng Vi và Peach hỏi Chính Hiền: “Tiên sinh, xin hỏi tiên sinh có con gái không?” Lý Thiên Mặc nghĩ trong đầu, nói không chừng gien nhà bọn họ tương đối đặc thù, không đúng... Anh ta cũng không nhìn thấy con gái mình có mật mã, hừ hừ hừ... Mặc dù vị tiên sinh này “Răng vẩu, mắt kém”, nhưng con gái ông ấy cũng không nhất định sẽ xấu như vậy... cho dù có xấu xí, cô ấy cũng là người phụ nữ.
Nhưng anh ta là thẳng nam chân chính!
Anh ta cũng không muốn cong!
Chính Hiền khách khí cười, mắt của Lý Thiên Mặc sáng lên: “Tiên sinh có con gái?”
Chính Hiền lắc đầu: “Không có!”
Trong đầu nghĩ, con gái thì tôi có một, được không? Nhưng chưa có bạn trai, được không? Ngoài để cho Quân Dương ôm mấy lần, còn chưa tiếp xúc thân thể với người phái nam nào, được không?
Lý Thiên Mặc chưa từ bỏ ý định: “Tiên sinh có con trai?”
Thôi quên đi, có con trai... cũng có thể tiếp xúc trước... ĐM! Anh ta nhất định không muốn bị làm đâu! Nếu tìm đàn ông, anh ta cũng phải là công!
Cường công! Quỷ súc công! Tổng công vạn năm!(*)
(*) Ai muốn hiểu thêm có thể hỏi mấy chuyên gia đam mỹ nhá, mình không được đam nên không rõ về mấy từ này.
Chính Hiền lại nghiêm túc lắc đầu: “Không có! Tôi còn chưa kết hôn!”
Lý Thiên Mặc tan nát cõi lòng, nhưng anh ta lại lại gật đầu nói: “Nhìn tiên sinh không còn nhỏ nữa, năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi?”
Chính Hiền nói: “Tôi bằng tuổi chị dâu, năm nay tôi 22 tuổi.”
“Phốc ——” Lý Thiên Mặc muốn phát điên... Anh ta hoảng sợ nhìn Chính Hiền, ôi mẹ ơi... Chẳng lẽ thật sự là người này? Định mệnh của... anh ta? Mặc dù nhìn giống như người đã bốn mươi, còn là đàn ông? Nhưng người ta mới 22, bằng tuổi anh ta!
Lý Thiên Mặc muốn qua đời, nhưng... nếu đã gặp được, nói rõ người này nhất định không… giống… với… người… bình… thường!
“Vậy...” Lý Thiên Mặc bối rối một lúc, lại hỏi: “Tiên sinh nghiên cứu cái gì?” Nhìn đối phương đeo kính lão, vậy chắc đối phương là siêu cấp siêu cấp học phách, chuyên gia học đẳng cấp thánh thần, đại boss!
Chính Hiền nghiêm trang nói: “Tôi là chuyên gia động vật học.”
Lý Thiên Mặc kinh ngạc quan sát “Anh ta”, trong đầu nghĩ: “22 tuổi đã trở thành chuyên gia? Quả nhiên lợi hại!”
Lý Thiên Mặc càng ngày càng cảm thấy hứng thú, lại hỏi: “Tiên sinh nghiên cứu loại động vật gì? Tôi cảm thấy tương đối hứng thú với động vật máu lạnh!”
“À? Thật sao?” Chính Hiền đặc biệt hưng phấn! Cô ấy toét miệng cười, răng vẩu lập tức chìa ra khỏi miệng. Cô ấy hơi không thích ứng, lấy đầu lưỡi liếm liếm răng vẩu, rồi mới nói: “Thật là trùng hợp! Tôi cũng thích động vật máu lạnh! Ở nhà tôi nuôi một con trăn dài khoảng bảy tám mét, còn có một con cắc kè hoa vằn báo, còn có một con con nhện Hắc quả phụ! Bởi vì tôi thuộc chòm sao bọ cạp, nên tôi còn nuôi rất nhiều bò cạp. Trong ao hoa sen nhà tôi còn có mấy con cá sấu nước mặn nữa.”
“A? Tiên sinh cũng thuộc chòm sao bọ cạp?” Lý Thiên Mặc vui vẻ nhìn anh ta, đột nhiên cảm giác “ Tiên sinh kính lão, răng vẩu, không có mật mã” của mình cũng rất đáng yêu.
Chính Hiền vui vẻ chớp mắt: “Anh cũng thuộc chòm sao bọ cạp?”
Lý Thiên Mặc phấn gật đầu: “Tôi là cự giải...”
“Phốc ——” Lăng Vi và Peach đều không thể ngồi yên nghe hai người này nói chuyện được nữa, hai người cùng phì cười... Thiên Mặc rõ ràng là chòm cự giải, vậy mà còn hỏi người ta... tiên sinh cũng thuộc chòm bọ cạp?
Peach che mặt, cười như sắp nổ tung.
Lăng Vi kéo Peach nói: “Đi, chúng ta đi tìm Kaya, vừa rồi đều chúng ta đã không tìm được cơ hội nói chuyện với cô ấy rồi.”
Peach nhanh chóng đứng lên, nhường vị trí lại, bằng không... cách giữa hai người các cô, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền sẽ giống như cách một dải ngân hà vậy...
Lăng Vi và Peach đi mất, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền lại nói chuyện đến quên cả trời đất.
Chính Hiền vui vẻ vỗ tay: “A! Cự giải và bọ cạp rất xứng đôi à nha! Là hai chòm sao xứng đôi 100%! Cự giải là ấm áp nam, có trách nhiệm, mẫu đàn ông ấm áp yêu thương gia đình! Tôi rất thích cự giải nam!”
Lý Thiên Mặc đắc ý nói: “Ừ sao! Tôi chính là người đàn ông ấm áp siêu cấp có tinh thần trách nhiệm, siêu cấp yêu thương gia đình! Tôi chính là đại diện tiêu biểu cho chòm cự giải!”
“Oa! Thật là giỏi...” Chính Hiền chớp chớp mắt. Bây giờ cô ấy đang đeo kính lão, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lý Thiên Mặc, chỉ thấy một cái đầu sưng sưng xanh xanh... giống như cái đầu heo...
Cô ấy bỏ mắt kính ra, để trao đổi với anh ta tốt hơn.
Hai người không tự chủ được cùng ngồi vào giữa, Lý Thiên Mặc ngồi cạnh ‘anh ta’, hỏi: “Tiên sinh, vừa rồi anh nói, trong nhà anh nuôi rất nhiều... trăn, thằn lằn, còn có cả nhện, cá sấu. Có cơ hội, tôi có thể đến xem được không?”
Chính Hiền vừa mới tháo mắt kính xuống, lúc này đã nhìn thấy rõ ràng mặt của Lý Thiên Mặc, mặc dù khuôn mặt của anh ta hơi xanh xanh sưng sưng, nhưng mà... Thật ự, rất đẹp trai à nha...
Đôi mắt đen nhỏ dài, nhìn cực kỳ thông minh. Sống mũi rất cao, khuôn mặt hơi xanh xao sưng lên, nhưng rất thẳng rất đẹp mắt.
Khuôn mặt anh ta cũng cục kỳ anh tuấn: “Ai nha! Vừa rồi cũng không phát hiện ra... Thật là đẹp trai... đến đòi mạng, a a a...” Chính Hiền cảm thấy xấu hổ, ngay cả lời cũng không dám nói... cô ấy lại vội vàng đeo mắt kính lên: “Hô... Vẫn là thế này tốt. Ít nhất đeo mắt kính lên, sẽ không còn cảm thấy xấu hổ nữa.”
Chờ rất lâu cũng không nghe được câu trả lời của Chính Hiền, Lý Thiên Mặc thầm nghĩ trong đầu...”Ai nha, mình quá đường đột... Lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa thực sự quen thuộc, đã nói muốn đến nhà người ta làm khác, mình thật sự rất không lễ phép rồi.” Anh ta vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi...”
Còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Chính Hiền đặc biệt hưng phấn nói: “Tôi cực kỳ hoan nghênh anh đến nhà tôi chơi! Thật sự! Đám bạn bè của tôi đều sợ muốn ૮ɦếƭ, không có một ai dám tới nhà tôi làm khách! Haizzz... tôi thật sự rất cô đơn. Ngay cả cha mẹ tôi cũng không dám tới, vì vậy, mỗi tuần tôi đều phải dành thời gian đến thăm bọn họ.”
Hả...
Lý Thiên Mặc không hiểu hỏi: “ Tại sao bạn anh không dám đến nhà anh? Bọn họ thích anh, tự nhiên sẽ thích tính cách yêu động vật của anh? Anh là chuyên gia động vật học, tự nhiên anh sẽ hiểu những thói quen tập tính của chung, vì vậy, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ không để những loại động vật này làm tổn thương đến bạn bè của anh.”
“Má ơi ——” Chính Hiền kích động cầm bàn tay của Lý Thiên Mặc lên: “Tri âm a! Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít(*), người anh em, tôi muốn uống rượu với anh!”
(*) Trích trong bài Xuân nhật Tây hồ ký” của Âu Dương Tu
“Tới đây! Cùng cụng ly nào ——” Lý Thiên Mặc cầm hai ly rượu vang lên: “Tới đây, tôi thế nào cũng được, anh cạn.”
“Được được được...” Chính Hiền nâng ly rượu vang lên, uống cạn sạch cả ly rượu vang.
Lý Thiên Mặc sững sờ, ai nha—— quả nhiên là đàn ông... coi uống rượu vang như uống bia? Rượu vang không phải là uống từ từ để bình phẩm sao? Hơn nữa, người anh em này mà cũng quá nhiệt tình rồi? Bảo anh ta cạn, anh ta cũng làm? Câu “Tôi thế nào cũng được, anh cạn” này của anh ta, rõ ràng chỉ là lời khách sáo...
Quá là thành thật.
Thôi quên đi... Dù sao anh ta cũng không biết bình phẩm rượu vang... gì gì đó, may mắn... Lý Thiên Mặc cũng ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu vang.
Lý Thiên Mặc đột nhiên lại hỏi: “ Anh Chính Hiền, cá sấu nước mặn, hình như sống ở thời kỳ khủng long thì phải?”
“Anh hỏi cái này, là hỏi đúng người rồi đấy!” Chính Hiền để ly lên bàn một cái: “Tách ——” chân ly rượu gãy chân... Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Thiên Mặc vung tay lên: “Hai ta đều đừng cầm ly uống nữa, hai ta mỗi người một chai, tu luôn!”
“Đúng đúng đúng! Gặp tri kỷ, phải tu chai!” Chính Hiền cực kỳ nhiệt tình cẩm chai rượu lên.
Sau khi đeo kính lên, cô ấy cảm thấy mình giống như đã thay đổi thành một người khác.
Lý Thiên Mặc cũng cầm một chai rượu vang lên, đưa tay ôm lấy bả vai của Chính Hiền: “Anh Chính Hiền, chỗ này ngột ngạt quá, hai ta đi ra lương đình phía sau ngồi đi, này? Anh có hút thuốc không?”
Chính Hiền lắc đầu: “Tôi không hút thuốc lá.”
Lý Thiên Mặc vui vẻ cười nói: “Quá tốt! Tôi cũng không hút thuốc lá, tôi không thích đàn ông hút thuốc lá, hôi lắm! Vậy tôi sẽ cho đàn ông hút thuốc lá gắn mật mã sick of!”
Hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài. Chính Hiền đột nhiên cảm thấy mình giống đặc đàn ông!
“Tiểu Vi tiểu Vi ——” Peach dùng sức kéo cánh tay của Lăng Vi: “Cậu mau nhìn xem, Chính Hiền và Thiên Ma... Hai người bọn họ thật sự làm cùng một chỗ...”
“Phốc ——” Lăng Vi phun: “Cái gì gọi là làm chung một chỗ? Cái chữ làm này, không phải quá khó nghe sao? Hai người bọn họ... mới thật sự là vượt qua ranh giới của giới tính, tuổi tác, tướng mạo...”
Peach bồi thêm một câu: “Còn có cả chủng tộc nữa...”
Lăng Vi muốn điên lên: “Dù sao, cũng chính là vượt qua tất cả chướng ngại, chân chính lưỡng tình tương duyệt! Loại yêu này, mới thật sự là yêu.”
“Có lý...” Peach cảm thấy hâm mộ ૮ɦếƭ đi được... Cũng không biết là cô ấy nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười lớn “Ha ha”: “Này? Tiểu Vi, cậu nói xem, sau khi Thiên Mặc biết Chính Hiền chính là con gái, còn là một cô gái xinh đẹp nữa, cậu ấy sẽ có biểu tình gì?”
Lăng Vi mím môi cười: “Mình cũng rất muốn biết... Mình càng muốn biết hơn là, sau khi Thiên Ma biết Chính Hiền là một cô gái xinh đẹp, nhưng là một cô gái xinh đẹp иgự¢ phẳng, cậu ấy sẽ có biểu tình gì...”
“Ha ha ha ——” Peach cười đau cả bụng, ngồi chồm hổm dưới đất, ôm bụng cười to ha ha.
“Chạy chạy chạy, đi tìm Kaya.”
Hai người đi tới phòng thay quần áo, khách khứa đều đã đến đông đủ, buỗi lễ sắp bắt đầu, Kaya đang thay áo cưới.
Lăng Vi và Peach vừa mới đi tới cửa phòng thay đồ, đã nghe thấy bên trong có giọng người phụ nữ khinh miệt nói: “Cô cho rằng anh Sinh cưới cô, là anh ấy thích cô sao? Tôi và anh Sinh là thanh mai trúc mã, nếu không phải công việc nghiên cứu của tôi bây giờ đang bận rộn, luôn không thể về được, thì sao đến lượt cô?”
Lăng Vi và Peach dừng bước lại, Lăng Vi chợt cảm thấy giọng nói này nghe khá quen tai, giống như cô đã nghe thấy ở đâu đó? Cô thò đầu vào trong nhìn, người phụ nữ đang nói chuyện... Lại là trợ lý của giáo sư Trần ở sở nghiên cứu kia.
Vào ngày đầu tiên cô đi làm, cô trợ lý đó đã thị uy với cô, nói cái gì mà cô ta là nữ tiến sĩ, châm chọc cô là dạng gì người cũng có thể vào sở nghiên cứu, nói cô chỉ là một cử nhân đại học nghiên cứu động cơ, còn khoe khoang cái gì gì đó... Tên cô ta là gì ấy nhỉ... Lâm Kha? Đúng rồi! Chính là cô ta!
Người phụ nữ hạ tiện này! Hôm nay là ngày Kaya kết hôn, cô ta nói những lời này thích hợp sao?
Kaya đang thay áo cưới, không có thời gian quan tâm đến cô ta.
Lâm Kha càng hăng hái hơn, cô ta khoanh hai tay trước иgự¢, khinh miệt nói: “Nếu không phải cô chen chân vào, anh Sinh chắc chắn sẽ cưới tôi! Cô có biết tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu vì anh ấy không? Anh ấy là chuyên gia tháo dỡ bom đạn, bây giờ rất nhiều kỹ thuật tháo dỡ bom đạn của anh ấy đều là nhờ tôi cung cấp, tôi nghiên cứu về bom đạn khắc khổ hơn so với bất cứ người nào khác! Cô lại chẳng có cái gì, chỉ có thể kéo chân anh ấy mà thôi!”
Kaya trợn mắt nhìn cô ta: “Cái gì cô cũng biết, vậy không phải là anh ấy không cần nhìn thẳng vào cô sao? Cho dù cô chính là Vương mẫu nương nương, thì người anh ấy cưới cũng là tôi!”